Chương 21: Trận động đất của hai năm trước
Gia Vinh Nguyen
02/07/2023
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì với nó đây?
Tiếng thì thầm ở đâu tự dưng vang đến tai Ani, và khiến cô phải rời mắt khỏi mấy viên bi nhỏ.
Ani nhìn sang Jav, nó vẫn còn ngồi trầm ngâm ở khung cửa sổ đối diện. Hình như Jav không nghe thấy giọng nói vừa rồi thì phải. Vì nó phát ra gần ngay bên cạnh chỗ ngồi của Ani, phía sau một khung cửa sổ lớn hướng ra vườn.
Có hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện ở đây, cùng với một xấp tài liệu dày cộp trên tay.
- Hay đốt quách nó đi cho rồi. Đằng nào cũng không cần dùng đến nữa mà.
- Không được! Ngài Thống lĩnh đã yêu cầu chúng ta phải cất giữ nó cẩn thận.
- Nhưng ngài Viện trưởng không vui chút nào khi nhìn thấy nó… Thôi thì cứ ném đại nó vào kho tài liệu cũ đi. Đã hai năm rồi còn gì, chắc chẳng ai còn nhớ tới ngôi làng đó nữa đâu.
- Ngôi làng đó… thật sự không ai còn sống cả sao?
- Có vẻ là vậy. Dù không tìm thấy xác của đầy đủ tất cả dân làng, nhưng cũng không nghe tin tức gì về một ai đó còn sống cả.
- Vùng núi phía đông nam ít khi nào xảy ra sạt lở lắm, hơn nữa lại còn là ngọn núi nằm gần Regan nhất. Nhưng mà… tôi vẫn còn ghi ngờ…
- Về tin đồn đó à? Cậu bé tóc trắng đó không thể nào là cậu Jav được. Vì ngài Thống lĩnh đã khẳng định cậu Jav là học trò từ Lâu đài hoàng gia đến mà.
- Ừm… nếu thật vậy thì tốt… vì tôi không thể tượng tưởng ra nổi cậu ta sẽ làm gì với ngài Viện trưởng nếu biết được sự thật này…
- Sự thật gì?
Giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng khiến Ani đứng hình ngay lập tức.
Là Jav, cùng đôi mắt vẫn đen tuyền nhưng ánh nhìn lại toát ra sự đe dọa khủng khiếp.
Ngay cả hai người đàn ông kia cũng bị sát khí đó làm cho hoảng hồn đến nỗi làm rơi cả xấp tài liệu xuống đất. Chân họ run lên cầm cập, còn đôi môi thì chỉ mấp máy được mấy lời:
- Ch… chúng… tôi không biết gì hết! Chúng tôi không biết gì hết!
Rồi hai người họ cuống cuồng bỏ chạy mất, mặc kệ xấp tài liệu vẫn còn rơi vươn vãi khắp nơi.
- Hai năm trước, vùng núi phía đông nam nằm gần Regan nhất, cả một ngôi làng đều mất mạng… Hình như mình có nghe nói đến rồi… Đó có phải làng Redpi không nhỉ?
Ani vừa lẩm bẩm, vừa cúi người nhặt những mảnh giấy cũ mèm trên mặt đất.
- Đúng như tôi nghĩ. Thầy Miseri đã không kể gì với em.
Ani ngẩng mặt lên nhìn Jav. Gương mặt nó vẫn bình thường, giọng nói cũng không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt thì lại ánh lên sắc đỏ vô cùng đáng sợ.
- Jav ơi, có chuyện gì sao? Mắt Jav đang đỏ kìa! Trời vẫn còn sáng mà!
- Không có gì. Chung ta đi tìm thầy Miseri thôi nào.
Jav xoa đầu Ani, và nở một nụ cười vô cảm đến rùng mình.
Trong tay nó, Ani có thể thấy một mảnh giấy bị nhàu nát với dòng chữ lớn: “BÁO CÁO VỀ DẤU HIỆU ĐỘNG ĐẤT Ở LÀNG REDPI”.
Trong một căn phòng nhỏ ngay cạnh đại sảnh của Viện khí tượng và thiên tai, một cuộc cãi vã đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Thầy Miseri hết chỉ tay vào đống sổ sách trên bàn, rồi lại quắc ánh mắt giận dữ vào người đàn ông gầy ốm trước mặt. Trông điệu bộ ông Viện trưởng nhìn vào thì có vẻ phục tùng lắm, nhưng thật ra lại chẳng có lời nào của thầy Miseri lọt được vào tai.
- Chỉ mới có vài ngày tôi không đến mà hãy xem chỗ này đã trở thành thế nào đi! Hay ông muốn tôi điều ông ra khu cách ly chăm sóc bệnh nhân thì ông mới chịu làm việc cho tử tế hả, Astmos?
