Chương 190: NGÔN NGỮ CỦA HOA HƯỚNG DƯƠNG
Thiên Nam Hy
16/01/2017
Kỷ Sênh im lặng hồi lâu, nói nghiêm túc: “Nặc Nặc, trong tận sâu đáy lòng cậu, cậu cảm thấy Bắc Minh Dục có giống với loại người dám làm mà không dám nhận không?”
“.........” Lương Nặc thút thít, từ từ nói: “Không.”
“Nếu cậu đã dành cho anh ấy sự tin tưởng như vậy thì cũng nên nhún một chút, nên đi tìm anh ấy nói chuyện này cho rõ ràng, nếu thực sự anh ấy ngoại tình, anh ấy cũng sẽ thừa nhận, tới lúc đó cậu tức giận cũng không muộn!”
“Thế nhưng tớ vừa nhìn thấy anh ấy đã không thể không nghĩ tới bộ dạng người phụ nữ mặc đồ ngủ của tớ rồi!”
“Thôi, không thể đổ lỗi cho cảm xúc được, phụ nữ việc gì cứ phải làm khó nhau làm gì?” Kỷ Sênh thở dài một tiếng nặng nề tôi nói: “Thế này đi, sáng mai tớ sẽ tìm tới tập đoàn Bắc Minh xem thế nào.”
“Như vậy không được hay cho lắm?”
Kể cả hai người họ quan hệ thân thiết nhưng nếu Kỷ Sênh đi tới tập đoàn Bắc Minh như vậy, Bắc Minh Dục liệu có tưởng rằng cô quá yếu ớt không?
“Có gì mà không hay, nếu cậu không yên tâm thì cùng tớ đi, dù sao thì tới lúc đó, kể cả nói là tớ giúp cậu báo thù, sợ gì anh ta.”
“Cậu để tớ suy nghĩ một lát hãy, tớ vẫn chưa sẵn sàng để đi gặp anh ấy!”
Nếu không lại giống với hôm nay, gặp nhau mà chẳng nói được điều gì cho rõ ràng, cãi nhau rôi bỏ ra về, như thế thì không tốt tí nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Nặc vẫn còn nằm trong chăn, Lương phu nhân đã gọi cửa phòng cô, giọng quở trách: “Lại còn chưa chịu dậy, nhanh nhanh dậy đi, dưới nhà có bưu phẩm của con kia kìa.”
Lương Nặc lăn lăn người ,dụi dụi mắt.
“Bưu phẩm gì thế ạ?”
“Mẹ làm sao biết được, nói chung là con nhanh nhanh xuống ký tên cho người ta còn đi, mấy thùng liền đấy, nhân viên nói bắt buộc phải là con ký tên, đồ gì thì có vẻ bí mật lắm!” Lương phu nhân ngữ khí không được kiên nhẫn cho lắm.
Lương Nặc lau qua cái mặt súc miệng, đi đôi dép trong nhà vào bước xuống.
Nhân viên vận chuyển đưa tờ hóa đơn cho cô bảo cô ký tên: “Là Lương tiểu thư Lương Nặc phải không? Cô ký tên vào đây là được rồi.”
“Đây là đồ ai tặng vậy?”
Lương Nặc hoài nghi không hiểu, nhìn vào phần người gửi thì không thấy viết gì.
Nhân viên vận chuyển cười: “Lương tiểu thư mở ra là biết ngay ai tặng.”
Sau khi ký nhận, Lương phu nhân tiễn người vận chuyển, vội vàng giục Lương Nặc: “Có phải đồng nghiệp bên Pháp gửi mỹ phẩm về cho con không? Đúng lúc thật, mẹ gần đây bao nhiêu là nếp nhăn, có cái để dùng rồi....”
Lương Nặc lắc đầu: “Người gửi không viết tên, chắc chắn không phải bưu phẩm quốc tế.”
“Thế thì nhanh bóc ra xem nào!” Lương phu nhân háo hức không ngừng giục cô: “Mẹ ở đây bao nhiêu lâu cũng không có ai gửi gì cho mẹ, con vừa mới về đã có người gửi bao nhiêu đồ đến thế này!”
