Chương 60
Đường Quả Quả
15/02/2022
Mạc Ảnh Quân sững sờ nhìn căn phòng bé xíu có chút hôi hám trước mặt, vẫn không thể nào nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng một giây trước hắn còn ôm mỹ nhân trong ngực tắm hồ hưởng trăng, một giây sau đã đầu óc choáng váng ngất đi, mở mắt ra lại phát hiện mình đang ở một chỗ xa lạ nào đó, cũng may là không nude.
Mạc Ảnh Quân lạnh giọng kêu, "Hệ thống."
Đợi một lát, một giọng nói nhỏ xíu rầm rì vang lên, 'Ta đây kí chủ.'
"Chuyện này là sao?"
'Thật xin lỗi kí chủ, do cốt truyện Peter Pen đã kết thúc nên chủ thần không cho ở lại đó thêm, do ta tìm mãi không thấy kí chủ đâu nên đã tự truyền tống.' Âm thanh hệ thống chậm rãi lên tiếng, nghe kĩ còn thấy một tia chột dạ trong đấy.
Mạc Ảnh Quân nheo mắt lại, bất quá do bạch hồ đang chui rúc trong không gian nên không thể làm gì được nó, hắn lạnh giọng nói, "Đây là đâu?"
Cảm giác được kí chủ đại nhân không ghét nó, bạch hồ vui vẻ vẫy đuôi liền nhanh chóng đáp lời, 'Đây là thế giới ngẫu nhiên cấp A nha kí chủ ~'
Hắn sửng sốt nhắc lại, "Cấp A?"
'Nha, để ta truyền cốt truyện cho kí chủ.' Hệ thống ngượng ngùng nói.
Hóa ra đây là một thế giới linh dị thần quái.
Lần này hắn không phải là người từ ngoài tham gia vào nữa, mà là trực tiếp biến thành nhân vật trong thế giới này giống như ở thế giới đầu tiên.
Nhân vật hiện giờ của hắn coi như là một nam xứng đi? Tên này thế nhưng chỉ xuất hiện ở mấy chương đầu của truyện liền ngỏm mất.
Nội dung truyện kể về một nhóm sinh viên trường đại học do xem nhiều phim ảnh quá dẫn đến bệnh hoang tưởng, à không, dẫn đến máu thám hiểm nổi lên. Một nhóm bảy người hẹn nhau cuối tuần tại một vùng núi hẻo lánh ít người qua lại ở ngoại ô để tiến hành cuộc thém hiểm chứng tỏ lòng gan dạ.
Ở thế giới này có hai nhân vật chính cần hắn chú ý, nam chủ Lê Hạo và nữ chủ Hạ Vũ. À, nếu tính hẳn ra thì còn một nhân vật vô cùng quan trọng nữa chiếm hơn nửa bộ truyện, chính là . . . . . Nhân vật phản diện!
Vùng núi này được người lan truyền tin đồn có ma quỷ khá lâu rồi, cũng đã có một số người không tin tiến vào và không bao giờ trở ra được nữa, từ đó việc vùng núi này có quỷ dữ càng ngày càng lan rộng đến mức cấp trên phải phái người xuống niêm phong chỗ này lại.
Bất quá nhóm nhân vật chính ở thế giới này có vẻ rất tin tưởng vào khả năng của bản thân, không những cười cợt tin đồn mà còn dõng dạc lên tiếng rằng sẽ khám phá ra mọi thực hư trong đó.
Trước khi vào đó khí thế hào hùng như thế, bất quá rất nhanh họ đã không còn tâm trạng để nghĩ về sau như nào nữa, một đám lấy hết sức bình sinh ra sức chạy để thoát khỏi tòa lâu đài ma quỷ đó.
Không sai! Ở trung tâm vùng núi thế nhưng có một tòa lâu đài cổ kính trang nghiêm không biết tồn tại từ bao giờ, chả qua nó có chút âm u quỷ dị mà thôi.
