101 Cách Dụ Dỗ Nam Thần Cao Lãnh Cấm Dục
Chương 3: Anh Là Một Người Chính Trực, Không Muốn Ăn Đậu Hũ Của Cô Vào Lúc Này
Hoàng Bài Hồng Đậu
21/04/2022
***
Cô là một học sinh ngoan ngoãn vừa bước qua tuổi 18 ,ngày nào cũng chỉ biết học tập .
Cho dù cô đã có những tưởng tượng về tình yêu thông qua các bộ phim tình
cảm nhưng mà cô vẫn còn chưa dám xem phim nóng, chứ nói gì đến cảnh
tượng sống động , súng thật đạn thật ở trước mặt.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, lảo đảo lùi về phía sau.
Nhưng cô không ngờ đến lại đụng phải một bức tường thịt nên vội vàng quay người nói xin lỗi.
Quay lại, cô hét lên kinh hoàng.
''A....."
Hải Uyển Uyển có một điểm yếu, đó là quá nhạy cảm, khi cô sợ hãi, cô sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà hét lên.
Lúc này chính là như vậy, cô hét lên, rồi nhanh chóng bịt miệng lại.
Cô đụng phải một người đàn ông vạm vỡ, đầu trọc, mặc áo vest bó sát, tay
to ngang hông, xăm trổ rồng, hổ, báo, cổ đeo dây chuyền vàng, nồng nặc mùi rượu.
Điều kinh hoàng nhất là theo sau anh ta là hai người đàn ông cũng vạm vỡ giống hệt.
"Em gái, nhìn chăm chú như vậy, sao không vào ngồi đi." Vừa mở miệng, mùi rượu đã bốc lên
Hải Uyển Uyển suýt chút nữa đã nôn.
Cô nghĩ bây giờ mà nôn ra có khi còn bất lịch sự hơn là hét lên vì sợ hãi khi nhìn thấy mấy người đàn ông nay này như vừa rồi, cô đành chịu đựng.
Cô nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi."
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Trời ơi, sao càng chạy người càng ít vậy?
Tiếng bước chân đuổi theo không ngừng, mùi rượu càng ngày càng gần.
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi, làm ơn để tôi đi." Cô gần như bật khóc.
Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, cả người bị lôi sang một bên.
Lại bị kích thích, cô theo bản năng nhắm mắt mở miệng định hét lên,
nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị một lòng bàn tay dùng sức bao phủ, cả người bị đẩy vào tường.
Yên tĩnh.
Cô mở mắt. Trong bóng tối, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong mắt cô.
Anh là một thanh niên đẹp trai, còn đẹp hơn cả nam minh tinh.
Cao hơn cô một cái đầu, mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh.
Bởi vì lúc này bàn tay to lớn của anh đang đè lên mặt cô, cánh tay chống ở
bên cạnh mặt cô, cả người cô đều bị anh đè chặt vào người, cô gần như
muốn nghẹt thở.
Nhưng cô cũng nhận ra người này đã cứu mình.
Chỉ là, cách cứu người này thực sự không được thông minh cho lắm.
Anh chỉ kéo cô vào một góc rất nhỏ, góc này là góc chết, tạo thành một góc
hoàn mỹ với ánh đèn, chỉ cần khuất trong bóng đêm, người qua đường nếu
không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra chút manh mối nào.
Nhược điểm duy nhất là nơi này quá hẹp, bề ngang chỉ chứa được một
người, hiện tại chen chúc hai người, ai cũng có thể tưởng tượng được tình
cảnh hiện tại xấu hổ như thế nào.
Bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi thề của những tên say xỉn kia.
Người đàn ông đặt tay trái của mình lên cạnh mặt cô, tạo thành tư thế bao
quanh để ôm cô vào lòng, tay phải đặt trước mặt cô, che miệng cô lại.
Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay, khi cô nhìn xuống, cô có thể nhìn
thấy cánh tay trần sản anh mảnh những đêm sân xanh nổi lên vì phải dùng lực.
Bàn tay anh to, ngón tay dài, che nửa khuôn mặt trên miệng cô.
Thảo nào cô sắp chết ngạt rồi. Hải Uyển Uyển đưa tay ra một cách khó
khăn, mạnh mẽ bẻ những ngón tay mảnh khảnh đang che mặt mình ra.
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ ra bên ngoài, rồi đưa ngón trỏ lên làm động tác
giữ im lặng về phía cô. Hải Uyển Uyển chớp mắt, bàn tay trên mặt cô cuối
cùng cũng thả ra.
Cô hít một ngụm lớn không khí trong lành, người thiếu niên quay mặt đi.
Trong một thoáng, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc đầu cô thở hồng hộc, không nhận ra.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã ở quá gần anh.
Gần đến mức bộ ngực của cô áp vào ngực của anh, ép chặt
đến mức cô có thể nhìn thấy chiếc váy trắng của cô nhăn nhúm trước
phông trắng của anh cũng vậy. ngực, áo Bầu không khí yên lặng, cô thậm
chí còn cảm thấy anh đang phối hợp với nhịp thở của cô. Cô hít vào, lồng
ngực phồng lên, anh thở ra, lồng ngực rút lại; cô thở ra, lồng ngực hơi hóp
vào, anh hít vào nhẹ đẩy lồng ngực ra.
Nhận ra điều này, thần kinh căng thẳng của Hải Uyển Uyển đã thả lỏng một chút.