- Được rồi, ngài Miseri. Ngài đã nói việc này hàng trăm lần rồi! Tôi biết là trông nơi này có hơi lộn xộn, nhưng là sự lộn xộn trong trật tự đấy! Chỉ cần tôi biết thứ tôi cần đang ở đâu là được rồi mà.
- Có thật như vậy không hả? Hay ông lại để lạc mất xấp tài liệu nào nữa?
- Không có! Không bao giờ như thế nữa!
- Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ đâu… Nhưng ông là Viện trưởng, ông phải làm gương cho mọi người ở đây chứ?
- Hừm… ai cũng vậy cả thôi, không phải vì tôi lười mà bọn họ cũng lười theo đâu.
- Công việc ông đang làm có liên quan đến mạng người đấy! Ông chả phải đã ý thức rất rõ điều này rồi sao?
- Ngài đừng nói cứ như thể đó hoàn toàn là lỗi của tôi được không? Chẳng phải đích thân tôi đã đến Regan thông báo sao? Chỉ là không kịp thôi…
- Nếu ông chịu làm việc chăm chỉ và sắp xếp giấy tờ cho tử tế, thì lúc đó ông đã không bỏ sót số tư liệu được gửi về rồi!.
- Hóa ra là vậy.
Giọng nói lạnh băng một lần nữa vang lên, và khiến gương mặt thầy Miseri trở nên sững sờ tột độ. Bộ râu dày của ông run lên trên bờ môi tái nhợt, rồi thì thầy Miseri ngay lập tức đuổi ông Viện trưởng ra khỏi phòng.
Chỉ để hai đứa trẻ ở lại cùng ông, trong bầu không khí nặng nề đau thương.
- Tại sao thầy không nói con biết?
Jav ném mảnh giấy đến trước mặt thầy Miseri.
- Jav… ta không thể…
Người đàn ông già nua nói như sắp khóc.
- Hai năm trước, trận động đất đó đã cướp đi sinh mạng cả gia đình con, và vốn dĩ họ đã có thể thoát nạn, nếu ông Viện trưởng kia không lười biếng mà để lỡ mất số tư liệu thông báo về những dấu hiệu thiên tai của khu rừng. Thầy vốn đã biết ngay từ đầu, nhưng lại cố tình bao che cho ông ta!
- Jav! Bác ấy không cố ý đâu!
Ani níu lấy vạt áo Jav để cố can ngăn bước chân nó tiến gần đến thầy.
Nhưng lúc này đây, đến cả đôi mắt đỏ rực Jav cũng chẳng thèm giấu nữa, và ngọn lửa quỷ dị cũng đã bùng cháy nơi hai bàn tay.
- Nếu số tư liệu đó được xem xét kịp thời thì sao?
- Jav à! Đó thật sự là thiên tai mà!
- Nếu thông báo được gửi đến sớm hơn thì sao?
- Jav… Ta không thể nói sự thật với con được…
- Nếu cả làng Redpi được di dời sớm thì sao?
- Chỉ vì bác Miseri không muốn làm Jav buồn thôi! Bình tĩnh đi Jav!
- Nếu buổi trưa hôm đó con không thể dẫn Kiki vào rừng thì sao?
- Kiki? Jav đang nói gì vậy?
Bước chân Jav dừng lại.
Đôi mắt nâu ngỡ ngàng nhìn vào Jav, rồi bỗng ướt nhòe đi vì nỗi đau buồn bỗng chốc ùa đến mãnh liệt. Vì Ani đã nhìn thấy gương mặt thống khổ của nó.
Jav không hề khóc.
Nhưng ánh mắt lại hiện rõ lên một sự đau lòng không thể nào diễn tả thành lời.
- Con không muốn làm hại thầy, thầy ơi! Nhưng con không thể suy nghĩ được gì nữa cả. Điều duy nhất con biết bây giờ là gia đình con đã mất rồi, và con phải ở đây để giúp đỡ đám người lười nhác này! Đám người đã gián tiếp hại chết gia đình con! Con căm ghét bọn họ!!!
Jav nói như hét lên, rồi bỏ chạy mất.
Dưới chỗ nó vừa đứng, một mảng sàn đã bị cháy đen. Gỗ nứt ra và vỡ vụn đi, hệt như cái cách trái tim Jav đã từng bị thiêu đốt.
- Bác Miseri! Bác Miseri! Bác làm ơn kể cháu nghe đi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Jav vậy? Thật ra Jav là ai???
Ani cố lay cái thân xác to lớn của thầy Miseri, người vẫn còn đang đứng bất động vì những gì ông vừa nhìn thấy.