Còn về việc nội dung cụ thể những việc xảy ra trong tòa lâu đài đó như thế nào thì hệ thống lại không đưa ra, tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính]: Bảo vệ nam chủ và nữ chủ thoát khỏi tòa lâu đài, chắc chắn họ sẽ không chết và ở bên nhau (Tiến độ: 0%)
[Phần thưởng]: Một Hóa Linh Quả tiến cấp (tăng từ 1-7 cấp tùy thuộc tính người dùng), 130000 exp
Bất quá phần thưởng cũng thuộc hàng hiếm đi, chả qua hắn cũng không trông cậy được vào hàng chữ trong ngoặc kia.
Tùy thuộc tính người dùng? Chắc hơn 50% là hắn tăng 1 cấp hoặc không tăng quá.
Mạc Ảnh Quân tự hiểu lấy mình không để ý đến bảng phần thưởng bên dưới nữa, hắn bắt đầu quan sát căn phòng này.
Đây dường như là một căn phòng ký túc xá, có hai cái giường xếp tầng, một chỗ phòng bếp nhỏ xíu, một cánh cửa đang đóng ở cạnh đó có vẻ là phòng WC.
Chủ nhân cũ của thân thể này nằm ở giường dưới bên trái, hai người còn lại của ký túc xá đều nằm bên trên, về phần còn một người nữa do hắn không thích ở đây nên đã ra ngoài thuê phòng và vừa chết tuần trước.
Lý do chết: chọc nhầm hoa đã có chủ :))
Mạc Ảnh Quân đứng ngẩn người một lát giữa căn phòng mới lên tiếng, "Hệ thống."
'Dạ!' Bạch hồ phi lên màn hình đang chiếu hình kí chủ, đuôi quẫy như chong chóng.
"Có dịch vụ cá nhân không?"
"Dạ?. . . . . Sao cơ?!" Bạch hồ tròn mắt, kí chủ. . . . muốn làm gì?
--------------------
--------------------
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ mới trong hệ thống, Mạc Ảnh Quân mới thở phào một hơi.
Hắn mắc bệnh ưa sạch sẽ nhẹ, nhìn căn phòng này thật sự là không muốn đụng vào.
Nếu căn phòng chật nhỏ hẹp một tý cũng không sao, đây lại vừa nhỏ hẹp vừa hôi thối, đã thế lại còn một đống rác hoặc mấy thứ gì đó nằm lênh lang khắp nơi, y hệt một bãi rác thu nhỏ!
Nhanh chóng thoát khỏi căn phòng 'u ám' này, Mạc Ảnh Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác thật là. . . . . . quá thoải mái.
Đúng lúc này một âm thanh vang lên đầy ngạc nhiên, "Nha, tiểu trong suốt thế nhưng ra khỏi phòng này?!"
**tiểu trong suốt: ngôn ngữ mạng TQ, kiểu mấy người không nổi bật hầu như không ai quen biết, suốt ngày ru rú chỗ nào đó =))))
Mạc Ảnh Quân liếc hắn một cái, trên đầu người nọ lập tức hiện lên bảng thông tin.
[Hải_Bên ngoài hòa đồng vui tính, bên trong. . . . . . tự tìm hiểu]
Còn một người nữa đằng sau đeo cặp kính dày cộm trên mặt.
[Lâm_Bên ngoài là một mọt sách lúc nào cũng để mái tóc che hơn nửa khuôn mặt, bên trong. . . . . tự tìm hiểu]
Một bảng thông tin nữa nhanh chóng hiện lên trước mắt Mạc Ảnh Quân.
[Nhiệm vụ phụ]: Khám phá ra thuộc tính bí ẩn của nhóm thám hiểm, mỗi người được 5000 exp.
". . . . . ."
"Uy, sao ngươi không nói gì?" Hải tiến đến gần nhíu nhíu mày hỏi lại, đáy mắt lóe qua tia không thích.
