100 Ngày Làm Vợ Hờ: Tổng Tài Ác Ma, Xin Anh Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 20: Hà Y Mễ gặp chuyện
Tuyết An Điềm
08/04/2019
Tại hội nghị các tập đoàn hàng đầu, riêng Âu Dương Nguỵ đã là có thế
đứng cao quý hơn người. Nếu nói ở đây hắn so về quyền lực chỉ đứng thứ
hai, thì thách thức một ai dám bò lên vị trí thứ nhất.
Âu Dương Nguỵ để có ngày hôm nay không phải dựa vào quyền thế của gia tộc. Từ năm hắn 21 tuổi, đã tự mình khước từ sự thừa kế của Âu Dương Gia mà dựa vào chính bản thân hắn để xây dựng nên thế lực chỉ riêng hắn đứng đầu.
Âu Dương Gia, từ lâu đã không còn là gia đình của hắn!
Thương trường không phải chỉ dựa vào cái tài. Mà còn dựa vào cái đầu của kẻ cầm quyền lạnh đến mức nào. Và Âu Dương Nguỵ, hắn đã có thể bước lên đến tận đây chỉ dựa vào chính bản thân hắn, khiến người đời đều không thể phủ nhận tài năng của hắn mà còn thầm khẳng định rằng, Âu Dương Nguỵ không phải là kẻ tầm thường.
Sói và cọp có thể làm thú vui trong rạp xiếc của con người, nhưng sói thì không. Hắn cũng như vậy, biết tiến và biết lùi đúng lúc. Không phải dùng cái danh tiếng để khiến mọi người khiếp sợ mà chính là dùng sự nhẫn tâm và mưu kế khiến kẻ đối địch ngàn vạn lần không dám động đến.
Sự xuất hiện của hắn trong bữa tiệc này đều thu hút toàn bộ sự kính trọng của các thương gia được cho là hàng đầu trong thương trường.
" Âu Dương Tổng, Âu Dương Phu Nhân, hân hạnh được tiếp đón "
Chỉ bước đến cửa ra vào, chủ toạ đã tự mình vội vàng chạy ra để đón khách, không quên sự kính trọng đối với hai người.
Hà Y Mễ đưa mắt nhìn vị chủ bữa tiệc, là người đàn ông cũng đã trạc tuổi cha mẹ cô, mà đối với hắn lại một mực cung kính như vậy. Bất giác cô khẽ liếc mắt nhìn qua Âu Dương Nguỵ, hắn vẫn như vậy, vẫn cao cao tại thượng, cô và hắn đã định không phải là người cùng thế giới.
" Phó tổng đã cất công mời tôi đến, thứ lỗi cho sự chậm trễ này "
" Không sao không sao, Âu Dương Tổng có thể đến là hân hạnh cho lão già này rồi, nào mời vào "
Hà Y Mễ nhìn xung quanh có chút sợ sệt, từ đầu đến giờ cô không hề mở miệng, chỉ như con mèo nhỏ dựa sát vào hắn. Không hiểu vì gì cô có cảm giác có điều không lành ở đây.
Âu Dương Nguỵ tất nhiên biết sự thay đổi trong cảm xúc của Hà Y Mễ, liền trấn an cô bằng cách nắm chặt lấy tay nhỏ của cô. Hà Y Mễ hơi giật mình nhìn tay hắn, bàn tay thon dài đang một mực ôm gọn lấy tay cô.
Tim Hà Y Mễ bỗng hẫng đi một nhịp.
Hắn như vậy là đang che chở cho cô? Nhìn Âu Dương Nguỵ, khuôn mặt hắn dù vậy nhưng vẫn lạnh tanh, đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn thẳng và phong thái hắn vẫn luôn luôn cao ngạo.
