1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ
Chương 9: (H nhẹ): Chồng cầm thú trèo lên giường vợ
Võ Anh Thơ
04/02/2023
- Vậy thái độ của anh dành cho Yên Yên lúc trưa nay thì sao? Lẽ nào tôi còn phải tươi cười khi gặp anh? Anh có biết là mình đã thiên vị vô lý thế nào ở trước mặt hai đứa trẻ? Anh chẳng nghĩ gì cho cảm xúc của Yên Yên!
- Tôi nhớ mình đã nói rất rõ ràng: Yên Yên không có quyền so sánh với Ruby!
- Tại sao? Rốt cuộc vì nguyên do chết tiệt gì mà anh đối xử với con bé như thế?
Dường như thiếu kìm chế nên Hâm Đình hơi lớn giọng, quên mất cả việc Yên Yên có thể bị đánh thức. Nhưng đáp lại sự chờ đợi lẫn khó hiểu của cô là dáng vẻ hờ hững từ phía Dịch Quân. Hắn, một lần nữa lại phớt lờ nỗi lo lắng của cô, phớt lờ cảm xúc của Yên Yên! Chịu hết nổi, cô buông một câu rành rọt:
- Nếu anh vẫn không chịu nói rõ về chuyện của Yên Yên thì thời gian tới, tôi cũng chẳng có gì để nói với anh!
Dịch Quân nhìn chằm chằm gương mặt Hâm Đình đã trở nên lãnh đạm. Vốn dĩ hắn đang muốn nói chuyện giữa cô và Tiêu Chấn Nam mà sao cô cứ suốt ngày đem Yên Yên ra hỏi mãi?
Tất nhiên là có lý do khiến hắn không còn yêu thương đứa con gái này nữa, chẳng những vậy còn là lý do hết sức tồi tệ đối với hắn. Nhưng chưa phải lúc để nói... Hắn đã cố kìm sự phẫn nộ trong lòng, còn cô thì cứ chọc khuấy vào.
Dịch Quân chợt thấy bả vai Hâm Đình có dấu răng hằn đỏ, nhớ lại đêm qua lúc làm tình ở phòng làm việc, hắn đã cắn cô thật mạnh!
Nếu như mọi lần thì Dịch Quân chẳng quan tâm làm gì, bao năm qua, hắn lúc nào mà không lưu lại dấu vết trên cơ thể cô mỗi khi ân ái? Nhưng ngay bây giờ, hắn tự nhiên cảm giác... hơi xót! Hắn định chạm vào vai cô thì bất ngờ cô giật tay ra khỏi hắn rồi nghiêng người né tránh.
- Đừng có đụng vào tôi!
Phản ứng từ Hâm Đình khiến Dịch Quân im lặng, cô dám né tránh hắn nhưng lại có thể ở cùng với Tiêu Chấn Nam? Trong lòng bắt đầu giận dữ, nhưng lạ lùng thay, còn có chút chua xót. Hắn tự hỏi, phải chăng do mình đang say nên mới mang những cảm giác kỳ quặc đối với Hâm Đình?
Với tính cách vốn có, Dịch Quân hắn nhất định sẽ đè Hâm Đình vào tường, giở trò cưỡng ép, hành hạ cô mới hả dạ. Nhưng, hắn đã không làm gì cả!
Hạ tay xuống và mang theo khuôn mặt vô cảm tới đáng sợ, hắn bỏ đi ngang qua, còn cố tình đụng mạnh vào vai cô một cái.
Nhận ra Dịch Quân đêm nay có gì đó khác thường, Hâm Đình nhìn theo hắn đi vào phòng làm việc, sau đó liền quay lưng.
Hâm Đình từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng không lâu sau lại mơ màng nghe tiếng mở cửa phòng, rất nhanh một cơ thể nặng trịch đè lên người cô. Choàng tỉnh, cô đưa mắt nhìn vào bóng tối, tấm thân cao lớn vạm vỡ đang ở phía trên cô. Tiếp theo, đôi tay thô ráp tốc chiếc váy ngủ lên rồi tách hai đùi cô ra, kịch liệt đâm vào!
