Chương 408: Đại thái thái muốn chọn vợ cho tam thiếu gia
Thiên Nam Hy
02/05/2017
Lương Nặc không chịu nổi ánh mắt quá nhiệt tình kia của Đỗ Minh Hàn.
Điều đó làm cô cảm thấy buồn nôn.
Cô lập tức muốn cùng Bắc Minh Dục rời đi nhưng lại nhớ tới thân phận của Đỗ Minh Hàn mà cố gắng nhịn.
“Cảm ơn chú Đỗ, nhưng chúng cháu đã thanh toán xong rồi ạ!”
“Nhanh thế à?” giọng Đỗ Minh Hàn nhẹ nhàng: “Vậy còn muốn mua thêm gì nữa không? Đừng khách sáo với chú, các cháu muốn mua gì đều được hết!”
“Không cần đâu chú Đỗ.” Bắc Minh Dục kéo Lương Nặc ngả vào người mình, bá đạo tuyên bố chủ quyền, rồi lại nói: “Tài xế vẫn đang ở ngoài cửa đợi bọn cháu, Chú Đỗ hôm khác chúng ta lại hẹn nhé!”
“Đợi đã!” Đỗ Minh Hàn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Thực ra chú vẫn còn có chút chuyện muốn thương lượng với cháu.”
.........................
Tại một phòng ở tầng hai của một nhà hàng Pháp.
Bắc Minh Dục chọn đồ ăn xong, đưa trả lại menu cho nhân viên phục vụ, hỏi: “Chú Đỗ, có việc gì xin chú cứ nói thẳng.”
Đỗ Minh Hàn khẽ hắng giọng lấy đà, nói: “Tuy chú rất ít tới tập đoàn, nhưng chú cũng biết bây giờ cháu đang làm cho đại thiếu gia, bị chèn ép ghê lắm, chú có cách để giúp cháu.”
“Điều kiện là gì ạ?”
Ánh mắt Đỗ Minh Hàn nhìn vào Lương Nặc: “CHú cũng lớn tuổi rồi mà con trai không, con gái cũng chẳng có, chú không muốn tới lúc chết mà cũng chẳng có ai tiễn chú một đoạn đường cuối cùng.”
Trong lòng Lương Nặc chợt trầm lặng xuống: “Chú Đỗ có gì mời chú nói thẳng đi ạ.”
“Chú muốn nhận Lương Nặc làm con gái nuôi.” Đỗ Minh Hàn nói thẳng nguyện vọng không vòng vo, lại liếc ánh mắt nhìn Bắc Minh Dục: “Lão tam, tình hình của cháu bây giờ chắc cũng không cần chú phải nói nữa, tuy cháu hơn gấp cả trăm vạn lần cái tên đại thiếu gia vô dụng kia nhưng vị trí trong tập đoàn của cháu ở đâu chứ, ngoài chú ra thì không ai có thể giúp được cháu đâu.”
“Không sai, đây cũng là lý do mà ngay từ đầu cháu đã tìm tới chú để hợp tác.” Bắc Minh Dục trả lời lại cũng rất thẳng thắn, ngữ điệu anh thay đổi, nhìn vào Lương Nặc: “Nhưng cháu tôn trọng ý kiến của cô ấy, nếu chú Đỗ chỉ là lo lắng sau khi rời xa cõi đời này mà không có ai hương khói, vậy cháu đã gọi chú một tiếng chú thì đương nhiên cũng được coi một nửa là con chú rồi.”
“Lão tam, đây không phải là chuyện xấu.” Đỗ Minh Hàn không ngờ rằng Bắc Minh Dục lại từ chối.
Lương Nặc càng không ngờ tới hơn.
Lúc này điều kiện như vậy đúng như là miếng bánh ngon từ trên trời đột nhiên rơi xuống.
Chỉ cần nghĩ tới việc Bắc Minh Dục vì bản thân mình phản cảm với Đỗ Minh Hàn mà từ chối điều kiện của ông ta, thậm chí còn rất có khả năng là sẽ đắc tội với ông ta, Lương Nặc mím chặt môi, nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Người nhà cháu dù gì cũng đã đi gần hết rồi, lúc này thực ra nhận một người cha nuôi là một điều cũng khá tốt.”
