Chương 6: Sinh vật yếu đuối
Gia Vinh Nguyen
27/06/2023
Jav vừa đi vừa trút giận vào mấy hòn đá nhỏ trên đường. Nó như muốn cố đá phăng đi những suy nghĩ cứ miên man trong đầu.
Lúc nhỏ, Jav thấy anh chị mình giỏi giang như vậy nó cũng cố gắng lắm chứ. Nó đã từng rất tự hào với cái đầu thông minh của mình khi có thể luôn đạt được thành tích cao trong lớp. Nhưng tất cả những gì Jav làm tốt thì mọi người xung quanh lại không để ý, còn chỉ cần nó làm gì sai thì họ sẽ ngay lập tức đem điều đó ra để so sánh với anh chị và nói lại với mẹ. Jav chỉ muốn mẹ tự hào về những điều nó làm được, chứ không phải bận tâm về những thất bại như vậy.
Nó thật sự không biết phải làm thế nào thì mới được người khác công nhận nữa.
Sau một hồi lâu đi lang thang, Jav phát hiện mình đã ra đến bìa rừng từ lúc nào. Nó định tìm đại một bóng râm nào đó để đánh một giấc cho quên đi cơn đói. Lúc nãy nó bỏ đi trong khi còn chưa cho gì vào bụng.
Bỗng chốc Jav thấy một đám nhóc, chính là đám bạn của nó khi nãy. Chúng đang vây lấy một thằng bé nhỏ xíu cứ run rẩy khóc thút thít.
Jav chạy lại vỗ vai thằng nhóc mập nhất mà hỏi:
- Này Fato, tụi bây tìm đâu ra thằng nhóc này vậy?
- Mày thoát được mẹ mày rồi sao? Con của bà bán bánh nếp hôm qua mới mắng tụi mình là lũ vô dụng đó! Nhìn nó đi. Như thế này mới gọi là vô dụng nè!
Thằng mập Fato vừa chùi chùi cái mũi lúc nào cũng chảy nước của nó, vừa đẩy ngã thằng bé yếu ớt xuống đất. Thằng bé này chỉ mới có bảy tuổi thôi. Mặt nó hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt và cứ không ngừng lẩm bẩm đòi về nhà.
Rồi tự nhiên thằng Fato la toán lên:
- Á à, tao nghĩ ra rồi tụi bây! Đem nó bỏ vào rừng đi. Đến chập tối thì mới vào đón nó. Để nó biết sợ tụi mình!
Jav nhận thấy ngay lập tức rằng đây là một ý tưởng vô cùng điên rồ. Dù bây giờ có là mùa nắng đi chăng nửa thì lũ thú rừng vẫn luôn có khả năng đang rình rập quanh đây.
Jav liền mở lời bác bỏ cái ý tưởng ngu xuẩn đó:
- Thôi đi! Trong rừng buổi tối nhiều thú dữ lắm. Lỡ có gì là chết cả đám!
- Mày cũng biết là tối mới có nhiều thú dữ mà. Mình có bỏ nó ở đó đến tối đâu? Hơn nữa bây giờ vẫn còn chưa tới mùa bão, mặt trời vẫn còn lâu lắm mới lặn!
- Đúng rồi đó! Tầm một lát cho mẹ nó hoảng lên là được rồi. Trước khi trời tối đưa nó về nhà là xong chuyện. Bọn mình cũng trút được cơn giận.
Mấy đứa khác liên tiếp phản bác ý kiến của Jav, và khiến nó có chút do dự.
Jav có để tâm đến việc bị bà bán bánh nếp đó mắng đâu, vì sự thật nó đúng là một đứa vô dụng mà.
Nhận thấy thái độ chần chừ của thằng bạn, Fato liền tiến đến vỗ vai Jav mà nói lớn:
- Thế này đi. Một mình mày đưa nó vào bìa rừng rồi quay lại đây, tụi tao sẽ công nhận mày là thũ lĩnh của nhóm. Lúc nào mẹ tao cũng nói mày không bằng một góc anh chị của mày, rồi còn không cho tao chơi với mày nữa. Giờ mày làm gì đó để chứng tỏ bản lĩnh của mày đi!
