100 Ngày Làm Vợ Hờ: Tổng Tài Ác Ma, Xin Anh Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 15: Nửa thật, nửa giả
Tuyết An Điềm
19/02/2019
Không có Tiểu Nhu, hôm nay lại càng không có đi học, hơn thế hắn lại khoá mất cổng ngoài. Hà Y Mễ chẳng biết làm gì cho hết thời gian. Chán nản mở TV lên, cô liền thấy khuôn mặt hắn rất rõ trên màn hình, thì ra là chương trình " gặp gỡ những doanh nhân ưu tú nhất thế giới ". Trên màn hình, rõ ràng là hắn đang cười rất tươi, cô bây giờ mới biết, thì ra con người hắn có thể cười một cách tự nhiên như vậy. Thế mà đối mặt với cô, khuôn mặt hắn mọi ngày như một, chỉ là vẻ lạnh như băng, không nói không cười. Trò chuyện một lúc lại nghe được MC hỏi về chuyện gia đình của hắn.
- Âu Dương Tổng, nghe nói ngài đã có vợ?
Âu Dương Nguỵ cười nhẹ, khoé môi cong lên mang theo một chút thú vị mà trả lời:
- Đúng, tôi đã có vợ, và vợ của tôi là người tuyệt vời
Hắn đang nói đến cô sao? Hắn bảo cô " tuyệt vời ", có nhầm lẫn hay không? Không, chỉ là đang ghi hình thôi, mọi người đều bị vẻ ngoài của hắn làm che mất bản tính con người hắn rồi. Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện thân ảnh của Kiều Nhan, quyến rũ mà uyển chuyển đi tới bên cạnh Âu Dương Nguỵ, ngẩng cao đầu khoác lấy tay hắn.
Phóng viên báo chí thấy liền hoài nghi, vội vàng hỏi hắn:
" Âu Dương Tổng, " vợ " mà anh nhắc đến có phải là tiểu thư Kiều Nhan không? "
Bên dưới càng nhiều lười bàn tán, người ngưỡng mộ, kẻ ganh tị.
Trông thật là xứng đôi nha, trai tài gái sắc
Nhìn cô ta, chắc lại dùng kế sách gì để bò vào Âu Dương gia rồi.
Âu Dương Nguỵ không hồi đáp lại, cũng không xác nhận là đúng hay sai. Hà Y Mễ liền với tay lấy remote, buồn bả tắt TV đi, bó gối ngồi một góc phía đầu giường.
Cô còn nghĩ là hắn nói đến cô, còn tưởng rằng trong tâm hắn, ít nhiều cô vẫn còn chiếm vị trí nhỏ.
Nhưng mà tại sao lại hi vọng như vậy? Hà Y Mễ khổ tâm, lắc mạnh đầu rồi nhẹ vả vào má mình hai cái.
Hình như ở nhà hoài thật sự rất chán, hơn nữa là đang nghỉ đông, không biết hỏi ý hắn cho cô đi làm thêm, liệu hắn có cho?
Vài tiếng sau, chuông cửa vang lên, Hà Y Mễ ra ngoài ban công nhìn ra, mới thấy xe hắn đậu trước cổng, vội chạy xuống nhanh nhẹn kéo cửa.
Mọi ngày là sẽ có Kiều Nhan đi bên cạnh, nhưng hôm nay chỉ có một mình hắn về biệt thự. Không hiểu tại sao, lòng Hà Y Mễ lại có chút vui. Theo bóng hắn trước mặt mà vào nhà
Âu Dương Nguỵ, tay nới lỏng caravat, thả người xuống ghế sofa. Ngay sau đó liền đánh mắt về phía Hà Y Mễ, con ngươi lạnh lẽo như xuyên thấu tâm can cô, khiến cơ thể nhỏ có chút run lên. Không khí rất tĩnh lặng, chẳng biết làm gì đành lắp bắp hỏi hắn.
" Anh... Anh đã ăn gì chưa? "
Đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu
" Tôi có nấu sẵn, đợi một lát, tôi hâm nóng lại rồi đem ra "
Bóng dáng nhỏ không chần chừ mà chạy ngay xuống bếp, dựa vào thành bếp mà thở ra một hơi dài. Hắn có cần phải nhìn cô như diêm vương vậy không?
