1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác
Chương 78: TG3 "Bắt cóc" (14)
phương nhi
10/02/2022
Tân Mai cơ thể mệt mỏi nằm cuộn tròn sút người vào trong góc.
Phòng tối nương nhờ trần nhà thủng nóc vài tia sáng nhỏ bé từ ánh dương bên ngoài chiếu rọi vào.
Đây là căn phòng nhỏ hơn 10m2 bốn bề vách tường màu sắc hoen ố thấm nhuần theo thời gian vết nứt đã lan tràn lên tới gần trần nhà, tựa hồ thật xưa cũ chưa từng được tu sửa lại.
Kỳ lạ mặt đất là bóng mịn gạch hoa mới tinh màu sắc, dụng cụ trong nhà không hề đổ nát thậm chí còn vô cùng xa hoa không hề phù hợp nơi đây.
Chiếm khá nhiều diện tích là một trương giường công chúa mềm mại phấn hồng y hệt cái giường ở nhà cô.
Điểm khác lạ là ở Tưởng gia cái giường khắp chỗ đều nhiễm mùi hương ngào ngạt của cô, còn chăn mền ở đây bốc lên mùi vải mới Tân Mai vừa nắn vừa sờ vải vóc niết trong tay cô cảm xúc càng có điểm táo bạo.
Cô lúc nãy vừa tỉnh đã khắp nơi quan sát, chỗ này đồ ăn lương thực nước uống vô cùng đầy đủ, nhà tắm lẫn quần áo đều chuẩn bị tốt số size kiểu mẫu y hệt ở nhà cô thường dùng, giống như không hề có điểm để bắt bẻ, duy nhất điểm đáng sợ là không có cửa ra vào.
Cửa sổ cũng không có.
Ống thông gió cũng không có nốt.
Đặc biệt nhiệt độ trong ngôi nhà không vì có ít không khí lọt vào mà ấm nhiệt nóng bức, ngược lại không khí nơi đây tản ra có chút lành lạnh ẩm ướt.
Thực kì quái gợn người.
Tân Mai thấy khả năng mình bị tên biến thái nào đó bắt cóc rất cao, cô thu người trầm ngâm tự hỏi bản thân đã đắc tội hạng người nào.
Người nọ trù tính quá mức tỉ mỉ, toàn thân cô bủn rủn vô lực tựa hồ trúng phải dược vật đi vài bước hô hấp đã nặng nề mệt nhọc, làm cô đến đường chạy trốn đều bị diệt triệt để.
Suy nghĩ hồi lâu không biết người mang cô đến đây có mục đích gì. Nhớ tới cánh tay quái dị thon dài trước khi cô mất đi ý thức.
Tân Mai không khỏi nghĩ nhiều.
Người kia không giống con người bình thường.
Loại trừ rất nhiều khả năng, rất mhiều khuôn mặt thân quen Tân Mai tổng kết kẻ bắt cóc tay dài ắt hẳn là người xa lạ cô chưa từng gặp mặt, cũng không bao gồm người nọ là do ai đó thân thuộc chủ mưu đánh ý đồ sai khiến kẻ bắt cóc.
Tân Mai ở chỗ này rống nửa ngày trời đều không giao lưu được với Lão Cẩu.
Tập mãi thành thói quen, cô cũng chẳng thèm khởi lòng oán trách số phận đen đủi hay mắng chửi tức giận ai, mỗi lần xảy ra chuyện y như là kịch bẩn lặp lại như đúc, Lão Cẩu sẽ biến mất.
Tự cô sinh tồn.
Đúng vậy là một cô gái bé bỏng yếu đuối tự lực xoay sở vượt qua.
Tân Mai năng lực sinh tồn thích ứng thật tốt, cô co ro nằm một lúc liền ráng giật dậy thân mình ngồi xếp bằng điều khí.
Chân khí du tẩu đánh tan sự uể oải lười biếng do dược vật hành hạ.