- Là đứa trẻ còn sống duy nhất của làng Redpi, Javinne Repsio.
Ông lão nói như thầm thì.
- Thế còn Kiki là ai? Tại sao Jav lại nhắc đến người đó chứ?
- Kiki là cậu bé đã bị Jav đưa vào rừng vào đúng cái ngày xảy ra trận động đất. Đó cũng là một trong những người mà quân lính không thể tìm thấy xác…
- Đưa vào rừng? Cháu không hiểu. Có chuyện gì đã xảy ra với cậu bé đó sao?
Một khoảng lặng u tối bao trùm căn phòng.
Tiếng thở gấp gáp của thầy Miseri dần trở thành tiếng nấc nghẹn. Trái tim của người thầy già lại quặn thắt một nỗi đau không tên khi phải nhớ về những ký ức xưa cũ ấy.
Dù rằng chúng chẳng hề thuộc về ông.
Chương 21: Tộc ác của đứa trẻ
Ngày 123 mùa solu, một ngày ngay giữa mùa nắng nóng, mặt trời đã biến mất từ rất sớm.
Bước chân Jav chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Những âm thanh ồn ào sau lưng cứ mỗi lúc một nhỏ dần, và ngôi nhà yêu dấu sắp hiện ra trước mắt nó.
Jav muốn gặp mẹ. Nó muốn khóc và nói với mẹ rằng nó đang rất sợ.
Cực kỳ hoảng sợ.
Cánh cửa vừa bật mở, thứ đầu tiên đập vào mắt Jav là những dây vải màu sắc treo khắp nhà, một bàn đầy các nguyên liệu thức ăn ngon lành, và còn có cả những bộ quần áo mới tinh.
- Cảm tạ Thần ân! Con tôi về rồi! Jav của mẹ ơi!
Bà Loa hớt hải chạy từ dưới bếp lên với gương mặt đầm đìa nước mắt.
- Em đã đi đâu thế hả Jav? Em có biết chuyện gì đã xảy ra không hả?
Chị Bala ôm chầm lấy đứa em nhỏ.
- Mọi người… những thứ này là…
Đôi mắt đen bần thần đảo quanh căn nhà phủ đầy màu sắc.
- Ngày mai là sinh nhật của con mà! Cả nhà muốn tạo bất ngờ cho con bằng một bữa tiệc khuya!
- Phải đấy! Chuyện lúc sáng chỉ là giả vờ thôi. Em đừng giận mọi người nhé!
- Nhưng lúc nãy mẹ nghe nói có một đứa trẻ bị lạc vào rừng. Mẹ đã sợ đó là con nên nãy giờ cứ lo lắng thấp thỏm! Bili cũng đã chạy đi tìm con rồi đấy!
- Thật may là em đã về nhà rồi, Jav!
Vẻ mặt vui mừng của mẹ và chị gái khiến Jav chỉ biết đứng như chôn chân một chỗ. Những lời thú nhận hay nỗi lo sợ cũng tự dựng nghẹn lại ở cổ mà không thể nào thoát ra được. Thay vào đó, sự ân hận lại hiện rõ lên trên gương mặt nó.
Vì chính Jav đã tự mình giết chết đi niềm vui mà đáng lý ra nó sẽ được có được.
Cánh cửa gỗ một lần nữa bật mở, nhưng lần này lại bằng một cách vô cùng mạnh bạo.
Anh Bili chạy xộc vào nhà với gương mặt bàng hoàng. Khi nhìn thấy Jav, anh ấy tóm lấy hai vai nó mà hỏi dồn:
- Em đã làm gì vậy Jav? Tại sao cha thằng Fato lại nói với mọi người là em đã dẫn Kiki vào rừng hả? Người dân trong làng đang đổ xô đi tìm thằng nhóc kia kìa! Nếu nó có mệnh hệ gì họ sẽ không tha cho em đâu!!!
- Không thể nào có chuyện đó được! Jav nó biết rõ mùa này trong trừng có nhiều sói bờm xanh lắm mà! – bà Loa hốt hoảng – Con không làm chuyện ngu ngốc đó đâu phải không? Nói mẹ biết đi! Jav!!!
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, nhưng lại không thể nhận được câu trả lời.
Vì cuống họng Jav đã khô cứng lại, chỉ còn có nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Jav không muốn đánh mất niềm hy vọng nhỏ nhoi của mọi người, cũng như không thể nào để sự thật làm họ hoảng sợ thêm được nữa.
Nhưng nếu bây giờ nó không nói, thì chắc sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.
- Là con… Tụi thằng Fato xúi con dẫn Kiki vào rừng! Nhưng tụi nó hứa là trước chiều tối sẽ vào đưa thằng bé ra mà! Phải rồi! Có khi tụi nó đã đưa thằng bé về nhà rồi mà mọi người không biết đó thôi!
