1/2 Bạn Trai, Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển
Chương 9: Vị hôn thê xuất hiện
Tước Gia Tước
12/05/2023
Sau khi tạm biệt Ban Đêm, Miên Miểu trở về tiểu khu của cậu. Vừa đẩy cửa bước vào liền nghe một âm thanh giòn vang cười khúc khích.
"Anh hai!"
Một cục bột trắng trẻo ôm lấy chân cậu, Nhu Nhu âm thanh non nớt hô: "Anh hai, đói đói, cơm cơm."
Miên Miểu cúi đầu nhìn em trai tròn vo hai tay ngắn ngủn cố ôm lấy chân cậu đòi ăn. Bỗng chân trái chợt nặng, Túc Túc cũng ôm lấy chân cậu, mông nhỏ ngồi bẹp trên sàn, rất giống muốn ăn vạ.
Miên Miểu chân trái có Nhu Nhu, chân phải có Túc Túc, hai nhóc con mỗi người ôm một chân như hóa thân thành koala leo cây. Miên Miểu trong lòng ngọt ngào cực kỳ nhưng không quên giữ chắc lưng quần, đề phòng bị hai đứa nhỏ kéo tuột.
"Anh hai anh hai anh hai." Nhu Nhu chu miệng hô.
"A a a..." Túc Túc không chịu thua, cũng hô.
Bị hai cục bột cực đáng yêu làm nũng ai mà chịu nổi. Một tay xoa đầu một đứa, giá trị hạnh phúc biu biu tăng lên.
Cậu xoa bụng Nhu Nhu, rõ ràng căng tròn no nê nhưng miệng nhỏ vẫn cứ hô đói đói. Miên Miểu một tay ôm một đứa, bế cả hai nhóc vào nhà.
"Ông ngoại, con về rồi."
Ông ngoại cười hiền: "Miểu Miểu đói không? Mau ăn cơm."
"Dạ!"
Tuần này Miên Miểu đã có 2 ngày không ngủ ở nhà, hôm qua còn mất tích cả buổi sáng. Tuy cậu đã lớn, ông sẽ không xen vào chuyện của cậu nhưng Miên Miểu vẫn chủ động giải thích cho ông an tâm.
Khụ, đương nhiên lược bỏ việc cậu bị bệnh rồi bạn giường gì gì đó rồi, cậu không muốn ông lo lắng.
Ông bà ngoại của Miên Miểu chỉ có một đứa con gái. Con gái lớn xinh đẹp vô cùng, còn gả cho một người đàn ông thành đạt giàu có, sau đó liền sinh ra Miên Miểu. Nhưng khi Miên Miểu 3 tuổi thì hai người ly hôn, cậu bị bỏ rơi cho ông ngoại nuôi.
Con gái sau khi tái hôn liền hoàn toàn cắt đứt liên hệ với cha mẹ, cũng không thèm thăm Miên Miểu. 2 năm trước mẹ (bà ngoại) qua đời, cô cũng chẳng về dự tang lễ. Đã vậy nhiều tháng sau, cô còn bỏ rơi đứa con 3 tháng tuổi trước cửa nhà và kèm theo một bức thư bảo đấy là con của cô, nhờ cha nuôi hộ.
Hàng xóm đều biết Miên Miểu bỗng nhiên có thêm hai người em cùng mẹ khác cha. Nhu Nhu mập mạp khỏe mạnh, mau ăn mau nói, còn Túc Túc thì nho nhỏ, đến giờ vẫn chưa biết nói.
Hai đứa có khuôn mặt khác nhau, Nhu Nhu chỉ có cái mũi là giống Miên Miểu, còn Túc Túc thì đáng yêu hệt Miên Miểu khi nhỏ. Hai tiểu thiên sứ vừa đáng yêu vừa ấm lòng.
Sau bữa cơm, Miên Miểu dựa lưng vào ghế quan sát ngôi nhà.
Căn nhà cậu đang ở tuy nhỏ nhưng được trang trí ấm áp sạch sẽ, Miên Miểu nhìn căn hộ đã cũ, lại nhìn hai nhóc con ngày càng lớn, cậu càng thêm quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền để cho cả nhà có nơi ở tốt hơn.
Cho hai nhóc có được cơ sở giáo dục tốt nhất!
Đêm nay Miên Miểu ôm cả hai nhóc lên giường ngủ cùng cậu, có hai cục bông mềm mụp mùi sữa, ôm vào lòng thoải mái muốn mệnh.
Sáng hôm sau.
Miên Miểu ngủ không an ổn, cảm thấy vô cùng khó thở, ngực như bị tảng đá đè lên. Cậu mở bừng mắt, hóa ra là Túc Túc leo lên người cậu, nhóc con ngửa bụng lên trời ngủ quên trời đất.
Còn Nhu Nhu nằm bảy vặn tám oai, giương chân nhỏ thịt múp míp đạp lên mặt cậu.
Miên Miểu thầm cười nhạo hai nhóc tướng ngủ thật xấu, cậu nhẹ nhàng xuống giường, giờ này ông ngoại còn đang tập thể dục.
