100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 3: Chương 3
Ẩn Không Nhân
13/01/2018
Bộ phim này của Trương đạo, nguyên tác là một tiểu thuyết huyền ảo đang hồng, nói về sáu người trẻ tuổi gặp phải thiên tai gợi ra thời không dịch chuyển, trải qua tầng tầng nguy cơ, trải qua tuyệt vọng, phản bội tử vong, cuối cùng tìm được hy vọng.
Nguyên tác siêu cấp hay, đạo diễn lại là đạo diễn đang nổi mấy năm gần đây, mọi người đều hy vọng rất nhiều ở bộ phim này.
Sở dĩ có buổi thi tuyển trực tiếp này là bởi vì tuyên truyền sớm tạo nhiệt, thứ hai cũng bởi vì khán giả đều thuộc nằm lòng nội dung vở kịch này, diễn không được nổi bật, nắm giữ không được tinh túy của nhân vật đều có thể nhìn ra. Dùng phương thức này tuyển ra nhân vật sẽ làm cho khán giả càng có cảm giác nhập tâm nhiều hơn.
Tuy rằng đạo diễn cùng với nhà tài trợ mới là người có quyền quyết định thế nhưng bình chọn trên mạng cũng là một cách thêm điểm. Vì thế tuyển thủ dự thi cũng càng thêm nỗ lực.
Sau khi Chu Mộ Nhiên lên đài liền nhìn thấy bốn vị giám khảo ngồi ở phía trước.
Người thứ nhất chính là đạo diễn chính, đạo diễn thiên tài vẫn chưa đến ba mươi tuổi Trương Đoan Thần, chỉ nhìn khí thế, tuyệt đối có thể quên mất niên kỷ của hắn, hoàn toàn xứng đáng với phong độ của đại đạo diễn.
Bên người chính là một nam nhân ngũ quan thâm thúy, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, đây là phó đạo diễn của bộ này, được người ta gọi là Hỗn huyết ma vương, phụ trách công tác đặc hiệu của bộ phim này, đồng thời chú ý tới tạo hình thiết kế của toàn bộ diễn viên.
Giá trị nhan sắc của vị này còn cao hơn minh tinh bình thường, thế nhưng miệng cũng vô cùng độc ác, biệt hiệu hỗn huyết chính là giá trị nhan sắc, hai chữ ma vương tự nhiên là đại biểu ác miệng. Bởi vì hắn rất nổi tiếng ở trong nghề thiết kế tạo hình thế nên có rất nhiều minh tinh đều tìm đến hắn để thiết kế tạo hình, thế nhưng bị hắn phê phán dung mạo thì càng nhiều hơn. Ở trong mắt hắn, người có nhan sắc thấp căn cản không có đường sống.
Một người như vậy vốn nên bị mọi người phỉ nhổ đến chết, thế nhưng bởi vì giá trị nhan sắc siêu cao của hắn cùng với miệng lưỡi sắc bén, trái lại lại nắm giữ một số lớn fan trung thành, lại một lần nữa chứng minh đây là một thế giới xem mặt.
Người thứ ba là tác giả nguyên tác, được gọi là Đông Thiếu đại thần, làm tác giả nguyên tác, lần này nhập tổ dưới vị trí tổng biên kịch.
Người thứ tư là một vị giáo sư của một học viện điện ảnh nổi danh, trong vòng gọi là Lam Tả. Bình thường phát biểu một ít văn chương liên quan đến biểu diễn, cũng được rất nhiều đoàn kịch mời đi giảng diễn, năm nay cũng đã hơn sáu mươi, có thể nói là cả đời làm nghề biểu diễn.
Bốn vị có sở trường riêng, một vị phụ trách xem mặt, một vị phụ trách xem hành động, một vị phụ trách xem lý giải đối với nguyên tác, một vị cuối cùng thì lại phụ trách đánh nhịp.
Phim này tổng cộng có sáu diễn viên chính, nam nữ mỗi bên có ba nhân vật. Nam một là một vị ảnh đế nổi tiếng của màn ảnh rộng, còn các nhân vật còn lại đều được chọn ở trên thi đấu.
“Dựa theo đoạn này miêu tả, diễn tương ứng.” Trương đạo chỉ chỉ phía sau Đường Hiên.
