Chương 7: .
Zhihu
20/07/2023
Số điện thoại cá nhân, địa chỉ cá nhân, địa chỉ văn phòng đều bị đào ra. Giá trị cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng lớn.
Mà tôi cũng nhân cơ hội mua vào một ít cổ phiếu, tăng tỉ lệ cổ phiếu mình có.
Tình huống dư luận không quá khả quan, thậm chí nghiệm trọng tới trình độ phân biệt giai cấp xã hội.
Mỗi ngày đều có vòng hoa được gửi tới cửa công ty, trên băng rôn ghi “Con khốn phân biệt, kì thị công việc đi ch.ế.t đi!”
Còn có thư đe doạ viết bằng máu gà, rồi thì chuột ch.ế.t,….
Bên nhà tôi ngược lại vẫn còn khá tốt. Vì bên đó là khu biệt thự, việc bảo vệ riêng tư cực kỳ tốt. Chẳng qua là chi phí dọn dẹp mỗi ngày đều tăng chóng mặt.
Các công ty xung quanh cũng phàn nàn vì không chịu được việc đống rác đó chất đống ngoài cổng. Quản lý đau khổ tới mức phải gọi cho tôi.
“Cô Ôn, hiện tại trên mạng bàn luận về cô gây gắt. Mặc dù chúng tôi cố gắng hết sức để bảo vệ sự riêng tư cho cô. Nhưng khả năng của chúng tôi có hạn, cô có thể giải quyết vấn đề này được không?”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, lại có cuộc gọi khác tới, còn có vô số tin nhắn chửi bới tôi.
Trong đêm yên tĩnh, tôi đọc đi đọc lại từng tin nhắn. Có đủ kiểu chửi mắng, đa số là kêu tôi đi ch.ế.t đi.
“Bà cô ế chồng kia, không phải mày được mẹ sinh ra à? Mày dựa vào đâu mà kì thị công việc của người khác? Mày đi ch.ế.t đi!”
“Đều là phụ nữ cả, sao mày có thể ác độc thế? Mày ghen tị vì người ta tìm được người đàn ông tốt đúng không?”
“ Chị gái này có thể sớm xui xẻo được không? Thực sự quá ghê tởm, mày đang cao ngạo cái gì thế?”
Nguyễn Nguyễn cũng bắt đầu nhắn tin cho tôi.
“ Chị, chị xem đi, mọi người bắt đầu nhắn tin chửi bới chị. Ôi chao, chị nói xem có phải chị sai rồi không?”
“Chị, đi làm còn bị chửi, thực sự quá vất vả. Thấy chị nỗ lực kiếm tiền vì tương lai của em và anh Dương, em thực sự rất thương chị.”
“Ôi, chị đừng khó chịu quá nhé. Chờ chị già rồi, nhất định em sẽ giúp chị tìm một viện dưỡng lão tốt. Dù sao không có người yêu cũng khó sống tốt lắm”
Tôi bật cười, tắt điện thoại, không quan tâm cô ta.
Những ngày gần đây, cô ta dựa vào sự nổi tiếng của mình mà nhận quảng cáo. Tiền kiếm được đều đem đi mua mua mua, có thể thấy đợt rồi cô ta nín sắp hỏng rồi.
Mẹ tôi che mặt ngồi cạnh tôi. Lẩm bẩm nói tất cả là tại tôi, nói tôi đồng ý để hai người họ ở bên nhau có phải tốt không, tại tôi mà mọi chuyện tới nước này, hại bà không dám cùng mấy chị em của mình đi dạo phố, uống trà chiều.
Còn nói quản lý cửa hàng đã giữ mấy cái túi cho bà, liên tục thúc giục bà tới cửa hàng. Ánh mắt bà nhìn tôi sáng rực.
Kể từ hôm tôi nói những điều đó, mẹ đã thận trọng khi tiêu tiền hơn, chắc bà ấy sợ nếu tiêu nhiều quá? Tôi sẽ khoá thẻ của bà.
Thấy tôi nhìn bà chằm chằm không nói, bà lui người vươn cổ ra sau.
"Sao mày lại nhìn mẹ kiểu đấy?"
Tôi đặt điện thoại xuống, xua tay, giọng dụ dỗ nói: "Mẹ, từ nay về sau mỗi tháng con đưa mẹ 5 triệu từ quỹ phúc lợi cố định của công ty nhé?"
