100 Loại Kế Sách Thu Phục Cẩu Thái Tử
Chương 2: Động phòng hoa chúc
Dao Chi Chi
21/03/2022
Edit + Beta: Tris
"Lộc cộc lộc cộc ——"
"Òm ọp òm ọp ——"
Thẩm Lạc Lạc đội khăn voan đỏ ngồi trên giường, đói muốn rụng rời.
Tay chân vẫn bị trói như cũ, bả vai cũng đau như cũ luôn.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên phải đi hơn ba tháng mới đến nơi.
Sau khi Cẩm Tâm xác nhận không thể trở về được nữa cùng với các thể loại đe dọa, dụ dỗ và sự 'kiên nhẫn khuyên bảo' của Thẩm Lạc Lạc; đi được hơn nửa đường mới miễn cưỡng đồng ý cởi dây thừng cho nàng.
Sợ nàng chạy trốn, Cẩm Tâm đồng thời để 4 hộ vệ võ công cao cường đem nàng như phạm nhân mà trông coi.
Vừa mới tiến vào đô thành Nam Hạ.
Thẩm Lạc Lạc còn chưa kịp đi xem phong cảnh địa phương đã bị đánh bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa đã bị đưa vào động phòng.
Lúc tới là ban ngày, hiện tại trời đã tối luôn rồi.
Trải qua năm tiếng không ăn cơm, đây quả thực là kỳ tích trong đời Thẩm Lạc Lạc.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Thẩm Lạc Lạc nghe thấy cửa bị đẩy ra.
Nàng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng.
Một tiếng là chân đầu tiên bước vào, một tiếng nữa là chân tiếp theo bước vào theo.
Thong thả dạo bước, một tiếng lại một tiếng rồi cuối cùng đứng ở trước mặt nàng.
Cách khăn voan đỏ, Thẩm Lạc Lạc mơ hồ nhìn thấy dáng người tinh tế, vóc dáng cao cao đứng ở trước mặt mình.
Khẩn trương a.
Thân thể nàng không khống chế được mà căng chặt lên, trái tim cũng theo đó mà bang bang nhảy. Bàn tay cũng theo đó mà run run.
Người nọ giơ tay, vén khăn voan lên.
Hắn quang minh chính đại nhìn thẳng nàng, còn nàng lại gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Không muốn nhìn.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ phải ở trước mặt nam nhân này làm liếm cẩu.
Trong lòng nàng đang kêu khóc thảm thiết.
A ——!
Trời xanh. A ——!
Vận mệnh bất công. A ——!
"Công chúa Cẩm Thịnh." Âm thanh người nọ giống như tảng băng lạnh toát lại trầm thấp mê người.
Nghe thấy thanh âm này, da đầu Thẩm Lạc Lạc tê rần.
Xong rồi.
Âm thanh của tổng tài.
Nhiều năm rồi nàng không nghe qua âm thanh này.
Thẩm Lạc Lạc mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người nam nhân "rà soát" khắp nơi để xác nhận.
Làn da trắng nõn, dưới cặp mắt phượng lạnh băng là đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt.
Đây không phải là: ngũ quan điêu khắc, khuôn mặt lạnh lùng trong truyền thuyết sao?
Thẩm Lạc Lạc muốn khóc, đây quả thực là tổng tài bá đạo rồi!
A không đúng là Thái Tử gia bá đạo.
Có phải giây tiếp theo, hắn liền mắng nàng phải không?
Nói nàng đoạt vị trí của bạch nguyệt quang (*) của hắn.
(*) Bạch nguyệt quang: người con gái người đàn ông yêu nhưng không đến được với nhau.
Nói nàng là nữ nhân ác độc.
Sau đó tát nàng một cái rồi kêu nàng cút đi?
Điều gì nên đến cũng sẽ đến.
Đáng chết! Trốn cũng không xong.
Hoặc là nàng phải cường đại khiến hắn sợ hãi, hoặc là làm liếm cẩu đến mức hắn không đành lòng xuống tay.
Thẩm Lạc Lạc lấy hết can đảm, nhìn về phía Mục Liên Sanh, nịnh nọt cười, ngữ điệu vui vẻ: "Đúng đúng đúng, là ta là ta. Ta là công chúa Cẩm Thịnh, ta kêu Thẩm Lạc Lạc. Hân hạnh làm quen, thật vinh hạnh, thái tử điện hạ."
