Chương 17: Dịch bệnh bùng phát
Gia Vinh Nguyen
27/06/2023
Tỉnh Indusace nằm ở phía Bắc Thành phố Hoàng gia Regan. Đây là vùng có diện tích nhỏ nhất trong tất cả 7 tỉnh của nước Tesmag. Vì có khí hậu đặc biệt nóng ẩm và khô hạn nhất trên đất nước nên hầu như không thể trồng trọt và chăn nuôi theo quy mô lớn ở đây. Tuy nhiên, Indusace lại là nơi có khoảng cách ngắn nhất với Thành phố Hoàng gia, chỉ mất khoảng ba giờ đi xe ngựa từ thành phố vượt qua đồng cỏ khô để đến được thị trấn trọng điểm của tỉnh. Vì vậy nên hầu như các nhà máy chế xuất thông dầu lớn cũng như xưởng rèn kim loại đều đặt ở thị trấn này. Hơn nữa, tỉnh Indusace còn sở hữu một Viện khí tượng và thiên tai đặc biệt. Viện này tập hợp thông báo về những sự kiện địa lý hay khí hậu bất thường trên cả nước lại để phân tích và gửi cảnh báo sớm nhất về cho Lâu đài Hoàng gia.
Giọng đọc trong trẻo của Ani trôi chảy như mặt nước êm đềm trên mặt suối. Cô gái nhỏ ngồi đung đưa hai chân trên tảng đá lớn, và nhoẻn miệng cười với Jav:
- Thế nào? Thông tin đều đúng hết chứ?
- Ừ! Nhưng cái Viện khí tượng và thiên tai đó không hề hoành tráng như em nghĩ đâu!
Jav nói vọng đến từ bờ suối.
Âm thanh ồn ào của lũ dê và tiếng suối chảy khiến Ani chỉ nghe chữ được chữ mất. Thính giác của người bình thường như cô thì chắc chắn không thể nào tốt được như Jav rồi.
Nhảy khỏi tảng đá, Ani bình thản ngước mặt lên để đón những cơn gió nhẹ dịu của buổi chiều hoàng hôn đầy nắng. Gần đến cuối mùa solu thì những ngày gió cũng xuất hiện nhiều hơn, và tạo điều kiện cho những chú dê có thể rời khỏi chuồng để đến bờ suối tắm mát.
- Xem Jav bắt được nhiều cá chưa này!
Ani trầm trồ nhìn vào cái xô đầy ắp cá suối.
- Thì em bảo tối nay muốn làm tiệc ăn mừng mà! Có muốn vào rừng hái thêm nấm không?
- Chắc không cần đâu! Ở nhà vẫn còn nhiều lắm!
- Vậy chúng ta về thôi. Khéo lũ dê ăn hết mấy mầm cỏ non thì khổ. Còn phải để cỏ lớn cho mấy ngày typhon sắp tới nữa.
Jav lỉnh kỉnh vác nào gậy nào rổ từ dưới suối đi lên.
- Thật tốt vì dịch đã không xảy ra nhỉ? Chỉ vài ngày nữa thôi là bác Miseri sẽ được nghỉ ngơi rồi!
Cô gái nhỏ nói với vẻ mặt vui mừng, và cố khom lưng để xách cái xô cá nặng trịch.
- Để tôi. Em mang cái này đi. – Jav đưa cây gậy nhỏ cho Ani – Vậy bữa tiệc là để ăn mừng vì không có dịch, hay là vì em sắp được vào thị trấn chơi?
- Gì chứ! Em có nói muốn vào thị trấn đâu!
- Thì chẳng phải thầy Miseri được nghỉ là em sẽ được dẫn đi chơi à?
- Em không có ham chơi vậy nhé! Em chỉ muốn đến tham quan Viện khí tượng và thiên tai thôi. Lúc trước khi em đến Indusace thì nơi đó vẫn còn chưa được xây dựng mà.
- Chán lắm! Chẳng có gì để tham quan ở đó đâu!
- Mặc kệ. Em vẫn muốn đi.
Hai cái má đỏ hồng phồng lên như hai quả bóng. Cô gái nhỏ sau đó hí hửng chạy theo đàn dê cùng với nụ cười thật tươi trên môi.