Hâm Đình hơi cắn răng, rên khẽ một tiếng, hai tay theo phản xạ bấu chặt bờ vai cứng cáp kia. Cô muốn đẩy cơ thể dữ dội đó ra, nhưng bị hắn siết chặt lấy eo, theo đà mà luận động liên tục. Cô thở dốc, miệng nói đứt quãng, mau ngừng lại! Hắn áp mặt vào cổ cô mà ngửi nhẹ, hơi thở ám mùi dục vọng, giọng nói trầm đục kích thích:
- Hâm Đình, cô thật biết làm người ta phát điên!
Còn ai nửa đêm dám vào tận phòng ngủ này, đè Hâm Đình ra mà ân ái cuồng nhiệt, ngoài Dịch tổng chứ? Ban nãy cô nói không cho Dịch Quân đụng vào, hắn về phòng làm việc cứ thấy người bức bối khó tả, lại thêm men rượu vương vấn. Thế là hắn liền đi vào phòng ngủ, nhìn cô gợi cảm, không kìm được lòng mà leo lên giường.
- Dịch Quân... anh là đồ cầm thú!
Hâm Đình mím nhẹ môi, bên tai liền nghe giọng cười khàn khàn của Dịch Quân, tiếp theo cảm nhận bên dưới kia càng mãnh liệt ra vào. Thân thể mềm mại bị hắn nhấc lên một chút, cô yếu ớt vô lực chỉ còn cách ôm chặt cổ hắn, để mặc hắn dày vò. Sau đó lại một đêm hoan ái triền miên nữa...
***
Vào buổi trưa nọ, Hâm Đình lái xe hơi về Dịch gia, ngồi bên cạnh là Yên Yên vừa vỗ tay vừa hát bài hát mới mà cô giáo dạy cho. Hai mẹ con đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên, ba chiếc xe hơi màu đen chạy lên chặn ngay phía trước khiến Hâm Đình giật mình, liền đạp thắng gấp! Hai mẹ con đều ngã chúi về phía trước.
- Yên Yên! Có sao không con? - Hâm Đình sốt sắng sờ mái đầu con gái xem thử có bị va đập gì không.
Thấy Yên Yên lắc đầu nói không sao, Hâm Đình mới an tâm, tiếp theo phát hiện một nhóm áo đen kỳ lạ vừa bước xuống xe. Bọn chúng tiến đến mở cửa xe Hâm Đình, kéo xộc Yên Yên ra ngoài và đưa đi! Sửng sốt, Hâm Đình ra khỏi xe và lập tức đuổi theo. Dù bị hai tên áo đen kìm giữ lại, cô vẫn hét lên:
- Buông ra! Trả con gái cho tôi! Các người là ai chứ?
- Mẹ... Mẹ ơi...! - Yên Yên khóc gọi mẹ.
Sự an nguy của Yên Yên như tiếp thêm sức mạnh, Hâm Đình đạp mạnh vào hai tên áo đen, vội vàng chạy đến đẩy ngã đám người nọ ra, ôm chặt lấy Yên Yên.
- Mẹ đây! Yên Yên! - Vừa dỗ dành con gái, Hâm Đình vừa giận dữ nhìn đám áo đen - Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại bắt con gái tôi? Tôi báo cảnh sát đó!
Một anh chàng áo đen từ trong đám người này bước ra, nói lịch sự:
- Phu nhân, tôi là Hải Vương, trưởng nhóm vệ sĩ của Dịch tổng. Chúng tôi theo lệnh của ngài ấy đến đưa cô Yên Yên đi, xin phu nhân thông cảm.
Dám đưa con gái của Hâm Đình đi mà còn nói cô hãy thông cảm, cái chuyện nực cười gì đây? Nhưng điều khiến Hâm Đình khó hiểu chính là:
- Dịch Quân? Tại sao anh ta muốn bắt Yên Yên? Lại còn đưa con bé đi đâu?