Thoáng nhìn một cái, phòng khách có đến 4, 5 chiếc hộp giấy carton cao tầm 50 cm.
Trong sự mong chờ của Lương phu nhân, Lương Nặc cầm chiếc kéo khẽ khàng cắt miệng hộp giấy ra.
“Trời đất, mẹ còn tưởng là cái gì, thế mà lại là hoa hướng dương?” Khi Lương phu nhân nhìn thấy trong hộp toàn là hoa hướng dương, mặt bà ta trùng xuống: “Ai mà ăn no rửng mỡ lại đi gửi cho con những thứ này chứ?”
Nhìn chằm chằm vào những bông hoa hướng dương đang nở rực rỡ, Lương Nặc nghĩ lại lúc trước khi mà anh và cô cùng nhau đi lượn trung tâm thương mại.
Thời gian đó, thật là ngọt ngào.
Tự nhiên nước mắt cô cứ chảy ra, lăn dài trên má, Lương Nặc không nhịn được.
Lương phu nhân nói chế giễu: “Chỉ là mấy chậu hoa hướng dương thôi mà, xem con kìa, có gì đáng khóc chứ! vừa mới sớm ra, đúng là....nín ngay cho mẹ!”
“Con....”
Lương Nặc vẫn thút thít, ôm lấy hoa hướng dương mà không biết nói gì.
Đây là hoa do Bắc Minh Dục tặng, chắc chắn là anh ấy.
Ngoài anh ấy ra, sẽ chẳng có ai tặng cô hoa hướng dương thế này.
“Ấy! Ai tặng hoa hướng dương vậy?”
Đúng lúc này, Lương Vân cầm túi xách từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt nhìn một lượt phòng khách: “Mẹ, mẹ hồi xuân đấy à? Ai tặng mẹ thế?”
“Con ranh này, nói mẹ mày thế à?” Lương phu nhân lườm Lương Vân, nói: “Đây là hoa do tên thần kinh nào đấy tặng em gái con đấy, đến cái tên cũng không để lại, chắc là tự biết thân biết phận nên không đề tên!”
Lương Vân cười ha ha, vỗ nhẹ tay vào người Lương phu nhân: “Mẹ, mẹ phải cập nhật thông tin cho kịp với thời đại chứ, nếu hoa hướng dương mà là do một người đàn ông tặng thì đó nhất định là biểu thị cho tình yêu.”
“Là thế nào?” Lương phu nhân tò mò.
“Hoa hướng dương dùng để thay cho lời muốn nói – đó là tình yêu thầm lặng.”
Choang.
Chậu hoa trên tay Lương Nặc đột nhiên rơi xuống đất, người cô như bị sét đánh, máy móc quay ra nhìn thẳng vào Lương Vân: “Chị vừa nói gì? Hoa hướng dương thay cho lời muốn nói?”
Trong phút chốc, khuôn mặt Lương Nặc ướt đẫm nước mắt.
Hóa ra từ giây phút đó, anh đã biểu lộ rõ tình ý của mình, chỉ là cô ngốc nghếch không hiểu, cứ nghĩ rằng anh tặng cô hoa hướng dương là để hi vọng cô có thể giống như loài hoa này, luôn hướng về phía mặt trời, lạc quan vui vẻ trưởng thành hơn.
Lương Vân vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đây là...Bắc Minh Dục tặng em à?”
Lương Nặc không trả lời nhưng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô đã nói rõ cho tất cả.
“Đàn ông khi mà theo đuổi phụ nữ, ngoài ăn cơm, xem phim, tặng hoa lẽ nào chỉ mấy chậu hoa hướng dương đã mua chuộc được em à? Đừng quên rằng anh ta là người đàn ông ngoại tình!” Lương Vân nhắc nhở.
Lương Nặc cắn môi: “Cảm ơn chị, em hiểu ý của chị nhưng em nhất định phải đi tìm anh ấy, em phải hỏi anh ấy mọi việc cho rõ ràng!”
Nói xong, Lương Nặc đến bữa sáng cũng không ăn, thay dép rồi đi thẳng tới tập đoàn Bắc Minh, trên đường đi cô gọi điện cho Kỷ Sênh thông báo tình hình, cô nói cô nhất định phải tự mình đi hỏi cho ra nhẽ, Kỷ Sênh cũng nói cô cũng sẽ cùng đến.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa tập đoàn lúc 9 giờ 30 phút.