Bắc Minh Dục nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh kiên định: “Tùy vào ý niệm của tự bản thân em.”
“Đúng vậy, em cũng rất mong muốn được như thế.” Chỉ cần có thể giúp được Bắc Minh Dục, trong lòng Lương Nặc nghĩ dù có thế nào cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn mà giúp anh.
Đỗ Minh Hàn nghe thấy vậy thì thở phào rồi nở nụ cười sung sướng, gọi nhân viên phục vụ tới mở mấy bình rượu ngon.
“Tiểu Lương, cháu thực sự bằng lòng làm con gái nuôi của chú?”
“Cháu bằng lòng, chú Đỗ!”
“Thế mà còn gọi chú Đỗ à?” Đỗ Minh Hàn cứng đơ người có chút ngạc nhiên giả vờ trợn mắt tức giận, Lương Nặc thấy vậy lập tức ngoan ngoãn gọi: “Cha nuôi!”
“Ngoan quá!”
Bắc Minh Dục và Lương Nặc cùng nhau nâng ly kính rượu Đỗ Minh Hàn: “Cha nuôi, uống nhiều một chút!”
“Được được được!”
Đỗ Minh Hàn rất vui mừng, cũng uống nhiều hơn bình thường mấy cốc thật, sau cùng còn không nỡ để Lương Nặc rời đi, còn nói: “Sau này ta sẽ giúp đỡ lão tam nhiều hơn, Tiểu Lương sau này con phải thường xuyên tới để cho người cha nuôi như ta bớt buồn nhé!”
Lương Nặc trả lời: “Cha nuôi, cha uống nhiều rồi, sau này nhất định con sẽ thường xuyên tới thăm cha.”
Ra khỏi nhà hàng, Lương Nặc kéo lại quần áo cho ngay ngắn vì vừa ngồi, đột nhiên toàn thân cô khẽ rùng mình, cô dựng hết cả tóc gáy lên.
“Em sao thế?” Bắc Minh Dục nhận thấy sự khác thường của cô.
Lương Nặc đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng hễ cứ nhìn vào mắt Bắc Minh Dục là mọi lời nói chỉ đến cửa miệng lại biến thành: “Em không sao, chỉ là đang nghĩ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì chúng ta sẽ về Hải Thành hay ở lại đây?”
Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc âu yếm, nói nhẹ nhàng: “Đương nhiên là về Hải Thành rồi! ở đây có gì hay chứ? Cô luôn ở đó đợi chúng ta về để còn sinh thêm cho bà một đứa cháu nữa chứ!”
Lương Nặc trong lòng chưa nghĩ tới chuyện này: “Em...em nghĩ đợi đón hẳn được Tiểu Bắc về rồi thì chúng ta sẽ lại sinh.”“Sẽ không lâu nữa đâu.”
...........
Khi Thẩm Tịch Nam vừa có thể xuống khỏi giường đi bộ thì liền nhận được điện thoại của Phúc Bác nói rằng đại thái thái muốn gặp anh ta.
Anh ta nheo mày khinh bỉ: “Điều gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới.”
Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Tịch Nam vào thư phòng của đại thái thái, bà ta sớm đã ngồi đó uống trà đợi rồi.
“Ta bảo người phá đi danh tiết của Lương Nặc, ngược lại ngươi lại để cho bản thân mình phải vào việc, đây là ngươi cố tình trả thù việc ta đẩy ngã mẹ ngươi sao?” đại thái thái mở miệng nói trước không chút khách sáo.
Thẩm Tịch Nam quỳ trước mặt bà ta, vẻ ngoan ngoãn.
“Con không dám, con và mẹ con cảm ơn sâu sắc ân tình của đại thái thái, nếu không phải đại thái thái thu nhận thì bây giờ mẹ con con không biết đã lâm vào tình cảnh nào nữa.”
“Biết rồi thì tốt!” đại thái thái lạnh lùng nói: “Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong phòng bị rắc thuốc mê, con vào đó không lâu thì bị ngất đi, sau đó không biết ai đã đâm con một nhát, kéo con về lại phòng mình, thậm chí là lão tam hay là Lương Nặc.....” Thẩm Tịch Nam cúi thấp đầu, nói có vẻ nghiêm túc và quyết tâm: “Con sẽ điều tra cho rõ.”
