1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ
Chương 47: (H nhẹ): Say tình
Võ Anh Thơ
21/02/2023
Dịch Quân bắt máy, bên kia chất giọng khó chịu của Hâm Đình vang lên:
- Anh đang ở đâu vậy? Có phải đang ở chỗ Đạm Nhã?
- Đúng vậy, tình hình cô Đạm không ổn lắm, anh phải ở đây đêm nay để xem thế nào.
- Anh là Dịch tổng danh thế, có phải kẻ hầu người hạ của cô ta đâu chứ! Hay là… cô ta giở trò mê hoặc anh rồi? Đúng là cái thứ hồ ly ****!
**** Quân khẽ cau mày, lần đầu tiên sau nhiều năm ở cạnh nhau, mới nghe Hâm Đình nói mấy lời chói tai đến vậy, liền bảo:
- Ai là hồ ly tinh chứ, em đừng có bất lịch sự. Cô Đạm thực sự chưa tỉnh dậy, em đừng suy nghĩ lung tung rồi đổ cho người giở trò dụ dỗ. Cũng khuya rồi, em cũng nên ngủ đi, có gì ngày mai về chúng ta nói chuyện sau.
Cúp máy, xong Dịch tổng nghĩ ngợi gì đó tiếp theo tạm thời khóa máy. Hắn ngả lưng dựa vào thành ghế thở dài, quả nhiên Hâm Đình càng lúc càng kỳ lạ! Bản thân biết mình có vợ rồi mà đêm hôm còn chầu trực bên giường phụ nữ khác là không đúng, thế nhưng chỉ vì sự việc còn quá mơ hồ, chưa rõ thực hư ai là ai? Chưa kể, tình hình Đạm Nhã chưa ổn định, hắn khó lòng bỏ mặc được…
Đạm Nhã đang mơ, thấy bản thân trở về mười mấy năm trước, lúc mình đi dã ngoại cùng bạn bè, vô ý trượt chân rơi xuống hồ nước vừa sâu vừa lạnh. Lần đó cô suýt chết đuối tới nơi, may là mệnh số còn dài nên được cứu sống. Về sau, cô trở nên sợ sông, hồ và biển, những nơi có nhiều nước…
Bừng tỉnh sau cơn ác mộng thuở bé, Đạm Nhã thở gấp gáp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người. Dường như tâm lý bị tác động khá mạnh khiến tinh thần dao động dữ dội, cô co người lại rồi nấc lên đứt quãng. Tiếp theo, một vòng tay rộng lớn mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, đem theo sự bảo bọc lẫn ấm áp mà phủ lên thân thể căng cứng của cô.
- Đạm Nhã, đừng sợ! Em đang ở trong phòng an toàn, có anh đây!
Sự ảnh hưởng từ tai nạn cũ, khiến đầu óc rơi vào hỗn loạn lẫn mơ màng, Đạm Nhã giương đôi mắt đỏ hoe nhìn vào người đàn ông đang liên tục vỗ về mình. Căn phòng tối mờ, ánh sáng từ đèn ngủ hắt nhẹ lên khuôn mặt điềm tĩnh của Dịch Quân.
- Quân! Đừng rời xa em! - Đạm Nhã níu chặt lấy tay hắn, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ yếu ớt không tự chủ được ở trước mặt hắn.
- Anh sẽ ở đây với em, sẽ không đi đâu hết.
Cứ ôm chặt Đạm Nhã, Dịch Quân lại không nghĩ rằng việc rớt xuống biển lại kéo theo tinh thần cô hoang mang thế này. Thật khó trách khi mà những vết thương tâm lý hay nỗi ám ảnh thường để lại hậu quả nặng nề! Cảm nhận cô đã ngừng run rẩy, hắn mới chậm rãi đẩy nhẹ cô ra, quan sát biểu hiện trên mặt cô thế nào.
Dịch Quân bắt gặp đôi mắt mơ màng long lanh nước của Đạm Nhã, như thể bản thân cô đang chênh vênh giữa thực và mơ, bất giác làm tim hắn trở nên cồn cào. Cô mặc áo sơ mi trắng rộng dài phủ xuống dưới cặp đùi thon thả, do bác sĩ bảo Đạm Nhã vừa bị ướt xong đừng để mặc quần áo quá kín nên Laura chỉ thay cho cô chiếc quần short cực ngắn.
Một thân thể mềm mại nóng rẫy đang cuộn tròn trong lòng mình, khiến vị Dịch tổng quyền uy nổi lên thứ cảm giác chiếm hữu cao độ.
