Chương 27: Những người tạo nên ký ức
Gia Vinh Nguyen
28/06/2023
Và thế là cuộc sống yên bình đã trôi qua, dù chỉ được một khoảng thời gian rất ngắn ngủi.
Cho đến cái đêm mà “cơ hội trút giận của Jav” đã xuất hiện.
Đó là một đêm gió lớn như bao đêm bình thường khác của mùa ventus. Cả nhà ba người chỉ vừa mới ăn xong bữa tối, thì từ bên ngoài bỗng vọng đến tiếng chân ngựa chạy rầm rập. Sau đó, một cậu thanh niên trẻ tuổi mặt mày dính đầy tàn tro chạy xộc vào nhà.
Cậu ta vừa thở hổn hển, vừa nói với giọng gấp rút:
- Ngài Thống lĩnh, thị trấn… thị trấn đang bị hỏa hoạn! Gió lớn khiến lửa lan khắp nơi không thể khống chế nổi!
- Hỏa hoạn? Tại sao lại có hỏa hoạn được? Đang là mùa gió ẩm mà!?
Thầy Miseri đứng bật dậy. Chiếc túi chườm ấm trên đùi thầy cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Một tên say rượu không hiểu sao lại đi lạc vào xưởng chế xuất dầu, rồi tàn lửa trong cái đèn cầm tay của hắn đã khiến cả xưởng bùng cháy trong nháy mắt…
- Vậy tên đó thì sao? Hắn còn sống không?
- Còn! Chính hắn đã chạy đi hô hoán mọi người! Ngài phải tới thị trấn ngay lập tức!
Không chần chừ, thầy Miseri liền với lấy cái áo choàng và đi theo người thanh niên.
Trước khi ra khỏi cửa, ông vẫn không quên quay lại trấn an Ani và Jav. Hai đứa nhỏ lúc này đang vô cùng lo lắng.
- Mấy đứa cứ ở nhà, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi!
- Nhưng bác Miseri ơi, sức khỏe của bác vẫn còn chưa hồi phục mà! Chân của bác vẫn còn đau kia kìa!
Ani nhìn vào bước chân khập khiễng của ông lão.
- Ta không sao. Cháu đừng coi thường sức khỏe của một cựu tướng quân như thế chứ!
Thầy Miseri cười lớn, và vỗ ngực để cố ta ra bản thân vẫn còn khỏe mạnh.
Nhưng ông ấy chỉ có thể giấu được người ngoài thôi, chứ cả Jav và Ani đều biết rằng ông đã mệt mỏi lắm rồi. Vì suốt mấy ngày nay, thầy Miseri đã chẳng thể ăn ngủ ngon giấc với cái đầu gối cứ đau nhức không ngừng.
- Thầy đừng đi!
Jav bất ngờ quát lớn.
- Không được. Nếu không có ta thì mọi người sẽ chết mất…
- Bọn họ sống hay chết thì có liên quan gì đến thầy? Tự làm thì tự chịu đi! Con thấy họ chẳng hề biết ơn chút nào về những gì thầy đã làm cả! Tại sao thầy còn phải cực khổ như vậy để làm gì?
Nỗi bực tức của Jav đã khiến cả gian nhà bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Bầu không khí yên ắng bao trùm cả ba con người dưới mái nhà nhỏ, chỉ còn nghe vọng lại tiếng gọi í ới của người báo tin bên ngoài.
Trước sự vô tâm của cậu học trò, người thầy già chẳng những không hề nổi giận, mà ngược lại còn mỉm cười và nói với nó bằng chất giọng ôn tồn nhất.
- Vì ta đã không thể cứu được gia đình mình, nên ta không muốn họ sẽ phải giống như ta. Vì chính nhờ những con người này, ta mới có được những đoạn hồi ức quý giá cùng người thân. Và cũng bởi vì, dù tốt hay xấu, chính họ đã góp phần tạo nên cuộc đời của ta.
Dứt lời, thầy Miseri khoác áo choàng và nhanh chóng rời đi mất.
Ở đằng xa, ngọn lửa khổng lồ cứ mỗi lúc một lớn hơn. Thứ ánh sáng đục ngầu của nó chẳng mấy chốc đã lan đến tận phần hiên của căn nhà gỗ, nơi Ani đang đứng bần thần cùng với nỗi lo sợ về những âm thanh hỗn loạn đang vọng đến từ thị trấn.
Trong khi đó, Jav vẫn cứ ngồi yên lặng một chỗ.
Những đầu ngón tay thon dài lại nhịp nhẹ nhàng trên mặt bàn, và đều đặn giúp chủ nhân chúng kéo lại những mảnh ký ức xưa cũ đã dần phai.
Từ trước đến nay, Jav vốn không hề để tâm đến mạng sống của thằng bé Kiki, hay thậm chí là nỗi đau mà mẹ thằng bé phải chịu. Nó chỉ nghĩ rằng bản thân đã sai khi hành động quá tùy tiện trước lời xúi giục của đám bạn. Sự so sánh và đòi hỏi của người làng Redpi chính là nguyên nhân đã khiến Jav tách biệt với gia đình mình.
