Chương 163: Bắc Minh Dục, em nhớ anh
Thiên Nam Hy
02/01/2017
Toang .....
Chiếc cốc thủy tinh trong tay Kỷ Sênh rơi xuống đất vỡ tan, dọa Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn giật cả mình.
Sắc mặt Kỷ Sênh trắng bệch ra, nhìn thì dường như không chút để ý gì tới lời nói của Lương Nặc, còn nói: “Trời! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Xin lỗi nhé, tay trơn quá, nói tiếp, nói tiếp đi, chị em ta hợp sức tìm kế để đối phó với cái con đê tiện kia!”
*
Ngày hôm sau đi làm, Rio để Delia quét dọn chỗ ông ta ngồi, còn nói, gần đây ông ta đang nhận một lượng công việc lớn, phải thiết kế một bộ sản phẩm châu báu cho một khách hàng Vip.
Delia liếc trộm nhìn Lương Nặc ra vẻ mình đây cao quý.
Nhìn Lương Nặc với ánh mắt như muốn nói: Đồ tiểu nhân, muốn đấu với tôi à? Tôi sẽ chiến đấu với cô tới phút cuối cùng!
Nếu Lương Nặc không biết quan hẹ giữa hai người bọn họ thì chắc là cô vẫn nghĩ rằng Delia thật sự có tài năng về thiết kế, thế nên lần nào Rio cũng đối xử rất bao dung, khoan hồng với cô ta như thế.
Thế nhưng giờ vừa nhìn thấy hai người là cô lại nhớ lại cảnh tượng hôm trước trong phòng nghỉ trưa, cô rùng mình ghê tởm.
“Delia. Cô đi tới bộ phận vật tư lấy cho tôi vài vật phẩm lại đây.” Rio lấy cớ để điều động Delia đi, ông ta ngả lưng ra chiếc ghế, hai chân gác lên bàn, mắt nheo nheo nhìn Lương Nặc nói: “Lương Nặc, lại đây!”
Lương Nặc cảnh giác lắc đầu: “Thầy Rio, có việc gì thế ạ? Sáng nay việc thầy giao em vẫn còn chưa làm xong ạ!”
Rio gõ gõ tay vào mặt bàn: “Cái bàn làm việc này của tôi có đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Lương Nặc gật đầu, nhưng trong lòng đang nghĩ: Có khi nào đến phòng làm việc bọn họ cũng thử qua rồi? Sau này, tốt nhất cô nên tránh xa cái bàn đó một chút!
“Chiếc bàn làm việc này là do tôi đặc biệt thiết kế đặt làm, giá cả lên tới cả mười con số bảng anh, bảng anh với đồng tiền ở nước các cô có tỉ lệ thế nào cô có biết không? ở phương đông các cô có thể mua được hai chiếc ô tô hạng sang đấy!”
Lương Nặc vừa nghe thấy vậy trong lòng liền nghĩ: Ông ta thật sự nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ miền núi nhà quê cái gì cũng không biết à?
“Ồ! Thầy Rio, thầy đúng là lợi hại thật đấy!”
Cô cười tươi roi rói nhạo báng, nét mặt đó nhìn trông đầy giả tạo, khinh bỉ.
Hai bàn tay của Rio nhét vào túi quần, hai chân vẫn gác ngang ngược trên mặt bàn, nói: “Buổi tối tan làm tôi thấy có một mình cũng thật vô vị, thấy thế nào? Có hứng cùng nhau chơi không?”
“Nhưng em vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong!” Lương Nặc khẽ cười.
“Không vội, công việc có thể giao cho Delia, cô ấy làm những việc lặt vặt cũng không nhiều.”
“Thời gian này em cũng có bạn mới qua, em phải dẫn bạn đi chơi nữa.”
“Chỉ cần em chịu ở cạnh tôi, tôi có thể viết tên em thêm vào danh sách tên những người ưu tú có tác phẩm xuất sắc, chỉ cần có tác phẩm nổi tiếng, em sẽ có thể nổi danh, tới lúc đó đếm không hết những khách hàng tìm đến em thiết kế, công việc như vậy thì chỉ cần một đơn hàng là em có thể kiếm được cái bàn làm việc như của tôi!”
Rio nheo nheo mắt lại, điệu bộ mơ màng như ông ta đang tưởng tượng điều gì đó, nhìn vô cùng xảo quyệt và đểu giả.
