1/2 Bạn Trai, Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển
Chương 46: Ghen
Tước Gia Tước
22/07/2023
Hôm nay trời nắng đẹp, ừm, thời tiết tốt để có một ngày đi hẹn hò.
Với ai ư? Đương nhiên là đi với Miên Miểu. Ban Ngày tỏ vẻ bạn trai của Ban Đêm cũng là bạn trai của anh, đi hẹn hò với bạn trai nhỏ chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?
"Anh không đi làm à?" Miên Miểu đứng trước cửa nhà, khó hiểu ngước nhìn Phí Lẫm Nhiên, mới 7 giờ sáng đã đến nhà cậu.
"Chẳng phải anh nói buổi sáng anh phải đi làm, rất bận hay sao?"
Ban Ngày từ trên cao nhìn xuống Miên Miểu đang nghi hoặc, trái tim "thình thịch thình thịch" đập nhanh không thể kiểm soát. Rõ ràng là một Alpha thành công, lúc này lại lúng túng như học sinh cấp 2 nhìn thấy mối tình đầu.
Ban Ngày nhìn chằm chằm Miên Miểu, càng xem càng thích, rốt cuộc hiểu vì sao Ban Đêm cứ "mèo con mèo con" mà kêu.
Dáng người nhỏ nhắn, chiều cao cũng thua xa anh cả khúc, cậu ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn xoe linh động nhìn anh. Ban Ngày có thể thấy rõ hình bóng phản chiếu của anh bên trong con ngươi thông thấu đó. Anh vô thức hơi siết chặt tay, bàn tay thả lỏng lại tiếp tục siết chặt.
Ban Ngày thật sự hồi hộp khi đối mặt cậu, rốt cuộc đây là lần đầu anh đứng gần Miên Miểu như vậy. Trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân trước kia mắt mù. Người đã đứng trước mặt anh còn không nhận ra.
Có thể là vì quá chột dạ hoặc do quá hồi hộp, Ban Ngày cứng đờ đưa ra đề nghị.
"Chúng ta đi... mua sắm."
Miên Miểu: "Hả? Mua sắm? Không đi đâu, em còn có việc."
Miên Miểu lập tức lắc đầu từ chối, tự nhiên sáng sớm muốn đi mua sắm làm gì?
Thấy cậu muốn vào nhà, Ban Ngày mới lấy lại tinh thần, nói ra lý do anh đã dự tính trước.
"Chúng ta chưa có quần áo đôi, thứ này tuyệt đối không thiếu được."
"Em không cảm thấy, em nên đánh dấu chủ quyền sao? Anh đẹp trai như thế này, em không sợ người khác nhăm nhe bạn trai của em à?"
Ban Ngày đầu lưỡi hơi cứng đờ, lần đầu anh dùng giọng điệu của Ban Đêm nói chuyện, thật sự có chút không kịp thích ứng.
Ban Ngày xấu hổ khụ một tiếng, thay đổi cách nói: "Em chuẩn bị nhập học rồi còn gì, cũng nên mua thêm đồ cần thiết."
Miên Miểu không để ý đến sự khác biệt nhỏ của anh, cậu cảm thấy anh nói cũng đúng nên gật đầu đồng ý.
Tài xế đã dừng xe sẵn ở dưới tiểu khu, Miên Miểu ngồi xong, Ban Ngày đã vô cùng tự nhiên khoác vai cậu, kéo Miên Miểu ngồi sát gần anh.
Miên Miểu: "???"
Ban Ngày: "Sao vậy?"
Ngày thường Ban Đêm ít nhất thì sẽ nắm tay cậu, nhiều chút hoặc là dứt khoát ôm lấy Miên Miểu, hoặc là chết sống ôm cậu cứng ngắc, dáng ngồi kiểu này vẫn là lần đầu tiên. Cũng không biết nên khen anh rụt rè hơn thường ngày hay là hào phóng hơn bình thường nữa. Nói chung là tư thế đủ táo bạo nhưng không đủ thân mật.
Miên Miểu nhìn chằm chằm anh, thấy biểu tình của Phí Lẫm Nhiên thật sự quá tự nhiên nên cậu lắc đầu: "Không có gì."
