Chương 27: C27: Tử Chiến 2
Tống Minh Ngọc (Tống Mặt Than)
25/06/2022
Một tháng sau.
Vết thương của Quân đã lên da non, giờ hắn có thể đi lại nhẹ nhàng, sau khi nằm viện một tuần, hắn liền xin về nhà để tĩnh dưỡng tiếp. Vì còn nhiều việc phải làm nên hắn không thể nằm trên giường mãi được, bằng mọi cách hắn vẫn cố xoay sở ra tiền. Hắn chuyển qua tập trung điều hành trang web Âm binh kia, kiếm tiền môi giới, nhưng thay vì tìm tới bọn họ, hắn cho khách địa chỉ để họ đến gặp hắn. Nói chung là hắn vẫn kiếm tiền bình thường, mấy chiêu trò tâm linh bây giờ đang được ưa chuộng, mà hắn thì Đông Tây kim cổ đều biết, thành ra một ngày cũng lừa được vài lượt khách.
Cường từ hôm đó thì ít qua chỗ hắn, dù cho hắn có gọi thế nào thì cậu cũng từ chối, hiện cậu đang tới rất gần với mục đích của mình, bằng bất cứ giá nào cùng phải tận dụng đầu mối này. Cường hỏi thăm địa chỉ ngày trước cha từng ở, khi tới nơi, cậu nhận ra là cách này không dùng được. Vì cha ngày đó không có nhiều tiền, lương của ông ấy không đủ để mua nhà nên ông đã thuê một căn hộ trung cư nhỏ. Hiện nơi này đã có người thuê lại, chủ nhà nói có một cậu thanh niên đã tới dọn hết đồ đạc trong này đi, còn đi đâu thì họ không rõ.
Hỏi thăm hàng xóm xung quanh, có những nhà cũng mới chuyển tới, khó khăn lắm mới tìm được một người biết về cha cậu. Người đó nói tự nhiên thấy nhà cha cậu chuyển hết đồ đạc đi, cả cậu con trai cũng đi luôn, từ đó tới nay không quay lại đây lần nào. Mà rõ ràng là ông ấy đang làm bác sĩ chính trong viện, lương cũng gọi là cao, chỉ có điều con trai lại làm trong trung tâm thành phố, họ đã nghĩ cậu con trai đó đã đón ông ấy đi chỗ khác khang trang hơn rồi.
Khi Cường hỏi bọn họ có biết con nuôi của cha cậu làm nghề gì không, họ đều không rõ, nhưng là làm cái gì liên quan đến cảnh sát. Thêm một điều nữa là về tên của người con trai nuôi đó, họ nói rằng, cậu ta tên là Quân. Ngay lập tức trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt hắn, cũng làm việc liên quan tới cảnh sát, cũng tên Quân, đây có chăng chỉ là sự trùng hợp?
Ngoài những điều đó ra, Cường không lấy thêm được thông tin nào khác, sự việc đã chìm vào quên lãng từ lâu rồi, ít ai để ý mà nhớ được tới tận bây giờ. Chưa kể họ cũng không được thông báo gì về vụ tai nạn của cha cậu, Cường cảm ơn người hàng xóm đó và ra về. Việc tiếp theo cậu muốn làm, là tới gặp Quân. Nếu hắn không phải người cậu cần tìm, vậy có thể nhờ hắn giúp một tay, dẫu sao hắn cũng đang là thanh tra, tìm người trong ngành đối với hắn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trên đường về, Cường lấy điện thoại gọi cho Quân. Đầu dây bên kia liền bắt máy.
- Gọi đúng lúc lắm, tao đang cần tìm mày - Quân lên tiếng trước.
- Việc gì vậy? - Cường hỏi.
- Có một nơi tao cần tới, qua đây nhanh lên.
- Đợi đấy.
Hơn một tiếng sau, Cường có mặt trước ngách dẫn vào khu tập thể. Quân đã gọi sẵn một xe taxi ở đó, hắn thấy cậu thì lập tức ra hiệu, hai người lên xe và rời đi. Cường đang nghĩ xem nên hỏi gì trước, hỏi hắn muốn đi đâu hay hỏi hắn có phải là con nuôi của cha cậu, cả tháng nay hắn ở nhà dưỡng thương, hôm nay đột xuất nói phải ra ngoài, việc này chắc hắn rất quan trọng.
- Có việc này tao cần hỏi, nếu không muốn trả lời ngay cũng được - Quân chợt lên tiếng.
- Chuyện gì? - Cường thấy thái độ hắn hôm nay khang khác, có vẻ như hắn đang để tâm rất nhiều tới chuyện gì đó.
- Bố mẹ mày bị người ta hại chết phải không?
Cường liếc hắn, đầu mày nhíu lại, sao đột nhiên hắn lại hỏi tới chuyện này.
- Nhìn là hiểu rồi, trên mày còn một chị gái, tên người đó là gì? - Quân không đợi cậu trả lời, hắn đã hỏi câu tiếp theo.
- Vy.
Lúc đó hắn đang nhìn thẳng, đột nhiên mắt hắn chớp lên, tiếp theo từ từ quay sang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt hắn lúc đó rất phức tạp, vừa giống như đang tìm kiếm, vừa giống như muốn phủ nhận những suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, hắn định nói, nhưng lại bị tiếng thở dài át đi, đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hỏi gì tiếp, Cường bắt đầu thấy nghi ngờ. Cậu để ý con đường bên ngoài nhìn rất quen mắt, cảnh quan xung quanh đã lâu không nhìn đến, có thay đổi ít nhiều, nhưng không phải không nhận ra.
Đây là đường về nhà. Con đường đã gắn liền với cậu suốt bao năm thơ ấu, thỉnh thoảng Cường vẫn nhớ đến nơi này, mỗi lần nghĩ về nó cậu lại cảm thấy trong lòng day dứt. Đột nhiên đi lại con đường cũ, có chút hoài niệm dội lên giữa dòng suy nghĩ của Cường, thâm tâm cậu chưa bao giờ quên đi những ký ức đã có với nơi này. Đau thương nhất, hạnh phúc nhất, tất cả đều từ đây mà phát sinh.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng Cường thấy một bóng dáng rất quen, cậu đã nghĩ sẽ không còn gặp lại người này nữa, những chuyện từng trải qua với người đó sẽ chỉ còn là hoài niệm chôn chặt trong ký ức Cường. Nhưng giờ đây, chính mắt cậu thấy người đó đang đi ngược chiều với mình, khuôn mặt ấy không thể lẫn vào đâu được, so với lần cuối cùng bắt gặp, người đó gần như chẳng có gì thay đổi.
Người cậu nhìn thấy là Minh. Cậu ta vừa đi từ một ngôi nhà nào đó ra, vẻ mặt thất vọng, cách đây không lâu cậu vẫn còn nói chuyện với Minh, vẻ mặt này đối với cậu không có gì xa lạ. Cường nhìn theo tới khi xe chạy qua Minh, cậu ta có thể đã tìm được công việc mới, cuộc sống cũng trở lên ổn định hơn, và chắc những chuyện từng xảy ra ở Thái Nguyên cũng dần phai nhạt trong tâm trí cậu ta rồi. Cường nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, một người bình thường như Minh không nên lún sâu vào thế giới ma quái này.