Mẹ tôi trố mắt, có chút khó xử: “Con, con nói thật à?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Bà ấy chưa bao giờ điều hành một công ty, nên bà ấy không biết quỹ phúc lợi có sự giám sát chặt chẽ của ban quản trị, không được tuỳ ý chiếm đoạt, nhưng dỗ dành bà ấy thì vậy là đủ rồi.”
"Thật, con chỉ có một yêu cầu, mẹ tới nơi con chọn, chỉ cần tiêu hết tiền là được.
“ Mẹ có hứng thú không?"
Mẹ tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“ Được, được.”
Tôi đứng dậy lên lầu thay quần áo: “Con có hẹn rồi, không ăn trưa được ở nhà. Con đi ăn với bạn. "
Trong lúc tôi đang đợi người ở quán cafe, điện thoại cứ nhấp nháy liên tục.
Tên Tống Mặc ngốc nghếch kia cũng gọi tới cười nhạo tôi.
"Ôn Thư, cảm giác bị báo ứng thế nào? Hiện tại nhất định cô đang rất khó xử nhỉ?”
“Cầu xin tôi đi, tôi miễn cưỡng có thể tiếp tục hợp tác cùng cô. Dù sao thì phụ nữ cũng không thể không có đàn ông.
"Thừa nhận đi, ngay cả một sợi tóc Nguyễn Nguyễn cũng tốt hơn cô, cô ấy tốt hơn cô nhiều.”
Chậc chậc.
Tôi kiên quyết cúp máy, sau đó chặn số tên ngốc ngu ngốc chỉ biết yêu đương này.
Tôi đã hẹn với vợ sắp cưới cũ của Ôn Dương, Phí Nhã Ninh.
Cô ấy đã đến rất đúng giờ, tôi thích những người có ý thức về thời gian, vì vậy chúng tôi có thể tránh được nhiều rắc rối khi hợp tác.
Phí Nhã Ninh kiêu hãnh ngồi trước mặt tôiz
“Cô Ôn thật là can đảm, bị mắng như vậy mà bây giờ còn dám ra ngoài.”
"Có vẻ như công ty của cô xử lý dư luận tệ quá."
Cô ấy hớn hở, rõ ràng là muốn hóng hớt trò vui của tôi.
Tôi hài lòng nhấp một ngụm cà phê, đáp lại cô ấy: “Cô Phỉ, dù sao thì cũng tốt hơn bị cha cô dùng làm công cụ hôn nhân, nhỉ?”
Mà tôi cũng nhân cơ hội mua vào một ít cổ phiếu, tăng tỉ lệ cổ phiếu mình có.
Tình huống dư luận không quá khả quan, thậm chí nghiệm trọng tới trình độ phân biệt giai cấp xã hội.
Mỗi ngày đều có vòng hoa được gửi tới cửa công ty, trên băng rôn ghi “Con khốn phân biệt, kì thị công việc đi ch.ế.t đi!”
Còn có thư đe doạ viết bằng máu gà, rồi thì chuột ch.ế.t,….
Bên nhà tôi ngược lại vẫn còn khá tốt. Vì bên đó là khu biệt thự, việc bảo vệ riêng tư cực kỳ tốt. Chẳng qua là chi phí dọn dẹp mỗi ngày đều tăng chóng mặt.
Các công ty xung quanh cũng phàn nàn vì không chịu được việc đống rác đó chất đống ngoài cổng. Quản lý đau khổ tới mức phải gọi cho tôi.
“Cô Ôn, hiện tại trên mạng bàn luận về cô gây gắt. Mặc dù chúng tôi cố gắng hết sức để bảo vệ sự riêng tư cho cô. Nhưng khả năng của chúng tôi có hạn, cô có thể giải quyết vấn đề này được không?”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, lại có cuộc gọi khác tới, còn có vô số tin nhắn chửi bới tôi.
Trong đêm yên tĩnh, tôi đọc đi đọc lại từng tin nhắn. Có đủ kiểu chửi mắng, đa số là kêu tôi đi ch.ế.t đi.
“Bà cô ế chồng kia, không phải mày được mẹ sinh ra à? Mày dựa vào đâu mà kì thị công việc của người khác? Mày đi ch.ế.t đi!”
“Đều là phụ nữ cả, sao mày có thể ác độc thế? Mày ghen tị vì người ta tìm được người đàn ông tốt đúng không?”
“ Chị gái này có thể sớm xui xẻo được không? Thực sự quá ghê tởm, mày đang cao ngạo cái gì thế?”
Nguyễn Nguyễn cũng bắt đầu nhắn tin cho tôi.
