1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác
Chương 22: Thế giới I "Chúng ta sẽ còn gặp lại(21)
phương nhi
10/02/2022
Ba ngày chịu đựng Tân Mai hành vi tác oai tác quái xằng bậy, Nam Phương Vực đều tỏ vẻ khó chịu đau đớn, nhưng Lão Cẩu nhạy bén phát giác hắn rất hưng phấn chờ mong khi bị cô bạo ngược, quả là máu M(*) tiềm ẩn.
Tội cho thiếu nữ ngây thơ bị vờn mà không biết.
(*) M là viết tắt của từ Masochist ví như nô lệ người khổ dâm, thống dâm. Khao khát được tổn thương, bị đau và điều đó khiến họ cảm thấy kích thích, được yêu.
Tân Mai nể sợ tinh lực của hắn, mỗi lần thấy cô tới liền chào cờ. Cho hắn nghẹn chết là đáng đời.
Bạch Diệc Phi nói 'muốn đưa cô về Huyết tộc' nhưng Tân Mai nói cô muốn nghỉ ngơi đến ngày mai hẵng tính, hắn đồng ý liền hoá thân thành kẹo cao su dính cô cực kỳ.
Tân Mai một hồi lâu bóp trán vò tóc mới nghĩ ra biện pháp 'muốn ăn bánh sữa' để gạt nam chính ra ngoài.
Hại cô hao phí tâm lực lừa ca ca ruột, Tân Mai lao đến phòng tối tàn nhẫn đánh đấm bao cát Nam Phương Vực.
Sau đó tiếp tục lấy ra trò chơi dày vò hắn.
Lão Cẩu đỏ mặt tía tai nhìn trạng huống yêu hận giằng xé, im lặng xem kịch không dám hó hé nhưng nhịn không được vẫn nói: "Tân Mai, tôi không ngờ cô là loại người như vậy luôn á."
Nam Phương Vực ngạnh đến cương cứng khàn giọng hỏi: "Em thật muốn phế anh?" Nếu không phải hắn nghiện cô thành thói quen với sự tra tấn ngọt ngào này thì cô đã như ý.
"Ừm, phế chỗ đó xem anh có còn thích tôi nữa không?" Tân Mai thừa nhận mục đích.
"Vẫn là không nỡ lòng giết anh?"
"Ai nói, giết anh quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi phải từ từ hành hạ anh, nhìn anh tuyệt vọng, đây chỉ mới là bắt đầu hưởng thụ tư vị. Không cần cảm kích." Thanh niên à đợi bà nhìn chán biểu tình thống khổ của ngươi sẽ đưa ngươi đi lưu vong làm khổ cực công tác.
Nam Phương Vực điệu bộ chờ mong muốn thốt ra “Em vui là được, đồ khẩu thị tâm phi” nhưng hắn nghẹn lại, héo héo nói: "Em niệm tình ba mẹ của chúng ta sao?"
"Anh nghĩ sao cũng được." Tân Mai nhạt nhẽo vỗ mặt hắn.
Nét mặt chấp mê bất ngộ lệch lạc ý nghĩ lọt vào mắt cô, khiến Tân Mai hơi bực bội. "Anh thích tôi từ bé?"
Hắn "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ý vị thâm trường. "Em muốn nghe một câu chuyện không?"
"Nói đi."
Hắn môi mỏng cong cong hé mở: "Lúc nhỏ anh thường xuyên mơ một giấc mộng kỳ quái, trong mơ là thời kỳ trung cổ, ở đó có một cung điện uy mô, điều khiến anh chú ý là một bé con khả ái luôn miệng gọi "Ca Ca" thân mật quấn quít ngày ngày bên thiếu niên trẻ tuổi.
Lần đầu tiên em bước vào cửa nhà Nam Phương, anh nghe ba mẹ nói từ đây về sau em chính là em gái của anh, khi đó em nhìn thấy anh liền không ngần ngại gọi "Anh trai." cuống quít như cái đuôi nhỏ chạy theo sau lưng anh, nét mặt lúc nào cũng e dè sợ anh không thích em nữa. Nhưng là một thời gian ở chung anh bỗng phát giác có gì đó không đúng có vẻ như anh nhận thức lầm lẫn, sinh nhật 10 tuổi của em.