Những lời nức nở của Jav làm cả gian nhà chìm vào khoảng không yên lặng.
Nó có thể tự trấn an bản thân mình, nhưng lại không thể trấn an những người thân yêu bên cạnh. Vì lúc này đây, tiếng đám đông bên ngoài đã kéo đến mỗi lúc một gần hơn, và cả tiếng khóc lóc vô cùng thảm thiết.
- Con cứ ở trong nhà, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài. Bili, cùng mẹ ra đó gặp mọi người!
Ôm chặt đứa con út bé bỏng một lần, bà Loa sau đó cùng con trai lớn bước ra khỏi nhà.
Lúc này, chị Bala nãy giờ ngồi yên lặng không nói một lời cũng bỗng nhiên bật dậy và chạy xuống bếp. Jav thấy vậy nên thôi không đứng như trời trồng nữa. Nó từ từ tiến về phía cửa sổ để nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ.
Ngay lập tức, hai chân Jav khụy xuống, còn hai tay thì ôm lấy khuôn mặt đầy kinh hãi.
Ở ngoài kia, dưới nền đất lạnh, một người đàn bà gầy yếu đang ôm chặt lấy xác con bà ta mà gào khóc thảm thương. Bộ quần áo trên cái xác đã bị rách bươm và nhuốm đầy máu đỏ.
Nhưng Jav vẫn nhận ra cái xác đó thuộc về ai.
Chính là xác của Kiki.
Và nó không có đầu.
Jav bắt đầu ôm mặt khóc trong điên loạn.
Chính nó đã hại chết đứa bé đó, đứa bé mà nó còn chẳng biết tên cho đến khi cả làng đi tìm. Đứa bé đó còn chưa từng làm gì tổn hại đến nó, nhưng nó lại nhẫn tâm dẫn thằng nhóc vào rừng rồi bỏ lại ở đó. Chính nó đã gián tiếp giết chết thằng nhóc đó.
Bên ngoài, người đàn bà mất con kia vẫn đang không ngừng quát nạt vào mặt bà Loa:
- Tại sao nó dám đem mạng sống của con tôi ra làm trò đùa như thế hả? Thằng bé chỉ mới có bảy tuổi thôi mà! Tại sao con của bà lại giết con tôi? Nó đã làm gì sai hả? Trả con lại cho tôi đi!!!
- Bà Loa, đem “thằng nhóc đầu trắng” đó ra đây! Fato con tôi nó nói chính con út của bà đã dẫn Kiki vào rừng!
Một người đàn ông to con lớn tiếng.
- Này, ông nói vậy là sao chứ? Chính thằng con ông là người đã xúi Jav làm chuyện đó mà! Giờ ông còn dám đổ hết tội lên đầu em tôi như vậy hả!?
Bili ra sức gào lên để biện hộ cho Jav.
Còn bà Loa, người mẹ đáng thương này chỉ biết ngồi sụp xuống bên cạnh mẹ của Kiki mà liên tục xin lỗi.
Tất cả mọi người trong làng đều vô cùng phẫn nộ và đòi gia đình họ giao đứa con hư đốn ra để xử tội. Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, khác hoàn toàn với không khí yên bình vui vẻ trước giờ của làng Redpi.
Ở bên trong, ngay lúc Jav đang hoảng sợ nhất và không ngừng cào cấu vào hai bàn tay mình, chị Bala đã chạy đến kéo nó ra sau nhà.
Chị ấy đẩy một túi đồ vào trong người nó rồi nói thật nhanh:
- Em phải thật bình tĩnh nghe chị nói. Bây giờ, em lập tức đi về phía vườn hoa oppy ở bìa rừng, hái mấy đóa tươi nhất rồi chạy thật nhanh theo con đường mòn dẫn ra khu vực khai thác gỗ. Cho dù tới cuối đường em cũng phải tiếp tục chạy, đến khi nào tìm thấy một hang đá to bên dưới gốc cây thông cổ thụ gần nhất. Em hãy chui vào đó đốt đèn dầu lên, đồng thời rải hết số hoa oppy em hái được ở trước cửa hang. Trong đây có ít bánh nếp, một bình nước, một cái đèn dầu cùng vài hòn đá đánh lửa. Đêm nay em cứ trốn trong hang đó trước rồi cả nhà sẽ nghĩ cách tiếp theo. Đi nhanh đi!
Sau đó, chị Bala không để Jav có cơ hội nói lời nào thì đã đẩy mạnh nó ra khỏi cửa.
Trước khi cánh cửa gỗ đóng sập lại, Jav vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt nâu xinh đẹp đang ngấn lệ của chị ấy, cùng giọng nói nghẹn ngào:
- Cả nhà đều tin em! Em phải dũng cảm lên!