Căn cứ theo nhân vật nam nhị mà Đường Hiên chọn lựa, trên màn ảnh lớn xuất hiện một đoạn miêu tả, đương nhiên thời gian cũng không lâu, cũng là gần đủ từ đầu tới đuôi nhanh chóng đọc một lần.
Tới thử kính bộ phim này đương nhiên phải thật sự suy ngẫm nguyên tác, nhìn thấy một đoạn thì trong đầu có ấn tượng. đây coi như là một phần của thử kính, dù sao ngay cả nguyên tác đều không quen thì đừng nói là có thể biểu diễn ra tinh túy.
Nguyên chủ Đường Hiên tuy rằng tính cách hướng nội thế nhưng làm việc vẫn rất là chăm chú, tiểu thuyết này hắn cũng rất thích xem, xem liên tục rất nhiều rất nhiều lần, cho nên Chu Mộ Nhiên vừa nhìn thấy đoạn văn ngắn này trong ký ức liền hiện ra một đống thứ, ngoại trừ lời văn của tiểu thuyết còn có lý giải của chính nguyên chủ đối với đoạn tình tiết này.
Chu Mộ Nhiên nhanh chóng hồi ức xong, phát hiện nguyên chủ kỳ thật vẫn rất có năng khiếu, một đoạn lúc nãy, nếu như nguyên chủ không phải ngoài ý muốn, dựa vào năng lực của chính hắn, cũng có thể diễn xuất ra mấy phần tinh tú.
Chu Mộ Nhiên tìm kiếm bốn phía một chút, xung quanh có mấy đạo cụ đơn giản, tuyển thủ cũng có thể ra một chút yêu cầu không tính quá phận, dù sao có một ít hóa trang cũng dễ dàng nhập hí hơn.
Chu Mộ Nhiên thấp giọng nói vài câu với công nhân viên, không lâu lắm trên tay liền có thêm một bình nhỏ.
Chu Mộ Nhiên cởi áo khoác trên người, còn cởi ra mấy cái cúc áo sơmi làm ra dáng vẻ xộc xệch.
Bốn vị giám khảo cùng với khán giả đều lẳng lặng mà nhìn. Bọn họ nhìn thấy nội dung trên màn ảnh lớn nhưng lại không biết Đường Hiên sẽ thể hiện đến trình độ nào, dù sao hình tượng của Đường Hiên đều là ngoan ngoãn vô hại, mà nam nhị này ở trong kịch bản lại theo hướng phản diện, diễn nhân vật có tính cách trái ngược với mình khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi hắn có thể làm được hay không, đặc biệt là Đường Hiên trước đây cũng không có một nhân vật đặc sắc, đều là chút vai phụ không nhẹ không nặng, căn bản không nhìn ra hành động như thế nào.
Chu Mộ Nhiên ở trên đài chuẩn bị, người chủ trì trong tay cầm microphone đến dưới đài.
“Trương đạo, Đường Hiên là diễn viên đặc biệt, trước kia ngài có biết nhiều về hắn không?”
Nói đến đây, sắc mặt của Trương Đoan Thần rõ ràng ngưng trệ một thoáng, Đường Hiên là do phía đầu tư nhét vào, mang cờ hiệu tư tiến tổ. Mặc dù nói nếu như thực sự không được đối phương cũng không bắt buộc, thế nhưng vẫn phá hoại thông lệ của Trương đạo, làm cho trong lòng của hắn có chút khó chịu.
“Không hiểu nhiều, thế nhưng đoàn kịch của chúng ta đều là lớn mật bắt đầu dùng người mới.” Bên cạnh tiếp lời vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói chuyện khiến người ta không chê vào đâu được.
Trương đạo gật đầu. Hắn luôn luôn lạnh quen rồi, cũng chỉ phụ trách đánh nhịp cuối cùng, mọi người phía sau cũng không phát hiện có cái gì không thích hợp.
“Vậy thì Đông thiếu có thể phân tích một chút cho chúng ta nội dung vở kịch này được không a?” Người chủ trì cũng coi như thức thời, phát hiện sắc mặt của Trương đạo không đúng, vội vã rời đi đề tài.