- Chuyện này, một lát nữa Dịch tổng sẽ nói rõ với phu nhân. Bây giờ không còn thời gian, cô Yên Yên phải nhanh chóng đi với chúng tôi kẻo không kịp!
- Tôi nhớ mình đã nói rất rõ ràng: Yên Yên không có quyền so sánh với Ruby!
- Tại sao? Rốt cuộc vì nguyên do chết tiệt gì mà anh đối xử với con bé như thế?
Dường như thiếu kìm chế nên Hâm Đình hơi lớn giọng, quên mất cả việc Yên Yên có thể bị đánh thức. Nhưng đáp lại sự chờ đợi lẫn khó hiểu của cô là dáng vẻ hờ hững từ phía Dịch Quân. Hắn, một lần nữa lại phớt lờ nỗi lo lắng của cô, phớt lờ cảm xúc của Yên Yên! Chịu hết nổi, cô buông một câu rành rọt:
- Nếu anh vẫn không chịu nói rõ về chuyện của Yên Yên thì thời gian tới, tôi cũng chẳng có gì để nói với anh!
Dịch Quân nhìn chằm chằm gương mặt Hâm Đình đã trở nên lãnh đạm. Vốn dĩ hắn đang muốn nói chuyện giữa cô và Tiêu Chấn Nam mà sao cô cứ suốt ngày đem Yên Yên ra hỏi mãi?
Tất nhiên là có lý do khiến hắn không còn yêu thương đứa con gái này nữa, chẳng những vậy còn là lý do hết sức tồi tệ đối với hắn. Nhưng chưa phải lúc để nói... Hắn đã cố kìm sự phẫn nộ trong lòng, còn cô thì cứ chọc khuấy vào.
Dịch Quân chợt thấy bả vai Hâm Đình có dấu răng hằn đỏ, nhớ lại đêm qua lúc làm tình ở phòng làm việc, hắn đã cắn cô thật mạnh!
Nếu như mọi lần thì Dịch Quân chẳng quan tâm làm gì, bao năm qua, hắn lúc nào mà không lưu lại dấu vết trên cơ thể cô mỗi khi ân ái? Nhưng ngay bây giờ, hắn tự nhiên cảm giác... hơi xót! Hắn định chạm vào vai cô thì bất ngờ cô giật tay ra khỏi hắn rồi nghiêng người né tránh.
- Đừng có đụng vào tôi!
Phản ứng từ Hâm Đình khiến Dịch Quân im lặng, cô dám né tránh hắn nhưng lại có thể ở cùng với Tiêu Chấn Nam? Trong lòng bắt đầu giận dữ, nhưng lạ lùng thay, còn có chút chua xót. Hắn tự hỏi, phải chăng do mình đang say nên mới mang những cảm giác kỳ quặc đối với Hâm Đình?
Với tính cách vốn có, Dịch Quân hắn nhất định sẽ đè Hâm Đình vào tường, giở trò cưỡng ép, hành hạ cô mới hả dạ. Nhưng, hắn đã không làm gì cả!
Hạ tay xuống và mang theo khuôn mặt vô cảm tới đáng sợ, hắn bỏ đi ngang qua, còn cố tình đụng mạnh vào vai cô một cái.
Nhận ra Dịch Quân đêm nay có gì đó khác thường, Hâm Đình nhìn theo hắn đi vào phòng làm việc, sau đó liền quay lưng.
Hâm Đình từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng không lâu sau lại mơ màng nghe tiếng mở cửa phòng, rất nhanh một cơ thể nặng trịch đè lên người cô. Choàng tỉnh, cô đưa mắt nhìn vào bóng tối, tấm thân cao lớn vạm vỡ đang ở phía trên cô. Tiếp theo, đôi tay thô ráp tốc chiếc váy ngủ lên rồi tách hai đùi cô ra, kịch liệt đâm vào!
