Chương 4: Tôi không phải là kẻ trộm dép
Dịch Lạp Quán
02/06/2016
Edit: Quynhgiao240
Tôi há hốc mồm.
Anh ta mặc áo bành tô bằng vải nỉ màu vàng nhạt giống các học sinh khác, áo bành tô để ngỏ, lộ ra áo trong ( ko phải áo lót nha) màu trắng. Cùng với một chiếc cà vạt màu đen thắt hờ hững, chỗ cổ áo lộ ra phần xương quai xanh cùng một phần ngực rắn chắc.
Trước là tổng thể, sau là bộ phận !
Máu trong toàn thân đều muốn phun ra, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, lại sững sờ, ngẩn người nhìn mặt anh ta.
Ánh mắt kiệt ngạo lạnh thấu xương, mắt phượng hẹp dài tinh tế, dưới chiếc mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng kiêu ngạo. Điểm khiến người ta không thể rời mắt chính là hàng mi đen lóe lên màu sắc rực rỡ như cầu vồng, giống như ánh mắt của hắn lóe lên sự sắc bén.
Như vậy cùng với vẻ ngoài, lần đầu tiên thấy, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất sắc sảo.
Đầu tôi choáng váng não trướng, tuy rằng trong lòng luôn cảnh cáo chính mình không nên mê đắm như vậy, không nên nhìn chằm chằm người ta, hai con mắt không bị khống chế, nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia được.
Vai rộng, hai chân thon dài có lực, dáng người cao gầy ít nhất cũng phải 1m85 (Gato a), hơn nữa. . . . . . Hơn nữa còn có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch! (=0. ☉=) trời ạ, thật hoàn mỹ . . . . . .
Con ngươi rực cháy của tôi dần dần tụ thành một ánh sáng mãnh liệt, thẳng tắp đánh vào người anh ta. Oa, thật đẹp, lần đầu tiên phát hiện một người có thể khiến tâm tình mình tốt như thế, tựa như cắn một miếng kem phủ mật ngọt. . . . . .
Ngay lúc tôi đang say mê hình ảnh mỹ lệ trước mắt, nam sinh nặng nề đập cửa sắt phòng trộm cắp của phòng học, mắt phượng tỏa ra tia băng lãnh : "Rốt cuộc là kẻ nào muốn chết dám trộm dép lê của tôi!"Tiếng nói của hắn không lớn, nhưng mang theo uy lực bức người.
Vẻ mặt" Lão sư Cơ bắp" kinh ngạc, các học sinh cũng đều mở to hai mắt nhìn nam sinh giận dữ đứng ở cửa phòng học.
Dép lê - (  ̄ khẩu  ̄)
Hai chữ này tựa như hai cái roi sắt thật to quất vào mặt tôi, quất tới mức tôi đầu váng mắt hoa. Tôi. . . . . . Tôi nhìn hai thứ đang đeo ở chân mình, sẽ không phải là "Dép lê" trong miệng anh ta chứ? Mama ơi, dẫn con xuống 18 tầng địa ngục để hạ nỗi hổ thẹn này đi a. . . . . .
"Nếu không giao dép lê ra đây, bị tôi bắt được sẽ chết rất khó coi!"Giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng của anh ta một lần nữa va vào màng tai của tôi .
Không đợi đầu óc của tôi phản ứng, chân của tôi đã từng bước đứng lên. Tât cả tầm mắt đều nhìn về phía tôi, bao gồm cả ánh mắt lạnh thấu xương của nam sinh.
Tôi bất an xoắn đầu ngón tay: "Tôi. . . . . . Thực xin lỗi, có thể, có thể là. . . . . . Tôi mang nhầm dép lê của cậu. . . . . ."
Hai tay nam sinh ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, lười biếng nhìn tôi: "Cởi ra!"
"Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý . . . . . . Bởi vì tôi mới chuyển trường đến, không, không biết phải mang dép lê, vừa lúc thấy trên kệ giày có một đôi dép lê liền. . . . . ."Vẻ mặt của tôi áy náy cúi người cởi dép lê, sau đó co rúm người hai mắt sáng lấp lánh nhình nam sinh trước mặt, cung kính dâng dép lê lên, "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của cậu tự tiện mang nó, thật sự rất xin lỗi. . . . . ."
Nam sinh miễn cưỡng đưa mắt nhìn dép lê trong tay tôi, giọng nói lạnh lẽo : "Vứt đi!"
". . . . . . Ơ?"Tôi kinh ngạc không thôi ngẩng đầu, chỉ biết kinh ngạc nhìn ánh mắt vạn lần không tốt của nam sinh.
Mặt nam sinh trầm xuống: "Nghe không hiểu sao? !"
Tôi chạy nhanh ngồi xổm xuống, theo quy củ mang dép lê vào chân nam sinh, lại xin lỗi: "Tôi thật sự không cố ý, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi. . . . . ."Trời ạ, nếu sớm biết sẽ như vậy, tôi tình nguyện ngay từ đầu đi chân không bước vào. ~~~>O
Tôi há hốc mồm.