Dựa theo ký ức cũ tĩnh toạ một vòng tuần hoàn chu thiên, phát giác linh khí ở thế giới này khá ít ỏi nhưng không làm trở ngại cô phát huy tinh thần lực.
Tân Mai mắt nhắm chặt, thả ra tia thần thức thu nhiếp quang cảnh xung quanh, tầm nhìn bao trùm trong phạm vi 1km.
Đây làột ngôi nhà bị phủ lên rong rêu cũ kỹ, xung quanh cây cối trơn trụi còi cọc, địa hình nằm ở thung lũng kín gió, khí hậu địa phương này khá ẩm thấp hẻo lánh đến một người canh giữ cô đều không có.
Xa hơn đều không thấy một bóng người.
Bên ngoài băng tuyết làm nền sắp vào mùa hạ, mặt trời vẫn luôn vận động lan toả nhiệt khí chiếu xuống đất nhưng một số lớp tuyết phủ kín vẫn chưa tan.
Tân Mai thần thức không đủ mạnh để phóng xa nhưng liếc nhìn đánh giá sơ qua nơi đây đủ làm cô hốt hoảng không nhẹ.
Một nơi khỉ kho cò gáy.
Đây là chỗ nào trên trái đất vậy? Đất nước Z ở đế đô sẽ có một nơi chim không thèm ị như vầy à?
Cô đột ngột bị mất tích sẽ có người lo lắng đi tìm sao?
Tư Vực sẽ đến cứu cô ư?
Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong lòng, nhưng cô biết một điều, cả người bị bắt như cô còn không đoán định được đây là đâu, họ cho dù phát hiện cô mất tích tìm kiếm cỡ nào đi nữa chắc chắn cũng không lần mò được tới nơi này.
Sau khi phóng tinh thần lực, Tân Mai nghỉ ngơi mất một ngày. Sang hôm sau cô ăn uống thay đồ sạch sẽ liền tiếp tục rèn luyện cho thân thể.
Tinh thần lực của cô hiện tại còn yếu, thức hải lưu trữ rất nhiều thư tịch bí pháp tu chân đời trước, cho nên Tân Mai tìm kiếm một số phương thức thích hợp nhất với khối thân thể này,
Cô trắc lọc căn cốt ý đồ tinh lọc tạp chất lẫn dược vật trong cơ thể.
Nhớ đến sự tình hôm đó còn chưa kịp thổ lộ ra những gì muốn nói.
Tân Mai ôm cường đại ý chí muốn xông ra ngoài hỏi rõ ràng với Tư Vực.
Không thể bị nhốt ngày qua ngày ở nơi băng thiên tuyệt địa đợi người đến cứu.
Mỗi lần sắp đột phá bài trừ được dược vật Tân Mai liền kém thất bại một bước, cô kiên trì thử hết lần này tới lần khác.
Tân Mai nhạy bén phát hiện sẽ không ai canh gác cô hay một thiết bị camera quan sát nào, nhưng có một cỗ vô hình tinh thần lực đại năng giả vẫn luôn đặt một đôi mắt ở đây nhìn nhất cử nhất động của cô.
Chỗ này không có điện, nhưng lượng nước trữ rất nhiều.
Tân Mai tắm rửa vẫn rất cẩn thận sợ có người nhìn trộm.
Cô tròng mắt cặn kẽ không bỏ sót mọi ngóc ngách, làm ra quyết định.
Dược vật vẫn còn dư lại một ít trong người, cũng không biết ngốc ở chỗ này bao lâu rồi.
Ban đầu cô còn điếm số ngày, về sau mỗi ngày đều bận ăn ngủ tĩnh toạ rèn luyện căn cốt.
Thật đã quên hôm nay là hôm nào, nhưng mỗi ngày ấp ủ tâm tư trốn đi lại càng thêm sâu sắt.
Cô thấy thể trạng khá hơn liền mạnh tay dùng một chiếc ghế phá sập vách tường.
Dựa theo suy đoán vách tường này niên đại không nhỏ, nhưng vẫn kiên cường không sụp đổ duy trì đến tận bây giờ, chứng tỏ bên trong nó được đắp nặn ra từ chất liệu không tầm thường.
