Chương 33
Heenhi
25/08/2023
Khi chúng tôi rời đi, phía xa có nghe thấy tiếng Hoàng Quân nói lại nhưng tôi không nghe được gì bởi tiếng khóc của Trang Lâm quá lớn cùng với đó hành động kéo đi của Hoàng Minh làm tôi chẳng nghe lời nào. Nhưng điều đó không quan trọng cái cần chú ý nhất đó chính là sắc mặt của Hoàng Minh từ lúc đi cùng tôi đã im lặng đến đáng sợ.
Tôi vì lo cho tấm thân ngọc ngà này có thể bị ảnh hưởng nhiều bởi anh nên cũng không dám lên tiếng.
“Rầm”
Tiếng cửa xe đóng lại khiến tôi giật mình đến lo sợ. Trong xe có máy lạnh được mở rất lâu nhưng người tôi mồ hôi đang từng chút từng chút tuôn ra. Chẳng dám nhìn anh ấy chỉ biết nhìn về phía cửa xe và lẳng lặng ngắm ngoài đường phố kia.
Tiếng khởi động xe vang lên, chiếc Mercedes được anh vung tay chạy với vận tốc rất lớn. Tôi hốt hoảng nắm chặt vào chỗ ngồi cố, giữ im lặng nhưng càng lúc càng quá đáng, anh ấy cứ vậy mà tăng tốc liên hồi nhìn vạch xe với con số khủng tôi không chịu được nữa nên quát vào mặt anh.
- Dừng xe lại cho em, tên Hoàng Minh đáng ghét nhà anh, mau dừng xe lại.
Nghe được sự kích động sợ hãi của tôi, nhìn về phía gương mặt mồ hôi tuôn dài rất nhiều và cả đôi mắt cũng bắt đầu trực trào muốn rơi ra thì anh mới hạ tốc độ lại và đôi tay còn lại lau đi nước mắt, mồ hôi trên gương mặt tôi.
Tôi do vì hoảng loạn nên chẳng muốn nhìn lại anh cũng như không kháng cự việc làm ấy mặc anh cứ làm gì thì làm.
- Nhi, gặp chuyện sao không điện cho anh?
Đáp lại anh chỉ là tiếng của động cơ kèm với tiếng gió khi tôi mở của sổ xe.
Dù vậy anh vẫn nói tiếp.
- Em có biết khi nghe tin em gặp chuyện anh đã hoảng sợ đến cỡ nào không?
- Anh lo lắng sợ người ta làm hại đến người anh yêu, sợ em sẽ bị người ta ức hiếp đến bật khóc. Nhi à! Anh không muốn nước mắt em khóc vì những điều chẳng đáng, anh không muốn ai cũng có thể bắt nạt em.
Chiếc xe từ từ dừng lại phía khoảng vắng những nỗi ấm ức nảy giờ đã hóa nước mắt và tôi nhào vào lòng anh làm nũng lên.
Hành động ấy làm đôi lông mày nảy giờ cau lại của anh cũng giãn ra, đôi tay chai sạn bởi vất vả làm việc đang nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng tôi, môi anh hôn xuống tóc tôi. Xoa dịu tôi cũng như cách anh trấn an sự bình tĩnh trong mình.
- Nói anh nghe mọi chuyện thế nào?
Tôi từ trong ngực anh rúc ra, nhìn về anh khiến anh thấy rõ vết hơi đỏ của dấu đánh nên đã xoa nhẹ vào nó và hôn chỗ ấy dù biết cách làm này không khiến dấu vết đấy mất đi nhưng nó khiến cho tôi ấm lòng.
Anh cứ như thế ân cần chăm sóc tôi còn tôi trong lòng anh cứ như chú vẹt mồm miệng nhanh nhẹn kể hết mọi tội trạng của Cao Trang Lâm nhưng khi nói đến về việc gặp Hoàng Quân tôi khá e dè lại. Không phải tôi còn tình cảm nên đau lòng mà tôi sợ Hoàng Minh anh ấy nghĩ nhiều đâm ra tự mình suy diễn rồi lại làm đau mình.
Nhưng khi nghe kể đến vụ Hoàng Quân anh cũng vẫn rất bình thường tôi thắc mắc hỏi.
- Anh không trách em à?
Anh nghe tôi nói thế lại cưng chiều tôi và còn hỏi ngược lại tôi.
