Chương 29: Chiếc lông vũ đầu tiên - Tình người
Gia Vinh Nguyen
29/06/2023
Rồi bỗng nhiên, Jav thấy cái thân thể yếu ớt dưới sàn động đậy. Ông Viện trưởng đẩy một tập da dê lớn về phía nó, và cố dùng những hơi thở cuối
cùng để van xin:
- Làm ơn… cậu không cứu tôi cũng được… nhưng hãy mang tập tài liệu này ra ngoài, nó là đống tư liệu cuối cùng của hôm nay mà tôi chưa xem… Ngôi làng của cậu… tôi thật sự xin lỗi…
Không một âm thanh nào phát ra nữa. Viện trưởng đã hoàn toàn bất tỉnh.
Jav cúi người nhặt tập tài liệu dưới đất lên, rồi nhìn chăm chú vào người đàn ông đang nằm bất động trên sàn.
“Xin lỗi sao? Xin lỗi thì cũng đâu làm người chết sống lại được. Tất cả là do sự lười biếng của ông ta. Hãy để ông ta chết đi.”
Không giống bọn người chỉ biết than trách số phận về sự bất hạnh của mình, Jav có thể là người nóng tính và tàn nhẫn, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu người sẽ thù ghét ai một cách vô cớ, hay sẽ tùy ý quy chụp bất hạnh của bản thân là do lỗi lầm của một ai.
“Lửa là cơn thịnh nộ của Ác quỷ. Cứ để nó mặc sức chơi đùa đi. Bọn chúng không đáng sống.”
Vì ta đã không thể cứu được gia đình mình, nên ta không muốn họ sẽ phải giống như ta. Vì chính nhờ những con người này, ta mới có được những đoạn hồi ức quý giá cùng người thân. Và cũng bởi vì, dù tốt hay xấu, chính họ đã góp phần tạo nên cuộc đời của ta.
“Thật yếu đuối làm sao. Ác quỷ không cần thương xót cho ai cả. Để bọn họ chết hết đi, và Ác quỷ sẽ được hả giận. Chết là kết thúc tất cả.”
Nhưng vẫn đau mà, đúng không?
Từ trên trần, một thanh xà ngang đang cháy rực đột nhiên rơi thẳng xuống đất, đúng ngay chỗ ông Viện trưởng đang nằm. Không chút đắn đo, Jav ngay lập tức dùng sức mạnh đỏ hất phăng thứ đó ra xa. Phản ứng này nhanh đến nỗi làm chính bản thân Jav còn phải bất ngờ.
Tại sao nó lại phải cứu con người khốn khổ này?
Jav ngước mặt lên trời, rồi thở dài đầy chán nản. Nó đến cuối cùng vẫn là không thể để mặc cho ông ta chết như vậy được.
Vì nó biết, cho dù ông ta có chết, gia đình nó cũng không thể sống lại.
Vì hiện giờ, chỉ duy nhất Jav mới có thể làm được điều đó.
Vì đôi mắt nâu trong veo kia, Jav không muốn nhìn thấy chúng đau lòng thêm nữa.
Jav đỡ lấy thân thể nặng trịch của ông Viện trưởng, rồi từ từ đi ra bên ngoài. Ngọn lửa cứ thế tách làm hai và nhường bước cho đấng sáng thế của chúng.
Rời khỏi Viện khí tượng, Jav đặt ông Viện trưởng nằm giữa bãi đất trống, sau đó xoay người về phía đám cháy vẫn đang cuồn cuộn bốc lửa liên hồi. Nó vươn hai cánh tay lên trời và hướng về phía bắc, nơi có con sông lớn gần nhất. Ngay sau đó, nước từ lòng sông bay lên không trung và tụ thành một đám lớn, rồi bay thẳng đến phủ kín cả bầu trời của thị trấn.
Vừa lúc đó, Jav buông nắm tay của mình ra, để nước cứ thế rơi xuống dữ dội như mưa bão. Và đám cháy đã được dập tắt trong chớp mắt.
Mọi thứ xung quanh bây giờ chỉ còn lại tàn tro và khói xám mịt mù.
Việc dập tắt đám cháy bằng sức mạnh đỏ vốn dĩ rất dễ dàng mà không cần đến nước, nhưng như thế lại quá lộ liễu, và Jav không hề muốn bị Ani lém lỉnh chê là bất cẩn nữa đâu. Thế nên nó mới cố tình đem nước từ sông đến, vì muốn mọi người đều nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là một cơn mưa, và rằng họ vẫn còn rất may mắn mà thôi.