Tiếng thì thầm ở đâu tự dưng vang đến tai Ani, và khiến cô phải rời mắt khỏi mấy viên bi nhỏ.
Ani nhìn sang Jav, nó vẫn còn ngồi trầm ngâm ở khung cửa sổ đối diện. Hình như Jav không nghe thấy giọng nói vừa rồi thì phải. Vì nó phát ra gần ngay bên cạnh chỗ ngồi của Ani, phía sau một khung cửa sổ lớn hướng ra vườn.
Có hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện ở đây, cùng với một xấp tài liệu dày cộp trên tay.
- Hay đốt quách nó đi cho rồi. Đằng nào cũng không cần dùng đến nữa mà.
- Không được! Ngài Thống lĩnh đã yêu cầu chúng ta phải cất giữ nó cẩn thận.
- Nhưng ngài Viện trưởng không vui chút nào khi nhìn thấy nó… Thôi thì cứ ném đại nó vào kho tài liệu cũ đi. Đã hai năm rồi còn gì, chắc chẳng ai còn nhớ tới ngôi làng đó nữa đâu.
- Ngôi làng đó… thật sự không ai còn sống cả sao?
- Có vẻ là vậy. Dù không tìm thấy xác của đầy đủ tất cả dân làng, nhưng cũng không nghe tin tức gì về một ai đó còn sống cả.
- Vùng núi phía đông nam ít khi nào xảy ra sạt lở lắm, hơn nữa lại còn là ngọn núi nằm gần Regan nhất. Nhưng mà… tôi vẫn còn ghi ngờ…
- Về tin đồn đó à? Cậu bé tóc trắng đó không thể nào là cậu Jav được. Vì ngài Thống lĩnh đã khẳng định cậu Jav là học trò từ Lâu đài hoàng gia đến mà.
- Ừm… nếu thật vậy thì tốt… vì tôi không thể tượng tưởng ra nổi cậu ta sẽ làm gì với ngài Viện trưởng nếu biết được sự thật này…
- Sự thật gì?
Giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng khiến Ani đứng hình ngay lập tức.
Là Jav, cùng đôi mắt vẫn đen tuyền nhưng ánh nhìn lại toát ra sự đe dọa khủng khiếp.
Ngay cả hai người đàn ông kia cũng bị sát khí đó làm cho hoảng hồn đến nỗi làm rơi cả xấp tài liệu xuống đất. Chân họ run lên cầm cập, còn đôi môi thì chỉ mấp máy được mấy lời:
- Ch… chúng… tôi không biết gì hết! Chúng tôi không biết gì hết!
Rồi hai người họ cuống cuồng bỏ chạy mất, mặc kệ xấp tài liệu vẫn còn rơi vươn vãi khắp nơi.
- Hai năm trước, vùng núi phía đông nam nằm gần Regan nhất, cả một ngôi làng đều mất mạng… Hình như mình có nghe nói đến rồi… Đó có phải làng Redpi không nhỉ?
Ani vừa lẩm bẩm, vừa cúi người nhặt những mảnh giấy cũ mèm trên mặt đất.
- Đúng như tôi nghĩ. Thầy Miseri đã không kể gì với em.
Ani ngẩng mặt lên nhìn Jav. Gương mặt nó vẫn bình thường, giọng nói cũng không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt thì lại ánh lên sắc đỏ vô cùng đáng sợ.
- Jav ơi, có chuyện gì sao? Mắt Jav đang đỏ kìa! Trời vẫn còn sáng mà!
- Không có gì. Chung ta đi tìm thầy Miseri thôi nào.
Jav xoa đầu Ani, và nở một nụ cười vô cảm đến rùng mình.
Trong tay nó, Ani có thể thấy một mảnh giấy bị nhàu nát với dòng chữ lớn: “BÁO CÁO VỀ DẤU HIỆU ĐỘNG ĐẤT Ở LÀNG REDPI”.
Trong một căn phòng nhỏ ngay cạnh đại sảnh của Viện khí tượng và thiên tai, một cuộc cãi vã đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Thầy Miseri hết chỉ tay vào đống sổ sách trên bàn, rồi lại quắc ánh mắt giận dữ vào người đàn ông gầy ốm trước mặt. Trông điệu bộ ông Viện trưởng nhìn vào thì có vẻ phục tùng lắm, nhưng thật ra lại chẳng có lời nào của thầy Miseri lọt được vào tai.
- Chỉ mới có vài ngày tôi không đến mà hãy xem chỗ này đã trở thành thế nào đi! Hay ông muốn tôi điều ông ra khu cách ly chăm sóc bệnh nhân thì ông mới chịu làm việc cho tử tế hả, Astmos?