Anh liền thử nghiệm một phen....." nói đoạn Nam Phương Vực như là hồi tưởng, đôi mày nhăn lại ngũ vị tạp trần, bỗng nhiên trầm mặc.
Tân Mai tò mò chọt chọt người hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hắn quan sát đồ chơi trên tay Tân Mai một hồi, cô mất tự nhiên ném nó ra, phủi phủi tay ngữ khí ra lệnh nói: "Không nói sẽ không có trái ngọt mà ăn."
"Trái ngọt là em sao?"
"Cầm thú! Tôi vẫn là trẻ vị thành niên." Lúc nào ở độ thiếu nữ mười sáu trăng tròn cũng bị hắn thèm thuồng dòm ngó.
Thật là kiếp nạn.
Hiện tại Tân Mai đưa ra quyết tâm thủ tiết để làm lễ truy điệu cho trinh tiết đã mất ở kiếp trước.
"Anh là nói em sẽ ngọt ngào hơn sao? Đầu óc em nghĩ cái gì đâu không hử?" Nam Phương Vực phản bác, hợp tình hợp lý nói: "Hay là em luôn nghĩ tôi sẽ đối em làm vậy?"
Cô đá hắn một cái, moi ra con dao lạnh lẽo đặt ở phần bụng dưới hắn, ý vị cảnh cáo: "Anh còn nói bậy nữa tôi sẽ cắt nó, anh có thể thách thức xem tôi có dám làm hay không?"
Cô thu dao, chân lại đạp một phát.
"Hư" hắn đau đến rên ra tiếng, không dám lộn xộn nữa, tiếp tục kể chuyện cho bé để cứu vãn hình tượng xấu hổ của bản thân.
"Đêm sinh nhật mười tuổi anh nhốt em vào phòng tối sau đó xem giới hạn của em tới đâu, anh bắt em ăn thật nhiều rau xanh, cải trắng mà bình thường em chán ghét, vậy mà em nuốt nước mắt nhẫn nhịn ăn hết, tuy là vừa ăn vừa nôn mửa.
Anh quan sát vẫn là có chút thất vọng, bởi vì cô bé con đó sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, ánh mắt đó cũng không giống." Hắn trầm tĩnh đôi mắt thật sâu quan sát biểu tình nhỏ trên khuôn mặt cô.
Lại đạm mạc nói tiếp: "Anh mở cửa rời đi lúc đó anh không biết em bị dị ứng với củ cải trắng, khi ba mẹ phát hiện đã đưa em đến bệnh viện. Anh cũng bị đưa sang ngoại quốc."
Nam Phương Vực đột nhiên liếc mắt xem cô tà tứ trở giọng: "Em gái thân mến có phải tôi nếu hỏi em có mất đoạn trí nhớ đó không? Em sẽ trả lời là "có'' chứ?"
"Anh có ý gì?" Tân Mai không nhịn được đánh giá ý tứ hắn.
Hắn hỏi: "Thời điểm về nước em biết tôi trải qua những gì không?"
"Phí lời, nói trọng điểm." Trải qua gì làm sao cô biết được chứ.
"Anh về nước sau tang lễ, nhận được thư viết tay của chính mình, bức thư nói thứ anh tìm sẽ xuất hiện ở Nam Phương gia hãy nắm bắt thời cơ đừng để hạnh phúc mọc cánh bay đi mất."
Tân Mai hơi bất ngờ vẻ mặt bị sốc tới kinh ngạc, há hốc miệng muốn nói lại không nói nên lời.
Hắn cười cười mở miệng: "Em biết không thời khắc tôi bị thương gặp em rồi hôn mê, thực chất đều biết em đối tôi như thế nào, khi tỉnh dậy thử em một chút liền khẳng định em là trái tim thất lạc bấy lâu của tôi."
Nam Phương Vực bỗng nhiên đôi mắt sáng quắt mà nhìn cô như nhìn báu vật.
"Phốc! Ha ha ha... Anh trai à đùa không vui đâu. Biết đâu có ai trêu anh thì sao?" Tân Mai tuy là vẻ mặt không tin nhưng nội tâm bùng nổ.