"Ô!" Hải bỗng kêu lên một tiếng, vẻ mặt tràn ngập hứng thú quan sát Mạc Ảnh Quân từ trên xuống dưới, "Ghê ta, tiểu trong suốt cũng biết ăn diện đấy, hôm nay nhìn gọn gàng phết nhỉ, đi gặp bạn gái à?" Không đợi Mạc Ảnh Quân nói, hắn lại mở miệng tiếp, "Mong là cô bạn gái kia của ngươi không hiểu rõ ngươi thế nào nếu không chắc chạy luôn quá hahahaha!"
Hải lấy tay huých nhẹ vai Mạc Ảnh Quân, cười cười nói, "Đưa ta xem ảnh bạn gái ngươi xem nào, xinh không? Mà thôi, cỡ ngươi chắc gì đã kiếm được cô nào ngon, mà nếu có nhớ lấy ra cho bọn này xem nhá!"
Hắn cười thêm mấy lần nữa liền tiến vào phòng, tên mọt sách đằng sau gật đầu với Mạc Ảnh Quân cũng đi vào.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc đứng giữa hàng lang, nãy giờ hắn còn chưa nói một câu nào đâu, tên này tự biên tự diễn tự cười xong cứ thế vào phòng? Não tàn à? Hay bệnh hoang tưởng lại đến theo tháng?
Đợi đến tận lúc ăn xong bữa tối, Mạc Ảnh Quân mới lề mề trở về ký túc xá.
Hắn thật sự không muốn quay về một chút nào, còn lý do thế nào thì. . . . . . mọi người biết đấy.
Vừa đến trước cửa phòng số 4, Mạc Ảnh Quân liền nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong.
Nha, quên không nói thêm.
Phòng nam chủ đi hai người gồm nam chủ Lê Hạo và một người tên Gia Kỳ.
Phòng của hắn ban đầu chỉ có hai người tên Lâm và Hải kia thôi, bất quá do cốt truyện sắp đặt mà chen thêm hắn vào.
Phòng nữ chủ tổng cộng có ba nữ sinh tham gia thám hiểm bao gồm cả nữ chủ.
Nha, còn một điều nữa.
Phòng hắn là số 4, phòng nam chủ số 1, phòng nữ chủ số 9. . . . . . . ghép lại thành 4-1-9. . . . . một con số thật là vi diệu.
Nếu tính lại thì chính xác là một nhóm thám hiểm có 8 người, bởi vì chen thêm một người là hắn.
Vậy bây giờ điều hắn cần làm là phải gia nhập vào nhóm thám hiểm rồi mới bảo vệ được nhiệm vụ?
Mạc Ảnh Quân mở cửa phòng, không khí náo nhiệt bên trong lập tức biến thành im lặng có chút cứng ngắc.
Lê Hạo lấy lại tinh thần trước lập tức đứng lên chào hỏi với người mới vào, "Ngươi tốt, ta là Lê Hạo ở phòng số 1."
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng gật đầu với hắn liền tiến về giường của mình ngồi xuống.
Gia Kỳ thấy vậy hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ hắn đi, như thằng tiểu bạch kiểm í."
Một cô gái tóc màu hạt dẻ trừng mắt nhìn người vừa nói, "Gia Kỳ, ngươi không được nói người khác như thế!", tiếp đó hơi xoay người nhìn về phía Mạc Ảnh Quân, "Còn ngươi. . . . ."
Nữ chủ Hạ Vũ buộc tóc đuôi ngựa thấy nàng bỗng dưng không nói nữa liền quay ra thắc mắc, "Ngươi làm sao thế?" Nhìn theo tầm mắt của nàng, Hạ Vũ cũng nhịn không được ngẩn người.
Thanh niên dáng người thon dài nằm nghiêng trên giường, tay cầm một quyển sách, một chân duỗi thẳng một chân hơi khúc lên, góc nghiêng của khuôn mặt sắc nét nhưng không quá góc cạnh, khí chất lãnh đạm không mất phần tao nhã. Thật sự là nam thần a!
Gia Kỳ thấy vậy càng tỏ ra khó chịu, gầm lên một tiếng, "Thằng tiểu bạch kiểm có gì để nhìn."
