1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
Chương 9: Đại hôn (2)
Thi.xz
20/02/2023
Kiệu hoa đến trước Bình Nhạc Vương phủ, đường hoàng trịnh trọng đi từ cửa chính vào.
Bình Nhạc Vương phủ từ ngày hôm qua đã trang hoàng khắp nơi đều là màu đỏ vui mừng của hỉ sự. Đại tổng quản phủ Bình Nhạc Vương bận rộn chạy trước chạy sau:
“Cái này để bên này, ấy ấy, tên kia làm gì đó, qua trái chút qua trái chút nữa….”
Mặc dù cọc hôn nhân này không được Vương gia coi trọng nhưng thân là Đại tổng quản, Phương Tề vẫn phải lo lắng chu toàn; nếu không sau này xuống suối vàng lão làm sao còn mặt mũi gặp sinh mẫu của Vương gia – Hiền quý nhân chứ. Lúc sinh thời, Hiền quý nhân đối xử với ông rất tốt, nên bây giờ ông muốn trả lại gấp nghìn lần vạn lần với Bình Nhạc Vương gia.
“Này nha đầu kia, Vương gia đâu rồi?”
Phương Tề giữ một nha hoàn lại hỏi. Khi sáng không thấy Vương, chỉ thấy mỗi Tiêu Đắc đi rước dâu là ông đã lo lắm rồi; thế mà bây giờ Vương gia vẫn chưa xuất hiện nữa.
“Bẩm Đại tổng quản, Vương gia người đang ở chỗ Trắc phu nhân ạ.”
Đau đầu rồi. Trắc phi Mạn Doanh Doanh là con gái một phú hào, được gia đình dâng tặng cho Vương gia vào sáu tháng trước. Nàng ta có nhan sắc kiều diễm, lại có tài đàn hát ca múa, quả thực là hớp hồn Triệu Bình. Sáu tháng qua, Vương gia lúc nào cũng sủng hạnh cô ta, nâng cô ta từ một tiện thiếp đến vị trí Trắc Phi, gây oán giận cho các thiếp thất khác. Bây giờ, Vương gia đang ở chỗ của Trắc phi thì khó mà đến tiền sảnh để bái đường a.
*Ái Doanh Viện* (Viện của Mạn Doanh Doanh)
“Vương gia, người thấy thiếp đàn bài này có hay không ạ?”
Một nữ nhân nhan sắc xinh đẹp, áo quần lả lơi, ngồi trên đùi một nam nhân. Cả người ngả ngớn nói lời ong bướm.
Nam nhân tuổi chừng ba mươi, vóc dáng cao lớn tráng kiệt. Khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan sắc nét. Mày rậm môi mỏng; trên mặt đầy nét gian tà – không ai khác là Bình Nhạc Vương Triệu Bình.
Triệu Bình cười ngả ngớn, một tay ôm chặt eo mỹ nhân, ăn một quả nho do nàng đút, một tay còn lại vuốt ve lung tung, trêu nàng:
“Hay, rất hay, bất quá,… Nếu mà nàng thoát y đánh bài này, chẳng phải là càng hay hơn sao. Ha Ha Ha.”
“Vương gia đáng ghét quá à. Bất quá, ngài cứ ở chỗ của Doanh Nhi, không sợ Vương phi cô độc sao?”
“Vương phi, bất quá chỉ là con gái của quan tứ phẩm, ta không để vào mắt a. Ta chỉ sủng ái Doanh Nhi thôi.”
Mạn Doanh Doanh nghe vậy, càng cười quyến rũ, tiếp tục đàn khúc nhạc vừa nãy. Có rượu ngon, có mỹ nhân, Vương gia làm gì nhớ một Vương phi bình thường nào đó chứ.
*Tiền sảnh*
Điềm Tư Tư đầu đội khăn đỏ, đứng thẳng tắp nơi đó. Chỉ còn 1 khắc nữa thôi là qua giờ lành mà Vương gia vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Các khách khứa cũng bàn tán rôm rả, Đại tổng quản Phương Tề thì như kiến bò trên chảo. Nhưng ông không dám đến làm phiền Vương gia.
Bỗng lúc này, Tiêu Đắc đi ra, thì thầm gì đó vào tai Phương Tề. Ông gật gật đầu rồi chắp tay nói với khách khứa:
“Thưa các vị quan gia, hôm nay là ngày vui của Bình Nhạc Vương phủ, cảm ơn các vị đã không nhọc lòng đường xá xa xôi đến tham dự. Chẳng may là Vương gia bỗng nhiễm phong hàn, lực bất tòng tâm, không thể ra tiếp khách được. Vương gia có truyền lời, muốn Vương phi có bái đường với con gà trống này, coi như là thay mặt Vương gia. Các vị quan gia xin vui lòng đi về. Hôm khác, Bình Nhạc Vương phủ chắc chắn sẽ mở tiệc linh đình tiếp đón các vị.”