Lão Cẩu tới đây, giải thích mau! Nam Phương Vực cùng thời không tồn tại x2 như vậy là sao?
Lão Cẩu ngơ ngơ: "Cô hỏi ta, ta biết hỏi ai."
Tân Mai chửi bậy trong lòng, quay sang nhìn vẻ mặt chân thật của hắn cười ha ha hỏi: "Bây giờ anh còn liên hệ với người đó sao?"
" Em cởi dây cho tôi đi."
"Nằm mơ, không muốn nói thì thôi." dù sao cô cũng không muốn biết lắm.
Lòng tò mò ai không có, nhưng bắt cô mạo hiểm cởi trối cho hắn.
Lợi bất cập hại a!
Nam Phương Vực thấy cô xoay người muốn rời đi, liền gọi cô lại.
"Làm gì?" Tân Mai lườm quít hắn.
"Vì hắn nên em mới chán ghét tôi rồi bỏ đi đúng không? Rõ ràng lúc trước em đã ngầm chấp nhận tôi mà?"
Một lúc sau Tân Mai mới hiểu "hắn" trong miệng Nam Phương Vực là ai.
"Phải thì sao? Không phải thì sao?" cô trả lời nửa vời ba phải.
''Nếu vì hắn, em có thể yên tâm...Doanh Doanh!!!"
Hắn chưa hết câu, đôi đồng tử đen nhánh đã co rút lại, từ ngón tay đánh tới u lam ngọn lửa hoả khí nồng liệt ngập trời mà phóng đốt tới chỗ cô, chớp mắt khoảnh khắc Nam Phương Vực đã nổ tung xích sắt trối buộc tứ chi, nhanh như tia chớp lao đến ôm cô xoay tròn một vòng xuống đất.
Nghiêng ngã đảo lộn đất trời, khi Tân Mai phục hồi tinh thần, phản ứng điều gì đang diễn ra, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn đanh lại.
Nương theo ánh mắt hắn thấy được xác sống cấp bốn đang quằn quại bốc cháy, toét miệng cười nhìn cô: "Nữ vương bệ hạ, ta ở địa ngục chờ ngươi. Chúng ta chưa xong đâu."
"A ha ha ha." nụ cười quái dị vặn vẹo thanh âm réo rắt vang vội quanh quẩn không gian căn phòng. Lửa bốc cháy hừng hực thêu rụi mọi linh hồn thành một đống tàn tro.
Cô như xuyên qua nó thấy được dung mạo một người quen mắt...
Đó là Nãi Tư Phác, năm đó cô đăng cơ đột nhiên mất tích.
Theo tư liệu tính tình hắn là người nề nếp gia phong cực có quy cũ dù tâm cơ vẫn giỏi che giấu, một bộ thanh cao nhã nhặn biểu tình. Đầu óc rất lý trí không bao giờ đẩy bản thân vào đường chết.
Càng không hề kỳ quặc cổ quái điên điên dại dại giống như tên cấp bốn này.
"Doanh Doanh...có thể hôn anh không?" Tiếng nói rất thấp ở bên tai vang lên.
"Đừng tưởng cứu tôi thì tôi sẽ biết ơn anh, mau buông ra. Muốn chết hả?" cánh tay ở eo ôm thật chặt, Tân Mai nghiêng người muốn đẩy hắn ra.
"Anh sắp chết rồi." Trong phòng tĩnh lặng tiếng nói hắn vốn rất nhỏ, nhưng lại phá lệ rõ ràng.
Cô đơ người ra, ngốc một hồi mới phát hiện áo trắng sau lưng hắn đã nhuộm một màu đỏ máu tươi chảy đầm đìa.
Hắn nhìn bộ dáng cô luống cuống lật xem tìm vết thương muốn cầm máu giúp hắn, khẽ cười nhẹ.
Hắn nhớ...
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cũng là trong tình cảnh thế này.
Tân Mai làm bao nhiêu cách cũng không tìm được nơi vết thương của hắn, chỉ thấy toàn bộ máu nhanh chóng thoát ra ngoài, mỗi một lỗ chân lông cũng dường như đang rỉ máu.
