Chương 491: Hủy bỏ hôn ước
Thiên Nam Hy
30/05/2017
Pha trà theo nghệ thuật cần có dụng cụ, đương nhiên Bắc Minh gia không có.
Vốn dĩ Lương Nặc muốn chuẩn bị tại nhà, sau này cũng có thể nghiên cứu, tìm hiểu một chút, nhưng Bắc Minh Dục chê phiền phức, lại nói cô sinh em bé chưa được một tháng, lo cho sức khỏe của Lương Nặc nên anh lập tức bảo mọi người ra quán trà.
Lý Tranh Diễn cũng đồng ý.
Gọi một cuộc điện thoại là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.
Quán trà ở Hải Thành không ít, lần này bọn họ đi tới quán trà Tri Ân, nghe nói là được truyền lại từ đời nhà Minh, từ xưa tới nay chuyên chịu trách nhiệm dâng trà cho triều đình, vì vậy trà ở đó rất: Đắt!
Đi qua những dãy hành lang dài, người phục vụ đưa họ tới một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Trong căn phòng rộng rãi có hai bức bình phong, hai bên đều có người đang đánh đàn tì bà, miệng hát những câu hát nhẹ nhàng thanh lịch theo tiếng nhạc.
“Bắc Minh thiếu gia, Lý thiếu gia, mời!”
Tiểu nhị đưa bọn họ ngồi xuống chỗ có bức đệm cói.
Lý Tranh Diễn hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Lý thiếu gia yên tâm, sớm đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Lời của tiểu nhị vừa dứt, liền có một người phụ nữ trung niên từ cửa chậm rãi bước vào, mái tóc đen được buộc lên, ngũ quan hài hòa cân đối, đó là một trong số những người chủ của quán trà này – Mạc phu nhân, người phụ nữ vừa bước vào miệng vừa nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn mọi người.
“Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, mời đi theo tôi!”
Tiểu Bắc và Khả Khả bốn mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ tới trước chiếc bàn, trên bàn bày la liệt các công cụ phục vụ cho việc hãm trà.
Mạc phu nhân cầm lấy bình trà làm nóng lên, lại dùng một mảnh vải mềm được thấm rượu cồn để lau xung quanh bình trà.
Khả Khả nhìn các động tác của người phụ nữ rồi nheo mày, khi trước khi Lý Tranh Diễn đưa cô bé tới đây đúng là cô đã nhìn thấy những động tác này, nhưng khi đó chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ liếc nhìn mà cũng chẳng để ý và ghi nhớ gì.
“Mùi kinh quá, sao không đem đi mà rửa luôn lại còn dùng còn để lau?”
“Bước này được gọi là tỉnh bình, không giống với khi tỉnh bình cho rượu, tỉnh bình cho rượu nhằm mục đích làm cho hương rượu nồng và thơm hơn, còn tỉnh bình cho trà là vì tránh lát nữa khi pha trà sẽ bị nhiễm những mùi vị từ bản thân mình mang theo.” Mạc phu nhân vừa cười vừa nhìn Khả Khả: “Cồn rượu rất dễ bay hơi đi, sau khi lau xong sẽ làm nóng như vậy sẽ không còn mùi rượu nữa.”
Ngay sau đó Mạc phu nhân làm nóng bình trà, mùi rượu bay ra không trung, mùi của dụng cụ cũng không còn nữa.
“Bước thứ hai, gọi là cho trà vào ấm, cũng là bước dùng thìa để lấy trà....”
“Bước thứ ba, đợi sôi, đợi nước sôi lên, bình thường mọi người sẽ nghĩ rằng đây là bước đơn giản nhất, nhưng trên thực tế đây là bước cần chú ý nhất, phải chú ý thời gian nước sôi không được để lâu quá....”
“Bước bốn, cho nước vào trà....”
“Bước năm, hớt bọt trà....”
“Bước sáu, làm nóng cốc....”
“Bước bảy, cũng là bước cuối cùng, đó chính là rót trà ra cốc, rót trà ra cốc cũng có hai điều cần chú ý....”
Mạc phu nhân thực hiện các động tác vô cùng thuần thục, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp mắt.
Tiểu Bắc chống tay lên cằm nhìn, cảm giác thật vô vị, nhẫn nại lại thấy không thoải mái, cô bé ngẩng đầu nhìn trộm Tiểu Bắc ở phía đối diện, cậu bé ngồi quan sát rất nghiêm túc, Khả Khả bĩu môi rồi cũng lại tiếp tục vừa nhìn vừa nghe.