Có nguyên tác ở, lợi khí tốt nhất đương nhiên là phân tích nội dung vở kịch
“Một đoạn này là An Viễn sắp thành lại bại, tuyệt vọng bị vứt bỏ ở trên núi tuyết chờ chết, nơi này…” Đông thiếu đúng là người biết nói chuyện, nói đến tác phẩm của mình, thoải mái đem dụng ý cùng tâm lý nhân vật chính nói ra.
Khi mà ban giám khảo giảng giải, Chu Mộ Nhiên đã chuẩn bị kĩ càng, ra hiệu một chút, tất cả giám khảo đều đem tầm mắt chuyển đến trên người y.
Trên tay Chu Mộ Nhiên cầm một bình thuốc đỏ, lúc này y trực tiếp mở nắp ra, đổ một chút lên huyệt thái dương của mình. Nước thuốc đỏ tươi chảy xuống theo huyệt thái dương, làm cho mấy khán giả ở dưới khán đài hô khẽ.
Nước thuốc đỏ tươi như máu theo gò má chảy xuống, Chu Mộ Nhiên chật vật đến cực điểm quỳ hai đầu gối xuống đất, một tay chống đỡ thân thể, một tay đem hết toàn lực đưa về phương xa.
“Không muốn, không muốn bỏ lại tớ… Sai rồi, sai rồi... Ha… Là tớ, tự làm tự chịu…”
Thanh âm khàn khàn lộ ra không cam lòng cùng thất lạc, máu tươi phối hợp với vẻ mặt tuyệt vọng, yếu đuối thê mỹ. Từ nản lòng thoái chí đến tuyệt vọng, cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ trong mấy cái nháy mắt, lại tinh chuẩn mà nắm chặt nỗi lòng của An Viễn. Hai mắt ngậm lấy nước mắt không nhịn được hạ xuống, trượt xuống bên cổ. Người sắp chết lời nói đều là thật lòng, chỉ trong giây lát biểu hiện nói chuyện cuối cùng như một đứa trẻ sơ sinh kia của Đường Hiên đã làm nổi bật nhân vật này đến cực hạn.
Rõ ràng là nhận vật phản diện, dọc theo đường đi làm rất nhiều chuyện xấu, rồi lại mang theo mâu thuẫn khiến người ta đau đớn trong lòng. Bên trong nguyên tác, An Viễn chính là một vai như vậy, hắn tàn nhẫn, hắn xấu, còn có tuyệt vọng yêu, đều khiến lòng người nát tan. Mị lực của nhân vật chính là ở đây.
Màn hình to lớn biểu hiện ra từng biểu cảm của Đường Hiên, không chỉ chỗ ngồi của ban giám khảo yên lặng như tờ, thính phòng cũng như thế, thậm chí những khán giả theo dõi trên màn hình cũng yên tĩnh như thế. Có mấy khán giả dễ khóc đã hồi tưởng lại nội dung đoạn này rồi khóc lên.
Cảnh tượng này chính là một phân đoạn cuối cùng của An Viễn, vậy mà chỉ một bình thuốc đỏ đơn giản đến cực điểm cùng với biểu diễn tinh xảo đã trực tiếp đem cả linh hồn đều vẽ ra.
Mãi đến tận khi Đường Hiên một lần nữa bò lên khỏi mặt đất, bốn vị giám khảo mới phục hồi thần trí.
Này tên gì? Ảnh đế sao?
Trương đạo dám bảo đảm, cho dù vị ảnh đế mà hắn mời đến kia, cũng diễn không nổi như thế này. Trong nháy mắt, Trương đạo thậm chí muốn cho Đường Hiên diễn nam chính một, thế nhưng nghĩ lại nam chính một tuy rằng chính diện, nhưng không có xung đột mâu thuẫn khiến người xem vừa yêu vừa hận như nam nhị, trái lại không dễ đặc sắc.
“Đông thiếu thấy thế nào?” Trương đạo nghiêng đầu hỏi dò.
“Ta…” Đông thiếu nửa ngày mới tìm lại được âm thanh của chính mình, “Tôi có thể nói, đây chính là An Viễn trong lòng tôi sao?”
Chính là An Viễn trong lòng tôi!