" Y Mễ, có muốn cùng tôi đi giao lưu? "
Cô chậm rãi lắc đầu, tự động tách tay hắn ra, rồi nói
" Tôi không quen nơi đông người, đi theo chỉ phiền anh "
" Vậy ở đây đợi tôi "
Cô có chút bất an mà gật đầu. Âu Dương Nguỵ đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi
Chỉ là xoa đầu thôi mà khiến Hà Y Mễ như lơ lửng, cảm giác ấm áp lạ thường.
Chỉ sợ là do cô lại tự đa tình
Hà Y Mễ nhìn xung quanh tìm một chỗ trống để ngồi, trên tay còn cầm một ly rượu vang. Vì Phó tổng cứ ép vào tay cô chứ thật sự một giọt cũng chưa hề động đến.
Đôi mắt buồn nhìn chăm chú vào ly rượu, ngón tay nhỏ nắm hờ thân ly mà xoay xoay. Bỗng một giọng nói vang lên chen vào sự yên tĩnh của riêng cô.
" Chiêu Mạn Đình? Cô đến đây làm gì? "
Cô gái đó mắng lớn lên một tiếng rồi đi lại phía cô mà giật ly rượu trên tay, tiếp đó cô ta thẳng thừng chỉ trỏ vào mặt cô rồi hùng hổ nhục mạ.
" Cô hay lắm, 3 năm nay cô ở đâu? Cô có biết anh trai tôi vì cô mà bệnh lên bệnh xuống, cả ngày lẫn đêm chỉ vì tung tích của cô ăn uống không muốn ăn "
Hà Y Mễ chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô ta. Đây là ai? Tại sao đến đây nói với cô những lời này? Còn Chiêu Mạn Đình là gì? Cô rõ ràng tên là Hà Y Mễ cơ mà.
Vốn là người từ tốn không phản ứng kịp với tình huống này. Hà Y Mễ chật vật muốn nói mà không nói lên lời, càng ngày ánh nhìn cùng sự chú ý về phía cô càng đông hơn.
" Cô... cô có nhầm người không? Tôi không phải Chiêu Mạn Đình, tôi họ Hà "
Cũng vì ồn ào ở đây, đã lôi kéo sự chú ý của thêm hai con người khác, không chỉ riêng đối với thượng khách tại nhà hàng này.
Đâu đó trong đám đông
" Tại sao cô ta còn sống? "
Người lạ mặt lấy di động từ trong túi ra bấm một dãy số lạ nhưng chỉ nhận lại câu nói từ tổng đài:
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau
Người đàn ông lạ mặt đó khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, mạnh tay bóp vỡ di động. Rồi nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Tiếp tục vụ ồn ào ban nãy, Hà Y Mễ từ sau lúc hắn đem cô về, trừ trường học và Hoa Sứ viên ra thì chưa hề đi đâu cả, cho nên khá nhút nhát với tình huống này.
Nhưng bản thân cô lại là người kiên định, đôi mắt trong phút chốc từ hoảng loạn lại quay về tĩnh lặng như mặt hồ. Riêng với sự tình mà bản thân cô không rõ sự việc, thì vẫn nên im lặng, càng giải thích càng rắc rối. Hơn nữa Hà Y Mễ không phải người giỏi giao tiếp.
" Cái con đàn bà không biết vô liêm sỉ này, cô khiến anh tôi ra nông nỗi như vậy, 3 năm sau lại cùng một tên đại gia bao nuôi đi đến chốn này à? Cô vẫn nghĩ bản thân mình cao thượng à? "
Hà Y Mễ chỉ im lặng nhìn thẳng, xem như người phụ nữ trước mặt không hiện diện. Ngay lập tức, bên vai cô truyền đến một hơi ấm, trên đỉnh đầu cô có một giọng nói quen thuộc phát ra
" Cô nói ai không biết vô liêm sỉ? "
Người phụ nữ đang hùng hổ ban nãy là Tưởng Linh Yên, sau khi nghe chất giọng nguy hiểm của Âu Dương Nguỵ, mới biết mình đã gây nhầm người. Nhưng thật sự là như vậy mà, cô ta nhìn không khác gì Chiêu Mạn Đình, là người yêu của anh trai cô, đùng một cái tăm hơi biệt tích, khiến anh trai cô sống chết cũng phải tìm cho ra.