Nhìn vào chỗ thức ăn đã nguội, như này liệu có đơn giản quá không? Hay để làm thêm vài món rồi đem ra luôn nhỉ?
Hà Y Mễ với tay đem cái tạp dề mặc vào, tay vuốt nhẹ tóc mai bên má, khẽ xắn tay áo lên mà nấu ăn.
Còn chưa kịp làm gì, đã cảm nhận được hơi ấm của người sau lưng, khiến Hà Y Mễ giật mình một cái, xoay người lại, chột dạ nhìn hắn, lại có chút không tự nhiên.
" Anh... anh, không cần xuống đây đâu, đồ ăn nhanh lắm sẽ đem lên "
Âu Dương Nguỵ sải tay thon dài mà tắt bếp đi, đem thân hình to lớn ép cơ thể Hà Y Mễ dựa sát thành bếp. Chống hai tay đem cô giam vào giữa ngực mình, con ngươi lãnh đạm lại có chút ma mị mà nhìn cô, khoé môi bạc khẽ nhếch lên
" Chợt hôm nay, tôi cảm thấy rất nhớ hương vị của em "
Hắn không đợi cô đáp, liền cúi đầu hôn lên cổ cô, rồi hít sâu một hơi.
" Cơ thể em vẫn cứ thơm như vậy? "
" Âu Dương Tổng, ách, hôm nay tôi không được khoẻ a "
Hắn cười nhẹ, đưa lưỡi vờn nhẹ viền tai cô, giọng nói cũng trở nên đục hơn:
" Em chỉ có việc dưới thân tôi mà thưởng thức, mệt là mệt như thế nào? "
" Tôi... "
" Hơn nữa, lâu ngày tôi còn chưa động đến em, bây giờ em mệt? "
" Tôi là bệnh trong người a "
" Dối là không tốt, sắc mặt em đang chống lại em! "
Hà Y Mễ chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Âu Dương Nguỵ một tay nâng cằm cô lên, nhanh chóng hôn lên môi cô, mút lấy hương vị ngọt cô có. Hắn chợt cảm thấy thật sự các cô gái khác không ai có thể ngọt như người phụ nữ đang ở dưới thân hắn bây giờ. Tinh khiết mà trong sạch, dù không phải lần đầu nữa nhưng cơ thể cô cứ kích thích hắn, mời gọi con mãnh thú dưới quần hắn thức dậy. Càng hôn hắn càng không muốn dứt, muốn đem lưỡi cùng hương vị của cô triền miên không ngừng.
- Âu Dương Tổng, nghe nói ngài đã có vợ?
Âu Dương Nguỵ cười nhẹ, khoé môi cong lên mang theo một chút thú vị mà trả lời:
- Đúng, tôi đã có vợ, và vợ của tôi là người tuyệt vời
Hắn đang nói đến cô sao? Hắn bảo cô " tuyệt vời ", có nhầm lẫn hay không? Không, chỉ là đang ghi hình thôi, mọi người đều bị vẻ ngoài của hắn làm che mất bản tính con người hắn rồi. Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện thân ảnh của Kiều Nhan, quyến rũ mà uyển chuyển đi tới bên cạnh Âu Dương Nguỵ, ngẩng cao đầu khoác lấy tay hắn.
Phóng viên báo chí thấy liền hoài nghi, vội vàng hỏi hắn:
" Âu Dương Tổng, " vợ " mà anh nhắc đến có phải là tiểu thư Kiều Nhan không? "
Bên dưới càng nhiều lười bàn tán, người ngưỡng mộ, kẻ ganh tị.
Trông thật là xứng đôi nha, trai tài gái sắc
Nhìn cô ta, chắc lại dùng kế sách gì để bò vào Âu Dương gia rồi.
Âu Dương Nguỵ không hồi đáp lại, cũng không xác nhận là đúng hay sai. Hà Y Mễ liền với tay lấy remote, buồn bả tắt TV đi, bó gối ngồi một góc phía đầu giường.
Cô còn nghĩ là hắn nói đến cô, còn tưởng rằng trong tâm hắn, ít nhiều cô vẫn còn chiếm vị trí nhỏ.