Mỗi ngày Tân Mai đều hao tổn công phu mài sắt thành kim dồn tất cả tâm huyết để dành phá tường, cô dần có ảo giác bản thân là tù phạm đang nghĩ mọi cách để vượt ngục.
Shit!!!
Khi nào mới sập đây.
Bà không thể chết già ở đây, thanh xuân của ta.
Ngày tuyết dần tan, Tân Mai lấy hết sức lực từ thời bú sữa mẹ ra mà đánh sập tường.
Một tay nãi gói linh tinh đồ bị đẩy ra trước, Tân Mai chậm rãi chui ra từ cái lỗ chân tường.
Cô nhìn vật liệu sắt thép bị bẻ cong vòng đứt gãy lòi ra đánh cái rùng mình, nhiều ngày vật lộn hoá ra do bức tường cốt thép gây khó dễ.
Tân Mai không thèm để ý nó nữa, cô chân sáo chạy đi.
Mừng rỡ ngắm nhìn ánh mặt trời sáng ngời trên đỉnh đầu, vì chui qua đóng đổ nát kia nên áo có điểm tét chỉ vài chỗ bị cọ rách tung toé bộ dáng lem nhem nhếch nhác cái bang.
Tân Mai đi được một đoạn đường, bỗng chốc gió nổi lên mù mịt, tầm nhìn đều bị cơn gió mạnh từ trên đỉnh đầu thổi tới tấp làm cho lờ mờ, không trung vù vù cánh quạt phát ra tiếng ồn.
Cô leo nheo mắt, cố căng lông mi lên.
Một chiếc trực thăng đang di chuyển trên không trung từ từ hạ xuống gần đó.
Tân Mai khụt khịt.
Một bóng hình nam nhân ăn mặc hưu nhàn quần áo, khăn choàng màu be khoác trên cổ, diện mạo anh tuấn nhu hoà tựa mùa xuân tiết tháng ba.
Anh ta sẽ là hình mẫu ấm áp nam thần cho đến khi vẫy vẫy tay, mở miệng: "Baby lại đây." ý cười tốt đẹp trên môi Hạ Dĩ Dạ trong mắt Tân Mai thiếu nữ chính là nụ cười của thằng động kinh.
Kỳ vọng cùng cảm động giáng xuống liên tục, người đến không phải Tư Vực.
Tân Mai cả người như phủ một tầng mây mù u oán đi tới, cô niệm tình Hạ Dĩ Dạ đích thân đón cô, nên cũng đành cho anh sắc mặt tốt.
Thiếu nữ bết bát đến không được, hồn nhiên vô tội chậm rì rì đạp trên lớp tuyết vừa tan đi đến. Giày sandal hãm xuống nền tuyết một chút, ướt lộc cộc chân nhỏ lây dính ít bùn đất bộ dáng này rơi vào mắt Hạ Dĩ Dạ đáng thương vô cùng.
Anh cầm lòng không đậu chạy nhanh tới đỡ cô. Không chê thiếu nữ bẩn còn ôm thật chặt. Trong khoảnh khắc ánh mắt Hạ Dĩ Dạ thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng miệng lại chỉ thốt ra được ba chữ: "Anh nhớ em." rất nhớ.
Tân Mai như con mèo nhỏ bị kinh sợ, một cú đẩy mạnh Hạ Dĩ Dạ ly xa.
Tân Mai nhìn chiếc trực thăng đổ không xa lắm, nâng lên chân mày, dù cái mũi khụt khịt tố giác chủ nhân nó vì sắp được rời khỏi nơi tuyệt địa này đang hỉ cực mà muốn khóc nhưng Tân Mai lại là vẻ mặt không sao cả mở lời: "Đi về rồi nói." Ngón tay cọ qua đầu mũi, tro bụi để lại vệt đen trong khá khôi hài, nề hà thiếu nữ khá xinh đẹp nên nhìn thêm ngốc manh đáng yêu.
