Chương 13:
Zhihu
20/07/2023
Vào ngày tôi được vinh danh là Doanh nhân trẻ tiêu biểu, một số lãnh đạo trong ngành mà tôi biết đã kết giao và hợp tác với tôi.
Chúng tôi mời nhau dùng bữa, trò chuyện về thị trường mới, tham gia đầu tư,…
Không ngờ trái đất cũng thật tròn, Nguyễn Nguyễn lại là tình nhân của một ông chủ bụng bự.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, sự ghen tị thoáng xuất hiện trên mặt cô ta.
Tôi còn chưa kịp tỏ thái độ, cô ta đã bị người đàn ông bên cạnh tát một cái rất đau:
“Đây là cô Ôn, bao nhiêu người muốn gặp cũng không gặp được đấy.”
"Nào, cô Ôn, tôi mời cô một ly."
Ông chủ béo cúi đầu và rướn người cụng ly với tôi.
Tôi lấy tay bịt miệng cốc mà không cười, ý nghĩ từ chối đã rõ ràng.
"Xin lỗi, gần đây sức khỏe tôi không tốt, không uống được rượu."
Người đàn ông xoa mũi và tức giận bỏ đi, mắng Nguyễn Nguyễn không làm nên trò trống gì.
Bữa tiệc hôm đó kết thúc muộn, tôi đứng ở cửa sảnh khách sạn đợi tài xế lái xe qua, Nguyễn Nguyễn bước đến bên cạnh tôi.
Cô ta nghiến răng mắng tôi: “Mày kiêu ngạo cái gì chứ, ngồi nhậu với bao nhiêu đàn ông thì cũng chỉ đang bán thân thôi."
Lần này tôi không nhịn nữa nên vươn tay tát cô ta một cái.
Sau đó, tôi nói: "Anh Vương, cô tình nhân anh tìm lần này đúng là cá tính, miệng lưỡi cũng rất sắc bén."
Nói rồi tôi bước lên xe.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Nguyễn Nguyễn đang bị ông ta nắm tóc tát lấy tát để.
Kết cục sau này của Nguyễn Nguyễn cũng không mấy tốt đẹp, cô ta qua lại với quá nhiều đàn ông, mắc bệnh không sạch sẽ và rồi không còn ai muốn cô ta nữa.
Về phần Ôn Dương, sau khi biết Nguyễn Nguyễn lừa dối mình, ngày nào nó cũng quỳ trước cửa nhà, cầu xin tôi tha thứ.
Lúc đầu tôi mặc kệ nó, nhưng sau đó tôi chỉ bảo nó đi quỳ trước mộ bố tôi, đỡ chướng mắt tôi.
Sau khi nó quỳ đủ, tôi gói ghém và gửi nó đến chi nhánh công ty.
Tôi nói với nó: “Leo lên từng bước đi!"
Ôn Dương chấp nhận, chỉ cầu xin tôi đừng phớt lờ nó nữa.
Còn mẹ tôi thì vẫn thèm thuồng cái bánh 5 triệu mà tôi đã vẽ cho mẹ.
Tôi mỉm cười và vui vẻ đưa tiền cho bà.
Tôi ném bà ấy đi giúp đỡ người nghèo ở miền núi,nói với bà rằng nếu một xu trong 5 triệu không được tiêu tử tế, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa.
Vì vậy, tôi bắt đầu nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mẹ tôi hàng ngày.
“Cô Ôn, phu nhân khóc cả ngày, bà ấy muốn quay về”
"Ồ, cứ để bà ấy khóc, khóc xong thì làm việc."
"Cô Ôn, hôm nay phu nhân nhịn ăn, muốn cô đích thân đến đón."
"Nói với bà ấy là tôi đang bận."
“Cô Ôn, hôm nay phu nhân nói mấy đứa nhỏ trên núi rất dễ thương."
Tôi nhướng mày: "Ừm, nhớ dặn bà ấy ăn đúng giờ."
Sau đó, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tư thiên thần dưới tên của chính mình.
Nhìn những cô gái với khuôn mặt tự tin, tích cực quảng cáo sản phẩm, vui vẻ nói về kế hoạch kinh doanh của họ với tôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã rất thành công.
Tôi đã thay đổi hướng đi của toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn đạt được ý nguyện của bản thân.
Sau bao nỗ lực chiến đấu, không còn kịch bản tiểu thuyết nào nữa, chỉ có tôi, tự mình viết nên câu chuyện của cuộc đời tôi.