Mấy lời khích tướng ngay lập tức làm cho lòng tự ái trong người Jav trỗi dậy.
Nó liếc nhìn thằng nhóc con đang run lẩy bẩy mà lại như thấy chính bản thân nó luôn yếu đuối chẳng làm được tích sự gì.
- Đừng có khóc nữa! Chẳng ai quan tâm mày đâu! Mày yếu đuối như vậy cho ai xem hả? Tao sẽ giúp mày trưởng thành hơn. Đi theo tao!
Jav quát vào mặt thằng bé, rồi không hề do dự mà kéo thằng nhỏ tiến thẳng vào rừng trong tiếng hò reo của lũ oắt con phía sau, mặc kệ thằng bé cứ khóc mãi không ngừng.
Tiếng khóc bất lực và chịu đựng.
Giống hệt với tiếng gào rú của một con vật nhỏ tội nghiệp, vì không đủ sức chống cự mà bị người ta đẩy vào đường cùng.
- Jav, là anh đúng không?
Giọng nói ngọt ngào vừa vang đến bên tai, Jav đã liền nhận ra ngay ai đang đứng sau lưng mình. Chính là Ani bé nhỏ, cùng với một giỏ đồ đầy ắp trên tay.
- Chú mèo này bị thương sao anh?
Ani hỏi, và tiến đến xem chú mèo nhỏ đang nằm cuộn tròn trên đùi Jav.
Sau khi rời khỏi tiệm trang sức, Jav đã tìm một đài phun nước gần đó để lau sạch máu cho chú mèo trước. Nhưng nó vẫn còn đang loay hoay vì không biết phải chữa trị cho con vật nhỏ này thế nào.
- Tôi vừa tình cờ cứu được nó thôi. Hừm… - Jav nhăn mặt – Có lẽ tôi nên mang nó đến hiệu thuốc thì tốt hơn.
- Hiệu thuốc ở thành phố không nhận chữa trị cho động vật đâu. Để em xem cho.
Ani vừa nói, vừa lôi một cuộn băng trắng từ trong giỏ đồ của cô ấy ra.
Thoắt một cái, Ani đã băng bó xong cho cái chân bị thương của chú mèo. Trông con vật cũng ra chiều dễ chịu hơn lúc nãy nữa. Thao tác nhanh nhẹn của cô gái nhỏ khiến Jav không khỏi ngạc nhiên. Nó liền mỉm cười khen ngợi cô ấy:
- Em giỏi thật đấy. Cứ như một thầy thuốc chuyên nghiệp vậy.
- Không có đâu. Chỉ là lúc nhỏ em thường phải băng bó cho người khác nên mới thành thạo chút ít vậy thôi mà. – Ani cười tươi
- Nhưng em còn có sẵn cả băng gạc thế kia…
Jav bất chợt nhìn vào mấy đầu ngón tay đang bị quấn kín băng của Ani.
- Em đang bị thương sao?
- À… - Ani có chút ngập ngừng – Chỉ là vài vết thương nhỏ do lúc sáng em làm bể ly thủy tinh thôi.
- Em vẫn ổn chứ?
- Em ổn mà. Đây là lần thứ hai anh hỏi em rồi đấy.
Ani lại cười thật tươi, rồi ngồi xuống bên cạnh Jav và vuốt ve cái đầu nhỏ của chú mèo.
Jav có thể nhìn thấy rõ những vết xước vẫn còn mới trên bàn tay của Ani, và cả bộ váy nhàu nhĩ của cô ấy nữa. Dù nhìn thế nào, Jav cũng không thể tin được là Ani vẫn đang ổn như lời cô ấy nói.
- Tôi có thể hỏi em… tại sao em lại làm việc ở quán rượu đó không?
Ani không lập tức trả lời Jav, mà ngước đôi mắt nâu tròn xoe lên để nhìn thẳng vào nó. Đôi mắt lấp lánh như hai viên ngọc đang tắm mình dưới ánh đèn dầu buổi đêm.
- Để trả nợ.
- Trả nợ?
