Chương 30
Heenhi
25/08/2023
Cuộc sống yên ả, bình dị như thế cứ vậy trôi đi. Tôi đang lay hoay trong bếp để nấu đồ ăn cho chú Tuấn Anh và cả Hoàng Minh nữa. Anh ấy nay đã đi làm lại tại tập đoàn M&N chi nhanh ở Hồng Châu. Đúng là thân làm chủ tịch sướng thật lúc nào muốn đi làm cũng được tôi càng nghĩ cũng muốn được làm như thế nhưng nhìn đống sổ sách cũng như các dự án mà anh phải ngồi hàng tiếng đồng hồ, thức trắng nhiều đêm để làm thì ý định tác nghiệp ấy của tôi vụt tắt. Thôi bán mình cho tư bản đôi khi lại tốt hơn.
Tranh thủ trước giờ họ tan làm tôi đã nấu rất nhiều món ngon. Chú Tuấn Anh bảo tôi đợi chú ấy về rồi hãy làm nhưng tôi không chịu, nhất quyết phải trổ tài của mình để chú ấy tán thưởng nữa chứ. Suy nghĩ sung sướng ấy khiến tôi lâng la đến mức quên cái nồi canh đâng nấu dang dở bên cạnh nhưng may mắn tiếng điện thoại đã đưa tôi về lại thực tại
Giờ này cậu mới nhớ đến mình có quá sớm không Ái Hinh?
Tôi vừa tắt bếp canh vừa nói lời châm chọc đến Ái Hinh vì cậu ấy đã bỏ rơi tôi từ bữa tiệc đến hôm nay mới ngoi lên điện thoại hỏi thăm, quan tâm tôi. Khó chịu tôi bèn trách cậu.
An Nhi, tớ thật lòng xin lỗi mấy nay tớ không có được giữ điện thoại bên người.
Nghe câu ấy nói vậy tôi thắc mắc hỏi tiếp
Sao vậy? Có chuyện gì thế?
Chẳng còn lời trách mắng giống như lúc nảy mà thay vào đó là sự lo lắng trong từ câu hỏi.
Tớ...tớ. À, do lần đi tiệc đó tớ để quên nên giờ mới tìm được ấy mà. Nên mới điện cậu muộn như thế.
Tôi nghe ra được trong lời nói ấy là sự dối lòng. Cậu ấy không biết rằng mỗi lần cậu ấy nói dối tôi luôn bị đứt quãng và so với lần nói chuyện khác thì có phần kĩ càng và che giấu.
Tôi rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại có lẽ cậu ấy không muốn nói nên tôi bỏ qua luôn. Chợt nhớ đến người đàn ông An Minh lần trước kéo cậu ấy đi tôi lên tiếp nói tiếp
Người đàn ông lần trước là ai vậy?
Im lặng hồi lâu, tôi cứ nghĩ cậu ấy bận nên không kịp trả lời nhưng áp tai sát vào tôi nghe thấy tiếng thở dài của Ái Hình. Lòng tôi lại chua xót cho người bạn này.
Cậu ổn chứ?
Tôi cố gắng trấn an cậu ấy và rồi cậu ấy cũng đáp lại
Anh ấy là người tớ luôn kể với cậu mỗi ngày. Là người mà tớ yêu rất nhiều. Anh ấy tên An Minh.
Nghe vậy, tôi càng thấu được nỗi đau bỗng ùa về của cậu ấy, định lên tiếng an ủi thì cậu ấy lại nói
Nhưng giờ bọn tớ đã là người lạ. Tớ không muốn tiếp tục thích anh ấy nữa rồi.