Hâm Đình hơi cắn răng, rên khẽ một tiếng, hai tay theo phản xạ bấu chặt bờ vai cứng cáp kia. Cô muốn đẩy cơ thể dữ dội đó ra, nhưng bị hắn siết chặt lấy eo, theo đà mà luận động liên tục. Cô thở dốc, miệng nói đứt quãng, mau ngừng lại! Hắn áp mặt vào cổ cô mà ngửi nhẹ, hơi thở ám mùi dục vọng, giọng nói trầm đục kích thích:
- Hâm Đình, cô thật biết làm người ta phát điên!
Còn ai nửa đêm dám vào tận phòng ngủ này, đè Hâm Đình ra mà ân ái cuồng nhiệt, ngoài Dịch tổng chứ? Ban nãy cô nói không cho Dịch Quân đụng vào, hắn về phòng làm việc cứ thấy người bức bối khó tả, lại thêm men rượu vương vấn. Thế là hắn liền đi vào phòng ngủ, nhìn cô gợi cảm, không kìm được lòng mà leo lên giường.
- Dịch Quân... anh là đồ cầm thú!
Hâm Đình mím nhẹ môi, bên tai liền nghe giọng cười khàn khàn của Dịch Quân, tiếp theo cảm nhận bên dưới kia càng mãnh liệt ra vào. Thân thể mềm mại bị hắn nhấc lên một chút, cô yếu ớt vô lực chỉ còn cách ôm chặt cổ hắn, để mặc hắn dày vò. Sau đó lại một đêm hoan ái triền miên nữa...
***
Vào buổi trưa nọ, Hâm Đình lái xe hơi về Dịch gia, ngồi bên cạnh là Yên Yên vừa vỗ tay vừa hát bài hát mới mà cô giáo dạy cho. Hai mẹ con đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên, ba chiếc xe hơi màu đen chạy lên chặn ngay phía trước khiến Hâm Đình giật mình, liền đạp thắng gấp! Hai mẹ con đều ngã chúi về phía trước.
- Yên Yên! Có sao không con? - Hâm Đình sốt sắng sờ mái đầu con gái xem thử có bị va đập gì không.
Thấy Yên Yên lắc đầu nói không sao, Hâm Đình mới an tâm, tiếp theo phát hiện một nhóm áo đen kỳ lạ vừa bước xuống xe. Bọn chúng tiến đến mở cửa xe Hâm Đình, kéo xộc Yên Yên ra ngoài và đưa đi! Sửng sốt, Hâm Đình ra khỏi xe và lập tức đuổi theo. Dù bị hai tên áo đen kìm giữ lại, cô vẫn hét lên:
- Buông ra! Trả con gái cho tôi! Các người là ai chứ?
- Mẹ... Mẹ ơi...! - Yên Yên khóc gọi mẹ.
Sự an nguy của Yên Yên như tiếp thêm sức mạnh, Hâm Đình đạp mạnh vào hai tên áo đen, vội vàng chạy đến đẩy ngã đám người nọ ra, ôm chặt lấy Yên Yên.
- Mẹ đây! Yên Yên! - Vừa dỗ dành con gái, Hâm Đình vừa giận dữ nhìn đám áo đen - Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại bắt con gái tôi? Tôi báo cảnh sát đó!
Một anh chàng áo đen từ trong đám người này bước ra, nói lịch sự:
- Phu nhân, tôi là Hải Vương, trưởng nhóm vệ sĩ của Dịch tổng. Chúng tôi theo lệnh của ngài ấy đến đưa cô Yên Yên đi, xin phu nhân thông cảm.
Dám đưa con gái của Hâm Đình đi mà còn nói cô hãy thông cảm, cái chuyện nực cười gì đây? Nhưng điều khiến Hâm Đình khó hiểu chính là:
- Dịch Quân? Tại sao anh ta muốn bắt Yên Yên? Lại còn đưa con bé đi đâu?
- Chuyện này, một lát nữa Dịch tổng sẽ nói rõ với phu nhân. Bây giờ không còn thời gian, cô Yên Yên phải nhanh chóng đi với chúng tôi kẻo không kịp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.