Nhiều ngày đã qua kể từ khi Ani đến đây. Jav bây giờ đã quen với giọng nói lánh lót cứ rôm rả mỗi ngày, và hình ảnh của cô bé đáng yêu với nụ cười tỏa nắng. Ani giống như những màu sắc tươi mới vừa được tô thêm vào bức tranh cuộc sống đầy u buồn của Jav vậy. Dù nó vẫn chưa thể kể hết mọi chuyện cho cô ấy biết, nhưng trái tim Jav hình như đã chịu mở ra để thích nghi với những ngày có Ani rồi.
Jav rất trân trọng cô gái nhỏ này.
- Bác Miseri về rồi kìa!
Ani chỉ tay vào con ngựa sừng đang đứng gặm cỏ khô trước cổng.
- Nhưng sao bác ấy không thắp đèn lên nhỉ? Trời sắp tối rồi còn gì.
Đôi chân nhỏ nhắn liền chạy nhanh vào nhà. Ani ngay sau đó đã tìm thấy thầy Miseri đang ngồi gục mặt trên bàn gỗ, cùng với những mảnh giấy nhăn nhúm dưới sàn.
- Bác ơi! Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Khoảnh khắc ngọn đèn dầu trên bàn vừa vụt sáng cũng là lúc gương mặt đau khổ của ông lão hiện ra. Thầy Miseri thở dài đầy mệt mỏi, và nói:
- Dịch bệnh đã lan rộng không tưởng trong một ngày. Tất cả bệnh nhân đang dần hồi phục lại đột nhiên trở nặng nhanh chóng, hôm nay đã có 3 người chết rồi… Thông cáo dịch bệnh vừa được đưa về lâu đài, tỉnh Indusace bắt buộc phải bị phong tỏa trước khi dịch lan ra tỉnh khác.
- Không thể nào! Chẳng phải mấy hôm trước bác bảo chỉ còn vài người bị bệnh thôi sao? Tại sao dịch lại bùng phát chỉ trong một ngày được chứ?
Ani lo lắng nắm lấy bàn tay thầy.
- Vì bọn họ đã giấu bệnh.
Jav gằn giọng.
Ani quay đầu nhìn vào xấp giấy trên tay Jav, và cô liền chuyển sang lo sợ khi thấy vẻ mặt giận dữ của nó. Ani vẫn còn nhớ vẻ mặt của Ác quỷ.
- Phải… - giọng thầy Miseri trở nên run rẩy – Người dân vì sợ bị cách ly mà đã giấu triệu chứng bệnh. Phải đến sáng nay khi có người chết thì họ mới ồ ạt chạy đến báo với ta.
- Còn báo để làm gì? Sao không im lặng mà chết quách đi cho xong.
Jav nghiến răng.
- Jav, con đang nặng lời đấy!
- Thầy còn cố gắng để làm gì nữa? Dịch bệnh xảy ra tất cả là do lỗi của họ!
- Không phải. Là do ta đã quá khinh suất thôi.
- Không những lười biếng mà bây giờ còn ngu ngốc nữa. Đám người đó...
- Jav!!! Ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi hả? Đó không phải lỗi của họ!
Tiếng quát của thầy Miseri lớn như sấm gầm.
Gương mặt giận dữ này của ông ấy đã rất lâu rồi Ani mới được thấy lại, và nó vẫn khiến cô hoảng sợ như ngày nào. Nhưng có vẻ Jav thì không như vậy.
Nó đang trừng mắt nhìn vào thầy.
Một đôi mắt đen với đầy sự bức bối.
- Bây giờ không phải lúc tức giận đâu! Hai người bình tĩnh đi!
Lời can ngăn của Ani khiến thầy Miseri thở hắt ra một cái rõ to. Ông ngồi lại vào ghế, nhưng vẫn hướng ánh mắt vào tấm lưng cao gầy của cậu học trò.
Jav đã quay mặt đi để che giấu đôi mắt đang dần đỏ lên của nó.
- Cháu có thể vào thị trấn giúp bác được không? Cháu không thể cứ ngồi ở nhà trong tình hình thế này được.
Đôi mắt nâu rũ xuống đầy lo lắng.
- Không được, Ani. Cháu chưa từng bị bệnh, ta không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra với cháu đâu!
- Cháu cũng vậy! Nếu bác có làm sao thì cháu sẽ buồn đến chết mất! Bác biết rõ bây giờ sức khỏe của bác không còn được như 7 năm trước nữa mà!
