100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 54: Chương 53
Ẩn Không Nhân
13/01/2018
“Nếu còn có hai nhánh tiêu đội, ngày hôm nay đồng thời giải quyết?” An Mặc Trì mở miệng, đồng thời nhìn về phía Chu Mộ Nhiên, “Ngươi, đi ngủ. ”
“Ta không mệt.”
“Ngoan, đừng quấy rối.” An Mặc Trì xoa hai cái trên đầu Chu Mộ Nhiên, không để ý lắm mà mở miệng.
Chu Mộ Nhiên giận dữ. Quay đầu nhìn về phía Lạc Hồng Du, “Hồng Du ta cùng ngươi cưỡi một ngựa.”
Lạc Hồng Du còn chưa nói, sắc mặt của An Mặc Trì khẽ thay đổi, đưa tay vơ Chu Mộ Nhiên tới trong lồng ngực. “Hảo hảo, dẫn ngươi đi, thế nhưng ngươi đừng có ngủ trong lồng ngực của ta, làm ngực ta đầy nước miếng.”
“Không có khả năng!” Chu Mộ Nhiên nắm tay.
Lạc Hồng Du cười khẽ.
“Xuất phát!” An Mặc Trì huýt sáo, ấn chặt Chu Mộ Nhiên ngồi ở trước người vào lồng ngực, giơ roi giục ngựa.
Lần này hai nhánh tiêu đội cũng không cách xa, hoặc là nói năm nhánh tiêu đội tuy rằng ở những tiêu cục không giống nhau, lựa chọn con đường cũng là không giống nhau, thế nhưng chỗ cần đến lại chỉ có một, cho nên cách nhau cũng không xa.
Khi bầu trời lộ ra một vệt màu trắng bạc, hai nhánh tiêu đội này cũng thuận lợi giải quyết.
“Năm bình Túy hồng nhan.” An Mặc Trì chậm rãi cưỡi ngựa, nhẹ giọng cười.
“Năm bình, Túy hồng nhan tuy rằng đáng giá ngàn vàng, nhưng cũng không đáng giá phân thành năm nhánh tiêu đội bí mật đưa.” Lạc Hồng Du phân tích, “Huống hồ Túy hồng nhan cũng không phải là đặc sản Biên thành, tại sao lại phải đưa từ Biên thành tới? Tiểu Minh, chỗ cần đến là kinh thành?”
“Là Kinh thành, Số 8 phố Vĩnh Thuận.”
“Phố Vĩnh Thuận? Ngươi lớn lên ở kinh thành?” An Mặc Trì bỗng nhiên mở miệng.
“Không phải, ta lớn lên ở Biên thành.”
“Khó trách.” An Mặc Trì bỗng nhiên cười nhạt.
“Mặc Trì, làm sao?”
“Phố Vĩnh thuận làm gì có số 8.” An Mặc Trì hừ hừ một tiếng, “Trong việc này có huyền cơ khác.”
“Sao lại nói vậy?”
“Năm nhánh tiêu đội này, hiển nhiên là muốn che dấu tai mắt người khác. Khi hoàng đế tiền triều băng hà thì có nhiều đội ngũ đưa quan tài đi đến nhiều nơi khác nhau, các ngươi cũng biết tại sao?”
“Tại sao?” Chu Mộ Nhiên sững sờ mở miệng.
“Chẳng lẽ là, sợ bị người trộm mộ?”
“Chính là. Phân thành năm đội, không biết cái nào mới là thật, cái nào là giả. Ám tiêu này khẳng định cũng như vậy.”
“Cho nên...”
“Cho nên, năm ám tiêu này, nhất định có một cái là thật sự.” An Mặc Trì chắc chắc mở miệng.
“Hiện tại năm phần đều ở trong tay chúng ta.” Chu Mộ Nhiên hô hấp dồn dập, “Chân tướng chỉ có một cái!”
“Chân tướng chính là, chúng ta...”
“Đứng lại.”
Một nam nhân chạy ở phía trước, phía sau có một đám hắc y nhân theo sát.
“Tổng tiêu đầu?” Chu Mộ Nhiên bật thốt lên.
“Tiểu Minh?” Đối phương nhìn đến Chu Mộ Nhiên thì vô cùng ngạc nhiên, “Không cần lo ta, ngươi chạy mau!” Dứt lời liền chạy về phía ngược lại muốn dẫn truy binh đi.
“... Hả?” Chu Mộ Nhiên ngẩn người một chút, liền thấy người phía sau đã bao quanh lấy bọn họ.