Mục Liên Sanh không hề thăm dò Thẩm Lạc Lạc đang có chủ ý gì mà chỉ chăm chú im lặng nhìn nàng, sau đó rút dao găm ở phần eo hỉ phục rồi cúi người hướng về phía Thẩm Lạc Lạc.
Hắn chuyển động chiếc dao, lưỡi dao bóng loáng xẹt qua xẹt lại trước mắt Thẩm Lạc Lạc.
Thẩm Lạc Lạc sợ tới mức, chỉ trong nháy mắt phía sau ướt sũng mồ hôi lạnh.
Nàng hoa dung thất sắc (*), cả kinh kêu lên: "A! Đừng đừng đừng, đừng động thủ! Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tả gả vào Nam Hạ, nếu ta chết, các người làm sao cho giải thích với phụ vương ta được!"
(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Cẩm Thịnh các ngươi, nếu có khả năng chống lại Nam Hạ ta để lấy được đường sống, cũng sẽ không đem công chúa như ngươi gả vào Nam Hạ làm vợ của ta."
Hắn nói rồi thân thể nhanh chóng quay sang một bên, đem dây thừng đang trói chặt Thẩm Lạc Lạc cắt ra, nói nhỏ: "Lại còn trong bộ dạng này nữa."
Theo đôi tay thả lỏng, cảm xúc khẩn trương của Thẩm Lạc Lạc cũng đỡ hơn phần nào.
Nàng thấy Mục Liên Sanh lui về phía sau hai bước, tim cũng an ổn hơn một chút.
Còn may, người này nhân phẩm không quá kém như trong tưởng tượng.
Thẩm Lạc Lạc động động hai cổ tay, rồi cong lưng tháo dây thừng trên chân xuống, thuận tiện dùng bộ dạng nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Đa tạ thái tử điện hạ. Điện hạ không hiểu, đây là phong tục gả nữ nhi của Cẩm Thịnh chúng ta. Theo lý còn phải trói cùng điện hạ để làm kết hỉ lương duyên."
Kết hỉ lương duyên?
Kết, là trói lại?
Mục Liên Sanh nhìn lướt qua Thẩm Lạc Lạc đang đứng lên.
Trên người nàng mặc hỉ phục, vóc dáng cao gầy hơn so với nữ tử Nam Hạ một chút.
Trên mặt đeo khăn che thuê hoa đào nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng.
Cặp mắt trong sáng long lanh kia, tràn ngập linh khí, tỏa sáng rực rỡ.
Nghe đồn tiểu công chúa Cẩm Thịnh, mỹ mạo khuynh thành, là đệ nhất mỹ nhân thế gian, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chỉ bằng nửa khuôn mặt, một cái ngoái đầu lại cũng có thể khiến vạn người điêu đứng.
Thẩm Lạc Lạc cũng không biết Mục Liên Sanh đang nhìn cái gì.
Nàng nghĩ thầm trong lòng.
Chẳng lẽ, "bá đạo thái tử" phản lại giả thiết của tiểu thuyết, lần đầu gặp mặt đã bị sắc đẹp mê hoặc?
Nếu thật sự bị mê hoặc, thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Có lẽ, đêm nay chính mình thi triển " công phu trà nghệ" (*), đau khổ cầu xin chắc có thể tránh được một kiếp.
(*) Tris: ý chị là trà xanh mọi người ạ.
"Điện hạ? Người muốn thay quần áo sao?" Thẩm Lạc Lạc bộ mặt tươi cười, chạy đến trước mặt Mục Liên Sanh.
Tay vừa mới vươn ra chạm vào vai Mục Liên Sanh một chút đã lập tức bị hắn bắt lại.
Thẩm Lạc Lạc nhìn hai tròng mắt Mục Liên Sanh lộ ra vẻ sắc bén, tuy nàng không rõ nguyên nhân nhưng cũng đoán được vài phần.
Đã hiểu đã hiểu.
Bá tổng đều có thói quen sạch sẽ.
Tinh thần sạch sẽ, thân thể sạch sẽ, nói tóm lại là, mọi thứ trên đời trừ hắn sạch ra thì tất cả đồ vật đều dơ.
Cô cũng giống như những người khác, không được chạm vào.