Câu nói này thực sự là nói đến trái tim của tất cả mọi người. Đây chính là An Viễn, một An Viễn sống sờ sờ.
Nhìn Đường Hiên biểu diễn, nếu như tương lai bộ phim này không phải y đến diễn An Viễn, nhân vật kia liền phế bỏ, dù sao bọn họ không thể nào tưởng tượng được ai còn có thể vượt qua, bởi vì con Đường Hiên chính là An Viễn.
Hiện tại Trương đạo lòng tràn đầy vui mừng, hắn thậm chí định trở về ôm nhà đầu tư một cái, cảm tạ đối phương đưa tới cho hắn một bảo bối như vậy. Nếu như những người được nhét vào đều là loại cấp bậc này, hắn hi vọng đều đến nhét.
“Khặc khặc, lại biểu diễn một lần cho tôi, thần thái khi mà An Viễn đánh bại Cố Văn Tuấn.”
Chu Mộ Nhiên đứng lên, hờ hững vỗ tới bụi bậm trên người, cổ áo cũng không buộc chặt, vẫn mở ra như cũ, khóe miệng hơi nhíu mang theo một tia châm biếm, hơi giơ tay quết một phát nước thuốc trên miệng, ngẩng cằm lên.
Đồng dạng là biểu đạt tinh chuẩn, đoạn An Viễn đánh bại Cố Văn Tuấn này, xác thực miêu tả một câu An viễn lấy tay lau khóe miệng, vị trí của thuốc nước này lại ma xui quỷ khiến vừa đúng. Chỉ là không nghĩ tới cùng là nước thuốc đỏ tươi, nhưng lại có tác dụng không giống nhau, một cái yếu đuối khiến lòng người nát tan, một cái tà mị làm say lòng người. Cái khí tức kiêu căng khó thuần phả vào mặt kia, rất có chấn động.
Đùng ——
Trương đạo vỗ mạnh một cái vào trên bàn giám khảo, “Chính là cậu!”
Ba vị giám khảo bên cạnh cũng không nhịn được mà gật đầu.
Vừa nãy cái ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, làm cho trong lòng bọn họ đều ngứa. Không nghĩ tới hiện tại bên trong đám người mới lại có người có thực lực như vậy, bộ phim này dựa vào nhân vật An Viễn này, nhất định sẽ đại bán.
Nguyên tác siêu cấp hay, đạo diễn lại là đạo diễn đang nổi mấy năm gần đây, mọi người đều hy vọng rất nhiều ở bộ phim này.
Sở dĩ có buổi thi tuyển trực tiếp này là bởi vì tuyên truyền sớm tạo nhiệt, thứ hai cũng bởi vì khán giả đều thuộc nằm lòng nội dung vở kịch này, diễn không được nổi bật, nắm giữ không được tinh túy của nhân vật đều có thể nhìn ra. Dùng phương thức này tuyển ra nhân vật sẽ làm cho khán giả càng có cảm giác nhập tâm nhiều hơn.
Tuy rằng đạo diễn cùng với nhà tài trợ mới là người có quyền quyết định thế nhưng bình chọn trên mạng cũng là một cách thêm điểm. Vì thế tuyển thủ dự thi cũng càng thêm nỗ lực.
Sau khi Chu Mộ Nhiên lên đài liền nhìn thấy bốn vị giám khảo ngồi ở phía trước.
Người thứ nhất chính là đạo diễn chính, đạo diễn thiên tài vẫn chưa đến ba mươi tuổi Trương Đoan Thần, chỉ nhìn khí thế, tuyệt đối có thể quên mất niên kỷ của hắn, hoàn toàn xứng đáng với phong độ của đại đạo diễn.
Bên người chính là một nam nhân ngũ quan thâm thúy, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, đây là phó đạo diễn của bộ này, được người ta gọi là Hỗn huyết ma vương, phụ trách công tác đặc hiệu của bộ phim này, đồng thời chú ý tới tạo hình thiết kế của toàn bộ diễn viên.
