Chương 124: CÔ BỊ ANH LỪA DỐI
Thiên Nam Hy
04/07/2017
“Đã lắp đặt hết nội thất rồi, chủ hộ cũng mang tên em, tại sao lại không được?”
Lương Nặc một mực lắc đầu: “Lần này đúng là do lỗi của tôi, tôi không thể trốn tránh, cứ coi như nhất thời chốn được nhưng cũng không tránh được cả đời, trước sau gì sẽ đều phải đối mặt, tôi phải về ở căn biệt thự.”
“Bác sĩ nói chỉ ba ngày nữa là em có thể ra viện rồi, tới lúc đó chú Trương sẽ tới đón em về căn hộ mới.” Bắc Minh Dục nói luôn một cách dứt khoát.
“Thế nhưng....”
“Không thế nhưng gì hết.”
Không cáu gắt nhưng giọng nói của anh làm cho Lương Nặc không thể cãi được, cô chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Lẽ nào....phu nhân rất tức giận, muốn đuổi tôi ra khỏi Bắc Minh gia?”
Nếu không phải vậy, bao nhiêu lâu rồi bà ta vẫn không tới thăm cô?
Lão phu nhân từ khi biết cô mang bầu đều coi đứa cháu như báu vật.
Bắc Minh Dục nhìn cô chằm chằm rồi nói lạnh lùng: “Không phải vậy, chỉ là Cô nghe tin đứa cháu không còn nữa nên đã ngã bệnh, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên không đến thăm em.”
“Phu nhân ngã bệnh?” Lương Nặc vội vàng rút điện thoại muốn gọi điện cho Bắc Minh phu nhân: “Vậy tôi phải gọi điện cho phu nhân hỏi thăm, đều là do tôi hại phu nhân....nếu tôi có thể bảo vệ đứa trẻ an toàn thì tất cả những chuyện này sẽ đều không xảy ra.....”
“Không cần đâu, bác sĩ nói Cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không được để người khác làm phiền, em chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng bệnh là được, sau này lại sinh cho Cô một đứa cháu, bây giờ em mà gọi điện hay đi thăm Cô, thấy em cô lại nhớ tới đứa cháu, như thế càng làm Cô đau lòng hơn.”
Bắc Minh Dục nói rất nhanh mà cũng có vẻ rất có lí.
Lương Nặc nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng mà không phản bác gì thêm.
Ngước mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, cất điện thoại vào túi rồi cô nằm xuống ngủ, Bắc Minh Dục cũng không hề rời đi mà luôn ở cạnh giường trông cô cho tới khi cô ngủ say đi.
Liễu Tiêu Hàn và Kỷ Sênh thường xuyên tới thăm cô khi có thời gian rảnh, Lương phu nhân cũng hầm nhiều loại canh bổ mang tới cho cô, bà ta nói rằng bây giờ Lương Vân cũng không ở đây nữa, cô phải giữ gìn sức khỏe bản thân.
Nhớ lại lời Bắc Minh Dục nói với cô khi đi thăm hội đèn hoa ở Hàn Quốc, cô nói lại với Lương phu nhân, rằng sẽ sớm thôi, Lương Vân nhất định sẽ trở về và báo thù.
Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á cũng có tới thăm cô vài lần, nhưng thật trùng hợp là lần nào họ tới cũng là lúc Bắc Minh Dục đang ở cạnh chăm sóc cô, và cũng không lần nào không nhắc khéo hoặc nói bóng gió tới vụ nhà thầu dự án Hải Trung, Lương Nặc càng ngày càng thấy lạnh nhạt với bọn họ.
Ngày thứ ba chú Trương giúp cô làm thủ tục xuất viện, Lương Nặc cũng ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc.
Nằm viện mất một tuần, rất nhiều người tới thăm cô, cũng mang tới rất nhiều đồ, đa số đều chưa dùng tới, cô muốn thu dọn đem về sau này dùng dần. Vừa mới thu dọn xong, cửa phòng có người gõ.