- Anh tại sao lại trách em. Em không hề sai trong việc ấy mà.
Gương mặt bất bình thay anh đã đáp lại
- Nhưng… em gặp lại Hoàng Quân.
Vế sau tôi nói nhỏ lại, sợ anh buồn nhưng anh lại bật cười khi thấy tôi lại quan tâm đến cảm xúc và tâm trạng của anh. Anh không nói lời gì ôm lấy mặt tôi và hôn lên.
Tôi không thể nào chạy theo được tiết tấu mà anh mang lại cả, lúc nào khi hôn xong rất muốn có bình dưỡng khí để nạp lại oxi cho tôi vậy.
Đôi môi hơi sưng lên anh lại tiếp tục hôn chụt và chọc ghẹo tôi.
- Nhi của anh, sao em lại đáng yêu như thế chứ.
Tôi ái ngại lời anh nói rất muốn tìm chỗ nào để giấu cái mặt đang đỏ ửng này lên. Anh khiến tôi phát hiện ra da mặt mình rất mỏng thậm chí IQ của tôi khi gần anh cũng bay sạch mất.
- Anh sao phải trách em việc gặp anh Hoàng Quân, việc ấy là điều mình không thể ngăn cản lại. Anh dù lúc đầu cũng từng nghĩ sẽ không thích khi em gặp lại anh trai của mình nhưng anh nghĩ lại em đã là của anh, anh yêu em thì không việc gì anh phải lo sợ cả, em mãi sẽ là của riêng Hoàng Minh này mà. Phải không Nhi Nhi?
Khúc sau vừa nói anh vừa xoa mạnh vào điểm nhạy cảm đó là phần phía sau cổ của tôi khiến tôi quát nhột và chỉ có nước gật đầu lại anh.
- Đúng, An Nhi sẽ là của Hoàng Minh mãi mãi là vậy.
Tôi nói xong anh kích động khi nghe được điều đó và lần này không chỉ đơn giản là ập đến hôn mà anh còn sàm sỡ tôi trong chiếc xe sang trọng này.
Tôi cố thoát ra chẳng thể nào hành động được. Móng vuốt anh đã vươn ra tôi chỉ có nước gục cổ vâng lời.
Chết tiệt! Anh ấy lại mê hoặc tôi vào ái tình nồng nàn này nữa rồi. Tôi cứ như vậy lâng lâng theo khoái cảm mà anh mang lại, dù biết trong không gian chật hẹp như thế nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc anh hành động. Không chỉ là sói đội lốt cừu ở buổi đêm mà cả ban ngày ban mặt anh ấy vẫn có thể làm càn. Tôi bó tay mặc anh trêu đùa.
Trước khi rơi vào cơn mệt mỏi ập đến tôi nghe tiếng anh nói chuyện điện thoại.
- Nay con với An Nhi sẽ ở nhà trong nội thành ba không cần đợi bọn con nhé.
Cúp máy sau cuộc trò chuyện đó anh lại hôn vào vết thương phía má tôi. Đôi mắt khi thốt ra những lời nói ấy vô cùng sắc lạnh, nguy hiểm.
- Anh sẽ không để em bị thiệt đâu Nhi. Ai làm hại em anh sẽ không tha thứ.
Phía sau là gì tôi đã không nghe rõ bởi cơn buồn ngủ đã cuốn lí trí tôi đi mất rồi.
…..
Phía Hoàng Quân khi thấy tôi và Hoàng Minh rời đi lúc sau anh cũng bỏ đi theo mặc kệ Cao Trang Lâm cứ ngồi đấy òa khóc.
Những dòng người trông nhìn ngóng chuyện lúc nảy cũng đã thưa dần. Nhiều người cảm thấy hả hê khi tiểu thư đỏng đảnh Trang Lâm ấy bị trừng trị, người khác lại chê bai không ai thương tiếc cành vàng lá ngọc đấy. Rất nhiều người với ý kiến trái chiều nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến chúng tôi. Bởi mọi chuyện đều xuất phát từ sự vô tri, vô lí của cô gái đấy.
Hoàng Quân trên đường quay về công ty anh chẳng còn tâm trạng để tập trung vào việc gì cả.