Tân Mai vô lực ngẩn người khó khăn giật giật mi mắt, tâm can nhói lên từng trận.
Nam Phương Vực toàn thân nhếch nhác nằm trên vũng máu tươi, đôi mắt đen như huyền thạch giờ phút này như lại cất chứa hạnh phúc.
Hắn quấn lấy cổ cô làm cô cúi xuống, khẽ đáp một cái hôn nhẹ lên kiều nộn cánh môi mềm mà hắn nhớ thương.
Hắn mặt mày cong cong dường như đau đớn không cảm thụ tới, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên mãn nguyện.
Cô nhìn sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch như tờ giấy, bờ môi khẽ động thanh âm hắn truyền tới rất nhỏ.
"Doanh Doanh đừng buồn, chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Anh chết, tôi không hề buồn, thật đấy!" Tân Mai không biết là nói cho hắn nghe hay chính mình nghe nữa.
"Mặc kệ là chuyện gì nếu trước đây anh có phạm lầm lỗi khiến em phải chán ghét, coi như dùng mạng để bồi thường, có thể nào tha thứ cho anh được không?" Tiếng nói càng lúc càng nhỏ như hoà tan vào không khí.
Người nằm trong lồng ngực hô hấp nhẹ tới mức dường như không nghe thấy. Hắn thấp thanh thì thào: "Dây xích kia thực sự không tốt chút nào, thứ có thể giam giữ anh vốn dĩ bắt đầu chỉ có em mà thôi."
Giác quan hắn dần mơ hồ, phảng phất tua qua hình ảnh một đời hướng tới tình yêu cầu mà không được.
Duyên đã định phân ly. Tình vươn lòng bất diệt.
Nguyện cho em cả đời vô ưu vô thương(**)
Hắn môi mỏng mấp máy không còn huyết sắc, sinh khí trút đi, mi mắt dần dần khép lại.
(**) không buồn, không thương tổn.
Thanh âm kia như ma âm quanh quẩn lắng động thời gian cứ tựa thước phim replay nhiều lần, hắn không tiếc thân mạng sẵn sàng dùng thân thể mà chắn thay cô một chưởng đoạt mệnh, ý thức sắp tan rã vẫn hy vọng cô chấp nhận bỏ qua những chuyện khúc mắc.
Cô thất thần nhìn hắn, một lúc lâu sau mới lấy lại phản ứng vốn có: "Dối trá, sắp đặt. Anh dựa vào cái gì chứ?" Chết rồi còn muốn cô tha thứ, hắn tại sao nhát gan như vậy. cô còn muốn tự tay đòi món nợ đó.
Tân Mai cố gắng điều chỉnh làm bản thân bình tĩnh hơn. Cô căn bản không hiểu vì sao trả thù một người, đáng lẽ họ chết đi cô phải nên vui mừng mới đúng chứ, đột nhiên nở nụ cười nhưng không cách nào cười ra được "Anh biết không, thực ra sự trả thù cao quý nhất chính là tha thứ."
Người ta thường nói tự nghĩ rằng bản thân có thể làm tổn thương kẻ thù, thực tế người phải chịu nổi đau đớn lớn nhất của sự phục thù là chính bản thân mình.
Tân Mai nâng lên lòng bàn tay đầy máu nhìn đến người đàn ông nằm trên đùi cô đã không còn hơi thở. Bờ môi của cô vẫn còn lưu lại chút máu ướt át của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy lạc lối giữa thế gian. Lần đầu tiên đến nơi đây đối mặt Mạt thế tinh phong huyết vũ khiến cô lo lắng lúng túng là hắn cho cô mái nhà nương tựa, chiếu cố cô chu toàn từng li từng tí.
Chuyện hiện tại hắn làm, thù hận trong quá khứ hết thảy đều đã vùi chôn vĩnh viễn. Không có người trả, cũng không có người đòi.
Nhân quả đều đến lúc kết thúc.
Một lần nữa gặp nhau có thể mỉm cười đối diện.
❤❤❤
@Thanhmin13 bảo bảo thân ái!
