Chương 2:
Zhihu
20/07/2023
"Ôn Thư, cô hơi quá đáng rồi đấy. Chỉ là một cái váy mà thôi, không cần làm ầm ĩ vậy đâu."
Chồng chưa cưới của tôi, Tống Mặc - người vừa lên tiếng.
Anh ta cũng là nam phụ si tình trong tiểu thuyết.
Trong hai năm sau khi Nguyễn Nguyễn biết tin Ôn Dương đính hôn, cô ta đã tạm ngưng hoạt động nghệ thuật, người chồng chưa cưới đẹp trai này đã dịu dàng ở cạnh chăm sóc người đẹp.
Sau khi Ôn Dương phát hiện, hắn chỉ có thể dùng danh nghĩa anh trai để ở bên Nguyễn Nguyễn.
Còn người vợ sắp cưới như tôi chưa bao giờ lọt vào mắt hắn.
Sau khi Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp đại học, cô ta đã làm việc trong công ty của Tống Mặc.
Vì vụng về nên cô ta thường xuyên vô tình làm đổ cà phê lên người Tống Mặc, thường xuyên gõ sai các thông tin trong tài liệu, nói chuyện riêng trong các cuộc họp.
Mỗi lần cô ta làm sai bất cứ chuyện gì, sẽ lập tức mở to đôi mắt vô tội, tủi thân xin lỗi Tống Mặc.
Sau khi được tha thứ, cô ta vui vẻ lè lưỡi,rồi hứa sẽ không tái phạm nữa.
Trong cuộc sống nghiêm khắc, cứng nhắc của Tống Mặc, anh ta chưa từng gặp một cô gái hoạt bát, tinh nghịch tới vậy.
Chắc chắn là sẽ rung động rồi.
Anh ta bắt đầu đưa Nguyễn Nguyễn đến nhiều cuộc xã giao khác nhau, giới thiệu cô ta với bạn bè. Hai người họ còn cùng nhau ăn tối trong văn phòng, cực kỳ mờ ám.
Họ ngồi cách nhau một ngón tay, lúc vô tình chạm vào nhau, hai người họ lại nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi bị tôi bắt gặp, khuôn mặt của Tống Mặc lập tức tràn ngập vẻ bối rối, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.
Tôi chất vấn hắn, hắn lại lớn tiếng trách mắng tôi để che đậy sự chột dạ của mình.
"Ôn Thư, sao cô lại có suy nghĩ dơ bẩn tới vậy? Nguyễn Nguyễn chỉ là một đứa trẻ, cô ấy không có kinh nghiệm, tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn chút thì có sao đâu?”
Cái gì cơ?
"Cô làm cái quái gì vậy? Cô nhất định phải cho rằng tôi và Nguyễn Nguyễn có quan hệ mờ ám gì đó sao? “
“Được rồi, tôi thừa nhận, cô hài lòng chưa?”
“Ôn Thư, cô có thể đừng giận dỗi vô cớ không?, Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu."
Mỗi lần như vậy, Nguyễn Nguyễn sẽ luôn bướng bỉnh nhìn tôi,rưng rưng nước mắt: “Chị Ôn Thư, giữa em và anh Tống không có gì cả, bọn em hoàn toàn trong sạch.”
“Chị không thể nghĩ oan cho em được.”
Tôi cũng sắp khóc đây nè.
Giống như bây giờ, cô ta đang mặc bộ váy thượng hạng được đặt may riêng mà tôi mong chờ từ lâu. Đứng trước mặt chồng sắp cưới của tôi,đôi mắt ửng đỏ, lấp lánh ánh sáng nhỏ bên trong.
Tôi chậm rãi cắt một miếng bánh, cầm trên tay nếm thử.
"Tôi có nói gì à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nguyễn, tôi biết cô ta đang đợi tôi tiếp tục đóng vai người đàn bà ác độc, điêu ngoa để thực hiện kế hoạch của mình.
——Kế hoạch tỏ ra trong sáng,ngây thơ.
"Cô mặc quần áo của tôi, còn được mọi người chú ý."
"Sao? Cô còn muốn tôi xin lỗi cô cơ á?"
Đ ĩa bánh trong tay tôi bị Tống Mặc quăng xuống sàn, vỡ tan tành.
“Ôn Thư, chú ý cách nói chuyện của cô." Hắn tức giận mắng tôi.
Tiếng ồn ào ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý những người xung quanh, bao gồm cả em trai tôi - Ôn Dương, người đang dự tiệc cách đó không xa.
Nó bước nhanh đến bên Nguyễn Nguyễn, nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó bất mãn nhìn tôi.
"Xin lỗi mau."
Bạn thấy đấy, đây là vầng hào quang của nhân vật chính.
Khi cô ta sai, sẽ luôn có người đứng ra bảo vệ cô ta.
Chẳng hạn như là Tống Mặc và Ôn Dương.
Việc tôi chỉ im lặng khiến vẻ kiêu ngạo mơ hồ trong mắt Nguyễn Nguyễn càng nhiều hơn.
Cô ta có vẻ thích thú khi thấy tôi rơi từ trên cao xuống bùn lầy.
"Chị, phụ nữ không nên quá hung dữ, như vậy không tốt đâu."
“ Em rất thích một câu này: Điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt, người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu”
Nói xong, cô ta ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng Ông Dương, ra vẻ hạnh phúc.
Tống Mặc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, tối sầm mặt, chắc chắn là đang ghen tị.
Tôi cười nhẹ rồi bước về phía bục cao của sảnh tiệc.
