100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
Chương 40: Tiểu quỷ bám người
Mộc Mộc Đường Tâm
23/02/2020
Tần số Đặng Khả Nhi đến Mạc gia ngày một nhiều hơn, lúc trước thì một tháng một lần, bây giờ thì một tuần một lần, nhiều lúc ngẫu hứng có khi một tuần đến ba bốn lần. Thập Kĩ Đình cũng không thấy có gì phiền phức, rất vui vẻ hoan nghênh Đặng Khả Nhi đến chơi. Mỗi lần cô đến, đều mở miệng tìm kiếm Tử Đằng ca ca. Còn Tử Đằng ca ca như bị quái vật truy sát, mỗi khi cô nhóc này đến chơi đều kiếm cớ lẫn trốn trong phòng hoặc leo cửa sổ để đi ra đá banh cùng đám bạn.
Thật ra cậu không chán ghét gì cô bé nhưng mỗi khi cùng cô nô đùa, cô cứ giương khuôn mặt ngây thơ hỏi hắn "Ca ca cái này là cái gì?", "Ca ca cái này chơi như thế nào?", "Ca ca em thật sợ!", "Ca ca, em không chơi nổi nữa" như ma chú xâm nhập vào não bộ của cậu, nghe đến thuộc lòng. Ngày một ngày hai cậu có thể bỏ qua nhưng trình độ bám như dây leo của cô có thể nói còn dai hơn cả đĩa, cậu đi đâu cô liền theo sát không rời. Có một lần cậu muốn đi vệ sinh, Đặng Khả Nhi chỉ giương cặp mắt nhiều nước hơn cả Thái Bình Dương hỏi hắn:"Ca ca đi đâu thế?"
Lúc đó mặt hắn cực kì khó coi, cũng không chính miệng nói ra mục đích của mình:"Ca ca đi tìm đồ chơi cho em."
Cô bé khó hiểu, lập tức hỏi:"Đồ chơi? Đồ chơi gì trong nhà vệ sinh vậy?"
"Em có thể đừng hỏi được không, đây là bí mật quốc gia đấy!" Mạc Tử Đằng nghẹn đến đỏ bừng mặt, muốn cô mau mau đi khỏi cho mình giải quyết chuyện đại sự nhưng sống chết cô bé vẫn trưng cái mặt si ngốc ấy:"Bí mật quả gia là gì? Em chưa nghe bao giờ."
Tử Đằng ca ca tức tối, không rảnh nghe cô dài dòng, đóng sầm cửa trước mặt cô.
Tiểu Khả Nhi nghĩ hắn muốn bỏ rơi mình, nước mắt như hạt thủy tinh đọng trên hốc mắt, la toáng lên:"Tử Đằng ca ca, đừng bỏ em. Anh chưa nói cho em nghe bí mật trái cây(*) là gì mà."
(*) Hai từ gần giống âm nhau:
国 - Guó: Quốc ( Quốc gia) và
果 - Guǒ (Trái cây, hoa quả).
Ở đây tiểu Khả Nhi nghe nhầm nên từ Quốc gia thành trái cây luôn.
Thập Kĩ Đình và Mạc Trường nghe tiếng động lớn liền chạy đến xem. Thấy tiểu Khả Nhi như đứa nhỏ bị bỏ rơi tội nghiệp,liền hỏi:"Tiểu Khả Nhi,con làm sao đấy?"
"Dì, chú! Hai người coi Tử Đằng ca ca nói cái gì mà tìm đồ chơi cho con rồi còn bí mật hoa quả gì đó,con hỏi bí mật gì mà giấu trong nhà vệ sinh nhưng anh đóng cửa thật mạnh bỏ mặc tiểu Khả Nhi." Dứt lời liền oa oa kêu.
Thập Kĩ Đình thoáng liếc vào cánh cửa bị đóng chặt, biết rõ Mạc Tử Đằng đang ở bên trong rồi hiểu được sự tình, cười hì hì dỗ tiểu Khả Nhi:"Ca ca đang bận chút việc, đợi anh xong rồi chơi tiếp nhé?"
Mạc Trường híp mắt bên cạnh cười trộm, bảo bối Đặng gia thật đáng yêu, hắn cũng ước ao có được một đứa con gái như vậy nên sớm đã biến cô trở thành con gái mình luôn.
Thập Kĩ Đình dở khóc dở cười, cô bé này cũng đã lên học tiểu học rồi sao còn ngây ngô như vậy nhưng nhờ thế bà cũng kiếm được niềm vui trong cuộc sống.
Cô còn chút nghi ngờ muốn tiếp tục kêu réo cậu cùng ra chơi, kết quả bị Thập Kĩ Đình dụ ra vườn hoa nhà mình bắt bướm, sau đó thì quên luôn sự tồn tại của Mạc Tử Đằng.