Cô gái tóc màu hạt dẻ thấy vậy đứng lên tức giận nhìn hắn, "Ngươi đủ rồi, nếu ngươi còn như vậy thì xin mời ra khỏi đây!"
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, đám người này thật ồn ào, rõ ràng hắn đã không muốn nói chuyện rồi mà cứ liên tục dây dưa như bản thân mình thiếu nợ người ta mấy đời vậy.
Vô tình ánh mắt bắt gặp khuôn mặt của thiếu nữ tóc hạt dẻ kia, Mạc Ảnh Quân sửng sốt, "Tình Vũ?"
Tình Vũ ngạc nhiên trừng mắt, "Ngươi. . . . ngươi biết ta?"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, trong đầu thầm gọi hệ thống, "Thế này là sao?"
'Kí chủ, cô gái này chỉ có khuôn mặt với tên giống Tình Vũ thôi, cũng không phải là nàng đâu.' Âm thanh hệ thống có chút do dự.
"Ồ."
'. . . . .' Rốt cuộc kí chủ đại nhân có để ý hay không vậy?
Tình Vũ phát hiện vị này từ khi xuất hiện liền nằm im trên giường, tâm trạng có chút rối rắm.
Thật đẹp trai a! Sao trước giờ nàng không biết có người này ở trường vậy?! Mà người này. . . . . . tên là gì nhỉ?
"Hử?" Mạc Ảnh Quân liếc thiếu nữ đang đứng ngơ ngác cạnh giường.
Tình Vũ giật mình, có chút lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt tóc, nàng thế nhưng nhỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng!
"Mạc Ảnh Quân."
"A?" Tình Vũ ngơ ngác hỏi lại.
Đợi một lát vẫn không thấy người kia nhắc lại, thiếu nữ mới cúi đầu rầm rì kêu.
"Mạc Ảnh Quân a . . . . . . ."
Tình Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay bám mép giường, ngồi xổm bên cạnh, hai mắt tạo hình trái tim sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, mở miệng, "Nam thần, cho ta đi theo ngươi đi!"
Rõ ràng một giây trước hắn còn ôm mỹ nhân trong ngực tắm hồ hưởng trăng, một giây sau đã đầu óc choáng váng ngất đi, mở mắt ra lại phát hiện mình đang ở một chỗ xa lạ nào đó, cũng may là không nude.
Mạc Ảnh Quân lạnh giọng kêu, "Hệ thống."
Đợi một lát, một giọng nói nhỏ xíu rầm rì vang lên, 'Ta đây kí chủ.'
"Chuyện này là sao?"
'Thật xin lỗi kí chủ, do cốt truyện Peter Pen đã kết thúc nên chủ thần không cho ở lại đó thêm, do ta tìm mãi không thấy kí chủ đâu nên đã tự truyền tống.' Âm thanh hệ thống chậm rãi lên tiếng, nghe kĩ còn thấy một tia chột dạ trong đấy.
Mạc Ảnh Quân nheo mắt lại, bất quá do bạch hồ đang chui rúc trong không gian nên không thể làm gì được nó, hắn lạnh giọng nói, "Đây là đâu?"
Cảm giác được kí chủ đại nhân không ghét nó, bạch hồ vui vẻ vẫy đuôi liền nhanh chóng đáp lời, 'Đây là thế giới ngẫu nhiên cấp A nha kí chủ ~'
Hắn sửng sốt nhắc lại, "Cấp A?"
'Nha, để ta truyền cốt truyện cho kí chủ.' Hệ thống ngượng ngùng nói.
Hóa ra đây là một thế giới linh dị thần quái.
Lần này hắn không phải là người từ ngoài tham gia vào nữa, mà là trực tiếp biến thành nhân vật trong thế giới này giống như ở thế giới đầu tiên.
Nhân vật hiện giờ của hắn coi như là một nam xứng đi? Tên này thế nhưng chỉ xuất hiện ở mấy chương đầu của truyện liền ngỏm mất.