Xe dừng bánh. Cường nhìn ra, căn nhà mà Minh vừa đi khỏi, đó chính là nhà cũ của cậu, khi đó cậu tự hỏi, có phải Minh tới đây để tìm kiếm tung tích của cậu không? Đáng nhẽ Minh nên hiểu là cậu đã chết rồi, ngày đó mọi thứ giữa hai người đều đã xóa hết, vậy bấy lâu nay cậu ta vẫn lặng lẽ đi tìm Cường để làm gì. Chắc vì không có kết quả nên cậu ta mới trưng ra vẻ mặt thất vọng ấy.
Cường thầm thở dài, không rõ Quân định làm gì khi dừng xe ở đây. Cậu thấy hắn đột nhiên tiến về phía cửa nhà cũ, hắn vặn tay nắm cửa, tất nhiên là cửa khóa nên không thể mở được ra. Bụi bám dày ở mọi nơi, nhìn qua cũng biết nơi này không ai ở đã lâu rồi, khoảng sân gạch trước cửa nhà đã mọc đầy những cỏ, chúng chen vào giữa các hàng gạch mà trồi lên, có ngọn cao tới bắp chân người. Nhìn một lúc mà nỗi buồn đã giăng kín hai mắt cậu, sống mũi cũng cay cay, nếu như người trong nhà kia vẫn còn, thì có lẽ nơi này đã khang trang sạch đẹp hơn nhiều.
Kẽo kẹt.
Cường chợt thấy cửa mở, vì bản lề lâu rồi không được sử dụng nên lúc mở có phát ra tiếng động rất lớn. Quân vừa phá khóa nhà cậu, còn chuyện gì hắn không làm được nữa, lừa đảo, ăn cướp, giờ đến ăn trộm. Quân đi vào nhà, hắn yên lặng ra hiệu cho cậu, vào nhanh để đóng cửa, để người khác nhìn thấy sẽ nguy hiểm. Đồng hồ điểm 18h10, trời mùa đông nên tối rất nhanh, trong nhà lại không đèn đóm gì, người ta đã cắt điện ở đây từ lâu rồi, hai người phải dùng điện thoại để chiếu sáng xung quanh.
Nhìn những bàn ghế đồ đạc trong này, Cường bất giác nhớ về quá khứ, ánh đèn đường lay động trước mắt, hắt lên những khoảng sáng tối đặc thù, giống như khắc họa lại hình ảnh dượng và mẹ, họ vẫn đang ở đây, cười nói với cậu. Có chút ánh sáng giống với quá khứ, rời khỏi đó lại là bóng tối hiện thực, một sự tĩnh lặng ghê rợn đang bao trùm nơi này, không ai còn sống, tất cả chỉ là bóng ma quá khứ. Thứ mà ngày đêm hiện về trong cơn mơ của Cường, khiến cậu quên dần đi chuỗi ngày hạnh phúc. Tuổi thơ đầy màu sắc từ khi nào trở lên trắng xóa, thay vào đó là một bức màn xám xịt, càng nhìn màu xám đó càng đậm, tới bây giờ Cường đã nghĩ ký ức của cậu chỉ còn lại một màu đen kịt.
- Vụ án tao đang theo diễn ra ở đây. Ngôi nhà này cách đây 12 năm là nơi sinh sống của một gia đình, hai vợ chồng cùng với hai đứa con. Nhưng qua một đêm, hai người lớn đều bị sát hại dã man, những vết cắn nham nhở, hai đứa nhỏ may mắn thoát chết, trong hồ sơ tao không tìm được chính xác chúng sống ở đâu. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ là hai người bị giết bởi một bầy thú hoang, tao cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ như không phải. Cho tới khi tao để ý tên của hai đứa con nhà ấy. Giờ thì tao cần biết, đã có chuyện gì xảy ra đêm hôm đó? - Quân nói, mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc.
- Hung thủ là tên đeo mặt nạ - Cường đáp, cậu không muốn phải nhớ lại chuyện này.
- Vì sao? Hắn chỉ hứng thú với trẻ con, hiện trường lại ở ngoài sân, người bị tấn công đều là người lớn, lũ trẻ thì ở hết trong nhà.
- Người hắn muốn tấn công là tao, nhưng mẹ đã chặn hắn lại, lúc đó tao trốn được vào nhà - Mặt Cường khi nói những lời đó có lộ ra một tia sát khí, giống như chuyện cũ đang tái hiện trước mặt cậu.
Quân bắt đầu hiểu được vụ án từng diễn ra như thế nào, chuyện cũng không đến nỗi phức tạp, nhưng hắn đã nghĩ nó quá máy móc. Thì ra người hắn cần tìm suốt thời gian qua đã xuất hiện, hơn nữa còn ở rất gần hắn, tâm nguyện này cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
- Tao vốn không có cha, mẹ và chị thì đã chết do dịch bệnh, may mắn là tao được một bác sĩ cứu chữa kịp thời, sau đó ông ấy nhận tao làm con nuôi. Chắc mày đã nhận ra người bác sĩ tao đang nói tới là ai rồi, ông ấy thực sự đã muốn được quay về ngôi nhà này - Quân nói tiếp, hắn tựa lên thành ghế, giọng hết sức bình thản.
Hắn kể về vụ tai nạn sau đó, người đã Hoán sinh với Như chính là cha Cường, ông đã sống lại bằng thứ tà thuật đó, nhưng chẳng ai chắc chắn được tác dụng của nó. Sống ở đây có nghĩa là tồn tại như một người thực vật. Tới cùng thì người chết cũng không thể hoàn toàn hồi sinh, một năm qua ông vẫn nằm trong bệnh viện, phải thở bình ôxi, không có bất cứ một tiến triển nào. Quân biết là ông ấy đang có kế hoạch về thăm gia đình, vì hắn còn công việc nên không thể đi cùng ông chuyến đó.
Nhiều lần Quân nghe ông kể về gia đình nhỏ, nơi mà lúc nào cũng đầy ắp tiếng nói cười con trẻ, đứa út của ông cũng trạc tuổi hắn. Thấy một thằng bé cùng lúc mất hết gia đình, ở cái tuổi đó chắc chắn sẽ không thể khôn lớn thành người được, vậy nên ông quyết định nuôi nấng hắn. Đó là lần đầu tiên Quân có một người cha, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới thứ tình cảm lớn lao đó, suốt quãng thời gian trước, hắn chỉ biết mình là con rơi, chị gái cũng là con rơi của một người đàn ông khác. Cuộc sống của hắn bỗng nhiên thay đổi, không còn ai miệt thị, ghét bỏ hay trà đạp nhân phẩm hắn, vì hắn đã có cha.