Cô vẫn giữ nhân thiết đến cùng, nghèo cho sạch rách cho thơm, sang choảnh tự mình đi lên trực thăng.
Phòng tối nương nhờ trần nhà thủng nóc vài tia sáng nhỏ bé từ ánh dương bên ngoài chiếu rọi vào.
Đây là căn phòng nhỏ hơn 10m2 bốn bề vách tường màu sắc hoen ố thấm nhuần theo thời gian vết nứt đã lan tràn lên tới gần trần nhà, tựa hồ thật xưa cũ chưa từng được tu sửa lại.
Kỳ lạ mặt đất là bóng mịn gạch hoa mới tinh màu sắc, dụng cụ trong nhà không hề đổ nát thậm chí còn vô cùng xa hoa không hề phù hợp nơi đây.
Chiếm khá nhiều diện tích là một trương giường công chúa mềm mại phấn hồng y hệt cái giường ở nhà cô.
Điểm khác lạ là ở Tưởng gia cái giường khắp chỗ đều nhiễm mùi hương ngào ngạt của cô, còn chăn mền ở đây bốc lên mùi vải mới Tân Mai vừa nắn vừa sờ vải vóc niết trong tay cô cảm xúc càng có điểm táo bạo.
Cô lúc nãy vừa tỉnh đã khắp nơi quan sát, chỗ này đồ ăn lương thực nước uống vô cùng đầy đủ, nhà tắm lẫn quần áo đều chuẩn bị tốt số size kiểu mẫu y hệt ở nhà cô thường dùng, giống như không hề có điểm để bắt bẻ, duy nhất điểm đáng sợ là không có cửa ra vào.
Cửa sổ cũng không có.
Ống thông gió cũng không có nốt.
Đặc biệt nhiệt độ trong ngôi nhà không vì có ít không khí lọt vào mà ấm nhiệt nóng bức, ngược lại không khí nơi đây tản ra có chút lành lạnh ẩm ướt.
Thực kì quái gợn người.
Tân Mai thấy khả năng mình bị tên biến thái nào đó bắt cóc rất cao, cô thu người trầm ngâm tự hỏi bản thân đã đắc tội hạng người nào.
Người nọ trù tính quá mức tỉ mỉ, toàn thân cô bủn rủn vô lực tựa hồ trúng phải dược vật đi vài bước hô hấp đã nặng nề mệt nhọc, làm cô đến đường chạy trốn đều bị diệt triệt để.
Suy nghĩ hồi lâu không biết người mang cô đến đây có mục đích gì. Nhớ tới cánh tay quái dị thon dài trước khi cô mất đi ý thức.
Tân Mai không khỏi nghĩ nhiều.
Người kia không giống con người bình thường.
Loại trừ rất nhiều khả năng, rất mhiều khuôn mặt thân quen Tân Mai tổng kết kẻ bắt cóc tay dài ắt hẳn là người xa lạ cô chưa từng gặp mặt, cũng không bao gồm người nọ là do ai đó thân thuộc chủ mưu đánh ý đồ sai khiến kẻ bắt cóc.
Tân Mai ở chỗ này rống nửa ngày trời đều không giao lưu được với Lão Cẩu.
Tập mãi thành thói quen, cô cũng chẳng thèm khởi lòng oán trách số phận đen đủi hay mắng chửi tức giận ai, mỗi lần xảy ra chuyện y như là kịch bẩn lặp lại như đúc, Lão Cẩu sẽ biến mất.
Tự cô sinh tồn.
Đúng vậy là một cô gái bé bỏng yếu đuối tự lực xoay sở vượt qua.
Tân Mai năng lực sinh tồn thích ứng thật tốt, cô co ro nằm một lúc liền ráng giật dậy thân mình ngồi xếp bằng điều khí.
Chân khí du tẩu đánh tan sự uể oải lười biếng do dược vật hành hạ.
Dựa theo ký ức cũ tĩnh toạ một vòng tuần hoàn chu thiên, phát giác linh khí ở thế giới này khá ít ỏi nhưng không làm trở ngại cô phát huy tinh thần lực.