Nội dung truyện kể về một nhóm sinh viên trường đại học do xem nhiều phim ảnh quá dẫn đến bệnh hoang tưởng, à không, dẫn đến máu thám hiểm nổi lên. Một nhóm bảy người hẹn nhau cuối tuần tại một vùng núi hẻo lánh ít người qua lại ở ngoại ô để tiến hành cuộc thém hiểm chứng tỏ lòng gan dạ.
Ở thế giới này có hai nhân vật chính cần hắn chú ý, nam chủ Lê Hạo và nữ chủ Hạ Vũ. À, nếu tính hẳn ra thì còn một nhân vật vô cùng quan trọng nữa chiếm hơn nửa bộ truyện, chính là . . . . . Nhân vật phản diện!
Vùng núi này được người lan truyền tin đồn có ma quỷ khá lâu rồi, cũng đã có một số người không tin tiến vào và không bao giờ trở ra được nữa, từ đó việc vùng núi này có quỷ dữ càng ngày càng lan rộng đến mức cấp trên phải phái người xuống niêm phong chỗ này lại.
Bất quá nhóm nhân vật chính ở thế giới này có vẻ rất tin tưởng vào khả năng của bản thân, không những cười cợt tin đồn mà còn dõng dạc lên tiếng rằng sẽ khám phá ra mọi thực hư trong đó.
Trước khi vào đó khí thế hào hùng như thế, bất quá rất nhanh họ đã không còn tâm trạng để nghĩ về sau như nào nữa, một đám lấy hết sức bình sinh ra sức chạy để thoát khỏi tòa lâu đài ma quỷ đó.
Không sai! Ở trung tâm vùng núi thế nhưng có một tòa lâu đài cổ kính trang nghiêm không biết tồn tại từ bao giờ, chả qua nó có chút âm u quỷ dị mà thôi.
Còn về việc nội dung cụ thể những việc xảy ra trong tòa lâu đài đó như thế nào thì hệ thống lại không đưa ra, tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính]: Bảo vệ nam chủ và nữ chủ thoát khỏi tòa lâu đài, chắc chắn họ sẽ không chết và ở bên nhau (Tiến độ: 0%)
[Phần thưởng]: Một Hóa Linh Quả tiến cấp (tăng từ 1-7 cấp tùy thuộc tính người dùng), 130000 exp
Bất quá phần thưởng cũng thuộc hàng hiếm đi, chả qua hắn cũng không trông cậy được vào hàng chữ trong ngoặc kia.
Tùy thuộc tính người dùng? Chắc hơn 50% là hắn tăng 1 cấp hoặc không tăng quá.
Mạc Ảnh Quân tự hiểu lấy mình không để ý đến bảng phần thưởng bên dưới nữa, hắn bắt đầu quan sát căn phòng này.
Đây dường như là một căn phòng ký túc xá, có hai cái giường xếp tầng, một chỗ phòng bếp nhỏ xíu, một cánh cửa đang đóng ở cạnh đó có vẻ là phòng WC.
Chủ nhân cũ của thân thể này nằm ở giường dưới bên trái, hai người còn lại của ký túc xá đều nằm bên trên, về phần còn một người nữa do hắn không thích ở đây nên đã ra ngoài thuê phòng và vừa chết tuần trước.
Lý do chết: chọc nhầm hoa đã có chủ :))
Mạc Ảnh Quân đứng ngẩn người một lát giữa căn phòng mới lên tiếng, "Hệ thống."
'Dạ!' Bạch hồ phi lên màn hình đang chiếu hình kí chủ, đuôi quẫy như chong chóng.
"Có dịch vụ cá nhân không?"
"Dạ?. . . . . Sao cơ?!" Bạch hồ tròn mắt, kí chủ. . . . muốn làm gì?
--------------------
--------------------
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ mới trong hệ thống, Mạc Ảnh Quân mới thở phào một hơi.
Hắn mắc bệnh ưa sạch sẽ nhẹ, nhìn căn phòng này thật sự là không muốn đụng vào.
