Chương 8: Bi kịch của chuyện thất tình
Âu Dương Mặc Tâm
23/03/2021
Lữ Quang Minh thất tình.
Lạc Tòng Tâm đã từng thất tình nhưng chật vật nhất cũng chỉ mất hai ngày nằm ngủ li bì ở nhà, sau đó lại đâu vào đấy. Cô cứ tưởng ai thất tình đều như cô cả thôi, nhưng bây giờ nhìn hoàn cảnh này mới biết, sự khác nhau giữa người với người vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Triệu chứng thất tình của Lữ Quang Minh luôn phát bệnh thất thường – không thể nào báo trước.
Ba tiếng sau khi gặp cô dâu, Lữ Quang Minh phát bệnh lần một.
Mặc dù Lữ Quang Minh phản ứng hơi chậm chạp, tuy tâm trạng suy sụp nhưng may cũng không có triệu chứng chán sống muốn chết muốn nhảy lầu tử tự, vì vậy mà ngoài Lạc Tòng Tâm thì không ai nhận ra sự bất thường của Lữ Quang Minh, không ngờ rằng trước khi tan làm lại có chuyện xảy ra.
*
Chiều nào giám đốc Lý cũng tưới nước cho cây ở công ty, nhưng hôm nay ông phát hiện bình nước của mình đã không cánh mà bay.
“Có ai thấy bình nước của chú đâu không?” Giám đốc Lý đi quanh phòng làm việc ba vòng, vừa đi vừa hỏi mọi người.
Chị La: “Nãy tôi thấy Tiểu Lữ cầm bình đi lấy nước giúp chú rồi đấy.”
“Ô thế à, cuối cùng Tiểu Lữ cũng có mắt nhìn rồi đấy.” Giám đốc Lý chạy qua phòng trà nhìn một lượt: “Không thấy Tiểu Lữ đâu cả – ”
“Rầm!”
Bỗng nhiên phòng vệ sinh phát một âm thanh vang dội.
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh của công ty rất bé, nhà vệ sinh nam ở bên trái, nhà vệ sinh nữ ở bên phải, phòng ngoài chính là phòng trà, khi ba người chạy đến, Đinh Bộ Trực đang vịn tay vào tường, tay khác thì nắm chặt vòi nước, anh duỗi thẳng người, đôi mắt đẹp đẽ kia như muốn vỡ tan.
Giám đốc Lý: “Đinh tổng, cậu có sao không?”
Chị la: “Cậu bị táo bón à?”
Lạc Tòng Tâm: “Não anh bị lú à?”
Đinh Bộ Trực nuốt nước bọt, ánh mắt lặng yên nhìn chằm chằm ba người.
Không biết có phải do Lạc Tòng Tâm bị ảo giác hay không mà cô lại thấy mắt anh giật một cái.
“Bên trong, Tiểu Lữ…” Anh nói một câu không đầu không cuối.
“Tiểu Lữ?” Lý Thái Bình mở cửa phòng vệ sinh.
“AAAAAA!!!!!” Ba cặp mông cùng lúc hôn mạnh xuống sàn nhà.
Máu đỏ thi nhau rơi xuống đất, Lữ Quang Minh ngồi trên nắp bồn cầu, tay nắm chặt bình tưới cây của giám đốc Lý, tóc cậu bết lại, mặt be bét máu. Máu từ đầu chảy dọc xuống nền gạch trắng, vang lên những thanh âm “tí tách” ghê người, rợn cả tóc gáy.
“Chết người rồi chết người rồi!! Mau báo cảnh sát báo cảnh sát báo cảnh sát đi!!” Lý Thái Bình và chị La sợ ướt cả quần, Lạc Tòng Tâm cố gắng đứng dậy hai lần, vừa đứng lên thì chân lại mềm nhũn gục xuống sàn, đến lần thứ ba mới đứng thẳng người được thì bị Đinh Bộ Trực giữ chặt cổ áo.
“Đinh Không Trực, anh buông tay ra aaaaaa!!!” Lạc Tòng Tâm kêu la thảm thiết.
Đúng lúc đó, Lữ Quang Minh ngồi trên bồn cầu đột nhiên buông tiếng thở dài.
“Maaaaaaaaaaaaaaaaa! Đinh Không Trực! Anh phải chết thì anh chết một mình đi, đừng kéo tôi chết cùng aaaaaaaaaa!!!” Lạc Tòng Tâm khóc lóc thét gào đầy thê lương.