Nhưng mà tại sao lại hi vọng như vậy? Hà Y Mễ khổ tâm, lắc mạnh đầu rồi nhẹ vả vào má mình hai cái.
Hình như ở nhà hoài thật sự rất chán, hơn nữa là đang nghỉ đông, không biết hỏi ý hắn cho cô đi làm thêm, liệu hắn có cho?
Vài tiếng sau, chuông cửa vang lên, Hà Y Mễ ra ngoài ban công nhìn ra, mới thấy xe hắn đậu trước cổng, vội chạy xuống nhanh nhẹn kéo cửa.
Mọi ngày là sẽ có Kiều Nhan đi bên cạnh, nhưng hôm nay chỉ có một mình hắn về biệt thự. Không hiểu tại sao, lòng Hà Y Mễ lại có chút vui. Theo bóng hắn trước mặt mà vào nhà
Âu Dương Nguỵ, tay nới lỏng caravat, thả người xuống ghế sofa. Ngay sau đó liền đánh mắt về phía Hà Y Mễ, con ngươi lạnh lẽo như xuyên thấu tâm can cô, khiến cơ thể nhỏ có chút run lên. Không khí rất tĩnh lặng, chẳng biết làm gì đành lắp bắp hỏi hắn.
" Anh... Anh đã ăn gì chưa? "
Đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu
" Tôi có nấu sẵn, đợi một lát, tôi hâm nóng lại rồi đem ra "
Bóng dáng nhỏ không chần chừ mà chạy ngay xuống bếp, dựa vào thành bếp mà thở ra một hơi dài. Hắn có cần phải nhìn cô như diêm vương vậy không?
Nhìn vào chỗ thức ăn đã nguội, như này liệu có đơn giản quá không? Hay để làm thêm vài món rồi đem ra luôn nhỉ?
Hà Y Mễ với tay đem cái tạp dề mặc vào, tay vuốt nhẹ tóc mai bên má, khẽ xắn tay áo lên mà nấu ăn.
Còn chưa kịp làm gì, đã cảm nhận được hơi ấm của người sau lưng, khiến Hà Y Mễ giật mình một cái, xoay người lại, chột dạ nhìn hắn, lại có chút không tự nhiên.
" Anh... anh, không cần xuống đây đâu, đồ ăn nhanh lắm sẽ đem lên "
Âu Dương Nguỵ sải tay thon dài mà tắt bếp đi, đem thân hình to lớn ép cơ thể Hà Y Mễ dựa sát thành bếp. Chống hai tay đem cô giam vào giữa ngực mình, con ngươi lãnh đạm lại có chút ma mị mà nhìn cô, khoé môi bạc khẽ nhếch lên
" Chợt hôm nay, tôi cảm thấy rất nhớ hương vị của em "
Hắn không đợi cô đáp, liền cúi đầu hôn lên cổ cô, rồi hít sâu một hơi.
" Cơ thể em vẫn cứ thơm như vậy? "
" Âu Dương Tổng, ách, hôm nay tôi không được khoẻ a "
Hắn cười nhẹ, đưa lưỡi vờn nhẹ viền tai cô, giọng nói cũng trở nên đục hơn:
" Em chỉ có việc dưới thân tôi mà thưởng thức, mệt là mệt như thế nào? "
" Tôi... "
" Hơn nữa, lâu ngày tôi còn chưa động đến em, bây giờ em mệt? "
" Tôi là bệnh trong người a "
" Dối là không tốt, sắc mặt em đang chống lại em! "
Hà Y Mễ chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Âu Dương Nguỵ một tay nâng cằm cô lên, nhanh chóng hôn lên môi cô, mút lấy hương vị ngọt cô có. Hắn chợt cảm thấy thật sự các cô gái khác không ai có thể ngọt như người phụ nữ đang ở dưới thân hắn bây giờ. Tinh khiết mà trong sạch, dù không phải lần đầu nữa nhưng cơ thể cô cứ kích thích hắn, mời gọi con mãnh thú dưới quần hắn thức dậy. Càng hôn hắn càng không muốn dứt, muốn đem lưỡi cùng hương vị của cô triền miên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.