Miên Miểu vừa ăn sáng, vừa mở máy tính bắt đầu làm việc. Nghề chính của cậu là làm thiết kế sân vườn, thỉnh thoảng nhận đơn vẽ tranh kiếm thêm tiền. Lịch trình một ngày của cậu là sáng làm việc ở nhà, buổi chiều làm ở quán cà phê, buổi tối làm shipper.
Quán cà phê tạm thời đóng cửa, may mà cậu tìm được công việc mới.
Miên Miểu cũng không ngờ cậu xin việc thuận lợi như vậy, sáng dậy đã có mail thông qua. Cậu hớn hở bế hai cục bột lên hôn một cái chóc, thành công bị hai nhóc hôn lại, cả gương mặt dính dầy nước miếng.
...
Ở một bên khác, Phí Lẫm Nhiên (Ban Ngày) tỉnh dậy, hôm nay trên đầy giường xuất hiện một vật thể lạ - móc khóa hình mèo chiêu tài.
Là "tiền xe" mà Ban Đêm đòi Miên Miểu phải trả.
Ban Ngày nhíu mày, theo thói quen muốn quăng nó đi, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng. Anh đứng dậy tìm thuốc sát khuẩn đồ dùng, lau đi lau lại nhiều lần, mèo chiêu tài càng thêm sáng bóng thì anh mới vừa lòng.
Trước khi ra khỏi nhà, Ban Ngày dùng xịt phun sương chặn lại pheromone của anh. Ban Ngày ghét để pheromone của người khác nám vào người anh cũng như pheromone của anh dính vào người khác.
Nên anh luôn che chắn pheromone trước khi ra ngoài.
Ban Ngày nhìn lịch trình hôm nay, có một ghi chú được khoanh tròn nhắc nhở phải ra sân bay đón vị hôn thê của anh.
Đã 3 năm kể từ lần cuối anh gặp hắn, Ban Ngày nhịn không được tăng nhanh bước chân.
...
Ban Ngày đứng chờ ở sân bay, không bao lâu liền có một thanh niên xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thanh niên sức sống rạng ngời, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, là một Omega đầy sức hút.
Hắn vui sướng hô: "Nhiên ca!"
Thanh niên nhìn thấy anh thì vừa vẫy tay vừa chạy đến gần, vì nóng vội nên suýt đụng vào người khác.
Ban Ngày nhìn hành động trẻ con của hắn thì đôi mắt hiện lên ý cười. Khuôn mặt lạnh nhạt ít có biểu tình cũng chứa nhàn nhạt vui sướng.
Thái độ khác biệt một trời một đất với thái độ phiến diện của Ban Ngày với Miên Miểu.
"Anh hai!"
Một cục bột trắng trẻo ôm lấy chân cậu, Nhu Nhu âm thanh non nớt hô: "Anh hai, đói đói, cơm cơm."
Miên Miểu cúi đầu nhìn em trai tròn vo hai tay ngắn ngủn cố ôm lấy chân cậu đòi ăn. Bỗng chân trái chợt nặng, Túc Túc cũng ôm lấy chân cậu, mông nhỏ ngồi bẹp trên sàn, rất giống muốn ăn vạ.
Miên Miểu chân trái có Nhu Nhu, chân phải có Túc Túc, hai nhóc con mỗi người ôm một chân như hóa thân thành koala leo cây. Miên Miểu trong lòng ngọt ngào cực kỳ nhưng không quên giữ chắc lưng quần, đề phòng bị hai đứa nhỏ kéo tuột.
"Anh hai anh hai anh hai." Nhu Nhu chu miệng hô.
"A a a..." Túc Túc không chịu thua, cũng hô.
Bị hai cục bột cực đáng yêu làm nũng ai mà chịu nổi. Một tay xoa đầu một đứa, giá trị hạnh phúc biu biu tăng lên.
Cậu xoa bụng Nhu Nhu, rõ ràng căng tròn no nê nhưng miệng nhỏ vẫn cứ hô đói đói. Miên Miểu một tay ôm một đứa, bế cả hai nhóc vào nhà.
"Ông ngoại, con về rồi."
Ông ngoại cười hiền: "Miểu Miểu đói không? Mau ăn cơm."
"Dạ!"
Tuần này Miên Miểu đã có 2 ngày không ngủ ở nhà, hôm qua còn mất tích cả buổi sáng. Tuy cậu đã lớn, ông sẽ không xen vào chuyện của cậu nhưng Miên Miểu vẫn chủ động giải thích cho ông an tâm.
Khụ, đương nhiên lược bỏ việc cậu bị bệnh rồi bạn giường gì gì đó rồi, cậu không muốn ông lo lắng.
Ông bà ngoại của Miên Miểu chỉ có một đứa con gái. Con gái lớn xinh đẹp vô cùng, còn gả cho một người đàn ông thành đạt giàu có, sau đó liền sinh ra Miên Miểu. Nhưng khi Miên Miểu 3 tuổi thì hai người ly hôn, cậu bị bỏ rơi cho ông ngoại nuôi.