Giá trị nhan sắc của vị này còn cao hơn minh tinh bình thường, thế nhưng miệng cũng vô cùng độc ác, biệt hiệu hỗn huyết chính là giá trị nhan sắc, hai chữ ma vương tự nhiên là đại biểu ác miệng. Bởi vì hắn rất nổi tiếng ở trong nghề thiết kế tạo hình thế nên có rất nhiều minh tinh đều tìm đến hắn để thiết kế tạo hình, thế nhưng bị hắn phê phán dung mạo thì càng nhiều hơn. Ở trong mắt hắn, người có nhan sắc thấp căn cản không có đường sống.
Một người như vậy vốn nên bị mọi người phỉ nhổ đến chết, thế nhưng bởi vì giá trị nhan sắc siêu cao của hắn cùng với miệng lưỡi sắc bén, trái lại lại nắm giữ một số lớn fan trung thành, lại một lần nữa chứng minh đây là một thế giới xem mặt.
Người thứ ba là tác giả nguyên tác, được gọi là Đông Thiếu đại thần, làm tác giả nguyên tác, lần này nhập tổ dưới vị trí tổng biên kịch.
Người thứ tư là một vị giáo sư của một học viện điện ảnh nổi danh, trong vòng gọi là Lam Tả. Bình thường phát biểu một ít văn chương liên quan đến biểu diễn, cũng được rất nhiều đoàn kịch mời đi giảng diễn, năm nay cũng đã hơn sáu mươi, có thể nói là cả đời làm nghề biểu diễn.
Bốn vị có sở trường riêng, một vị phụ trách xem mặt, một vị phụ trách xem hành động, một vị phụ trách xem lý giải đối với nguyên tác, một vị cuối cùng thì lại phụ trách đánh nhịp.
Phim này tổng cộng có sáu diễn viên chính, nam nữ mỗi bên có ba nhân vật. Nam một là một vị ảnh đế nổi tiếng của màn ảnh rộng, còn các nhân vật còn lại đều được chọn ở trên thi đấu.
“Dựa theo đoạn này miêu tả, diễn tương ứng.” Trương đạo chỉ chỉ phía sau Đường Hiên.
Căn cứ theo nhân vật nam nhị mà Đường Hiên chọn lựa, trên màn ảnh lớn xuất hiện một đoạn miêu tả, đương nhiên thời gian cũng không lâu, cũng là gần đủ từ đầu tới đuôi nhanh chóng đọc một lần.
Tới thử kính bộ phim này đương nhiên phải thật sự suy ngẫm nguyên tác, nhìn thấy một đoạn thì trong đầu có ấn tượng. đây coi như là một phần của thử kính, dù sao ngay cả nguyên tác đều không quen thì đừng nói là có thể biểu diễn ra tinh túy.
Nguyên chủ Đường Hiên tuy rằng tính cách hướng nội thế nhưng làm việc vẫn rất là chăm chú, tiểu thuyết này hắn cũng rất thích xem, xem liên tục rất nhiều rất nhiều lần, cho nên Chu Mộ Nhiên vừa nhìn thấy đoạn văn ngắn này trong ký ức liền hiện ra một đống thứ, ngoại trừ lời văn của tiểu thuyết còn có lý giải của chính nguyên chủ đối với đoạn tình tiết này.
Chu Mộ Nhiên nhanh chóng hồi ức xong, phát hiện nguyên chủ kỳ thật vẫn rất có năng khiếu, một đoạn lúc nãy, nếu như nguyên chủ không phải ngoài ý muốn, dựa vào năng lực của chính hắn, cũng có thể diễn xuất ra mấy phần tinh tú.
Chu Mộ Nhiên tìm kiếm bốn phía một chút, xung quanh có mấy đạo cụ đơn giản, tuyển thủ cũng có thể ra một chút yêu cầu không tính quá phận, dù sao có một ít hóa trang cũng dễ dàng nhập hí hơn.
Chu Mộ Nhiên thấp giọng nói vài câu với công nhân viên, không lâu lắm trên tay liền có thêm một bình nhỏ.
Chu Mộ Nhiên cởi áo khoác trên người, còn cởi ra mấy cái cúc áo sơmi làm ra dáng vẻ xộc xệch.