- Phải, là để trả nợ cho số tiền thuốc mà ông chủ đã cho em mượn. – Ani vừa nói vừa đung đưa hai chân – Nhiều ngày trước, vì một vài lý do và còn thêm cả sự xui xẻo nữa, em đã lạc mất cha mẹ và vô tình bị thương trong lúc lang thang gần khu chế xuất gỗ... rồi gặp được ông chủ quán rượu. Ông ta đã thay em chi trả hết các chi phí chữa trị vết thương, và còn nói rằng ổng muốn giúp em vì em trông rất giống con gái đã mất của ổng. Nhưng mà… ngay khi em vừa khỏe mạnh trở lại, ông ta lại đòi em phải trả lại hết toàn bộ số tiền thuốc kia thì mới được rời đi. Em chẳng còn cách nào khác nên mới đành ở lại quán rượu để làm việc. Chỉ là… không hiểu sao em làm mãi mà vẫn chẳng thể trả hết số nợ đó…
- Rõ ràng lão làm vậy là để ép em làm không công cho lão còn gì. Tại sao em không báo cho Bộ phận bảo vệ trị an để phân xử chứ?
- Không được đâu…
- Tại sao lại không được?
Ani không trả lời Jav, mà chỉ mỉm cười và tiếp tục vuốt ve chú mèo nhỏ.
Thái độ của cô ấy như vậy, trông giống như đang nhắc khéo Jav rằng nó đừng nên cố can thiệp sâu vào chuyện của cô ấy nữa.
Rồi Ani bất ngờ đứng bật dậy mà nói:
- Bây giờ em phải quay về rồi. Anh định làm thế nào với chú mèo này vậy?
- Tôi sẽ mang nó về với chủ của nó.
- Anh biết chủ của nó là ai sao?
- Biết chứ. Đây là con mèo cưng của ông chủ quán trọ Petit mà.
- Àaaa! – Ani gật gù – Vậy thôi em về nhé! Tạm biệt anh!
- Tạm biệt.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa cả hai lại kết thúc chóng vánh giống hệt như lần đầu.
Chỉ là hai chữ "tạm biệt" dành cho người bạn mới quen thôi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Jav lại dấy lên một sự tiếc nuối khó tả.
Chắc bởi vì ngày mai nó phải rời khỏi Regan rồi, và đây chính là lần gặp mặt cuối cùng.
Lúc nhỏ, Jav thấy anh chị mình giỏi giang như vậy nó cũng cố gắng lắm chứ. Nó đã từng rất tự hào với cái đầu thông minh của mình khi có thể luôn đạt được thành tích cao trong lớp. Nhưng tất cả những gì Jav làm tốt thì mọi người xung quanh lại không để ý, còn chỉ cần nó làm gì sai thì họ sẽ ngay lập tức đem điều đó ra để so sánh với anh chị và nói lại với mẹ. Jav chỉ muốn mẹ tự hào về những điều nó làm được, chứ không phải bận tâm về những thất bại như vậy.
Nó thật sự không biết phải làm thế nào thì mới được người khác công nhận nữa.
Sau một hồi lâu đi lang thang, Jav phát hiện mình đã ra đến bìa rừng từ lúc nào. Nó định tìm đại một bóng râm nào đó để đánh một giấc cho quên đi cơn đói. Lúc nãy nó bỏ đi trong khi còn chưa cho gì vào bụng.
Bỗng chốc Jav thấy một đám nhóc, chính là đám bạn của nó khi nãy. Chúng đang vây lấy một thằng bé nhỏ xíu cứ run rẩy khóc thút thít.
Jav chạy lại vỗ vai thằng nhóc mập nhất mà hỏi:
- Này Fato, tụi bây tìm đâu ra thằng nhóc này vậy?
- Mày thoát được mẹ mày rồi sao? Con của bà bán bánh nếp hôm qua mới mắng tụi mình là lũ vô dụng đó! Nhìn nó đi. Như thế này mới gọi là vô dụng nè!
Thằng mập Fato vừa chùi chùi cái mũi lúc nào cũng chảy nước của nó, vừa đẩy ngã thằng bé yếu ớt xuống đất. Thằng bé này chỉ mới có bảy tuổi thôi. Mặt nó hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt và cứ không ngừng lẩm bẩm đòi về nhà.