Mong rằng tất cả mọi người, nhất là các cô gái trẻ, hãy tin tưởng bản thân và tự tạo nên hạnh phúc của mình.
Chúng tôi mời nhau dùng bữa, trò chuyện về thị trường mới, tham gia đầu tư,…
Không ngờ trái đất cũng thật tròn, Nguyễn Nguyễn lại là tình nhân của một ông chủ bụng bự.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, sự ghen tị thoáng xuất hiện trên mặt cô ta.
Tôi còn chưa kịp tỏ thái độ, cô ta đã bị người đàn ông bên cạnh tát một cái rất đau:
“Đây là cô Ôn, bao nhiêu người muốn gặp cũng không gặp được đấy.”
"Nào, cô Ôn, tôi mời cô một ly."
Ông chủ béo cúi đầu và rướn người cụng ly với tôi.
Tôi lấy tay bịt miệng cốc mà không cười, ý nghĩ từ chối đã rõ ràng.
"Xin lỗi, gần đây sức khỏe tôi không tốt, không uống được rượu."
Người đàn ông xoa mũi và tức giận bỏ đi, mắng Nguyễn Nguyễn không làm nên trò trống gì.
Bữa tiệc hôm đó kết thúc muộn, tôi đứng ở cửa sảnh khách sạn đợi tài xế lái xe qua, Nguyễn Nguyễn bước đến bên cạnh tôi.
Cô ta nghiến răng mắng tôi: “Mày kiêu ngạo cái gì chứ, ngồi nhậu với bao nhiêu đàn ông thì cũng chỉ đang bán thân thôi."
Lần này tôi không nhịn nữa nên vươn tay tát cô ta một cái.
Sau đó, tôi nói: "Anh Vương, cô tình nhân anh tìm lần này đúng là cá tính, miệng lưỡi cũng rất sắc bén."
Nói rồi tôi bước lên xe.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Nguyễn Nguyễn đang bị ông ta nắm tóc tát lấy tát để.
Kết cục sau này của Nguyễn Nguyễn cũng không mấy tốt đẹp, cô ta qua lại với quá nhiều đàn ông, mắc bệnh không sạch sẽ và rồi không còn ai muốn cô ta nữa.
Về phần Ôn Dương, sau khi biết Nguyễn Nguyễn lừa dối mình, ngày nào nó cũng quỳ trước cửa nhà, cầu xin tôi tha thứ.
Lúc đầu tôi mặc kệ nó, nhưng sau đó tôi chỉ bảo nó đi quỳ trước mộ bố tôi, đỡ chướng mắt tôi.
Sau khi nó quỳ đủ, tôi gói ghém và gửi nó đến chi nhánh công ty.
Tôi nói với nó: “Leo lên từng bước đi!"
Ôn Dương chấp nhận, chỉ cầu xin tôi đừng phớt lờ nó nữa.
Còn mẹ tôi thì vẫn thèm thuồng cái bánh 5 triệu mà tôi đã vẽ cho mẹ.
Tôi mỉm cười và vui vẻ đưa tiền cho bà.
Tôi ném bà ấy đi giúp đỡ người nghèo ở miền núi,nói với bà rằng nếu một xu trong 5 triệu không được tiêu tử tế, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa.
Vì vậy, tôi bắt đầu nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mẹ tôi hàng ngày.
“Cô Ôn, phu nhân khóc cả ngày, bà ấy muốn quay về”
"Ồ, cứ để bà ấy khóc, khóc xong thì làm việc."
"Cô Ôn, hôm nay phu nhân nhịn ăn, muốn cô đích thân đến đón."
"Nói với bà ấy là tôi đang bận."
“Cô Ôn, hôm nay phu nhân nói mấy đứa nhỏ trên núi rất dễ thương."
Tôi nhướng mày: "Ừm, nhớ dặn bà ấy ăn đúng giờ."
Sau đó, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tư thiên thần dưới tên của chính mình.
Nhìn những cô gái với khuôn mặt tự tin, tích cực quảng cáo sản phẩm, vui vẻ nói về kế hoạch kinh doanh của họ với tôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã rất thành công.
Tôi đã thay đổi hướng đi của toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn đạt được ý nguyện của bản thân.
Sau bao nỗ lực chiến đấu, không còn kịch bản tiểu thuyết nào nữa, chỉ có tôi, tự mình viết nên câu chuyện của cuộc đời tôi.
Mong rằng tất cả mọi người, nhất là các cô gái trẻ, hãy tin tưởng bản thân và tự tạo nên hạnh phúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.