“Mời vào!” Tâm trạng Lương Nặc cũng đã khá hơn nhiều.
Vú Hà đẩy cửa đi vào, dùng ánh mắt cùng khuôn mặt khinh khỉnh liếc nhìn một lượt căn phòng, thái độ lạnh lùng gọi: “Lương tiểu thư.”
Lương Nặc nghe thấy lời bà ta nói đơ người ra một lát rồi nhìn bà ta: “Vú Hà? Cháu.....”
Lẽ nào....cô thực sự bị đuổi khỏi Bắc Minh gia rồi? Nếu không phải vậy thì sao vú Hà lại không gọi cô như trước đây mà gọi là Lương tiểu thư?
“Phu nhân bảo tôi tới thu chiếc nhẫn thuộc về Bắc Minh thiếu phu nhân, từ nay về sau, cô chỉ là người phụ nữ bên ngoài của thiếu gia mà thôi, không còn một chút quan hệ nào với Bắc Minh gia, sau này đi đâu cũng không được nói mình là thiếu phu nhân của Bắc Minh gia nữa.”
Lương Nặc như nuốt đắng từng lời, cô chua xót nói: “Phu nhân trách cháu không bảo vệ được đứa trẻ đúng không?”
“Đứa trẻ?” Vú Hà cười lớn mỉa mai, nói: “Lương tiểu thư thực sự nghĩ bản thân mình cao quý vậy à? Có thể mang trong mình cốt nhục của thiếu gia? Cháu của lão phu nhân không phải bất cứ người phụ nữ có tâm địa xấu xa nào cũng có thể mang.”“Quả nhiên là phu nhân đang trách cháu....” Lương Nặc cảm thấy bất an, lại nhận thấy thái độ khác thường cùng ẩn ý trong lời nói của vú Had, cô cố gắng giải thích: “Thế nhưng, sự việc này cũng không thể đổ tất lên đầu cháu được, cháu biết lỗi sai là ở cháu nhưng thực sự không phải là cháu cố ý, nghe nói phu nhân ngã bệnh rồi? Nếu phu nhân đỡ hơn rồi, vú Hà có thể đưa cháu đi gặp thiếu phu nhân một lát được không? Cháu không muốn hiểu lầm giữa cháu và phu nhân sẽ càng ngày càng sâu đậm....”
“Lương tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi, phu nhân chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, ở đâu nói ra cái tin là phu nhân ngã bệnh?”
Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn bà ta: “ Vậy sao thiếu gia lại nói.....”
“Thiếu gia nói thế nào là lý do của thiếu gia, Lương tiểu thư, mời cô rút chiếc nhẫn ra trả cho tôi!” Vú Hà lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô, không khách sáo nói: “Phu nhân đã ra lệnh, hôm nay nhất định phải lấy chiếc nhẫn về, cho nên....nhờ cô chuẩn bị sẵn tâm lý chiếc nhẫn sẽ đẫm máu mà rút ra khỏi tay cô.”
“Bà....” Lương Nặc tức giận thay đổi thái độ: “Bà nói thế là có ý gì?”
“Phu nhân đã ra lệnh, nếu chiếc nhẫn không được rút ra, vậy thì....Lương tiểu thư, rất xin lỗi, sẽ phải mượn ngón tay của cô rồi, có điều cô cứ yên tâm, sau này sẽ có bác sĩ gắn ngón tay giả cho cô.”
Vú Hà đê tiện nói mà không xấu hổi, nhìn vào đôi mắt ngập sự sợ hãi của cô bà ta tiếp tục cảnh cáo: “Tôi khuyên Lương tiểu thư hãy dùng hết sức để tháo chiếc nhẫn ra, chứ đừng có ý nghĩ chạy chốn, khi tôi tới đây là đã đề phòng đem theo vệ sĩ.”
Nói cách khác, cô muốn chạy chốn cũng không chốn nổi.