“Anh ấy tặng cậu hoa hướng dương á?” KỶ Sênh vỗ vỗ vai Lương Nặc, lời nói nhấn mạnh: “Nếu đã như vậy thì hai người hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau, nói rõ những chuyện hiểu lầm, những việc không vui ra.”
“Ừm, tớ sẽ làm thế!”
Hai người đi lên thang máy, vì những người trực ở dưới nhận ra Lương Nặc nên cũng không cản cô lại, hai người đi thẳng tới phòng anh.
Nhưng, khi hai người vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy An Tử Đan đi đến.
Lương Nặc toàn thân run lên: “Là cô ta!”
Kỷ Sênh đơ người ra: “Ai?”
“Tớ ở ngự cảnh viên đã nhìn thấy người phụ nữ đó! Cô ta bây giờ lại ở tập đoàn.”
Lương Nặc nghiến răng tức giận nói, Kỷ Sênh quay đầu nhìn An Tử Đan: “Nhìn giống con hồ li thế không biết....ơ nhưng Nặc Nặc, sao tớ cô ta giống cậu vậy? Đặc biệt là khuôn mặt....”
Lương Nặc cũng đơ người ra nói lẩm bẩm: “HÌnh như cũng có chút giống thật!”
Kỷ Sênh nhất thời đầu óc như được khai thông: “Lẽ nào Bắc Minh Dục trong lúc say tưởng co ta là cậu? Hoặc là, Bắc Minh Dục dùng cô ta để thay thế cậu?”
Lương Nặc trắng bệch mặt ra, Kỷ Sênh tự biết bản thân mình vừa nhỡ mồm, vội chữa lại: “Chết tiệt, giờ đứng đây mà đoán đi đoán lại cũng chẳng nghĩa lí gì, dù sao thì chồng cậu cũng đang trong phòng làm việc kia, tự cậu đi hỏi anh ấy đi!”
An Tử Đan mặc một chiếc váy công sở bó sát người để lộ ra thân hình với những đường cong nóng bỏng.
“Lương tiểu thư? Có đúng là cô không vậy?”
“.........” Lương Nặc thút thít, từ từ nói: “Không.”
“Nếu cậu đã dành cho anh ấy sự tin tưởng như vậy thì cũng nên nhún một chút, nên đi tìm anh ấy nói chuyện này cho rõ ràng, nếu thực sự anh ấy ngoại tình, anh ấy cũng sẽ thừa nhận, tới lúc đó cậu tức giận cũng không muộn!”
“Thế nhưng tớ vừa nhìn thấy anh ấy đã không thể không nghĩ tới bộ dạng người phụ nữ mặc đồ ngủ của tớ rồi!”
“Thôi, không thể đổ lỗi cho cảm xúc được, phụ nữ việc gì cứ phải làm khó nhau làm gì?” Kỷ Sênh thở dài một tiếng nặng nề tôi nói: “Thế này đi, sáng mai tớ sẽ tìm tới tập đoàn Bắc Minh xem thế nào.”
“Như vậy không được hay cho lắm?”
Kể cả hai người họ quan hệ thân thiết nhưng nếu Kỷ Sênh đi tới tập đoàn Bắc Minh như vậy, Bắc Minh Dục liệu có tưởng rằng cô quá yếu ớt không?
“Có gì mà không hay, nếu cậu không yên tâm thì cùng tớ đi, dù sao thì tới lúc đó, kể cả nói là tớ giúp cậu báo thù, sợ gì anh ta.”
“Cậu để tớ suy nghĩ một lát hãy, tớ vẫn chưa sẵn sàng để đi gặp anh ấy!”
Nếu không lại giống với hôm nay, gặp nhau mà chẳng nói được điều gì cho rõ ràng, cãi nhau rôi bỏ ra về, như thế thì không tốt tí nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Nặc vẫn còn nằm trong chăn, Lương phu nhân đã gọi cửa phòng cô, giọng quở trách: “Lại còn chưa chịu dậy, nhanh nhanh dậy đi, dưới nhà có bưu phẩm của con kia kìa.”