Anh đúng là người tử tế, đúng đắn.
Không muốn ăn đậu huc của cô lúc này.
Cô là một học sinh ngoan ngoãn vừa bước qua tuổi 18 ,ngày nào cũng chỉ biết học tập .
Cho dù cô đã có những tưởng tượng về tình yêu thông qua các bộ phim tình
cảm nhưng mà cô vẫn còn chưa dám xem phim nóng, chứ nói gì đến cảnh
tượng sống động , súng thật đạn thật ở trước mặt.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, lảo đảo lùi về phía sau.
Nhưng cô không ngờ đến lại đụng phải một bức tường thịt nên vội vàng quay người nói xin lỗi.
Quay lại, cô hét lên kinh hoàng.
''A....."
Hải Uyển Uyển có một điểm yếu, đó là quá nhạy cảm, khi cô sợ hãi, cô sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà hét lên.
Lúc này chính là như vậy, cô hét lên, rồi nhanh chóng bịt miệng lại.
Cô đụng phải một người đàn ông vạm vỡ, đầu trọc, mặc áo vest bó sát, tay
to ngang hông, xăm trổ rồng, hổ, báo, cổ đeo dây chuyền vàng, nồng nặc mùi rượu.
Điều kinh hoàng nhất là theo sau anh ta là hai người đàn ông cũng vạm vỡ giống hệt.
"Em gái, nhìn chăm chú như vậy, sao không vào ngồi đi." Vừa mở miệng, mùi rượu đã bốc lên
Hải Uyển Uyển suýt chút nữa đã nôn.
Cô nghĩ bây giờ mà nôn ra có khi còn bất lịch sự hơn là hét lên vì sợ hãi khi nhìn thấy mấy người đàn ông nay này như vừa rồi, cô đành chịu đựng.
Cô nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi."
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Trời ơi, sao càng chạy người càng ít vậy?
Tiếng bước chân đuổi theo không ngừng, mùi rượu càng ngày càng gần.
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi, làm ơn để tôi đi." Cô gần như bật khóc.
Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, cả người bị lôi sang một bên.
Lại bị kích thích, cô theo bản năng nhắm mắt mở miệng định hét lên,
nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị một lòng bàn tay dùng sức bao phủ, cả người bị đẩy vào tường.
Yên tĩnh.
Cô mở mắt. Trong bóng tối, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong mắt cô.
Anh là một thanh niên đẹp trai, còn đẹp hơn cả nam minh tinh.
Cao hơn cô một cái đầu, mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh.
Bởi vì lúc này bàn tay to lớn của anh đang đè lên mặt cô, cánh tay chống ở
bên cạnh mặt cô, cả người cô đều bị anh đè chặt vào người, cô gần như
muốn nghẹt thở.
Nhưng cô cũng nhận ra người này đã cứu mình.
Chỉ là, cách cứu người này thực sự không được thông minh cho lắm.
Anh chỉ kéo cô vào một góc rất nhỏ, góc này là góc chết, tạo thành một góc
hoàn mỹ với ánh đèn, chỉ cần khuất trong bóng đêm, người qua đường nếu
không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra chút manh mối nào.
Nhược điểm duy nhất là nơi này quá hẹp, bề ngang chỉ chứa được một
người, hiện tại chen chúc hai người, ai cũng có thể tưởng tượng được tình
cảnh hiện tại xấu hổ như thế nào.
Bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi thề của những tên say xỉn kia.
Người đàn ông đặt tay trái của mình lên cạnh mặt cô, tạo thành tư thế bao
quanh để ôm cô vào lòng, tay phải đặt trước mặt cô, che miệng cô lại.
Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay, khi cô nhìn xuống, cô có thể nhìn
thấy cánh tay trần sản anh mảnh những đêm sân xanh nổi lên vì phải dùng lực.
Bàn tay anh to, ngón tay dài, che nửa khuôn mặt trên miệng cô.
Thảo nào cô sắp chết ngạt rồi. Hải Uyển Uyển đưa tay ra một cách khó
khăn, mạnh mẽ bẻ những ngón tay mảnh khảnh đang che mặt mình ra.
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ ra bên ngoài, rồi đưa ngón trỏ lên làm động tác
giữ im lặng về phía cô. Hải Uyển Uyển chớp mắt, bàn tay trên mặt cô cuối
cùng cũng thả ra.
Cô hít một ngụm lớn không khí trong lành, người thiếu niên quay mặt đi.
Trong một thoáng, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc đầu cô thở hồng hộc, không nhận ra.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã ở quá gần anh.
Gần đến mức bộ ngực của cô áp vào ngực của anh, ép chặt
đến mức cô có thể nhìn thấy chiếc váy trắng của cô nhăn nhúm trước
phông trắng của anh cũng vậy. ngực, áo Bầu không khí yên lặng, cô thậm
chí còn cảm thấy anh đang phối hợp với nhịp thở của cô. Cô hít vào, lồng
ngực phồng lên, anh thở ra, lồng ngực rút lại; cô thở ra, lồng ngực hơi hóp
vào, anh hít vào nhẹ đẩy lồng ngực ra.
Nhận ra điều này, thần kinh căng thẳng của Hải Uyển Uyển đã thả lỏng một chút.
Anh đúng là người tử tế, đúng đắn.
Không muốn ăn đậu huc của cô lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.