Lương Nặc nhìn khuôn mặt lạnh lùng cô cảm không chút tình người của bà ta, thân thể cô run lên lẩy bẩy, ngồi sụp xuống giường, hai mắt đỏ ngầu lên sợ hãi, chua xót. Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Bắc Minh phu nhân vì muốn lấy lại chiếc nhẫn mà nhẫn tâm chặt ngón tay của cô.
Lý do, chỉ vì, cô đã làm cho đứa trẻ không còn nữa?
Nếu thực sự như vậy thì Bắc Minh phu nhân đúng là người đáng sợ.!
Trong lúc đầu óc đang lộn xộn với các ý nghĩ khác nhau, vú Hà đã lỗ mãng cầm lấy tay cô, ý bà ta muốn tự mình rút chiếc nhẫn ra, Lương Nặc cắn chặt môi để chịu đựng cơn đau đớn mà trước đây đã có lần cô phải trải qua, các khớp tay như sắp rời ra vậy, vú Hà hành động không thương tiếc, ba ta chỉ cho một ít dầu bôi trơn vào rồi ra sức rút chiếc nhẫn.
“Xem ra, hôm nay chiếc nhẫn này thực sự phải nhuộm máu rồi....”
Nói xong, bà ta ra lệnh cho hai người giúp việc đi cùng giữ chặt lấy Lương Nặc, quay người đi cầm một con dao gọt hoa quả tới, đi từ từ tới gần Lương Nặc, trên môi còn nở nụ cười lạnh lùng.
“Đừng....bỏ tôi ra! Các người mau bỏ tôi ra....” Lương Nặc vùng vẫy, hai mắt trợn tròn nhìn vào con dao mà không làm được gì khác.
“Lương tiểu thư, tôi từ trước tới nay chỉ giết gà giết vịt, chưa từng cắt tay người khác bao giờ, thế nên cô đừng có mà vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn ngồi im đấy! Vú Hà gằn giọng nói, giống hệt như Dung ma ma ác độc trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách.”
Aaa....
“Dừng tay.”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị người từ phía ngoài đạp mạnh.
Kỷ Sênh phẫn nộ tức giận, hai mắt trợn trừng khi chứng kiến cảnh tượng đó, cô tiến nhanh lên phía trước đẩy vú Hà và hai người giúp việc ra, dang hai tay để Lương Nặc núp sau lưng mình: “Đây là bệnh viện, các người lại có thể lạm dụng tư hình, lẽ nào trong mắt các người đất nước này không còn có pháp luật à? Một lũ điên!”
Vú Hà bị đẩy ra hai chân loạng choạng, hai người giúp việc chạy lại đỡ lấy bà ta.
“Kỷ tiểu thư!” nhìn rõ mặt người mới đến, vú Hà hất tay hai người giúp việc ra, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: “Tôi chỉ là phụng mệnh thiếu phu nhân đến để lấy chiếc nhẫn thuộc về Bắc Minh thiếu phu nhân, thế nên, mời cô tránh ra, đừng có rảnh rỗi đi quản việc của người khác!”
“Giả mang thai, việc này toàn bộ do một tay Bắc Minh Dục làm nên, các người dựa vào cái gì mà đổ tất lên đầu cô ấy? Thậm chí chỉ vì một chiếc nhẫn mà đòi chặt ngón tay người khác? Cút! Các người cút ngay khỏi đây cho tôi!”
Vú Hà không ngờ rằng Kỷ Sênh cùng biết tường tận về sự việc cái thai giả, bà ta đơ người ra vài giây.
Lương Nặc càng là người bất ngờ hơn, cô há hốc mồm ra, túm lấy tay Kỷ Sênh chất vấn: “Cậu vừa nói cái gì? Cái thai giả? Lẽ nào từ đầu tới cuối tớ chưa hề mang thai?”
Kỷ Sênh sợ vú Hà không chịu buông tha cho Lương Nặc, chỉ có thể quay ra tiến lên gần vú Hà hơn một bước: “Vú Hà, bà cũng nhìn thấy rồi đấy, Nặc Nặc cô ấy không hề hay biết về sự việc này, thậm chí tới bây giờ, vị thiếu gia tốt đẹp nhà các người vẫn còn lừa cô ấy, cô ấy cũng chỉ là kẻ bị hại mà thôi!”
