Chương 10:
Zhihu
20/07/2023
Tôi cười khẩy và đẩy cửa bước vào.
"Canh tôi làm chỉ sợ cô uống không nổi!"
m thanh bên trong đột ngột dừng lại.
Người phản ứng đầu tiên là mẹ tôi: “Thư Thư, con, con đã về rồi.”
Tôi không nhìn bà ấy, sải bước đến gần Nguyễn Nguyễn, nhìn chằm chằm vào bụng cô ta không nói một lời.
Nguyễn Nguyễn có lẽ bị vẻ mặt của tôi hù dọa, ôm bụng dựa vào sofa.
"Chị, sao chị lại nhìn em như vậy, em sợ quá."
Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Bà bầu còn cần tôi rửa chân, bóp chân cho cô sao? "
"Tôi nghĩ là mình đã nói rõ ràng, cô không được bước chân vào cửa nhà họ Ôn!"
Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ của Nguyễn Nguyễn.
Tốt lắm, tôi không tìm bà, bà lại nhảy nhót trước mặt tôi.
“Là tôi đưa họ về đây, có gì thì cứ tìm tôi mà nói chuyện!” Ôn Dương tức giận mắng tôi.
Tôi tát em tôi một cái thật mạnh bằng tay trái, sau đó lại tát nó một cái nữa.
Im lặng bao trùm toàn bộ không gian.
Nguyễn Nguyễn đột nhiên hét lên: "Chị, chị làm gì vậy, sao chị lại tùy tiện đánh người!"
"Anh Dương, anh có đau không?"
"Cút đi, đừng tưởng rằng cô đang có thai mà tôi không dám làm gì cô!"
Tôi chửi Nguyễn Nguyễn không thương tiếc, Nguyễn Nguyễn rụt cổ lầm bầm, không dám trả lời.
Đối mặt với Ôn Dương đang tức giận, lần đầu tiên tôi tức đỏ mặt nói: “Em thực sự cho rằng chị không biết vì sao bố mất đúng không?"
Ôn Dương vẻ mặt hoảng hốt, môi run run không nói nên lời.
"Đồ bất hiếu!"
Mẹ tôi đứng đó với vẻ mặt bối rối, không nói gì cho đến khi nghe tôi nhắc đến bố.
“Cô đang nói về cái gì vậy?” Nguyễn Nguyễn thì thầm.
Mẹ Nguyễn Nguyễn cả kinh, lập tức chạy tới: “Bà chủ, đừng nghe Ôn Thư nói bậy, lúc ấy nó không ở trong nước thì biết gì chứ!"
"Chưa kể Nguyễn Nguyễn nhà tôi còn cứu sống Dương!"
Bà ta quay sang tôi, hống hách mà nói: "Cô Ôn, tôi lớn hơn cô vài chục tuổi, cũng coi như là bề trên, cô không kính trọng trưởng bối thì thôi, sao còn vu oan cho chúng tôi chứ?”
"Cô nói mẹ con chúng tôi có liên quan đến cái chết của bố cô, cô có chứng cứ không?"
Nhìn vẻ kiêu căng vô liêm sỉ của bà ta, tôi chỉ muốn nhào lên xé nát bộ mặt đáng ghét đó.
Bằng chứng? Bằng chứng đã bị em trai tốt của tôi tiêu hủy từ bảy đời rồi.
Thấy tôi không nói nên lời, mẹ Nguyễn Nguyễn đắc thắng kéo cô ta trở lại ghế sô pha.
“Có người ghen tị con gái tôi được gả vào nhà giàu có, còn chiếm hết tài sản của em trai mình. Trời đất ơi, sao trên đời lại có loại người như thế chứ?"
Nguyễn Nguyễn che bụng, gật đầu đồng ý.
Trước khi tôi lên cơn, mẹ tôi đã nổi giận, tôi nhìn mẹ hét lên một tiếng rồi lao vào đánh đấm mẹ Nguyễn Nguyễn.
Bà vừa giật tóc vừa chửi:
"Tôi cho bà nói về con gái tôi này, cho bà nói về con gái của tôi này, nó vừa xinh đẹp lại biết kiếm tiền. Bà nghĩ mình là ai chứ!”
"Cào ch.ế.t bà! Cào ch.ế.t bà!"
Thành thật mà nói, tôi đã bị sốc.
Dường như tôi chưa từng thấy mẹ mình như thế này bao giờ.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn và lộn xộn, nhưng phản ứng đầu tiên của Ôn Dương là bước tới và kéo Nguyễn Nguyễn ra, vì nó sợ cô ta sẽ bị thương.
Nó thực sự đã theo đúng chủ trương của cuốn tiểu thuyết ngôn lù này, sủng ngốc ngọt ngào.
Vẻ mặt tôi tối sầm lại, hét lớn.
“Dừng đánh nhau đi!"
Ai có thể cho tôi biết tại sao cảnh diễn của tôi luôn bị cướp hết lần này đến lần khác được không!
Tôi quay lại và thấy Phí Nhã Ninh đang đứng ở cửa thở hổn hển, tay cầm một túi hồ sơ.