Mạc Tử Đằng thấy bên ngoài yên tĩnh, thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu đã bị tiểu quỷ này vật vã đến lên bờ xuống ruộng nên cảm thấy sợ hãi khi gặp cô. Vài lần sau đó, cậu khôn ngoan tránh đi, thấy cô tiến đằng Đông liền rẽ đằng Tây. Thấy cô xông vào phòng kiếm mình, cậu giả vờ bất tỉnh nhân sự khiến cô chán nản bỏ đi. Nhưng mà tiểu quỷ này có tính kiên nhẫn thật đáng khâm phục, không những bỏ đi mà còn chờ mình tỉnh dậy, lúc chán nản thì liên tục ca hát nhạc thiếu nhi,giọng nói thanh thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe. Chịu hết nổi, Mạc Tử Đằng đành kết thúc màn diễn của mình, thấy cô nhìn mình đầy ý cười, thầm than thân trách phận.
Lần sau, hắn chu đáo chuẩn bị nhiều chiếc mền, cột lại với nhau cho đến khi đủ dài. Từ cửa sổ quăng xuống, nghe tiếng cô từ xa ngay tức khắc dùng sức bám vào "dây" rồi trượt xuống, chạy ra ngoài đi chơi đá banh.
Cậu bạn tí hon khác thấy hắn hì hục chạy đến, cười đến ngoác miệng:"Như thế nào, lại bị truy sát sao?"
"Đúng là kiếp trước thiếu nợ con nhóc đó mà, ngày ngày đến tìm mình chơi những trò con nít."
Nhiễu Hành Thiên liếc mắt khinh thường, trên mặt viết "làm như cậu lớn chắc".
Nhiễu Hành Thiên từng thấy qua Đặng Khả Nhi trong một lần đến Mạc gia rủ tên nào đó đi đá bóng. Thấy tên mình tính rủ đi chơi chạy lòng vòng khắp nhà, trên đầu thậm chí còn đang đeo một chiếc tai thỏ màu hồng dành cho nữ nhi. Nhiễu Hành Thiên giương đôi mắt tà tà giễu cợt:"Thì ra cậu lại có sở thích như vậy nha. Mau kể mình nghe, cảm giác thế nào?"
Mạc Tử Đằng mặt đen hơn đít nồi, vừa muốn tháo xuống thì Đặng Khả Nhi đã theo đến nơi:"Tử Đằng ca ca, anh mà tháo xuống liền biến thành con heo đần độn."
Tên kia nghe xong cười không ngừng, đem chuyện đó vào trường hướng nhóm bạn của mình và cậu miêu tả lại trêu hắn nửa ngày khiến Mạc Tử Đằng trưng gương mặt thối đến trường hai tuần sau đó.
Nhưng đến khi sắp sửa lên trung học cơ sở, cô không thường xuyên ghé nhà họ Mạc nữa, từ thường xuyên trở thành hiếm khí, điều đó khiến hắn cảm thấy như thiên hạ thái bình, tự do tự tại vui gần chết.
Thật ra cậu không chán ghét gì cô bé nhưng mỗi khi cùng cô nô đùa, cô cứ giương khuôn mặt ngây thơ hỏi hắn "Ca ca cái này là cái gì?", "Ca ca cái này chơi như thế nào?", "Ca ca em thật sợ!", "Ca ca, em không chơi nổi nữa" như ma chú xâm nhập vào não bộ của cậu, nghe đến thuộc lòng. Ngày một ngày hai cậu có thể bỏ qua nhưng trình độ bám như dây leo của cô có thể nói còn dai hơn cả đĩa, cậu đi đâu cô liền theo sát không rời. Có một lần cậu muốn đi vệ sinh, Đặng Khả Nhi chỉ giương cặp mắt nhiều nước hơn cả Thái Bình Dương hỏi hắn:"Ca ca đi đâu thế?"
Lúc đó mặt hắn cực kì khó coi, cũng không chính miệng nói ra mục đích của mình:"Ca ca đi tìm đồ chơi cho em."
Cô bé khó hiểu, lập tức hỏi:"Đồ chơi? Đồ chơi gì trong nhà vệ sinh vậy?"
"Em có thể đừng hỏi được không, đây là bí mật quốc gia đấy!" Mạc Tử Đằng nghẹn đến đỏ bừng mặt, muốn cô mau mau đi khỏi cho mình giải quyết chuyện đại sự nhưng sống chết cô bé vẫn trưng cái mặt si ngốc ấy:"Bí mật quả gia là gì? Em chưa nghe bao giờ."
Tử Đằng ca ca tức tối, không rảnh nghe cô dài dòng, đóng sầm cửa trước mặt cô.
Tiểu Khả Nhi nghĩ hắn muốn bỏ rơi mình, nước mắt như hạt thủy tinh đọng trên hốc mắt, la toáng lên:"Tử Đằng ca ca, đừng bỏ em. Anh chưa nói cho em nghe bí mật trái cây(*) là gì mà."