Giải quyết xong đám cháy, Jav quay đầu nhìn về chỗ ông Viện trưởng đang nằm, thì thấy thầy Miseri đã đứng ở đó từ lúc nào. Ông đã nhìn thấy tất cả mọi việc, và không thể giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt già nua.
Dù đã biết từ trước, nhưng được tận mắt chứng kiến thứ sức mạnh tuyệt vời này vẫn khiến ông không thể tin nổi.
Rồi bỗng nhiên, thầy Miseri lại gục đầu xuống mà cắn chặt lấy đôi môi khô ráp.
Nhìn vào lòng ngực phập phồng của ông Viện trưởng tội nghiệp, người thầy già lại càng thêm cắn rứt trong lòng. Vì chỉ mới nãy thôi, ông đã hối hả chạy vào đây với một nỗi sợ hãi về sự trả thù của Ác quỷ.
- Sẽ không có lần sau nữa đâu. Thầy liệu mà quản ông ta cho tốt đấy.
Giọng nói lạnh lùng thốt ra, cùng với đôi mắt đen yên lành giữa màn đêm.
- Cảm ơn con, Jav.
- Đừng cảm ơn con, ông ta còn sống cũng là đều nhờ vào thầy thôi.
- Ta ư?
- Phải, nhờ vào thầy, và cả…
- JAV!!!
Từ ngoài xa, giọng nói yêu dấu lại vang đến bên tai Jav. Ani bé nhỏ đang chạy về phía nó, cùng gương mặt rạng rỡ của ánh mặt trời mùa gió mát.
Thầy Miseri mỉm cười, rồi từ từ dìu ông Viện trưởng đứng dậy.
- Ani ở lại giúp Jav nhé, nó cũng mệt rồi. Ta sẽ đưa ông Viện trưởng ra chỗ mọi người.
Rồi hai người đàn ông cứ thế khuất dần sau làn khói xám mờ ảo. Ani lúc này mới tiến đến bên cạnh Jav và nhoẻn miệng cười thật tươi:
- Cảm ơn Jav!
- Vì điều gì?
- Vì tất cả.
Đúng lúc này, một con bướm nhỏ bỗng nhiên xuất hiện từ bên dưới đống tro tàn.
Nó nhẹ nhàng bay về chỗ hai người đang đứng, và kéo theo dãy ánh sáng lấp lánh tựa hồ như một vì sao đang rơi xuống từ bầu trời cao. Khi con bướm bay đến trước mắt Jav, nó lại đột ngột lóe sáng trong không trung, rồi biến thành một chiếc lông vũ lớn màu trắng tinh khiết.
Sau đó, từ trong màn đêm mờ ảo, cả một quầng sáng vàng rực rỡ bao phủ lấy khắp nơi. Và một giọng nói âm vang cất lên đầy quyền lực:
“Mỗi sinh linh trên đời này đều có giá trị và sứ mệnh riêng của mình, không ai có quyền được tước đoạt sự sống của ai cả. Ngươi phải đưa đôi mắt của ngươi đi xa hơn, mở rộng suy nghĩ của ngươi, và đặt trái tim ngươi vào vị trí của người khác. Vì chỉ khi đó, ngươi mới có thể thấy rõ được tội lỗi, nỗi đau và sự thật từ họ. “Tình người” là đức tính căn bản nhất mà một con người cần phải có. Nó không thể giúp một con quỷ trở thành người, nhưng có thể ngăn một con người trở thành quỷ.”
Âm thanh vừa chấm dứt, khung cảnh hoang tàn đổ nát lại trở về như cũ. Chiếc lông vũ trắng trên tay Jav lúc này đã thu nhỏ lại thành một viên pha lê tròn trong suốt.
Nắm chặt viên pha lê trong tay, Jav khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản nhất kể từ khi nó mất đi gia đình mình. Hóa ra, những chiếc lông vũ mà nó vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại xuất phát từ chính những cảm xúc mà bản thân nó còn thiếu.
- Giờ thì Jav đã tin rồi chứ? 12 chiếc lông vũ thật sự có tồn tại, và Jav chỉ có thể tìm thấy chúng nếu Jav chịu tin là chúng có thật mà thôi.
Đôi mắt nâu hướng vào Jav vô cùng dịu dàng.