“Cậu ấy không chết!” Đinh Bộ Trực nói toẹt ra. Một tay anh dắt Lạc Tòng Tâm, một tay khác thì chạm vào máu trên tóc Lữ Quang Minh rồi đưa lên mũi ngửi thử: “Không phải máu, là nước ép cà chua.”
“Gì?? Lý Thái Bình và chị La đứng ngoài cửa ló đầu vào: “Thật à?”
Lạc Tòng Tâm: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh chắc chắn không?”
Đinh Bộ Trực không trả lời Lạc Tòng Tâm, chỉ vỗ nhẹ vào vai Lữ Quang Minh.
Lữ Quang Minh bần thần như một cái xác biết đi đột nhiên được ấn công tắc hoạt động, từ từ nâng cái bình phun nước trong tay lên rồi xịt xịt vào đầu mình, miệng còn lẩm bẩm: “Tóc dài, tóc dài, tóc dài…”
Mọi người im thin thít mấy giây liền.
Lý Thái Bình: “Mạ ôi, rụng tóc làm thằng cháu tôi điên mất rồi…”
Chị La: “Trời còn thấy thương.”
Lạc Tòng Tâm: “Tóc là sinh mệnh thứ hai của đời người đó.”
Đinh Bộ Trực hắng giọng, nói: “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Nói xong, anh đi rửa tay rồi bước thẳng ra ngoài. Chẳng qua lúc đi đến cửa thì bả vai anh bị va phải khung cửa nên cả người lảo đảo chút thôi.
Mười phút sau Lữ Quang Minh mới trở lại trạng thái bình thường, theo như những gì cậu nhớ thì cái lọ xịt tóc của cậu bị hỏng nên muốn mượn bình tưới cây của giám đốc Lý, không biết làm sao lại đổ nhầm thuốc dưỡng tóc thành nước ép cà chua nên mới làm ra cái hiệu ứng rùng rợn như thế này.
Lạc Tòng Tâm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tại sao Lữ Quang Minh lại đổi thuốc dưỡng tóc thành nước ép cà chua?
Tại sao còn phải phun đầy lên tường nhà như thế?
Tại sao còn phải phun cả lên mặt làm gì?
Trong lòng Lạc Tòng Tâm hiện lên suy đoán vô cùng to gan.
Bởi vì nữ thần kết hôn khiến cho Lữ Quang Minh mất hết ý chí, muốn kết thúc sinh mạng mình nhưng cậu lại sợ chết nên đã vẽ ra “hiện trường chết chóc” để tự trải nghiệm xong thành ra nghiện cái cảm giác này.
Tiếc là phỏng đoán của cô không có bằng chứng thuyết phục nên chuyện này cứ trôi qua như vậy, không giải quyết được gì.
Nhưng, chuyện cũng chưa hề kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Tòng Tâm sống chết phải đến công ty cho đúng giờ thì phát hiện Đinh Bộ Trực, Lý Thái Bình và cả chị La đồng loạt đứng trước cái máy chấm công, biểu cảm mỗi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Mọi người sao thế?” Lạc Tòng Tâm hỏi.
“Tiểu Lạc tới rồi, Đinh tổng, nếu không cậu để cho Tiểu Lạc thử trước xem sao?” Lý Thái Bình hỏi.
Đinh Bộ Trực không lên tiếng.
Lạc Tòng Tâm:????
“Đến đây đến đây, Tiểu Lạc, ra đây chấm công đi.” Chị La nắm chặt ngón tay Lạc Tòng Tâm đặt lên màn quét vân tay.
Máy chấm công phát ra tiếng hát kỳ dị: “Rất nhiều năm sau này, khi em học được cách yêu một người là như thế nào~”
“Cái quỷ gì vậy?!!” Lạc Tòng Tâm hét to.
“Quả nhiên, ai cũng sẽ được nghe các bài hát khác nhau.” Giám đốc Lý nói.
Lạc Tòng Tâm: “Hả?”
Chị La đặt ngón tay lên máy.
[Muôn đời tang thương chỉ còn tình yêu là thần thoại vĩnh cửu~]
Đến lượt Lý Thái Bình chấm công.
[Chuyện tình trong hai tư giờ đó là hồi ức cả đời này em chẳng thể phôi pha~]
Lạc Tòng Tâm: “Máy chấm công hôm nay trúng độc sao?”
