Chương 259: Tại sao không đi chết đi
Thiên Nam Hy
19/02/2017
Bây giờ là thời điển vừa ăn Tết xong, càng ngày càng nhiều người về quê
ăn Tết xong thì lại đi làm xa, hoặc học sinh cũng đến trường, ở nông
thôn, đa phần đều là các trường nội trú, học sinh ở trường từ thứ hai
tới thứ sáu, chỉ có cuối tuần mới về nhà.
Người trong thôn vì vậy mà càng ngày càng ít đi!
Hôm nay, bà Vương đột nhiên nói cùng cô với vẻ mặt nghiêm khắc: “Nắc Tử, Con tốt nhất đừng chạy lung tung, nếu có muốn lên thị trấn thì hãy đi cùng với bạn ấy nhé!”
“Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Bà Vương thở dài một tiếng rồi nói: “Mấy ngày nay chẳng phải vừa mới bắt đầu đi học trở lại à? Có một nữ học sinh ngày hôm kia đi lên trường, đi từ tờ mờ sáng, kết quả là vừa ra khỏi thôn, ở một ngã ba bị người ta bắt vào trong rừng rồi....cưỡng hiếp, mới là một đứa học sinh cấp hai thôi, mười mấy tuổi đầu, tội nghiệp....”
Trong đầu Lương Nặc đột nhiên lóe lên hình ảnh được quay trong đoạn video mà tên bác sĩ kia cho cô xem - cảnh cô bị Bắc Minh Dục làm nhục, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch ra, hai chân chập choạng lùi về phía sau hai bước.
Bà Vương tưởng cô bị dọa làm cho sợ hãi, còn vội vàng chạy lại gần đỡ lấy cô.
“Đừng sợ, sau này ra ngoài thì con chú ý chút là được, đi cùng vài người là tốt nhất, như vậy sẽ không có chuyện gì đâu....”
Sắc mặt Lương Nặc vẫn trắng bệch, cố gắng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “An ninh ở đây kém vậy ạ?”
Bà Vương thở dài ngao ngán nói: “Đây là nông thôn chứ chẳng phải thành thị, phạm phải tội gì liền chạy vào rừng trốn, chỉ cần biết rõ tình hình ở đây, trốn vài năm chẳng thành vấn đề gì, có muốn bắt cũng không bắt được, an ninh tốt thế nào cũng chẳng an thua! Mấy ngày trước chẳng phải bà nói với con là có trẻ con bị sói cắp đi à? Sau đó lại nghe có người nói, thực ra không phải là bị sói cắp đi đâu mà là bị người ta bắt đi đấy!”
Lương Nặc không ngờ được rằng vùng nông thôn tưởng thanh bình này lại nơi nơi đều tiềm ẩn mối nguy hiểm như vậy.
“Vậy...học sinh đó bây giờ thế nào rồi ạ?”
“Đang ở trong bệnh viện ấy, bà có quen biết với một người họ hàng của con bé đó, nghe nói ý nhà người ta là đợi điều trị một khoảng thời gian nữa cho ổn định tinh thần, không có trở ngại gì nữa thì sẽ cho đi làm chứ không đi học nữa.”
“Sao có thể như vậy được?” Lương Nặc phản bác theo phản xạ: “Em ấy mới có mười mấy tuổi, nếu không đi học, sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì tương lai chẳng phải là không còn gì à....”
“Vậy thì còn có cách nào khác? Con gái, vốn dĩ nuôi là chỉ có thiệt, bây giờ danh tiết lại mang tiếng thế thì chỉ còn cách cho ra ngoài!” Bà Vương nói với vẻ như đó là điều đương nhiên.
Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: Bà à! Con có thể đi thăm em ấy được không?“
“Để bà giúp con hỏi xem hãy nhé!”
Buổi chiều, Lương Nặc kể lại toàn bộ sự việc cho Liễu Tiêu Hàn, bảo cô bạn cũng phải cẩn thận, thân gái một mình lại liễu yếu đào tơ, sức phản kháng không có, không biết tự vệ khi gặp kẻ xấu thì hậu quả rất khôn lường.