Thẩm Lạc Lạc thấy thế, xấu hổ cười, lại còn được trải qua tư vị bị nắm tay nhưng không thoát ra được.
Không rút ra được, tên này nắm chặt quá!
Nàng khẩn trương, da dầu căng lên tìm một cái lý do: "Điện hạ, ngài muốn bẻ gãy tay ta sao?"
Mục Liên Sanh chau mày, hất tay Thẩm Lạc Lạc ra, nâng tay lên sửa sang lại vạt áo một chút.
"Ngươi không cần giả ngu. Việc của chúng ta không phải ta tình ngươi nguyện. Nam nữ thụ thụ bất thân, xin công chúa tự trọng. Nếu còn tùy tiện ra tay, bổn vương sẽ không khách khí đâu."
Thẩm Lạc Lạc bĩu môi, nàng biết đột nhiên vội vàng xông tới như vậy sẽ không nhận được thứ gì tốt.
Nhưng ngoại trừ việc này, căn bản là nàng không còn lựa chọn khác.
Đôi mắt cô đảo qua một vòng, tinh tế cân nhắc một chút.
Có phải nam nhân cổ đại đều thích nữ tử nhu nhược không nhỉ?
Thẩm Lạc Lạc trong cái khó ló cái khôn.
Nàng xoay người, nỗ lực trừng to mắt lên nhìn về phía trước, há miệng thở dốc, không tiếng động ngáp một cái.
Cảm giác mắt đã ươn ướt, nàng lại xoay người trở về.
Một lát sau liền trở thành đóa hoa nhỏ bị gió mưa tàn bạo thổi qua, hơi thở thoi thóp đáng thương.
"Đúng, là ta không tình ngươi không nguyện. Nhưng cho dù ta không muốn, cũng đã lặn lội đường xá xa xôi, vạn dặm với đến Nam Hạ để gả làm vợ ngươi."
Sợ không đủ rõ ràng, Thẩm Lạc Lạc còn cố tình làm cho âm thanh của mình trở nên run rẩy, làm bộ khóc nức nở, thuận tiện lấy gỡ bỏ khăn che mặt đang dính dính vào làn da.
"Hiện tại ta đã là thái tử phi, là thê tử của ngươi. Sao ngươi phải trưng bộ mặt khó chịu ra với ta? Lại nói, ta cũng không ham muốn gì thân thể của điện hạ; nói thế nào cũng là người chiếm tiện nghi của ——"
Nói được một nửa, Mục Liên Sanh lập tức quay đầu, Thẩm Lạc Lạc cũng sửng sốt.
Lời nói này......, quá không ổn rồi.
Thôi xong, nhập vai quá nói không lựa lời rồi.
Thẩm Lạc Lạc muốn tát cho mình một cái vì cái tội nhanh mồm nhanh miệng.
"Ngươi không cần phải nói, ta đã cho người chuẩn bị cho ở cho ngươi rồi." Mục Liên Sanh không nhìn Thẩm Lạc Lạc nữa, kiên quyết xoay người, bỏ lại một câu: "Một giọt nước mắt cũng chưa rơi, thái tử phi đúng là tình ý chân thành."
Thẩm Lạc Lạc bị Mục Liên Sanh nói thì mặt đỏ.
Nàng trừng mắt nhìn bóng dáng Mục Liên Sanh rời đi, cực kỳ quẫn bách.
Có người hầu hạ còn tự kiêu.
Hừ! Làm như mình ngươi có tính tình quý tộc.
Thẩm Lạc Lạc thở hắt một hơi, phất tay áo rời đi.
"Gặp qua nương nương. Thuộc hạ là thủ vệ của Thái Tử - Thanh Trúc. Điện hạ đã sắp xếp chỗ ở cho ngài, xin mời đi theo thuộc hạ."
Vừa mới bước ra khỏi cửa, nghênh đón nàng là một thiếu niên thanh tú, eo treo bội kiếm.
Thần sắc hắn đạm mạc, hành lễ với Thẩm Lạc Lạc xong sau đó đứng dậy dẫn đường cho nàng.
Dù sao cũng có mười mấy năm ở trong cung điện.
Thẩm Lạc Lạc cũng coi như sống trong giàu sang mà lớn lên, cũng được nhìn ngắm nhiều thứ nhưng nàng vẫn bị quy mô của phủ Thái Tử làm cho sợ hãi nha.