Lương Nặc cắn răng nhịn, không để ông ta vờn thêm nữa, nói: “Xin lỗi thầy Rio, em đến từ một vùng miền nhỏ bé, ăn mặc cũng không hết bao nhiêu tiền, lần đề cử những tác phẩm nổi tiếng này nếu có tác phẩm của em thì bản quyền đương nhiêu thuộc về em, thế nhưng nếu tác phẩm đó là của thầy thì sao cái danh đấy lại thuộc về em được? Làm thế thì thật không công bằng với thầy!”
“Lương Nặc, cô đừng có rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt nhé!”
“Delia, cô về rồi đây à?” Lương Nặc nhìn thấy Delia tay đang cầm mấy vật phẩm quay lại, cô lớn tiếng gọi tên cô ta, Delia đơ người ra, cứ tưởng Lương Nặc làm lành với mình, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh: “Đi pha cho tôi cốc cà phê!”
Lương Nặc lần này đúng là cầu còn chẳng được.
“Có ngay! Tôi đi pha luôn bây giờ đây!”
Sắc mặt Rio tối sầm lại, chút một phần cơn giận lên đầu Delia, cô ta không hiểu cơn giận của Rio từ đâu tới mà đổ lên đầu cô ta.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lý Tranh DIễn đứng đợi Lương Nặc trước cửa công ty cô.
“Hello Tiểu Nặc Nặc,...Anh phải về Hải Thành rồi! Cầm lấy, cái này cho em!”Lý Tranh DIễn đưa cho cô một cái usb, cười lạnh lùng điệu cười hồ li: “Giữ lấy cho cẩn thận, sau này nhất định sẽ có tác dụng đấy!”
“Đây là cái gì?” Lương Nặc không hiểu.
Lý Tranh Diễn nháy mắt rồi ghé vào tai cô thì thầm: “Ngày nào đó công việc gặp khó khăn không thuận lợi thì em bỏ ra mà xem, có điều....chưa tới lúc cần thiết thì đừng có mà dùng đấy!”
“Tại sao?”
“Trẻ con làm gì có nhiều tại sao thế nhở?” Lý Tranh Diễn xoa xoa đầu cô, lại nói: “Em chỉ cần nhớ lời anh dặn là được rồi.”
“Ừm....”
Lương Nặc liếc mắt lên trên đầu nhìn bàn tay anh ta vẻ chê bai sao lại xoa đầu cô như thế, cô lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với anh ta.
Trong tay cầm chiếc usb, cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Có điều anh ta đã đặc biệt tới để đưa cái này cho cô thì chắc chắn phải quan trọng lắm, cô hỏi sang chuyện khác: “Anh phải về Hải Thành rồi à? Thế Delia thì làm thế nào?”
“Cô ta? Liên quan gì tới anh chứ?”
“Thế nhưng hai người....”
“Yên tâm, bọn anh chẳng có gì cả, chỉ uống rượu hát hò vớ vẩn với nhau mà thôi!” Lý Tranh Diễn cầm lấy điện thoại, đang lúc Lương Nặc không chú ý anh ta liền bật chế độ ghi âm, dỗ dành Lương Nặc: “Thôi anh sắp rời nơi đây rồi, nể mặt anh, ngoan, đọc theo anh đoạn này: Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!”
Lương Nặc đọc theo anh ta được một câu liền cảm thấy có gì đó không bình thường: “Sao tôi lại phải đọc theo anh cái này?”
“Lẽ nào anh vì giúp em mới đến đây em lại không nên thể hiện lòng biết ơn một chút à?”
“Nhưng anh cũng có giúp tôi gì đâu.” Lương Nặc quen với cái kiểu ăn to nói lớn, thẳng như ruột ngựa của Lý Tranh Diễn liền phản bác lại, sau đó cô lí nhí một câu: “Anh tới đây chủ yếu là để chơi gái thì có....”
“Vậy em có đọc theo không thì bảo?” Lý Tranh DIễn nói rồi lại cười: “Nếu không đọc anh sẽ vào công ty em đi tìm Delia đấy, anh nghĩ cô ta sẽ vô cùng vui vẻ để tiễn anh đi.”
“Đừng!” Lương Nặc vội vàng từ chối: “Quan hệ của bọn tôi trước đây đã đủ loạn rồi, đừng tìm cô ấy nữa....” Cô nghĩ một lát rồi thấy thôi thì bạn bè, chỉ là đọc theo anh ta câu đó thôi cũng chẳng sao, liền gật đầu nói: “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!”
“Không có chút biểu cảm nào cả, Tiểu Nặc Nặc, em có coi anh là bạn bè không đấy hả?”