Bốn vị giám khảo cùng với khán giả đều lẳng lặng mà nhìn. Bọn họ nhìn thấy nội dung trên màn ảnh lớn nhưng lại không biết Đường Hiên sẽ thể hiện đến trình độ nào, dù sao hình tượng của Đường Hiên đều là ngoan ngoãn vô hại, mà nam nhị này ở trong kịch bản lại theo hướng phản diện, diễn nhân vật có tính cách trái ngược với mình khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi hắn có thể làm được hay không, đặc biệt là Đường Hiên trước đây cũng không có một nhân vật đặc sắc, đều là chút vai phụ không nhẹ không nặng, căn bản không nhìn ra hành động như thế nào.
Chu Mộ Nhiên ở trên đài chuẩn bị, người chủ trì trong tay cầm microphone đến dưới đài.
“Trương đạo, Đường Hiên là diễn viên đặc biệt, trước kia ngài có biết nhiều về hắn không?”
Nói đến đây, sắc mặt của Trương Đoan Thần rõ ràng ngưng trệ một thoáng, Đường Hiên là do phía đầu tư nhét vào, mang cờ hiệu tư tiến tổ. Mặc dù nói nếu như thực sự không được đối phương cũng không bắt buộc, thế nhưng vẫn phá hoại thông lệ của Trương đạo, làm cho trong lòng của hắn có chút khó chịu.
“Không hiểu nhiều, thế nhưng đoàn kịch của chúng ta đều là lớn mật bắt đầu dùng người mới.” Bên cạnh tiếp lời vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói chuyện khiến người ta không chê vào đâu được.
Trương đạo gật đầu. Hắn luôn luôn lạnh quen rồi, cũng chỉ phụ trách đánh nhịp cuối cùng, mọi người phía sau cũng không phát hiện có cái gì không thích hợp.
“Vậy thì Đông thiếu có thể phân tích một chút cho chúng ta nội dung vở kịch này được không a?” Người chủ trì cũng coi như thức thời, phát hiện sắc mặt của Trương đạo không đúng, vội vã rời đi đề tài.
Có nguyên tác ở, lợi khí tốt nhất đương nhiên là phân tích nội dung vở kịch
“Một đoạn này là An Viễn sắp thành lại bại, tuyệt vọng bị vứt bỏ ở trên núi tuyết chờ chết, nơi này…” Đông thiếu đúng là người biết nói chuyện, nói đến tác phẩm của mình, thoải mái đem dụng ý cùng tâm lý nhân vật chính nói ra.
Khi mà ban giám khảo giảng giải, Chu Mộ Nhiên đã chuẩn bị kĩ càng, ra hiệu một chút, tất cả giám khảo đều đem tầm mắt chuyển đến trên người y.
Trên tay Chu Mộ Nhiên cầm một bình thuốc đỏ, lúc này y trực tiếp mở nắp ra, đổ một chút lên huyệt thái dương của mình. Nước thuốc đỏ tươi chảy xuống theo huyệt thái dương, làm cho mấy khán giả ở dưới khán đài hô khẽ.
Nước thuốc đỏ tươi như máu theo gò má chảy xuống, Chu Mộ Nhiên chật vật đến cực điểm quỳ hai đầu gối xuống đất, một tay chống đỡ thân thể, một tay đem hết toàn lực đưa về phương xa.
“Không muốn, không muốn bỏ lại tớ… Sai rồi, sai rồi... Ha… Là tớ, tự làm tự chịu…”
Thanh âm khàn khàn lộ ra không cam lòng cùng thất lạc, máu tươi phối hợp với vẻ mặt tuyệt vọng, yếu đuối thê mỹ. Từ nản lòng thoái chí đến tuyệt vọng, cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ trong mấy cái nháy mắt, lại tinh chuẩn mà nắm chặt nỗi lòng của An Viễn. Hai mắt ngậm lấy nước mắt không nhịn được hạ xuống, trượt xuống bên cổ. Người sắp chết lời nói đều là thật lòng, chỉ trong giây lát biểu hiện nói chuyện cuối cùng như một đứa trẻ sơ sinh kia của Đường Hiên đã làm nổi bật nhân vật này đến cực hạn.