...
"Trước tiên đi mua quần áo."
Ban Ngày đã sớm muốn làm việc này, cảm thấy Ban Đêm không đủ hào phóng, chẳng mua gì cho cậu, quá keo kiệt, mất mặt Alpha.
Anh liếc nhìn một lượt các trang phục, không cần nhìn giá liền lấy đưa cho cậu.
"Đi thử đồ đi."
Miên Miểu nhìn thử giá tiền thì táp lưỡi không thôi, quần áo cứ tưởng vàng hay gì, đắt đỏ thế không biết.
Miên Miểu ù ù cạc cạc bị Ban Ngày đẩy vào phòng thay đồ. Miên Miểu dáng người nhỏ gầy nhưng tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đối mắt đặc biệt đẹp, vừa nhìn liền nhận ra, Ban Ngày bỗng cảm thấy trước kia anh mắt mù mới không nhận ra cậu.
Miên Miểu mặc trên người trang phục màu vàng nhạt càng hiện vẻ thanh xuân sức sống. Cổ áo tròn rộng, xương quai xanh xinh đẹp ẩn hiện sau lớp vải. Quần ngắn thiết kế thời thời thượng phác họa cẳng chân thon dài cân xứng, đầu gối hồng nhạt lộ ra bên ngoài nhìn càng thêm câu nhân.
Ban Ngày hay mắt lập tức phát sáng, Miên Miểu vừa bước khỏi phòng thay đồ chưa được 3 giây đã bị Ban Ngày đẩy ngược vào trong.
"Cạch."
Cửa nhỏ đóng lại, Ban Ngày gấp không chờ nổi ôm lấy Miên Miểu, khen: "Miểu Miểu đẹp quá."
"Cho anh hôn 1 cái, 1 cái thôi."
"Khoan, từ từ, anh làm gì vậy?" Miên Miểu luống cuống đẩy anh ra, nề hà sức lực của cậu không bằng anh, đẩy thế nào cũng không thoát được.
"Đây là trong phòng thay đồ, nơi công cộng, không, không được hôn!"
Ban Ngày nào nghe cậu nói gì, Omega trước trước mặt là người anh luôn tìm kiếm, tình cảm dồn nén hai năm tự như liệt hỏa phừng phừng cháy bỏng. Vừa tìm được cậu thì làm sao buông tay được.
Miên Miểu cảm thấy cổ cậu bị nhẹ cắn, Ban Ngày như một con dã thú lần đầu nếm thử ăn thịt sống, vụng về cắn lấy cổ của con mồi.
Miên Miểu hít ngược một hơi, cả người đều rùng mình. Cậu bị anh đè ở trên tường, yết hầu nhạy cảm bị hôn đến tê dại. Đôi tay của Alpha như gông cùm xiềng xích bao lấy cậu, không để cậu nhúc nhích hoặc là chạy thoát.
Ban Ngày nào còn nhớ anh có thói ở sạch, cũng đâu có nhớ là ai trước kia từng chê cậu dơ, bây giờ anh hận không thể lập tức ăn cậu.
Đôi tay không thành thật bắt đầu vén lên vạt áo của Miên Miểu, lòng bàn tay nóng rực kề sát da thịt mềm mại. Bên ngoài có tiếng bước chân đang đi ngang nơi này, trái tim Miên Miểu như muốn ngừng đập, cậu hồi hộp sợ có ai đó mở của rồi nhìn thấy cảnh này.
Ban Ngày đột nhiên nhéo thịt mềm ở eo cậu, Miên Miểu hai chân run lên, cả ngược đều vô lực. Mắt thấy anh được nước làm tới, Miên Miểu nghẹn đỏ mặt, tức giận cắn mạnh lên môi anh, nghiến răng cảnh cáo.
"Anh, buông, em, ra!"
Hai ba phút sau, cửa phòng thay đồ mới được mở, Miên Miểu tức giận đùng đùng bước ra bên ngoài, đi theo sau lưng là Ban Ngày ủ rũ cụp đuôi.