“Hình như Tiểu Lữ sửa lại chương trình của máy, để cho chúng ta mỗi người một ca khúc khác nhau.” Lý Thái Bình dở khóc dở cười.
Lạc Tòng Tâm: “Tiểu Lữ còn có cả tuyệt chiêu này cơ ạ?”
Lý Thái Bình: “Của chú là bài <Chuyện Tình Ở Hiroshima> bày tỏ nỗi nhớ về ngày xưa?”
Chị La: “Của chị là <Thần Thoại Tuyệt Đẹp>, bày tỏ tình yêu duy mỹ à?”
Lạc Tòng Tâm: “Của em là, bày tỏ eoooooooooooooooooo….”
Ba người đồng thời nhìn về phía Đinh Bộ Trực.
Đinh Bộ Trực: “Nhạt nhẽo.”
“Đinh tổng thử đi mà.”
“Đúng không đúng không mọi người.”
“Đinh tổng, anh là sếp lớn, phải làm gương cho nhân viên chứ!”
Ba người kéo tay Đinh Bộ Trực, ép ngón tay anh phải đặt lên máy chấm công.
[Muốn tìm một người để yêu sâu sắc thiết tha nhất để từ biệt cô đơn. Tôi thì quá si tình, còn em thì quá tuyệt tình~]
Ba giây im lặng bắt đầu.
Chị La: “Ối giời ơi!”
Lý Thái Bình: “Bản Tình Ca Đơn Côi đó…”
Lạc Tòng Tâm: “Vô cùng thích hợp cho một chó độc thân, hahahahaha…”
Đinh Bộ Trực trợn mắt nhìn ba người, chân bước như gió về phòng làm việc.
Lữ Quang Minh đang ngồi trên bàn làm việc, thoa thuốc dưỡng tóc lên đầu.
“Lữ Quang Minh.” Đinh Bộ Trực đập bàn: “Thứ nhất, khôi phục máy chấm công về lại lúc đầu ngay lập tức! Thứ hai, phá hoại của công, trừ 200.”
Lữ Quang Minh dừng tay, ngẩng đầu nhìn Đinh Bộ Trực, dần dần, nước mắt đong đầy, tuôn rơi ướt đẫm khuôn mặt.
Đinh Bộ Trực lùi về phía sau nửa bước.
“Em xin lỗi, em chỉ là, chỉ là… Huhuhuhuhuhu…” Lữ Quang Minh khóc đến kinh thiên động địa như ma khóc nhè.
Lý Thài Bình và chị La vội vàng chạy tới, rút khăn giấy ra an ủi cậu, quây thành một vòng tròn nhỏ.
Đinh Bộ Trực mặt tái xanh xong lại đen kịt lại: “Lạc Tòng Tâm, vào phòng làm việc của tôi.”
Lạc Tòng Tâm: “Sao lại là tôi!?”
*
Lạc Tòng Tâm nhìn Đinh Bộ Trực cởi áo khoác, ngồi xuống ghế, mở máy tính, vừa gõ bàn phím vừa nhấn đúp chuột.
Mặc dù anh không nói gì nhưng Lạc Tòng Tâm đã thấy được chỏm đầu anh tỏa ra một chữ “Phiền.”
“Lạc Tòng Tâm, đây là bản kế hoạch sơ bộ của em?” Đinh Bộ Trực hỏi.
“… Đúng vậy.”
Alo alo, Ngọc Diện Diêm Vương định đốt cho chị cháy rụi à?”
Tóc gáy của Lạc Tòng Tâm dựng lên 50%, sẵn sàng nghênh chiến.
Đinh Bộ Trực lặng yên nhìn màn hình máy tính mấy phút: “Rất ổn, chủ đề rõ ràng, những điểm nổi bật được nêu ra khá tốt, khả năng hoàn thành chắc chắn rất cao.”
Lạc Tòng Tâm: “Hớ?”
“Chỉ có một số chi tiết cần hoàn thiện hơn, tôi sẽ cho em vài gợi ý để làm sau.”
“Được.” Lạc Tòng Tâm được khen mà đâm ra lo lắng: “Cảm ơn Đinh tổng. Vậy – tôi ra ngoài trước?”