“Ngươi chính là tiểu tiêu sư kia?” Mọi người bao vây lấy ba người, còn lại một số người tiếp tục đuổi bắt tổng tiêu đầu.
“Người nào, mau xưng tên ra.” An Mặc Trì nhướng mày một cái, “Dưới kiếm của gia không giết hạng người vô danh a.”
“Người trẻ tuổi, không cần quá tùy tiện.” Cầm đầu người bịt mặt cầm trường kiếm chỉ vào phía ba người, “Đồ vật ở trong tay các ngươi đúng không? Hiện tại giao ra đây còn kịp.”
“Phí lời thật nhiều.” An Mặc Trì lười biếng mở miệng, ôm Chu Mộ Nhiên xuống ngựa. An Mặc Trì tiện tay vỗ mông Chu Mộ Nhiên một cái, “Đi đến chỗ Tiểu Hồng.”
“Cút đi.” Chu Mộ Nhiên phủi tay đối phương xuống, lo lắng hỏi, “Ngươi được sao?”
“Dạy ngươi một điều, sau này đừng bao giờ hỏi một nam nhân có được hay không.” An Mặc Trì tà mị nở một nụ cười, “Nhìn gia đi giết chết bọn họ.”
“Nhìn là được.” Lạc Hồng Du đưa tay áp chặt bả vai Chu Mộ Nhiên.
An Mặc Trì cũng không nói gì thêm, trực tiếp nâng kiếm đối chiến với mọi người. Chu Mộ Nhiên cũng không biết công phu của An Mặc Trì đến cùng như thế nào, thế nhưng nhìn trình độ khinh công cùng điểm huyệt của đối phương, cũng biết đối phương học được thật sự chứ không phải loại công phu nửa vời của y.
Thế nhưng nhân số của đối phương quá đông đảo, An Mặc Trì nhất thời cũng khó có thể đánh thắng.
“Hồng Du ngươi không đi sao?”
“Không đi.”
“Ồ?” Chu Mộ Nhiên trợn to mắt, nhìn Lạc Hồng Du thẳng thắn trả lời.
“Ta không biết võ công.” Lạc Hồng Du khẽ mỉm cười.”Ta chỉ biết khinh công cùng súc cốt công.”
“... Làm gì có người chỉ học hai thứ này.” Chu Mộ Nhiên ngạc nhiên.”Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi?”
“Sư phụ ta cũng chỉ biết hai thứ này.” Lạc Hồng Du tự nhiên trả lời.
“... Như thế nào sẽ?”
“Hoa Sơn Nhất Đỏ chính là nhà hắn.” An Mặc Trì một bên đánh một bên nói.
“Hoa Sơn Nhất Đỏ?” Chu Mộ Nhiên nhắc lại. Nguyên chủ chỉ là tiểu tiêu sư, nghiêm khắc mà nói cũng không thể coi như là người trong võ lâm, hơi hơi suy nghĩ một chút mới nhớ đến.
“Hóa ra là truyền nhân của Tặc vương thế gia, khó trách.” Người bịt mặt bên kia mở miệng nói
“Khách khí khách khí.” Lạc Hồng Du mặt mỉm cười, thái độ vô cùng tốt.
Mọi người dần dần không chống đỡ nổi, sau khi bị An Mặc Trì làm bị thương mấy người liền có ý rút lui.
“Rút!”
“Còn muốn đi?” An Mặc Trì cười nhạt, nhấc chân chắn trước mặt người cầm đầu. Vài đạo sương mù dấy lên, một cỗ tanh tưởi bay vào mũi của mọi người.
Dù cho võ công của An Mặc Trì có cao đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể chống nổi cái mùi khiến người ta ghê tởm này, vội vã lùi lại.
Chờ sương mù tản đi thì người bịt mắt đã không còn ở đây, An Mặc Trì phun mắng một câu xúi quẩy.
“Mấy người kia có phải vừa dùng Tiêu tương kiếm pháp hay không?” Lạc Hồng Du cau mày hỏi. Hắn tuy rằng không biết võ công thế nhưng nhãn lực lại không kém.
An Mặc Trì toàn thân tản ra hơi lạnh đi tới. “Không sai.”
Lạc Hồng Du như có suy tư, “Huyết án Hóa thành, có người nói bọn họ chết bởi Tiêu tương kiếm pháp?”
An Mặc Trì thẳng lên ngựa, “Quả thực chính là Tiêu tương kiếm pháp, hơn nữa còn là loại chân truyền.”