Lương Nặc lăn lăn người ,dụi dụi mắt.
“Bưu phẩm gì thế ạ?”
“Mẹ làm sao biết được, nói chung là con nhanh nhanh xuống ký tên cho người ta còn đi, mấy thùng liền đấy, nhân viên nói bắt buộc phải là con ký tên, đồ gì thì có vẻ bí mật lắm!” Lương phu nhân ngữ khí không được kiên nhẫn cho lắm.
Lương Nặc lau qua cái mặt súc miệng, đi đôi dép trong nhà vào bước xuống.
Nhân viên vận chuyển đưa tờ hóa đơn cho cô bảo cô ký tên: “Là Lương tiểu thư Lương Nặc phải không? Cô ký tên vào đây là được rồi.”
“Đây là đồ ai tặng vậy?”
Lương Nặc hoài nghi không hiểu, nhìn vào phần người gửi thì không thấy viết gì.
Nhân viên vận chuyển cười: “Lương tiểu thư mở ra là biết ngay ai tặng.”
Sau khi ký nhận, Lương phu nhân tiễn người vận chuyển, vội vàng giục Lương Nặc: “Có phải đồng nghiệp bên Pháp gửi mỹ phẩm về cho con không? Đúng lúc thật, mẹ gần đây bao nhiêu là nếp nhăn, có cái để dùng rồi....”
Lương Nặc lắc đầu: “Người gửi không viết tên, chắc chắn không phải bưu phẩm quốc tế.”
“Thế thì nhanh bóc ra xem nào!” Lương phu nhân háo hức không ngừng giục cô: “Mẹ ở đây bao nhiêu lâu cũng không có ai gửi gì cho mẹ, con vừa mới về đã có người gửi bao nhiêu đồ đến thế này!”
Thoáng nhìn một cái, phòng khách có đến 4, 5 chiếc hộp giấy carton cao tầm 50 cm.
Trong sự mong chờ của Lương phu nhân, Lương Nặc cầm chiếc kéo khẽ khàng cắt miệng hộp giấy ra.
“Trời đất, mẹ còn tưởng là cái gì, thế mà lại là hoa hướng dương?” Khi Lương phu nhân nhìn thấy trong hộp toàn là hoa hướng dương, mặt bà ta trùng xuống: “Ai mà ăn no rửng mỡ lại đi gửi cho con những thứ này chứ?”
Nhìn chằm chằm vào những bông hoa hướng dương đang nở rực rỡ, Lương Nặc nghĩ lại lúc trước khi mà anh và cô cùng nhau đi lượn trung tâm thương mại.
Thời gian đó, thật là ngọt ngào.
Tự nhiên nước mắt cô cứ chảy ra, lăn dài trên má, Lương Nặc không nhịn được.
Lương phu nhân nói chế giễu: “Chỉ là mấy chậu hoa hướng dương thôi mà, xem con kìa, có gì đáng khóc chứ! vừa mới sớm ra, đúng là....nín ngay cho mẹ!”
“Con....”
Lương Nặc vẫn thút thít, ôm lấy hoa hướng dương mà không biết nói gì.
Đây là hoa do Bắc Minh Dục tặng, chắc chắn là anh ấy.
Ngoài anh ấy ra, sẽ chẳng có ai tặng cô hoa hướng dương thế này.
“Ấy! Ai tặng hoa hướng dương vậy?”
Đúng lúc này, Lương Vân cầm túi xách từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt nhìn một lượt phòng khách: “Mẹ, mẹ hồi xuân đấy à? Ai tặng mẹ thế?”
“Con ranh này, nói mẹ mày thế à?” Lương phu nhân lườm Lương Vân, nói: “Đây là hoa do tên thần kinh nào đấy tặng em gái con đấy, đến cái tên cũng không để lại, chắc là tự biết thân biết phận nên không đề tên!”
Lương Vân cười ha ha, vỗ nhẹ tay vào người Lương phu nhân: “Mẹ, mẹ phải cập nhật thông tin cho kịp với thời đại chứ, nếu hoa hướng dương mà là do một người đàn ông tặng thì đó nhất định là biểu thị cho tình yêu.”