Liễu Tiêu Hàn mới xe xong thì tỏ ra hết sức ngạc nhiên, sau đó khua chân múa tay nói: “Đến bé gái mới có mười mấy tuổi còn không tha, lần sau dám xuất hiện trước mặt bà xem, bà nhất định không tha cho tên khốn đó!”
Lại hai ngày nữa qua đi, Lương Nặc nghe thấy thông tin về sự việc này càng lúc càng nhiều.
Nghe nói tên khốn nạn đó là một kẻ vừa được thả ra từ trại cải tạo, nghe nói tên này hồi trẻ là một kẻ hiếu chiến, sau đó tên này còn điên cuồng tới mức hãm hiếp cả chịu dâu mình vì vậy mà bị vào tù.
Không ngờ vừa mới được thả ra chưa được bao lâu đã lại phạm tội, đến học sinh cũng không tha.
Công an ở trên huyện đã tổ chức một nhóm người để đi bắt hắn ta nhưng tên này xuất quỷ nhập thần, hôm nay ở ngọn núi này phạm tội, ngày mai đã chạy sang thôn khác, việc bắt giữ hắn rất khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, tin tức về tên tội phạm này được truyền đi nhanh chóng làm mọi người đều thấy hoảng loạn.
Có điều nơi mà Lương Nặc ở cách khá xa nơi xảy ra vụ việc đó, nên vẫn yên ắng chưa thấy có gì.
Buổi tối, Bà Vương nhiệt tình mời cô và Liễu Tiêu Hàn qua nhà bà ăn cơm, đi được nửa đường, Lương Nặc phát hiện không mang điện thoại, liền bảo Liễu Tiêu Hàn đi trước, cô sẽ đuổi theo sau.
Kết quả, trên con đường nhỏ cách đó không xa cũng không gần.
Lương Nặc rõ ràng nghe thấy ở trong đám cỏ khô cách chỗ cô đứng không xa có tiếng con gái đang kêu lên nhưng như đang bị bịt miệng lại....
“Không! Cứu mạng, bỏ tôi ra, cứu mạng với.....!”
Theo phản xạ, Lương Nặc muốn lại gần để giúp đỡ.
Bản thân cô là người đã từng trải qua chuyện này, cô biết nỗi đau nó để lại, cô không muốn có nhiều cô gái gặp phải cảnh như vậy.
đi vào phía trong thêm vài bước, Lương Nặc nhìn thấy một tên đàn ông với thân hình thô kệch đang đè lên người một người thiếu nữ.
Miệng anh ta há ra để lộ hàm răng vàng khè như nghệ, không chịu để yên mà hôn cô gái như một kẻ điên dại.
Chỉ nhìn thấy cảnh cô gái đang vùng vẫy còn hắn thì cố đạt mục đích mà Lương Nặc đã cảm thấy ghê tởm hơn bất cứ thứ gì, cô nhanh chóng cúi đầu nhặt một khúc gỗ khô to, đang định cầm nó đập vào đầu tên khốn nạn kia nhằm cho hắn ngất xỉu đi nhưng hắn dường như đã cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, hắn đột nhiên quay đầu lên.
Ánh mắt của Lương Nặc và ánh mắt của hắn đan vào nhau.
Tên đó đơ người ra mất một giây, ngay sau đó là ánh mắt sáng lên tinh ranh của một tên khốn nạn, tay hắn giơ lên đập vào mặt cô gái rồi hắn nói vui vẻ: “Hôm nay không ngờ lại may mắn thế, lại có thể gặp được hai con cừu một non một mặn mà thế này!”
Cô gái bị cái tát của anh ta sượt cả qua tai làm cho ù đi, đầu óc gần như rơi vào trạng thái cô tri vô giác.