Không gian trống vắng chỉ nghe rõ tiếng khóc nức nở từng hồi của Ái Hinh. Tôi rất muốn lúc này có thể đến đó để chia sẻ nỗi buồn này của cậu ấy nhưng cậu ấy đã từ chối
Tớ không sao. Cậu cứ vui chơi với gia đình. Tớ ổn lắm
Tôi ủ rủ tắt điện thoại và nằm dài trên ghế sofa suy nghĩ về những chuyện vừa qua. Do có lẽ một buổi sáng dạy sớm tập thể dục và làm việc so với lúc trước khiến tôi nằm chút rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Đang vui vẻ trong ảo mộng tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn nên đã giật mình tỉnh giật. Lúc này, thấy mình đang trong phòng ngủ rèm cửa đã được kéo lại che ánh nắng đang rạo rực phát ra vẻ đẹp của bản thân. Tôi vươn vai ngắm nhìn và đi về phía cửa phòng vừa định mở ra thì cửa đã được đẩy vào
Tôi ngơ ngác ngước nhìn thấy Hoàng Minh đang mang chiếc tạp dề của tôi hình ảnh ấy khiến tôi bật cười và thích thua vô cùng. Đi lại và lao vào vòng tay anh tôi nũng nịu trên chọc
Anh mang tạp dề màu hồng trông rất đáng yêu đó.
Nói rồi kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh trước khi anh phản ứng lại thì tôi đã đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt mất rồi.
Hình ảnh hai chúng tôi như thế đã được chú Tuấn Anh quan sát rất lâu thậm chí còn cười khúc khích khi chúng tôi đùa giỡn.
Bầu không khí trong ngôi nhà thêm phần ấm cúng và mang hương vị tình thân rất nhiều.
Vào bàn ăn, Hoàng Minh anh ấy đã ăn rất nhiều cơm so với những lần trước. Tôi hỏi anh thì anh chỉ nịnh nót trả lời rằng
Em hiếm lắm mới nấu ăn nên anh phải tranh thủ mà ăn nhiều chứ. Với lại món nào em nấu cũng ngon cả.
Vừa nói vừa ngóm nghém thức ăn vào miệng. Tôi nhìn anh cứ như đứa trẻ sợ dành mất đồ ăn nên tham lam nuốt rất nhiều vào miệng.
Tuy như vậy nhưng tôi rất thích sự thoải mái của anh như thế này. Chẳng bị gò bó bởi mác chủ tịch M&N mà trở nên cẩn trọng cũng chẳng phải thay đổi chính mình khi ở một vị trí mới hơn. Cứ là mình ở phiên bản tốt nhất đẹp nhất đối với tôi đó là điều quý giá.
Dù chăm chú ăn như thế nhưng luôn nhường tôi những điều ngon nhất và tôi luôn là ưu tiên của anh. Không chỉ vậy, anh còn rất quan tâm và lo lắng cho ba mình luôn hối thúc và nhắc nhở ba mình ăn nhiều vào.
Những hình ảnh đấy trông đẹp đẽ và tuyệt vời làm sao. Tôi cứ nghĩ rất nhiều đến việc sẽ hối hận khi về lại Hồng Châu nhưng có lẽ tôi sai rồi nếu không về lại thành phố này mới là điều để tôi ân hận chính mình.
Ai ai cũng nở nụ cười thoải mái, tự do buông ra những câu nói hài hước và luôn sẵn lòng yêu thương nhau đã thúc đẩy ngôi nhà trống vắng hơi ấm của gia đình nay đã hiện hữu và tôi chắc nó sẽ mãi tồn tại một cách đáng giá như vậy.
........
Sau buổi trưa đó thì mọi người lại quay trở về công việc của mình. Bận rộn với những điều cond đang dang dỡ phía trước.
Tôi do lúc nảy có ngủ rồi nên giờ chẩng buồn ngủ nữa nên đã đi cùng Hoàng Minh đến nội thành của thành phố.
Trên chiếc xe anh ấy nắm chặt tay tôi đôi lúc theo thói quen và hôn lên. Tôi chẳng còn ngại ngùng với điều ấy nữa nên mặc sức anh muốn làm gì thì làm.
Ngắm nhìn đoạn đường từ công ty anh về nhà rất xa tôi xoay mặt nhìn về anh và hỏi
Đoạn đường về nhà xa như vậy mà anh vẫn chạy về. Sao không ở lại công ty ăn trưa?