“Việc này quả thực quá kỳ lạ.”
“Tổng tiêu đầu của ta...” Trong mắt Chu Mộ Nhiên mang theo cầu xin
“Đừng nóng vội, chúng ta đi truy!”
Lạc Hồng Du lôi kéo Chu Mộ Nhiên cùng cưỡi một ngựa, thế nhưng lần này không phải là ngồi nghiêng mà là ngồi sau thân đối phương, ôm eo đối phương.
Ánh mắt của An Mặc Trì nhanh chóng xẹt qua hai người, “Đi.”
Ba người đuổi theo đối phương mấy chục dặm cũng không thấy bóng người, sắc mặt đều rất khó coi. Thế nhưng thi thể nhìn thấy trên đường đều là người bịt mặt, không hề có tổng tiêu đầu, điều này làm cho ba người an tâm một chút.
Mùi thối lưu lại trên người thi thể cũng là nguyên nhân làm cho sắc mặt của An Mặc Trì khó coi, thậm chí ngay cả một câu nói đều không nói, hung hăng mà gia tốc.
Chờ ba người trở lại sơn trang, Chu Mộ Nhiên kém chút nữa không xuống khỏi ngựa được, bắp đùi trong đều bị ma sát trầy da
Lúc này y mới cực kỳ cảm tạ An Mặc Trì để y ngồi nghiêng, tuy rằng dáng người ngồi nghiêng có chút ngốc.
Đến sơn trang, An Mặc Trì không thể chờ đợi được nữa mà đi tắm rửa thay y phục, Lạc Hồng Du cùng Chu Mộ Nhiên đến thư phòng lấy ra bốn bình Túy hồng nhan mới lấy được.
“Túy hồng nhan. Túy hồng nhan. túy hồng nhan.” Liên tiếp đánh ra bốn bình, đều không có dị dạng, điều này làm cho hai người đều có chút hoài nghi có phải bọn họ đã đoán sai phương hướng rồi hay không.
“Ta xem bình đầu tiên một chút.”
“Ở chỗ của ta.” Chu Mộ Nhiên đưa tay đi lấy.
“Cái của ngươi là giả.” Lạc Hồng Du nở nụ cười một tiếng, lấy ra một bình rượu y như đúc.
Chai này Túy hồng nhan này đã bị đổ hai lần, chỉ còn dư lại hơn nửa bình, khi Lạc Hồng Du cầm lấy lắc lư, Chu Mộ Nhiên đột nhiên mở miệng. “Mặt trong có gì đó!”
Lạc Hồng Du ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, trong mắt mang theo tán thưởng, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra một chút gì đó, chỉ là không biết Chu Mộ Nhiên làm sao nhận ra được.
Lạc Hồng Du cẩn thận tưng ly từng tí một đổ Túy hồng nhan từ trong bình ra bát, dù sao cũng là rượu ngon, không thể lãng phí.
Sau khi đổ xong rượu liền nhẹ nhàng lắc một cái, cảm giác dị dạng càng rõ ràng. Lạc Hồng Du nhẹ nhàng gõ nát cái bình, mặt trong lạch cạch rơi ra một đồ vật được bọc trong vải.
“Hổ phù?” Chu Mộ Nhiên kinh ngạc mà mở miệng.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta... Ta xem hình dạng.”
“Đúng là Hổ phù.” Lạc Hồng Du lấy miếng vải ra, lộ ra vật phẩm thanh đồng hình hổ.
Chu Mộ Nhiên tự nhiên không phải biết từ trước mà là Đậu Xanh vừa lúc tỉnh lại, sau khi quét hình liền đưa ra kết luận.
“Tại sao Hổ phù lại ở chỗ này?” Lạc Hồng Du nghĩ như thế nào cũng không thông. Thế nhưng nếu bởi vì Hổ phù, thì chẳng trách muốn phân thành năm nhánh tiêu đội bí mật đưa.
Chỉ là không biết đến cùng bên Biên thành đã xảy ra chuyện gì mà phải đưa tấm Hổ phù này đến Kinh thành. Nếu như bởi vì cái Hổ phù chỉ cần động một cái là có thể chết vô số mạng người này thì chết mấy chục người như thế ngược lại có thể lý giải.
“Làm sao?” An Mặc Trì tắm rửa đi ra, mang theo một cỗ mùi hoa nồng nặc, Chu Mộ Nhiên không nhịn được hắt hơi một cái.