Rồi tự nhiên thằng Fato la toán lên:
- Á à, tao nghĩ ra rồi tụi bây! Đem nó bỏ vào rừng đi. Đến chập tối thì mới vào đón nó. Để nó biết sợ tụi mình!
Jav nhận thấy ngay lập tức rằng đây là một ý tưởng vô cùng điên rồ. Dù bây giờ có là mùa nắng đi chăng nửa thì lũ thú rừng vẫn luôn có khả năng đang rình rập quanh đây.
Jav liền mở lời bác bỏ cái ý tưởng ngu xuẩn đó:
- Thôi đi! Trong rừng buổi tối nhiều thú dữ lắm. Lỡ có gì là chết cả đám!
- Mày cũng biết là tối mới có nhiều thú dữ mà. Mình có bỏ nó ở đó đến tối đâu? Hơn nữa bây giờ vẫn còn chưa tới mùa bão, mặt trời vẫn còn lâu lắm mới lặn!
- Đúng rồi đó! Tầm một lát cho mẹ nó hoảng lên là được rồi. Trước khi trời tối đưa nó về nhà là xong chuyện. Bọn mình cũng trút được cơn giận.
Mấy đứa khác liên tiếp phản bác ý kiến của Jav, và khiến nó có chút do dự.
Jav có để tâm đến việc bị bà bán bánh nếp đó mắng đâu, vì sự thật nó đúng là một đứa vô dụng mà.
Nhận thấy thái độ chần chừ của thằng bạn, Fato liền tiến đến vỗ vai Jav mà nói lớn:
- Thế này đi. Một mình mày đưa nó vào bìa rừng rồi quay lại đây, tụi tao sẽ công nhận mày là thũ lĩnh của nhóm. Lúc nào mẹ tao cũng nói mày không bằng một góc anh chị của mày, rồi còn không cho tao chơi với mày nữa. Giờ mày làm gì đó để chứng tỏ bản lĩnh của mày đi!
Mấy lời khích tướng ngay lập tức làm cho lòng tự ái trong người Jav trỗi dậy.
Nó liếc nhìn thằng nhóc con đang run lẩy bẩy mà lại như thấy chính bản thân nó luôn yếu đuối chẳng làm được tích sự gì.
- Đừng có khóc nữa! Chẳng ai quan tâm mày đâu! Mày yếu đuối như vậy cho ai xem hả? Tao sẽ giúp mày trưởng thành hơn. Đi theo tao!
Jav quát vào mặt thằng bé, rồi không hề do dự mà kéo thằng nhỏ tiến thẳng vào rừng trong tiếng hò reo của lũ oắt con phía sau, mặc kệ thằng bé cứ khóc mãi không ngừng.
Tiếng khóc bất lực và chịu đựng.
Giống hệt với tiếng gào rú của một con vật nhỏ tội nghiệp, vì không đủ sức chống cự mà bị người ta đẩy vào đường cùng.
- Jav, là anh đúng không?
Giọng nói ngọt ngào vừa vang đến bên tai, Jav đã liền nhận ra ngay ai đang đứng sau lưng mình. Chính là Ani bé nhỏ, cùng với một giỏ đồ đầy ắp trên tay.
- Chú mèo này bị thương sao anh?
Ani hỏi, và tiến đến xem chú mèo nhỏ đang nằm cuộn tròn trên đùi Jav.
Sau khi rời khỏi tiệm trang sức, Jav đã tìm một đài phun nước gần đó để lau sạch máu cho chú mèo trước. Nhưng nó vẫn còn đang loay hoay vì không biết phải chữa trị cho con vật nhỏ này thế nào.
- Tôi vừa tình cờ cứu được nó thôi. Hừm… - Jav nhăn mặt – Có lẽ tôi nên mang nó đến hiệu thuốc thì tốt hơn.
- Hiệu thuốc ở thành phố không nhận chữa trị cho động vật đâu. Để em xem cho.
Ani vừa nói, vừa lôi một cuộn băng trắng từ trong giỏ đồ của cô ấy ra.