“Là thế nào?” Lương phu nhân tò mò.
“Hoa hướng dương dùng để thay cho lời muốn nói – đó là tình yêu thầm lặng.”
Choang.
Chậu hoa trên tay Lương Nặc đột nhiên rơi xuống đất, người cô như bị sét đánh, máy móc quay ra nhìn thẳng vào Lương Vân: “Chị vừa nói gì? Hoa hướng dương thay cho lời muốn nói?”
Trong phút chốc, khuôn mặt Lương Nặc ướt đẫm nước mắt.
Hóa ra từ giây phút đó, anh đã biểu lộ rõ tình ý của mình, chỉ là cô ngốc nghếch không hiểu, cứ nghĩ rằng anh tặng cô hoa hướng dương là để hi vọng cô có thể giống như loài hoa này, luôn hướng về phía mặt trời, lạc quan vui vẻ trưởng thành hơn.
Lương Vân vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đây là...Bắc Minh Dục tặng em à?”
Lương Nặc không trả lời nhưng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô đã nói rõ cho tất cả.
“Đàn ông khi mà theo đuổi phụ nữ, ngoài ăn cơm, xem phim, tặng hoa lẽ nào chỉ mấy chậu hoa hướng dương đã mua chuộc được em à? Đừng quên rằng anh ta là người đàn ông ngoại tình!” Lương Vân nhắc nhở.
Lương Nặc cắn môi: “Cảm ơn chị, em hiểu ý của chị nhưng em nhất định phải đi tìm anh ấy, em phải hỏi anh ấy mọi việc cho rõ ràng!”
Nói xong, Lương Nặc đến bữa sáng cũng không ăn, thay dép rồi đi thẳng tới tập đoàn Bắc Minh, trên đường đi cô gọi điện cho Kỷ Sênh thông báo tình hình, cô nói cô nhất định phải tự mình đi hỏi cho ra nhẽ, Kỷ Sênh cũng nói cô cũng sẽ cùng đến.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa tập đoàn lúc 9 giờ 30 phút.
“Anh ấy tặng cậu hoa hướng dương á?” KỶ Sênh vỗ vỗ vai Lương Nặc, lời nói nhấn mạnh: “Nếu đã như vậy thì hai người hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau, nói rõ những chuyện hiểu lầm, những việc không vui ra.”
“Ừm, tớ sẽ làm thế!”
Hai người đi lên thang máy, vì những người trực ở dưới nhận ra Lương Nặc nên cũng không cản cô lại, hai người đi thẳng tới phòng anh.
Nhưng, khi hai người vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy An Tử Đan đi đến.
Lương Nặc toàn thân run lên: “Là cô ta!”
Kỷ Sênh đơ người ra: “Ai?”
“Tớ ở ngự cảnh viên đã nhìn thấy người phụ nữ đó! Cô ta bây giờ lại ở tập đoàn.”
Lương Nặc nghiến răng tức giận nói, Kỷ Sênh quay đầu nhìn An Tử Đan: “Nhìn giống con hồ li thế không biết....ơ nhưng Nặc Nặc, sao tớ cô ta giống cậu vậy? Đặc biệt là khuôn mặt....”
Lương Nặc cũng đơ người ra nói lẩm bẩm: “HÌnh như cũng có chút giống thật!”
Kỷ Sênh nhất thời đầu óc như được khai thông: “Lẽ nào Bắc Minh Dục trong lúc say tưởng co ta là cậu? Hoặc là, Bắc Minh Dục dùng cô ta để thay thế cậu?”
Lương Nặc trắng bệch mặt ra, Kỷ Sênh tự biết bản thân mình vừa nhỡ mồm, vội chữa lại: “Chết tiệt, giờ đứng đây mà đoán đi đoán lại cũng chẳng nghĩa lí gì, dù sao thì chồng cậu cũng đang trong phòng làm việc kia, tự cậu đi hỏi anh ấy đi!”
An Tử Đan mặc một chiếc váy công sở bó sát người để lộ ra thân hình với những đường cong nóng bỏng.
“Lương tiểu thư? Có đúng là cô không vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.