Chương 227: VẠN KIẾP KHÔNG HỒI
Thiên Nam Hy
03/02/2017
Trong căn phòng tạm giam, Bắc Minh Dục và Diệp Thành Minh ngồi đối diện với nhau, chiếc bàn sắt lạnh ngắt không
để bất kỳ vật gì ở phía trên.
“Thiếu gia, cậu phải tin tôi, tôi tuy là
háo sắc nhưng tuyệt đối không đồi bại tới mức đi làm cái chuyện....với
một người mẫu trẻ! Đều là Hoắc Doanh Doanh hại tôi....người phụ nữ đó
chính là hạng.....chỉ cần chi tiền là có thể chơi, tôi căn bản chẳng thể phạm tội đó...”
“Tôi biết.” Bắc Minh dục nheo mày: “Anh có từng nghĩ rằng ngay từ đầu đây đã là một cái lưới?”
Diệp Thành Minh đần mặt ra gật đầu: “Tôi có từng nghĩ, thế nhưng ai lại có thể nhằm vào tôi như thế?”
“Không nhất định là chỉ nhằm vào anh!”
“Ý thiếu gia là thông qua tôi để đả kích tập đoàn?”
Bắc Minh Dục tiến hành phân tích: “ĐÚng,
dù gì anh cũng làm ở tập đoàn bao nhiêu năm như thế, thiếu anh thì coi
như tập đoàn bị chặt mất một cánh tay.”
Diệp Thành Minh nghe thế có phần tự mãn
nhưng trong lòng vẫn rất cáu kỉnh: “không sai, Đổng Hàn Thanh, nhất định là hắn ta, trước đây hắn ta hại tập đoàn, sau đó vì chuyện của bạn gái
hắn mà đã tới tìm tôi mấy lần liền, nhất định là do tôi không nói ra
chân tướng nên hắn hận tôi!”
“Bạn gái anh ta có chuyện gì?”
“Cái này....” Diệp Thành Minh do dự không muốn nói, hồi lâu sau mới mở miệng: “Tôi đồng ý với Tô Tư sẽ giữ bí mật rồi!”
“Tôi không có tư cách để đàm phán với Đổng Hàn Thanh, rất khó để làm cho Hoắc Doanh Doanh từ bỏ ý định không kiện nữa.”
Diệp Thành Minh đột nhiên vội vàng nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh nhất định phải cứu tôi!”
Bắc Minh Dục vẫn không thay đổi nét mặt, lấy ngón tay gõ cộc cộc vào chiếc bàn sắt.
“Tập đoàn bị hại hết lần này tới lần
khác, Đổng Hàn Thanh chưa đạt được mục đích thì nhất định không chịu
dừng tay, anh lại không nói nữa....vậy thì tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Diệp Thành Minh suy nghĩ hồi lâu, nghiến chặt răng, mím môi: “Vậy thì cậu nhất định phải làm cho Hoắc Doanh Doanh rút đơn kiện.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh DỤc đi ra, trên nét mặt anh hiện lên sự đắc ý đang được che giấu.
Lương Nặc chất vấn: “Sao rồi? Diệp tiên sinh không sao rồi chứ?”
“Không phải.”
Bắc Minh Dục trả lời rất nhanh, nhưng Lương Nặc liền cảm thấy có gì đó không bình thường.
Sau bữa tối, Lương Nặc đặt biệt đi mua
hoa cẩm chướng đem tới thăm Lương Vân, tới cửa liền bị vệ sĩ chặn lại:
“Xin lỗi, cô không thể vào trong.”
“Tôi tìm Vân Lương!” Lương Nặc nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Tôi gọi điện cho chị ấy nhưng không liên lạc được, các anh nói với chị ấy là Lương Nặc đến, chị ấy nhất định sẽ đồng ý gặp tôi.”
“Xin lỗi.”
Vệ sĩ với thái độ cố chấp không thay đổi, Lương Nặc thở dài, chỉ có thể quay về.
Trên đường về mây ùn ùn kéo tới, mưa lớn
đột nhiên ập xuống, Lương Nặc không mang ô, gần đó cũng không dễ để bắt
xe, cô chỉ có thể đứng ở cửa một quán cà phê đợi mưa ngớt.
“Sao cô lại ở đây?” Đột nhiên, từ đằng sau truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
Lương Nặc quay đầu ra nhìn thì đó là Đổng Hàn Thanh, cô không quá bất ngờ hay phản kháng gì, nhưng cũng rất cảnh
giác: “Tôi tới thăm một người bạn bị ốm, nhưng trên đường về lại gặp
phải mưa.”
“Mưa cũng không nhỏ đâu, hay là để tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, tôi đợi một lát là được rồi!”
ĐỔng Hàn Thanh nheo mày, anh ta nói khá
vô tư: “Có một việc tôi muốn nhờ cô giúp, nếu không ngại thì có thể vào
trong uống với tôi một ly cà phê?”
“Nhờ tôi giúp?” Lương Nặc tay vẫn cầm hoa cẩm chướng, cô nhìn anh ta hồ nghi: “Tôi thì có thể làm được gì?”
Trong lời nói của cô thể hiện rõ sự phòng bị, Đổng Hàn Thanh khẽ cười: “Đừng hiểu lầm, chỉ là mấy vấn đề nhỏ
thôi, tôi không hề có ý định nhằm vào Bắc Minh Dục.”
“Vậy thì được.”
Ngồi trong quán uống cốc cà phê ấm áp,
không khí lạnh lẽo vừa rồi bống tan biến, Lương Nặc cảm thấy thoải mái
hơn nhiều, cô hỏi: “Anh muốn hỏi tôi điều gì?”