Nếu căn phòng chật nhỏ hẹp một tý cũng không sao, đây lại vừa nhỏ hẹp vừa hôi thối, đã thế lại còn một đống rác hoặc mấy thứ gì đó nằm lênh lang khắp nơi, y hệt một bãi rác thu nhỏ!
Nhanh chóng thoát khỏi căn phòng 'u ám' này, Mạc Ảnh Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác thật là. . . . . . quá thoải mái.
Đúng lúc này một âm thanh vang lên đầy ngạc nhiên, "Nha, tiểu trong suốt thế nhưng ra khỏi phòng này?!"
**tiểu trong suốt: ngôn ngữ mạng TQ, kiểu mấy người không nổi bật hầu như không ai quen biết, suốt ngày ru rú chỗ nào đó =))))
Mạc Ảnh Quân liếc hắn một cái, trên đầu người nọ lập tức hiện lên bảng thông tin.
[Hải_Bên ngoài hòa đồng vui tính, bên trong. . . . . . tự tìm hiểu]
Còn một người nữa đằng sau đeo cặp kính dày cộm trên mặt.
[Lâm_Bên ngoài là một mọt sách lúc nào cũng để mái tóc che hơn nửa khuôn mặt, bên trong. . . . . tự tìm hiểu]
Một bảng thông tin nữa nhanh chóng hiện lên trước mắt Mạc Ảnh Quân.
[Nhiệm vụ phụ]: Khám phá ra thuộc tính bí ẩn của nhóm thám hiểm, mỗi người được 5000 exp.
". . . . . ."
"Uy, sao ngươi không nói gì?" Hải tiến đến gần nhíu nhíu mày hỏi lại, đáy mắt lóe qua tia không thích.
"Ô!" Hải bỗng kêu lên một tiếng, vẻ mặt tràn ngập hứng thú quan sát Mạc Ảnh Quân từ trên xuống dưới, "Ghê ta, tiểu trong suốt cũng biết ăn diện đấy, hôm nay nhìn gọn gàng phết nhỉ, đi gặp bạn gái à?" Không đợi Mạc Ảnh Quân nói, hắn lại mở miệng tiếp, "Mong là cô bạn gái kia của ngươi không hiểu rõ ngươi thế nào nếu không chắc chạy luôn quá hahahaha!"
Hải lấy tay huých nhẹ vai Mạc Ảnh Quân, cười cười nói, "Đưa ta xem ảnh bạn gái ngươi xem nào, xinh không? Mà thôi, cỡ ngươi chắc gì đã kiếm được cô nào ngon, mà nếu có nhớ lấy ra cho bọn này xem nhá!"
Hắn cười thêm mấy lần nữa liền tiến vào phòng, tên mọt sách đằng sau gật đầu với Mạc Ảnh Quân cũng đi vào.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc đứng giữa hàng lang, nãy giờ hắn còn chưa nói một câu nào đâu, tên này tự biên tự diễn tự cười xong cứ thế vào phòng? Não tàn à? Hay bệnh hoang tưởng lại đến theo tháng?
Đợi đến tận lúc ăn xong bữa tối, Mạc Ảnh Quân mới lề mề trở về ký túc xá.
Hắn thật sự không muốn quay về một chút nào, còn lý do thế nào thì. . . . . . mọi người biết đấy.
Vừa đến trước cửa phòng số 4, Mạc Ảnh Quân liền nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong.
Nha, quên không nói thêm.
Phòng nam chủ đi hai người gồm nam chủ Lê Hạo và một người tên Gia Kỳ.
Phòng của hắn ban đầu chỉ có hai người tên Lâm và Hải kia thôi, bất quá do cốt truyện sắp đặt mà chen thêm hắn vào.
Phòng nữ chủ tổng cộng có ba nữ sinh tham gia thám hiểm bao gồm cả nữ chủ.
Nha, còn một điều nữa.
