Chương 62
Heenhi
16/12/2023
Trong đầu tôi lúc này chỉ đọng lại tiếng khóc thảm thiết của Ái Hinh và những lời đe dọa của Khắc Minh.
Hắn ta điên rồi, điên thật rồi.
Tôi đi lại khắp căn phòng, đôi tay cầm điện thoại lúc nào cũng run lên vừa trông đợi địa điểm mà hắn ta sẽ gửi đến vừa rất muốn điện hỏi về tình hình lúc này của cô bạn.
Lòng tôi phập phòng lo sợ để chuyện sẽ có khả năng xảy ra. Cứ nghĩ nếu bản thân không mau quyết định sớm thì chắc chắn Ái Hinh sẽ xảy ra chuyện không thể ngờ được. Hình ảnh về Tạ Khanh khi mất đi cứ hiện rõ mồn một trong đầu tôi như muốn nhắc nhở tôi về mức độ đáng báo động khi Ái Hinh ở trong tay tên đó.
- Phải làm sao đây!
Trong căn phòng với điều hòa luôn được mở liên tục vậy mà tay chân và cơ thể tôi đang dần tuôn mồ hôi. Nói đúng hơn là sự lo lắng, tiêu cực cứ ập đến.
“Rầm”
Tiếng cửa phòng đột nhiên mở tung ra khiến tôi đang hoang mang bỗng giật mình đến nỗi nhảy dựng người lên.
- Mi…nh.
Tôi ấp úng chẳng biết nên nói gì cả vừa rất muốn nói sự thật nhưng lại sợ lời đe dọa của Khắc Minh. Hắn ta thật sự là một tên điên và tôi rất sợ anh ta sẽ làm hại Ái Hinh một cách không thương tiếc. Tôi bối rối cho sự mâu thuẫn này vì nếu tôi lựa và chọn điều nào đó đều sẽ ảnh hưởng đến cô bạn của mình nên cần phải cẩn thận trong mọi vấn đề.
- Anh họp xong rồi hả?
Tay tôi đan vào nhau đôi lúc lại ngắt nhéo vào từng đốt tay để nhắc nhở bản thân phải biết giữ bình tĩnh với mọi chuyện.
Từ lúc An Nhi rời đi khi cuộc điện thoại đổ chuông anh đã đợi rất lâu để cô ấy quay lại nhưng không thấy bóng dáng đấy mà còn nghe nhân viên báo lại:
- Giám đốc, anh tìm tiểu thư An Nhi đúng không ạ?
Anh nghe nói vậy liền gật đầu.
- Lúc nảy tôi thấy tiểu thư đi vào nhà vệ sinh sau đó đi ra với vẻ mặt rất lạ. Hình như là hoảng sợ, tôi thấy mắt cô ấy hơi ửng đỏ à còn nữa...
Nhìn lên xem tổng giác đốc thế nào thì anh ta đã không thấy Hoàng Minh đâu cả. Như một bóng ma thoát ẩn thoát hiện mà không để lại tiếng động cho một ai. Giám đốc anh ấy có phải sẽ sa thải anh ta không đây vì cái miệng hay hoạt ngôn và có đôi chút nhiều chuyện nhưng do có chuyện nhiều nên anh mới nói chứ không phải anh nhiều chuyện.
Suy nghĩ đến việc sẽ bị sếp sa thải anh ta ôm đầu đi về phía làm việc với vẻ mặt đau khổ. Lần này tiêu rồi “Cái miệng hại cái thân.”
Muốn khóc nhưng chẳng có giọt nào rơi nên anh ta quyết định dốc lại tinh thần của mình bằng việc
- Nếu mình làm tốt công việc, tạo được nhiều lợi nhuận vậy chắc chắn sếp sẽ không sa thải mình đâu. Cố lên!
…
- Mình! Anh sao vậy?
Anh bỗng đi lại và kéo tôi vào vòng tay mình rồi ôm chặt.
Không một lời nói nào chỉ có tiếng thở cả hai đang hòa vào nhau trong căn phòng và khi áp sát vào lồng ngực anh tôi nghe tiếng tim đang đập liên hồi.
Không chịu đựng được sự im lặng như vậy tôi vừa định lên tiếng nói thì anh nhanh hơn tôi một bước.
- Anh thương em.