Miên Miểu xấu hổ kéo cao áo khoác, che đi vô số dấu hôn trên cổ, tránh thoát tầm mắt của mọi người xung quanh.
Ban Ngày đầy mặt không phục! Ban Đêm muốn làm gì cũng được, còn anh chỉ hôn có một cái mà Miên Miểu cũng không cho, thật là quá đáng, cậu quá thiên vị!
Miên Miểu trừng mắt nhìn anh như muốn hỏi anh còn ấm ức cái gì?! Bộ oan lắm hay sao mà bày ra cái mặt đó!
Đói khát như Alpha chưa được nếm mùi thịt hay gì? Thật là tức chết cậu rồi!
...
Buổi tối, Ban Đêm đúng hẹn tới nhà Miên Miểu, liếc mắt liền nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu. Miên Miểu da thịt trắng nõn càng hiện rõ dấu hôn thâm thiển đỏ hồng trên cổ, không chỉ 1 cái mà có rất nhiều, từ yết hầu tinh xảo trải dài xuống xương quai xanh, rất có xu thế kéo dài xuống bên dưới trốn vào trong lớp áo.
Đại não của Ban Đêm nhất thời bốc hỏa, bản tính chiếm hữu của Alpha trỗi dậy, anh lập tức đè cậu lên tường, đôi mắt đỏ bừng nhìn dấu hôn chối mắt trên cổ cậu.
Tên nào dám để lại thứ này trên người bạn trai của anh! Ban Đêm hai mắt đỏ bừng, thùng giấm chua bị đá văng, anh vẻ mặt dữ tợn nắm lấy tay cậu, nghiến răng hỏi.
"Là ai dám hôn em?!"
Miên Miểu xoa eo bị đập đau, bình tĩnh đẩy anh sang một bên, đôi mắt đẹp tràn đầy khinh bỉ nhìn ai kia đang cuồng nộ.
Cậu cạn lời cực kỳ.
"Là anh chứ còn ai, dấu hôn của anh đó!"
Ban Đêm ngẩn người, vẻ mặt hoảng hoảng hốt hốt ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
"Nhìn gì mà nhìn? Anh giả bộ quên?" Miên Miểu nheo mắt, nguy hiểm nhìn anh.
Với ai ư? Đương nhiên là đi với Miên Miểu. Ban Ngày tỏ vẻ bạn trai của Ban Đêm cũng là bạn trai của anh, đi hẹn hò với bạn trai nhỏ chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?
"Anh không đi làm à?" Miên Miểu đứng trước cửa nhà, khó hiểu ngước nhìn Phí Lẫm Nhiên, mới 7 giờ sáng đã đến nhà cậu.
"Chẳng phải anh nói buổi sáng anh phải đi làm, rất bận hay sao?"
Ban Ngày từ trên cao nhìn xuống Miên Miểu đang nghi hoặc, trái tim "thình thịch thình thịch" đập nhanh không thể kiểm soát. Rõ ràng là một Alpha thành công, lúc này lại lúng túng như học sinh cấp 2 nhìn thấy mối tình đầu.
Ban Ngày nhìn chằm chằm Miên Miểu, càng xem càng thích, rốt cuộc hiểu vì sao Ban Đêm cứ "mèo con mèo con" mà kêu.
Dáng người nhỏ nhắn, chiều cao cũng thua xa anh cả khúc, cậu ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn xoe linh động nhìn anh. Ban Ngày có thể thấy rõ hình bóng phản chiếu của anh bên trong con ngươi thông thấu đó. Anh vô thức hơi siết chặt tay, bàn tay thả lỏng lại tiếp tục siết chặt.
Ban Ngày thật sự hồi hộp khi đối mặt cậu, rốt cuộc đây là lần đầu anh đứng gần Miên Miểu như vậy. Trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân trước kia mắt mù. Người đã đứng trước mặt anh còn không nhận ra.
Có thể là vì quá chột dạ hoặc do quá hồi hộp, Ban Ngày cứng đờ đưa ra đề nghị.
"Chúng ta đi... mua sắm."
Miên Miểu: "Hả? Mua sắm? Không đi đâu, em còn có việc."
