[12 Chòm Sao] Ghost Opera

Chương 14: Album 2 : Tiếng hát bí ẩn bên vườn đỗ quyên - Bài hát thứ 8: Đoàn kết nào !

TuyanUnion

28/12/2016

Vie: Lần này đến lượt minh họa (chibi) cho Mỹ Tiên :3





"Ngủ đi... ngủ đi con ngoan...

Để con luôn quên đi bao nỗi buồn hôm nay,

Để con luôn nhận được món quà của ngày mai,

Để nụ cười của con thắp sáng cuộc đời..."

Bài hát này...Manananggal tự nhủ tại sao nó đã từng nghe qua, nhưng tại sao nó lại không nhớ gì hết ?

Tiếng hát trong trẻo của một phụ nữ mang thanh âm ngân dài nhẹ nhàng và da diết.

Những lời hát này còn rất quen là đằng khác. Nó có thể liên tưởng mình đang đứng trong thế giới cổ tích nhờ những lời hát du dương ấy.

Nhưng điều quan trọng, nó tự hỏi, ai là người đã hát chúng ?

"Cẩm chướng, ly ly, mộc lan, râm bụt,...

Nở đều, tô màu cho tâm hồn ta..."

Thình thịch...

Manananggal sững người. Trái tim bắt đầu đập thình thịch ngày một mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn, hành hạ tàn bạo từ sâu trong lồng ngực. Nó nhận thức được, có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang tiềm ẩn trong lời bài hát này. Có một thế lực nào đó vô cùng khủng khiếp đang ám vào trong bài hát tưởng chừng vô hại này.

Nó RẤT không muốn nghe bài hát đó !!!!!!!

Liệu nó có phải là quỷ khúc "Ghost Opera" ??

"...Camelia... Delonix... Azaliya...

... ròng ròng, chói lòa màu đỏ..."

Gyaaaa !!!!! KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

***

Manananggal bừng tỉnh thì thấy mình đang gục ngủ trên bàn văn phòng của Phòng thí nghiệm ma. Nó vẫn chưa hết hoàng hồn sau cơn mê ban nãy. Mặt đầy mồ hôi, đôi mắt trợn tròn nhìn phía trước, hơi thở hồng hộc gấp gáp như đang hấp hối... Manananggal chưa bao giờ cảm thấy mình sợ hãi như những gì nó thấy trong giấc mơ ban nãy. Nó không hiểu, nó có nghe thấy tiếng hát đơn thuần, nhưng nó không hiểu sao mình lại trở nên phát hoảng như thế.

"Anh vừa gặp ác mộng à ?" - Mỹ Tiên đẩy cửa bước vào. Trên tay cô bé là một gói snack đang ăn dở.

"Tôi cũng không biết nữa..."

Manananggal nằm bò dài trên bàn, khiến mái tóc nâu hạt dẻ xõa xuống, che đi một bên mắt. Thật sự nó rất muốn vứt bỏ cái tiếng hát kinh khủng ấy khỏi bộ nhớ nhưng không hiểu sao nó không thể...

"Tôi vừa mơ thấy tiếng hát của ai đó... Nhưng không hiểu sao tôi rất sợ chúng."

"Bài hát đó cụ thể như thế nào, anh Manananggal ?"

Manananggal vẫn còn nhớ mang máng. Nó nhắm mắt, lẩm nhẩm và hát theo. Nhưng kèm theo đó là cảm giác rùng rợn chạy dài sống lưng khiến nó ghê tởm.

"Tôi không nhớ lời hát. Hình như là "Cẩm chướng, mộc lan, ly ly,..." rồi gì nữa... "Delonix, Azaliya..."Tôi không nhớ kỹ lắm nhưng..." - Manananggal lầm bầm.

"Lạ thật, tất cả những gì anh nói đều là tên của các loài hoa đấy ?" - Mỹ Tiên hỏi - "Nếu vậy hẳn lời hát đó phải có cái gì đó đã ám ảnh anh chăng ? Em nghe anh lẩm nhẩm hát theo nghe rất hay mà."

Cuộc trò chuyện giữa Manananggal và Mỹ Tiên có lẽ sẽ cứ căng thẳng liên tục nếu không có...

"Chào buổi tối, mọi người !!!"

Trong mắt Manananggal, đạp đến văng bản lề cửa phòng y tế là một cô gái hung bạo trong bộ đồ sĩ quan cùng những huy hiệu cấp trên sáng lấp lánh. Đi chung với cô, là một chàng trai trẻ mặc bộ áo blouse và một anh chàng cũng trong bộ đồng phục giống Du Liên, nhưng trông anh có vẻ gì đó lãng tử và nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Chào hai em !" - Thầy Phong Nhã vẫy tay.

"Chị mang cho các em bánh ngọt, chi cùng anh Phong Nhã tự làm đây !!!!"

"Yay !!! Hay quá !!!"