Dịch Quân hôn lên trán Đạm Nhã, xuống gò má đã hồng hào trở lại, rồi vội vã lần tìm đến bờ môi thơm ngát của cô mà hôn sâu. Lúc này Đạm Nhã thiếu tỉnh táo, chẳng khác gì một người say chếnh choáng, thay vì đẩy hắn ra như mọi lần thì cô nhắm mắt lại, hai cánh tay yếu ớt vòng qua cổ hắn, ôm chặt lấy.
Nhận được sự đồng lõa của Đạm Nhã, Dịch Quân càng ghì siết tấm thân mảnh mai nóng rực đó hơn, gấp gáp nồng nhiệt hôn cô thật lâu!
Đạm Nhã cùng hắn chìm đắm vào nụ hôn đường mật, nửa ngập ngừng lưỡng lự nửa lại rất đam mê dữ dội giữa hai đôi môi cháy bỏng khát tình. Cả hai cùng ngã xuống giường, hai thân thể kịch liệt quấn vào nhau.
Nụ hôn nồng nàn cuống quýt hệt muốn hút cạn hơi thở từ Đạm Nhã, vị tổng tài trẻ càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Dịch Quân hôn xuống chiếc cổ thanh mảnh của cô, ngấu nghiến để lại những dấu hôn ửng đỏ. Những ngón tay tham lam đòi hỏi tháo nhanh cúc áo sơ mi trắng, một phần thân thể mỹ miều phô bày dưới đôi mắt hắn đang nóng rực dục tình.
Đôi gò bồng đảo đầy đặn trong áo lót ren quyến rũ lấp ló ẩn hiện, càng kích thích sự ham muốn bản năng người đàn ông. Hắn cúi xuống nơi rãnh ngực hấp dẫn, hôn từng chút một, cảm nhận cô vừa run lên đồng thời hơi co người lại.
Đạm Nhã nhắm mắt lim dim, ở nơi xinh đẹp và nhạy cảm nhất của phụ nữ đang được một đôi môi bỏng rát dịu dàng mơn trớn, khiến cô hưng phấn không sao kìm nén được, cánh môi mở hé phát ra thứ âm thanh khe khẽ mị hoặc.
Chưa ngừng việc hôn hít đường rãnh ngực của Đạm Nhã, Dịch Quân luồn tay định cởi áo lót của cô ra, vào lúc ấy lại gọi cái tên:
- Đình! Đình à...
Đột ngột, cái tên “Đình” len lỏi vào tai Đạm Nhã, tức thì bộ óc đang chìm trong ái tình mụ mị liền xuất hiện những hình ảnh rời rạc đan xen nhau. Một khuôn mặt đàn ông lạnh lẽo vô cảm… Hình ảnh đứa bé gái với thân thể lạnh dần ở trong vòng tay cô…
Tiếp theo là câu nói của Dịch Quân: “Trên ngực em có một vết bớt đỏ cỡ hạt đỗ, ngay mông là một nốt ruồi son, anh nói đúng chứ?”. Tất cả những điều ấy trong phút chốc đánh mạnh vào não khiến cô bừng tỉnh giữa cơn say tình!
- Không! Dừng lại!
Chiếc áo lót ren sắp bị Dịch Quân kéo ra rồi nhưng nhanh như cắt, Đạm Nhã kẹp hai cánh tay giữ chặt lại. Cô vội vã đẩy hắn ra xa hơn, đồng thời kéo chăn quấn lên thân thể sắp bị lột sạch sẽ của mình.
Về phần Dịch Quân, còn đang tận hưởng mùi vị ân ái, sắp được nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực đẹp mê người ấy, thì liền bị cắt ngang khiến hắn phải bừng tỉnh dậy. Sự phản kháng từ cô quá nhanh, hắn chưa kịp nhận thức mọi chuyện thì đã bị cô đẩy ra!
- Chúng ta không thể... Dừng lại đi...
Trông cảnh Đạm Nhã giữ rịt tấm chăn quấn quanh người, Dịch Quân yên lặng chốc lát, mặc dù những suy nghĩ trong đầu đang chạy liên tục. Hắn cố nhớ lại xem, ban nãy trong lúc đắm đuối với nhau, thì hắn có lỡ gây ra chuyện gì khiến cô phản ứng tới vậy? Hình như, hắn đã gọi cái tên “Đình” thì phải…
Chết tiệt! Dịch Quân tự nhủ, vốn biết rõ Đạm Nhã ghét cái chuyện bị nhầm là Hâm Đình.