Đại thái thái vẫn hoài nghi, nhìn Phúc Bác: “Ai cho phép ông để cô ta rắc thuốc mê?”
“Không phải tôi!” Phúc Bác vội vàng lắc đầu: “Đại thái thái đã dặn tôi nhất định để cho cô ta trong trạng thái tỉnh táo rồi mới hành động nên tôi nào dám.”
Hai mắt đại thái thái nheo lại suy nghĩ, rồi nhìn Thẩm Tịch Nam: “Chắc không phải là ngươi đang lừa ta đâu chứ?”
“Mạng của mẹ con và con đều nằm trong tay đại thái thái, sao con dám lừa người chứ?”
Đại thái thái thở hắt ra một tiếng: “Tha cho ngươi vì không dám lừa ta.” Nói xong bà ta lại hỏi sang chuyện khác: “Cái con bé nha đầu nhà Đỗ gia còn bám lấy ngươi không?”
Thẩm Tịch Nam siết chặt nắm đấm, trong người nóng bừng trào lên sự căm hận.
Nhưng anh ta cúi đầu xuống đã che đi được mọi suy tính trong ánh mắt, nói: “Tỉnh thoảng cũng gọi con một hai lần.”
“Tốt lắm, nó cũng chẳng phải là cái đồ khôn ngoan gì, coi như ta giúp lão tam một lần, để cô ta chơi cùng lão tam vài hôm, xem lão tam có thể đi xa tới Lương Nặc tới đâu? Ta không tin ta không tống cổ nổi một con bé hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch.”
Nếu không đã ngấm ngầm đuổi được cô đi thì cứ trực diện mà đánh thôi, để cho cô biết khó mà lùi.
Kiểu gì thì kiểu, cô cũng không thể ở lại được.
................
Ngày hôm sau.
Lương Nặc đột nhiên nghe thấy người dưới bàn tán xôn xao.
“Nghe nói đại thái thái sớm ra đã công bố một tin mới, đó là muốn công khai chọn vợ cho thiếu gia....”
“Đại thiếu gia thì thôi bỏ đi, làm gì có con nhà nào dám gả cho cậu ấy chứ?” người hầu nói khinh bỉ: “Gả cho cậu ấy có mà chưa được bảy ngày đã bị hành cho chết.”
“Nhị thiếu gia cũng không giống lắm, cứ bay nhảy suốt ngày có ở yên một chỗ đâu.”
“Vậy chỉ còn lại duy nhất một người là tam thiếu gia? Tam thiếu gia nhỏ tuổi nhất, nhưng ngược lại lại an gia lập nghiệp sớm nhất, đại thiếu gia và nhị thiếu gia thì phóng túng tới mức chẳng bao giờ....”
“Ưm ưm!” Phúc Bác lúc này đột nhiên xuất hiện phía sau người làm, hắng giọng hai tiếng rồi nói giọng chua như dấm: “Ai cho các người bàn luận sau lưng chủ nhân thế hả? Không muốn làm nữa thì biến thẳng cổ đi.”
Người làm vội vàng tản ra, Lương Nặc nghe như tiếng sét ngang tai: “Phúc Bác, đại thái thái muốn chọn vợ cho thiếu gia sao? Vậy thì tôi? Tôi là cái gì? Tôi đã là vợ của anh ấy rồi!
Phúc Bác trả lời với vẻ đương nhiên: “Lão gia khi còn sống cũng có vô số đàn bà, những thái thái nuôi trong nhà cũng có ba người, bây giờ hai người quay về nhà rồi thì cũng nên nhập gia tùy tục.”
Trong ngực Lương Nặc dường như đang kìm một cục tức.
Rõ ràng biết trong lòng Bắc Minh Dục chỉ có một mình cô, nhưng đại thái thái nhất quyết muốn đẩy thêm một người phụ nữ nữa vào, đương nhiên là cô sẽ không thấy thoải mái: “Khi nào thì sẽ tổ chức yến tiệc?”