Thế nhưng, không hiểu sao trong đầu nó bây giờ, từng mảng kí ức tuổi thơ lại ùa về. Nếu như không có dân làng, nó vốn sẽ không có được những hồi ức đó.
“Đừng yếu đuối như thế. Mặc kệ chúng đi!”
Giọng nói nặng nề lại làm đầu Jav trở nên đau nhức. Lời xúi giục ấy vẫn luôn xuất hiện mỗi khi nó bắt buộc phải lựa chọn, giữa lòng nhân từ của con người và sự hả dạ của Ác quỷ.
Ở bên ngoài, Ani đã không thể bình tĩnh được nữa. Cô chạy vào trong nhà và nói với Jav, cùng với ánh mắt có phần giận dỗi:
- Sức nóng của ngọn lửa đã lan đến tận đây rồi. Em phải vào đó xem tình hình của bác Miseri mới được!
Rồi Ani chạy vội ra sân và có ý định tự mình cưỡi ngựa đến thị trấn.
Nhưng khi cô còn chưa kịp đạp lên dây yên, thì cả người đã bất ngờ bị nhấc bổng vào không trung. Rồi thì đôi mắt nâu từ hốt hoảng đã dần dần chuyển sang long lanh, khi Ani nhìn thấy màu đen óng ánh đang phản chiếu tàn lửa rực rỡ trên bầu trời.
Chính là Jav, cùng đôi cánh lớn màu đen tuyền đẹp đẽ.
Nó ôm trọn cô gái bé nhỏ vào lòng, và từ tốn nói vào tai cô:
- Đừng hòng tự tiện đi đâu mà không có tôi. Em sẽ chẳng thể giúp được gì với cơ thể yếu ớt đó đâu.
- Jav… Jav còn có cả cánh nữa sao!?
- Tôi đã nhắc em rồi, đừng tự mãn. Vì em còn chưa biết nhiều thứ về tôi lắm.
- Tuyệt thật…
- Tuyệt sao? Em không thấy màu sắc của chúng rất tệ à?
- Không! Không hề! Chúng đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Màu đen là một màu sắc rất u buồn. Nó tối tăm và sâu thẳm giống như đáy vực vẫn luôn nằm bên trong trái tim Ác quỷ.
Nhưng chính nhờ có màu đen mà các màu sắc khác mới có thể nổi bật đến vậy.
Và dưới màn đêm, màu đen sẽ là một tấm gương phản chiếu bộ mặt thật của con người.
Cho đến cái đêm mà “cơ hội trút giận của Jav” đã xuất hiện.
Đó là một đêm gió lớn như bao đêm bình thường khác của mùa ventus. Cả nhà ba người chỉ vừa mới ăn xong bữa tối, thì từ bên ngoài bỗng vọng đến tiếng chân ngựa chạy rầm rập. Sau đó, một cậu thanh niên trẻ tuổi mặt mày dính đầy tàn tro chạy xộc vào nhà.
Cậu ta vừa thở hổn hển, vừa nói với giọng gấp rút:
- Ngài Thống lĩnh, thị trấn… thị trấn đang bị hỏa hoạn! Gió lớn khiến lửa lan khắp nơi không thể khống chế nổi!
- Hỏa hoạn? Tại sao lại có hỏa hoạn được? Đang là mùa gió ẩm mà!?
Thầy Miseri đứng bật dậy. Chiếc túi chườm ấm trên đùi thầy cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Một tên say rượu không hiểu sao lại đi lạc vào xưởng chế xuất dầu, rồi tàn lửa trong cái đèn cầm tay của hắn đã khiến cả xưởng bùng cháy trong nháy mắt…
- Vậy tên đó thì sao? Hắn còn sống không?
- Còn! Chính hắn đã chạy đi hô hoán mọi người! Ngài phải tới thị trấn ngay lập tức!
Không chần chừ, thầy Miseri liền với lấy cái áo choàng và đi theo người thanh niên.
Trước khi ra khỏi cửa, ông vẫn không quên quay lại trấn an Ani và Jav. Hai đứa nhỏ lúc này đang vô cùng lo lắng.
- Mấy đứa cứ ở nhà, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi!
- Nhưng bác Miseri ơi, sức khỏe của bác vẫn còn chưa hồi phục mà! Chân của bác vẫn còn đau kia kìa!
Ani nhìn vào bước chân khập khiễng của ông lão.
- Ta không sao. Cháu đừng coi thường sức khỏe của một cựu tướng quân như thế chứ!
Thầy Miseri cười lớn, và vỗ ngực để cố ta ra bản thân vẫn còn khỏe mạnh.
Nhưng ông ấy chỉ có thể giấu được người ngoài thôi, chứ cả Jav và Ani đều biết rằng ông đã mệt mỏi lắm rồi. Vì suốt mấy ngày nay, thầy Miseri đã chẳng thể ăn ngủ ngon giấc với cái đầu gối cứ đau nhức không ngừng.