“Đợi một chút.” Đinh Bộ Trực gọi Lạc Tòng Tâm đứng lại, anh hơi ngập ngừng: “Tiểu Lữ -”
Lạc Tòng Tâm: “Vâng?”
“Hôm nay cậu ấy – có phải tôi…”
“Hử?”
Lạc Tòng Tâm quan sát Đinh Bộ Trực.
Anh khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, vẻ mặt anh khổ tận cam lai – anh đang cảm thấy oan uổng à?
Lạc Tòng Tâm cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đinh tổng, anh còn lời nào chưa dám nói à?”
“Khụ.” Đinh Bộ Trực nói thẳng: “Có phải Tiểu Lữ mắc bệnh kín gì không?”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Nghe Đinh Bộ Trực nói vậy, cuối cùng Lạc Tòng Tâm cũng khai thông đầu óc, thì ra Ngọc Diện Diêm Vương đang uyển chuyển quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Tiểu Lữ.
Quái lạ, theo hình tượng hằng ngày cộng với sự ghê gớm của Ngọc Diện Diêm Vương, Tiểu Lữ suốt ngày gây họa như thế, đáng lẽ phải bị sa thải rồi mới đúng.
Lạc Tòng Tâm nhấp nhấp môi, từ lời nói của Đinh Bộ Trực mà ngẫm ra có mùi gì đó thoang thoảng khác lạ.
Nghĩ lại thì, hình như tổng giám đốc cũ cũng nhìn Tiểu Lữ với ánh mắt không giống khi nhìn người bình thường, chẳng lẽ, bây giờ Tiểu Lữ đang có quan hệ nào đó với người đứng đầu tập đoàn Đường thị?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Lạc Tòng Tâm đã hiểu rõ ý đồ của tổng giám đốc nhà mình.
“Tiểu Lữ có nỗi khổ khó nói đó anh.” Lạc Tòng Tâm nói: “Em ấy bị bệnh.”
Đinh Bộ Trực: “Bệnh gì?”
“Vì Đinh tổng nên em ấy mới thất tình.”
“Thật, thật sao?!”
“Vợ chưa cưới của Hồ Khôi.” Lạc Tòng Tâm nói: “Cô ấy chính là nữ thần mà Tiểu Lữ yêu đơn phương mười năm trời.”
“…”
“Đinh tổng, anh còn để cho cậu ấy đi làm video chiếu trong đám cưới nữa chứ, đây không phải là đang rắc muối lên vết thương của cậu ấy thì còn là cái gì nữa?!”
“…”
“Đấy anh nói xem, nếu không phải vì anh thì sao cậu ấy lại thất tình?”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm chằm chằm, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, một lúc sau mới cất được nên lời: “Lạc Tòng Tâm, em không giống tên của em chút nào hết.”
(*) Tòng Tâm – 从心: nghe theo, đi theo trái tim mình.
Lạc Tòng Tâm: “Gì vậy trời?”
Đinh Bộ Trực không tiếp tục chủ đề này nữa, anh quay lại nhìn màn hình máy tính mấy giây.
“Thông báo cho Tiểu Lữ, nửa tiếng sau lên đường.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp Hồ Khôi.”
“…”
“Đây là cái hoạt động mẹ gì đấy?”
“Em cũng phải đi.”
“…”
Tại sao?!! Chuyện này liên quan đíu gì đến mị đâu!!
“Em là người thiết lập kế hoạch, chắc chắn phải là người moi ra được tất cả những thông tin của khách hàng.”
“… Vâng, Đinh tổng.”
Lạc Tòng Tâm điên tiết đi về bàn làm việc của mình.
Hình như Lữ Quang Minh đã bình tĩnh trở lại, cậu đang ngồi ngẩn người trước màn hình máy tính, dáng vẻ vô cùng chán chường, nhưng Lạc Tòng Tâm vẫn thấy được da đầu cậu ấy sáng chói lọi – đây là biểu hiện của con nhà giàu nứt đố đổ vách.
Lạc Tòng Tâm chẻ tóc ra nhìn, quả nhiên, diện tích phần hói đầu lại tăng thêm 0.1mm nữa rồi.
Con mẹ nó chứ! Chắc chắn Đinh Bộ Trực muốn bắt chị đây đi làm bia đỡ đạn mà!!
Hết chương 8.
*
Editor có lời muốn nói:
Lạc Tòng Tâm: Lữ Quang Minh thất tình là tại anh!! Tôi hói đầu cũng do anh hết!!!