"Chứng cứ, chứng cứ đến đây!"
"Canh tôi làm chỉ sợ cô uống không nổi!"
m thanh bên trong đột ngột dừng lại.
Người phản ứng đầu tiên là mẹ tôi: “Thư Thư, con, con đã về rồi.”
Tôi không nhìn bà ấy, sải bước đến gần Nguyễn Nguyễn, nhìn chằm chằm vào bụng cô ta không nói một lời.
Nguyễn Nguyễn có lẽ bị vẻ mặt của tôi hù dọa, ôm bụng dựa vào sofa.
"Chị, sao chị lại nhìn em như vậy, em sợ quá."
Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Bà bầu còn cần tôi rửa chân, bóp chân cho cô sao? "
"Tôi nghĩ là mình đã nói rõ ràng, cô không được bước chân vào cửa nhà họ Ôn!"
Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ của Nguyễn Nguyễn.
Tốt lắm, tôi không tìm bà, bà lại nhảy nhót trước mặt tôi.
“Là tôi đưa họ về đây, có gì thì cứ tìm tôi mà nói chuyện!” Ôn Dương tức giận mắng tôi.
Tôi tát em tôi một cái thật mạnh bằng tay trái, sau đó lại tát nó một cái nữa.
Im lặng bao trùm toàn bộ không gian.
Nguyễn Nguyễn đột nhiên hét lên: "Chị, chị làm gì vậy, sao chị lại tùy tiện đánh người!"
"Anh Dương, anh có đau không?"
"Cút đi, đừng tưởng rằng cô đang có thai mà tôi không dám làm gì cô!"
Tôi chửi Nguyễn Nguyễn không thương tiếc, Nguyễn Nguyễn rụt cổ lầm bầm, không dám trả lời.
Đối mặt với Ôn Dương đang tức giận, lần đầu tiên tôi tức đỏ mặt nói: “Em thực sự cho rằng chị không biết vì sao bố mất đúng không?"
Ôn Dương vẻ mặt hoảng hốt, môi run run không nói nên lời.
"Đồ bất hiếu!"
Mẹ tôi đứng đó với vẻ mặt bối rối, không nói gì cho đến khi nghe tôi nhắc đến bố.
“Cô đang nói về cái gì vậy?” Nguyễn Nguyễn thì thầm.
Mẹ Nguyễn Nguyễn cả kinh, lập tức chạy tới: “Bà chủ, đừng nghe Ôn Thư nói bậy, lúc ấy nó không ở trong nước thì biết gì chứ!"
"Chưa kể Nguyễn Nguyễn nhà tôi còn cứu sống Dương!"
Bà ta quay sang tôi, hống hách mà nói: "Cô Ôn, tôi lớn hơn cô vài chục tuổi, cũng coi như là bề trên, cô không kính trọng trưởng bối thì thôi, sao còn vu oan cho chúng tôi chứ?”
"Cô nói mẹ con chúng tôi có liên quan đến cái chết của bố cô, cô có chứng cứ không?"
Nhìn vẻ kiêu căng vô liêm sỉ của bà ta, tôi chỉ muốn nhào lên xé nát bộ mặt đáng ghét đó.
Bằng chứng? Bằng chứng đã bị em trai tốt của tôi tiêu hủy từ bảy đời rồi.
Thấy tôi không nói nên lời, mẹ Nguyễn Nguyễn đắc thắng kéo cô ta trở lại ghế sô pha.
“Có người ghen tị con gái tôi được gả vào nhà giàu có, còn chiếm hết tài sản của em trai mình. Trời đất ơi, sao trên đời lại có loại người như thế chứ?"
Nguyễn Nguyễn che bụng, gật đầu đồng ý.
Trước khi tôi lên cơn, mẹ tôi đã nổi giận, tôi nhìn mẹ hét lên một tiếng rồi lao vào đánh đấm mẹ Nguyễn Nguyễn.
Bà vừa giật tóc vừa chửi:
"Tôi cho bà nói về con gái tôi này, cho bà nói về con gái của tôi này, nó vừa xinh đẹp lại biết kiếm tiền. Bà nghĩ mình là ai chứ!”
"Cào ch.ế.t bà! Cào ch.ế.t bà!"
Thành thật mà nói, tôi đã bị sốc.
Dường như tôi chưa từng thấy mẹ mình như thế này bao giờ.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn và lộn xộn, nhưng phản ứng đầu tiên của Ôn Dương là bước tới và kéo Nguyễn Nguyễn ra, vì nó sợ cô ta sẽ bị thương.
Nó thực sự đã theo đúng chủ trương của cuốn tiểu thuyết ngôn lù này, sủng ngốc ngọt ngào.
Vẻ mặt tôi tối sầm lại, hét lớn.
“Dừng đánh nhau đi!"
Ai có thể cho tôi biết tại sao cảnh diễn của tôi luôn bị cướp hết lần này đến lần khác được không!
Tôi quay lại và thấy Phí Nhã Ninh đang đứng ở cửa thở hổn hển, tay cầm một túi hồ sơ.
"Chứng cứ, chứng cứ đến đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.