Miên Miểu lập tức lắc đầu từ chối, tự nhiên sáng sớm muốn đi mua sắm làm gì?
Thấy cậu muốn vào nhà, Ban Ngày mới lấy lại tinh thần, nói ra lý do anh đã dự tính trước.
"Chúng ta chưa có quần áo đôi, thứ này tuyệt đối không thiếu được."
"Em không cảm thấy, em nên đánh dấu chủ quyền sao? Anh đẹp trai như thế này, em không sợ người khác nhăm nhe bạn trai của em à?"
Ban Ngày đầu lưỡi hơi cứng đờ, lần đầu anh dùng giọng điệu của Ban Đêm nói chuyện, thật sự có chút không kịp thích ứng.
Ban Ngày xấu hổ khụ một tiếng, thay đổi cách nói: "Em chuẩn bị nhập học rồi còn gì, cũng nên mua thêm đồ cần thiết."
Miên Miểu không để ý đến sự khác biệt nhỏ của anh, cậu cảm thấy anh nói cũng đúng nên gật đầu đồng ý.
Tài xế đã dừng xe sẵn ở dưới tiểu khu, Miên Miểu ngồi xong, Ban Ngày đã vô cùng tự nhiên khoác vai cậu, kéo Miên Miểu ngồi sát gần anh.
Miên Miểu: "???"
Ban Ngày: "Sao vậy?"
Ngày thường Ban Đêm ít nhất thì sẽ nắm tay cậu, nhiều chút hoặc là dứt khoát ôm lấy Miên Miểu, hoặc là chết sống ôm cậu cứng ngắc, dáng ngồi kiểu này vẫn là lần đầu tiên. Cũng không biết nên khen anh rụt rè hơn thường ngày hay là hào phóng hơn bình thường nữa. Nói chung là tư thế đủ táo bạo nhưng không đủ thân mật.
Miên Miểu nhìn chằm chằm anh, thấy biểu tình của Phí Lẫm Nhiên thật sự quá tự nhiên nên cậu lắc đầu: "Không có gì."
...
"Trước tiên đi mua quần áo."
Ban Ngày đã sớm muốn làm việc này, cảm thấy Ban Đêm không đủ hào phóng, chẳng mua gì cho cậu, quá keo kiệt, mất mặt Alpha.
Anh liếc nhìn một lượt các trang phục, không cần nhìn giá liền lấy đưa cho cậu.
"Đi thử đồ đi."
Miên Miểu nhìn thử giá tiền thì táp lưỡi không thôi, quần áo cứ tưởng vàng hay gì, đắt đỏ thế không biết.
Miên Miểu ù ù cạc cạc bị Ban Ngày đẩy vào phòng thay đồ. Miên Miểu dáng người nhỏ gầy nhưng tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đối mắt đặc biệt đẹp, vừa nhìn liền nhận ra, Ban Ngày bỗng cảm thấy trước kia anh mắt mù mới không nhận ra cậu.
Miên Miểu mặc trên người trang phục màu vàng nhạt càng hiện vẻ thanh xuân sức sống. Cổ áo tròn rộng, xương quai xanh xinh đẹp ẩn hiện sau lớp vải. Quần ngắn thiết kế thời thời thượng phác họa cẳng chân thon dài cân xứng, đầu gối hồng nhạt lộ ra bên ngoài nhìn càng thêm câu nhân.
Ban Ngày hay mắt lập tức phát sáng, Miên Miểu vừa bước khỏi phòng thay đồ chưa được 3 giây đã bị Ban Ngày đẩy ngược vào trong.
"Cạch."
Cửa nhỏ đóng lại, Ban Ngày gấp không chờ nổi ôm lấy Miên Miểu, khen: "Miểu Miểu đẹp quá."
"Cho anh hôn 1 cái, 1 cái thôi."
"Khoan, từ từ, anh làm gì vậy?" Miên Miểu luống cuống đẩy anh ra, nề hà sức lực của cậu không bằng anh, đẩy thế nào cũng không thoát được.
"Đây là trong phòng thay đồ, nơi công cộng, không, không được hôn!"