(*) Hai từ gần giống âm nhau:
国 - Guó: Quốc ( Quốc gia) và
果 - Guǒ (Trái cây, hoa quả).
Ở đây tiểu Khả Nhi nghe nhầm nên từ Quốc gia thành trái cây luôn.
Thập Kĩ Đình và Mạc Trường nghe tiếng động lớn liền chạy đến xem. Thấy tiểu Khả Nhi như đứa nhỏ bị bỏ rơi tội nghiệp,liền hỏi:"Tiểu Khả Nhi,con làm sao đấy?"
"Dì, chú! Hai người coi Tử Đằng ca ca nói cái gì mà tìm đồ chơi cho con rồi còn bí mật hoa quả gì đó,con hỏi bí mật gì mà giấu trong nhà vệ sinh nhưng anh đóng cửa thật mạnh bỏ mặc tiểu Khả Nhi." Dứt lời liền oa oa kêu.
Thập Kĩ Đình thoáng liếc vào cánh cửa bị đóng chặt, biết rõ Mạc Tử Đằng đang ở bên trong rồi hiểu được sự tình, cười hì hì dỗ tiểu Khả Nhi:"Ca ca đang bận chút việc, đợi anh xong rồi chơi tiếp nhé?"
Mạc Trường híp mắt bên cạnh cười trộm, bảo bối Đặng gia thật đáng yêu, hắn cũng ước ao có được một đứa con gái như vậy nên sớm đã biến cô trở thành con gái mình luôn.
Thập Kĩ Đình dở khóc dở cười, cô bé này cũng đã lên học tiểu học rồi sao còn ngây ngô như vậy nhưng nhờ thế bà cũng kiếm được niềm vui trong cuộc sống.
Cô còn chút nghi ngờ muốn tiếp tục kêu réo cậu cùng ra chơi, kết quả bị Thập Kĩ Đình dụ ra vườn hoa nhà mình bắt bướm, sau đó thì quên luôn sự tồn tại của Mạc Tử Đằng.
Mạc Tử Đằng thấy bên ngoài yên tĩnh, thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu đã bị tiểu quỷ này vật vã đến lên bờ xuống ruộng nên cảm thấy sợ hãi khi gặp cô. Vài lần sau đó, cậu khôn ngoan tránh đi, thấy cô tiến đằng Đông liền rẽ đằng Tây. Thấy cô xông vào phòng kiếm mình, cậu giả vờ bất tỉnh nhân sự khiến cô chán nản bỏ đi. Nhưng mà tiểu quỷ này có tính kiên nhẫn thật đáng khâm phục, không những bỏ đi mà còn chờ mình tỉnh dậy, lúc chán nản thì liên tục ca hát nhạc thiếu nhi,giọng nói thanh thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe. Chịu hết nổi, Mạc Tử Đằng đành kết thúc màn diễn của mình, thấy cô nhìn mình đầy ý cười, thầm than thân trách phận.
Lần sau, hắn chu đáo chuẩn bị nhiều chiếc mền, cột lại với nhau cho đến khi đủ dài. Từ cửa sổ quăng xuống, nghe tiếng cô từ xa ngay tức khắc dùng sức bám vào "dây" rồi trượt xuống, chạy ra ngoài đi chơi đá banh.
Cậu bạn tí hon khác thấy hắn hì hục chạy đến, cười đến ngoác miệng:"Như thế nào, lại bị truy sát sao?"
"Đúng là kiếp trước thiếu nợ con nhóc đó mà, ngày ngày đến tìm mình chơi những trò con nít."
Nhiễu Hành Thiên liếc mắt khinh thường, trên mặt viết "làm như cậu lớn chắc".
Nhiễu Hành Thiên từng thấy qua Đặng Khả Nhi trong một lần đến Mạc gia rủ tên nào đó đi đá bóng. Thấy tên mình tính rủ đi chơi chạy lòng vòng khắp nhà, trên đầu thậm chí còn đang đeo một chiếc tai thỏ màu hồng dành cho nữ nhi. Nhiễu Hành Thiên giương đôi mắt tà tà giễu cợt:"Thì ra cậu lại có sở thích như vậy nha. Mau kể mình nghe, cảm giác thế nào?"
Mạc Tử Đằng mặt đen hơn đít nồi, vừa muốn tháo xuống thì Đặng Khả Nhi đã theo đến nơi:"Tử Đằng ca ca, anh mà tháo xuống liền biến thành con heo đần độn."
Tên kia nghe xong cười không ngừng, đem chuyện đó vào trường hướng nhóm bạn của mình và cậu miêu tả lại trêu hắn nửa ngày khiến Mạc Tử Đằng trưng gương mặt thối đến trường hai tuần sau đó.
Nhưng đến khi sắp sửa lên trung học cơ sở, cô không thường xuyên ghé nhà họ Mạc nữa, từ thường xuyên trở thành hiếm khí, điều đó khiến hắn cảm thấy như thiên hạ thái bình, tự do tự tại vui gần chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.