- Nhưng…
- Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng bị bệnh bao giờ, bác biết rõ mà đúng không? Nên lần này cũng sẽ không sao đâu. Bác cho cháu giúp bác nhé? Bác Miseri ơi!
- Ani à… cháu biết bản thân mình quan trọng thế nào không hả?
- Bác cũng quan trọng với cháu mà! Và cả Jav nữa, đúng không?
Ani nhìn sang Jav.
Cơn tức giận của nó đã dịu xuống rồi, và bây giờ những đầu ngón tay thon dài lại đang nhịp đều trên vách tường gỗ.
Jav đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu.
- Cả hai bọn con sẽ vào thị trấn giúp thầy. Con sẽ trông chừng cô ấy nếu thầy lo lắng.
Câu nói dứt khoát của Jav khiến hai hàng chân mày bạc phơ của ông lão giãn ra. Đôi mắt già nua hết nhìn vào nó thì lại chuyển sang Ani. Thầy Miseri đang đấu tranh với những suy nghĩ lo sợ về dịch bệnh nguy hiểm đã cướp đi sinh mạng của gia đình ông ấy.
Ông không thể đánh mất thêm ai nữa.
Và ông biết rằng hai đứa nhỏ cũng không muốn như vậy.
- Được rồi, sáng mai ta sẽ đưa hai con vào thị trấn.
Cái gật đầu của thầy Miseri làm Ani mừng đến nỗi nhảy cẫng ra khỏi ghế.
- Nhưng hai đứa phải tuyệt đối nghe theo lời ta. Trước tiên là phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cẩn thận đã. Hãy mang theo một ít quần áo, khăn vải mỏng để che mặt, cùng một bộ đồ ăn riêng. Vì chúng ta sẽ bị lây nhiễm nếu dính nước bọt và chất thải của người bệnh, nên các con phải nhớ luôn giữ cho bản thân thật sạch sẽ, cũng như phải tuyệt đối làm theo hướng dẫn của ta có biết không?
- Vâng ạ.
Jav và Ani đồng thanh trả lời.
Mạo hiểm đi vào vùng dịch bệnh là một quyết định mang đầy tình người. Ani làm vậy không phải chỉ vì lo lắng cho thầy Miseri, mà còn bởi vì lòng tốt của cô ấy. Ani thật tâm muốn giúp đỡ người dân thoát khỏi dịch bệnh này.
Nhưng còn Jav thì sao?
“Lòng tốt” là thứ mà Ác quỷ sẽ không bao giờ dành cho những người mà nó đã cho rằng là ngu ngốc. Và “lòng tốt” càng không phải thứ tình cảm được nó ban phát tùy thích bất kể lúc nào.
Bởi vì đối với Ác quỷ, “lòng tốt” đơn giản chỉ là một thứ được dùng để lợi dụng mà thôi.
Giọng đọc trong trẻo của Ani trôi chảy như mặt nước êm đềm trên mặt suối. Cô gái nhỏ ngồi đung đưa hai chân trên tảng đá lớn, và nhoẻn miệng cười với Jav:
- Thế nào? Thông tin đều đúng hết chứ?
- Ừ! Nhưng cái Viện khí tượng và thiên tai đó không hề hoành tráng như em nghĩ đâu!
Jav nói vọng đến từ bờ suối.
Âm thanh ồn ào của lũ dê và tiếng suối chảy khiến Ani chỉ nghe chữ được chữ mất. Thính giác của người bình thường như cô thì chắc chắn không thể nào tốt được như Jav rồi.
Nhảy khỏi tảng đá, Ani bình thản ngước mặt lên để đón những cơn gió nhẹ dịu của buổi chiều hoàng hôn đầy nắng. Gần đến cuối mùa solu thì những ngày gió cũng xuất hiện nhiều hơn, và tạo điều kiện cho những chú dê có thể rời khỏi chuồng để đến bờ suối tắm mát.
- Xem Jav bắt được nhiều cá chưa này!
Ani trầm trồ nhìn vào cái xô đầy ắp cá suối.
- Thì em bảo tối nay muốn làm tiệc ăn mừng mà! Có muốn vào rừng hái thêm nấm không?
- Chắc không cần đâu! Ở nhà vẫn còn nhiều lắm!
- Vậy chúng ta về thôi. Khéo lũ dê ăn hết mấy mầm cỏ non thì khổ. Còn phải để cỏ lớn cho mấy ngày typhon sắp tới nữa.