Lạc Tòng Tâm đã từng thất tình nhưng chật vật nhất cũng chỉ mất hai ngày nằm ngủ li bì ở nhà, sau đó lại đâu vào đấy. Cô cứ tưởng ai thất tình đều như cô cả thôi, nhưng bây giờ nhìn hoàn cảnh này mới biết, sự khác nhau giữa người với người vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Triệu chứng thất tình của Lữ Quang Minh luôn phát bệnh thất thường – không thể nào báo trước.
Ba tiếng sau khi gặp cô dâu, Lữ Quang Minh phát bệnh lần một.
Mặc dù Lữ Quang Minh phản ứng hơi chậm chạp, tuy tâm trạng suy sụp nhưng may cũng không có triệu chứng chán sống muốn chết muốn nhảy lầu tử tự, vì vậy mà ngoài Lạc Tòng Tâm thì không ai nhận ra sự bất thường của Lữ Quang Minh, không ngờ rằng trước khi tan làm lại có chuyện xảy ra.
*
Chiều nào giám đốc Lý cũng tưới nước cho cây ở công ty, nhưng hôm nay ông phát hiện bình nước của mình đã không cánh mà bay.
“Có ai thấy bình nước của chú đâu không?” Giám đốc Lý đi quanh phòng làm việc ba vòng, vừa đi vừa hỏi mọi người.
Chị La: “Nãy tôi thấy Tiểu Lữ cầm bình đi lấy nước giúp chú rồi đấy.”
“Ô thế à, cuối cùng Tiểu Lữ cũng có mắt nhìn rồi đấy.” Giám đốc Lý chạy qua phòng trà nhìn một lượt: “Không thấy Tiểu Lữ đâu cả – ”
“Rầm!”
Bỗng nhiên phòng vệ sinh phát một âm thanh vang dội.
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh của công ty rất bé, nhà vệ sinh nam ở bên trái, nhà vệ sinh nữ ở bên phải, phòng ngoài chính là phòng trà, khi ba người chạy đến, Đinh Bộ Trực đang vịn tay vào tường, tay khác thì nắm chặt vòi nước, anh duỗi thẳng người, đôi mắt đẹp đẽ kia như muốn vỡ tan.
Giám đốc Lý: “Đinh tổng, cậu có sao không?”
Chị la: “Cậu bị táo bón à?”
Lạc Tòng Tâm: “Não anh bị lú à?”
Đinh Bộ Trực nuốt nước bọt, ánh mắt lặng yên nhìn chằm chằm ba người.
Không biết có phải do Lạc Tòng Tâm bị ảo giác hay không mà cô lại thấy mắt anh giật một cái.
“Bên trong, Tiểu Lữ…” Anh nói một câu không đầu không cuối.
“Tiểu Lữ?” Lý Thái Bình mở cửa phòng vệ sinh.
“AAAAAA!!!!!” Ba cặp mông cùng lúc hôn mạnh xuống sàn nhà.
Máu đỏ thi nhau rơi xuống đất, Lữ Quang Minh ngồi trên nắp bồn cầu, tay nắm chặt bình tưới cây của giám đốc Lý, tóc cậu bết lại, mặt be bét máu. Máu từ đầu chảy dọc xuống nền gạch trắng, vang lên những thanh âm “tí tách” ghê người, rợn cả tóc gáy.
“Chết người rồi chết người rồi!! Mau báo cảnh sát báo cảnh sát báo cảnh sát đi!!” Lý Thái Bình và chị La sợ ướt cả quần, Lạc Tòng Tâm cố gắng đứng dậy hai lần, vừa đứng lên thì chân lại mềm nhũn gục xuống sàn, đến lần thứ ba mới đứng thẳng người được thì bị Đinh Bộ Trực giữ chặt cổ áo.
“Đinh Không Trực, anh buông tay ra aaaaaa!!!” Lạc Tòng Tâm kêu la thảm thiết.
Đúng lúc đó, Lữ Quang Minh ngồi trên bồn cầu đột nhiên buông tiếng thở dài.
“Maaaaaaaaaaaaaaaaa! Đinh Không Trực! Anh phải chết thì anh chết một mình đi, đừng kéo tôi chết cùng aaaaaaaaaa!!!” Lạc Tòng Tâm khóc lóc thét gào đầy thê lương.