Thấy tôi hỏi thế anh xụ mặt lại và cắn nhẹ vào ngón tay tôi. Tuy nói cắn nhẹ nhưng lực của anh cũng khá mạnh nên tôi liền la lên
Aaaa
Nghe tôi la vậy anh chẳng dỗ dành mà còn liếm về phần cắn ấy. Tôi thấy anh càng ngày quá mức biến thái rồi nên rút mạnh tay lại và chà sát vào người để loại bỏ đi nước bọt của anh.
Hành động như thế khiến anh bật cười vô cùng sảng khoái vì đã trêu trọc tôi khiến tôi cũng lấy tay anh và cắn mạnh.
Chẳng một tiếng than đau tôi càng ghét nên cắn càng mạnh hơn. Thấy nó có vẻ sắp chảy máu rồi thì mới buông ra và còn nhả hai chữ
Đáng ghét
Xong quay mặt đi ra phía cửa xe
Chẳng phải vì nhớ em sao.
Tôi không ngờ anh lại nói vậy nên vẫn chưa chuẩn bị tâm lí kịp thế là mặt mày đỏ ửng lên như thiếu nữ mới lớn được tỏ tình vậy.
Tôi giả vờ không nghe thấy và tiếp tục im lặng mặc cho anh ra sức nói tiếp
Cơm em nấu dù có bao xa anh cũng phải về ăn chứ
Công em cực nhọc nấu cho gia đình ăn sao anh lại vì đường xa mà cản bước chứ.
Và còn rất nhiều. Anh cứ luyên thuyên hết lần này đến lần khác để tâng bốc tôi. Càng nghe tôi cả người đều đỏ lên, ngứa ngái và tan chảy rất nhiều. Không nói lắm mồm như anh tôi ngồi dậy ngay lúc đèn đỏ dừng lại thì ôm lấy đầu anh và hôn mạnh lên môi.
Hành động tuy bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã có phản ứng lại và chủ động đáp trả một cách nhiệt tình. Không chỉ vậy, tay anh còn rất hư khi bât đầu lần mò cơ thể tôi. Chúng tôi say đắm cuồng nhiệt quên mất đèn đỏ đã tắt chỉ khi tiếng bóp kèn hối thúc phía sau mới khiến cả hai buông ra.
Anh ấy nhìn tôi và tôi nhìn anh. Nhìn vào đôi mắt đang trực trào dục vọng liền đẩy mạnh anh ra và thắt dây an toàn lại ngồi yên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra
......
Suốt đoạn đường tôi đã hứa với lòng chẳng quan tâm đến anh nữa cũng không điên khùng làm mấy chuyện tào lao kia.
Tranh thủ trước giờ họ tan làm tôi đã nấu rất nhiều món ngon. Chú Tuấn Anh bảo tôi đợi chú ấy về rồi hãy làm nhưng tôi không chịu, nhất quyết phải trổ tài của mình để chú ấy tán thưởng nữa chứ. Suy nghĩ sung sướng ấy khiến tôi lâng la đến mức quên cái nồi canh đâng nấu dang dở bên cạnh nhưng may mắn tiếng điện thoại đã đưa tôi về lại thực tại
Giờ này cậu mới nhớ đến mình có quá sớm không Ái Hinh?
Tôi vừa tắt bếp canh vừa nói lời châm chọc đến Ái Hinh vì cậu ấy đã bỏ rơi tôi từ bữa tiệc đến hôm nay mới ngoi lên điện thoại hỏi thăm, quan tâm tôi. Khó chịu tôi bèn trách cậu.
An Nhi, tớ thật lòng xin lỗi mấy nay tớ không có được giữ điện thoại bên người.
Nghe câu ấy nói vậy tôi thắc mắc hỏi tiếp
Sao vậy? Có chuyện gì thế?
Chẳng còn lời trách mắng giống như lúc nảy mà thay vào đó là sự lo lắng trong từ câu hỏi.
Tớ...tớ. À, do lần đi tiệc đó tớ để quên nên giờ mới tìm được ấy mà. Nên mới điện cậu muộn như thế.
Tôi nghe ra được trong lời nói ấy là sự dối lòng. Cậu ấy không biết rằng mỗi lần cậu ấy nói dối tôi luôn bị đứt quãng và so với lần nói chuyện khác thì có phần kĩ càng và che giấu.