- Được rồi, ngài Miseri. Ngài đã nói việc này hàng trăm lần rồi! Tôi biết là trông nơi này có hơi lộn xộn, nhưng là sự lộn xộn trong trật tự đấy! Chỉ cần tôi biết thứ tôi cần đang ở đâu là được rồi mà.
- Có thật như vậy không hả? Hay ông lại để lạc mất xấp tài liệu nào nữa?
- Không có! Không bao giờ như thế nữa!
- Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ đâu… Nhưng ông là Viện trưởng, ông phải làm gương cho mọi người ở đây chứ?
- Hừm… ai cũng vậy cả thôi, không phải vì tôi lười mà bọn họ cũng lười theo đâu.
- Công việc ông đang làm có liên quan đến mạng người đấy! Ông chả phải đã ý thức rất rõ điều này rồi sao?
- Ngài đừng nói cứ như thể đó hoàn toàn là lỗi của tôi được không? Chẳng phải đích thân tôi đã đến Regan thông báo sao? Chỉ là không kịp thôi…
- Nếu ông chịu làm việc chăm chỉ và sắp xếp giấy tờ cho tử tế, thì lúc đó ông đã không bỏ sót số tư liệu được gửi về rồi!.
- Hóa ra là vậy.
Giọng nói lạnh băng một lần nữa vang lên, và khiến gương mặt thầy Miseri trở nên sững sờ tột độ. Bộ râu dày của ông run lên trên bờ môi tái nhợt, rồi thì thầy Miseri ngay lập tức đuổi ông Viện trưởng ra khỏi phòng.
Chỉ để hai đứa trẻ ở lại cùng ông, trong bầu không khí nặng nề đau thương.
- Tại sao thầy không nói con biết?
Jav ném mảnh giấy đến trước mặt thầy Miseri.
- Jav… ta không thể…
Người đàn ông già nua nói như sắp khóc.
- Hai năm trước, trận động đất đó đã cướp đi sinh mạng cả gia đình con, và vốn dĩ họ đã có thể thoát nạn, nếu ông Viện trưởng kia không lười biếng mà để lỡ mất số tư liệu thông báo về những dấu hiệu thiên tai của khu rừng. Thầy vốn đã biết ngay từ đầu, nhưng lại cố tình bao che cho ông ta!
- Jav! Bác ấy không cố ý đâu!
Ani níu lấy vạt áo Jav để cố can ngăn bước chân nó tiến gần đến thầy.
Nhưng lúc này đây, đến cả đôi mắt đỏ rực Jav cũng chẳng thèm giấu nữa, và ngọn lửa quỷ dị cũng đã bùng cháy nơi hai bàn tay.
- Nếu số tư liệu đó được xem xét kịp thời thì sao?
- Jav à! Đó thật sự là thiên tai mà!
- Nếu thông báo được gửi đến sớm hơn thì sao?
- Jav… Ta không thể nói sự thật với con được…
- Nếu cả làng Redpi được di dời sớm thì sao?
- Chỉ vì bác Miseri không muốn làm Jav buồn thôi! Bình tĩnh đi Jav!
- Nếu buổi trưa hôm đó con không thể dẫn Kiki vào rừng thì sao?
- Kiki? Jav đang nói gì vậy?
Bước chân Jav dừng lại.
Đôi mắt nâu ngỡ ngàng nhìn vào Jav, rồi bỗng ướt nhòe đi vì nỗi đau buồn bỗng chốc ùa đến mãnh liệt. Vì Ani đã nhìn thấy gương mặt thống khổ của nó.
Jav không hề khóc.
Nhưng ánh mắt lại hiện rõ lên một sự đau lòng không thể nào diễn tả thành lời.
- Con không muốn làm hại thầy, thầy ơi! Nhưng con không thể suy nghĩ được gì nữa cả. Điều duy nhất con biết bây giờ là gia đình con đã mất rồi, và con phải ở đây để giúp đỡ đám người lười nhác này! Đám người đã gián tiếp hại chết gia đình con! Con căm ghét bọn họ!!!
Jav nói như hét lên, rồi bỏ chạy mất.
Dưới chỗ nó vừa đứng, một mảng sàn đã bị cháy đen. Gỗ nứt ra và vỡ vụn đi, hệt như cái cách trái tim Jav đã từng bị thiêu đốt.
- Bác Miseri! Bác Miseri! Bác làm ơn kể cháu nghe đi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Jav vậy? Thật ra Jav là ai???
Ani cố lay cái thân xác to lớn của thầy Miseri, người vẫn còn đang đứng bất động vì những gì ông vừa nhìn thấy.
- Là đứa trẻ còn sống duy nhất của làng Redpi, Javinne Repsio.