“Cậu ấy không chết!” Đinh Bộ Trực nói toẹt ra. Một tay anh dắt Lạc Tòng Tâm, một tay khác thì chạm vào máu trên tóc Lữ Quang Minh rồi đưa lên mũi ngửi thử: “Không phải máu, là nước ép cà chua.”
“Gì?? Lý Thái Bình và chị La đứng ngoài cửa ló đầu vào: “Thật à?”
Lạc Tòng Tâm: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh chắc chắn không?”
Đinh Bộ Trực không trả lời Lạc Tòng Tâm, chỉ vỗ nhẹ vào vai Lữ Quang Minh.
Lữ Quang Minh bần thần như một cái xác biết đi đột nhiên được ấn công tắc hoạt động, từ từ nâng cái bình phun nước trong tay lên rồi xịt xịt vào đầu mình, miệng còn lẩm bẩm: “Tóc dài, tóc dài, tóc dài…”
Mọi người im thin thít mấy giây liền.
Lý Thái Bình: “Mạ ôi, rụng tóc làm thằng cháu tôi điên mất rồi…”
Chị La: “Trời còn thấy thương.”
Lạc Tòng Tâm: “Tóc là sinh mệnh thứ hai của đời người đó.”
Đinh Bộ Trực hắng giọng, nói: “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Nói xong, anh đi rửa tay rồi bước thẳng ra ngoài. Chẳng qua lúc đi đến cửa thì bả vai anh bị va phải khung cửa nên cả người lảo đảo chút thôi.
Mười phút sau Lữ Quang Minh mới trở lại trạng thái bình thường, theo như những gì cậu nhớ thì cái lọ xịt tóc của cậu bị hỏng nên muốn mượn bình tưới cây của giám đốc Lý, không biết làm sao lại đổ nhầm thuốc dưỡng tóc thành nước ép cà chua nên mới làm ra cái hiệu ứng rùng rợn như thế này.
Lạc Tòng Tâm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tại sao Lữ Quang Minh lại đổi thuốc dưỡng tóc thành nước ép cà chua?
Tại sao còn phải phun đầy lên tường nhà như thế?
Tại sao còn phải phun cả lên mặt làm gì?
Trong lòng Lạc Tòng Tâm hiện lên suy đoán vô cùng to gan.
Bởi vì nữ thần kết hôn khiến cho Lữ Quang Minh mất hết ý chí, muốn kết thúc sinh mạng mình nhưng cậu lại sợ chết nên đã vẽ ra “hiện trường chết chóc” để tự trải nghiệm xong thành ra nghiện cái cảm giác này.
Tiếc là phỏng đoán của cô không có bằng chứng thuyết phục nên chuyện này cứ trôi qua như vậy, không giải quyết được gì.
Nhưng, chuyện cũng chưa hề kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Tòng Tâm sống chết phải đến công ty cho đúng giờ thì phát hiện Đinh Bộ Trực, Lý Thái Bình và cả chị La đồng loạt đứng trước cái máy chấm công, biểu cảm mỗi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Mọi người sao thế?” Lạc Tòng Tâm hỏi.
“Tiểu Lạc tới rồi, Đinh tổng, nếu không cậu để cho Tiểu Lạc thử trước xem sao?” Lý Thái Bình hỏi.
Đinh Bộ Trực không lên tiếng.
Lạc Tòng Tâm:????
“Đến đây đến đây, Tiểu Lạc, ra đây chấm công đi.” Chị La nắm chặt ngón tay Lạc Tòng Tâm đặt lên màn quét vân tay.
Máy chấm công phát ra tiếng hát kỳ dị: “Rất nhiều năm sau này, khi em học được cách yêu một người là như thế nào~”
“Cái quỷ gì vậy?!!” Lạc Tòng Tâm hét to.
“Quả nhiên, ai cũng sẽ được nghe các bài hát khác nhau.” Giám đốc Lý nói.
Lạc Tòng Tâm: “Hả?”
Chị La đặt ngón tay lên máy.
[Muôn đời tang thương chỉ còn tình yêu là thần thoại vĩnh cửu~]
Đến lượt Lý Thái Bình chấm công.
[Chuyện tình trong hai tư giờ đó là hồi ức cả đời này em chẳng thể phôi pha~]
Lạc Tòng Tâm: “Máy chấm công hôm nay trúng độc sao?”