Cha đã cho hắn được sinh ra một lần nữa, dù không phải bằng cách tự nhiên, nhưng hắn thực sự cảm thấy bản thân trở thành con người khác. Hắn được đi học, được đối xử công bằng, ra ngoài có bạn bè, về nhà có người để mong ngóng, đó là những thứ đơn giản mà hắn từng rất muốn thực hiện được. Cha cho hắn 13 năm sống hạnh phúc, nên tới khi tai họa ập đến, hắn hoàn toàn suy sụp. Quân không thể lập tức chấp nhận việc đó, hắn chưa làm gì báo đáp lại cho cha, hơn nữa mong muốn đoàn tụ với gia đình của ông ấy còn chưa thực hiện được. Lúc đó hắn chỉ nghĩ làm sao để cha sống lại, hắn sẽ tìm gia đình của ông ấy tới, để ông ấy được gặp lại họ.
Như vì yêu hắn nên đã chấp nhận Hoán sinh, dù biết chuyện này sẽ khiến cô chịu đựng những đày đọa khủng khiếp nhất, tới cùng cô ấy cũng chấp nhận để đánh đổi sự sống cho cha. Kết quả là ông có sống lại, nhưng so với chết cũng chỉ khác một chút. Chính vì người Hoán sinh với Như là cha Cường, nên khi cô thi hóa, mùi dương khí của cậu đã hấp dẫn cô, lúc đó con người trong Như đã mất, những tra tấn kéo dài suốt một năm qua khiến cô nảy sinh một khát vọng, đó là sự giải thoát.
Không chấp nhận số phận, Quân vẫn cố gắng tìm kiếm gia đình của cha, hắn nghĩ nếu đem họ tới, có khi cha sẽ tỉnh lại. Vì vậy mà trong nửa năm, hắn đã tìm kiếm tất cả tài liệu liên quan đến cha, những nơi ông từng sống và làm việc. Cuối cùng hắn cũng có được đầu mối là bệnh viện tỉnh Thái Nguyên.
Đó cũng là lần đầu tiên Cường gặp hắn, trong vụ của Minh. Thực chất đây chỉ là vì hắn tiện đường tới Thái Nguyên, mục đích chính là vào bệnh viện tìm kiếm thông tin về cha. Tại đó hắn đọc được trong hồ sơ ở bệnh viện có ghi địa chỉ nơi ông ở trước khi nhận công tác. Hắn lập tức tới địa chỉ đó, hy vọng gặp được người thân của cha, nhưng căn nhà lúc bấy giờ đã trống không. Về sau hắn tìm hiểu thì biết được nơi đây từng xảy ra một vụ thảm án, hai vợ chồng sống trong căn nhà đã chết. Quân dựa vào quyền thanh tra mà lật lại tập hồ sơ của 12 năm trước, hai người con của gia đình đó vẫn sống, nhưng được bà con họ hàng nuôi dưỡng.
Mọi chuyện đều giống như sắp đặt, hắn tình cờ gặp Cường, may mắn là lần đầu tiên đó chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng. Hắn đột nhiên nhận ra cậu vì khi hôn mê, hắn đã kể về cha, còn Cường lại nói, cậu cũng đang đi tìm cha, tìm rất lâu rồi, cha của cậu cũng là bác sĩ. Quân đã nghiên cứu lại tập hồ sơ, nhận ra tên của Cường trùng với tên của người con trai út kia, để chắc chắn hơn nữa, hắn đã hỏi Cường về tên của người chị gái cậu. Tới khi kể những chuyện này, trong đầu hắn đã rõ ràng hết tất cả.
- T... Tôi cũng vừa nhận ra, khi ở bệnh viện, tôi thấy họ treo ảnh của cha, tôi đã hỏi thăm và biết được cha có một người con nuôi. Chỉ có người đó mới biết cha đang ở đâu, người con nuôi đó lại cùng tên là Quân, làm trong phòng cảnh sát, nên tôi đã định tới hỏi anh - Cường không còn xưng hô với Quân như trước, cậu đã hiểu những gì hắn làm, quãng thời gian một năm qua vì sao hắn lại thành kẻ xấu như vậy. Tất cả đều vì hắn sợ cha vĩnh viễn không tỉnh lại, hắn đã nghĩ cuộc sống sau khi Hoán sinh sẽ khó mà duy trì được, trước khi điều xấu nhất xảy ra, bằng mọi giá, dù phải đánh đổi cả nhân phẩm của mình, hắn cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cha.
Trước mặt Cường, Quân không giấu nổi vui mừng, hắn đã làm được, tới cùng thì mọi chuyện đều kết thúc, hắn còn tưởng tượng ra cảnh khi cha gặp cậu, ông sẽ đột nhiên tỉnh lại. Nghĩ tới đó, Quân bất giác mỉm cười, lần đầu tiên hắn tìm được ý nghĩa trong nụ cười của mình, thứ mà rất lâu rồi hắn không còn cảm nhận được.
Bỗng mắt hắn tối lại, nụ cười vụt tắt. Có thứ gì vừa chảy xuống vai hắn, cảm giác nóng và nhớt, đây giống như dãi hơn là nước. Quân ngước mắt nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng không thể chiếu tới, từ bóng tối vọng ra những tiếng lách cách như chân rết. Nhìn bằng mắt thường sẽ thấy đó là một hố đen lớn cuộn thành vòng, màu đen dần dần dịch chuyển, càng vào trung tâm càng đặc quánh lại. Cảm giác có hàng chục con mắt đang dõi từ trong hố đen kia ra, nhất cử nhất động của người bên dưới dường như đã bị thâu tóm. Mùi vị chết chóc tràn ngập căn phòng, ép cho lồng ngực muốn ngạt thở.
NGOÀM!
Cẩn thận!
Mắt thấy một bóng đen vụt lao xuống, ngay trên đầu Cường, cậu khi đó cũng đã cảnh giác với không khí bất thường trong phòng. Chân hắn vừa nhích lên một bước, Cường bên kia đã kịp đổ người ra sàn, cậu lăn qua bên trái mấy vòng, trong giây lát kịp thời tránh được cú tấn công chớp nhoáng từ trên xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên khi bóng đen kia đâm vào sàn nhà, Cường đã bật dậy, hai người lúc này mới trông rõ thứ vừa phục kích họ. Kia là một con vừa giống người vừa giống rết, không ai bảo ai họ cùng nghĩ tới Bé Bự, nhưng sao hình dạng nó bây giờ lại khác như vậy.
Cái đầu vĩ đại chứa sáu khuôn mặt trẻ con đã thay bằng một cái đầu người lớn với một biểu cảm duy nhất, trông như quả bóng bay được nhồi đầy không khí bên trong. Phần trên phình ra, thay vì có mười hai con mắt, nó chỉ có hai con mắt to trố, nhưng trong tròng mắt là mười hai lỗ đồng tử liếc ngang liếc dọc. Nhìn vào còn tưởng mắt nó là hai tổ ròi với những lỗ đen sâu hoắm. Kết hợp với cả khuôn mặt dị dạng đó là cái miệng rộng ngoác tới mang tai, bên trong khoe ra đầy răng lởm chởm, với cái miệng đó, nó tự tin ngoạm hết một người mà không cần cắn đôi cắn ba như trước.