Cảm ơn cậu luôn đồng hành cùng tớ, dù chỉ một ngôi sao vote của cậu cũng là động lực tiếp thêm năng lượng ra truyện đều đặn(づ ̄ 3 ̄)づ?~❤
Tội cho thiếu nữ ngây thơ bị vờn mà không biết.
(*) M là viết tắt của từ Masochist ví như nô lệ người khổ dâm, thống dâm. Khao khát được tổn thương, bị đau và điều đó khiến họ cảm thấy kích thích, được yêu.
Tân Mai nể sợ tinh lực của hắn, mỗi lần thấy cô tới liền chào cờ. Cho hắn nghẹn chết là đáng đời.
Bạch Diệc Phi nói 'muốn đưa cô về Huyết tộc' nhưng Tân Mai nói cô muốn nghỉ ngơi đến ngày mai hẵng tính, hắn đồng ý liền hoá thân thành kẹo cao su dính cô cực kỳ.
Tân Mai một hồi lâu bóp trán vò tóc mới nghĩ ra biện pháp 'muốn ăn bánh sữa' để gạt nam chính ra ngoài.
Hại cô hao phí tâm lực lừa ca ca ruột, Tân Mai lao đến phòng tối tàn nhẫn đánh đấm bao cát Nam Phương Vực.
Sau đó tiếp tục lấy ra trò chơi dày vò hắn.
Lão Cẩu đỏ mặt tía tai nhìn trạng huống yêu hận giằng xé, im lặng xem kịch không dám hó hé nhưng nhịn không được vẫn nói: "Tân Mai, tôi không ngờ cô là loại người như vậy luôn á."
Nam Phương Vực ngạnh đến cương cứng khàn giọng hỏi: "Em thật muốn phế anh?" Nếu không phải hắn nghiện cô thành thói quen với sự tra tấn ngọt ngào này thì cô đã như ý.
"Ừm, phế chỗ đó xem anh có còn thích tôi nữa không?" Tân Mai thừa nhận mục đích.
"Vẫn là không nỡ lòng giết anh?"
"Ai nói, giết anh quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi phải từ từ hành hạ anh, nhìn anh tuyệt vọng, đây chỉ mới là bắt đầu hưởng thụ tư vị. Không cần cảm kích." Thanh niên à đợi bà nhìn chán biểu tình thống khổ của ngươi sẽ đưa ngươi đi lưu vong làm khổ cực công tác.
Nam Phương Vực điệu bộ chờ mong muốn thốt ra “Em vui là được, đồ khẩu thị tâm phi” nhưng hắn nghẹn lại, héo héo nói: "Em niệm tình ba mẹ của chúng ta sao?"
"Anh nghĩ sao cũng được." Tân Mai nhạt nhẽo vỗ mặt hắn.
Nét mặt chấp mê bất ngộ lệch lạc ý nghĩ lọt vào mắt cô, khiến Tân Mai hơi bực bội. "Anh thích tôi từ bé?"
Hắn "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ý vị thâm trường. "Em muốn nghe một câu chuyện không?"
"Nói đi."
Hắn môi mỏng cong cong hé mở: "Lúc nhỏ anh thường xuyên mơ một giấc mộng kỳ quái, trong mơ là thời kỳ trung cổ, ở đó có một cung điện uy mô, điều khiến anh chú ý là một bé con khả ái luôn miệng gọi "Ca Ca" thân mật quấn quít ngày ngày bên thiếu niên trẻ tuổi.
Lần đầu tiên em bước vào cửa nhà Nam Phương, anh nghe ba mẹ nói từ đây về sau em chính là em gái của anh, khi đó em nhìn thấy anh liền không ngần ngại gọi "Anh trai." cuống quít như cái đuôi nhỏ chạy theo sau lưng anh, nét mặt lúc nào cũng e dè sợ anh không thích em nữa. Nhưng là một thời gian ở chung anh bỗng phát giác có gì đó không đúng có vẻ như anh nhận thức lầm lẫn, sinh nhật 10 tuổi của em.
Anh liền thử nghiệm một phen....." nói đoạn Nam Phương Vực như là hồi tưởng, đôi mày nhăn lại ngũ vị tạp trần, bỗng nhiên trầm mặc.