Ông lão nói như thầm thì.
- Thế còn Kiki là ai? Tại sao Jav lại nhắc đến người đó chứ?
- Kiki là cậu bé đã bị Jav đưa vào rừng vào đúng cái ngày xảy ra trận động đất. Đó cũng là một trong những người mà quân lính không thể tìm thấy xác…
- Đưa vào rừng? Cháu không hiểu. Có chuyện gì đã xảy ra với cậu bé đó sao?
Một khoảng lặng u tối bao trùm căn phòng.
Tiếng thở gấp gáp của thầy Miseri dần trở thành tiếng nấc nghẹn. Trái tim của người thầy già lại quặn thắt một nỗi đau không tên khi phải nhớ về những ký ức xưa cũ ấy.
Dù rằng chúng chẳng hề thuộc về ông.
Chương 21: Tộc ác của đứa trẻ
Ngày 123 mùa solu, một ngày ngay giữa mùa nắng nóng, mặt trời đã biến mất từ rất sớm.
Bước chân Jav chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Những âm thanh ồn ào sau lưng cứ mỗi lúc một nhỏ dần, và ngôi nhà yêu dấu sắp hiện ra trước mắt nó.
Jav muốn gặp mẹ. Nó muốn khóc và nói với mẹ rằng nó đang rất sợ.
Cực kỳ hoảng sợ.
Cánh cửa vừa bật mở, thứ đầu tiên đập vào mắt Jav là những dây vải màu sắc treo khắp nhà, một bàn đầy các nguyên liệu thức ăn ngon lành, và còn có cả những bộ quần áo mới tinh.
- Cảm tạ Thần ân! Con tôi về rồi! Jav của mẹ ơi!
Bà Loa hớt hải chạy từ dưới bếp lên với gương mặt đầm đìa nước mắt.
- Em đã đi đâu thế hả Jav? Em có biết chuyện gì đã xảy ra không hả?
Chị Bala ôm chầm lấy đứa em nhỏ.
- Mọi người… những thứ này là…
Đôi mắt đen bần thần đảo quanh căn nhà phủ đầy màu sắc.
- Ngày mai là sinh nhật của con mà! Cả nhà muốn tạo bất ngờ cho con bằng một bữa tiệc khuya!
- Phải đấy! Chuyện lúc sáng chỉ là giả vờ thôi. Em đừng giận mọi người nhé!
- Nhưng lúc nãy mẹ nghe nói có một đứa trẻ bị lạc vào rừng. Mẹ đã sợ đó là con nên nãy giờ cứ lo lắng thấp thỏm! Bili cũng đã chạy đi tìm con rồi đấy!
- Thật may là em đã về nhà rồi, Jav!
Vẻ mặt vui mừng của mẹ và chị gái khiến Jav chỉ biết đứng như chôn chân một chỗ. Những lời thú nhận hay nỗi lo sợ cũng tự dựng nghẹn lại ở cổ mà không thể nào thoát ra được. Thay vào đó, sự ân hận lại hiện rõ lên trên gương mặt nó.
Vì chính Jav đã tự mình giết chết đi niềm vui mà đáng lý ra nó sẽ được có được.
Cánh cửa gỗ một lần nữa bật mở, nhưng lần này lại bằng một cách vô cùng mạnh bạo.
Anh Bili chạy xộc vào nhà với gương mặt bàng hoàng. Khi nhìn thấy Jav, anh ấy tóm lấy hai vai nó mà hỏi dồn:
- Em đã làm gì vậy Jav? Tại sao cha thằng Fato lại nói với mọi người là em đã dẫn Kiki vào rừng hả? Người dân trong làng đang đổ xô đi tìm thằng nhóc kia kìa! Nếu nó có mệnh hệ gì họ sẽ không tha cho em đâu!!!
- Không thể nào có chuyện đó được! Jav nó biết rõ mùa này trong trừng có nhiều sói bờm xanh lắm mà! – bà Loa hốt hoảng – Con không làm chuyện ngu ngốc đó đâu phải không? Nói mẹ biết đi! Jav!!!
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, nhưng lại không thể nhận được câu trả lời.
Vì cuống họng Jav đã khô cứng lại, chỉ còn có nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Jav không muốn đánh mất niềm hy vọng nhỏ nhoi của mọi người, cũng như không thể nào để sự thật làm họ hoảng sợ thêm được nữa.
Nhưng nếu bây giờ nó không nói, thì chắc sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.
- Là con… Tụi thằng Fato xúi con dẫn Kiki vào rừng! Nhưng tụi nó hứa là trước chiều tối sẽ vào đưa thằng bé ra mà! Phải rồi! Có khi tụi nó đã đưa thằng bé về nhà rồi mà mọi người không biết đó thôi!