Thoắt một cái, Ani đã băng bó xong cho cái chân bị thương của chú mèo. Trông con vật cũng ra chiều dễ chịu hơn lúc nãy nữa. Thao tác nhanh nhẹn của cô gái nhỏ khiến Jav không khỏi ngạc nhiên. Nó liền mỉm cười khen ngợi cô ấy:
- Em giỏi thật đấy. Cứ như một thầy thuốc chuyên nghiệp vậy.
- Không có đâu. Chỉ là lúc nhỏ em thường phải băng bó cho người khác nên mới thành thạo chút ít vậy thôi mà. – Ani cười tươi
- Nhưng em còn có sẵn cả băng gạc thế kia…
Jav bất chợt nhìn vào mấy đầu ngón tay đang bị quấn kín băng của Ani.
- Em đang bị thương sao?
- À… - Ani có chút ngập ngừng – Chỉ là vài vết thương nhỏ do lúc sáng em làm bể ly thủy tinh thôi.
- Em vẫn ổn chứ?
- Em ổn mà. Đây là lần thứ hai anh hỏi em rồi đấy.
Ani lại cười thật tươi, rồi ngồi xuống bên cạnh Jav và vuốt ve cái đầu nhỏ của chú mèo.
Jav có thể nhìn thấy rõ những vết xước vẫn còn mới trên bàn tay của Ani, và cả bộ váy nhàu nhĩ của cô ấy nữa. Dù nhìn thế nào, Jav cũng không thể tin được là Ani vẫn đang ổn như lời cô ấy nói.
- Tôi có thể hỏi em… tại sao em lại làm việc ở quán rượu đó không?
Ani không lập tức trả lời Jav, mà ngước đôi mắt nâu tròn xoe lên để nhìn thẳng vào nó. Đôi mắt lấp lánh như hai viên ngọc đang tắm mình dưới ánh đèn dầu buổi đêm.
- Để trả nợ.
- Trả nợ?
- Phải, là để trả nợ cho số tiền thuốc mà ông chủ đã cho em mượn. – Ani vừa nói vừa đung đưa hai chân – Nhiều ngày trước, vì một vài lý do và còn thêm cả sự xui xẻo nữa, em đã lạc mất cha mẹ và vô tình bị thương trong lúc lang thang gần khu chế xuất gỗ... rồi gặp được ông chủ quán rượu. Ông ta đã thay em chi trả hết các chi phí chữa trị vết thương, và còn nói rằng ổng muốn giúp em vì em trông rất giống con gái đã mất của ổng. Nhưng mà… ngay khi em vừa khỏe mạnh trở lại, ông ta lại đòi em phải trả lại hết toàn bộ số tiền thuốc kia thì mới được rời đi. Em chẳng còn cách nào khác nên mới đành ở lại quán rượu để làm việc. Chỉ là… không hiểu sao em làm mãi mà vẫn chẳng thể trả hết số nợ đó…
- Rõ ràng lão làm vậy là để ép em làm không công cho lão còn gì. Tại sao em không báo cho Bộ phận bảo vệ trị an để phân xử chứ?
- Không được đâu…
- Tại sao lại không được?
Ani không trả lời Jav, mà chỉ mỉm cười và tiếp tục vuốt ve chú mèo nhỏ.
Thái độ của cô ấy như vậy, trông giống như đang nhắc khéo Jav rằng nó đừng nên cố can thiệp sâu vào chuyện của cô ấy nữa.
Rồi Ani bất ngờ đứng bật dậy mà nói:
- Bây giờ em phải quay về rồi. Anh định làm thế nào với chú mèo này vậy?
- Tôi sẽ mang nó về với chủ của nó.
- Anh biết chủ của nó là ai sao?
- Biết chứ. Đây là con mèo cưng của ông chủ quán trọ Petit mà.
- Àaaa! – Ani gật gù – Vậy thôi em về nhé! Tạm biệt anh!
- Tạm biệt.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa cả hai lại kết thúc chóng vánh giống hệt như lần đầu.
Chỉ là hai chữ "tạm biệt" dành cho người bạn mới quen thôi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Jav lại dấy lên một sự tiếc nuối khó tả.
Chắc bởi vì ngày mai nó phải rời khỏi Regan rồi, và đây chính là lần gặp mặt cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.