Rõ ràng là nhận vật phản diện, dọc theo đường đi làm rất nhiều chuyện xấu, rồi lại mang theo mâu thuẫn khiến người ta đau đớn trong lòng. Bên trong nguyên tác, An Viễn chính là một vai như vậy, hắn tàn nhẫn, hắn xấu, còn có tuyệt vọng yêu, đều khiến lòng người nát tan. Mị lực của nhân vật chính là ở đây.
Màn hình to lớn biểu hiện ra từng biểu cảm của Đường Hiên, không chỉ chỗ ngồi của ban giám khảo yên lặng như tờ, thính phòng cũng như thế, thậm chí những khán giả theo dõi trên màn hình cũng yên tĩnh như thế. Có mấy khán giả dễ khóc đã hồi tưởng lại nội dung đoạn này rồi khóc lên.
Cảnh tượng này chính là một phân đoạn cuối cùng của An Viễn, vậy mà chỉ một bình thuốc đỏ đơn giản đến cực điểm cùng với biểu diễn tinh xảo đã trực tiếp đem cả linh hồn đều vẽ ra.
Mãi đến tận khi Đường Hiên một lần nữa bò lên khỏi mặt đất, bốn vị giám khảo mới phục hồi thần trí.
Này tên gì? Ảnh đế sao?
Trương đạo dám bảo đảm, cho dù vị ảnh đế mà hắn mời đến kia, cũng diễn không nổi như thế này. Trong nháy mắt, Trương đạo thậm chí muốn cho Đường Hiên diễn nam chính một, thế nhưng nghĩ lại nam chính một tuy rằng chính diện, nhưng không có xung đột mâu thuẫn khiến người xem vừa yêu vừa hận như nam nhị, trái lại không dễ đặc sắc.
“Đông thiếu thấy thế nào?” Trương đạo nghiêng đầu hỏi dò.
“Ta…” Đông thiếu nửa ngày mới tìm lại được âm thanh của chính mình, “Tôi có thể nói, đây chính là An Viễn trong lòng tôi sao?”
Chính là An Viễn trong lòng tôi!
Câu nói này thực sự là nói đến trái tim của tất cả mọi người. Đây chính là An Viễn, một An Viễn sống sờ sờ.
Nhìn Đường Hiên biểu diễn, nếu như tương lai bộ phim này không phải y đến diễn An Viễn, nhân vật kia liền phế bỏ, dù sao bọn họ không thể nào tưởng tượng được ai còn có thể vượt qua, bởi vì con Đường Hiên chính là An Viễn.
Hiện tại Trương đạo lòng tràn đầy vui mừng, hắn thậm chí định trở về ôm nhà đầu tư một cái, cảm tạ đối phương đưa tới cho hắn một bảo bối như vậy. Nếu như những người được nhét vào đều là loại cấp bậc này, hắn hi vọng đều đến nhét.
“Khặc khặc, lại biểu diễn một lần cho tôi, thần thái khi mà An Viễn đánh bại Cố Văn Tuấn.”
Chu Mộ Nhiên đứng lên, hờ hững vỗ tới bụi bậm trên người, cổ áo cũng không buộc chặt, vẫn mở ra như cũ, khóe miệng hơi nhíu mang theo một tia châm biếm, hơi giơ tay quết một phát nước thuốc trên miệng, ngẩng cằm lên.
Đồng dạng là biểu đạt tinh chuẩn, đoạn An Viễn đánh bại Cố Văn Tuấn này, xác thực miêu tả một câu An viễn lấy tay lau khóe miệng, vị trí của thuốc nước này lại ma xui quỷ khiến vừa đúng. Chỉ là không nghĩ tới cùng là nước thuốc đỏ tươi, nhưng lại có tác dụng không giống nhau, một cái yếu đuối khiến lòng người nát tan, một cái tà mị làm say lòng người. Cái khí tức kiêu căng khó thuần phả vào mặt kia, rất có chấn động.
Đùng ——
Trương đạo vỗ mạnh một cái vào trên bàn giám khảo, “Chính là cậu!”
Ba vị giám khảo bên cạnh cũng không nhịn được mà gật đầu.
Vừa nãy cái ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, làm cho trong lòng bọn họ đều ngứa. Không nghĩ tới hiện tại bên trong đám người mới lại có người có thực lực như vậy, bộ phim này dựa vào nhân vật An Viễn này, nhất định sẽ đại bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.