“Xem.” Lạc Hồng Du nâng Hổ phù đưa đến trước mặt An Mặc Trì
Sắc mặt An Mặc Trì trong nháy mắt thay đổi, toàn bộ người giống như dã thú phát cuồng, lãnh làm cho người không nhịn được phải lùi về sau.
Chu Mộ Nhiên cảm giác mình lại muốn đánh hắt xì, lần này là bị đông.
“Mặc Trì...”
“Đừng nói nữa.” An Mặc Trì vung vung tay, lạnh lùng nói, “Xích Diệp sơn trang không giao thiệp với triều đình, ngươi biết, ta không cần nhiều lời.”
Lạc Hồng Du chần chờ một chút, “Nhưng chuyện này...”
“Ta nói!” An Mặc Trì xoay người nhìn Chu Mộ Nhiên đứng ở trong góc, “Ngươi lưu lại, ta bảo đảm ngươi một đời bình an, dù cho là thiên vương lão tử, cũng không dám tới tra nơi này. Thế nhưng cái khác, ngươi liền bỏ ý nghĩ này đi đi.”
Dứt lời, An Mặc Trì xoay người rời đi.
Lạc Hồng Du một mặt áy náy mà xoay người, “Tiểu Minh, ta... Ngươi làm sao vậy?”
Xoay người nhìn thấy hai mắt Chu Mộ Nhiên ửng hồng, nước mắt ở trong đôi mắt đảo quanh, sợ hết hồn.
“Lạc Hồng Du, sơn trang này gọi Xích Diệp sơn trang sao?” (Ai nhớ cái tên này không?)
“”Ừm. Xích Diệp sơn trang trong võ lâm, ngươi nghe nói qua chứ? Hắn nhất định phải lấy cái tên này, vì thế chúng ta còn đánh nhau một trận. Hết cách rồi, ta không biết võ công, hắn thắng.” Lạc Hồng Du cười nói, lôi kéo Chu Mộ Nhiên ngồi xuống, “Ngồi xuống uống nước. Việc này chúng ta bàn bạc kỹ càng.”
“Ừm.”
Tâm tình của Chu Mộ Nhiên lúc này ngũ vị tạp trần.
Vừa mới nghe được hai chữ Xích Diệp, lại được đến Đậu Xanh nhắc nhở, đối phương là người kia, y còn không biết đời này vừa mở mắt liền nhìn thấy ái nhân của mình.
Đời này đối phương không là Vương quyền công khanh, cũng không là cái gì Minh chủ võ lâm, mà là một tên trộm rượu. Nhưng thân phận căn bản không quan trọng.
Sau khi biết đối phương là người yêu, y nghĩ tới lời nói trước khi tạ thế của Túc Liễu Nguyên.
Nếu như ta quên ngươi, nhớ đem ta hôn tỉnh.
Chu Mộ Nhiên xưa nay không là người đa sầu đa cảm, nhưng mỗi lần đến thời khắc lần đầu gặp gỡ cùng ly biệt, y đều đặc biệt không khống chế được tâm tình.
“Lạc Hồng Du, có thể lưu ta mấy ngày không?”
“Ngươi nghĩ muốn đi cũng đi không được, Mặc Trì không cho ngươi ly khai nơi này.” Lạc Hồng Du cẩn thận nói.”Ngươi đừng ghi hận Mặc Trì, hắn là có nguyên nhân, không thể liên lụy với triều đình.”
“Hắn lúc nào sẽ đi ra?” Chu Mộ Nhiên nỗ lực ức chế tâm tình hỏi.
“Lúc ăn cơm.” Lạc Hồng Du phiên mắt, “Hắn con sâu rượu này, một bữa không uống rượu không chịu được. Đến thời điểm nhất định sẽ đi ra, yên tâm.”
“Hảo ”
“Ngươi thích ăn cái gì, ta bảo người đi làm thêm món ăn.”
“Thích hợp sao?” Chu Mộ Nhiên đã khôi phục tâm tình, nở nụ cười một tiếng.
“Không thành vấn đề. Nửa cái bánh bao, ta trả ngươi nửa đời như thế nào?” Lạc Hồng Du cười trêu nói.
“Nửa đời sau sao?” Chu Mộ Nhiên cũng cười, “Như vậy phiền phức ngươi.”
Chu Mộ Nhiên không khách khí chọn vài món, đây đều là Túc Liễu Nguyên thích ăn, y hi vọng điều này có thể làm cho đối phương nhớ lại gì đó. Tuy rằng y cũng biết những thứ này chỉ là mộng của bản thân, đối phương xuyên qua một cái thế giới, cái gì cũng không nhớ mới đúng. Thế nhưng hai chữ Xích Diệp này làm cho y không nhịn được có ý nghĩ.