Tiếng “Ồ” vang lên khắp nơi. Các vị quan lão gia ở đây còn chưa từng thấy một hôn lễ nào hời hợt đến như vậy đâu. Tân nương cô đơn một mình giữa sảnh hôn lễ; còn tân lang, ai mà chẳng biết Vương gia Triệu Bình chắc chắn đang yến yến oanh oanh với nữ nhân nào đó rồi. Nhưng mà cũng không ai nói hoạch toẹt ra cả. Các khách khứa lần lượt cáo từ ra về.
Trong đại sảnh, Điềm Tư Tư bây giờ chỉ cảm thấy duy nhất một cảm giác: mỏi cổ quá, cái mũ phượng này nặng cực kì luôn. Nhanh bái đường để cô còn về nghỉ ngơi.
“Nhất bái thiên địa”
Điềm Tư Tư được bà mai đỡ lấy cúi lạy với trời.
“Nhị bái cao đường”
Này là lạy Tiên hoàng với Thái hậu nhỉ.
“Phu thê giao bái”
Điềm Tư Tư bái lạy, bên kia là Tiêu Đắc đang ôm một con gà trống. Cô nghĩ nghĩ vậy suy ra, Vương gia cũng chỉ như một con gà mà thôi, đối với cô không chút giá trị.
*Phòng tân hôn*
Điềm Tư Tư đang ngồi trong một căn phòng xa hoa, khăn đỏ trùm đầu vẫn chưa được lấy xuống. Bên cạnh là Tiểu Lệ cứ đi tới đi lui.
“Tiểu thư, người nói xem. Chuyện này….Chuyện này là sao chứ? Vương gia vẫn còn sống sờ sờ ở đó, sao người có thể bái đường với một con gà được chứ?”
“Tiểu Lệ, giúp ta dỡ mũ phượng với cởi y phục nào.” Tiểu Lệ đang định ngăn cản thì cô phất tay, nói tiếp: “Vương gia không đến đâu, chúng ta không cần phải khổ sở đợi hắn. Ta muốn nhanh chóng nghỉ ngơi.”
Tiểu Lệ chỉ đành vâng lời. Vừa gỡ được cái mũ phượng xuống, Điềm Tư Tư thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cái thứ này tuy đắt tiền nhưng mang trên đầu đúng là một cực hình, vẫn là mang đi bán lấy tiền thì tốt hơn.
Cô nhìn chung quanh phòng rồi cầm điểm tâm lên ăn ngấu nghiến. Cả ngày nay cô không ăn gì, giờ đói lả cả người. Phủ Bình Nhạc Vương thì không coi trọng cô nên cũng không sai người chuẩn bị thức ăn.
“Ăn đi, Tiểu Lệ. Ăn xong rồi nghỉ ngơi, mai là một ngày dài đó.”
“Vâng, tiểu thư.”
Điềm Tư Tư lại gần chiếc giường tân hôn. Chiếc giường to lớn xa hoa, trên giường rải đầy táo đỏ, long nhãn, đậu phộng, hạt sen. Cô cầm chăn hất tung mọi thứ xuống giường. Trái cây và hạt rơi lung tung. Cô thì thầm trong miệng:
“Mấy thứ phiền phức.”
Lúc này, cô mới thỏa mãn leo lên giường nằm ngủ.
Một bóng đen nấp bên cạnh cửa sổ nghe trộm từ đầu tới cuối, phóng khinh công rời đi.
Điềm Tư Tư mở mắt ra, nhếch mép. Xem ra đúng như cô đoán, trong Bình Nhạc Vương phủ này, không một ai đơn giản cả.
- -----------------------------------Ta là dải phân cách----------------
Trong mật thất, người áo đen lúc nãy quỳ bẩm báo với chủ tử toàn bộ câu chuyện vừa nghe được. Nam tử vân vê viên bi ve trong tay, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi phất tay cho người rời đi.
“Vương gia, Vương phi mới vào cửa,….” Tiêu Đắc ngập ngừng. Hắn ta cảm thấy vị Vương phi này hoàn toàn không giống lời đồn: nhu nhược, hiền lành dễ bắt nạt. Không giống một chút nào.
Nam tử ăn mặc không chỉnh tề, trên người chỉ có chiếc áo lót màu trắng. Vùng ngực và cổ chi chít dấu hôn đỏ - dấu hiệu của một trận hoan ái vừa xảy ra. Nhưng hắn ta không có gì cảm thấy ngại ngùng, nữ nhân đối với hắn chỉ như một quân cờ mà thôi.