Trong đầu anh đang chứa đựng hình bóng An Nhi và Hoàng Minh. Một người là anh yêu đến khắc cốt người còn lại là anh em đã trải qua bao năm tháng tuổi thơ đầy ấp hạnh phúc về hai chữ gia đình. Cả hai đều đang từng bước rời khỏi anh.
Tâm trí anh đau nhức, anh không thể chịu đựng được cảm giác như thế, anh sợ hãi khi phải rơi vào quá khứ trầm cảm vì cô đơn, tĩnh mịch.
Mọi thứ đang dần dần rời khỏi anh, chính anh không còn kiểm soát được điều này. Anh tức giận, mất khống chế đến mức hất tung mọi thứ trên bàn làm việc. Tấm hình về người con gái mà anh trân quý cũng vì lực mạnh ấy mà rớt xuống và vỡ vụn.
Nghe tiếng mảnh kính rơi ra anh bất giác giật mình tỉnh lại khỏi cú giận dữ này. Thấy hình ảnh người con gái với nụ cười tươi trên môi bị vỡ nát làm anh hoảng loạn chẳng quan tâm đến xung quanh có mảnh thủy tinh cứ thế chạy lại nhặt lên rồi ôm chặt vào lòng như món đồ đáng giá, quan trọng nhất cuộc đời anh vậy. Mất đi nó anh cũng như chẳng còn hơi sức để tiếp tục hành trình này.
Chàng trai với bộ áo vest lịch lãm khiến bao ánh mắt si mê ấy vậy mà lúc này đây anh lại thảm hại đến ê chề. Không ai thấy được hình ảnh đáng thương, đau lòng đấy chỉ mình anh ôm trọn nỗi thất bại vào riêng mình nếm giữ.
Có những thứ khi mất đi con người mới chợt nhận ra nó đáng giá đến nhường nào. Khi điều ta cứ nghĩ là sẽ mãi mãi hiện hữu bỗng một ngày nọ chẳng còn hiện diện cảm giác trống vắng đấy đau làm sao. Và những giá trị mà ta có được ta lại không biết giữ gìn để nó từng ngày mai mòn đi khi ấy chẳng có cách nào để giữ nguyên vẹn như lúc ban đầu ta mới bắt đầu hoảng sợ. Vậy thời điểm đó đã còn cần thiết để đau khổ đến quặn thắt hay không? Ngay lúc đấy ta mới bắt đầu xem trọng còn cần thiết nữa chăng? Cái gì cũng có cái giá nhất định bỏ quên ngay từ đầu chính là đáp án cho sự rời đi không quay lại mãi mãi.
Tôi vì lo cho tấm thân ngọc ngà này có thể bị ảnh hưởng nhiều bởi anh nên cũng không dám lên tiếng.
“Rầm”
Tiếng cửa xe đóng lại khiến tôi giật mình đến lo sợ. Trong xe có máy lạnh được mở rất lâu nhưng người tôi mồ hôi đang từng chút từng chút tuôn ra. Chẳng dám nhìn anh ấy chỉ biết nhìn về phía cửa xe và lẳng lặng ngắm ngoài đường phố kia.
Tiếng khởi động xe vang lên, chiếc Mercedes được anh vung tay chạy với vận tốc rất lớn. Tôi hốt hoảng nắm chặt vào chỗ ngồi cố, giữ im lặng nhưng càng lúc càng quá đáng, anh ấy cứ vậy mà tăng tốc liên hồi nhìn vạch xe với con số khủng tôi không chịu được nữa nên quát vào mặt anh.
- Dừng xe lại cho em, tên Hoàng Minh đáng ghét nhà anh, mau dừng xe lại.
Nghe được sự kích động sợ hãi của tôi, nhìn về phía gương mặt mồ hôi tuôn dài rất nhiều và cả đôi mắt cũng bắt đầu trực trào muốn rơi ra thì anh mới hạ tốc độ lại và đôi tay còn lại lau đi nước mắt, mồ hôi trên gương mặt tôi.
Tôi do vì hoảng loạn nên chẳng muốn nhìn lại anh cũng như không kháng cự việc làm ấy mặc anh cứ làm gì thì làm.
- Nhi, gặp chuyện sao không điện cho anh?
Đáp lại anh chỉ là tiếng của động cơ kèm với tiếng gió khi tôi mở của sổ xe.
Dù vậy anh vẫn nói tiếp.
- Em có biết khi nghe tin em gặp chuyện anh đã hoảng sợ đến cỡ nào không?