Lương Nặc lườm anh ta, không cãi được nữa, lại nói thêm câu đó một lần nữa, biểu cảm hơn một chút, nhưng thể hiện rõ hơn sự oan ức, bị ép buộc trong đó, Lý Tranh Diễn lại nói chưa đạt yêu cầu, bắt cô nói đi nói lại mấy lần nữa tới khi hài lòng rồi anh ta mới chịu rời đi.
Lương Nặc nhìn vào chiếc USB trong tay, chớp chớp mắt thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho vào túi xách đi thẳng về nhà.
“Ông bạn à! Đừng nói anh em chỉ quan tâm tới gái nhé, tôi tặng cậu một món quà lớn vô cùng thần bí, gửi vào hòm thư rồi đấy, nhớ mà check!” trước lúc lên máy bay Lý Tranh Diễn không đợi được thêm nữa mà gọi điện cho Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục đang có một cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao của công ty, tâm trạng không tốt chút nào, đem cả đống người mắng cho không nói được lời nào.
Nghe thấy lời của Lý Tranh Diễn, anh cười lạnh lùng: “Ha ha, tôi cũng chuẩn bị cho cậu một món quà thần bí không kém, cậu có muốn không?”
“Tin thì tin, không tin thì tôi xóa đi, tới lúc đấy đừng có cầu xin tôi!”
Nói xong, Lý Tranh Diễn liền cúp luôn điện thoại, lên máy bay, khi Bắc Minh DỤc mở hòm thư ra nhận được thư của Lý Tranh Diễn, tim anh như ngừng đập, liền vội vàng gọi lại cho ông bạn thân nhưng đầu dây bên kia thông báo là đã tắt máy.
Bắc Minh Dục nắm chặt lấy con chuột máy tính, không nói lời nào.
Kích chuột mở đi mở lại đoạn ghi âm, sau khi qua bàn tay của Lý Tranh Diễn, đoạn ghi âm đã có chút thay đổi, hoàn thiện hơn.
“Bắc Minh Dục, Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!....”
“Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh”
“Ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!....”
Trừ ba từ lúc mới bắt đầu, những câu sau đều là người thật nói, cái giọng đó không lẫn đi đâu được, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hồi lâu không nói lời nào, thậm chí suýt nữa thì bảo thư ký Tôn đặt vé máy bay đi Pháp ngay lập tức.
Chiếc cốc thủy tinh trong tay Kỷ Sênh rơi xuống đất vỡ tan, dọa Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn giật cả mình.
Sắc mặt Kỷ Sênh trắng bệch ra, nhìn thì dường như không chút để ý gì tới lời nói của Lương Nặc, còn nói: “Trời! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Xin lỗi nhé, tay trơn quá, nói tiếp, nói tiếp đi, chị em ta hợp sức tìm kế để đối phó với cái con đê tiện kia!”
*
Ngày hôm sau đi làm, Rio để Delia quét dọn chỗ ông ta ngồi, còn nói, gần đây ông ta đang nhận một lượng công việc lớn, phải thiết kế một bộ sản phẩm châu báu cho một khách hàng Vip.
Delia liếc trộm nhìn Lương Nặc ra vẻ mình đây cao quý.
Nhìn Lương Nặc với ánh mắt như muốn nói: Đồ tiểu nhân, muốn đấu với tôi à? Tôi sẽ chiến đấu với cô tới phút cuối cùng!
Nếu Lương Nặc không biết quan hẹ giữa hai người bọn họ thì chắc là cô vẫn nghĩ rằng Delia thật sự có tài năng về thiết kế, thế nên lần nào Rio cũng đối xử rất bao dung, khoan hồng với cô ta như thế.
Thế nhưng giờ vừa nhìn thấy hai người là cô lại nhớ lại cảnh tượng hôm trước trong phòng nghỉ trưa, cô rùng mình ghê tởm.
“Delia. Cô đi tới bộ phận vật tư lấy cho tôi vài vật phẩm lại đây.” Rio lấy cớ để điều động Delia đi, ông ta ngả lưng ra chiếc ghế, hai chân gác lên bàn, mắt nheo nheo nhìn Lương Nặc nói: “Lương Nặc, lại đây!”
Lương Nặc cảnh giác lắc đầu: “Thầy Rio, có việc gì thế ạ? Sáng nay việc thầy giao em vẫn còn chưa làm xong ạ!”
Rio gõ gõ tay vào mặt bàn: “Cái bàn làm việc này của tôi có đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Lương Nặc gật đầu, nhưng trong lòng đang nghĩ: Có khi nào đến phòng làm việc bọn họ cũng thử qua rồi? Sau này, tốt nhất cô nên tránh xa cái bàn đó một chút!