***

Buổi đêm tĩnh lặng, nhưng căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma" - nơi nằm góc khuất của khuôn viên trường vẫn còn sáng đèn. Nơi đây, cả con người lẫn demon đều có thể nói chuyện vui vẻ với nhau. Hay nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên, hai thế giới âm dương mới có dịp được tiếp xúc trong bầu không khí hài hòa.

"Ủa, Asano ? Anh đổi quốc tịch rồi a ? Sao em không hay biết vậy ?" - Mỹ Tiên đang ăn bánh thì chợt nuốt hết cái ực. Cô bé tròn mắt nhìn về phía Asano như không tin được.

Du Liên và Asano nhìn nhau. Rồi hai người ngượng chín hết khuôn mặt. Họ khoác vai nhau với nụ cười tươi hơn bao giờ hết mà dõng dạc tuyên bố.

"Chúng tôi đã là cặp tình nhân rồi !!!!!"

1 giây...

2 giây...

Nghe xong câu này, cả Annabelle lẫn Mẹ bất ngờ phun một hơi hết nước trà vào mặt nhau. Cho đến khi hai ma quỷ ấy nhận ra sự tình thì đã trở thành một trận ẩu đả lộn xộn...

"Mi !!!!!!!!!!!!!!" - Manananggal tức tối rít lên - "Chả nhẽ mi không có phép kính lão hay sao mà dám hỗn láo với ta ??"

"Bà cứ suốt ngày tìm cớ để hạ nhục tôi thì làm thế quái nào tôi chịu nổi ??" - Annabelle không thể kiên nhẫn được nữa. Linh hồn cô lập tức chui ra khỏi lốt con búp bê, bẻ tay rôm rốp, xắn tay áo, giắt vô số những con dao lên người.

Nom trông hai demon này chuẩn bị có một cuộc đánh nhau quyết tử rồi đây...

"Hãy thức tỉnh, hỡi thế lực bóng tối...

Hãy giúp ta thoát khỏi bao lời nguyền."

Cũng may sao, trong lúc mọi người ngồi nói chuyện với nhau, Manananggal vì không có việc gì làm nên nó quyết định dùng thẳng giọng hát của mình, tạo nên Ghost Opera chứa nguồn ma lực hòng chắn Mẹ và Annabelle lại. Bây giờ, hai demon lại đang muốn quát cho Manananggal một trận vì tội nhốt họ lại trong lồng kính. Một khi Manananggal phát huy Ghost Opera, thì với tình trạng linh hồn không giao ước này, họ đành bất lực không làm được gì, phải chờ đến khi nó phá giải mới có thể thoát ra được thôi.

"Ây dà !!!! Chúc mừng hai người nha !!!!!!!" - Mỹ Tiên nhảy chồm tới, nhìn hai người bằng ánh thán phục.

"Vậy xem như hai người là cặp tình nhân HUMAN-DEMON đầu tiên rồi đấy ! Đúng là... đã một khi yêu nhau thì không hề có biên giới mà." - Ngay đến Phong Nhã cũng không khỏi kinh ngạc. Rồi ánh mắt anh lém lỉnh, quay sang bóng hình quái vật Flatwoods to lớn đen ngòm đang lơ lửng trên không, uống trà ở một góc - "Flatwoods, ngươi cũng thích Du Liên à ?"

"Nửa đúng nửa không... Vì ngay từ đầu ta đã không có hứng thú với tình cảm con người."

"Ngươi nên tiếp xúc nhiều hơn với mọi người đi, Flatwoods. Đừng cứng nhắc thế chứ !" - Asano nghe thấy giọng nói của Flatwoods liền ngước nhìn lên cao về phía nó. Anh nhặt lên một chiếc bánh, đưa cho Flatwoods với nụ cười hồn nhiên - "Rồi ngươi sẽ thay đổi quan niệm của mình. Thế giới này sẽ không đẹp như thế nếu không có tình yêu đâu."



Đôi mắt xanh lục ma quái của Flatwoods dịu xuống như vẻ bị khuất phục. Nhưng nó vẫn lẩm nhẩm câu nói đủ cho riêng Asano có thể nghe được.

"Con người các ngươi phức tạp thật..."

"Thì thế mới gọi là con người !!"

Flatwoods: "=.="

***

Khung cảnh Sài thành bây giờ đã trở nên thanh bình hơn bao giờ hết nếu không có sự giúp đỡ của Du Liên và Flatwoods. Có người thuộc phe phái cảnh sát và ma quỷ, bây giờ câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma" đã có cơ hội để tiến triển. Họ bắt đầu tổ chức chuyên tiếp nhận những thông điệp cầu cứu về những chuyện tâm linh trong khắp cả nước, tất cả đều được gửi đến câu lạc bộ. Nhờ thế, tất cả các quái vật, ma quỷ sẽ lập thành nhóm đi săn ma quỷ khác và cướp những quả tim của chúng. Trong trường hợp bí kẹt và "ế" thông điệp quá... họ đành chịu một hoặc hai tuần, và đến đêm trăng khuyết sẽ buộc lòng săn một hoặc hai người vì đây là thời điểm rất khó bị phát hiện. Trong trường hợp xấu nhất, thì đã có Du Liên và Asano lo nên gần như mọi vụ án lúc nào cũng xuôi chèo mát mái.