“Hình như Tiểu Lữ sửa lại chương trình của máy, để cho chúng ta mỗi người một ca khúc khác nhau.” Lý Thái Bình dở khóc dở cười.
Lạc Tòng Tâm: “Tiểu Lữ còn có cả tuyệt chiêu này cơ ạ?”
Lý Thái Bình: “Của chú là bài <Chuyện Tình Ở Hiroshima> bày tỏ nỗi nhớ về ngày xưa?”
Chị La: “Của chị là <Thần Thoại Tuyệt Đẹp>, bày tỏ tình yêu duy mỹ à?”
Lạc Tòng Tâm: “Của em là, bày tỏ eoooooooooooooooooo….”
Ba người đồng thời nhìn về phía Đinh Bộ Trực.
Đinh Bộ Trực: “Nhạt nhẽo.”
“Đinh tổng thử đi mà.”
“Đúng không đúng không mọi người.”
“Đinh tổng, anh là sếp lớn, phải làm gương cho nhân viên chứ!”
Ba người kéo tay Đinh Bộ Trực, ép ngón tay anh phải đặt lên máy chấm công.
[Muốn tìm một người để yêu sâu sắc thiết tha nhất để từ biệt cô đơn. Tôi thì quá si tình, còn em thì quá tuyệt tình~]
Ba giây im lặng bắt đầu.
Chị La: “Ối giời ơi!”
Lý Thái Bình: “Bản Tình Ca Đơn Côi đó…”
Lạc Tòng Tâm: “Vô cùng thích hợp cho một chó độc thân, hahahahaha…”
Đinh Bộ Trực trợn mắt nhìn ba người, chân bước như gió về phòng làm việc.
Lữ Quang Minh đang ngồi trên bàn làm việc, thoa thuốc dưỡng tóc lên đầu.
“Lữ Quang Minh.” Đinh Bộ Trực đập bàn: “Thứ nhất, khôi phục máy chấm công về lại lúc đầu ngay lập tức! Thứ hai, phá hoại của công, trừ 200.”
Lữ Quang Minh dừng tay, ngẩng đầu nhìn Đinh Bộ Trực, dần dần, nước mắt đong đầy, tuôn rơi ướt đẫm khuôn mặt.
Đinh Bộ Trực lùi về phía sau nửa bước.
“Em xin lỗi, em chỉ là, chỉ là… Huhuhuhuhuhu…” Lữ Quang Minh khóc đến kinh thiên động địa như ma khóc nhè.
Lý Thài Bình và chị La vội vàng chạy tới, rút khăn giấy ra an ủi cậu, quây thành một vòng tròn nhỏ.
Đinh Bộ Trực mặt tái xanh xong lại đen kịt lại: “Lạc Tòng Tâm, vào phòng làm việc của tôi.”
Lạc Tòng Tâm: “Sao lại là tôi!?”
*
Lạc Tòng Tâm nhìn Đinh Bộ Trực cởi áo khoác, ngồi xuống ghế, mở máy tính, vừa gõ bàn phím vừa nhấn đúp chuột.
Mặc dù anh không nói gì nhưng Lạc Tòng Tâm đã thấy được chỏm đầu anh tỏa ra một chữ “Phiền.”
“Lạc Tòng Tâm, đây là bản kế hoạch sơ bộ của em?” Đinh Bộ Trực hỏi.
“… Đúng vậy.”
Alo alo, Ngọc Diện Diêm Vương định đốt cho chị cháy rụi à?”
Tóc gáy của Lạc Tòng Tâm dựng lên 50%, sẵn sàng nghênh chiến.
Đinh Bộ Trực lặng yên nhìn màn hình máy tính mấy phút: “Rất ổn, chủ đề rõ ràng, những điểm nổi bật được nêu ra khá tốt, khả năng hoàn thành chắc chắn rất cao.”
Lạc Tòng Tâm: “Hớ?”
“Chỉ có một số chi tiết cần hoàn thiện hơn, tôi sẽ cho em vài gợi ý để làm sau.”
“Được.” Lạc Tòng Tâm được khen mà đâm ra lo lắng: “Cảm ơn Đinh tổng. Vậy – tôi ra ngoài trước?”
“Đợi một chút.” Đinh Bộ Trực gọi Lạc Tòng Tâm đứng lại, anh hơi ngập ngừng: “Tiểu Lữ -”
Lạc Tòng Tâm: “Vâng?”