“Ồ, mấy món ngươi chọn...”
“Ta không mệt.”
“Ngoan, đừng quấy rối.” An Mặc Trì xoa hai cái trên đầu Chu Mộ Nhiên, không để ý lắm mà mở miệng.
Chu Mộ Nhiên giận dữ. Quay đầu nhìn về phía Lạc Hồng Du, “Hồng Du ta cùng ngươi cưỡi một ngựa.”
Lạc Hồng Du còn chưa nói, sắc mặt của An Mặc Trì khẽ thay đổi, đưa tay vơ Chu Mộ Nhiên tới trong lồng ngực. “Hảo hảo, dẫn ngươi đi, thế nhưng ngươi đừng có ngủ trong lồng ngực của ta, làm ngực ta đầy nước miếng.”
“Không có khả năng!” Chu Mộ Nhiên nắm tay.
Lạc Hồng Du cười khẽ.
“Xuất phát!” An Mặc Trì huýt sáo, ấn chặt Chu Mộ Nhiên ngồi ở trước người vào lồng ngực, giơ roi giục ngựa.
Lần này hai nhánh tiêu đội cũng không cách xa, hoặc là nói năm nhánh tiêu đội tuy rằng ở những tiêu cục không giống nhau, lựa chọn con đường cũng là không giống nhau, thế nhưng chỗ cần đến lại chỉ có một, cho nên cách nhau cũng không xa.
Khi bầu trời lộ ra một vệt màu trắng bạc, hai nhánh tiêu đội này cũng thuận lợi giải quyết.
“Năm bình Túy hồng nhan.” An Mặc Trì chậm rãi cưỡi ngựa, nhẹ giọng cười.
“Năm bình, Túy hồng nhan tuy rằng đáng giá ngàn vàng, nhưng cũng không đáng giá phân thành năm nhánh tiêu đội bí mật đưa.” Lạc Hồng Du phân tích, “Huống hồ Túy hồng nhan cũng không phải là đặc sản Biên thành, tại sao lại phải đưa từ Biên thành tới? Tiểu Minh, chỗ cần đến là kinh thành?”
“Là Kinh thành, Số 8 phố Vĩnh Thuận.”
“Phố Vĩnh Thuận? Ngươi lớn lên ở kinh thành?” An Mặc Trì bỗng nhiên mở miệng.
“Không phải, ta lớn lên ở Biên thành.”
“Khó trách.” An Mặc Trì bỗng nhiên cười nhạt.
“Mặc Trì, làm sao?”
“Phố Vĩnh thuận làm gì có số 8.” An Mặc Trì hừ hừ một tiếng, “Trong việc này có huyền cơ khác.”
“Sao lại nói vậy?”
“Năm nhánh tiêu đội này, hiển nhiên là muốn che dấu tai mắt người khác. Khi hoàng đế tiền triều băng hà thì có nhiều đội ngũ đưa quan tài đi đến nhiều nơi khác nhau, các ngươi cũng biết tại sao?”
“Tại sao?” Chu Mộ Nhiên sững sờ mở miệng.
“Chẳng lẽ là, sợ bị người trộm mộ?”
“Chính là. Phân thành năm đội, không biết cái nào mới là thật, cái nào là giả. Ám tiêu này khẳng định cũng như vậy.”
“Cho nên...”
“Cho nên, năm ám tiêu này, nhất định có một cái là thật sự.” An Mặc Trì chắc chắc mở miệng.
“Hiện tại năm phần đều ở trong tay chúng ta.” Chu Mộ Nhiên hô hấp dồn dập, “Chân tướng chỉ có một cái!”
“Chân tướng chính là, chúng ta...”
“Đứng lại.”
Một nam nhân chạy ở phía trước, phía sau có một đám hắc y nhân theo sát.
“Tổng tiêu đầu?” Chu Mộ Nhiên bật thốt lên.
“Tiểu Minh?” Đối phương nhìn đến Chu Mộ Nhiên thì vô cùng ngạc nhiên, “Không cần lo ta, ngươi chạy mau!” Dứt lời liền chạy về phía ngược lại muốn dẫn truy binh đi.
“... Hả?” Chu Mộ Nhiên ngẩn người một chút, liền thấy người phía sau đã bao quanh lấy bọn họ.
“Ngươi chính là tiểu tiêu sư kia?” Mọi người bao vây lấy ba người, còn lại một số người tiếp tục đuổi bắt tổng tiêu đầu.