Lương Nặc ý thức được rằng bản thân đang ở vào trong hoàn cảnh không được tốt, nhưng không biết có phải vì cô biết Bắc Minh Dục đang ở gần đây không mà ánh mắt cô không hề tỏ rõ sự hốt hoảng và sợ hãi chỉ có sự ghê tởm ngập tràn trong ánh mắt đó.
Tên đó bỏ cô gái ra, nhìn Lương Nặc và tiến lại gần, Lương Nặc cầm chắc cây gậy trong tay, khi mà tên khốn nạn đó hùng hổ tiến lại gần cô, cô liền dùng cây gậy đó giơ cao và định đập vào đầu hắn, cây gậy đó nhìn thì chắc chắn nhưng trên thực tế thì trải qua sương gió và cả nước mưa mà nó đã trở nên mục nát chứ không còn được chắn chắn như vẻ bề ngoài.
Tên đó mặt hằm hằm, hơi cúi đầu xuống, vẫn với vẻ bá đạo và đôi mắt như sắp phun ra lửa.
Sau đó đột nhiên hắn nghiêng người né được cú đánh của cô.
Lương Nặc vì xông lên nên lúc này đứng không còn vững nữa, Lương Nặc chú ý thấy phía sau mình có một cái cống ngầm, sau đó cô cố ý giả vờ sợ hãi lùi về phía sau để trốn, tên đó không để ý thấy ý đồ của cô mà xông lên, kết quả là chân hắn bị hụt xuống cống.
“Aaa...” một tiếng kêu vang lên, anh ta bị tụt cả nửa người xuống cống, chân ngập trong bùn đất.
“Chết tiệt, mày dám lừa tao hả? đừng đợi lão tử thoát ra được, thoát ra được tao sẽ....”
Lương Nặc như chẳng quan tâm tới lời hắn ta nói, cô lại cầm một thanh gỗ khác chắc chắn hơn đập vào đầu vào người hắn, cô hét lên mắng chửi: “Khốn nạn! đến đứa trẻ mày cũng không chịu buông tha?? Loại người như mày đáng bị tù trung thân ấy, chứ thả mày ra ngoài làm cái gì hả? Tại sao không đi chết đi.....”
.................
Một lúc lâu sau, cô cảm thấy sức phản kháng của hắn càng ngày càng yếu, không lâu sau cô nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào miệng cống, trên đầu toàn là máu.
Cô thần người ra khoảng vài giây sau đó mới lấy lại tinh thần, cô lạnh lùng vứt khúc gỗ xuống đất sau đó chạy tới bên cạnh cô gái.
Quần áo của cô gái đã bị hắn xé nát tương không còn ra hình thù gì nữa, cũng may đang là mùa đông cô mặc khá nhiều vì vậy đã cởi chiếc áo khoác ngoài chùm vào người cho cô gái, đỡ cô lên.
“Em sao rồi? Có việc gì không? Để chị đưa em đi bệnh viện nhé.”
Cô gái vụng về hốt hoảng, khóc nức nở nhìn như một con thỏ non.
Cô khó khăn gật đầu, từ dưới đất đứng lên, nửa người đều dựa vào người Lương Nặc, đột nhiên, cô gái tròn xoe mắt, miệng mấp ma mấp máy không thành lời, chỉ tay vào phía sau Lương Nặc.
“Hắn ta...hắn ta...cẩn thận.”
Tinh thần Lương Nặc đột nhiên thay đổi, cô quay đầu nhìn thì thấy một thân hình khệnh khạng bê bết máu đang tiến lại gần phía cô, đó chính là tên khốn nạn yếu đuối lúc bị cô đánh.
Hai người bị tên đó đẩy ngã, gáy cô gái thì bị đập vào một hòn đá nhỏ nên cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Tên khốn nạn đó như một con thú hoang xông lên ôm chầm lấy Lương Nặc, hắn điên loạn xé quần áo cô ra rồi lại giơ tay tát cho cô hai cái vào hai bên má: “Cha mẹ mày! Bố mày đây chưa từng bị một đứa con gái đánh thành ra thế này đâu! Xem hôm nay ông mày không cho mày chết cay chết đắng thì có xứng danh ông mày không nhé!”