“Tối mai, đã đặt khách sạn xong xuôi rồi ạ.”
Phúc Bác kính cẩn nói
Điều đó làm cô cảm thấy buồn nôn.
Cô lập tức muốn cùng Bắc Minh Dục rời đi nhưng lại nhớ tới thân phận của Đỗ Minh Hàn mà cố gắng nhịn.
“Cảm ơn chú Đỗ, nhưng chúng cháu đã thanh toán xong rồi ạ!”
“Nhanh thế à?” giọng Đỗ Minh Hàn nhẹ nhàng: “Vậy còn muốn mua thêm gì nữa không? Đừng khách sáo với chú, các cháu muốn mua gì đều được hết!”
“Không cần đâu chú Đỗ.” Bắc Minh Dục kéo Lương Nặc ngả vào người mình, bá đạo tuyên bố chủ quyền, rồi lại nói: “Tài xế vẫn đang ở ngoài cửa đợi bọn cháu, Chú Đỗ hôm khác chúng ta lại hẹn nhé!”
“Đợi đã!” Đỗ Minh Hàn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Thực ra chú vẫn còn có chút chuyện muốn thương lượng với cháu.”
.........................
Tại một phòng ở tầng hai của một nhà hàng Pháp.
Bắc Minh Dục chọn đồ ăn xong, đưa trả lại menu cho nhân viên phục vụ, hỏi: “Chú Đỗ, có việc gì xin chú cứ nói thẳng.”
Đỗ Minh Hàn khẽ hắng giọng lấy đà, nói: “Tuy chú rất ít tới tập đoàn, nhưng chú cũng biết bây giờ cháu đang làm cho đại thiếu gia, bị chèn ép ghê lắm, chú có cách để giúp cháu.”
“Điều kiện là gì ạ?”
Ánh mắt Đỗ Minh Hàn nhìn vào Lương Nặc: “CHú cũng lớn tuổi rồi mà con trai không, con gái cũng chẳng có, chú không muốn tới lúc chết mà cũng chẳng có ai tiễn chú một đoạn đường cuối cùng.”
Trong lòng Lương Nặc chợt trầm lặng xuống: “Chú Đỗ có gì mời chú nói thẳng đi ạ.”
“Chú muốn nhận Lương Nặc làm con gái nuôi.” Đỗ Minh Hàn nói thẳng nguyện vọng không vòng vo, lại liếc ánh mắt nhìn Bắc Minh Dục: “Lão tam, tình hình của cháu bây giờ chắc cũng không cần chú phải nói nữa, tuy cháu hơn gấp cả trăm vạn lần cái tên đại thiếu gia vô dụng kia nhưng vị trí trong tập đoàn của cháu ở đâu chứ, ngoài chú ra thì không ai có thể giúp được cháu đâu.”
“Không sai, đây cũng là lý do mà ngay từ đầu cháu đã tìm tới chú để hợp tác.” Bắc Minh Dục trả lời lại cũng rất thẳng thắn, ngữ điệu anh thay đổi, nhìn vào Lương Nặc: “Nhưng cháu tôn trọng ý kiến của cô ấy, nếu chú Đỗ chỉ là lo lắng sau khi rời xa cõi đời này mà không có ai hương khói, vậy cháu đã gọi chú một tiếng chú thì đương nhiên cũng được coi một nửa là con chú rồi.”
“Lão tam, đây không phải là chuyện xấu.” Đỗ Minh Hàn không ngờ rằng Bắc Minh Dục lại từ chối.
Lương Nặc càng không ngờ tới hơn.
Lúc này điều kiện như vậy đúng như là miếng bánh ngon từ trên trời đột nhiên rơi xuống.
Chỉ cần nghĩ tới việc Bắc Minh Dục vì bản thân mình phản cảm với Đỗ Minh Hàn mà từ chối điều kiện của ông ta, thậm chí còn rất có khả năng là sẽ đắc tội với ông ta, Lương Nặc mím chặt môi, nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Người nhà cháu dù gì cũng đã đi gần hết rồi, lúc này thực ra nhận một người cha nuôi là một điều cũng khá tốt.”