- Thầy đừng đi!
Jav bất ngờ quát lớn.
- Không được. Nếu không có ta thì mọi người sẽ chết mất…
- Bọn họ sống hay chết thì có liên quan gì đến thầy? Tự làm thì tự chịu đi! Con thấy họ chẳng hề biết ơn chút nào về những gì thầy đã làm cả! Tại sao thầy còn phải cực khổ như vậy để làm gì?
Nỗi bực tức của Jav đã khiến cả gian nhà bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Bầu không khí yên ắng bao trùm cả ba con người dưới mái nhà nhỏ, chỉ còn nghe vọng lại tiếng gọi í ới của người báo tin bên ngoài.
Trước sự vô tâm của cậu học trò, người thầy già chẳng những không hề nổi giận, mà ngược lại còn mỉm cười và nói với nó bằng chất giọng ôn tồn nhất.
- Vì ta đã không thể cứu được gia đình mình, nên ta không muốn họ sẽ phải giống như ta. Vì chính nhờ những con người này, ta mới có được những đoạn hồi ức quý giá cùng người thân. Và cũng bởi vì, dù tốt hay xấu, chính họ đã góp phần tạo nên cuộc đời của ta.
Dứt lời, thầy Miseri khoác áo choàng và nhanh chóng rời đi mất.
Ở đằng xa, ngọn lửa khổng lồ cứ mỗi lúc một lớn hơn. Thứ ánh sáng đục ngầu của nó chẳng mấy chốc đã lan đến tận phần hiên của căn nhà gỗ, nơi Ani đang đứng bần thần cùng với nỗi lo sợ về những âm thanh hỗn loạn đang vọng đến từ thị trấn.
Trong khi đó, Jav vẫn cứ ngồi yên lặng một chỗ.
Những đầu ngón tay thon dài lại nhịp nhẹ nhàng trên mặt bàn, và đều đặn giúp chủ nhân chúng kéo lại những mảnh ký ức xưa cũ đã dần phai.
Từ trước đến nay, Jav vốn không hề để tâm đến mạng sống của thằng bé Kiki, hay thậm chí là nỗi đau mà mẹ thằng bé phải chịu. Nó chỉ nghĩ rằng bản thân đã sai khi hành động quá tùy tiện trước lời xúi giục của đám bạn. Sự so sánh và đòi hỏi của người làng Redpi chính là nguyên nhân đã khiến Jav tách biệt với gia đình mình.
Thế nhưng, không hiểu sao trong đầu nó bây giờ, từng mảng kí ức tuổi thơ lại ùa về. Nếu như không có dân làng, nó vốn sẽ không có được những hồi ức đó.
“Đừng yếu đuối như thế. Mặc kệ chúng đi!”
Giọng nói nặng nề lại làm đầu Jav trở nên đau nhức. Lời xúi giục ấy vẫn luôn xuất hiện mỗi khi nó bắt buộc phải lựa chọn, giữa lòng nhân từ của con người và sự hả dạ của Ác quỷ.
Ở bên ngoài, Ani đã không thể bình tĩnh được nữa. Cô chạy vào trong nhà và nói với Jav, cùng với ánh mắt có phần giận dỗi:
- Sức nóng của ngọn lửa đã lan đến tận đây rồi. Em phải vào đó xem tình hình của bác Miseri mới được!
Rồi Ani chạy vội ra sân và có ý định tự mình cưỡi ngựa đến thị trấn.
Nhưng khi cô còn chưa kịp đạp lên dây yên, thì cả người đã bất ngờ bị nhấc bổng vào không trung. Rồi thì đôi mắt nâu từ hốt hoảng đã dần dần chuyển sang long lanh, khi Ani nhìn thấy màu đen óng ánh đang phản chiếu tàn lửa rực rỡ trên bầu trời.
Chính là Jav, cùng đôi cánh lớn màu đen tuyền đẹp đẽ.
Nó ôm trọn cô gái bé nhỏ vào lòng, và từ tốn nói vào tai cô:
- Đừng hòng tự tiện đi đâu mà không có tôi. Em sẽ chẳng thể giúp được gì với cơ thể yếu ớt đó đâu.
- Jav… Jav còn có cả cánh nữa sao!?
- Tôi đã nhắc em rồi, đừng tự mãn. Vì em còn chưa biết nhiều thứ về tôi lắm.
- Tuyệt thật…
- Tuyệt sao? Em không thấy màu sắc của chúng rất tệ à?
- Không! Không hề! Chúng đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Màu đen là một màu sắc rất u buồn. Nó tối tăm và sâu thẳm giống như đáy vực vẫn luôn nằm bên trong trái tim Ác quỷ.
Nhưng chính nhờ có màu đen mà các màu sắc khác mới có thể nổi bật đến vậy.
Và dưới màn đêm, màu đen sẽ là một tấm gương phản chiếu bộ mặt thật của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.