- Anh đang ở đâu vậy? Có phải đang ở chỗ Đạm Nhã?
- Đúng vậy, tình hình cô Đạm không ổn lắm, anh phải ở đây đêm nay để xem thế nào.
- Anh là Dịch tổng danh thế, có phải kẻ hầu người hạ của cô ta đâu chứ! Hay là… cô ta giở trò mê hoặc anh rồi? Đúng là cái thứ hồ ly ****!
**** Quân khẽ cau mày, lần đầu tiên sau nhiều năm ở cạnh nhau, mới nghe Hâm Đình nói mấy lời chói tai đến vậy, liền bảo:
- Ai là hồ ly tinh chứ, em đừng có bất lịch sự. Cô Đạm thực sự chưa tỉnh dậy, em đừng suy nghĩ lung tung rồi đổ cho người giở trò dụ dỗ. Cũng khuya rồi, em cũng nên ngủ đi, có gì ngày mai về chúng ta nói chuyện sau.
Cúp máy, xong Dịch tổng nghĩ ngợi gì đó tiếp theo tạm thời khóa máy. Hắn ngả lưng dựa vào thành ghế thở dài, quả nhiên Hâm Đình càng lúc càng kỳ lạ! Bản thân biết mình có vợ rồi mà đêm hôm còn chầu trực bên giường phụ nữ khác là không đúng, thế nhưng chỉ vì sự việc còn quá mơ hồ, chưa rõ thực hư ai là ai? Chưa kể, tình hình Đạm Nhã chưa ổn định, hắn khó lòng bỏ mặc được…
Đạm Nhã đang mơ, thấy bản thân trở về mười mấy năm trước, lúc mình đi dã ngoại cùng bạn bè, vô ý trượt chân rơi xuống hồ nước vừa sâu vừa lạnh. Lần đó cô suýt chết đuối tới nơi, may là mệnh số còn dài nên được cứu sống. Về sau, cô trở nên sợ sông, hồ và biển, những nơi có nhiều nước…
Bừng tỉnh sau cơn ác mộng thuở bé, Đạm Nhã thở gấp gáp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người. Dường như tâm lý bị tác động khá mạnh khiến tinh thần dao động dữ dội, cô co người lại rồi nấc lên đứt quãng. Tiếp theo, một vòng tay rộng lớn mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, đem theo sự bảo bọc lẫn ấm áp mà phủ lên thân thể căng cứng của cô.
- Đạm Nhã, đừng sợ! Em đang ở trong phòng an toàn, có anh đây!
Sự ảnh hưởng từ tai nạn cũ, khiến đầu óc rơi vào hỗn loạn lẫn mơ màng, Đạm Nhã giương đôi mắt đỏ hoe nhìn vào người đàn ông đang liên tục vỗ về mình. Căn phòng tối mờ, ánh sáng từ đèn ngủ hắt nhẹ lên khuôn mặt điềm tĩnh của Dịch Quân.
- Quân! Đừng rời xa em! - Đạm Nhã níu chặt lấy tay hắn, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ yếu ớt không tự chủ được ở trước mặt hắn.
- Anh sẽ ở đây với em, sẽ không đi đâu hết.
Cứ ôm chặt Đạm Nhã, Dịch Quân lại không nghĩ rằng việc rớt xuống biển lại kéo theo tinh thần cô hoang mang thế này. Thật khó trách khi mà những vết thương tâm lý hay nỗi ám ảnh thường để lại hậu quả nặng nề! Cảm nhận cô đã ngừng run rẩy, hắn mới chậm rãi đẩy nhẹ cô ra, quan sát biểu hiện trên mặt cô thế nào.
Dịch Quân bắt gặp đôi mắt mơ màng long lanh nước của Đạm Nhã, như thể bản thân cô đang chênh vênh giữa thực và mơ, bất giác làm tim hắn trở nên cồn cào. Cô mặc áo sơ mi trắng rộng dài phủ xuống dưới cặp đùi thon thả, do bác sĩ bảo Đạm Nhã vừa bị ướt xong đừng để mặc quần áo quá kín nên Laura chỉ thay cho cô chiếc quần short cực ngắn.
Một thân thể mềm mại nóng rẫy đang cuộn tròn trong lòng mình, khiến vị Dịch tổng quyền uy nổi lên thứ cảm giác chiếm hữu cao độ.