Bắc Minh Dục nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh kiên định: “Tùy vào ý niệm của tự bản thân em.”
“Đúng vậy, em cũng rất mong muốn được như thế.” Chỉ cần có thể giúp được Bắc Minh Dục, trong lòng Lương Nặc nghĩ dù có thế nào cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn mà giúp anh.
Đỗ Minh Hàn nghe thấy vậy thì thở phào rồi nở nụ cười sung sướng, gọi nhân viên phục vụ tới mở mấy bình rượu ngon.
“Tiểu Lương, cháu thực sự bằng lòng làm con gái nuôi của chú?”
“Cháu bằng lòng, chú Đỗ!”
“Thế mà còn gọi chú Đỗ à?” Đỗ Minh Hàn cứng đơ người có chút ngạc nhiên giả vờ trợn mắt tức giận, Lương Nặc thấy vậy lập tức ngoan ngoãn gọi: “Cha nuôi!”
“Ngoan quá!”
Bắc Minh Dục và Lương Nặc cùng nhau nâng ly kính rượu Đỗ Minh Hàn: “Cha nuôi, uống nhiều một chút!”
“Được được được!”
Đỗ Minh Hàn rất vui mừng, cũng uống nhiều hơn bình thường mấy cốc thật, sau cùng còn không nỡ để Lương Nặc rời đi, còn nói: “Sau này ta sẽ giúp đỡ lão tam nhiều hơn, Tiểu Lương sau này con phải thường xuyên tới để cho người cha nuôi như ta bớt buồn nhé!”
Lương Nặc trả lời: “Cha nuôi, cha uống nhiều rồi, sau này nhất định con sẽ thường xuyên tới thăm cha.”
Ra khỏi nhà hàng, Lương Nặc kéo lại quần áo cho ngay ngắn vì vừa ngồi, đột nhiên toàn thân cô khẽ rùng mình, cô dựng hết cả tóc gáy lên.
“Em sao thế?” Bắc Minh Dục nhận thấy sự khác thường của cô.
Lương Nặc đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng hễ cứ nhìn vào mắt Bắc Minh Dục là mọi lời nói chỉ đến cửa miệng lại biến thành: “Em không sao, chỉ là đang nghĩ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì chúng ta sẽ về Hải Thành hay ở lại đây?”
Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc âu yếm, nói nhẹ nhàng: “Đương nhiên là về Hải Thành rồi! ở đây có gì hay chứ? Cô luôn ở đó đợi chúng ta về để còn sinh thêm cho bà một đứa cháu nữa chứ!”
Lương Nặc trong lòng chưa nghĩ tới chuyện này: “Em...em nghĩ đợi đón hẳn được Tiểu Bắc về rồi thì chúng ta sẽ lại sinh.”“Sẽ không lâu nữa đâu.”
...........
Khi Thẩm Tịch Nam vừa có thể xuống khỏi giường đi bộ thì liền nhận được điện thoại của Phúc Bác nói rằng đại thái thái muốn gặp anh ta.
Anh ta nheo mày khinh bỉ: “Điều gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới.”
Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Tịch Nam vào thư phòng của đại thái thái, bà ta sớm đã ngồi đó uống trà đợi rồi.
“Ta bảo người phá đi danh tiết của Lương Nặc, ngược lại ngươi lại để cho bản thân mình phải vào việc, đây là ngươi cố tình trả thù việc ta đẩy ngã mẹ ngươi sao?” đại thái thái mở miệng nói trước không chút khách sáo.
Thẩm Tịch Nam quỳ trước mặt bà ta, vẻ ngoan ngoãn.
“Con không dám, con và mẹ con cảm ơn sâu sắc ân tình của đại thái thái, nếu không phải đại thái thái thu nhận thì bây giờ mẹ con con không biết đã lâm vào tình cảnh nào nữa.”
“Biết rồi thì tốt!” đại thái thái lạnh lùng nói: “Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong phòng bị rắc thuốc mê, con vào đó không lâu thì bị ngất đi, sau đó không biết ai đã đâm con một nhát, kéo con về lại phòng mình, thậm chí là lão tam hay là Lương Nặc.....” Thẩm Tịch Nam cúi thấp đầu, nói có vẻ nghiêm túc và quyết tâm: “Con sẽ điều tra cho rõ.”