Ani nở nụ cười thật tươi, để thay cho lời chúc mừng về một khởi đầu đầy thuận lợi của chuyến hành trình trước mắt.
- Làm ơn… cậu không cứu tôi cũng được… nhưng hãy mang tập tài liệu này ra ngoài, nó là đống tư liệu cuối cùng của hôm nay mà tôi chưa xem… Ngôi làng của cậu… tôi thật sự xin lỗi…
Không một âm thanh nào phát ra nữa. Viện trưởng đã hoàn toàn bất tỉnh.
Jav cúi người nhặt tập tài liệu dưới đất lên, rồi nhìn chăm chú vào người đàn ông đang nằm bất động trên sàn.
“Xin lỗi sao? Xin lỗi thì cũng đâu làm người chết sống lại được. Tất cả là do sự lười biếng của ông ta. Hãy để ông ta chết đi.”
Không giống bọn người chỉ biết than trách số phận về sự bất hạnh của mình, Jav có thể là người nóng tính và tàn nhẫn, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu người sẽ thù ghét ai một cách vô cớ, hay sẽ tùy ý quy chụp bất hạnh của bản thân là do lỗi lầm của một ai.
“Lửa là cơn thịnh nộ của Ác quỷ. Cứ để nó mặc sức chơi đùa đi. Bọn chúng không đáng sống.”
Vì ta đã không thể cứu được gia đình mình, nên ta không muốn họ sẽ phải giống như ta. Vì chính nhờ những con người này, ta mới có được những đoạn hồi ức quý giá cùng người thân. Và cũng bởi vì, dù tốt hay xấu, chính họ đã góp phần tạo nên cuộc đời của ta.
“Thật yếu đuối làm sao. Ác quỷ không cần thương xót cho ai cả. Để bọn họ chết hết đi, và Ác quỷ sẽ được hả giận. Chết là kết thúc tất cả.”
Nhưng vẫn đau mà, đúng không?
Từ trên trần, một thanh xà ngang đang cháy rực đột nhiên rơi thẳng xuống đất, đúng ngay chỗ ông Viện trưởng đang nằm. Không chút đắn đo, Jav ngay lập tức dùng sức mạnh đỏ hất phăng thứ đó ra xa. Phản ứng này nhanh đến nỗi làm chính bản thân Jav còn phải bất ngờ.
Tại sao nó lại phải cứu con người khốn khổ này?
Jav ngước mặt lên trời, rồi thở dài đầy chán nản. Nó đến cuối cùng vẫn là không thể để mặc cho ông ta chết như vậy được.
Vì nó biết, cho dù ông ta có chết, gia đình nó cũng không thể sống lại.
Vì hiện giờ, chỉ duy nhất Jav mới có thể làm được điều đó.
Vì đôi mắt nâu trong veo kia, Jav không muốn nhìn thấy chúng đau lòng thêm nữa.
Jav đỡ lấy thân thể nặng trịch của ông Viện trưởng, rồi từ từ đi ra bên ngoài. Ngọn lửa cứ thế tách làm hai và nhường bước cho đấng sáng thế của chúng.
Rời khỏi Viện khí tượng, Jav đặt ông Viện trưởng nằm giữa bãi đất trống, sau đó xoay người về phía đám cháy vẫn đang cuồn cuộn bốc lửa liên hồi. Nó vươn hai cánh tay lên trời và hướng về phía bắc, nơi có con sông lớn gần nhất. Ngay sau đó, nước từ lòng sông bay lên không trung và tụ thành một đám lớn, rồi bay thẳng đến phủ kín cả bầu trời của thị trấn.
Vừa lúc đó, Jav buông nắm tay của mình ra, để nước cứ thế rơi xuống dữ dội như mưa bão. Và đám cháy đã được dập tắt trong chớp mắt.
Mọi thứ xung quanh bây giờ chỉ còn lại tàn tro và khói xám mịt mù.
Việc dập tắt đám cháy bằng sức mạnh đỏ vốn dĩ rất dễ dàng mà không cần đến nước, nhưng như thế lại quá lộ liễu, và Jav không hề muốn bị Ani lém lỉnh chê là bất cẩn nữa đâu. Thế nên nó mới cố tình đem nước từ sông đến, vì muốn mọi người đều nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là một cơn mưa, và rằng họ vẫn còn rất may mắn mà thôi.