Tôi không ngờ câu nói đầu tiên anh dành cho tôi vào lúc này là câu nói đó. Tôi đứng hình trong lời bộc bạch này, anh nhìn chằm vào tôi, nhẹ nhàng nâng niu tôi và bảo:
- Đừng giấu anh chuyện gì khiến bản thân đau lòng. Anh không muốn thấy em lại sưng mắt, anh chẳng muốn anh luôn cạnh em nhưng không có được sự hiện hữu trọn vẹn của em. Anh không muốn em vì điều gì làm mình đau buồn, anh...anh...
Tôi bất ngờ ập đến nụ hôn lên môi anh. Chỉ là lướt qua như chuồn chuồn nước nhưng anh cũng đứng hình về việc này.
- Mình à! Em rất sợ! Em thật lòng không biết nên làm gì lúc này. Em chỉ muốn mọi người xung quanh em yên ổn, em chỉ muốn cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn không có những bộn bề xung quanh, không có những mưu tính tham danh. Em chỉ muốn một mái ấm để em tựa vào, chỉ mong cầu mọi điều bình an nhưng em thấy mình thật ngốc khi cho rằng cuộc đời này là dễ dàng sống. Em thấy được sự tham lam của mình khi mong cầu quá nhiều điều và dường như ngay lúc này em cảm nhận được mọi thứ em muốn đang mất dần.
Những lời nói ra nước mắt tuôn dài cùng lúc.
- Minh ơi! Em thương anh, thương rất nhiều anh biết mà đúng không? Nhưng nếu chúng ta cứ sống vì cả hai đứa mình có lẽ không ổn. Nếu chúng ta không quan tâm đến những điều khác mà cứ mãi nghĩ về mình đôi lúc lại mất đi rất nhiều thứ giá trị.
- Nhi em sao vậy? Sao lại nói vậy?
- Em biết anh vì em rất nhiều nhưng em hiện tại muốn một mình. Em muốn quay lại Hồng Châu.
Nghe lời nói đó của An Nhi Hoàng Minh nắm chặt cô vào người hơn và cố giữ bình tĩnh để hỏi lại:
- Em muốn về Hồng Châu?
- Phải.
- Vậy anh về cùng em.
- Không, em muốn một mình quay về, em muốn ở một mình.
Hắn ta điên rồi, điên thật rồi.
Tôi đi lại khắp căn phòng, đôi tay cầm điện thoại lúc nào cũng run lên vừa trông đợi địa điểm mà hắn ta sẽ gửi đến vừa rất muốn điện hỏi về tình hình lúc này của cô bạn.
Lòng tôi phập phòng lo sợ để chuyện sẽ có khả năng xảy ra. Cứ nghĩ nếu bản thân không mau quyết định sớm thì chắc chắn Ái Hinh sẽ xảy ra chuyện không thể ngờ được. Hình ảnh về Tạ Khanh khi mất đi cứ hiện rõ mồn một trong đầu tôi như muốn nhắc nhở tôi về mức độ đáng báo động khi Ái Hinh ở trong tay tên đó.
- Phải làm sao đây!
Trong căn phòng với điều hòa luôn được mở liên tục vậy mà tay chân và cơ thể tôi đang dần tuôn mồ hôi. Nói đúng hơn là sự lo lắng, tiêu cực cứ ập đến.
“Rầm”
Tiếng cửa phòng đột nhiên mở tung ra khiến tôi đang hoang mang bỗng giật mình đến nỗi nhảy dựng người lên.
- Mi…nh.
Tôi ấp úng chẳng biết nên nói gì cả vừa rất muốn nói sự thật nhưng lại sợ lời đe dọa của Khắc Minh. Hắn ta thật sự là một tên điên và tôi rất sợ anh ta sẽ làm hại Ái Hinh một cách không thương tiếc. Tôi bối rối cho sự mâu thuẫn này vì nếu tôi lựa và chọn điều nào đó đều sẽ ảnh hưởng đến cô bạn của mình nên cần phải cẩn thận trong mọi vấn đề.
- Anh họp xong rồi hả?
Tay tôi đan vào nhau đôi lúc lại ngắt nhéo vào từng đốt tay để nhắc nhở bản thân phải biết giữ bình tĩnh với mọi chuyện.