Ban Ngày nào nghe cậu nói gì, Omega trước trước mặt là người anh luôn tìm kiếm, tình cảm dồn nén hai năm tự như liệt hỏa phừng phừng cháy bỏng. Vừa tìm được cậu thì làm sao buông tay được.
Miên Miểu cảm thấy cổ cậu bị nhẹ cắn, Ban Ngày như một con dã thú lần đầu nếm thử ăn thịt sống, vụng về cắn lấy cổ của con mồi.
Miên Miểu hít ngược một hơi, cả người đều rùng mình. Cậu bị anh đè ở trên tường, yết hầu nhạy cảm bị hôn đến tê dại. Đôi tay của Alpha như gông cùm xiềng xích bao lấy cậu, không để cậu nhúc nhích hoặc là chạy thoát.
Ban Ngày nào còn nhớ anh có thói ở sạch, cũng đâu có nhớ là ai trước kia từng chê cậu dơ, bây giờ anh hận không thể lập tức ăn cậu.
Đôi tay không thành thật bắt đầu vén lên vạt áo của Miên Miểu, lòng bàn tay nóng rực kề sát da thịt mềm mại. Bên ngoài có tiếng bước chân đang đi ngang nơi này, trái tim Miên Miểu như muốn ngừng đập, cậu hồi hộp sợ có ai đó mở của rồi nhìn thấy cảnh này.
Ban Ngày đột nhiên nhéo thịt mềm ở eo cậu, Miên Miểu hai chân run lên, cả ngược đều vô lực. Mắt thấy anh được nước làm tới, Miên Miểu nghẹn đỏ mặt, tức giận cắn mạnh lên môi anh, nghiến răng cảnh cáo.
"Anh, buông, em, ra!"
Hai ba phút sau, cửa phòng thay đồ mới được mở, Miên Miểu tức giận đùng đùng bước ra bên ngoài, đi theo sau lưng là Ban Ngày ủ rũ cụp đuôi.
Miên Miểu xấu hổ kéo cao áo khoác, che đi vô số dấu hôn trên cổ, tránh thoát tầm mắt của mọi người xung quanh.
Ban Ngày đầy mặt không phục! Ban Đêm muốn làm gì cũng được, còn anh chỉ hôn có một cái mà Miên Miểu cũng không cho, thật là quá đáng, cậu quá thiên vị!
Miên Miểu trừng mắt nhìn anh như muốn hỏi anh còn ấm ức cái gì?! Bộ oan lắm hay sao mà bày ra cái mặt đó!
Đói khát như Alpha chưa được nếm mùi thịt hay gì? Thật là tức chết cậu rồi!
...
Buổi tối, Ban Đêm đúng hẹn tới nhà Miên Miểu, liếc mắt liền nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu. Miên Miểu da thịt trắng nõn càng hiện rõ dấu hôn thâm thiển đỏ hồng trên cổ, không chỉ 1 cái mà có rất nhiều, từ yết hầu tinh xảo trải dài xuống xương quai xanh, rất có xu thế kéo dài xuống bên dưới trốn vào trong lớp áo.
Đại não của Ban Đêm nhất thời bốc hỏa, bản tính chiếm hữu của Alpha trỗi dậy, anh lập tức đè cậu lên tường, đôi mắt đỏ bừng nhìn dấu hôn chối mắt trên cổ cậu.
Tên nào dám để lại thứ này trên người bạn trai của anh! Ban Đêm hai mắt đỏ bừng, thùng giấm chua bị đá văng, anh vẻ mặt dữ tợn nắm lấy tay cậu, nghiến răng hỏi.
"Là ai dám hôn em?!"
Miên Miểu xoa eo bị đập đau, bình tĩnh đẩy anh sang một bên, đôi mắt đẹp tràn đầy khinh bỉ nhìn ai kia đang cuồng nộ.
Cậu cạn lời cực kỳ.
"Là anh chứ còn ai, dấu hôn của anh đó!"
Ban Đêm ngẩn người, vẻ mặt hoảng hoảng hốt hốt ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
"Nhìn gì mà nhìn? Anh giả bộ quên?" Miên Miểu nheo mắt, nguy hiểm nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.