Tân Mai tò mò chọt chọt người hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hắn quan sát đồ chơi trên tay Tân Mai một hồi, cô mất tự nhiên ném nó ra, phủi phủi tay ngữ khí ra lệnh nói: "Không nói sẽ không có trái ngọt mà ăn."
"Trái ngọt là em sao?"
"Cầm thú! Tôi vẫn là trẻ vị thành niên." Lúc nào ở độ thiếu nữ mười sáu trăng tròn cũng bị hắn thèm thuồng dòm ngó.
Thật là kiếp nạn.
Hiện tại Tân Mai đưa ra quyết tâm thủ tiết để làm lễ truy điệu cho trinh tiết đã mất ở kiếp trước.
"Anh là nói em sẽ ngọt ngào hơn sao? Đầu óc em nghĩ cái gì đâu không hử?" Nam Phương Vực phản bác, hợp tình hợp lý nói: "Hay là em luôn nghĩ tôi sẽ đối em làm vậy?"
Cô đá hắn một cái, moi ra con dao lạnh lẽo đặt ở phần bụng dưới hắn, ý vị cảnh cáo: "Anh còn nói bậy nữa tôi sẽ cắt nó, anh có thể thách thức xem tôi có dám làm hay không?"
Cô thu dao, chân lại đạp một phát.
"Hư" hắn đau đến rên ra tiếng, không dám lộn xộn nữa, tiếp tục kể chuyện cho bé để cứu vãn hình tượng xấu hổ của bản thân.
"Đêm sinh nhật mười tuổi anh nhốt em vào phòng tối sau đó xem giới hạn của em tới đâu, anh bắt em ăn thật nhiều rau xanh, cải trắng mà bình thường em chán ghét, vậy mà em nuốt nước mắt nhẫn nhịn ăn hết, tuy là vừa ăn vừa nôn mửa.
Anh quan sát vẫn là có chút thất vọng, bởi vì cô bé con đó sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, ánh mắt đó cũng không giống." Hắn trầm tĩnh đôi mắt thật sâu quan sát biểu tình nhỏ trên khuôn mặt cô.
Lại đạm mạc nói tiếp: "Anh mở cửa rời đi lúc đó anh không biết em bị dị ứng với củ cải trắng, khi ba mẹ phát hiện đã đưa em đến bệnh viện. Anh cũng bị đưa sang ngoại quốc."
Nam Phương Vực đột nhiên liếc mắt xem cô tà tứ trở giọng: "Em gái thân mến có phải tôi nếu hỏi em có mất đoạn trí nhớ đó không? Em sẽ trả lời là "có'' chứ?"
"Anh có ý gì?" Tân Mai không nhịn được đánh giá ý tứ hắn.
Hắn hỏi: "Thời điểm về nước em biết tôi trải qua những gì không?"
"Phí lời, nói trọng điểm." Trải qua gì làm sao cô biết được chứ.
"Anh về nước sau tang lễ, nhận được thư viết tay của chính mình, bức thư nói thứ anh tìm sẽ xuất hiện ở Nam Phương gia hãy nắm bắt thời cơ đừng để hạnh phúc mọc cánh bay đi mất."
Tân Mai hơi bất ngờ vẻ mặt bị sốc tới kinh ngạc, há hốc miệng muốn nói lại không nói nên lời.
Hắn cười cười mở miệng: "Em biết không thời khắc tôi bị thương gặp em rồi hôn mê, thực chất đều biết em đối tôi như thế nào, khi tỉnh dậy thử em một chút liền khẳng định em là trái tim thất lạc bấy lâu của tôi."
Nam Phương Vực bỗng nhiên đôi mắt sáng quắt mà nhìn cô như nhìn báu vật.
"Phốc! Ha ha ha... Anh trai à đùa không vui đâu. Biết đâu có ai trêu anh thì sao?" Tân Mai tuy là vẻ mặt không tin nhưng nội tâm bùng nổ.
Lão Cẩu tới đây, giải thích mau! Nam Phương Vực cùng thời không tồn tại x2 như vậy là sao?