Phòng hắn là số 4, phòng nam chủ số 1, phòng nữ chủ số 9. . . . . . . ghép lại thành 4-1-9. . . . . một con số thật là vi diệu.
Nếu tính lại thì chính xác là một nhóm thám hiểm có 8 người, bởi vì chen thêm một người là hắn.
Vậy bây giờ điều hắn cần làm là phải gia nhập vào nhóm thám hiểm rồi mới bảo vệ được nhiệm vụ?
Mạc Ảnh Quân mở cửa phòng, không khí náo nhiệt bên trong lập tức biến thành im lặng có chút cứng ngắc.
Lê Hạo lấy lại tinh thần trước lập tức đứng lên chào hỏi với người mới vào, "Ngươi tốt, ta là Lê Hạo ở phòng số 1."
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng gật đầu với hắn liền tiến về giường của mình ngồi xuống.
Gia Kỳ thấy vậy hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ hắn đi, như thằng tiểu bạch kiểm í."
Một cô gái tóc màu hạt dẻ trừng mắt nhìn người vừa nói, "Gia Kỳ, ngươi không được nói người khác như thế!", tiếp đó hơi xoay người nhìn về phía Mạc Ảnh Quân, "Còn ngươi. . . . ."
Nữ chủ Hạ Vũ buộc tóc đuôi ngựa thấy nàng bỗng dưng không nói nữa liền quay ra thắc mắc, "Ngươi làm sao thế?" Nhìn theo tầm mắt của nàng, Hạ Vũ cũng nhịn không được ngẩn người.
Thanh niên dáng người thon dài nằm nghiêng trên giường, tay cầm một quyển sách, một chân duỗi thẳng một chân hơi khúc lên, góc nghiêng của khuôn mặt sắc nét nhưng không quá góc cạnh, khí chất lãnh đạm không mất phần tao nhã. Thật sự là nam thần a!
Gia Kỳ thấy vậy càng tỏ ra khó chịu, gầm lên một tiếng, "Thằng tiểu bạch kiểm có gì để nhìn."
Cô gái tóc màu hạt dẻ thấy vậy đứng lên tức giận nhìn hắn, "Ngươi đủ rồi, nếu ngươi còn như vậy thì xin mời ra khỏi đây!"
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, đám người này thật ồn ào, rõ ràng hắn đã không muốn nói chuyện rồi mà cứ liên tục dây dưa như bản thân mình thiếu nợ người ta mấy đời vậy.
Vô tình ánh mắt bắt gặp khuôn mặt của thiếu nữ tóc hạt dẻ kia, Mạc Ảnh Quân sửng sốt, "Tình Vũ?"
Tình Vũ ngạc nhiên trừng mắt, "Ngươi. . . . ngươi biết ta?"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, trong đầu thầm gọi hệ thống, "Thế này là sao?"
'Kí chủ, cô gái này chỉ có khuôn mặt với tên giống Tình Vũ thôi, cũng không phải là nàng đâu.' Âm thanh hệ thống có chút do dự.
"Ồ."
'. . . . .' Rốt cuộc kí chủ đại nhân có để ý hay không vậy?
Tình Vũ phát hiện vị này từ khi xuất hiện liền nằm im trên giường, tâm trạng có chút rối rắm.
Thật đẹp trai a! Sao trước giờ nàng không biết có người này ở trường vậy?! Mà người này. . . . . . tên là gì nhỉ?
"Hử?" Mạc Ảnh Quân liếc thiếu nữ đang đứng ngơ ngác cạnh giường.
Tình Vũ giật mình, có chút lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt tóc, nàng thế nhưng nhỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng!
"Mạc Ảnh Quân."
"A?" Tình Vũ ngơ ngác hỏi lại.
Đợi một lát vẫn không thấy người kia nhắc lại, thiếu nữ mới cúi đầu rầm rì kêu.
"Mạc Ảnh Quân a . . . . . . ."
Tình Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay bám mép giường, ngồi xổm bên cạnh, hai mắt tạo hình trái tim sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, mở miệng, "Nam thần, cho ta đi theo ngươi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.