“Xong rồi, mời cả nhà thưởng trà!”
Tiểu nhị đem trà do Mạc phu nhân đã pha xong bê xuống cho mọi người, Lương Nặc liếc nhìn cốc trà, màu sắc rất đẹp.
Khả Khả cũng nghiêng đầu ra nhìn thử xem cốc trà này trải qua nhiều công đoạn thế thì sẽ có mùi vị như thế nào.
Cô bế lập tức bê cốc trà lên định uống, Mạc phu nhân lại cười rồi nói: “Đợi đã tiểu tiểu thư, uống trà thực ra cũng rất cần chú ý, đầu tiên phải bê lên đặt trước mũi hít hà hơi trà, sau đó một tay cầm nắp cốc đẩy về phía trước, rồi sau đó mới đưa lên gần miệng, nếu uống luôn thì sẽ không thể thưởng thức được hết mùi vị của trà.”
Khả Khả tròn xoe mắt: “Sao lại phiền phức thế chứ?!”
“Nghệ thuật trà đạo rất coi trọng sự nhẫn nại, đây cũng là một trong số những điều khó khăn nhất đối với người trẻ khi tiếp cận trà đạo, Tiểu tiểu thưu tuổi còn nhỏ, cảm thấy phiền phức là điều hết sức bình thường.” Mạc phu nhân nói xong lại quay ra nhìn Tiểu Bắc, cậu mà thưởng xong một cốc trà, Mạc phu nhân lại rót cho cậu một cốc nữa, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tiểu Bắc uống hết cốc thứ hai, mới lễ phép trả lời: “Cả mũi và miệng đều cảm nhận được mùi thơm, nuốt vào tới họng thì lại thấy ngọt, nuốt hết rồi vẫn thấy mùi thơm phảng phất ở mũi ạ.”
Mạc phu nhân cười rất tươi: “ Pha trà là một canh bạc nhìn không rõ được thắng thua, có người đi được nửa đường liền bỏ cuộc, có người không chịu được sự cô đơn, cũng có người vừa đi vừa dừng lại, những người chẳng bao giờ nghĩ tới việc lùi bước mới đi được đến cuối cùng.”
Tiểu Bắc gật gật đầu: “Phu nhân nói thật chí lí!”
“Không dám không dám!” Mạc phu nhân lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn mọi người, sau đó đứng lên, nói với Lý Tranh Diễn: “Không cần thi nữa, thắng thua đã rõ.”
Lý Tranh Diễn cũng nhìn thấy ngay được Khả Khả không có đủ sự kiên nhẫn, anh cũng không biết làm thế nào khác.
“Tôi công nhận, Tiểu Bắc đúng là.....”
“Không được!” Khả Khả nghe không hiểu đoạn hội thoại phía trước của Mạc phu nhân và Tiểu Bắc, tới lúc này thì hiểu rồi, rõ ràng là nói cô đã thua, cô bé đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nói: “Con không phục, dựa vào cái gì chưa thi mà đã nói con thua, không chịu, không chịu....”
Lý Tranh Diễn nheo mày: “Khả Khả, thua cũng phải thua cho đường hoàng chứ!”
Bắc Minh Dục nói thản nhiên: “Nếu Khả Khả đã muốn thi thì cứ thi một cuộc đi, Tiểu Bắc, con thấy thế nào?”
“Để em ấy thua một cách rõ ràng, con không có ý kiến gì!”
Giọng nói rõ ràng, làm cho Khả Khả đang tức sôi sùng sục lên, cô bé nhìn chằm chằm vào Tiểu Bắc vẻ tức giận, liền bước lên phía trước ra bàn trà để pha trà, Tiểu Bắc thấy vậy cũng đứng lên và đi ra, trên bàn đã bày đầy đủ dụng cụ.
Thao tác tỉnh bình, động tác của hai người không khác nhau là mấy, nhưng dần dần, các động tác của Khả Khả liền trở nên liến thoắng, cố gắng để pha trà xong trước Tiểu Bắc.
Khả Khả đắc ý nhìn Tiểu Bắc: “Em nhanh hơn anh nhé!”
Tiểu Bắc không phản ứng lại, từ từ thực hiện các bước thứ sáu thứ bảy chậm rãi, nho nhã, thanh lịch....