- Anh lo lắng sợ người ta làm hại đến người anh yêu, sợ em sẽ bị người ta ức hiếp đến bật khóc. Nhi à! Anh không muốn nước mắt em khóc vì những điều chẳng đáng, anh không muốn ai cũng có thể bắt nạt em.
Chiếc xe từ từ dừng lại phía khoảng vắng những nỗi ấm ức nảy giờ đã hóa nước mắt và tôi nhào vào lòng anh làm nũng lên.
Hành động ấy làm đôi lông mày nảy giờ cau lại của anh cũng giãn ra, đôi tay chai sạn bởi vất vả làm việc đang nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng tôi, môi anh hôn xuống tóc tôi. Xoa dịu tôi cũng như cách anh trấn an sự bình tĩnh trong mình.
- Nói anh nghe mọi chuyện thế nào?
Tôi từ trong ngực anh rúc ra, nhìn về anh khiến anh thấy rõ vết hơi đỏ của dấu đánh nên đã xoa nhẹ vào nó và hôn chỗ ấy dù biết cách làm này không khiến dấu vết đấy mất đi nhưng nó khiến cho tôi ấm lòng.
Anh cứ như thế ân cần chăm sóc tôi còn tôi trong lòng anh cứ như chú vẹt mồm miệng nhanh nhẹn kể hết mọi tội trạng của Cao Trang Lâm nhưng khi nói đến về việc gặp Hoàng Quân tôi khá e dè lại. Không phải tôi còn tình cảm nên đau lòng mà tôi sợ Hoàng Minh anh ấy nghĩ nhiều đâm ra tự mình suy diễn rồi lại làm đau mình.
Nhưng khi nghe kể đến vụ Hoàng Quân anh cũng vẫn rất bình thường tôi thắc mắc hỏi.
- Anh không trách em à?
Anh nghe tôi nói thế lại cưng chiều tôi và còn hỏi ngược lại tôi.
- Anh tại sao lại trách em. Em không hề sai trong việc ấy mà.
Gương mặt bất bình thay anh đã đáp lại
- Nhưng… em gặp lại Hoàng Quân.
Vế sau tôi nói nhỏ lại, sợ anh buồn nhưng anh lại bật cười khi thấy tôi lại quan tâm đến cảm xúc và tâm trạng của anh. Anh không nói lời gì ôm lấy mặt tôi và hôn lên.
Tôi không thể nào chạy theo được tiết tấu mà anh mang lại cả, lúc nào khi hôn xong rất muốn có bình dưỡng khí để nạp lại oxi cho tôi vậy.
Đôi môi hơi sưng lên anh lại tiếp tục hôn chụt và chọc ghẹo tôi.
- Nhi của anh, sao em lại đáng yêu như thế chứ.
Tôi ái ngại lời anh nói rất muốn tìm chỗ nào để giấu cái mặt đang đỏ ửng này lên. Anh khiến tôi phát hiện ra da mặt mình rất mỏng thậm chí IQ của tôi khi gần anh cũng bay sạch mất.
- Anh sao phải trách em việc gặp anh Hoàng Quân, việc ấy là điều mình không thể ngăn cản lại. Anh dù lúc đầu cũng từng nghĩ sẽ không thích khi em gặp lại anh trai của mình nhưng anh nghĩ lại em đã là của anh, anh yêu em thì không việc gì anh phải lo sợ cả, em mãi sẽ là của riêng Hoàng Minh này mà. Phải không Nhi Nhi?
Khúc sau vừa nói anh vừa xoa mạnh vào điểm nhạy cảm đó là phần phía sau cổ của tôi khiến tôi quát nhột và chỉ có nước gật đầu lại anh.
- Đúng, An Nhi sẽ là của Hoàng Minh mãi mãi là vậy.
Tôi nói xong anh kích động khi nghe được điều đó và lần này không chỉ đơn giản là ập đến hôn mà anh còn sàm sỡ tôi trong chiếc xe sang trọng này.
Tôi cố thoát ra chẳng thể nào hành động được. Móng vuốt anh đã vươn ra tôi chỉ có nước gục cổ vâng lời.