Đại thái thái vẫn hoài nghi, nhìn Phúc Bác: “Ai cho phép ông để cô ta rắc thuốc mê?”
“Không phải tôi!” Phúc Bác vội vàng lắc đầu: “Đại thái thái đã dặn tôi nhất định để cho cô ta trong trạng thái tỉnh táo rồi mới hành động nên tôi nào dám.”
Hai mắt đại thái thái nheo lại suy nghĩ, rồi nhìn Thẩm Tịch Nam: “Chắc không phải là ngươi đang lừa ta đâu chứ?”
“Mạng của mẹ con và con đều nằm trong tay đại thái thái, sao con dám lừa người chứ?”
Đại thái thái thở hắt ra một tiếng: “Tha cho ngươi vì không dám lừa ta.” Nói xong bà ta lại hỏi sang chuyện khác: “Cái con bé nha đầu nhà Đỗ gia còn bám lấy ngươi không?”
Thẩm Tịch Nam siết chặt nắm đấm, trong người nóng bừng trào lên sự căm hận.
Nhưng anh ta cúi đầu xuống đã che đi được mọi suy tính trong ánh mắt, nói: “Tỉnh thoảng cũng gọi con một hai lần.”
“Tốt lắm, nó cũng chẳng phải là cái đồ khôn ngoan gì, coi như ta giúp lão tam một lần, để cô ta chơi cùng lão tam vài hôm, xem lão tam có thể đi xa tới Lương Nặc tới đâu? Ta không tin ta không tống cổ nổi một con bé hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch.”
Nếu không đã ngấm ngầm đuổi được cô đi thì cứ trực diện mà đánh thôi, để cho cô biết khó mà lùi.
Kiểu gì thì kiểu, cô cũng không thể ở lại được.
................
Ngày hôm sau.
Lương Nặc đột nhiên nghe thấy người dưới bàn tán xôn xao.
“Nghe nói đại thái thái sớm ra đã công bố một tin mới, đó là muốn công khai chọn vợ cho thiếu gia....”
“Đại thiếu gia thì thôi bỏ đi, làm gì có con nhà nào dám gả cho cậu ấy chứ?” người hầu nói khinh bỉ: “Gả cho cậu ấy có mà chưa được bảy ngày đã bị hành cho chết.”
“Nhị thiếu gia cũng không giống lắm, cứ bay nhảy suốt ngày có ở yên một chỗ đâu.”
“Vậy chỉ còn lại duy nhất một người là tam thiếu gia? Tam thiếu gia nhỏ tuổi nhất, nhưng ngược lại lại an gia lập nghiệp sớm nhất, đại thiếu gia và nhị thiếu gia thì phóng túng tới mức chẳng bao giờ....”
“Ưm ưm!” Phúc Bác lúc này đột nhiên xuất hiện phía sau người làm, hắng giọng hai tiếng rồi nói giọng chua như dấm: “Ai cho các người bàn luận sau lưng chủ nhân thế hả? Không muốn làm nữa thì biến thẳng cổ đi.”
Người làm vội vàng tản ra, Lương Nặc nghe như tiếng sét ngang tai: “Phúc Bác, đại thái thái muốn chọn vợ cho thiếu gia sao? Vậy thì tôi? Tôi là cái gì? Tôi đã là vợ của anh ấy rồi!
Phúc Bác trả lời với vẻ đương nhiên: “Lão gia khi còn sống cũng có vô số đàn bà, những thái thái nuôi trong nhà cũng có ba người, bây giờ hai người quay về nhà rồi thì cũng nên nhập gia tùy tục.”
Trong ngực Lương Nặc dường như đang kìm một cục tức.
Rõ ràng biết trong lòng Bắc Minh Dục chỉ có một mình cô, nhưng đại thái thái nhất quyết muốn đẩy thêm một người phụ nữ nữa vào, đương nhiên là cô sẽ không thấy thoải mái: “Khi nào thì sẽ tổ chức yến tiệc?”
“Tối mai, đã đặt khách sạn xong xuôi rồi ạ.”
Phúc Bác kính cẩn nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.