Tôi rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại có lẽ cậu ấy không muốn nói nên tôi bỏ qua luôn. Chợt nhớ đến người đàn ông An Minh lần trước kéo cậu ấy đi tôi lên tiếp nói tiếp
Người đàn ông lần trước là ai vậy?
Im lặng hồi lâu, tôi cứ nghĩ cậu ấy bận nên không kịp trả lời nhưng áp tai sát vào tôi nghe thấy tiếng thở dài của Ái Hình. Lòng tôi lại chua xót cho người bạn này.
Cậu ổn chứ?
Tôi cố gắng trấn an cậu ấy và rồi cậu ấy cũng đáp lại
Anh ấy là người tớ luôn kể với cậu mỗi ngày. Là người mà tớ yêu rất nhiều. Anh ấy tên An Minh.
Nghe vậy, tôi càng thấu được nỗi đau bỗng ùa về của cậu ấy, định lên tiếng an ủi thì cậu ấy lại nói
Nhưng giờ bọn tớ đã là người lạ. Tớ không muốn tiếp tục thích anh ấy nữa rồi.
Không gian trống vắng chỉ nghe rõ tiếng khóc nức nở từng hồi của Ái Hinh. Tôi rất muốn lúc này có thể đến đó để chia sẻ nỗi buồn này của cậu ấy nhưng cậu ấy đã từ chối
Tớ không sao. Cậu cứ vui chơi với gia đình. Tớ ổn lắm
Tôi ủ rủ tắt điện thoại và nằm dài trên ghế sofa suy nghĩ về những chuyện vừa qua. Do có lẽ một buổi sáng dạy sớm tập thể dục và làm việc so với lúc trước khiến tôi nằm chút rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Đang vui vẻ trong ảo mộng tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn nên đã giật mình tỉnh giật. Lúc này, thấy mình đang trong phòng ngủ rèm cửa đã được kéo lại che ánh nắng đang rạo rực phát ra vẻ đẹp của bản thân. Tôi vươn vai ngắm nhìn và đi về phía cửa phòng vừa định mở ra thì cửa đã được đẩy vào
Tôi ngơ ngác ngước nhìn thấy Hoàng Minh đang mang chiếc tạp dề của tôi hình ảnh ấy khiến tôi bật cười và thích thua vô cùng. Đi lại và lao vào vòng tay anh tôi nũng nịu trên chọc
Anh mang tạp dề màu hồng trông rất đáng yêu đó.
Nói rồi kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh trước khi anh phản ứng lại thì tôi đã đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt mất rồi.
Hình ảnh hai chúng tôi như thế đã được chú Tuấn Anh quan sát rất lâu thậm chí còn cười khúc khích khi chúng tôi đùa giỡn.
Bầu không khí trong ngôi nhà thêm phần ấm cúng và mang hương vị tình thân rất nhiều.
Vào bàn ăn, Hoàng Minh anh ấy đã ăn rất nhiều cơm so với những lần trước. Tôi hỏi anh thì anh chỉ nịnh nót trả lời rằng
Em hiếm lắm mới nấu ăn nên anh phải tranh thủ mà ăn nhiều chứ. Với lại món nào em nấu cũng ngon cả.
Vừa nói vừa ngóm nghém thức ăn vào miệng. Tôi nhìn anh cứ như đứa trẻ sợ dành mất đồ ăn nên tham lam nuốt rất nhiều vào miệng.
Tuy như vậy nhưng tôi rất thích sự thoải mái của anh như thế này. Chẳng bị gò bó bởi mác chủ tịch M&N mà trở nên cẩn trọng cũng chẳng phải thay đổi chính mình khi ở một vị trí mới hơn. Cứ là mình ở phiên bản tốt nhất đẹp nhất đối với tôi đó là điều quý giá.
Dù chăm chú ăn như thế nhưng luôn nhường tôi những điều ngon nhất và tôi luôn là ưu tiên của anh. Không chỉ vậy, anh còn rất quan tâm và lo lắng cho ba mình luôn hối thúc và nhắc nhở ba mình ăn nhiều vào.