Lão Cẩu ngơ ngơ: "Cô hỏi ta, ta biết hỏi ai."
Tân Mai chửi bậy trong lòng, quay sang nhìn vẻ mặt chân thật của hắn cười ha ha hỏi: "Bây giờ anh còn liên hệ với người đó sao?"
" Em cởi dây cho tôi đi."
"Nằm mơ, không muốn nói thì thôi." dù sao cô cũng không muốn biết lắm.
Lòng tò mò ai không có, nhưng bắt cô mạo hiểm cởi trối cho hắn.
Lợi bất cập hại a!
Nam Phương Vực thấy cô xoay người muốn rời đi, liền gọi cô lại.
"Làm gì?" Tân Mai lườm quít hắn.
"Vì hắn nên em mới chán ghét tôi rồi bỏ đi đúng không? Rõ ràng lúc trước em đã ngầm chấp nhận tôi mà?"
Một lúc sau Tân Mai mới hiểu "hắn" trong miệng Nam Phương Vực là ai.
"Phải thì sao? Không phải thì sao?" cô trả lời nửa vời ba phải.
''Nếu vì hắn, em có thể yên tâm...Doanh Doanh!!!"
Hắn chưa hết câu, đôi đồng tử đen nhánh đã co rút lại, từ ngón tay đánh tới u lam ngọn lửa hoả khí nồng liệt ngập trời mà phóng đốt tới chỗ cô, chớp mắt khoảnh khắc Nam Phương Vực đã nổ tung xích sắt trối buộc tứ chi, nhanh như tia chớp lao đến ôm cô xoay tròn một vòng xuống đất.
Nghiêng ngã đảo lộn đất trời, khi Tân Mai phục hồi tinh thần, phản ứng điều gì đang diễn ra, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn đanh lại.
Nương theo ánh mắt hắn thấy được xác sống cấp bốn đang quằn quại bốc cháy, toét miệng cười nhìn cô: "Nữ vương bệ hạ, ta ở địa ngục chờ ngươi. Chúng ta chưa xong đâu."
"A ha ha ha." nụ cười quái dị vặn vẹo thanh âm réo rắt vang vội quanh quẩn không gian căn phòng. Lửa bốc cháy hừng hực thêu rụi mọi linh hồn thành một đống tàn tro.
Cô như xuyên qua nó thấy được dung mạo một người quen mắt...
Đó là Nãi Tư Phác, năm đó cô đăng cơ đột nhiên mất tích.
Theo tư liệu tính tình hắn là người nề nếp gia phong cực có quy cũ dù tâm cơ vẫn giỏi che giấu, một bộ thanh cao nhã nhặn biểu tình. Đầu óc rất lý trí không bao giờ đẩy bản thân vào đường chết.
Càng không hề kỳ quặc cổ quái điên điên dại dại giống như tên cấp bốn này.
"Doanh Doanh...có thể hôn anh không?" Tiếng nói rất thấp ở bên tai vang lên.
"Đừng tưởng cứu tôi thì tôi sẽ biết ơn anh, mau buông ra. Muốn chết hả?" cánh tay ở eo ôm thật chặt, Tân Mai nghiêng người muốn đẩy hắn ra.
"Anh sắp chết rồi." Trong phòng tĩnh lặng tiếng nói hắn vốn rất nhỏ, nhưng lại phá lệ rõ ràng.
Cô đơ người ra, ngốc một hồi mới phát hiện áo trắng sau lưng hắn đã nhuộm một màu đỏ máu tươi chảy đầm đìa.
Hắn nhìn bộ dáng cô luống cuống lật xem tìm vết thương muốn cầm máu giúp hắn, khẽ cười nhẹ.
Hắn nhớ...
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cũng là trong tình cảnh thế này.
Tân Mai làm bao nhiêu cách cũng không tìm được nơi vết thương của hắn, chỉ thấy toàn bộ máu nhanh chóng thoát ra ngoài, mỗi một lỗ chân lông cũng dường như đang rỉ máu.
Tân Mai vô lực ngẩn người khó khăn giật giật mi mắt, tâm can nhói lên từng trận.