Rất nhanh, hai người đều hoàn thành xong tất cả các bước.
Cốc trà được bày ra trên bàn, cốc dùng để rót trà của hai người là khác nhau, hai người rót trà đưa cho mọi người.
“Thế nào ạ lão ba? Có phải con pha ngon hơn không?” Khả Khả chớp chớp mắt, chời đợi câu trả lời.
Thần sắc của Lý Tranh Diễn không được tốt lắm, vốn dĩ cứ tưởng rằng anh từng đưa Tiểu Bắc tới quán trà thì kiểu gì cô bé cũng có chút ấn tượng....
“Khả Khả, chúng ta thua rồi.”
“Cái gì?” Khả Khả không tin: “Rõ ràng con nhanh hơn anh ấy mà, tại sao con vẫn thua?”
Mạc phu nhân mỉm cười bước lên phía trước, giải thích cho hai đứa trẻ.
“Tiểu tiểu thư, nếu cháu muốn biết cho rõ ràng thì ta sẽ giải thích cho cháu hiểu, từ bước thứ hai trở đi bước nào cháu cũng làm sai rồi, ta đã nói khi cho lá trà vào trong ấm thì phải đổ một lần nước trà đi hãy, rồi tới khi đợi nước sôi, cháu không thể nước vừa sôi đã nóng vội đổ nước vào ấm trà, bọt trà cháu cũng chỉ hớt qua loa, tất cả những điều trên ta đã nói rồi nhưng dường như cháu đã quên hết....”
Khả Khả như không tin vào tia mình tròn xoe mắt, trong ánh mắt vẫn như thể không tin rằng mình đã làm sao.
Lương Nặc từ ánh mắt của Khả Khả có thể thấy rằng cô bé rất buồn, cô nheo mày, không muốn hai đứa trẻ vì chuyện này mà làm tình cảm sứt mẻ, cô nói với Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc! Vòng này chúng ta nhận thua, Khả Khả là em, con là anh, anh thì phải nhường em chứ!”
Tiểu Bắc đặt cốc trà xuống: “Hủy bỏ hôn ước thì con sẽ nhận thua.”
“Anh....” Khả Khả giậm chân: “Anh ghét em đên thế à?”
“Không cần thiết tới mức phải ghét.”
Vốn dĩ Lương Nặc muốn chuẩn bị tại nhà, sau này cũng có thể nghiên cứu, tìm hiểu một chút, nhưng Bắc Minh Dục chê phiền phức, lại nói cô sinh em bé chưa được một tháng, lo cho sức khỏe của Lương Nặc nên anh lập tức bảo mọi người ra quán trà.
Lý Tranh Diễn cũng đồng ý.
Gọi một cuộc điện thoại là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.
Quán trà ở Hải Thành không ít, lần này bọn họ đi tới quán trà Tri Ân, nghe nói là được truyền lại từ đời nhà Minh, từ xưa tới nay chuyên chịu trách nhiệm dâng trà cho triều đình, vì vậy trà ở đó rất: Đắt!
Đi qua những dãy hành lang dài, người phục vụ đưa họ tới một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Trong căn phòng rộng rãi có hai bức bình phong, hai bên đều có người đang đánh đàn tì bà, miệng hát những câu hát nhẹ nhàng thanh lịch theo tiếng nhạc.
“Bắc Minh thiếu gia, Lý thiếu gia, mời!”
Tiểu nhị đưa bọn họ ngồi xuống chỗ có bức đệm cói.
Lý Tranh Diễn hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Lý thiếu gia yên tâm, sớm đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Lời của tiểu nhị vừa dứt, liền có một người phụ nữ trung niên từ cửa chậm rãi bước vào, mái tóc đen được buộc lên, ngũ quan hài hòa cân đối, đó là một trong số những người chủ của quán trà này – Mạc phu nhân, người phụ nữ vừa bước vào miệng vừa nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn mọi người.
“Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, mời đi theo tôi!”
Tiểu Bắc và Khả Khả bốn mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ tới trước chiếc bàn, trên bàn bày la liệt các công cụ phục vụ cho việc hãm trà.
Mạc phu nhân cầm lấy bình trà làm nóng lên, lại dùng một mảnh vải mềm được thấm rượu cồn để lau xung quanh bình trà.