Thân hình tròn trịa bụ bẫm, với những cánh tay ngắn xưa kia, bây giờ đã trở lên gầy nhằng, cánh tay cũng dài hơn và móng vuốt cũng sắc nhọn hơn. Vừa chạm đất nó lập tức dựng thẳng người, hai bên cánh tay mở rộng, tư thế giống như một con rết đang bạnh người thị uy. Lồng ngực nó đầy những rãnh xương sườn trũng sâu, cảm giác như chỉ có da bọc xương, đây có đúng là Bé Bự không, nhìn thế nào cũng không giống.
Nếu là Bé Bự, vậy tên đeo mặt nạ cũng đang ở đây, lẽ ra hắn phải xuất hiện rồi chứ. Nhưng điều đó không hẳn đã quan trọng, có tên đó ở đây hay không cũng vậy, con quỷ này vẫn phải bị tiêu diệt. Nhìn lại sức công phá của nó mới thấy rất khủng khiếp, mặt đá hoa trên sàn sau khi bị nó đâm trúng đã thủng thành một lỗ lớn, nơi nào nó đặt người xuống đều nghe thấy tiếng đá nứt lách tách, chứng tỏ tay của nó bấu rất chặt xuống nền nhà. Nếu phải so sánh với Bé Bự, nó còn mạnh hơn gấp nhiều lần.
- Chúng ta có khách sao? A! Cuối cùng cũng lột xác xong rồi, ba đã đợi Bé Bự mấy tháng, chỗ này không giống ở nhà, muốn làm một em búp bê cho Bé Bự cũng khó quá.
Đột nhiên có tiếng người reo lên phía sau lưng Cường, cậu không nhận ra đây là giọng của ai, nhưng khi quay đầu lại, đập vào mắt Cường chính là cái mặt nạ trẻ con bong chóc từng mảng. Tên đeo mặt nạ vừa đi từ phía sau nhà lên, trên tay hắn đang cầm cái gì đó, nhìn giống như miếng giẻ nhúng nước. Nhưng mùi từ đó bốc ra lại tanh như máu, đừng cách mấy mét vẫn thấy nó xộc vào óc. Hắn đang làm chuyện quái gì trong nhà Cường vậy?
Leng keng.
Đang trừng mắt nhìn tên đeo mặt nạ, người Cường lập tức bị đẩy một cú thật mạnh, khiến cho hai chân cậu phải nhào sang bên trái chục bước mới lấy được thăng bằng. Cùng lúc là một chuỗi những tiếng lách cách lướt qua sát sau lưng cậu, liếc mắt chỉ kịp thấy cơ thể đồ sộ của con rết người lao về phía tên đeo mặt lạ, tốc độ cùng sức mạnh đều rất khủng khiếp.
Keng.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Cường phải kinh ngạc, không chỉ cậu mà ngay cả Quân cũng biến sắc ngay lập tức. Tiếng chuông vẫn vang lên lanh lảnh, rõ ràng tới mức ai cũng phải lạnh người khi nghe thấy nó, Cường biết ý nghĩa của tiếng chuông này. Nó dùng để điều khiển Bé Bự, có phải tên đeo mặt nạ đang gọi con rết người đó, hắn muốn kéo nó về bên đấy để tiện ra lệnh.
Nhưng, trước mắt hai người lại là một cảnh vồ mồi ngoạn mục. Tên đeo mặt nạ vẫn đứng như trời trồng, trong khi nửa thân trên của hắn bị Bé Bự cắn đứt lìa tới ngang bụng, trong chớp mắt tường và sàn nhà đã bắn đầy máu, nội tạng từ miệng của con quỷ rơi rớt ra xung quanh. Hắn chỉ kịp ú ớ vài tiếng, hai cánh tay thò ra khỏi miệng con quỷ, nghiến một cái là chúng liền rụng xuống, chuông và tay lăn đi trong vũng máu. Nó bắt đầu nhai điên cuồng, trước khi hai chân tên kia đổ xuống, nhưng cánh tay xương xẩu đã kịp giằng xé lấy chân hắn, cảm giác cơn đói cồn cào của con rết người đã lên đến cao trào. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, Cường và Quân đều tận mắt nhìn thấy, nhưng họ vẫn chưa hiểu chuyện này là như thế nào.
Đã ba tháng kể từ sau khi Cường đốt nhà tên đeo mặt nạ, có vẻ như hắn đã rời khỏi đó từ trước, cậu đã chờ hắn tới trả thù, nhưng giờ thì cậu hiểu vì sao hắn lại không tới. Bé Bự là một dạng quỷ có thể nâng cấp, tới một thời kỳ nhất định nó sẽ lột xác để trở thành dạng cao hơn. Cũng giống như các loài sinh vật trong tự nhiên, quá trình lột xác cần thời gian và địa điểm an toàn. Nơi tên đeo mặt nạ chọn để làm tổ cho Bé Bự chính là nhà cũ của Cường, vì nhà này đã bỏ hoang từ lâu, bên trong đủ rộng để giấu một con quỷ sắp tiến hóa như nó.
Chỉ là tên đeo mặt nạ cũng không biết nó sẽ mất bao lâu mới hoàn thành được quá trình lột xác, vì thế mà hắn phải ở gần con quỷ, cho tới ba tháng sau, hắn vừa được nhìn thấy hình thái trưởng thành của Bé Bự, tưởng như nó chỉ thay đổi bề ngoài, không ngờ là đầu óc nó cũng được tiến hóa theo. Con quỷ bây giờ không nghe lệnh hắn nữa, nó cũng đã có khả năng miễn dịch với tiếng chuông kia, sau một thời gian dài không được ăn uống, nó trở lên đói khát vô cùng. Tên đeo mặt nạ xuất hiện với miếng da vừa thuộc còn chưa ráo máu, chính thứ đó đã thu hút nó, dù hắn có đủ tỉnh táo để nhận ra Bé Bự đã không còn là thú nuôi của hắn nữa, nhưng với khả năng hiện tại, hắn sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của con quỷ đó.
Kết cục này đã được định trước, chết vì thứ mà hắn nuôi dưỡng, chết vì sở thích bệnh hoạn, chết để đền tội cho những đứa trẻ mà hắn đã cướp đi mạng sống. Cái giá khủng khiếp nhất cho một kẻ giết người không ghê tay, nửa thân trên của hắn bị nhai nát trong miệng Bé Bự, tiếng xương rau ráu trộn với máu thịt bầy nhầy, những mảnh xác vụn rơi vãi trên mặt đất, máu chảy thành dòng lênh láng. Bị chính đứa con tinh thần của mình ăn trọn, cảm giác cơ thể nghiền thành mảnh nhỏ khi vẫn còn sống là như thế nào, so với bị lột da thì cảm giác đó có bớt đau đớn hơn không. Chẳng ai biết hắn đã nghĩ gì khi nhìn thấy cái miệng đầy dớt dãi của Bé Bự há ra và ngoạm thẳng xuống người hắn, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn cười khúc khích đâu đây, cũng chẳng biết khuôn mặt thật đằng sau chiếc mặt nạ kia như thế nào, tới cùng hắn chết mà không còn lại một mảnh xương ở trần thế.