“Hôm nay cậu ấy – có phải tôi…”
“Hử?”
Lạc Tòng Tâm quan sát Đinh Bộ Trực.
Anh khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, vẻ mặt anh khổ tận cam lai – anh đang cảm thấy oan uổng à?
Lạc Tòng Tâm cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đinh tổng, anh còn lời nào chưa dám nói à?”
“Khụ.” Đinh Bộ Trực nói thẳng: “Có phải Tiểu Lữ mắc bệnh kín gì không?”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Nghe Đinh Bộ Trực nói vậy, cuối cùng Lạc Tòng Tâm cũng khai thông đầu óc, thì ra Ngọc Diện Diêm Vương đang uyển chuyển quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Tiểu Lữ.
Quái lạ, theo hình tượng hằng ngày cộng với sự ghê gớm của Ngọc Diện Diêm Vương, Tiểu Lữ suốt ngày gây họa như thế, đáng lẽ phải bị sa thải rồi mới đúng.
Lạc Tòng Tâm nhấp nhấp môi, từ lời nói của Đinh Bộ Trực mà ngẫm ra có mùi gì đó thoang thoảng khác lạ.
Nghĩ lại thì, hình như tổng giám đốc cũ cũng nhìn Tiểu Lữ với ánh mắt không giống khi nhìn người bình thường, chẳng lẽ, bây giờ Tiểu Lữ đang có quan hệ nào đó với người đứng đầu tập đoàn Đường thị?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Lạc Tòng Tâm đã hiểu rõ ý đồ của tổng giám đốc nhà mình.
“Tiểu Lữ có nỗi khổ khó nói đó anh.” Lạc Tòng Tâm nói: “Em ấy bị bệnh.”
Đinh Bộ Trực: “Bệnh gì?”
“Vì Đinh tổng nên em ấy mới thất tình.”
“Thật, thật sao?!”
“Vợ chưa cưới của Hồ Khôi.” Lạc Tòng Tâm nói: “Cô ấy chính là nữ thần mà Tiểu Lữ yêu đơn phương mười năm trời.”
“…”
“Đinh tổng, anh còn để cho cậu ấy đi làm video chiếu trong đám cưới nữa chứ, đây không phải là đang rắc muối lên vết thương của cậu ấy thì còn là cái gì nữa?!”
“…”
“Đấy anh nói xem, nếu không phải vì anh thì sao cậu ấy lại thất tình?”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm chằm chằm, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, một lúc sau mới cất được nên lời: “Lạc Tòng Tâm, em không giống tên của em chút nào hết.”
(*) Tòng Tâm – 从心: nghe theo, đi theo trái tim mình.
Lạc Tòng Tâm: “Gì vậy trời?”
Đinh Bộ Trực không tiếp tục chủ đề này nữa, anh quay lại nhìn màn hình máy tính mấy giây.
“Thông báo cho Tiểu Lữ, nửa tiếng sau lên đường.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp Hồ Khôi.”
“…”
“Đây là cái hoạt động mẹ gì đấy?”
“Em cũng phải đi.”
“…”
Tại sao?!! Chuyện này liên quan đíu gì đến mị đâu!!
“Em là người thiết lập kế hoạch, chắc chắn phải là người moi ra được tất cả những thông tin của khách hàng.”
“… Vâng, Đinh tổng.”
Lạc Tòng Tâm điên tiết đi về bàn làm việc của mình.
Hình như Lữ Quang Minh đã bình tĩnh trở lại, cậu đang ngồi ngẩn người trước màn hình máy tính, dáng vẻ vô cùng chán chường, nhưng Lạc Tòng Tâm vẫn thấy được da đầu cậu ấy sáng chói lọi – đây là biểu hiện của con nhà giàu nứt đố đổ vách.
Lạc Tòng Tâm chẻ tóc ra nhìn, quả nhiên, diện tích phần hói đầu lại tăng thêm 0.1mm nữa rồi.
Con mẹ nó chứ! Chắc chắn Đinh Bộ Trực muốn bắt chị đây đi làm bia đỡ đạn mà!!
Hết chương 8.
*
Editor có lời muốn nói:
Lạc Tòng Tâm: Lữ Quang Minh thất tình là tại anh!! Tôi hói đầu cũng do anh hết!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.