Jav lỉnh kỉnh vác nào gậy nào rổ từ dưới suối đi lên.
- Thật tốt vì dịch đã không xảy ra nhỉ? Chỉ vài ngày nữa thôi là bác Miseri sẽ được nghỉ ngơi rồi!
Cô gái nhỏ nói với vẻ mặt vui mừng, và cố khom lưng để xách cái xô cá nặng trịch.
- Để tôi. Em mang cái này đi. – Jav đưa cây gậy nhỏ cho Ani – Vậy bữa tiệc là để ăn mừng vì không có dịch, hay là vì em sắp được vào thị trấn chơi?
- Gì chứ! Em có nói muốn vào thị trấn đâu!
- Thì chẳng phải thầy Miseri được nghỉ là em sẽ được dẫn đi chơi à?
- Em không có ham chơi vậy nhé! Em chỉ muốn đến tham quan Viện khí tượng và thiên tai thôi. Lúc trước khi em đến Indusace thì nơi đó vẫn còn chưa được xây dựng mà.
- Chán lắm! Chẳng có gì để tham quan ở đó đâu!
- Mặc kệ. Em vẫn muốn đi.
Hai cái má đỏ hồng phồng lên như hai quả bóng. Cô gái nhỏ sau đó hí hửng chạy theo đàn dê cùng với nụ cười thật tươi trên môi.
Nhiều ngày đã qua kể từ khi Ani đến đây. Jav bây giờ đã quen với giọng nói lánh lót cứ rôm rả mỗi ngày, và hình ảnh của cô bé đáng yêu với nụ cười tỏa nắng. Ani giống như những màu sắc tươi mới vừa được tô thêm vào bức tranh cuộc sống đầy u buồn của Jav vậy. Dù nó vẫn chưa thể kể hết mọi chuyện cho cô ấy biết, nhưng trái tim Jav hình như đã chịu mở ra để thích nghi với những ngày có Ani rồi.
Jav rất trân trọng cô gái nhỏ này.
- Bác Miseri về rồi kìa!
Ani chỉ tay vào con ngựa sừng đang đứng gặm cỏ khô trước cổng.
- Nhưng sao bác ấy không thắp đèn lên nhỉ? Trời sắp tối rồi còn gì.
Đôi chân nhỏ nhắn liền chạy nhanh vào nhà. Ani ngay sau đó đã tìm thấy thầy Miseri đang ngồi gục mặt trên bàn gỗ, cùng với những mảnh giấy nhăn nhúm dưới sàn.
- Bác ơi! Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Khoảnh khắc ngọn đèn dầu trên bàn vừa vụt sáng cũng là lúc gương mặt đau khổ của ông lão hiện ra. Thầy Miseri thở dài đầy mệt mỏi, và nói:
- Dịch bệnh đã lan rộng không tưởng trong một ngày. Tất cả bệnh nhân đang dần hồi phục lại đột nhiên trở nặng nhanh chóng, hôm nay đã có 3 người chết rồi… Thông cáo dịch bệnh vừa được đưa về lâu đài, tỉnh Indusace bắt buộc phải bị phong tỏa trước khi dịch lan ra tỉnh khác.
- Không thể nào! Chẳng phải mấy hôm trước bác bảo chỉ còn vài người bị bệnh thôi sao? Tại sao dịch lại bùng phát chỉ trong một ngày được chứ?
Ani lo lắng nắm lấy bàn tay thầy.
- Vì bọn họ đã giấu bệnh.
Jav gằn giọng.
Ani quay đầu nhìn vào xấp giấy trên tay Jav, và cô liền chuyển sang lo sợ khi thấy vẻ mặt giận dữ của nó. Ani vẫn còn nhớ vẻ mặt của Ác quỷ.
- Phải… - giọng thầy Miseri trở nên run rẩy – Người dân vì sợ bị cách ly mà đã giấu triệu chứng bệnh. Phải đến sáng nay khi có người chết thì họ mới ồ ạt chạy đến báo với ta.
- Còn báo để làm gì? Sao không im lặng mà chết quách đi cho xong.
Jav nghiến răng.
- Jav, con đang nặng lời đấy!
- Thầy còn cố gắng để làm gì nữa? Dịch bệnh xảy ra tất cả là do lỗi của họ!