Lương Nặc một mực lắc đầu: “Lần này đúng là do lỗi của tôi, tôi không thể trốn tránh, cứ coi như nhất thời chốn được nhưng cũng không tránh được cả đời, trước sau gì sẽ đều phải đối mặt, tôi phải về ở căn biệt thự.”
“Bác sĩ nói chỉ ba ngày nữa là em có thể ra viện rồi, tới lúc đó chú Trương sẽ tới đón em về căn hộ mới.” Bắc Minh Dục nói luôn một cách dứt khoát.
“Thế nhưng....”
“Không thế nhưng gì hết.”
Không cáu gắt nhưng giọng nói của anh làm cho Lương Nặc không thể cãi được, cô chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Lẽ nào....phu nhân rất tức giận, muốn đuổi tôi ra khỏi Bắc Minh gia?”
Nếu không phải vậy, bao nhiêu lâu rồi bà ta vẫn không tới thăm cô?
Lão phu nhân từ khi biết cô mang bầu đều coi đứa cháu như báu vật.
Bắc Minh Dục nhìn cô chằm chằm rồi nói lạnh lùng: “Không phải vậy, chỉ là Cô nghe tin đứa cháu không còn nữa nên đã ngã bệnh, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên không đến thăm em.”
“Phu nhân ngã bệnh?” Lương Nặc vội vàng rút điện thoại muốn gọi điện cho Bắc Minh phu nhân: “Vậy tôi phải gọi điện cho phu nhân hỏi thăm, đều là do tôi hại phu nhân....nếu tôi có thể bảo vệ đứa trẻ an toàn thì tất cả những chuyện này sẽ đều không xảy ra.....”
“Không cần đâu, bác sĩ nói Cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không được để người khác làm phiền, em chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng bệnh là được, sau này lại sinh cho Cô một đứa cháu, bây giờ em mà gọi điện hay đi thăm Cô, thấy em cô lại nhớ tới đứa cháu, như thế càng làm Cô đau lòng hơn.”
Bắc Minh Dục nói rất nhanh mà cũng có vẻ rất có lí.
Lương Nặc nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng mà không phản bác gì thêm.
Ngước mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, cất điện thoại vào túi rồi cô nằm xuống ngủ, Bắc Minh Dục cũng không hề rời đi mà luôn ở cạnh giường trông cô cho tới khi cô ngủ say đi.
Liễu Tiêu Hàn và Kỷ Sênh thường xuyên tới thăm cô khi có thời gian rảnh, Lương phu nhân cũng hầm nhiều loại canh bổ mang tới cho cô, bà ta nói rằng bây giờ Lương Vân cũng không ở đây nữa, cô phải giữ gìn sức khỏe bản thân.
Nhớ lại lời Bắc Minh Dục nói với cô khi đi thăm hội đèn hoa ở Hàn Quốc, cô nói lại với Lương phu nhân, rằng sẽ sớm thôi, Lương Vân nhất định sẽ trở về và báo thù.
Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á cũng có tới thăm cô vài lần, nhưng thật trùng hợp là lần nào họ tới cũng là lúc Bắc Minh Dục đang ở cạnh chăm sóc cô, và cũng không lần nào không nhắc khéo hoặc nói bóng gió tới vụ nhà thầu dự án Hải Trung, Lương Nặc càng ngày càng thấy lạnh nhạt với bọn họ.
Ngày thứ ba chú Trương giúp cô làm thủ tục xuất viện, Lương Nặc cũng ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc.
Nằm viện mất một tuần, rất nhiều người tới thăm cô, cũng mang tới rất nhiều đồ, đa số đều chưa dùng tới, cô muốn thu dọn đem về sau này dùng dần. Vừa mới thu dọn xong, cửa phòng có người gõ.
“Mời vào!” Tâm trạng Lương Nặc cũng đã khá hơn nhiều.