Ánh mắt ánh ta là sự tức giận và điên loạn, dường như không còn lí trí nữa, hắn muốn xé nát cô.
Người trong thôn vì vậy mà càng ngày càng ít đi!
Hôm nay, bà Vương đột nhiên nói cùng cô với vẻ mặt nghiêm khắc: “Nắc Tử, Con tốt nhất đừng chạy lung tung, nếu có muốn lên thị trấn thì hãy đi cùng với bạn ấy nhé!”
“Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Bà Vương thở dài một tiếng rồi nói: “Mấy ngày nay chẳng phải vừa mới bắt đầu đi học trở lại à? Có một nữ học sinh ngày hôm kia đi lên trường, đi từ tờ mờ sáng, kết quả là vừa ra khỏi thôn, ở một ngã ba bị người ta bắt vào trong rừng rồi....cưỡng hiếp, mới là một đứa học sinh cấp hai thôi, mười mấy tuổi đầu, tội nghiệp....”
Trong đầu Lương Nặc đột nhiên lóe lên hình ảnh được quay trong đoạn video mà tên bác sĩ kia cho cô xem - cảnh cô bị Bắc Minh Dục làm nhục, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch ra, hai chân chập choạng lùi về phía sau hai bước.
Bà Vương tưởng cô bị dọa làm cho sợ hãi, còn vội vàng chạy lại gần đỡ lấy cô.
“Đừng sợ, sau này ra ngoài thì con chú ý chút là được, đi cùng vài người là tốt nhất, như vậy sẽ không có chuyện gì đâu....”
Sắc mặt Lương Nặc vẫn trắng bệch, cố gắng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “An ninh ở đây kém vậy ạ?”
Bà Vương thở dài ngao ngán nói: “Đây là nông thôn chứ chẳng phải thành thị, phạm phải tội gì liền chạy vào rừng trốn, chỉ cần biết rõ tình hình ở đây, trốn vài năm chẳng thành vấn đề gì, có muốn bắt cũng không bắt được, an ninh tốt thế nào cũng chẳng an thua! Mấy ngày trước chẳng phải bà nói với con là có trẻ con bị sói cắp đi à? Sau đó lại nghe có người nói, thực ra không phải là bị sói cắp đi đâu mà là bị người ta bắt đi đấy!”
Lương Nặc không ngờ được rằng vùng nông thôn tưởng thanh bình này lại nơi nơi đều tiềm ẩn mối nguy hiểm như vậy.
“Vậy...học sinh đó bây giờ thế nào rồi ạ?”
“Đang ở trong bệnh viện ấy, bà có quen biết với một người họ hàng của con bé đó, nghe nói ý nhà người ta là đợi điều trị một khoảng thời gian nữa cho ổn định tinh thần, không có trở ngại gì nữa thì sẽ cho đi làm chứ không đi học nữa.”
“Sao có thể như vậy được?” Lương Nặc phản bác theo phản xạ: “Em ấy mới có mười mấy tuổi, nếu không đi học, sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì tương lai chẳng phải là không còn gì à....”
“Vậy thì còn có cách nào khác? Con gái, vốn dĩ nuôi là chỉ có thiệt, bây giờ danh tiết lại mang tiếng thế thì chỉ còn cách cho ra ngoài!” Bà Vương nói với vẻ như đó là điều đương nhiên.
Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: Bà à! Con có thể đi thăm em ấy được không?“
“Để bà giúp con hỏi xem hãy nhé!”
Buổi chiều, Lương Nặc kể lại toàn bộ sự việc cho Liễu Tiêu Hàn, bảo cô bạn cũng phải cẩn thận, thân gái một mình lại liễu yếu đào tơ, sức phản kháng không có, không biết tự vệ khi gặp kẻ xấu thì hậu quả rất khôn lường.