Vết thương của Quân đã lên da non, giờ hắn có thể đi lại nhẹ nhàng, sau khi nằm viện một tuần, hắn liền xin về nhà để tĩnh dưỡng tiếp. Vì còn nhiều việc phải làm nên hắn không thể nằm trên giường mãi được, bằng mọi cách hắn vẫn cố xoay sở ra tiền. Hắn chuyển qua tập trung điều hành trang web Âm binh kia, kiếm tiền môi giới, nhưng thay vì tìm tới bọn họ, hắn cho khách địa chỉ để họ đến gặp hắn. Nói chung là hắn vẫn kiếm tiền bình thường, mấy chiêu trò tâm linh bây giờ đang được ưa chuộng, mà hắn thì Đông Tây kim cổ đều biết, thành ra một ngày cũng lừa được vài lượt khách.
Cường từ hôm đó thì ít qua chỗ hắn, dù cho hắn có gọi thế nào thì cậu cũng từ chối, hiện cậu đang tới rất gần với mục đích của mình, bằng bất cứ giá nào cùng phải tận dụng đầu mối này. Cường hỏi thăm địa chỉ ngày trước cha từng ở, khi tới nơi, cậu nhận ra là cách này không dùng được. Vì cha ngày đó không có nhiều tiền, lương của ông ấy không đủ để mua nhà nên ông đã thuê một căn hộ trung cư nhỏ. Hiện nơi này đã có người thuê lại, chủ nhà nói có một cậu thanh niên đã tới dọn hết đồ đạc trong này đi, còn đi đâu thì họ không rõ.
Hỏi thăm hàng xóm xung quanh, có những nhà cũng mới chuyển tới, khó khăn lắm mới tìm được một người biết về cha cậu. Người đó nói tự nhiên thấy nhà cha cậu chuyển hết đồ đạc đi, cả cậu con trai cũng đi luôn, từ đó tới nay không quay lại đây lần nào. Mà rõ ràng là ông ấy đang làm bác sĩ chính trong viện, lương cũng gọi là cao, chỉ có điều con trai lại làm trong trung tâm thành phố, họ đã nghĩ cậu con trai đó đã đón ông ấy đi chỗ khác khang trang hơn rồi.
Khi Cường hỏi bọn họ có biết con nuôi của cha cậu làm nghề gì không, họ đều không rõ, nhưng là làm cái gì liên quan đến cảnh sát. Thêm một điều nữa là về tên của người con trai nuôi đó, họ nói rằng, cậu ta tên là Quân. Ngay lập tức trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt hắn, cũng làm việc liên quan tới cảnh sát, cũng tên Quân, đây có chăng chỉ là sự trùng hợp?
Ngoài những điều đó ra, Cường không lấy thêm được thông tin nào khác, sự việc đã chìm vào quên lãng từ lâu rồi, ít ai để ý mà nhớ được tới tận bây giờ. Chưa kể họ cũng không được thông báo gì về vụ tai nạn của cha cậu, Cường cảm ơn người hàng xóm đó và ra về. Việc tiếp theo cậu muốn làm, là tới gặp Quân. Nếu hắn không phải người cậu cần tìm, vậy có thể nhờ hắn giúp một tay, dẫu sao hắn cũng đang là thanh tra, tìm người trong ngành đối với hắn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Trên đường về, Cường lấy điện thoại gọi cho Quân. Đầu dây bên kia liền bắt máy.
- Gọi đúng lúc lắm, tao đang cần tìm mày - Quân lên tiếng trước.
- Việc gì vậy? - Cường hỏi.
- Có một nơi tao cần tới, qua đây nhanh lên.
- Đợi đấy.
Hơn một tiếng sau, Cường có mặt trước ngách dẫn vào khu tập thể. Quân đã gọi sẵn một xe taxi ở đó, hắn thấy cậu thì lập tức ra hiệu, hai người lên xe và rời đi. Cường đang nghĩ xem nên hỏi gì trước, hỏi hắn muốn đi đâu hay hỏi hắn có phải là con nuôi của cha cậu, cả tháng nay hắn ở nhà dưỡng thương, hôm nay đột xuất nói phải ra ngoài, việc này chắc hắn rất quan trọng.
- Có việc này tao cần hỏi, nếu không muốn trả lời ngay cũng được - Quân chợt lên tiếng.
- Chuyện gì? - Cường thấy thái độ hắn hôm nay khang khác, có vẻ như hắn đang để tâm rất nhiều tới chuyện gì đó.
- Bố mẹ mày bị người ta hại chết phải không?
Cường liếc hắn, đầu mày nhíu lại, sao đột nhiên hắn lại hỏi tới chuyện này.
- Nhìn là hiểu rồi, trên mày còn một chị gái, tên người đó là gì? - Quân không đợi cậu trả lời, hắn đã hỏi câu tiếp theo.
- Vy.
Lúc đó hắn đang nhìn thẳng, đột nhiên mắt hắn chớp lên, tiếp theo từ từ quay sang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt hắn lúc đó rất phức tạp, vừa giống như đang tìm kiếm, vừa giống như muốn phủ nhận những suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, hắn định nói, nhưng lại bị tiếng thở dài át đi, đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hỏi gì tiếp, Cường bắt đầu thấy nghi ngờ. Cậu để ý con đường bên ngoài nhìn rất quen mắt, cảnh quan xung quanh đã lâu không nhìn đến, có thay đổi ít nhiều, nhưng không phải không nhận ra.
Đây là đường về nhà. Con đường đã gắn liền với cậu suốt bao năm thơ ấu, thỉnh thoảng Cường vẫn nhớ đến nơi này, mỗi lần nghĩ về nó cậu lại cảm thấy trong lòng day dứt. Đột nhiên đi lại con đường cũ, có chút hoài niệm dội lên giữa dòng suy nghĩ của Cường, thâm tâm cậu chưa bao giờ quên đi những ký ức đã có với nơi này. Đau thương nhất, hạnh phúc nhất, tất cả đều từ đây mà phát sinh.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng Cường thấy một bóng dáng rất quen, cậu đã nghĩ sẽ không còn gặp lại người này nữa, những chuyện từng trải qua với người đó sẽ chỉ còn là hoài niệm chôn chặt trong ký ức Cường. Nhưng giờ đây, chính mắt cậu thấy người đó đang đi ngược chiều với mình, khuôn mặt ấy không thể lẫn vào đâu được, so với lần cuối cùng bắt gặp, người đó gần như chẳng có gì thay đổi.
Người cậu nhìn thấy là Minh. Cậu ta vừa đi từ một ngôi nhà nào đó ra, vẻ mặt thất vọng, cách đây không lâu cậu vẫn còn nói chuyện với Minh, vẻ mặt này đối với cậu không có gì xa lạ. Cường nhìn theo tới khi xe chạy qua Minh, cậu ta có thể đã tìm được công việc mới, cuộc sống cũng trở lên ổn định hơn, và chắc những chuyện từng xảy ra ở Thái Nguyên cũng dần phai nhạt trong tâm trí cậu ta rồi. Cường nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, một người bình thường như Minh không nên lún sâu vào thế giới ma quái này.