Vú Hà đẩy cửa đi vào, dùng ánh mắt cùng khuôn mặt khinh khỉnh liếc nhìn một lượt căn phòng, thái độ lạnh lùng gọi: “Lương tiểu thư.”
Lương Nặc nghe thấy lời bà ta nói đơ người ra một lát rồi nhìn bà ta: “Vú Hà? Cháu.....”
Lẽ nào....cô thực sự bị đuổi khỏi Bắc Minh gia rồi? Nếu không phải vậy thì sao vú Hà lại không gọi cô như trước đây mà gọi là Lương tiểu thư?
“Phu nhân bảo tôi tới thu chiếc nhẫn thuộc về Bắc Minh thiếu phu nhân, từ nay về sau, cô chỉ là người phụ nữ bên ngoài của thiếu gia mà thôi, không còn một chút quan hệ nào với Bắc Minh gia, sau này đi đâu cũng không được nói mình là thiếu phu nhân của Bắc Minh gia nữa.”
Lương Nặc như nuốt đắng từng lời, cô chua xót nói: “Phu nhân trách cháu không bảo vệ được đứa trẻ đúng không?”
“Đứa trẻ?” Vú Hà cười lớn mỉa mai, nói: “Lương tiểu thư thực sự nghĩ bản thân mình cao quý vậy à? Có thể mang trong mình cốt nhục của thiếu gia? Cháu của lão phu nhân không phải bất cứ người phụ nữ có tâm địa xấu xa nào cũng có thể mang.”“Quả nhiên là phu nhân đang trách cháu....” Lương Nặc cảm thấy bất an, lại nhận thấy thái độ khác thường cùng ẩn ý trong lời nói của vú Had, cô cố gắng giải thích: “Thế nhưng, sự việc này cũng không thể đổ tất lên đầu cháu được, cháu biết lỗi sai là ở cháu nhưng thực sự không phải là cháu cố ý, nghe nói phu nhân ngã bệnh rồi? Nếu phu nhân đỡ hơn rồi, vú Hà có thể đưa cháu đi gặp thiếu phu nhân một lát được không? Cháu không muốn hiểu lầm giữa cháu và phu nhân sẽ càng ngày càng sâu đậm....”
“Lương tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi, phu nhân chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, ở đâu nói ra cái tin là phu nhân ngã bệnh?”
Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn bà ta: “ Vậy sao thiếu gia lại nói.....”
“Thiếu gia nói thế nào là lý do của thiếu gia, Lương tiểu thư, mời cô rút chiếc nhẫn ra trả cho tôi!” Vú Hà lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô, không khách sáo nói: “Phu nhân đã ra lệnh, hôm nay nhất định phải lấy chiếc nhẫn về, cho nên....nhờ cô chuẩn bị sẵn tâm lý chiếc nhẫn sẽ đẫm máu mà rút ra khỏi tay cô.”
“Bà....” Lương Nặc tức giận thay đổi thái độ: “Bà nói thế là có ý gì?”
“Phu nhân đã ra lệnh, nếu chiếc nhẫn không được rút ra, vậy thì....Lương tiểu thư, rất xin lỗi, sẽ phải mượn ngón tay của cô rồi, có điều cô cứ yên tâm, sau này sẽ có bác sĩ gắn ngón tay giả cho cô.”
Vú Hà đê tiện nói mà không xấu hổi, nhìn vào đôi mắt ngập sự sợ hãi của cô bà ta tiếp tục cảnh cáo: “Tôi khuyên Lương tiểu thư hãy dùng hết sức để tháo chiếc nhẫn ra, chứ đừng có ý nghĩ chạy chốn, khi tôi tới đây là đã đề phòng đem theo vệ sĩ.”
Nói cách khác, cô muốn chạy chốn cũng không chốn nổi.
Lương Nặc nhìn khuôn mặt lạnh lùng cô cảm không chút tình người của bà ta, thân thể cô run lên lẩy bẩy, ngồi sụp xuống giường, hai mắt đỏ ngầu lên sợ hãi, chua xót. Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Bắc Minh phu nhân vì muốn lấy lại chiếc nhẫn mà nhẫn tâm chặt ngón tay của cô.