- -----------
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS
"Lộc cộc lộc cộc ——"
"Òm ọp òm ọp ——"
Thẩm Lạc Lạc đội khăn voan đỏ ngồi trên giường, đói muốn rụng rời.
Tay chân vẫn bị trói như cũ, bả vai cũng đau như cũ luôn.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên phải đi hơn ba tháng mới đến nơi.
Sau khi Cẩm Tâm xác nhận không thể trở về được nữa cùng với các thể loại đe dọa, dụ dỗ và sự 'kiên nhẫn khuyên bảo' của Thẩm Lạc Lạc; đi được hơn nửa đường mới miễn cưỡng đồng ý cởi dây thừng cho nàng.
Sợ nàng chạy trốn, Cẩm Tâm đồng thời để 4 hộ vệ võ công cao cường đem nàng như phạm nhân mà trông coi.
Vừa mới tiến vào đô thành Nam Hạ.
Thẩm Lạc Lạc còn chưa kịp đi xem phong cảnh địa phương đã bị đánh bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa đã bị đưa vào động phòng.
Lúc tới là ban ngày, hiện tại trời đã tối luôn rồi.
Trải qua năm tiếng không ăn cơm, đây quả thực là kỳ tích trong đời Thẩm Lạc Lạc.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Thẩm Lạc Lạc nghe thấy cửa bị đẩy ra.
Nàng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng.
Một tiếng là chân đầu tiên bước vào, một tiếng nữa là chân tiếp theo bước vào theo.
Thong thả dạo bước, một tiếng lại một tiếng rồi cuối cùng đứng ở trước mặt nàng.
Cách khăn voan đỏ, Thẩm Lạc Lạc mơ hồ nhìn thấy dáng người tinh tế, vóc dáng cao cao đứng ở trước mặt mình.
Khẩn trương a.
Thân thể nàng không khống chế được mà căng chặt lên, trái tim cũng theo đó mà bang bang nhảy. Bàn tay cũng theo đó mà run run.
Người nọ giơ tay, vén khăn voan lên.
Hắn quang minh chính đại nhìn thẳng nàng, còn nàng lại gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Không muốn nhìn.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ phải ở trước mặt nam nhân này làm liếm cẩu.
Trong lòng nàng đang kêu khóc thảm thiết.
A ——!
Trời xanh. A ——!
Vận mệnh bất công. A ——!
"Công chúa Cẩm Thịnh." Âm thanh người nọ giống như tảng băng lạnh toát lại trầm thấp mê người.
Nghe thấy thanh âm này, da đầu Thẩm Lạc Lạc tê rần.
Xong rồi.
Âm thanh của tổng tài.
Nhiều năm rồi nàng không nghe qua âm thanh này.
Thẩm Lạc Lạc mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người nam nhân "rà soát" khắp nơi để xác nhận.
Làn da trắng nõn, dưới cặp mắt phượng lạnh băng là đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt.
Đây không phải là: ngũ quan điêu khắc, khuôn mặt lạnh lùng trong truyền thuyết sao?
Thẩm Lạc Lạc muốn khóc, đây quả thực là tổng tài bá đạo rồi!
A không đúng là Thái Tử gia bá đạo.
Có phải giây tiếp theo, hắn liền mắng nàng phải không?
Nói nàng đoạt vị trí của bạch nguyệt quang (*) của hắn.
(*) Bạch nguyệt quang: người con gái người đàn ông yêu nhưng không đến được với nhau.
Nói nàng là nữ nhân ác độc.
Sau đó tát nàng một cái rồi kêu nàng cút đi?
Điều gì nên đến cũng sẽ đến.
Đáng chết! Trốn cũng không xong.
Hoặc là nàng phải cường đại khiến hắn sợ hãi, hoặc là làm liếm cẩu đến mức hắn không đành lòng xuống tay.
Thẩm Lạc Lạc lấy hết can đảm, nhìn về phía Mục Liên Sanh, nịnh nọt cười, ngữ điệu vui vẻ: "Đúng đúng đúng, là ta là ta. Ta là công chúa Cẩm Thịnh, ta kêu Thẩm Lạc Lạc. Hân hạnh làm quen, thật vinh hạnh, thái tử điện hạ."