“Bắc Minh Dục đi gặp Diệp Thành Minh, nói chuyện bí mật những nửa giờ đồng hồ, tôi muốn biết bọn họ đã nói những
gì, việc của Tô Tư Bắc Minh Dục lại biết thêm bao nhiêu?”
Lương Nặc đơ người ra: “Anh đúng là thẳng thắn thật đấy!”
“Trước đây anh ta không chịu nói cho tôi
biết, bây giờ vào ngục rồi mà vẫn không chịu mở miệng.” Đổng Hàn Thanh
với ánh mắt khiến người khác lạnh hết cả sống lưng, thái độ đột nhiên
lạnh lùng: “Thế nên, tôi buộc phải thẳng thắn.”
“Tôi không đi vào trong cùng với anh ấy,
cái anh muốn biết tôi cũng không rõ.” Nói rồi, Lương Nặc liếc mắt ra cửa sổ, cô nói tiếp: “Tôi thấy mưa cũng ngớt nhiều rồi, tôi nên đi đây!”
Đổng Hàn Thanh đột nhiên nắm chặt cốc cà phê trong tay: “Đợi một chút.”
“Còn có việc gì nữa?”
“Giúp tôi chuyển tới Bắc Minh Dục một câu nói!”
Lương Nặc tim như ngừng đập, có dự cảm chẳng lành: “Đổng tiên sinh xin cứ nói.”
“Nếu anh ta còn giở thủ đoạn, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.”
Đột nhiên, cốc cà phê trong tay anh ta
rơi xuống, cà phê trong cốc chảy ra làm ướt hết tập giấy vệ sinh để bên
bàn, Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Anh muốn làm gì tôi?”
“Lương Nặc, nếu không tới mức bất đắc dĩ
tôi không muốn làm hại cô đâu, nhưng nếu anh ta bằng mặt mà không bằng
lòng, lật lọng thì tôi cũng không có cách nào để đảm bảo sẽ không làm
chuyện gì mà để yên cho anh ta đâu.”
Đây là lần đầu tiên cô tận tai nghe thấy
Đổng Hàn Thanh uy hiếp cô, cũng là lần đầu tiên biết được giữa Đổng Hàn
Thanh và Bắc Minh Dục có thỏa hiệp với nhau điều gì đó.
“Giữa hai người....có giao dịch?”
“Cô chỉ cần biết trong tay tôi có một thứ mà đủ để cho cô ngàn kiếp không hồi lại được.” Đổng Hàn Thanh nói xong
câu nói đó, anh ta rời đi trước.
Lương Nặc ngồi thần người bên cửa sổ, rồi cô lại tự nhắc nhở bản thân rằng rất có thể đây là trò đùa trong cái
bẫy mà ĐỔng Hàn Thanh cố ý giăng ra, muốn nội bộ hai người họ rối loạn,
nhưng trong đầu vẫn không thể không nghĩ ngộ nhỡ những gì anh ta nói là
sự thật?
Buổi tối, cô làm xong bữa tối ngồi đợi Bắc Minh Dục về.
Bắc Minh Dục vừa mở cửa ra đã ngửi thấy
mùi thơm của hoa cẩm chướng, anh như bị dị ứng, hắt xì liền lúc mấy cái
liền, lúc này, Lương Nặc như được đánh thức trở về trạng thái bình
thường, cô quay ra nhìn anh thăm dò: “Thiếu gia, có phải anh có chuyện
gì giấu em không?”
Sự chú ý của Bắc Minh Dục không hướng về cô mà hướng về những đóa hoa cẩm chướng kia.
Anh tiến vào trong, túm lấy những đóa hoa mà thả vào thùng rác, còn buộc chặt miệng túi rác lại ngăn không cho
hương hoa bay ra ngoài, lại đi ra mở toang cửa sổ để thông khí, lúc này
mới có thể thoải mái hít thở không khí một cách bình thường.
“Sau này em đừng có mang những hoa này về nhà nhé, khó ngửi chết đi được.”
Lương Nặc lúc này mới chú ý rằng anh không hề nghe thấy lời cô nói, thở dài nói: “Vâng, bữa tối nấu xong rồi, để em đi dọn ra.”
Trên bàn ăn, cô không hề tập trung, thỉnh thoảng lại cắn đầu đũa nhìn anh chằm chằm.
“Biết là anh đẹp trai rồi, nhưng cũng không thể đem cái thứ thức ăn tinh thần đấy làm cơm mà ăn chứ?”
Lương Nặc lườm anh một cái, trong đầu
nghĩ đúng là cái đồ tự mãn, cô đỏ mặt nói: “Thiếu gia, em hỏi anh một
chuyện, anh phải thật thà trả lời em, không được lừa em được không?”
“Em nói đi.”
“Anh phải đồng ý với em trước.”
Bắc Minh Dục lấy đũa gắp miếng xương sườn nếm nếm, anh khen: “Món sườn này được đấy, mới có mấy tháng không gặp
mà tay nghề nấu ăn của em khá hơn nhiều rồi.”
Lương Nặc không hài lòng, giơ chân lên đạp khẽ vào chân anh, nói nũng nịu: “Rốt cuộc là anh có nghe lời em nói không đấy hả?”
“Em muốn biết điều gì?”
“Em gặp ĐỔng Hàn Thanh rồi, anh ta bảo em chuyển lời tới anh nếu anh lật lọng anh ta sẽ không khách sáo với em
đâu.” Lương Nặc đem lời của Đổng Hàn Thanh nói lại với Bắc Minh Dục sau
đó chất vấn: “Thiếu gia, anh nói cho em biết anh và anh ta đã có giao
ước gì với nhau, có phải anh ta nắm được điểm yếu gì của anh không?”
Tay Bắc Minh Dục đang gắp miếng sườn đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.