“Người nào, mau xưng tên ra.” An Mặc Trì nhướng mày một cái, “Dưới kiếm của gia không giết hạng người vô danh a.”
“Người trẻ tuổi, không cần quá tùy tiện.” Cầm đầu người bịt mặt cầm trường kiếm chỉ vào phía ba người, “Đồ vật ở trong tay các ngươi đúng không? Hiện tại giao ra đây còn kịp.”
“Phí lời thật nhiều.” An Mặc Trì lười biếng mở miệng, ôm Chu Mộ Nhiên xuống ngựa. An Mặc Trì tiện tay vỗ mông Chu Mộ Nhiên một cái, “Đi đến chỗ Tiểu Hồng.”
“Cút đi.” Chu Mộ Nhiên phủi tay đối phương xuống, lo lắng hỏi, “Ngươi được sao?”
“Dạy ngươi một điều, sau này đừng bao giờ hỏi một nam nhân có được hay không.” An Mặc Trì tà mị nở một nụ cười, “Nhìn gia đi giết chết bọn họ.”
“Nhìn là được.” Lạc Hồng Du đưa tay áp chặt bả vai Chu Mộ Nhiên.
An Mặc Trì cũng không nói gì thêm, trực tiếp nâng kiếm đối chiến với mọi người. Chu Mộ Nhiên cũng không biết công phu của An Mặc Trì đến cùng như thế nào, thế nhưng nhìn trình độ khinh công cùng điểm huyệt của đối phương, cũng biết đối phương học được thật sự chứ không phải loại công phu nửa vời của y.
Thế nhưng nhân số của đối phương quá đông đảo, An Mặc Trì nhất thời cũng khó có thể đánh thắng.
“Hồng Du ngươi không đi sao?”
“Không đi.”
“Ồ?” Chu Mộ Nhiên trợn to mắt, nhìn Lạc Hồng Du thẳng thắn trả lời.
“Ta không biết võ công.” Lạc Hồng Du khẽ mỉm cười.”Ta chỉ biết khinh công cùng súc cốt công.”
“... Làm gì có người chỉ học hai thứ này.” Chu Mộ Nhiên ngạc nhiên.”Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi?”
“Sư phụ ta cũng chỉ biết hai thứ này.” Lạc Hồng Du tự nhiên trả lời.
“... Như thế nào sẽ?”
“Hoa Sơn Nhất Đỏ chính là nhà hắn.” An Mặc Trì một bên đánh một bên nói.
“Hoa Sơn Nhất Đỏ?” Chu Mộ Nhiên nhắc lại. Nguyên chủ chỉ là tiểu tiêu sư, nghiêm khắc mà nói cũng không thể coi như là người trong võ lâm, hơi hơi suy nghĩ một chút mới nhớ đến.
“Hóa ra là truyền nhân của Tặc vương thế gia, khó trách.” Người bịt mặt bên kia mở miệng nói
“Khách khí khách khí.” Lạc Hồng Du mặt mỉm cười, thái độ vô cùng tốt.
Mọi người dần dần không chống đỡ nổi, sau khi bị An Mặc Trì làm bị thương mấy người liền có ý rút lui.
“Rút!”
“Còn muốn đi?” An Mặc Trì cười nhạt, nhấc chân chắn trước mặt người cầm đầu. Vài đạo sương mù dấy lên, một cỗ tanh tưởi bay vào mũi của mọi người.
Dù cho võ công của An Mặc Trì có cao đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể chống nổi cái mùi khiến người ta ghê tởm này, vội vã lùi lại.
Chờ sương mù tản đi thì người bịt mắt đã không còn ở đây, An Mặc Trì phun mắng một câu xúi quẩy.
“Mấy người kia có phải vừa dùng Tiêu tương kiếm pháp hay không?” Lạc Hồng Du cau mày hỏi. Hắn tuy rằng không biết võ công thế nhưng nhãn lực lại không kém.
An Mặc Trì toàn thân tản ra hơi lạnh đi tới. “Không sai.”
Lạc Hồng Du như có suy tư, “Huyết án Hóa thành, có người nói bọn họ chết bởi Tiêu tương kiếm pháp?”
An Mặc Trì thẳng lên ngựa, “Quả thực chính là Tiêu tương kiếm pháp, hơn nữa còn là loại chân truyền.”
“Việc này quả thực quá kỳ lạ.”
“Tổng tiêu đầu của ta...” Trong mắt Chu Mộ Nhiên mang theo cầu xin
“Đừng nóng vội, chúng ta đi truy!”