Xe dừng bánh. Cường nhìn ra, căn nhà mà Minh vừa đi khỏi, đó chính là nhà cũ của cậu, khi đó cậu tự hỏi, có phải Minh tới đây để tìm kiếm tung tích của cậu không? Đáng nhẽ Minh nên hiểu là cậu đã chết rồi, ngày đó mọi thứ giữa hai người đều đã xóa hết, vậy bấy lâu nay cậu ta vẫn lặng lẽ đi tìm Cường để làm gì. Chắc vì không có kết quả nên cậu ta mới trưng ra vẻ mặt thất vọng ấy.
Cường thầm thở dài, không rõ Quân định làm gì khi dừng xe ở đây. Cậu thấy hắn đột nhiên tiến về phía cửa nhà cũ, hắn vặn tay nắm cửa, tất nhiên là cửa khóa nên không thể mở được ra. Bụi bám dày ở mọi nơi, nhìn qua cũng biết nơi này không ai ở đã lâu rồi, khoảng sân gạch trước cửa nhà đã mọc đầy những cỏ, chúng chen vào giữa các hàng gạch mà trồi lên, có ngọn cao tới bắp chân người. Nhìn một lúc mà nỗi buồn đã giăng kín hai mắt cậu, sống mũi cũng cay cay, nếu như người trong nhà kia vẫn còn, thì có lẽ nơi này đã khang trang sạch đẹp hơn nhiều.
Kẽo kẹt.
Cường chợt thấy cửa mở, vì bản lề lâu rồi không được sử dụng nên lúc mở có phát ra tiếng động rất lớn. Quân vừa phá khóa nhà cậu, còn chuyện gì hắn không làm được nữa, lừa đảo, ăn cướp, giờ đến ăn trộm. Quân đi vào nhà, hắn yên lặng ra hiệu cho cậu, vào nhanh để đóng cửa, để người khác nhìn thấy sẽ nguy hiểm. Đồng hồ điểm 18h10, trời mùa đông nên tối rất nhanh, trong nhà lại không đèn đóm gì, người ta đã cắt điện ở đây từ lâu rồi, hai người phải dùng điện thoại để chiếu sáng xung quanh.
Nhìn những bàn ghế đồ đạc trong này, Cường bất giác nhớ về quá khứ, ánh đèn đường lay động trước mắt, hắt lên những khoảng sáng tối đặc thù, giống như khắc họa lại hình ảnh dượng và mẹ, họ vẫn đang ở đây, cười nói với cậu. Có chút ánh sáng giống với quá khứ, rời khỏi đó lại là bóng tối hiện thực, một sự tĩnh lặng ghê rợn đang bao trùm nơi này, không ai còn sống, tất cả chỉ là bóng ma quá khứ. Thứ mà ngày đêm hiện về trong cơn mơ của Cường, khiến cậu quên dần đi chuỗi ngày hạnh phúc. Tuổi thơ đầy màu sắc từ khi nào trở lên trắng xóa, thay vào đó là một bức màn xám xịt, càng nhìn màu xám đó càng đậm, tới bây giờ Cường đã nghĩ ký ức của cậu chỉ còn lại một màu đen kịt.
- Vụ án tao đang theo diễn ra ở đây. Ngôi nhà này cách đây 12 năm là nơi sinh sống của một gia đình, hai vợ chồng cùng với hai đứa con. Nhưng qua một đêm, hai người lớn đều bị sát hại dã man, những vết cắn nham nhở, hai đứa nhỏ may mắn thoát chết, trong hồ sơ tao không tìm được chính xác chúng sống ở đâu. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ là hai người bị giết bởi một bầy thú hoang, tao cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ như không phải. Cho tới khi tao để ý tên của hai đứa con nhà ấy. Giờ thì tao cần biết, đã có chuyện gì xảy ra đêm hôm đó? - Quân nói, mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc.
- Hung thủ là tên đeo mặt nạ - Cường đáp, cậu không muốn phải nhớ lại chuyện này.
- Vì sao? Hắn chỉ hứng thú với trẻ con, hiện trường lại ở ngoài sân, người bị tấn công đều là người lớn, lũ trẻ thì ở hết trong nhà.
- Người hắn muốn tấn công là tao, nhưng mẹ đã chặn hắn lại, lúc đó tao trốn được vào nhà - Mặt Cường khi nói những lời đó có lộ ra một tia sát khí, giống như chuyện cũ đang tái hiện trước mặt cậu.
Quân bắt đầu hiểu được vụ án từng diễn ra như thế nào, chuyện cũng không đến nỗi phức tạp, nhưng hắn đã nghĩ nó quá máy móc. Thì ra người hắn cần tìm suốt thời gian qua đã xuất hiện, hơn nữa còn ở rất gần hắn, tâm nguyện này cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
- Tao vốn không có cha, mẹ và chị thì đã chết do dịch bệnh, may mắn là tao được một bác sĩ cứu chữa kịp thời, sau đó ông ấy nhận tao làm con nuôi. Chắc mày đã nhận ra người bác sĩ tao đang nói tới là ai rồi, ông ấy thực sự đã muốn được quay về ngôi nhà này - Quân nói tiếp, hắn tựa lên thành ghế, giọng hết sức bình thản.
Hắn kể về vụ tai nạn sau đó, người đã Hoán sinh với Như chính là cha Cường, ông đã sống lại bằng thứ tà thuật đó, nhưng chẳng ai chắc chắn được tác dụng của nó. Sống ở đây có nghĩa là tồn tại như một người thực vật. Tới cùng thì người chết cũng không thể hoàn toàn hồi sinh, một năm qua ông vẫn nằm trong bệnh viện, phải thở bình ôxi, không có bất cứ một tiến triển nào. Quân biết là ông ấy đang có kế hoạch về thăm gia đình, vì hắn còn công việc nên không thể đi cùng ông chuyến đó.
Nhiều lần Quân nghe ông kể về gia đình nhỏ, nơi mà lúc nào cũng đầy ắp tiếng nói cười con trẻ, đứa út của ông cũng trạc tuổi hắn. Thấy một thằng bé cùng lúc mất hết gia đình, ở cái tuổi đó chắc chắn sẽ không thể khôn lớn thành người được, vậy nên ông quyết định nuôi nấng hắn. Đó là lần đầu tiên Quân có một người cha, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới thứ tình cảm lớn lao đó, suốt quãng thời gian trước, hắn chỉ biết mình là con rơi, chị gái cũng là con rơi của một người đàn ông khác. Cuộc sống của hắn bỗng nhiên thay đổi, không còn ai miệt thị, ghét bỏ hay trà đạp nhân phẩm hắn, vì hắn đã có cha.