Anh ta mặc áo bành tô bằng vải nỉ màu vàng nhạt giống các học sinh khác, áo bành tô để ngỏ, lộ ra áo trong ( ko phải áo lót nha) màu trắng. Cùng với một chiếc cà vạt màu đen thắt hờ hững, chỗ cổ áo lộ ra phần xương quai xanh cùng một phần ngực rắn chắc.
Trước là tổng thể, sau là bộ phận !
Máu trong toàn thân đều muốn phun ra, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, lại sững sờ, ngẩn người nhìn mặt anh ta.
Ánh mắt kiệt ngạo lạnh thấu xương, mắt phượng hẹp dài tinh tế, dưới chiếc mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng kiêu ngạo. Điểm khiến người ta không thể rời mắt chính là hàng mi đen lóe lên màu sắc rực rỡ như cầu vồng, giống như ánh mắt của hắn lóe lên sự sắc bén.
Như vậy cùng với vẻ ngoài, lần đầu tiên thấy, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất sắc sảo.
Đầu tôi choáng váng não trướng, tuy rằng trong lòng luôn cảnh cáo chính mình không nên mê đắm như vậy, không nên nhìn chằm chằm người ta, hai con mắt không bị khống chế, nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia được.
Vai rộng, hai chân thon dài có lực, dáng người cao gầy ít nhất cũng phải 1m85 (Gato a), hơn nữa. . . . . . Hơn nữa còn có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch! (=0. ☉=) trời ạ, thật hoàn mỹ . . . . . .
Con ngươi rực cháy của tôi dần dần tụ thành một ánh sáng mãnh liệt, thẳng tắp đánh vào người anh ta. Oa, thật đẹp, lần đầu tiên phát hiện một người có thể khiến tâm tình mình tốt như thế, tựa như cắn một miếng kem phủ mật ngọt. . . . . .
Ngay lúc tôi đang say mê hình ảnh mỹ lệ trước mắt, nam sinh nặng nề đập cửa sắt phòng trộm cắp của phòng học, mắt phượng tỏa ra tia băng lãnh : "Rốt cuộc là kẻ nào muốn chết dám trộm dép lê của tôi!"Tiếng nói của hắn không lớn, nhưng mang theo uy lực bức người.
Vẻ mặt" Lão sư Cơ bắp" kinh ngạc, các học sinh cũng đều mở to hai mắt nhìn nam sinh giận dữ đứng ở cửa phòng học.
Dép lê - (  ̄ khẩu  ̄)
Hai chữ này tựa như hai cái roi sắt thật to quất vào mặt tôi, quất tới mức tôi đầu váng mắt hoa. Tôi. . . . . . Tôi nhìn hai thứ đang đeo ở chân mình, sẽ không phải là "Dép lê" trong miệng anh ta chứ? Mama ơi, dẫn con xuống 18 tầng địa ngục để hạ nỗi hổ thẹn này đi a. . . . . .
"Nếu không giao dép lê ra đây, bị tôi bắt được sẽ chết rất khó coi!"Giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng của anh ta một lần nữa va vào màng tai của tôi .
Không đợi đầu óc của tôi phản ứng, chân của tôi đã từng bước đứng lên. Tât cả tầm mắt đều nhìn về phía tôi, bao gồm cả ánh mắt lạnh thấu xương của nam sinh.
Tôi bất an xoắn đầu ngón tay: "Tôi. . . . . . Thực xin lỗi, có thể, có thể là. . . . . . Tôi mang nhầm dép lê của cậu. . . . . ."
Hai tay nam sinh ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, lười biếng nhìn tôi: "Cởi ra!"
"Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý . . . . . . Bởi vì tôi mới chuyển trường đến, không, không biết phải mang dép lê, vừa lúc thấy trên kệ giày có một đôi dép lê liền. . . . . ."Vẻ mặt của tôi áy náy cúi người cởi dép lê, sau đó co rúm người hai mắt sáng lấp lánh nhình nam sinh trước mặt, cung kính dâng dép lê lên, "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của cậu tự tiện mang nó, thật sự rất xin lỗi. . . . . ."
Nam sinh miễn cưỡng đưa mắt nhìn dép lê trong tay tôi, giọng nói lạnh lẽo : "Vứt đi!"
". . . . . . Ơ?"Tôi kinh ngạc không thôi ngẩng đầu, chỉ biết kinh ngạc nhìn ánh mắt vạn lần không tốt của nam sinh.
Mặt nam sinh trầm xuống: "Nghe không hiểu sao? !"
Tôi chạy nhanh ngồi xổm xuống, theo quy củ mang dép lê vào chân nam sinh, lại xin lỗi: "Tôi thật sự không cố ý, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi. . . . . ."Trời ạ, nếu sớm biết sẽ như vậy, tôi tình nguyện ngay từ đầu đi chân không bước vào. ~~~>O
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.