Dịch Quân hôn lên trán Đạm Nhã, xuống gò má đã hồng hào trở lại, rồi vội vã lần tìm đến bờ môi thơm ngát của cô mà hôn sâu. Lúc này Đạm Nhã thiếu tỉnh táo, chẳng khác gì một người say chếnh choáng, thay vì đẩy hắn ra như mọi lần thì cô nhắm mắt lại, hai cánh tay yếu ớt vòng qua cổ hắn, ôm chặt lấy.
Nhận được sự đồng lõa của Đạm Nhã, Dịch Quân càng ghì siết tấm thân mảnh mai nóng rực đó hơn, gấp gáp nồng nhiệt hôn cô thật lâu!
Đạm Nhã cùng hắn chìm đắm vào nụ hôn đường mật, nửa ngập ngừng lưỡng lự nửa lại rất đam mê dữ dội giữa hai đôi môi cháy bỏng khát tình. Cả hai cùng ngã xuống giường, hai thân thể kịch liệt quấn vào nhau.
Nụ hôn nồng nàn cuống quýt hệt muốn hút cạn hơi thở từ Đạm Nhã, vị tổng tài trẻ càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Dịch Quân hôn xuống chiếc cổ thanh mảnh của cô, ngấu nghiến để lại những dấu hôn ửng đỏ. Những ngón tay tham lam đòi hỏi tháo nhanh cúc áo sơ mi trắng, một phần thân thể mỹ miều phô bày dưới đôi mắt hắn đang nóng rực dục tình.
Đôi gò bồng đảo đầy đặn trong áo lót ren quyến rũ lấp ló ẩn hiện, càng kích thích sự ham muốn bản năng người đàn ông. Hắn cúi xuống nơi rãnh ngực hấp dẫn, hôn từng chút một, cảm nhận cô vừa run lên đồng thời hơi co người lại.
Đạm Nhã nhắm mắt lim dim, ở nơi xinh đẹp và nhạy cảm nhất của phụ nữ đang được một đôi môi bỏng rát dịu dàng mơn trớn, khiến cô hưng phấn không sao kìm nén được, cánh môi mở hé phát ra thứ âm thanh khe khẽ mị hoặc.
Chưa ngừng việc hôn hít đường rãnh ngực của Đạm Nhã, Dịch Quân luồn tay định cởi áo lót của cô ra, vào lúc ấy lại gọi cái tên:
- Đình! Đình à...
Đột ngột, cái tên “Đình” len lỏi vào tai Đạm Nhã, tức thì bộ óc đang chìm trong ái tình mụ mị liền xuất hiện những hình ảnh rời rạc đan xen nhau. Một khuôn mặt đàn ông lạnh lẽo vô cảm… Hình ảnh đứa bé gái với thân thể lạnh dần ở trong vòng tay cô…
Tiếp theo là câu nói của Dịch Quân: “Trên ngực em có một vết bớt đỏ cỡ hạt đỗ, ngay mông là một nốt ruồi son, anh nói đúng chứ?”. Tất cả những điều ấy trong phút chốc đánh mạnh vào não khiến cô bừng tỉnh giữa cơn say tình!
- Không! Dừng lại!
Chiếc áo lót ren sắp bị Dịch Quân kéo ra rồi nhưng nhanh như cắt, Đạm Nhã kẹp hai cánh tay giữ chặt lại. Cô vội vã đẩy hắn ra xa hơn, đồng thời kéo chăn quấn lên thân thể sắp bị lột sạch sẽ của mình.
Về phần Dịch Quân, còn đang tận hưởng mùi vị ân ái, sắp được nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực đẹp mê người ấy, thì liền bị cắt ngang khiến hắn phải bừng tỉnh dậy. Sự phản kháng từ cô quá nhanh, hắn chưa kịp nhận thức mọi chuyện thì đã bị cô đẩy ra!
- Chúng ta không thể... Dừng lại đi...
Trông cảnh Đạm Nhã giữ rịt tấm chăn quấn quanh người, Dịch Quân yên lặng chốc lát, mặc dù những suy nghĩ trong đầu đang chạy liên tục. Hắn cố nhớ lại xem, ban nãy trong lúc đắm đuối với nhau, thì hắn có lỡ gây ra chuyện gì khiến cô phản ứng tới vậy? Hình như, hắn đã gọi cái tên “Đình” thì phải…
Chết tiệt! Dịch Quân tự nhủ, vốn biết rõ Đạm Nhã ghét cái chuyện bị nhầm là Hâm Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.