Mục Liên Sanh không hề thăm dò Thẩm Lạc Lạc đang có chủ ý gì mà chỉ chăm chú im lặng nhìn nàng, sau đó rút dao găm ở phần eo hỉ phục rồi cúi người hướng về phía Thẩm Lạc Lạc.
Hắn chuyển động chiếc dao, lưỡi dao bóng loáng xẹt qua xẹt lại trước mắt Thẩm Lạc Lạc.
Thẩm Lạc Lạc sợ tới mức, chỉ trong nháy mắt phía sau ướt sũng mồ hôi lạnh.
Nàng hoa dung thất sắc (*), cả kinh kêu lên: "A! Đừng đừng đừng, đừng động thủ! Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tả gả vào Nam Hạ, nếu ta chết, các người làm sao cho giải thích với phụ vương ta được!"
(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Cẩm Thịnh các ngươi, nếu có khả năng chống lại Nam Hạ ta để lấy được đường sống, cũng sẽ không đem công chúa như ngươi gả vào Nam Hạ làm vợ của ta."
Hắn nói rồi thân thể nhanh chóng quay sang một bên, đem dây thừng đang trói chặt Thẩm Lạc Lạc cắt ra, nói nhỏ: "Lại còn trong bộ dạng này nữa."
Theo đôi tay thả lỏng, cảm xúc khẩn trương của Thẩm Lạc Lạc cũng đỡ hơn phần nào.
Nàng thấy Mục Liên Sanh lui về phía sau hai bước, tim cũng an ổn hơn một chút.
Còn may, người này nhân phẩm không quá kém như trong tưởng tượng.
Thẩm Lạc Lạc động động hai cổ tay, rồi cong lưng tháo dây thừng trên chân xuống, thuận tiện dùng bộ dạng nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Đa tạ thái tử điện hạ. Điện hạ không hiểu, đây là phong tục gả nữ nhi của Cẩm Thịnh chúng ta. Theo lý còn phải trói cùng điện hạ để làm kết hỉ lương duyên."
Kết hỉ lương duyên?
Kết, là trói lại?
Mục Liên Sanh nhìn lướt qua Thẩm Lạc Lạc đang đứng lên.
Trên người nàng mặc hỉ phục, vóc dáng cao gầy hơn so với nữ tử Nam Hạ một chút.
Trên mặt đeo khăn che thuê hoa đào nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng.
Cặp mắt trong sáng long lanh kia, tràn ngập linh khí, tỏa sáng rực rỡ.
Nghe đồn tiểu công chúa Cẩm Thịnh, mỹ mạo khuynh thành, là đệ nhất mỹ nhân thế gian, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chỉ bằng nửa khuôn mặt, một cái ngoái đầu lại cũng có thể khiến vạn người điêu đứng.
Thẩm Lạc Lạc cũng không biết Mục Liên Sanh đang nhìn cái gì.
Nàng nghĩ thầm trong lòng.
Chẳng lẽ, "bá đạo thái tử" phản lại giả thiết của tiểu thuyết, lần đầu gặp mặt đã bị sắc đẹp mê hoặc?
Nếu thật sự bị mê hoặc, thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Có lẽ, đêm nay chính mình thi triển " công phu trà nghệ" (*), đau khổ cầu xin chắc có thể tránh được một kiếp.
(*) Tris: ý chị là trà xanh mọi người ạ.
"Điện hạ? Người muốn thay quần áo sao?" Thẩm Lạc Lạc bộ mặt tươi cười, chạy đến trước mặt Mục Liên Sanh.
Tay vừa mới vươn ra chạm vào vai Mục Liên Sanh một chút đã lập tức bị hắn bắt lại.
Thẩm Lạc Lạc nhìn hai tròng mắt Mục Liên Sanh lộ ra vẻ sắc bén, tuy nàng không rõ nguyên nhân nhưng cũng đoán được vài phần.
Đã hiểu đã hiểu.
Bá tổng đều có thói quen sạch sẽ.
Tinh thần sạch sẽ, thân thể sạch sẽ, nói tóm lại là, mọi thứ trên đời trừ hắn sạch ra thì tất cả đồ vật đều dơ.
Cô cũng giống như những người khác, không được chạm vào.
Thẩm Lạc Lạc thấy thế, xấu hổ cười, lại còn được trải qua tư vị bị nắm tay nhưng không thoát ra được.