Cha đã cho hắn được sinh ra một lần nữa, dù không phải bằng cách tự nhiên, nhưng hắn thực sự cảm thấy bản thân trở thành con người khác. Hắn được đi học, được đối xử công bằng, ra ngoài có bạn bè, về nhà có người để mong ngóng, đó là những thứ đơn giản mà hắn từng rất muốn thực hiện được. Cha cho hắn 13 năm sống hạnh phúc, nên tới khi tai họa ập đến, hắn hoàn toàn suy sụp. Quân không thể lập tức chấp nhận việc đó, hắn chưa làm gì báo đáp lại cho cha, hơn nữa mong muốn đoàn tụ với gia đình của ông ấy còn chưa thực hiện được. Lúc đó hắn chỉ nghĩ làm sao để cha sống lại, hắn sẽ tìm gia đình của ông ấy tới, để ông ấy được gặp lại họ.
Như vì yêu hắn nên đã chấp nhận Hoán sinh, dù biết chuyện này sẽ khiến cô chịu đựng những đày đọa khủng khiếp nhất, tới cùng cô ấy cũng chấp nhận để đánh đổi sự sống cho cha. Kết quả là ông có sống lại, nhưng so với chết cũng chỉ khác một chút. Chính vì người Hoán sinh với Như là cha Cường, nên khi cô thi hóa, mùi dương khí của cậu đã hấp dẫn cô, lúc đó con người trong Như đã mất, những tra tấn kéo dài suốt một năm qua khiến cô nảy sinh một khát vọng, đó là sự giải thoát.
Không chấp nhận số phận, Quân vẫn cố gắng tìm kiếm gia đình của cha, hắn nghĩ nếu đem họ tới, có khi cha sẽ tỉnh lại. Vì vậy mà trong nửa năm, hắn đã tìm kiếm tất cả tài liệu liên quan đến cha, những nơi ông từng sống và làm việc. Cuối cùng hắn cũng có được đầu mối là bệnh viện tỉnh Thái Nguyên.
Đó cũng là lần đầu tiên Cường gặp hắn, trong vụ của Minh. Thực chất đây chỉ là vì hắn tiện đường tới Thái Nguyên, mục đích chính là vào bệnh viện tìm kiếm thông tin về cha. Tại đó hắn đọc được trong hồ sơ ở bệnh viện có ghi địa chỉ nơi ông ở trước khi nhận công tác. Hắn lập tức tới địa chỉ đó, hy vọng gặp được người thân của cha, nhưng căn nhà lúc bấy giờ đã trống không. Về sau hắn tìm hiểu thì biết được nơi đây từng xảy ra một vụ thảm án, hai vợ chồng sống trong căn nhà đã chết. Quân dựa vào quyền thanh tra mà lật lại tập hồ sơ của 12 năm trước, hai người con của gia đình đó vẫn sống, nhưng được bà con họ hàng nuôi dưỡng.
Mọi chuyện đều giống như sắp đặt, hắn tình cờ gặp Cường, may mắn là lần đầu tiên đó chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng. Hắn đột nhiên nhận ra cậu vì khi hôn mê, hắn đã kể về cha, còn Cường lại nói, cậu cũng đang đi tìm cha, tìm rất lâu rồi, cha của cậu cũng là bác sĩ. Quân đã nghiên cứu lại tập hồ sơ, nhận ra tên của Cường trùng với tên của người con trai út kia, để chắc chắn hơn nữa, hắn đã hỏi Cường về tên của người chị gái cậu. Tới khi kể những chuyện này, trong đầu hắn đã rõ ràng hết tất cả.
- T... Tôi cũng vừa nhận ra, khi ở bệnh viện, tôi thấy họ treo ảnh của cha, tôi đã hỏi thăm và biết được cha có một người con nuôi. Chỉ có người đó mới biết cha đang ở đâu, người con nuôi đó lại cùng tên là Quân, làm trong phòng cảnh sát, nên tôi đã định tới hỏi anh - Cường không còn xưng hô với Quân như trước, cậu đã hiểu những gì hắn làm, quãng thời gian một năm qua vì sao hắn lại thành kẻ xấu như vậy. Tất cả đều vì hắn sợ cha vĩnh viễn không tỉnh lại, hắn đã nghĩ cuộc sống sau khi Hoán sinh sẽ khó mà duy trì được, trước khi điều xấu nhất xảy ra, bằng mọi giá, dù phải đánh đổi cả nhân phẩm của mình, hắn cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện cho cha.
Trước mặt Cường, Quân không giấu nổi vui mừng, hắn đã làm được, tới cùng thì mọi chuyện đều kết thúc, hắn còn tưởng tượng ra cảnh khi cha gặp cậu, ông sẽ đột nhiên tỉnh lại. Nghĩ tới đó, Quân bất giác mỉm cười, lần đầu tiên hắn tìm được ý nghĩa trong nụ cười của mình, thứ mà rất lâu rồi hắn không còn cảm nhận được.
Bỗng mắt hắn tối lại, nụ cười vụt tắt. Có thứ gì vừa chảy xuống vai hắn, cảm giác nóng và nhớt, đây giống như dãi hơn là nước. Quân ngước mắt nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng không thể chiếu tới, từ bóng tối vọng ra những tiếng lách cách như chân rết. Nhìn bằng mắt thường sẽ thấy đó là một hố đen lớn cuộn thành vòng, màu đen dần dần dịch chuyển, càng vào trung tâm càng đặc quánh lại. Cảm giác có hàng chục con mắt đang dõi từ trong hố đen kia ra, nhất cử nhất động của người bên dưới dường như đã bị thâu tóm. Mùi vị chết chóc tràn ngập căn phòng, ép cho lồng ngực muốn ngạt thở.
NGOÀM!
Cẩn thận!
Mắt thấy một bóng đen vụt lao xuống, ngay trên đầu Cường, cậu khi đó cũng đã cảnh giác với không khí bất thường trong phòng. Chân hắn vừa nhích lên một bước, Cường bên kia đã kịp đổ người ra sàn, cậu lăn qua bên trái mấy vòng, trong giây lát kịp thời tránh được cú tấn công chớp nhoáng từ trên xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên khi bóng đen kia đâm vào sàn nhà, Cường đã bật dậy, hai người lúc này mới trông rõ thứ vừa phục kích họ. Kia là một con vừa giống người vừa giống rết, không ai bảo ai họ cùng nghĩ tới Bé Bự, nhưng sao hình dạng nó bây giờ lại khác như vậy.
Cái đầu vĩ đại chứa sáu khuôn mặt trẻ con đã thay bằng một cái đầu người lớn với một biểu cảm duy nhất, trông như quả bóng bay được nhồi đầy không khí bên trong. Phần trên phình ra, thay vì có mười hai con mắt, nó chỉ có hai con mắt to trố, nhưng trong tròng mắt là mười hai lỗ đồng tử liếc ngang liếc dọc. Nhìn vào còn tưởng mắt nó là hai tổ ròi với những lỗ đen sâu hoắm. Kết hợp với cả khuôn mặt dị dạng đó là cái miệng rộng ngoác tới mang tai, bên trong khoe ra đầy răng lởm chởm, với cái miệng đó, nó tự tin ngoạm hết một người mà không cần cắn đôi cắn ba như trước.