Chết tiệt! Anh ấy lại mê hoặc tôi vào ái tình nồng nàn này nữa rồi. Tôi cứ như vậy lâng lâng theo khoái cảm mà anh mang lại, dù biết trong không gian chật hẹp như thế nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc anh hành động. Không chỉ là sói đội lốt cừu ở buổi đêm mà cả ban ngày ban mặt anh ấy vẫn có thể làm càn. Tôi bó tay mặc anh trêu đùa.
Trước khi rơi vào cơn mệt mỏi ập đến tôi nghe tiếng anh nói chuyện điện thoại.
- Nay con với An Nhi sẽ ở nhà trong nội thành ba không cần đợi bọn con nhé.
Cúp máy sau cuộc trò chuyện đó anh lại hôn vào vết thương phía má tôi. Đôi mắt khi thốt ra những lời nói ấy vô cùng sắc lạnh, nguy hiểm.
- Anh sẽ không để em bị thiệt đâu Nhi. Ai làm hại em anh sẽ không tha thứ.
Phía sau là gì tôi đã không nghe rõ bởi cơn buồn ngủ đã cuốn lí trí tôi đi mất rồi.
…..
Phía Hoàng Quân khi thấy tôi và Hoàng Minh rời đi lúc sau anh cũng bỏ đi theo mặc kệ Cao Trang Lâm cứ ngồi đấy òa khóc.
Những dòng người trông nhìn ngóng chuyện lúc nảy cũng đã thưa dần. Nhiều người cảm thấy hả hê khi tiểu thư đỏng đảnh Trang Lâm ấy bị trừng trị, người khác lại chê bai không ai thương tiếc cành vàng lá ngọc đấy. Rất nhiều người với ý kiến trái chiều nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến chúng tôi. Bởi mọi chuyện đều xuất phát từ sự vô tri, vô lí của cô gái đấy.
Hoàng Quân trên đường quay về công ty anh chẳng còn tâm trạng để tập trung vào việc gì cả.
Trong đầu anh đang chứa đựng hình bóng An Nhi và Hoàng Minh. Một người là anh yêu đến khắc cốt người còn lại là anh em đã trải qua bao năm tháng tuổi thơ đầy ấp hạnh phúc về hai chữ gia đình. Cả hai đều đang từng bước rời khỏi anh.
Tâm trí anh đau nhức, anh không thể chịu đựng được cảm giác như thế, anh sợ hãi khi phải rơi vào quá khứ trầm cảm vì cô đơn, tĩnh mịch.
Mọi thứ đang dần dần rời khỏi anh, chính anh không còn kiểm soát được điều này. Anh tức giận, mất khống chế đến mức hất tung mọi thứ trên bàn làm việc. Tấm hình về người con gái mà anh trân quý cũng vì lực mạnh ấy mà rớt xuống và vỡ vụn.
Nghe tiếng mảnh kính rơi ra anh bất giác giật mình tỉnh lại khỏi cú giận dữ này. Thấy hình ảnh người con gái với nụ cười tươi trên môi bị vỡ nát làm anh hoảng loạn chẳng quan tâm đến xung quanh có mảnh thủy tinh cứ thế chạy lại nhặt lên rồi ôm chặt vào lòng như món đồ đáng giá, quan trọng nhất cuộc đời anh vậy. Mất đi nó anh cũng như chẳng còn hơi sức để tiếp tục hành trình này.
Chàng trai với bộ áo vest lịch lãm khiến bao ánh mắt si mê ấy vậy mà lúc này đây anh lại thảm hại đến ê chề. Không ai thấy được hình ảnh đáng thương, đau lòng đấy chỉ mình anh ôm trọn nỗi thất bại vào riêng mình nếm giữ.
Có những thứ khi mất đi con người mới chợt nhận ra nó đáng giá đến nhường nào. Khi điều ta cứ nghĩ là sẽ mãi mãi hiện hữu bỗng một ngày nọ chẳng còn hiện diện cảm giác trống vắng đấy đau làm sao. Và những giá trị mà ta có được ta lại không biết giữ gìn để nó từng ngày mai mòn đi khi ấy chẳng có cách nào để giữ nguyên vẹn như lúc ban đầu ta mới bắt đầu hoảng sợ. Vậy thời điểm đó đã còn cần thiết để đau khổ đến quặn thắt hay không? Ngay lúc đấy ta mới bắt đầu xem trọng còn cần thiết nữa chăng? Cái gì cũng có cái giá nhất định bỏ quên ngay từ đầu chính là đáp án cho sự rời đi không quay lại mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.