Lạc Hồng Du lôi kéo Chu Mộ Nhiên cùng cưỡi một ngựa, thế nhưng lần này không phải là ngồi nghiêng mà là ngồi sau thân đối phương, ôm eo đối phương.
Ánh mắt của An Mặc Trì nhanh chóng xẹt qua hai người, “Đi.”
Ba người đuổi theo đối phương mấy chục dặm cũng không thấy bóng người, sắc mặt đều rất khó coi. Thế nhưng thi thể nhìn thấy trên đường đều là người bịt mặt, không hề có tổng tiêu đầu, điều này làm cho ba người an tâm một chút.
Mùi thối lưu lại trên người thi thể cũng là nguyên nhân làm cho sắc mặt của An Mặc Trì khó coi, thậm chí ngay cả một câu nói đều không nói, hung hăng mà gia tốc.
Chờ ba người trở lại sơn trang, Chu Mộ Nhiên kém chút nữa không xuống khỏi ngựa được, bắp đùi trong đều bị ma sát trầy da
Lúc này y mới cực kỳ cảm tạ An Mặc Trì để y ngồi nghiêng, tuy rằng dáng người ngồi nghiêng có chút ngốc.
Đến sơn trang, An Mặc Trì không thể chờ đợi được nữa mà đi tắm rửa thay y phục, Lạc Hồng Du cùng Chu Mộ Nhiên đến thư phòng lấy ra bốn bình Túy hồng nhan mới lấy được.
“Túy hồng nhan. Túy hồng nhan. túy hồng nhan.” Liên tiếp đánh ra bốn bình, đều không có dị dạng, điều này làm cho hai người đều có chút hoài nghi có phải bọn họ đã đoán sai phương hướng rồi hay không.
“Ta xem bình đầu tiên một chút.”
“Ở chỗ của ta.” Chu Mộ Nhiên đưa tay đi lấy.
“Cái của ngươi là giả.” Lạc Hồng Du nở nụ cười một tiếng, lấy ra một bình rượu y như đúc.
Chai này Túy hồng nhan này đã bị đổ hai lần, chỉ còn dư lại hơn nửa bình, khi Lạc Hồng Du cầm lấy lắc lư, Chu Mộ Nhiên đột nhiên mở miệng. “Mặt trong có gì đó!”
Lạc Hồng Du ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, trong mắt mang theo tán thưởng, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra một chút gì đó, chỉ là không biết Chu Mộ Nhiên làm sao nhận ra được.
Lạc Hồng Du cẩn thận tưng ly từng tí một đổ Túy hồng nhan từ trong bình ra bát, dù sao cũng là rượu ngon, không thể lãng phí.
Sau khi đổ xong rượu liền nhẹ nhàng lắc một cái, cảm giác dị dạng càng rõ ràng. Lạc Hồng Du nhẹ nhàng gõ nát cái bình, mặt trong lạch cạch rơi ra một đồ vật được bọc trong vải.
“Hổ phù?” Chu Mộ Nhiên kinh ngạc mà mở miệng.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta... Ta xem hình dạng.”
“Đúng là Hổ phù.” Lạc Hồng Du lấy miếng vải ra, lộ ra vật phẩm thanh đồng hình hổ.
Chu Mộ Nhiên tự nhiên không phải biết từ trước mà là Đậu Xanh vừa lúc tỉnh lại, sau khi quét hình liền đưa ra kết luận.
“Tại sao Hổ phù lại ở chỗ này?” Lạc Hồng Du nghĩ như thế nào cũng không thông. Thế nhưng nếu bởi vì Hổ phù, thì chẳng trách muốn phân thành năm nhánh tiêu đội bí mật đưa.
Chỉ là không biết đến cùng bên Biên thành đã xảy ra chuyện gì mà phải đưa tấm Hổ phù này đến Kinh thành. Nếu như bởi vì cái Hổ phù chỉ cần động một cái là có thể chết vô số mạng người này thì chết mấy chục người như thế ngược lại có thể lý giải.
“Làm sao?” An Mặc Trì tắm rửa đi ra, mang theo một cỗ mùi hoa nồng nặc, Chu Mộ Nhiên không nhịn được hắt hơi một cái.
“Xem.” Lạc Hồng Du nâng Hổ phù đưa đến trước mặt An Mặc Trì
Sắc mặt An Mặc Trì trong nháy mắt thay đổi, toàn bộ người giống như dã thú phát cuồng, lãnh làm cho người không nhịn được phải lùi về sau.