“Chiếc bàn làm việc này là do tôi đặc biệt thiết kế đặt làm, giá cả lên tới cả mười con số bảng anh, bảng anh với đồng tiền ở nước các cô có tỉ lệ thế nào cô có biết không? ở phương đông các cô có thể mua được hai chiếc ô tô hạng sang đấy!”
Lương Nặc vừa nghe thấy vậy trong lòng liền nghĩ: Ông ta thật sự nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ miền núi nhà quê cái gì cũng không biết à?
“Ồ! Thầy Rio, thầy đúng là lợi hại thật đấy!”
Cô cười tươi roi rói nhạo báng, nét mặt đó nhìn trông đầy giả tạo, khinh bỉ.
Hai bàn tay của Rio nhét vào túi quần, hai chân vẫn gác ngang ngược trên mặt bàn, nói: “Buổi tối tan làm tôi thấy có một mình cũng thật vô vị, thấy thế nào? Có hứng cùng nhau chơi không?”
“Nhưng em vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong!” Lương Nặc khẽ cười.
“Không vội, công việc có thể giao cho Delia, cô ấy làm những việc lặt vặt cũng không nhiều.”
“Thời gian này em cũng có bạn mới qua, em phải dẫn bạn đi chơi nữa.”
“Chỉ cần em chịu ở cạnh tôi, tôi có thể viết tên em thêm vào danh sách tên những người ưu tú có tác phẩm xuất sắc, chỉ cần có tác phẩm nổi tiếng, em sẽ có thể nổi danh, tới lúc đó đếm không hết những khách hàng tìm đến em thiết kế, công việc như vậy thì chỉ cần một đơn hàng là em có thể kiếm được cái bàn làm việc như của tôi!”
Rio nheo nheo mắt lại, điệu bộ mơ màng như ông ta đang tưởng tượng điều gì đó, nhìn vô cùng xảo quyệt và đểu giả.
Lương Nặc cắn răng nhịn, không để ông ta vờn thêm nữa, nói: “Xin lỗi thầy Rio, em đến từ một vùng miền nhỏ bé, ăn mặc cũng không hết bao nhiêu tiền, lần đề cử những tác phẩm nổi tiếng này nếu có tác phẩm của em thì bản quyền đương nhiêu thuộc về em, thế nhưng nếu tác phẩm đó là của thầy thì sao cái danh đấy lại thuộc về em được? Làm thế thì thật không công bằng với thầy!”
“Lương Nặc, cô đừng có rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt nhé!”
“Delia, cô về rồi đây à?” Lương Nặc nhìn thấy Delia tay đang cầm mấy vật phẩm quay lại, cô lớn tiếng gọi tên cô ta, Delia đơ người ra, cứ tưởng Lương Nặc làm lành với mình, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh: “Đi pha cho tôi cốc cà phê!”
Lương Nặc lần này đúng là cầu còn chẳng được.
“Có ngay! Tôi đi pha luôn bây giờ đây!”
Sắc mặt Rio tối sầm lại, chút một phần cơn giận lên đầu Delia, cô ta không hiểu cơn giận của Rio từ đâu tới mà đổ lên đầu cô ta.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lý Tranh DIễn đứng đợi Lương Nặc trước cửa công ty cô.
“Hello Tiểu Nặc Nặc,...Anh phải về Hải Thành rồi! Cầm lấy, cái này cho em!”Lý Tranh DIễn đưa cho cô một cái usb, cười lạnh lùng điệu cười hồ li: “Giữ lấy cho cẩn thận, sau này nhất định sẽ có tác dụng đấy!”
“Đây là cái gì?” Lương Nặc không hiểu.
Lý Tranh Diễn nháy mắt rồi ghé vào tai cô thì thầm: “Ngày nào đó công việc gặp khó khăn không thuận lợi thì em bỏ ra mà xem, có điều....chưa tới lúc cần thiết thì đừng có mà dùng đấy!”
“Tại sao?”
“Trẻ con làm gì có nhiều tại sao thế nhở?” Lý Tranh Diễn xoa xoa đầu cô, lại nói: “Em chỉ cần nhớ lời anh dặn là được rồi.”
“Ừm....”
Lương Nặc liếc mắt lên trên đầu nhìn bàn tay anh ta vẻ chê bai sao lại xoa đầu cô như thế, cô lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với anh ta.