Nam Phương Vực toàn thân nhếch nhác nằm trên vũng máu tươi, đôi mắt đen như huyền thạch giờ phút này như lại cất chứa hạnh phúc.
Hắn quấn lấy cổ cô làm cô cúi xuống, khẽ đáp một cái hôn nhẹ lên kiều nộn cánh môi mềm mà hắn nhớ thương.
Hắn mặt mày cong cong dường như đau đớn không cảm thụ tới, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên mãn nguyện.
Cô nhìn sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch như tờ giấy, bờ môi khẽ động thanh âm hắn truyền tới rất nhỏ.
"Doanh Doanh đừng buồn, chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Anh chết, tôi không hề buồn, thật đấy!" Tân Mai không biết là nói cho hắn nghe hay chính mình nghe nữa.
"Mặc kệ là chuyện gì nếu trước đây anh có phạm lầm lỗi khiến em phải chán ghét, coi như dùng mạng để bồi thường, có thể nào tha thứ cho anh được không?" Tiếng nói càng lúc càng nhỏ như hoà tan vào không khí.
Người nằm trong lồng ngực hô hấp nhẹ tới mức dường như không nghe thấy. Hắn thấp thanh thì thào: "Dây xích kia thực sự không tốt chút nào, thứ có thể giam giữ anh vốn dĩ bắt đầu chỉ có em mà thôi."
Giác quan hắn dần mơ hồ, phảng phất tua qua hình ảnh một đời hướng tới tình yêu cầu mà không được.
Duyên đã định phân ly. Tình vươn lòng bất diệt.
Nguyện cho em cả đời vô ưu vô thương(**)
Hắn môi mỏng mấp máy không còn huyết sắc, sinh khí trút đi, mi mắt dần dần khép lại.
(**) không buồn, không thương tổn.
Thanh âm kia như ma âm quanh quẩn lắng động thời gian cứ tựa thước phim replay nhiều lần, hắn không tiếc thân mạng sẵn sàng dùng thân thể mà chắn thay cô một chưởng đoạt mệnh, ý thức sắp tan rã vẫn hy vọng cô chấp nhận bỏ qua những chuyện khúc mắc.
Cô thất thần nhìn hắn, một lúc lâu sau mới lấy lại phản ứng vốn có: "Dối trá, sắp đặt. Anh dựa vào cái gì chứ?" Chết rồi còn muốn cô tha thứ, hắn tại sao nhát gan như vậy. cô còn muốn tự tay đòi món nợ đó.
Tân Mai cố gắng điều chỉnh làm bản thân bình tĩnh hơn. Cô căn bản không hiểu vì sao trả thù một người, đáng lẽ họ chết đi cô phải nên vui mừng mới đúng chứ, đột nhiên nở nụ cười nhưng không cách nào cười ra được "Anh biết không, thực ra sự trả thù cao quý nhất chính là tha thứ."
Người ta thường nói tự nghĩ rằng bản thân có thể làm tổn thương kẻ thù, thực tế người phải chịu nổi đau đớn lớn nhất của sự phục thù là chính bản thân mình.
Tân Mai nâng lên lòng bàn tay đầy máu nhìn đến người đàn ông nằm trên đùi cô đã không còn hơi thở. Bờ môi của cô vẫn còn lưu lại chút máu ướt át của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy lạc lối giữa thế gian. Lần đầu tiên đến nơi đây đối mặt Mạt thế tinh phong huyết vũ khiến cô lo lắng lúng túng là hắn cho cô mái nhà nương tựa, chiếu cố cô chu toàn từng li từng tí.
Chuyện hiện tại hắn làm, thù hận trong quá khứ hết thảy đều đã vùi chôn vĩnh viễn. Không có người trả, cũng không có người đòi.
Nhân quả đều đến lúc kết thúc.
Một lần nữa gặp nhau có thể mỉm cười đối diện.
❤❤❤
@Thanhmin13 bảo bảo thân ái!
Cảm ơn cậu luôn đồng hành cùng tớ, dù chỉ một ngôi sao vote của cậu cũng là động lực tiếp thêm năng lượng ra truyện đều đặn(づ ̄ 3 ̄)づ?~❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.