Tân Mai mắt nhắm chặt, thả ra tia thần thức thu nhiếp quang cảnh xung quanh, tầm nhìn bao trùm trong phạm vi 1km.
Đây làột ngôi nhà bị phủ lên rong rêu cũ kỹ, xung quanh cây cối trơn trụi còi cọc, địa hình nằm ở thung lũng kín gió, khí hậu địa phương này khá ẩm thấp hẻo lánh đến một người canh giữ cô đều không có.
Xa hơn đều không thấy một bóng người.
Bên ngoài băng tuyết làm nền sắp vào mùa hạ, mặt trời vẫn luôn vận động lan toả nhiệt khí chiếu xuống đất nhưng một số lớp tuyết phủ kín vẫn chưa tan.
Tân Mai thần thức không đủ mạnh để phóng xa nhưng liếc nhìn đánh giá sơ qua nơi đây đủ làm cô hốt hoảng không nhẹ.
Một nơi khỉ kho cò gáy.
Đây là chỗ nào trên trái đất vậy? Đất nước Z ở đế đô sẽ có một nơi chim không thèm ị như vầy à?
Cô đột ngột bị mất tích sẽ có người lo lắng đi tìm sao?
Tư Vực sẽ đến cứu cô ư?
Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong lòng, nhưng cô biết một điều, cả người bị bắt như cô còn không đoán định được đây là đâu, họ cho dù phát hiện cô mất tích tìm kiếm cỡ nào đi nữa chắc chắn cũng không lần mò được tới nơi này.
Sau khi phóng tinh thần lực, Tân Mai nghỉ ngơi mất một ngày. Sang hôm sau cô ăn uống thay đồ sạch sẽ liền tiếp tục rèn luyện cho thân thể.
Tinh thần lực của cô hiện tại còn yếu, thức hải lưu trữ rất nhiều thư tịch bí pháp tu chân đời trước, cho nên Tân Mai tìm kiếm một số phương thức thích hợp nhất với khối thân thể này,
Cô trắc lọc căn cốt ý đồ tinh lọc tạp chất lẫn dược vật trong cơ thể.
Nhớ đến sự tình hôm đó còn chưa kịp thổ lộ ra những gì muốn nói.
Tân Mai ôm cường đại ý chí muốn xông ra ngoài hỏi rõ ràng với Tư Vực.
Không thể bị nhốt ngày qua ngày ở nơi băng thiên tuyệt địa đợi người đến cứu.
Mỗi lần sắp đột phá bài trừ được dược vật Tân Mai liền kém thất bại một bước, cô kiên trì thử hết lần này tới lần khác.
Tân Mai nhạy bén phát hiện sẽ không ai canh gác cô hay một thiết bị camera quan sát nào, nhưng có một cỗ vô hình tinh thần lực đại năng giả vẫn luôn đặt một đôi mắt ở đây nhìn nhất cử nhất động của cô.
Chỗ này không có điện, nhưng lượng nước trữ rất nhiều.
Tân Mai tắm rửa vẫn rất cẩn thận sợ có người nhìn trộm.
Cô tròng mắt cặn kẽ không bỏ sót mọi ngóc ngách, làm ra quyết định.
Dược vật vẫn còn dư lại một ít trong người, cũng không biết ngốc ở chỗ này bao lâu rồi.
Ban đầu cô còn điếm số ngày, về sau mỗi ngày đều bận ăn ngủ tĩnh toạ rèn luyện căn cốt.
Thật đã quên hôm nay là hôm nào, nhưng mỗi ngày ấp ủ tâm tư trốn đi lại càng thêm sâu sắt.
Cô thấy thể trạng khá hơn liền mạnh tay dùng một chiếc ghế phá sập vách tường.
Dựa theo suy đoán vách tường này niên đại không nhỏ, nhưng vẫn kiên cường không sụp đổ duy trì đến tận bây giờ, chứng tỏ bên trong nó được đắp nặn ra từ chất liệu không tầm thường.