Chu Mộ Nhiên cảm giác mình lại muốn đánh hắt xì, lần này là bị đông.
“Mặc Trì...”
“Đừng nói nữa.” An Mặc Trì vung vung tay, lạnh lùng nói, “Xích Diệp sơn trang không giao thiệp với triều đình, ngươi biết, ta không cần nhiều lời.”
Lạc Hồng Du chần chờ một chút, “Nhưng chuyện này...”
“Ta nói!” An Mặc Trì xoay người nhìn Chu Mộ Nhiên đứng ở trong góc, “Ngươi lưu lại, ta bảo đảm ngươi một đời bình an, dù cho là thiên vương lão tử, cũng không dám tới tra nơi này. Thế nhưng cái khác, ngươi liền bỏ ý nghĩ này đi đi.”
Dứt lời, An Mặc Trì xoay người rời đi.
Lạc Hồng Du một mặt áy náy mà xoay người, “Tiểu Minh, ta... Ngươi làm sao vậy?”
Xoay người nhìn thấy hai mắt Chu Mộ Nhiên ửng hồng, nước mắt ở trong đôi mắt đảo quanh, sợ hết hồn.
“Lạc Hồng Du, sơn trang này gọi Xích Diệp sơn trang sao?” (Ai nhớ cái tên này không?)
“”Ừm. Xích Diệp sơn trang trong võ lâm, ngươi nghe nói qua chứ? Hắn nhất định phải lấy cái tên này, vì thế chúng ta còn đánh nhau một trận. Hết cách rồi, ta không biết võ công, hắn thắng.” Lạc Hồng Du cười nói, lôi kéo Chu Mộ Nhiên ngồi xuống, “Ngồi xuống uống nước. Việc này chúng ta bàn bạc kỹ càng.”
“Ừm.”
Tâm tình của Chu Mộ Nhiên lúc này ngũ vị tạp trần.
Vừa mới nghe được hai chữ Xích Diệp, lại được đến Đậu Xanh nhắc nhở, đối phương là người kia, y còn không biết đời này vừa mở mắt liền nhìn thấy ái nhân của mình.
Đời này đối phương không là Vương quyền công khanh, cũng không là cái gì Minh chủ võ lâm, mà là một tên trộm rượu. Nhưng thân phận căn bản không quan trọng.
Sau khi biết đối phương là người yêu, y nghĩ tới lời nói trước khi tạ thế của Túc Liễu Nguyên.
Nếu như ta quên ngươi, nhớ đem ta hôn tỉnh.
Chu Mộ Nhiên xưa nay không là người đa sầu đa cảm, nhưng mỗi lần đến thời khắc lần đầu gặp gỡ cùng ly biệt, y đều đặc biệt không khống chế được tâm tình.
“Lạc Hồng Du, có thể lưu ta mấy ngày không?”
“Ngươi nghĩ muốn đi cũng đi không được, Mặc Trì không cho ngươi ly khai nơi này.” Lạc Hồng Du cẩn thận nói.”Ngươi đừng ghi hận Mặc Trì, hắn là có nguyên nhân, không thể liên lụy với triều đình.”
“Hắn lúc nào sẽ đi ra?” Chu Mộ Nhiên nỗ lực ức chế tâm tình hỏi.
“Lúc ăn cơm.” Lạc Hồng Du phiên mắt, “Hắn con sâu rượu này, một bữa không uống rượu không chịu được. Đến thời điểm nhất định sẽ đi ra, yên tâm.”
“Hảo ”
“Ngươi thích ăn cái gì, ta bảo người đi làm thêm món ăn.”
“Thích hợp sao?” Chu Mộ Nhiên đã khôi phục tâm tình, nở nụ cười một tiếng.
“Không thành vấn đề. Nửa cái bánh bao, ta trả ngươi nửa đời như thế nào?” Lạc Hồng Du cười trêu nói.
“Nửa đời sau sao?” Chu Mộ Nhiên cũng cười, “Như vậy phiền phức ngươi.”
Chu Mộ Nhiên không khách khí chọn vài món, đây đều là Túc Liễu Nguyên thích ăn, y hi vọng điều này có thể làm cho đối phương nhớ lại gì đó. Tuy rằng y cũng biết những thứ này chỉ là mộng của bản thân, đối phương xuyên qua một cái thế giới, cái gì cũng không nhớ mới đúng. Thế nhưng hai chữ Xích Diệp này làm cho y không nhịn được có ý nghĩ.
“Ồ, mấy món ngươi chọn...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.