Liễu Tiêu Hàn mới xe xong thì tỏ ra hết sức ngạc nhiên, sau đó khua chân múa tay nói: “Đến bé gái mới có mười mấy tuổi còn không tha, lần sau dám xuất hiện trước mặt bà xem, bà nhất định không tha cho tên khốn đó!”
Lại hai ngày nữa qua đi, Lương Nặc nghe thấy thông tin về sự việc này càng lúc càng nhiều.
Nghe nói tên khốn nạn đó là một kẻ vừa được thả ra từ trại cải tạo, nghe nói tên này hồi trẻ là một kẻ hiếu chiến, sau đó tên này còn điên cuồng tới mức hãm hiếp cả chịu dâu mình vì vậy mà bị vào tù.
Không ngờ vừa mới được thả ra chưa được bao lâu đã lại phạm tội, đến học sinh cũng không tha.
Công an ở trên huyện đã tổ chức một nhóm người để đi bắt hắn ta nhưng tên này xuất quỷ nhập thần, hôm nay ở ngọn núi này phạm tội, ngày mai đã chạy sang thôn khác, việc bắt giữ hắn rất khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, tin tức về tên tội phạm này được truyền đi nhanh chóng làm mọi người đều thấy hoảng loạn.
Có điều nơi mà Lương Nặc ở cách khá xa nơi xảy ra vụ việc đó, nên vẫn yên ắng chưa thấy có gì.
Buổi tối, Bà Vương nhiệt tình mời cô và Liễu Tiêu Hàn qua nhà bà ăn cơm, đi được nửa đường, Lương Nặc phát hiện không mang điện thoại, liền bảo Liễu Tiêu Hàn đi trước, cô sẽ đuổi theo sau.
Kết quả, trên con đường nhỏ cách đó không xa cũng không gần.
Lương Nặc rõ ràng nghe thấy ở trong đám cỏ khô cách chỗ cô đứng không xa có tiếng con gái đang kêu lên nhưng như đang bị bịt miệng lại....
“Không! Cứu mạng, bỏ tôi ra, cứu mạng với.....!”
Theo phản xạ, Lương Nặc muốn lại gần để giúp đỡ.
Bản thân cô là người đã từng trải qua chuyện này, cô biết nỗi đau nó để lại, cô không muốn có nhiều cô gái gặp phải cảnh như vậy.
đi vào phía trong thêm vài bước, Lương Nặc nhìn thấy một tên đàn ông với thân hình thô kệch đang đè lên người một người thiếu nữ.
Miệng anh ta há ra để lộ hàm răng vàng khè như nghệ, không chịu để yên mà hôn cô gái như một kẻ điên dại.
Chỉ nhìn thấy cảnh cô gái đang vùng vẫy còn hắn thì cố đạt mục đích mà Lương Nặc đã cảm thấy ghê tởm hơn bất cứ thứ gì, cô nhanh chóng cúi đầu nhặt một khúc gỗ khô to, đang định cầm nó đập vào đầu tên khốn nạn kia nhằm cho hắn ngất xỉu đi nhưng hắn dường như đã cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, hắn đột nhiên quay đầu lên.
Ánh mắt của Lương Nặc và ánh mắt của hắn đan vào nhau.
Tên đó đơ người ra mất một giây, ngay sau đó là ánh mắt sáng lên tinh ranh của một tên khốn nạn, tay hắn giơ lên đập vào mặt cô gái rồi hắn nói vui vẻ: “Hôm nay không ngờ lại may mắn thế, lại có thể gặp được hai con cừu một non một mặn mà thế này!”
Cô gái bị cái tát của anh ta sượt cả qua tai làm cho ù đi, đầu óc gần như rơi vào trạng thái cô tri vô giác.
Lương Nặc ý thức được rằng bản thân đang ở vào trong hoàn cảnh không được tốt, nhưng không biết có phải vì cô biết Bắc Minh Dục đang ở gần đây không mà ánh mắt cô không hề tỏ rõ sự hốt hoảng và sợ hãi chỉ có sự ghê tởm ngập tràn trong ánh mắt đó.