Những hình ảnh đấy trông đẹp đẽ và tuyệt vời làm sao. Tôi cứ nghĩ rất nhiều đến việc sẽ hối hận khi về lại Hồng Châu nhưng có lẽ tôi sai rồi nếu không về lại thành phố này mới là điều để tôi ân hận chính mình.
Ai ai cũng nở nụ cười thoải mái, tự do buông ra những câu nói hài hước và luôn sẵn lòng yêu thương nhau đã thúc đẩy ngôi nhà trống vắng hơi ấm của gia đình nay đã hiện hữu và tôi chắc nó sẽ mãi tồn tại một cách đáng giá như vậy.
........
Sau buổi trưa đó thì mọi người lại quay trở về công việc của mình. Bận rộn với những điều cond đang dang dỡ phía trước.
Tôi do lúc nảy có ngủ rồi nên giờ chẩng buồn ngủ nữa nên đã đi cùng Hoàng Minh đến nội thành của thành phố.
Trên chiếc xe anh ấy nắm chặt tay tôi đôi lúc theo thói quen và hôn lên. Tôi chẳng còn ngại ngùng với điều ấy nữa nên mặc sức anh muốn làm gì thì làm.
Ngắm nhìn đoạn đường từ công ty anh về nhà rất xa tôi xoay mặt nhìn về anh và hỏi
Đoạn đường về nhà xa như vậy mà anh vẫn chạy về. Sao không ở lại công ty ăn trưa?
Thấy tôi hỏi thế anh xụ mặt lại và cắn nhẹ vào ngón tay tôi. Tuy nói cắn nhẹ nhưng lực của anh cũng khá mạnh nên tôi liền la lên
Aaaa
Nghe tôi la vậy anh chẳng dỗ dành mà còn liếm về phần cắn ấy. Tôi thấy anh càng ngày quá mức biến thái rồi nên rút mạnh tay lại và chà sát vào người để loại bỏ đi nước bọt của anh.
Hành động như thế khiến anh bật cười vô cùng sảng khoái vì đã trêu trọc tôi khiến tôi cũng lấy tay anh và cắn mạnh.
Chẳng một tiếng than đau tôi càng ghét nên cắn càng mạnh hơn. Thấy nó có vẻ sắp chảy máu rồi thì mới buông ra và còn nhả hai chữ
Đáng ghét
Xong quay mặt đi ra phía cửa xe
Chẳng phải vì nhớ em sao.
Tôi không ngờ anh lại nói vậy nên vẫn chưa chuẩn bị tâm lí kịp thế là mặt mày đỏ ửng lên như thiếu nữ mới lớn được tỏ tình vậy.
Tôi giả vờ không nghe thấy và tiếp tục im lặng mặc cho anh ra sức nói tiếp
Cơm em nấu dù có bao xa anh cũng phải về ăn chứ
Công em cực nhọc nấu cho gia đình ăn sao anh lại vì đường xa mà cản bước chứ.
Và còn rất nhiều. Anh cứ luyên thuyên hết lần này đến lần khác để tâng bốc tôi. Càng nghe tôi cả người đều đỏ lên, ngứa ngái và tan chảy rất nhiều. Không nói lắm mồm như anh tôi ngồi dậy ngay lúc đèn đỏ dừng lại thì ôm lấy đầu anh và hôn mạnh lên môi.
Hành động tuy bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã có phản ứng lại và chủ động đáp trả một cách nhiệt tình. Không chỉ vậy, tay anh còn rất hư khi bât đầu lần mò cơ thể tôi. Chúng tôi say đắm cuồng nhiệt quên mất đèn đỏ đã tắt chỉ khi tiếng bóp kèn hối thúc phía sau mới khiến cả hai buông ra.
Anh ấy nhìn tôi và tôi nhìn anh. Nhìn vào đôi mắt đang trực trào dục vọng liền đẩy mạnh anh ra và thắt dây an toàn lại ngồi yên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra
......
Suốt đoạn đường tôi đã hứa với lòng chẳng quan tâm đến anh nữa cũng không điên khùng làm mấy chuyện tào lao kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.