- Không phải. Là do ta đã quá khinh suất thôi.
- Không những lười biếng mà bây giờ còn ngu ngốc nữa. Đám người đó...
- Jav!!! Ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi hả? Đó không phải lỗi của họ!
Tiếng quát của thầy Miseri lớn như sấm gầm.
Gương mặt giận dữ này của ông ấy đã rất lâu rồi Ani mới được thấy lại, và nó vẫn khiến cô hoảng sợ như ngày nào. Nhưng có vẻ Jav thì không như vậy.
Nó đang trừng mắt nhìn vào thầy.
Một đôi mắt đen với đầy sự bức bối.
- Bây giờ không phải lúc tức giận đâu! Hai người bình tĩnh đi!
Lời can ngăn của Ani khiến thầy Miseri thở hắt ra một cái rõ to. Ông ngồi lại vào ghế, nhưng vẫn hướng ánh mắt vào tấm lưng cao gầy của cậu học trò.
Jav đã quay mặt đi để che giấu đôi mắt đang dần đỏ lên của nó.
- Cháu có thể vào thị trấn giúp bác được không? Cháu không thể cứ ngồi ở nhà trong tình hình thế này được.
Đôi mắt nâu rũ xuống đầy lo lắng.
- Không được, Ani. Cháu chưa từng bị bệnh, ta không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra với cháu đâu!
- Cháu cũng vậy! Nếu bác có làm sao thì cháu sẽ buồn đến chết mất! Bác biết rõ bây giờ sức khỏe của bác không còn được như 7 năm trước nữa mà!
- Nhưng…
- Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng bị bệnh bao giờ, bác biết rõ mà đúng không? Nên lần này cũng sẽ không sao đâu. Bác cho cháu giúp bác nhé? Bác Miseri ơi!
- Ani à… cháu biết bản thân mình quan trọng thế nào không hả?
- Bác cũng quan trọng với cháu mà! Và cả Jav nữa, đúng không?
Ani nhìn sang Jav.
Cơn tức giận của nó đã dịu xuống rồi, và bây giờ những đầu ngón tay thon dài lại đang nhịp đều trên vách tường gỗ.
Jav đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu.
- Cả hai bọn con sẽ vào thị trấn giúp thầy. Con sẽ trông chừng cô ấy nếu thầy lo lắng.
Câu nói dứt khoát của Jav khiến hai hàng chân mày bạc phơ của ông lão giãn ra. Đôi mắt già nua hết nhìn vào nó thì lại chuyển sang Ani. Thầy Miseri đang đấu tranh với những suy nghĩ lo sợ về dịch bệnh nguy hiểm đã cướp đi sinh mạng của gia đình ông ấy.
Ông không thể đánh mất thêm ai nữa.
Và ông biết rằng hai đứa nhỏ cũng không muốn như vậy.
- Được rồi, sáng mai ta sẽ đưa hai con vào thị trấn.
Cái gật đầu của thầy Miseri làm Ani mừng đến nỗi nhảy cẫng ra khỏi ghế.
- Nhưng hai đứa phải tuyệt đối nghe theo lời ta. Trước tiên là phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cẩn thận đã. Hãy mang theo một ít quần áo, khăn vải mỏng để che mặt, cùng một bộ đồ ăn riêng. Vì chúng ta sẽ bị lây nhiễm nếu dính nước bọt và chất thải của người bệnh, nên các con phải nhớ luôn giữ cho bản thân thật sạch sẽ, cũng như phải tuyệt đối làm theo hướng dẫn của ta có biết không?
- Vâng ạ.
Jav và Ani đồng thanh trả lời.
Mạo hiểm đi vào vùng dịch bệnh là một quyết định mang đầy tình người. Ani làm vậy không phải chỉ vì lo lắng cho thầy Miseri, mà còn bởi vì lòng tốt của cô ấy. Ani thật tâm muốn giúp đỡ người dân thoát khỏi dịch bệnh này.
Nhưng còn Jav thì sao?
“Lòng tốt” là thứ mà Ác quỷ sẽ không bao giờ dành cho những người mà nó đã cho rằng là ngu ngốc. Và “lòng tốt” càng không phải thứ tình cảm được nó ban phát tùy thích bất kể lúc nào.
Bởi vì đối với Ác quỷ, “lòng tốt” đơn giản chỉ là một thứ được dùng để lợi dụng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.