“ Chị, chị xem đi, mọi người bắt đầu nhắn tin chửi bới chị. Ôi chao, chị nói xem có phải chị sai rồi không?”
“Chị, đi làm còn bị chửi, thực sự quá vất vả. Thấy chị nỗ lực kiếm tiền vì tương lai của em và anh Dương, em thực sự rất thương chị.”
“Ôi, chị đừng khó chịu quá nhé. Chờ chị già rồi, nhất định em sẽ giúp chị tìm một viện dưỡng lão tốt. Dù sao không có người yêu cũng khó sống tốt lắm”
Tôi bật cười, tắt điện thoại, không quan tâm cô ta.
Những ngày gần đây, cô ta dựa vào sự nổi tiếng của mình mà nhận quảng cáo. Tiền kiếm được đều đem đi mua mua mua, có thể thấy đợt rồi cô ta nín sắp hỏng rồi.
Mẹ tôi che mặt ngồi cạnh tôi. Lẩm bẩm nói tất cả là tại tôi, nói tôi đồng ý để hai người họ ở bên nhau có phải tốt không, tại tôi mà mọi chuyện tới nước này, hại bà không dám cùng mấy chị em của mình đi dạo phố, uống trà chiều.
Còn nói quản lý cửa hàng đã giữ mấy cái túi cho bà, liên tục thúc giục bà tới cửa hàng. Ánh mắt bà nhìn tôi sáng rực.
Kể từ hôm tôi nói những điều đó, mẹ đã thận trọng khi tiêu tiền hơn, chắc bà ấy sợ nếu tiêu nhiều quá? Tôi sẽ khoá thẻ của bà.
Thấy tôi nhìn bà chằm chằm không nói, bà lui người vươn cổ ra sau.
"Sao mày lại nhìn mẹ kiểu đấy?"
Tôi đặt điện thoại xuống, xua tay, giọng dụ dỗ nói: "Mẹ, từ nay về sau mỗi tháng con đưa mẹ 5 triệu từ quỹ phúc lợi cố định của công ty nhé?"
Mẹ tôi trố mắt, có chút khó xử: “Con, con nói thật à?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Bà ấy chưa bao giờ điều hành một công ty, nên bà ấy không biết quỹ phúc lợi có sự giám sát chặt chẽ của ban quản trị, không được tuỳ ý chiếm đoạt, nhưng dỗ dành bà ấy thì vậy là đủ rồi.”
"Thật, con chỉ có một yêu cầu, mẹ tới nơi con chọn, chỉ cần tiêu hết tiền là được.
“ Mẹ có hứng thú không?"
Mẹ tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“ Được, được.”
Tôi đứng dậy lên lầu thay quần áo: “Con có hẹn rồi, không ăn trưa được ở nhà. Con đi ăn với bạn. "
Trong lúc tôi đang đợi người ở quán cafe, điện thoại cứ nhấp nháy liên tục.
Tên Tống Mặc ngốc nghếch kia cũng gọi tới cười nhạo tôi.
"Ôn Thư, cảm giác bị báo ứng thế nào? Hiện tại nhất định cô đang rất khó xử nhỉ?”
“Cầu xin tôi đi, tôi miễn cưỡng có thể tiếp tục hợp tác cùng cô. Dù sao thì phụ nữ cũng không thể không có đàn ông.
"Thừa nhận đi, ngay cả một sợi tóc Nguyễn Nguyễn cũng tốt hơn cô, cô ấy tốt hơn cô nhiều.”
Chậc chậc.
Tôi kiên quyết cúp máy, sau đó chặn số tên ngốc ngu ngốc chỉ biết yêu đương này.
Tôi đã hẹn với vợ sắp cưới cũ của Ôn Dương, Phí Nhã Ninh.
Cô ấy đã đến rất đúng giờ, tôi thích những người có ý thức về thời gian, vì vậy chúng tôi có thể tránh được nhiều rắc rối khi hợp tác.
Phí Nhã Ninh kiêu hãnh ngồi trước mặt tôiz
“Cô Ôn thật là can đảm, bị mắng như vậy mà bây giờ còn dám ra ngoài.”
"Có vẻ như công ty của cô xử lý dư luận tệ quá."
Cô ấy hớn hở, rõ ràng là muốn hóng hớt trò vui của tôi.
Tôi hài lòng nhấp một ngụm cà phê, đáp lại cô ấy: “Cô Phỉ, dù sao thì cũng tốt hơn bị cha cô dùng làm công cụ hôn nhân, nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.