Trong tay cầm chiếc usb, cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Có điều anh ta đã đặc biệt tới để đưa cái này cho cô thì chắc chắn phải quan trọng lắm, cô hỏi sang chuyện khác: “Anh phải về Hải Thành rồi à? Thế Delia thì làm thế nào?”
“Cô ta? Liên quan gì tới anh chứ?”
“Thế nhưng hai người....”
“Yên tâm, bọn anh chẳng có gì cả, chỉ uống rượu hát hò vớ vẩn với nhau mà thôi!” Lý Tranh Diễn cầm lấy điện thoại, đang lúc Lương Nặc không chú ý anh ta liền bật chế độ ghi âm, dỗ dành Lương Nặc: “Thôi anh sắp rời nơi đây rồi, nể mặt anh, ngoan, đọc theo anh đoạn này: Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!”
Lương Nặc đọc theo anh ta được một câu liền cảm thấy có gì đó không bình thường: “Sao tôi lại phải đọc theo anh cái này?”
“Lẽ nào anh vì giúp em mới đến đây em lại không nên thể hiện lòng biết ơn một chút à?”
“Nhưng anh cũng có giúp tôi gì đâu.” Lương Nặc quen với cái kiểu ăn to nói lớn, thẳng như ruột ngựa của Lý Tranh Diễn liền phản bác lại, sau đó cô lí nhí một câu: “Anh tới đây chủ yếu là để chơi gái thì có....”
“Vậy em có đọc theo không thì bảo?” Lý Tranh DIễn nói rồi lại cười: “Nếu không đọc anh sẽ vào công ty em đi tìm Delia đấy, anh nghĩ cô ta sẽ vô cùng vui vẻ để tiễn anh đi.”
“Đừng!” Lương Nặc vội vàng từ chối: “Quan hệ của bọn tôi trước đây đã đủ loạn rồi, đừng tìm cô ấy nữa....” Cô nghĩ một lát rồi thấy thôi thì bạn bè, chỉ là đọc theo anh ta câu đó thôi cũng chẳng sao, liền gật đầu nói: “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!”
“Không có chút biểu cảm nào cả, Tiểu Nặc Nặc, em có coi anh là bạn bè không đấy hả?”
Lương Nặc lườm anh ta, không cãi được nữa, lại nói thêm câu đó một lần nữa, biểu cảm hơn một chút, nhưng thể hiện rõ hơn sự oan ức, bị ép buộc trong đó, Lý Tranh Diễn lại nói chưa đạt yêu cầu, bắt cô nói đi nói lại mấy lần nữa tới khi hài lòng rồi anh ta mới chịu rời đi.
Lương Nặc nhìn vào chiếc USB trong tay, chớp chớp mắt thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho vào túi xách đi thẳng về nhà.
“Ông bạn à! Đừng nói anh em chỉ quan tâm tới gái nhé, tôi tặng cậu một món quà lớn vô cùng thần bí, gửi vào hòm thư rồi đấy, nhớ mà check!” trước lúc lên máy bay Lý Tranh Diễn không đợi được thêm nữa mà gọi điện cho Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục đang có một cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao của công ty, tâm trạng không tốt chút nào, đem cả đống người mắng cho không nói được lời nào.
Nghe thấy lời của Lý Tranh Diễn, anh cười lạnh lùng: “Ha ha, tôi cũng chuẩn bị cho cậu một món quà thần bí không kém, cậu có muốn không?”
“Tin thì tin, không tin thì tôi xóa đi, tới lúc đấy đừng có cầu xin tôi!”
Nói xong, Lý Tranh Diễn liền cúp luôn điện thoại, lên máy bay, khi Bắc Minh DỤc mở hòm thư ra nhận được thư của Lý Tranh Diễn, tim anh như ngừng đập, liền vội vàng gọi lại cho ông bạn thân nhưng đầu dây bên kia thông báo là đã tắt máy.
Bắc Minh Dục nắm chặt lấy con chuột máy tính, không nói lời nào.
Kích chuột mở đi mở lại đoạn ghi âm, sau khi qua bàn tay của Lý Tranh Diễn, đoạn ghi âm đã có chút thay đổi, hoàn thiện hơn.
“Bắc Minh Dục, Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!....”
“Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh”
“Ở Pháp lúc nào cũng rất nhớ anh!....”
Trừ ba từ lúc mới bắt đầu, những câu sau đều là người thật nói, cái giọng đó không lẫn đi đâu được, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hồi lâu không nói lời nào, thậm chí suýt nữa thì bảo thư ký Tôn đặt vé máy bay đi Pháp ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.