Những lời nức nở của Jav làm cả gian nhà chìm vào khoảng không yên lặng.
Nó có thể tự trấn an bản thân mình, nhưng lại không thể trấn an những người thân yêu bên cạnh. Vì lúc này đây, tiếng đám đông bên ngoài đã kéo đến mỗi lúc một gần hơn, và cả tiếng khóc lóc vô cùng thảm thiết.
- Con cứ ở trong nhà, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài. Bili, cùng mẹ ra đó gặp mọi người!
Ôm chặt đứa con út bé bỏng một lần, bà Loa sau đó cùng con trai lớn bước ra khỏi nhà.
Lúc này, chị Bala nãy giờ ngồi yên lặng không nói một lời cũng bỗng nhiên bật dậy và chạy xuống bếp. Jav thấy vậy nên thôi không đứng như trời trồng nữa. Nó từ từ tiến về phía cửa sổ để nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ.
Ngay lập tức, hai chân Jav khụy xuống, còn hai tay thì ôm lấy khuôn mặt đầy kinh hãi.
Ở ngoài kia, dưới nền đất lạnh, một người đàn bà gầy yếu đang ôm chặt lấy xác con bà ta mà gào khóc thảm thương. Bộ quần áo trên cái xác đã bị rách bươm và nhuốm đầy máu đỏ.
Nhưng Jav vẫn nhận ra cái xác đó thuộc về ai.
Chính là xác của Kiki.
Và nó không có đầu.
Jav bắt đầu ôm mặt khóc trong điên loạn.
Chính nó đã hại chết đứa bé đó, đứa bé mà nó còn chẳng biết tên cho đến khi cả làng đi tìm. Đứa bé đó còn chưa từng làm gì tổn hại đến nó, nhưng nó lại nhẫn tâm dẫn thằng nhóc vào rừng rồi bỏ lại ở đó. Chính nó đã gián tiếp giết chết thằng nhóc đó.
Bên ngoài, người đàn bà mất con kia vẫn đang không ngừng quát nạt vào mặt bà Loa:
- Tại sao nó dám đem mạng sống của con tôi ra làm trò đùa như thế hả? Thằng bé chỉ mới có bảy tuổi thôi mà! Tại sao con của bà lại giết con tôi? Nó đã làm gì sai hả? Trả con lại cho tôi đi!!!
- Bà Loa, đem “thằng nhóc đầu trắng” đó ra đây! Fato con tôi nó nói chính con út của bà đã dẫn Kiki vào rừng!
Một người đàn ông to con lớn tiếng.
- Này, ông nói vậy là sao chứ? Chính thằng con ông là người đã xúi Jav làm chuyện đó mà! Giờ ông còn dám đổ hết tội lên đầu em tôi như vậy hả!?
Bili ra sức gào lên để biện hộ cho Jav.
Còn bà Loa, người mẹ đáng thương này chỉ biết ngồi sụp xuống bên cạnh mẹ của Kiki mà liên tục xin lỗi.
Tất cả mọi người trong làng đều vô cùng phẫn nộ và đòi gia đình họ giao đứa con hư đốn ra để xử tội. Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, khác hoàn toàn với không khí yên bình vui vẻ trước giờ của làng Redpi.
Ở bên trong, ngay lúc Jav đang hoảng sợ nhất và không ngừng cào cấu vào hai bàn tay mình, chị Bala đã chạy đến kéo nó ra sau nhà.
Chị ấy đẩy một túi đồ vào trong người nó rồi nói thật nhanh:
- Em phải thật bình tĩnh nghe chị nói. Bây giờ, em lập tức đi về phía vườn hoa oppy ở bìa rừng, hái mấy đóa tươi nhất rồi chạy thật nhanh theo con đường mòn dẫn ra khu vực khai thác gỗ. Cho dù tới cuối đường em cũng phải tiếp tục chạy, đến khi nào tìm thấy một hang đá to bên dưới gốc cây thông cổ thụ gần nhất. Em hãy chui vào đó đốt đèn dầu lên, đồng thời rải hết số hoa oppy em hái được ở trước cửa hang. Trong đây có ít bánh nếp, một bình nước, một cái đèn dầu cùng vài hòn đá đánh lửa. Đêm nay em cứ trốn trong hang đó trước rồi cả nhà sẽ nghĩ cách tiếp theo. Đi nhanh đi!
Sau đó, chị Bala không để Jav có cơ hội nói lời nào thì đã đẩy mạnh nó ra khỏi cửa.
Trước khi cánh cửa gỗ đóng sập lại, Jav vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt nâu xinh đẹp đang ngấn lệ của chị ấy, cùng giọng nói nghẹn ngào:
- Cả nhà đều tin em! Em phải dũng cảm lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.