Lý do, chỉ vì, cô đã làm cho đứa trẻ không còn nữa?
Nếu thực sự như vậy thì Bắc Minh phu nhân đúng là người đáng sợ.!
Trong lúc đầu óc đang lộn xộn với các ý nghĩ khác nhau, vú Hà đã lỗ mãng cầm lấy tay cô, ý bà ta muốn tự mình rút chiếc nhẫn ra, Lương Nặc cắn chặt môi để chịu đựng cơn đau đớn mà trước đây đã có lần cô phải trải qua, các khớp tay như sắp rời ra vậy, vú Hà hành động không thương tiếc, ba ta chỉ cho một ít dầu bôi trơn vào rồi ra sức rút chiếc nhẫn.
“Xem ra, hôm nay chiếc nhẫn này thực sự phải nhuộm máu rồi....”
Nói xong, bà ta ra lệnh cho hai người giúp việc đi cùng giữ chặt lấy Lương Nặc, quay người đi cầm một con dao gọt hoa quả tới, đi từ từ tới gần Lương Nặc, trên môi còn nở nụ cười lạnh lùng.
“Đừng....bỏ tôi ra! Các người mau bỏ tôi ra....” Lương Nặc vùng vẫy, hai mắt trợn tròn nhìn vào con dao mà không làm được gì khác.
“Lương tiểu thư, tôi từ trước tới nay chỉ giết gà giết vịt, chưa từng cắt tay người khác bao giờ, thế nên cô đừng có mà vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn ngồi im đấy! Vú Hà gằn giọng nói, giống hệt như Dung ma ma ác độc trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách.”
Aaa....
“Dừng tay.”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị người từ phía ngoài đạp mạnh.
Kỷ Sênh phẫn nộ tức giận, hai mắt trợn trừng khi chứng kiến cảnh tượng đó, cô tiến nhanh lên phía trước đẩy vú Hà và hai người giúp việc ra, dang hai tay để Lương Nặc núp sau lưng mình: “Đây là bệnh viện, các người lại có thể lạm dụng tư hình, lẽ nào trong mắt các người đất nước này không còn có pháp luật à? Một lũ điên!”
Vú Hà bị đẩy ra hai chân loạng choạng, hai người giúp việc chạy lại đỡ lấy bà ta.
“Kỷ tiểu thư!” nhìn rõ mặt người mới đến, vú Hà hất tay hai người giúp việc ra, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: “Tôi chỉ là phụng mệnh thiếu phu nhân đến để lấy chiếc nhẫn thuộc về Bắc Minh thiếu phu nhân, thế nên, mời cô tránh ra, đừng có rảnh rỗi đi quản việc của người khác!”
“Giả mang thai, việc này toàn bộ do một tay Bắc Minh Dục làm nên, các người dựa vào cái gì mà đổ tất lên đầu cô ấy? Thậm chí chỉ vì một chiếc nhẫn mà đòi chặt ngón tay người khác? Cút! Các người cút ngay khỏi đây cho tôi!”
Vú Hà không ngờ rằng Kỷ Sênh cùng biết tường tận về sự việc cái thai giả, bà ta đơ người ra vài giây.
Lương Nặc càng là người bất ngờ hơn, cô há hốc mồm ra, túm lấy tay Kỷ Sênh chất vấn: “Cậu vừa nói cái gì? Cái thai giả? Lẽ nào từ đầu tới cuối tớ chưa hề mang thai?”
Kỷ Sênh sợ vú Hà không chịu buông tha cho Lương Nặc, chỉ có thể quay ra tiến lên gần vú Hà hơn một bước: “Vú Hà, bà cũng nhìn thấy rồi đấy, Nặc Nặc cô ấy không hề hay biết về sự việc này, thậm chí tới bây giờ, vị thiếu gia tốt đẹp nhà các người vẫn còn lừa cô ấy, cô ấy cũng chỉ là kẻ bị hại mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.