Tên đó bỏ cô gái ra, nhìn Lương Nặc và tiến lại gần, Lương Nặc cầm chắc cây gậy trong tay, khi mà tên khốn nạn đó hùng hổ tiến lại gần cô, cô liền dùng cây gậy đó giơ cao và định đập vào đầu hắn, cây gậy đó nhìn thì chắc chắn nhưng trên thực tế thì trải qua sương gió và cả nước mưa mà nó đã trở nên mục nát chứ không còn được chắn chắn như vẻ bề ngoài.
Tên đó mặt hằm hằm, hơi cúi đầu xuống, vẫn với vẻ bá đạo và đôi mắt như sắp phun ra lửa.
Sau đó đột nhiên hắn nghiêng người né được cú đánh của cô.
Lương Nặc vì xông lên nên lúc này đứng không còn vững nữa, Lương Nặc chú ý thấy phía sau mình có một cái cống ngầm, sau đó cô cố ý giả vờ sợ hãi lùi về phía sau để trốn, tên đó không để ý thấy ý đồ của cô mà xông lên, kết quả là chân hắn bị hụt xuống cống.
“Aaa...” một tiếng kêu vang lên, anh ta bị tụt cả nửa người xuống cống, chân ngập trong bùn đất.
“Chết tiệt, mày dám lừa tao hả? đừng đợi lão tử thoát ra được, thoát ra được tao sẽ....”
Lương Nặc như chẳng quan tâm tới lời hắn ta nói, cô lại cầm một thanh gỗ khác chắc chắn hơn đập vào đầu vào người hắn, cô hét lên mắng chửi: “Khốn nạn! đến đứa trẻ mày cũng không chịu buông tha?? Loại người như mày đáng bị tù trung thân ấy, chứ thả mày ra ngoài làm cái gì hả? Tại sao không đi chết đi.....”
.................
Một lúc lâu sau, cô cảm thấy sức phản kháng của hắn càng ngày càng yếu, không lâu sau cô nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào miệng cống, trên đầu toàn là máu.
Cô thần người ra khoảng vài giây sau đó mới lấy lại tinh thần, cô lạnh lùng vứt khúc gỗ xuống đất sau đó chạy tới bên cạnh cô gái.
Quần áo của cô gái đã bị hắn xé nát tương không còn ra hình thù gì nữa, cũng may đang là mùa đông cô mặc khá nhiều vì vậy đã cởi chiếc áo khoác ngoài chùm vào người cho cô gái, đỡ cô lên.
“Em sao rồi? Có việc gì không? Để chị đưa em đi bệnh viện nhé.”
Cô gái vụng về hốt hoảng, khóc nức nở nhìn như một con thỏ non.
Cô khó khăn gật đầu, từ dưới đất đứng lên, nửa người đều dựa vào người Lương Nặc, đột nhiên, cô gái tròn xoe mắt, miệng mấp ma mấp máy không thành lời, chỉ tay vào phía sau Lương Nặc.
“Hắn ta...hắn ta...cẩn thận.”
Tinh thần Lương Nặc đột nhiên thay đổi, cô quay đầu nhìn thì thấy một thân hình khệnh khạng bê bết máu đang tiến lại gần phía cô, đó chính là tên khốn nạn yếu đuối lúc bị cô đánh.
Hai người bị tên đó đẩy ngã, gáy cô gái thì bị đập vào một hòn đá nhỏ nên cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Tên khốn nạn đó như một con thú hoang xông lên ôm chầm lấy Lương Nặc, hắn điên loạn xé quần áo cô ra rồi lại giơ tay tát cho cô hai cái vào hai bên má: “Cha mẹ mày! Bố mày đây chưa từng bị một đứa con gái đánh thành ra thế này đâu! Xem hôm nay ông mày không cho mày chết cay chết đắng thì có xứng danh ông mày không nhé!”
Ánh mắt ánh ta là sự tức giận và điên loạn, dường như không còn lí trí nữa, hắn muốn xé nát cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.