Không rút ra được, tên này nắm chặt quá!
Nàng khẩn trương, da dầu căng lên tìm một cái lý do: "Điện hạ, ngài muốn bẻ gãy tay ta sao?"
Mục Liên Sanh chau mày, hất tay Thẩm Lạc Lạc ra, nâng tay lên sửa sang lại vạt áo một chút.
"Ngươi không cần giả ngu. Việc của chúng ta không phải ta tình ngươi nguyện. Nam nữ thụ thụ bất thân, xin công chúa tự trọng. Nếu còn tùy tiện ra tay, bổn vương sẽ không khách khí đâu."
Thẩm Lạc Lạc bĩu môi, nàng biết đột nhiên vội vàng xông tới như vậy sẽ không nhận được thứ gì tốt.
Nhưng ngoại trừ việc này, căn bản là nàng không còn lựa chọn khác.
Đôi mắt cô đảo qua một vòng, tinh tế cân nhắc một chút.
Có phải nam nhân cổ đại đều thích nữ tử nhu nhược không nhỉ?
Thẩm Lạc Lạc trong cái khó ló cái khôn.
Nàng xoay người, nỗ lực trừng to mắt lên nhìn về phía trước, há miệng thở dốc, không tiếng động ngáp một cái.
Cảm giác mắt đã ươn ướt, nàng lại xoay người trở về.
Một lát sau liền trở thành đóa hoa nhỏ bị gió mưa tàn bạo thổi qua, hơi thở thoi thóp đáng thương.
"Đúng, là ta không tình ngươi không nguyện. Nhưng cho dù ta không muốn, cũng đã lặn lội đường xá xa xôi, vạn dặm với đến Nam Hạ để gả làm vợ ngươi."
Sợ không đủ rõ ràng, Thẩm Lạc Lạc còn cố tình làm cho âm thanh của mình trở nên run rẩy, làm bộ khóc nức nở, thuận tiện lấy gỡ bỏ khăn che mặt đang dính dính vào làn da.
"Hiện tại ta đã là thái tử phi, là thê tử của ngươi. Sao ngươi phải trưng bộ mặt khó chịu ra với ta? Lại nói, ta cũng không ham muốn gì thân thể của điện hạ; nói thế nào cũng là người chiếm tiện nghi của ——"
Nói được một nửa, Mục Liên Sanh lập tức quay đầu, Thẩm Lạc Lạc cũng sửng sốt.
Lời nói này......, quá không ổn rồi.
Thôi xong, nhập vai quá nói không lựa lời rồi.
Thẩm Lạc Lạc muốn tát cho mình một cái vì cái tội nhanh mồm nhanh miệng.
"Ngươi không cần phải nói, ta đã cho người chuẩn bị cho ở cho ngươi rồi." Mục Liên Sanh không nhìn Thẩm Lạc Lạc nữa, kiên quyết xoay người, bỏ lại một câu: "Một giọt nước mắt cũng chưa rơi, thái tử phi đúng là tình ý chân thành."
Thẩm Lạc Lạc bị Mục Liên Sanh nói thì mặt đỏ.
Nàng trừng mắt nhìn bóng dáng Mục Liên Sanh rời đi, cực kỳ quẫn bách.
Có người hầu hạ còn tự kiêu.
Hừ! Làm như mình ngươi có tính tình quý tộc.
Thẩm Lạc Lạc thở hắt một hơi, phất tay áo rời đi.
"Gặp qua nương nương. Thuộc hạ là thủ vệ của Thái Tử - Thanh Trúc. Điện hạ đã sắp xếp chỗ ở cho ngài, xin mời đi theo thuộc hạ."
Vừa mới bước ra khỏi cửa, nghênh đón nàng là một thiếu niên thanh tú, eo treo bội kiếm.
Thần sắc hắn đạm mạc, hành lễ với Thẩm Lạc Lạc xong sau đó đứng dậy dẫn đường cho nàng.
Dù sao cũng có mười mấy năm ở trong cung điện.
Thẩm Lạc Lạc cũng coi như sống trong giàu sang mà lớn lên, cũng được nhìn ngắm nhiều thứ nhưng nàng vẫn bị quy mô của phủ Thái Tử làm cho sợ hãi nha.
- -----------
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.