Mỗi ngày Tân Mai đều hao tổn công phu mài sắt thành kim dồn tất cả tâm huyết để dành phá tường, cô dần có ảo giác bản thân là tù phạm đang nghĩ mọi cách để vượt ngục.
Shit!!!
Khi nào mới sập đây.
Bà không thể chết già ở đây, thanh xuân của ta.
Ngày tuyết dần tan, Tân Mai lấy hết sức lực từ thời bú sữa mẹ ra mà đánh sập tường.
Một tay nãi gói linh tinh đồ bị đẩy ra trước, Tân Mai chậm rãi chui ra từ cái lỗ chân tường.
Cô nhìn vật liệu sắt thép bị bẻ cong vòng đứt gãy lòi ra đánh cái rùng mình, nhiều ngày vật lộn hoá ra do bức tường cốt thép gây khó dễ.
Tân Mai không thèm để ý nó nữa, cô chân sáo chạy đi.
Mừng rỡ ngắm nhìn ánh mặt trời sáng ngời trên đỉnh đầu, vì chui qua đóng đổ nát kia nên áo có điểm tét chỉ vài chỗ bị cọ rách tung toé bộ dáng lem nhem nhếch nhác cái bang.
Tân Mai đi được một đoạn đường, bỗng chốc gió nổi lên mù mịt, tầm nhìn đều bị cơn gió mạnh từ trên đỉnh đầu thổi tới tấp làm cho lờ mờ, không trung vù vù cánh quạt phát ra tiếng ồn.
Cô leo nheo mắt, cố căng lông mi lên.
Một chiếc trực thăng đang di chuyển trên không trung từ từ hạ xuống gần đó.
Tân Mai khụt khịt.
Một bóng hình nam nhân ăn mặc hưu nhàn quần áo, khăn choàng màu be khoác trên cổ, diện mạo anh tuấn nhu hoà tựa mùa xuân tiết tháng ba.
Anh ta sẽ là hình mẫu ấm áp nam thần cho đến khi vẫy vẫy tay, mở miệng: "Baby lại đây." ý cười tốt đẹp trên môi Hạ Dĩ Dạ trong mắt Tân Mai thiếu nữ chính là nụ cười của thằng động kinh.
Kỳ vọng cùng cảm động giáng xuống liên tục, người đến không phải Tư Vực.
Tân Mai cả người như phủ một tầng mây mù u oán đi tới, cô niệm tình Hạ Dĩ Dạ đích thân đón cô, nên cũng đành cho anh sắc mặt tốt.
Thiếu nữ bết bát đến không được, hồn nhiên vô tội chậm rì rì đạp trên lớp tuyết vừa tan đi đến. Giày sandal hãm xuống nền tuyết một chút, ướt lộc cộc chân nhỏ lây dính ít bùn đất bộ dáng này rơi vào mắt Hạ Dĩ Dạ đáng thương vô cùng.
Anh cầm lòng không đậu chạy nhanh tới đỡ cô. Không chê thiếu nữ bẩn còn ôm thật chặt. Trong khoảnh khắc ánh mắt Hạ Dĩ Dạ thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng miệng lại chỉ thốt ra được ba chữ: "Anh nhớ em." rất nhớ.
Tân Mai như con mèo nhỏ bị kinh sợ, một cú đẩy mạnh Hạ Dĩ Dạ ly xa.
Tân Mai nhìn chiếc trực thăng đổ không xa lắm, nâng lên chân mày, dù cái mũi khụt khịt tố giác chủ nhân nó vì sắp được rời khỏi nơi tuyệt địa này đang hỉ cực mà muốn khóc nhưng Tân Mai lại là vẻ mặt không sao cả mở lời: "Đi về rồi nói." Ngón tay cọ qua đầu mũi, tro bụi để lại vệt đen trong khá khôi hài, nề hà thiếu nữ khá xinh đẹp nên nhìn thêm ngốc manh đáng yêu.
Cô vẫn giữ nhân thiết đến cùng, nghèo cho sạch rách cho thơm, sang choảnh tự mình đi lên trực thăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.