Con gái sau khi tái hôn liền hoàn toàn cắt đứt liên hệ với cha mẹ, cũng không thèm thăm Miên Miểu. 2 năm trước mẹ (bà ngoại) qua đời, cô cũng chẳng về dự tang lễ. Đã vậy nhiều tháng sau, cô còn bỏ rơi đứa con 3 tháng tuổi trước cửa nhà và kèm theo một bức thư bảo đấy là con của cô, nhờ cha nuôi hộ.
Hàng xóm đều biết Miên Miểu bỗng nhiên có thêm hai người em cùng mẹ khác cha. Nhu Nhu mập mạp khỏe mạnh, mau ăn mau nói, còn Túc Túc thì nho nhỏ, đến giờ vẫn chưa biết nói.
Hai đứa có khuôn mặt khác nhau, Nhu Nhu chỉ có cái mũi là giống Miên Miểu, còn Túc Túc thì đáng yêu hệt Miên Miểu khi nhỏ. Hai tiểu thiên sứ vừa đáng yêu vừa ấm lòng.
Sau bữa cơm, Miên Miểu dựa lưng vào ghế quan sát ngôi nhà.
Căn nhà cậu đang ở tuy nhỏ nhưng được trang trí ấm áp sạch sẽ, Miên Miểu nhìn căn hộ đã cũ, lại nhìn hai nhóc con ngày càng lớn, cậu càng thêm quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền để cho cả nhà có nơi ở tốt hơn.
Cho hai nhóc có được cơ sở giáo dục tốt nhất!
Đêm nay Miên Miểu ôm cả hai nhóc lên giường ngủ cùng cậu, có hai cục bông mềm mụp mùi sữa, ôm vào lòng thoải mái muốn mệnh.
Sáng hôm sau.
Miên Miểu ngủ không an ổn, cảm thấy vô cùng khó thở, ngực như bị tảng đá đè lên. Cậu mở bừng mắt, hóa ra là Túc Túc leo lên người cậu, nhóc con ngửa bụng lên trời ngủ quên trời đất.
Còn Nhu Nhu nằm bảy vặn tám oai, giương chân nhỏ thịt múp míp đạp lên mặt cậu.
Miên Miểu thầm cười nhạo hai nhóc tướng ngủ thật xấu, cậu nhẹ nhàng xuống giường, giờ này ông ngoại còn đang tập thể dục.
Miên Miểu vừa ăn sáng, vừa mở máy tính bắt đầu làm việc. Nghề chính của cậu là làm thiết kế sân vườn, thỉnh thoảng nhận đơn vẽ tranh kiếm thêm tiền. Lịch trình một ngày của cậu là sáng làm việc ở nhà, buổi chiều làm ở quán cà phê, buổi tối làm shipper.
Quán cà phê tạm thời đóng cửa, may mà cậu tìm được công việc mới.
Miên Miểu cũng không ngờ cậu xin việc thuận lợi như vậy, sáng dậy đã có mail thông qua. Cậu hớn hở bế hai cục bột lên hôn một cái chóc, thành công bị hai nhóc hôn lại, cả gương mặt dính dầy nước miếng.
...
Ở một bên khác, Phí Lẫm Nhiên (Ban Ngày) tỉnh dậy, hôm nay trên đầy giường xuất hiện một vật thể lạ - móc khóa hình mèo chiêu tài.
Là "tiền xe" mà Ban Đêm đòi Miên Miểu phải trả.
Ban Ngày nhíu mày, theo thói quen muốn quăng nó đi, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng. Anh đứng dậy tìm thuốc sát khuẩn đồ dùng, lau đi lau lại nhiều lần, mèo chiêu tài càng thêm sáng bóng thì anh mới vừa lòng.
Trước khi ra khỏi nhà, Ban Ngày dùng xịt phun sương chặn lại pheromone của anh. Ban Ngày ghét để pheromone của người khác nám vào người anh cũng như pheromone của anh dính vào người khác.
Nên anh luôn che chắn pheromone trước khi ra ngoài.
Ban Ngày nhìn lịch trình hôm nay, có một ghi chú được khoanh tròn nhắc nhở phải ra sân bay đón vị hôn thê của anh.
Đã 3 năm kể từ lần cuối anh gặp hắn, Ban Ngày nhịn không được tăng nhanh bước chân.
...
Ban Ngày đứng chờ ở sân bay, không bao lâu liền có một thanh niên xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thanh niên sức sống rạng ngời, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, là một Omega đầy sức hút.
Hắn vui sướng hô: "Nhiên ca!"
Thanh niên nhìn thấy anh thì vừa vẫy tay vừa chạy đến gần, vì nóng vội nên suýt đụng vào người khác.
Ban Ngày nhìn hành động trẻ con của hắn thì đôi mắt hiện lên ý cười. Khuôn mặt lạnh nhạt ít có biểu tình cũng chứa nhàn nhạt vui sướng.
Thái độ khác biệt một trời một đất với thái độ phiến diện của Ban Ngày với Miên Miểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.