Khả Khả nhìn các động tác của người phụ nữ rồi nheo mày, khi trước khi Lý Tranh Diễn đưa cô bé tới đây đúng là cô đã nhìn thấy những động tác này, nhưng khi đó chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ liếc nhìn mà cũng chẳng để ý và ghi nhớ gì.
“Mùi kinh quá, sao không đem đi mà rửa luôn lại còn dùng còn để lau?”
“Bước này được gọi là tỉnh bình, không giống với khi tỉnh bình cho rượu, tỉnh bình cho rượu nhằm mục đích làm cho hương rượu nồng và thơm hơn, còn tỉnh bình cho trà là vì tránh lát nữa khi pha trà sẽ bị nhiễm những mùi vị từ bản thân mình mang theo.” Mạc phu nhân vừa cười vừa nhìn Khả Khả: “Cồn rượu rất dễ bay hơi đi, sau khi lau xong sẽ làm nóng như vậy sẽ không còn mùi rượu nữa.”
Ngay sau đó Mạc phu nhân làm nóng bình trà, mùi rượu bay ra không trung, mùi của dụng cụ cũng không còn nữa.
“Bước thứ hai, gọi là cho trà vào ấm, cũng là bước dùng thìa để lấy trà....”
“Bước thứ ba, đợi sôi, đợi nước sôi lên, bình thường mọi người sẽ nghĩ rằng đây là bước đơn giản nhất, nhưng trên thực tế đây là bước cần chú ý nhất, phải chú ý thời gian nước sôi không được để lâu quá....”
“Bước bốn, cho nước vào trà....”
“Bước năm, hớt bọt trà....”
“Bước sáu, làm nóng cốc....”
“Bước bảy, cũng là bước cuối cùng, đó chính là rót trà ra cốc, rót trà ra cốc cũng có hai điều cần chú ý....”
Mạc phu nhân thực hiện các động tác vô cùng thuần thục, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp mắt.
Tiểu Bắc chống tay lên cằm nhìn, cảm giác thật vô vị, nhẫn nại lại thấy không thoải mái, cô bé ngẩng đầu nhìn trộm Tiểu Bắc ở phía đối diện, cậu bé ngồi quan sát rất nghiêm túc, Khả Khả bĩu môi rồi cũng lại tiếp tục vừa nhìn vừa nghe.
“Xong rồi, mời cả nhà thưởng trà!”
Tiểu nhị đem trà do Mạc phu nhân đã pha xong bê xuống cho mọi người, Lương Nặc liếc nhìn cốc trà, màu sắc rất đẹp.
Khả Khả cũng nghiêng đầu ra nhìn thử xem cốc trà này trải qua nhiều công đoạn thế thì sẽ có mùi vị như thế nào.
Cô bế lập tức bê cốc trà lên định uống, Mạc phu nhân lại cười rồi nói: “Đợi đã tiểu tiểu thư, uống trà thực ra cũng rất cần chú ý, đầu tiên phải bê lên đặt trước mũi hít hà hơi trà, sau đó một tay cầm nắp cốc đẩy về phía trước, rồi sau đó mới đưa lên gần miệng, nếu uống luôn thì sẽ không thể thưởng thức được hết mùi vị của trà.”
Khả Khả tròn xoe mắt: “Sao lại phiền phức thế chứ?!”
“Nghệ thuật trà đạo rất coi trọng sự nhẫn nại, đây cũng là một trong số những điều khó khăn nhất đối với người trẻ khi tiếp cận trà đạo, Tiểu tiểu thưu tuổi còn nhỏ, cảm thấy phiền phức là điều hết sức bình thường.” Mạc phu nhân nói xong lại quay ra nhìn Tiểu Bắc, cậu mà thưởng xong một cốc trà, Mạc phu nhân lại rót cho cậu một cốc nữa, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tiểu Bắc uống hết cốc thứ hai, mới lễ phép trả lời: “Cả mũi và miệng đều cảm nhận được mùi thơm, nuốt vào tới họng thì lại thấy ngọt, nuốt hết rồi vẫn thấy mùi thơm phảng phất ở mũi ạ.”
Mạc phu nhân cười rất tươi: “ Pha trà là một canh bạc nhìn không rõ được thắng thua, có người đi được nửa đường liền bỏ cuộc, có người không chịu được sự cô đơn, cũng có người vừa đi vừa dừng lại, những người chẳng bao giờ nghĩ tới việc lùi bước mới đi được đến cuối cùng.”