Từ lúc An Nhi rời đi khi cuộc điện thoại đổ chuông anh đã đợi rất lâu để cô ấy quay lại nhưng không thấy bóng dáng đấy mà còn nghe nhân viên báo lại:
- Giám đốc, anh tìm tiểu thư An Nhi đúng không ạ?
Anh nghe nói vậy liền gật đầu.
- Lúc nảy tôi thấy tiểu thư đi vào nhà vệ sinh sau đó đi ra với vẻ mặt rất lạ. Hình như là hoảng sợ, tôi thấy mắt cô ấy hơi ửng đỏ à còn nữa...
Nhìn lên xem tổng giác đốc thế nào thì anh ta đã không thấy Hoàng Minh đâu cả. Như một bóng ma thoát ẩn thoát hiện mà không để lại tiếng động cho một ai. Giám đốc anh ấy có phải sẽ sa thải anh ta không đây vì cái miệng hay hoạt ngôn và có đôi chút nhiều chuyện nhưng do có chuyện nhiều nên anh mới nói chứ không phải anh nhiều chuyện.
Suy nghĩ đến việc sẽ bị sếp sa thải anh ta ôm đầu đi về phía làm việc với vẻ mặt đau khổ. Lần này tiêu rồi “Cái miệng hại cái thân.”
Muốn khóc nhưng chẳng có giọt nào rơi nên anh ta quyết định dốc lại tinh thần của mình bằng việc
- Nếu mình làm tốt công việc, tạo được nhiều lợi nhuận vậy chắc chắn sếp sẽ không sa thải mình đâu. Cố lên!
…
- Mình! Anh sao vậy?
Anh bỗng đi lại và kéo tôi vào vòng tay mình rồi ôm chặt.
Không một lời nói nào chỉ có tiếng thở cả hai đang hòa vào nhau trong căn phòng và khi áp sát vào lồng ngực anh tôi nghe tiếng tim đang đập liên hồi.
Không chịu đựng được sự im lặng như vậy tôi vừa định lên tiếng nói thì anh nhanh hơn tôi một bước.
- Anh thương em.
Tôi không ngờ câu nói đầu tiên anh dành cho tôi vào lúc này là câu nói đó. Tôi đứng hình trong lời bộc bạch này, anh nhìn chằm vào tôi, nhẹ nhàng nâng niu tôi và bảo:
- Đừng giấu anh chuyện gì khiến bản thân đau lòng. Anh không muốn thấy em lại sưng mắt, anh chẳng muốn anh luôn cạnh em nhưng không có được sự hiện hữu trọn vẹn của em. Anh không muốn em vì điều gì làm mình đau buồn, anh...anh...
Tôi bất ngờ ập đến nụ hôn lên môi anh. Chỉ là lướt qua như chuồn chuồn nước nhưng anh cũng đứng hình về việc này.
- Mình à! Em rất sợ! Em thật lòng không biết nên làm gì lúc này. Em chỉ muốn mọi người xung quanh em yên ổn, em chỉ muốn cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn không có những bộn bề xung quanh, không có những mưu tính tham danh. Em chỉ muốn một mái ấm để em tựa vào, chỉ mong cầu mọi điều bình an nhưng em thấy mình thật ngốc khi cho rằng cuộc đời này là dễ dàng sống. Em thấy được sự tham lam của mình khi mong cầu quá nhiều điều và dường như ngay lúc này em cảm nhận được mọi thứ em muốn đang mất dần.
Những lời nói ra nước mắt tuôn dài cùng lúc.
- Minh ơi! Em thương anh, thương rất nhiều anh biết mà đúng không? Nhưng nếu chúng ta cứ sống vì cả hai đứa mình có lẽ không ổn. Nếu chúng ta không quan tâm đến những điều khác mà cứ mãi nghĩ về mình đôi lúc lại mất đi rất nhiều thứ giá trị.
- Nhi em sao vậy? Sao lại nói vậy?
- Em biết anh vì em rất nhiều nhưng em hiện tại muốn một mình. Em muốn quay lại Hồng Châu.
Nghe lời nói đó của An Nhi Hoàng Minh nắm chặt cô vào người hơn và cố giữ bình tĩnh để hỏi lại:
- Em muốn về Hồng Châu?
- Phải.
- Vậy anh về cùng em.
- Không, em muốn một mình quay về, em muốn ở một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.