“Tiêu Đắc, ngươi nói xem, điều gì có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn sau một đêm cơ chứ?”
Bình Nhạc Vương phủ từ ngày hôm qua đã trang hoàng khắp nơi đều là màu đỏ vui mừng của hỉ sự. Đại tổng quản phủ Bình Nhạc Vương bận rộn chạy trước chạy sau:
“Cái này để bên này, ấy ấy, tên kia làm gì đó, qua trái chút qua trái chút nữa….”
Mặc dù cọc hôn nhân này không được Vương gia coi trọng nhưng thân là Đại tổng quản, Phương Tề vẫn phải lo lắng chu toàn; nếu không sau này xuống suối vàng lão làm sao còn mặt mũi gặp sinh mẫu của Vương gia – Hiền quý nhân chứ. Lúc sinh thời, Hiền quý nhân đối xử với ông rất tốt, nên bây giờ ông muốn trả lại gấp nghìn lần vạn lần với Bình Nhạc Vương gia.
“Này nha đầu kia, Vương gia đâu rồi?”
Phương Tề giữ một nha hoàn lại hỏi. Khi sáng không thấy Vương, chỉ thấy mỗi Tiêu Đắc đi rước dâu là ông đã lo lắm rồi; thế mà bây giờ Vương gia vẫn chưa xuất hiện nữa.
“Bẩm Đại tổng quản, Vương gia người đang ở chỗ Trắc phu nhân ạ.”
Đau đầu rồi. Trắc phi Mạn Doanh Doanh là con gái một phú hào, được gia đình dâng tặng cho Vương gia vào sáu tháng trước. Nàng ta có nhan sắc kiều diễm, lại có tài đàn hát ca múa, quả thực là hớp hồn Triệu Bình. Sáu tháng qua, Vương gia lúc nào cũng sủng hạnh cô ta, nâng cô ta từ một tiện thiếp đến vị trí Trắc Phi, gây oán giận cho các thiếp thất khác. Bây giờ, Vương gia đang ở chỗ của Trắc phi thì khó mà đến tiền sảnh để bái đường a.
*Ái Doanh Viện* (Viện của Mạn Doanh Doanh)
“Vương gia, người thấy thiếp đàn bài này có hay không ạ?”
Một nữ nhân nhan sắc xinh đẹp, áo quần lả lơi, ngồi trên đùi một nam nhân. Cả người ngả ngớn nói lời ong bướm.
Nam nhân tuổi chừng ba mươi, vóc dáng cao lớn tráng kiệt. Khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan sắc nét. Mày rậm môi mỏng; trên mặt đầy nét gian tà – không ai khác là Bình Nhạc Vương Triệu Bình.
Triệu Bình cười ngả ngớn, một tay ôm chặt eo mỹ nhân, ăn một quả nho do nàng đút, một tay còn lại vuốt ve lung tung, trêu nàng:
“Hay, rất hay, bất quá,… Nếu mà nàng thoát y đánh bài này, chẳng phải là càng hay hơn sao. Ha Ha Ha.”
“Vương gia đáng ghét quá à. Bất quá, ngài cứ ở chỗ của Doanh Nhi, không sợ Vương phi cô độc sao?”
“Vương phi, bất quá chỉ là con gái của quan tứ phẩm, ta không để vào mắt a. Ta chỉ sủng ái Doanh Nhi thôi.”
Mạn Doanh Doanh nghe vậy, càng cười quyến rũ, tiếp tục đàn khúc nhạc vừa nãy. Có rượu ngon, có mỹ nhân, Vương gia làm gì nhớ một Vương phi bình thường nào đó chứ.
*Tiền sảnh*
Điềm Tư Tư đầu đội khăn đỏ, đứng thẳng tắp nơi đó. Chỉ còn 1 khắc nữa thôi là qua giờ lành mà Vương gia vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Các khách khứa cũng bàn tán rôm rả, Đại tổng quản Phương Tề thì như kiến bò trên chảo. Nhưng ông không dám đến làm phiền Vương gia.
Bỗng lúc này, Tiêu Đắc đi ra, thì thầm gì đó vào tai Phương Tề. Ông gật gật đầu rồi chắp tay nói với khách khứa:
“Thưa các vị quan gia, hôm nay là ngày vui của Bình Nhạc Vương phủ, cảm ơn các vị đã không nhọc lòng đường xá xa xôi đến tham dự. Chẳng may là Vương gia bỗng nhiễm phong hàn, lực bất tòng tâm, không thể ra tiếp khách được. Vương gia có truyền lời, muốn Vương phi có bái đường với con gà trống này, coi như là thay mặt Vương gia. Các vị quan gia xin vui lòng đi về. Hôm khác, Bình Nhạc Vương phủ chắc chắn sẽ mở tiệc linh đình tiếp đón các vị.”