Nếu cô vẫn không muốn xin lỗi, vậy tôi sẽ chơi lớn cho cô xem.
Chồng chưa cưới của tôi, Tống Mặc - người vừa lên tiếng.
Anh ta cũng là nam phụ si tình trong tiểu thuyết.
Trong hai năm sau khi Nguyễn Nguyễn biết tin Ôn Dương đính hôn, cô ta đã tạm ngưng hoạt động nghệ thuật, người chồng chưa cưới đẹp trai này đã dịu dàng ở cạnh chăm sóc người đẹp.
Sau khi Ôn Dương phát hiện, hắn chỉ có thể dùng danh nghĩa anh trai để ở bên Nguyễn Nguyễn.
Còn người vợ sắp cưới như tôi chưa bao giờ lọt vào mắt hắn.
Sau khi Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp đại học, cô ta đã làm việc trong công ty của Tống Mặc.
Vì vụng về nên cô ta thường xuyên vô tình làm đổ cà phê lên người Tống Mặc, thường xuyên gõ sai các thông tin trong tài liệu, nói chuyện riêng trong các cuộc họp.
Mỗi lần cô ta làm sai bất cứ chuyện gì, sẽ lập tức mở to đôi mắt vô tội, tủi thân xin lỗi Tống Mặc.
Sau khi được tha thứ, cô ta vui vẻ lè lưỡi,rồi hứa sẽ không tái phạm nữa.
Trong cuộc sống nghiêm khắc, cứng nhắc của Tống Mặc, anh ta chưa từng gặp một cô gái hoạt bát, tinh nghịch tới vậy.
Chắc chắn là sẽ rung động rồi.
Anh ta bắt đầu đưa Nguyễn Nguyễn đến nhiều cuộc xã giao khác nhau, giới thiệu cô ta với bạn bè. Hai người họ còn cùng nhau ăn tối trong văn phòng, cực kỳ mờ ám.
Họ ngồi cách nhau một ngón tay, lúc vô tình chạm vào nhau, hai người họ lại nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi bị tôi bắt gặp, khuôn mặt của Tống Mặc lập tức tràn ngập vẻ bối rối, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.
Tôi chất vấn hắn, hắn lại lớn tiếng trách mắng tôi để che đậy sự chột dạ của mình.
"Ôn Thư, sao cô lại có suy nghĩ dơ bẩn tới vậy? Nguyễn Nguyễn chỉ là một đứa trẻ, cô ấy không có kinh nghiệm, tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn chút thì có sao đâu?”
Cái gì cơ?
"Cô làm cái quái gì vậy? Cô nhất định phải cho rằng tôi và Nguyễn Nguyễn có quan hệ mờ ám gì đó sao? “
“Được rồi, tôi thừa nhận, cô hài lòng chưa?”
“Ôn Thư, cô có thể đừng giận dỗi vô cớ không?, Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu."
Mỗi lần như vậy, Nguyễn Nguyễn sẽ luôn bướng bỉnh nhìn tôi,rưng rưng nước mắt: “Chị Ôn Thư, giữa em và anh Tống không có gì cả, bọn em hoàn toàn trong sạch.”
“Chị không thể nghĩ oan cho em được.”
Tôi cũng sắp khóc đây nè.
Giống như bây giờ, cô ta đang mặc bộ váy thượng hạng được đặt may riêng mà tôi mong chờ từ lâu. Đứng trước mặt chồng sắp cưới của tôi,đôi mắt ửng đỏ, lấp lánh ánh sáng nhỏ bên trong.
Tôi chậm rãi cắt một miếng bánh, cầm trên tay nếm thử.
"Tôi có nói gì à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nguyễn, tôi biết cô ta đang đợi tôi tiếp tục đóng vai người đàn bà ác độc, điêu ngoa để thực hiện kế hoạch của mình.
——Kế hoạch tỏ ra trong sáng,ngây thơ.
"Cô mặc quần áo của tôi, còn được mọi người chú ý."
"Sao? Cô còn muốn tôi xin lỗi cô cơ á?"
Đ ĩa bánh trong tay tôi bị Tống Mặc quăng xuống sàn, vỡ tan tành.
“Ôn Thư, chú ý cách nói chuyện của cô." Hắn tức giận mắng tôi.
Tiếng ồn ào ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý những người xung quanh, bao gồm cả em trai tôi - Ôn Dương, người đang dự tiệc cách đó không xa.
Nó bước nhanh đến bên Nguyễn Nguyễn, nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó bất mãn nhìn tôi.
"Xin lỗi mau."
Bạn thấy đấy, đây là vầng hào quang của nhân vật chính.
Khi cô ta sai, sẽ luôn có người đứng ra bảo vệ cô ta.
Chẳng hạn như là Tống Mặc và Ôn Dương.
Việc tôi chỉ im lặng khiến vẻ kiêu ngạo mơ hồ trong mắt Nguyễn Nguyễn càng nhiều hơn.
Cô ta có vẻ thích thú khi thấy tôi rơi từ trên cao xuống bùn lầy.
"Chị, phụ nữ không nên quá hung dữ, như vậy không tốt đâu."
“ Em rất thích một câu này: Điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt, người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu”
Nói xong, cô ta ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng Ông Dương, ra vẻ hạnh phúc.
Tống Mặc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, tối sầm mặt, chắc chắn là đang ghen tị.
Tôi cười nhẹ rồi bước về phía bục cao của sảnh tiệc.
Nếu cô vẫn không muốn xin lỗi, vậy tôi sẽ chơi lớn cho cô xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.