Giải quyết xong đám cháy, Jav quay đầu nhìn về chỗ ông Viện trưởng đang nằm, thì thấy thầy Miseri đã đứng ở đó từ lúc nào. Ông đã nhìn thấy tất cả mọi việc, và không thể giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt già nua.
Dù đã biết từ trước, nhưng được tận mắt chứng kiến thứ sức mạnh tuyệt vời này vẫn khiến ông không thể tin nổi.
Rồi bỗng nhiên, thầy Miseri lại gục đầu xuống mà cắn chặt lấy đôi môi khô ráp.
Nhìn vào lòng ngực phập phồng của ông Viện trưởng tội nghiệp, người thầy già lại càng thêm cắn rứt trong lòng. Vì chỉ mới nãy thôi, ông đã hối hả chạy vào đây với một nỗi sợ hãi về sự trả thù của Ác quỷ.
- Sẽ không có lần sau nữa đâu. Thầy liệu mà quản ông ta cho tốt đấy.
Giọng nói lạnh lùng thốt ra, cùng với đôi mắt đen yên lành giữa màn đêm.
- Cảm ơn con, Jav.
- Đừng cảm ơn con, ông ta còn sống cũng là đều nhờ vào thầy thôi.
- Ta ư?
- Phải, nhờ vào thầy, và cả…
- JAV!!!
Từ ngoài xa, giọng nói yêu dấu lại vang đến bên tai Jav. Ani bé nhỏ đang chạy về phía nó, cùng gương mặt rạng rỡ của ánh mặt trời mùa gió mát.
Thầy Miseri mỉm cười, rồi từ từ dìu ông Viện trưởng đứng dậy.
- Ani ở lại giúp Jav nhé, nó cũng mệt rồi. Ta sẽ đưa ông Viện trưởng ra chỗ mọi người.
Rồi hai người đàn ông cứ thế khuất dần sau làn khói xám mờ ảo. Ani lúc này mới tiến đến bên cạnh Jav và nhoẻn miệng cười thật tươi:
- Cảm ơn Jav!
- Vì điều gì?
- Vì tất cả.
Đúng lúc này, một con bướm nhỏ bỗng nhiên xuất hiện từ bên dưới đống tro tàn.
Nó nhẹ nhàng bay về chỗ hai người đang đứng, và kéo theo dãy ánh sáng lấp lánh tựa hồ như một vì sao đang rơi xuống từ bầu trời cao. Khi con bướm bay đến trước mắt Jav, nó lại đột ngột lóe sáng trong không trung, rồi biến thành một chiếc lông vũ lớn màu trắng tinh khiết.
Sau đó, từ trong màn đêm mờ ảo, cả một quầng sáng vàng rực rỡ bao phủ lấy khắp nơi. Và một giọng nói âm vang cất lên đầy quyền lực:
“Mỗi sinh linh trên đời này đều có giá trị và sứ mệnh riêng của mình, không ai có quyền được tước đoạt sự sống của ai cả. Ngươi phải đưa đôi mắt của ngươi đi xa hơn, mở rộng suy nghĩ của ngươi, và đặt trái tim ngươi vào vị trí của người khác. Vì chỉ khi đó, ngươi mới có thể thấy rõ được tội lỗi, nỗi đau và sự thật từ họ. “Tình người” là đức tính căn bản nhất mà một con người cần phải có. Nó không thể giúp một con quỷ trở thành người, nhưng có thể ngăn một con người trở thành quỷ.”
Âm thanh vừa chấm dứt, khung cảnh hoang tàn đổ nát lại trở về như cũ. Chiếc lông vũ trắng trên tay Jav lúc này đã thu nhỏ lại thành một viên pha lê tròn trong suốt.
Nắm chặt viên pha lê trong tay, Jav khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản nhất kể từ khi nó mất đi gia đình mình. Hóa ra, những chiếc lông vũ mà nó vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại xuất phát từ chính những cảm xúc mà bản thân nó còn thiếu.
- Giờ thì Jav đã tin rồi chứ? 12 chiếc lông vũ thật sự có tồn tại, và Jav chỉ có thể tìm thấy chúng nếu Jav chịu tin là chúng có thật mà thôi.
Đôi mắt nâu hướng vào Jav vô cùng dịu dàng.
Ani nở nụ cười thật tươi, để thay cho lời chúc mừng về một khởi đầu đầy thuận lợi của chuyến hành trình trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.