Không phải Chiêu Mạn Đình thì là ai?
Âu Dương Nguỵ để có ngày hôm nay không phải dựa vào quyền thế của gia tộc. Từ năm hắn 21 tuổi, đã tự mình khước từ sự thừa kế của Âu Dương Gia mà dựa vào chính bản thân hắn để xây dựng nên thế lực chỉ riêng hắn đứng đầu.
Âu Dương Gia, từ lâu đã không còn là gia đình của hắn!
Thương trường không phải chỉ dựa vào cái tài. Mà còn dựa vào cái đầu của kẻ cầm quyền lạnh đến mức nào. Và Âu Dương Nguỵ, hắn đã có thể bước lên đến tận đây chỉ dựa vào chính bản thân hắn, khiến người đời đều không thể phủ nhận tài năng của hắn mà còn thầm khẳng định rằng, Âu Dương Nguỵ không phải là kẻ tầm thường.
Sói và cọp có thể làm thú vui trong rạp xiếc của con người, nhưng sói thì không. Hắn cũng như vậy, biết tiến và biết lùi đúng lúc. Không phải dùng cái danh tiếng để khiến mọi người khiếp sợ mà chính là dùng sự nhẫn tâm và mưu kế khiến kẻ đối địch ngàn vạn lần không dám động đến.
Sự xuất hiện của hắn trong bữa tiệc này đều thu hút toàn bộ sự kính trọng của các thương gia được cho là hàng đầu trong thương trường.
" Âu Dương Tổng, Âu Dương Phu Nhân, hân hạnh được tiếp đón "
Chỉ bước đến cửa ra vào, chủ toạ đã tự mình vội vàng chạy ra để đón khách, không quên sự kính trọng đối với hai người.
Hà Y Mễ đưa mắt nhìn vị chủ bữa tiệc, là người đàn ông cũng đã trạc tuổi cha mẹ cô, mà đối với hắn lại một mực cung kính như vậy. Bất giác cô khẽ liếc mắt nhìn qua Âu Dương Nguỵ, hắn vẫn như vậy, vẫn cao cao tại thượng, cô và hắn đã định không phải là người cùng thế giới.
" Phó tổng đã cất công mời tôi đến, thứ lỗi cho sự chậm trễ này "
" Không sao không sao, Âu Dương Tổng có thể đến là hân hạnh cho lão già này rồi, nào mời vào "
Hà Y Mễ nhìn xung quanh có chút sợ sệt, từ đầu đến giờ cô không hề mở miệng, chỉ như con mèo nhỏ dựa sát vào hắn. Không hiểu vì gì cô có cảm giác có điều không lành ở đây.
Âu Dương Nguỵ tất nhiên biết sự thay đổi trong cảm xúc của Hà Y Mễ, liền trấn an cô bằng cách nắm chặt lấy tay nhỏ của cô. Hà Y Mễ hơi giật mình nhìn tay hắn, bàn tay thon dài đang một mực ôm gọn lấy tay cô.
Tim Hà Y Mễ bỗng hẫng đi một nhịp.
Hắn như vậy là đang che chở cho cô? Nhìn Âu Dương Nguỵ, khuôn mặt hắn dù vậy nhưng vẫn lạnh tanh, đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn thẳng và phong thái hắn vẫn luôn luôn cao ngạo.
" Y Mễ, có muốn cùng tôi đi giao lưu? "
Cô chậm rãi lắc đầu, tự động tách tay hắn ra, rồi nói
" Tôi không quen nơi đông người, đi theo chỉ phiền anh "
" Vậy ở đây đợi tôi "
Cô có chút bất an mà gật đầu. Âu Dương Nguỵ đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi
Chỉ là xoa đầu thôi mà khiến Hà Y Mễ như lơ lửng, cảm giác ấm áp lạ thường.