Tiếng “Ồ” vang lên khắp nơi. Các vị quan lão gia ở đây còn chưa từng thấy một hôn lễ nào hời hợt đến như vậy đâu. Tân nương cô đơn một mình giữa sảnh hôn lễ; còn tân lang, ai mà chẳng biết Vương gia Triệu Bình chắc chắn đang yến yến oanh oanh với nữ nhân nào đó rồi. Nhưng mà cũng không ai nói hoạch toẹt ra cả. Các khách khứa lần lượt cáo từ ra về.
Trong đại sảnh, Điềm Tư Tư bây giờ chỉ cảm thấy duy nhất một cảm giác: mỏi cổ quá, cái mũ phượng này nặng cực kì luôn. Nhanh bái đường để cô còn về nghỉ ngơi.
“Nhất bái thiên địa”
Điềm Tư Tư được bà mai đỡ lấy cúi lạy với trời.
“Nhị bái cao đường”
Này là lạy Tiên hoàng với Thái hậu nhỉ.
“Phu thê giao bái”
Điềm Tư Tư bái lạy, bên kia là Tiêu Đắc đang ôm một con gà trống. Cô nghĩ nghĩ vậy suy ra, Vương gia cũng chỉ như một con gà mà thôi, đối với cô không chút giá trị.
*Phòng tân hôn*
Điềm Tư Tư đang ngồi trong một căn phòng xa hoa, khăn đỏ trùm đầu vẫn chưa được lấy xuống. Bên cạnh là Tiểu Lệ cứ đi tới đi lui.
“Tiểu thư, người nói xem. Chuyện này….Chuyện này là sao chứ? Vương gia vẫn còn sống sờ sờ ở đó, sao người có thể bái đường với một con gà được chứ?”
“Tiểu Lệ, giúp ta dỡ mũ phượng với cởi y phục nào.” Tiểu Lệ đang định ngăn cản thì cô phất tay, nói tiếp: “Vương gia không đến đâu, chúng ta không cần phải khổ sở đợi hắn. Ta muốn nhanh chóng nghỉ ngơi.”
Tiểu Lệ chỉ đành vâng lời. Vừa gỡ được cái mũ phượng xuống, Điềm Tư Tư thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cái thứ này tuy đắt tiền nhưng mang trên đầu đúng là một cực hình, vẫn là mang đi bán lấy tiền thì tốt hơn.
Cô nhìn chung quanh phòng rồi cầm điểm tâm lên ăn ngấu nghiến. Cả ngày nay cô không ăn gì, giờ đói lả cả người. Phủ Bình Nhạc Vương thì không coi trọng cô nên cũng không sai người chuẩn bị thức ăn.
“Ăn đi, Tiểu Lệ. Ăn xong rồi nghỉ ngơi, mai là một ngày dài đó.”
“Vâng, tiểu thư.”
Điềm Tư Tư lại gần chiếc giường tân hôn. Chiếc giường to lớn xa hoa, trên giường rải đầy táo đỏ, long nhãn, đậu phộng, hạt sen. Cô cầm chăn hất tung mọi thứ xuống giường. Trái cây và hạt rơi lung tung. Cô thì thầm trong miệng:
“Mấy thứ phiền phức.”
Lúc này, cô mới thỏa mãn leo lên giường nằm ngủ.
Một bóng đen nấp bên cạnh cửa sổ nghe trộm từ đầu tới cuối, phóng khinh công rời đi.
Điềm Tư Tư mở mắt ra, nhếch mép. Xem ra đúng như cô đoán, trong Bình Nhạc Vương phủ này, không một ai đơn giản cả.
- -----------------------------------Ta là dải phân cách----------------
Trong mật thất, người áo đen lúc nãy quỳ bẩm báo với chủ tử toàn bộ câu chuyện vừa nghe được. Nam tử vân vê viên bi ve trong tay, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi phất tay cho người rời đi.
“Vương gia, Vương phi mới vào cửa,….” Tiêu Đắc ngập ngừng. Hắn ta cảm thấy vị Vương phi này hoàn toàn không giống lời đồn: nhu nhược, hiền lành dễ bắt nạt. Không giống một chút nào.
Nam tử ăn mặc không chỉnh tề, trên người chỉ có chiếc áo lót màu trắng. Vùng ngực và cổ chi chít dấu hôn đỏ - dấu hiệu của một trận hoan ái vừa xảy ra. Nhưng hắn ta không có gì cảm thấy ngại ngùng, nữ nhân đối với hắn chỉ như một quân cờ mà thôi.
“Tiêu Đắc, ngươi nói xem, điều gì có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn sau một đêm cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.