Tiểu Bắc gật gật đầu: “Phu nhân nói thật chí lí!”
“Không dám không dám!” Mạc phu nhân lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn mọi người, sau đó đứng lên, nói với Lý Tranh Diễn: “Không cần thi nữa, thắng thua đã rõ.”
Lý Tranh Diễn cũng nhìn thấy ngay được Khả Khả không có đủ sự kiên nhẫn, anh cũng không biết làm thế nào khác.
“Tôi công nhận, Tiểu Bắc đúng là.....”
“Không được!” Khả Khả nghe không hiểu đoạn hội thoại phía trước của Mạc phu nhân và Tiểu Bắc, tới lúc này thì hiểu rồi, rõ ràng là nói cô đã thua, cô bé đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nói: “Con không phục, dựa vào cái gì chưa thi mà đã nói con thua, không chịu, không chịu....”
Lý Tranh Diễn nheo mày: “Khả Khả, thua cũng phải thua cho đường hoàng chứ!”
Bắc Minh Dục nói thản nhiên: “Nếu Khả Khả đã muốn thi thì cứ thi một cuộc đi, Tiểu Bắc, con thấy thế nào?”
“Để em ấy thua một cách rõ ràng, con không có ý kiến gì!”
Giọng nói rõ ràng, làm cho Khả Khả đang tức sôi sùng sục lên, cô bé nhìn chằm chằm vào Tiểu Bắc vẻ tức giận, liền bước lên phía trước ra bàn trà để pha trà, Tiểu Bắc thấy vậy cũng đứng lên và đi ra, trên bàn đã bày đầy đủ dụng cụ.
Thao tác tỉnh bình, động tác của hai người không khác nhau là mấy, nhưng dần dần, các động tác của Khả Khả liền trở nên liến thoắng, cố gắng để pha trà xong trước Tiểu Bắc.
Khả Khả đắc ý nhìn Tiểu Bắc: “Em nhanh hơn anh nhé!”
Tiểu Bắc không phản ứng lại, từ từ thực hiện các bước thứ sáu thứ bảy chậm rãi, nho nhã, thanh lịch....
Rất nhanh, hai người đều hoàn thành xong tất cả các bước.
Cốc trà được bày ra trên bàn, cốc dùng để rót trà của hai người là khác nhau, hai người rót trà đưa cho mọi người.
“Thế nào ạ lão ba? Có phải con pha ngon hơn không?” Khả Khả chớp chớp mắt, chời đợi câu trả lời.
Thần sắc của Lý Tranh Diễn không được tốt lắm, vốn dĩ cứ tưởng rằng anh từng đưa Tiểu Bắc tới quán trà thì kiểu gì cô bé cũng có chút ấn tượng....
“Khả Khả, chúng ta thua rồi.”
“Cái gì?” Khả Khả không tin: “Rõ ràng con nhanh hơn anh ấy mà, tại sao con vẫn thua?”
Mạc phu nhân mỉm cười bước lên phía trước, giải thích cho hai đứa trẻ.
“Tiểu tiểu thư, nếu cháu muốn biết cho rõ ràng thì ta sẽ giải thích cho cháu hiểu, từ bước thứ hai trở đi bước nào cháu cũng làm sai rồi, ta đã nói khi cho lá trà vào trong ấm thì phải đổ một lần nước trà đi hãy, rồi tới khi đợi nước sôi, cháu không thể nước vừa sôi đã nóng vội đổ nước vào ấm trà, bọt trà cháu cũng chỉ hớt qua loa, tất cả những điều trên ta đã nói rồi nhưng dường như cháu đã quên hết....”
Khả Khả như không tin vào tia mình tròn xoe mắt, trong ánh mắt vẫn như thể không tin rằng mình đã làm sao.
Lương Nặc từ ánh mắt của Khả Khả có thể thấy rằng cô bé rất buồn, cô nheo mày, không muốn hai đứa trẻ vì chuyện này mà làm tình cảm sứt mẻ, cô nói với Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc! Vòng này chúng ta nhận thua, Khả Khả là em, con là anh, anh thì phải nhường em chứ!”
Tiểu Bắc đặt cốc trà xuống: “Hủy bỏ hôn ước thì con sẽ nhận thua.”
“Anh....” Khả Khả giậm chân: “Anh ghét em đên thế à?”
“Không cần thiết tới mức phải ghét.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.