Chỉ sợ là do cô lại tự đa tình
Hà Y Mễ nhìn xung quanh tìm một chỗ trống để ngồi, trên tay còn cầm một ly rượu vang. Vì Phó tổng cứ ép vào tay cô chứ thật sự một giọt cũng chưa hề động đến.
Đôi mắt buồn nhìn chăm chú vào ly rượu, ngón tay nhỏ nắm hờ thân ly mà xoay xoay. Bỗng một giọng nói vang lên chen vào sự yên tĩnh của riêng cô.
" Chiêu Mạn Đình? Cô đến đây làm gì? "
Cô gái đó mắng lớn lên một tiếng rồi đi lại phía cô mà giật ly rượu trên tay, tiếp đó cô ta thẳng thừng chỉ trỏ vào mặt cô rồi hùng hổ nhục mạ.
" Cô hay lắm, 3 năm nay cô ở đâu? Cô có biết anh trai tôi vì cô mà bệnh lên bệnh xuống, cả ngày lẫn đêm chỉ vì tung tích của cô ăn uống không muốn ăn "
Hà Y Mễ chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô ta. Đây là ai? Tại sao đến đây nói với cô những lời này? Còn Chiêu Mạn Đình là gì? Cô rõ ràng tên là Hà Y Mễ cơ mà.
Vốn là người từ tốn không phản ứng kịp với tình huống này. Hà Y Mễ chật vật muốn nói mà không nói lên lời, càng ngày ánh nhìn cùng sự chú ý về phía cô càng đông hơn.
" Cô... cô có nhầm người không? Tôi không phải Chiêu Mạn Đình, tôi họ Hà "
Cũng vì ồn ào ở đây, đã lôi kéo sự chú ý của thêm hai con người khác, không chỉ riêng đối với thượng khách tại nhà hàng này.
Đâu đó trong đám đông
" Tại sao cô ta còn sống? "
Người lạ mặt lấy di động từ trong túi ra bấm một dãy số lạ nhưng chỉ nhận lại câu nói từ tổng đài:
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau
Người đàn ông lạ mặt đó khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, mạnh tay bóp vỡ di động. Rồi nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Tiếp tục vụ ồn ào ban nãy, Hà Y Mễ từ sau lúc hắn đem cô về, trừ trường học và Hoa Sứ viên ra thì chưa hề đi đâu cả, cho nên khá nhút nhát với tình huống này.
Nhưng bản thân cô lại là người kiên định, đôi mắt trong phút chốc từ hoảng loạn lại quay về tĩnh lặng như mặt hồ. Riêng với sự tình mà bản thân cô không rõ sự việc, thì vẫn nên im lặng, càng giải thích càng rắc rối. Hơn nữa Hà Y Mễ không phải người giỏi giao tiếp.
" Cái con đàn bà không biết vô liêm sỉ này, cô khiến anh tôi ra nông nỗi như vậy, 3 năm sau lại cùng một tên đại gia bao nuôi đi đến chốn này à? Cô vẫn nghĩ bản thân mình cao thượng à? "
Hà Y Mễ chỉ im lặng nhìn thẳng, xem như người phụ nữ trước mặt không hiện diện. Ngay lập tức, bên vai cô truyền đến một hơi ấm, trên đỉnh đầu cô có một giọng nói quen thuộc phát ra
" Cô nói ai không biết vô liêm sỉ? "
Người phụ nữ đang hùng hổ ban nãy là Tưởng Linh Yên, sau khi nghe chất giọng nguy hiểm của Âu Dương Nguỵ, mới biết mình đã gây nhầm người. Nhưng thật sự là như vậy mà, cô ta nhìn không khác gì Chiêu Mạn Đình, là người yêu của anh trai cô, đùng một cái tăm hơi biệt tích, khiến anh trai cô sống chết cũng phải tìm cho ra.
Không phải Chiêu Mạn Đình thì là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.