Thân hình tròn trịa bụ bẫm, với những cánh tay ngắn xưa kia, bây giờ đã trở lên gầy nhằng, cánh tay cũng dài hơn và móng vuốt cũng sắc nhọn hơn. Vừa chạm đất nó lập tức dựng thẳng người, hai bên cánh tay mở rộng, tư thế giống như một con rết đang bạnh người thị uy. Lồng ngực nó đầy những rãnh xương sườn trũng sâu, cảm giác như chỉ có da bọc xương, đây có đúng là Bé Bự không, nhìn thế nào cũng không giống.
Nếu là Bé Bự, vậy tên đeo mặt nạ cũng đang ở đây, lẽ ra hắn phải xuất hiện rồi chứ. Nhưng điều đó không hẳn đã quan trọng, có tên đó ở đây hay không cũng vậy, con quỷ này vẫn phải bị tiêu diệt. Nhìn lại sức công phá của nó mới thấy rất khủng khiếp, mặt đá hoa trên sàn sau khi bị nó đâm trúng đã thủng thành một lỗ lớn, nơi nào nó đặt người xuống đều nghe thấy tiếng đá nứt lách tách, chứng tỏ tay của nó bấu rất chặt xuống nền nhà. Nếu phải so sánh với Bé Bự, nó còn mạnh hơn gấp nhiều lần.
- Chúng ta có khách sao? A! Cuối cùng cũng lột xác xong rồi, ba đã đợi Bé Bự mấy tháng, chỗ này không giống ở nhà, muốn làm một em búp bê cho Bé Bự cũng khó quá.
Đột nhiên có tiếng người reo lên phía sau lưng Cường, cậu không nhận ra đây là giọng của ai, nhưng khi quay đầu lại, đập vào mắt Cường chính là cái mặt nạ trẻ con bong chóc từng mảng. Tên đeo mặt nạ vừa đi từ phía sau nhà lên, trên tay hắn đang cầm cái gì đó, nhìn giống như miếng giẻ nhúng nước. Nhưng mùi từ đó bốc ra lại tanh như máu, đừng cách mấy mét vẫn thấy nó xộc vào óc. Hắn đang làm chuyện quái gì trong nhà Cường vậy?
Leng keng.
Đang trừng mắt nhìn tên đeo mặt nạ, người Cường lập tức bị đẩy một cú thật mạnh, khiến cho hai chân cậu phải nhào sang bên trái chục bước mới lấy được thăng bằng. Cùng lúc là một chuỗi những tiếng lách cách lướt qua sát sau lưng cậu, liếc mắt chỉ kịp thấy cơ thể đồ sộ của con rết người lao về phía tên đeo mặt lạ, tốc độ cùng sức mạnh đều rất khủng khiếp.
Keng.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Cường phải kinh ngạc, không chỉ cậu mà ngay cả Quân cũng biến sắc ngay lập tức. Tiếng chuông vẫn vang lên lanh lảnh, rõ ràng tới mức ai cũng phải lạnh người khi nghe thấy nó, Cường biết ý nghĩa của tiếng chuông này. Nó dùng để điều khiển Bé Bự, có phải tên đeo mặt nạ đang gọi con rết người đó, hắn muốn kéo nó về bên đấy để tiện ra lệnh.
Nhưng, trước mắt hai người lại là một cảnh vồ mồi ngoạn mục. Tên đeo mặt nạ vẫn đứng như trời trồng, trong khi nửa thân trên của hắn bị Bé Bự cắn đứt lìa tới ngang bụng, trong chớp mắt tường và sàn nhà đã bắn đầy máu, nội tạng từ miệng của con quỷ rơi rớt ra xung quanh. Hắn chỉ kịp ú ớ vài tiếng, hai cánh tay thò ra khỏi miệng con quỷ, nghiến một cái là chúng liền rụng xuống, chuông và tay lăn đi trong vũng máu. Nó bắt đầu nhai điên cuồng, trước khi hai chân tên kia đổ xuống, nhưng cánh tay xương xẩu đã kịp giằng xé lấy chân hắn, cảm giác cơn đói cồn cào của con rết người đã lên đến cao trào. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, Cường và Quân đều tận mắt nhìn thấy, nhưng họ vẫn chưa hiểu chuyện này là như thế nào.
Đã ba tháng kể từ sau khi Cường đốt nhà tên đeo mặt nạ, có vẻ như hắn đã rời khỏi đó từ trước, cậu đã chờ hắn tới trả thù, nhưng giờ thì cậu hiểu vì sao hắn lại không tới. Bé Bự là một dạng quỷ có thể nâng cấp, tới một thời kỳ nhất định nó sẽ lột xác để trở thành dạng cao hơn. Cũng giống như các loài sinh vật trong tự nhiên, quá trình lột xác cần thời gian và địa điểm an toàn. Nơi tên đeo mặt nạ chọn để làm tổ cho Bé Bự chính là nhà cũ của Cường, vì nhà này đã bỏ hoang từ lâu, bên trong đủ rộng để giấu một con quỷ sắp tiến hóa như nó.
Chỉ là tên đeo mặt nạ cũng không biết nó sẽ mất bao lâu mới hoàn thành được quá trình lột xác, vì thế mà hắn phải ở gần con quỷ, cho tới ba tháng sau, hắn vừa được nhìn thấy hình thái trưởng thành của Bé Bự, tưởng như nó chỉ thay đổi bề ngoài, không ngờ là đầu óc nó cũng được tiến hóa theo. Con quỷ bây giờ không nghe lệnh hắn nữa, nó cũng đã có khả năng miễn dịch với tiếng chuông kia, sau một thời gian dài không được ăn uống, nó trở lên đói khát vô cùng. Tên đeo mặt nạ xuất hiện với miếng da vừa thuộc còn chưa ráo máu, chính thứ đó đã thu hút nó, dù hắn có đủ tỉnh táo để nhận ra Bé Bự đã không còn là thú nuôi của hắn nữa, nhưng với khả năng hiện tại, hắn sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của con quỷ đó.
Kết cục này đã được định trước, chết vì thứ mà hắn nuôi dưỡng, chết vì sở thích bệnh hoạn, chết để đền tội cho những đứa trẻ mà hắn đã cướp đi mạng sống. Cái giá khủng khiếp nhất cho một kẻ giết người không ghê tay, nửa thân trên của hắn bị nhai nát trong miệng Bé Bự, tiếng xương rau ráu trộn với máu thịt bầy nhầy, những mảnh xác vụn rơi vãi trên mặt đất, máu chảy thành dòng lênh láng. Bị chính đứa con tinh thần của mình ăn trọn, cảm giác cơ thể nghiền thành mảnh nhỏ khi vẫn còn sống là như thế nào, so với bị lột da thì cảm giác đó có bớt đau đớn hơn không. Chẳng ai biết hắn đã nghĩ gì khi nhìn thấy cái miệng đầy dớt dãi của Bé Bự há ra và ngoạm thẳng xuống người hắn, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn cười khúc khích đâu đây, cũng chẳng biết khuôn mặt thật đằng sau chiếc mặt nạ kia như thế nào, tới cùng hắn chết mà không còn lại một mảnh xương ở trần thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.