"Ban ngày, tất cả con người và ma quỷ đều bắt buộc phải ẩn thân phận của mình, tham gia trực tiếp vào cuộc sống bình thường. Những người có ma quỷ giao ước thì BẮT BUỘC phải cẩn thận hơn, tránh tối đa đụng độ ma quỷ khác. Nếu muốn giải quyết chúng thì phải đợi đến mặt trời lặn thì muốn tung hoành sao cũng được.

Ban đêm, sẽ là lúc câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma" sinh hoạt. Đây sẽ là thời gian để mọi người có thể thức dậy và hoạt động. Chúng ta sẽ nhận thông điệp của mọi người thông qua email này và thẳng tiến thực hiện dự án chỉ trong một đêm. Trong trường hợp đối thủ quá mạnh, chúng ta chỉ có thể dời được một đêm duy nhất. Như thế sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc của tất cả con người vào ban ngày."

"Thế thì sao cô không nghỉ học cho rồi."

"Không được ! Manananggal ! Ai bảo anh thế ??" - Mỹ Tiên ném ánh nhìn giận dữ đến Manananggal rồi quay sang mọi người, trở lại chế độ một người chỉ huy chỉ trong phút chốc - "Chúng ta phải cố gắng làm sao để mọi người đừng nghi ngờ. Nếu bị phát hiện, tất cả chúng ta sẽ chịu hậu quả rất nặng nề. Mọi người nghe rõ rồi chứ ?"

Nhờ vào dự án của Mỹ Tiên, cuối cùng Manananggal, Annabelle và Flatwoods đã có thể tìm cho mình một nguồn sống mà hạn chế tối đa những sự việc phải đi cướp mạng sống những người vô tội.

Đêm thứ nhất...

"Có một đám vong hồn đang tấn công tòa nhà ở quận F."

Đêm thứ hai...

"Bắt lấy một con thủy quái ở đầm lầy, ngoại ô thành phố H."

Đêm thứ ba...

"Rất nhiều học sinh và giáo viên ở trường K bị một dị nhân đánh cắp linh hồn."

Đêm thứ tư...

"Một con ong bắp cày khổng lồ đã làm náo loạn bệnh viện sau khi chui ra khỏi ổ bụng của một bệnh nhân."

"Tiếp đón chúng cho chu đáo nào !"

Nhưng kỳ thực, muốn ăn thì phải lăn vào bếp quả đúng là một chân lý vô cùng chí lí và đúng đắn. Cả câu lạc bộ họ đã không ngờ rằng để sống sót và bắt giết các ma quỷ, quái vật khác thì không phải là chuyện dễ dàng gì. Hoặc thậm chí, giống như quy luật của tự nhiên vậy, đây còn được gọi là "đấu tranh sinh tồn".

***

Trong lúc bắt lấy con ong bắp cày ở bệnh viện, Flatwoods đã vô tình phóng sóng điện từ quá mạnh vào con vật khiến đầu óc nó trở nên điên loạn, phát hoảng mà bay loạn xạ. Mặc cho Annabelle và Manananggal đã đứng ngay cuối hành lang hòng chặn đường con ong lại, nhưng nó vẫn mặc nhiên, xông thẳng về phía trước.

"Hỏng bét... Thay ! Thay đổi kế hoạch !"

"Manananggal, ngân Ghost Opera lên nào !!"

Dường như không còn kịp để ngân Ghost Opera, Manananggal cùng Annabelle liều mạng lao mình về con ong. Hàng chục con dao của Annabelle xoay vòng quanh anh, rồi bất ngờ hất tung về kẻ thù. Nhưng Annabelle thoảng hoảng kinh, con dao này đủ sâu để đả thương nó nhưng nó vẫn quá mạnh. Dù bị thương, tốc độ có vẻ đã giảm, nhưng nó đã trở nên hung hăng hơn rất nhiều !

Manananggal bung cánh lên lao ngay theo sau đường dao của Annabelle. Bằng những cú nhào lộn trên không, nó đã cưỡi được trên lưng con ong bắp cày !

"Mày chết !!"

PHẬP !!!!!! - Nguyên thân người con ong bị chẻ ra làm đôi ngay dưới nhát chém từ thanh lưỡi hái của Manananggal...

"Yay yay !!! Tuyệt !!! Con ong bắp cày chết rồi !!!" - Mỹ Tiên phấn khởi - "Giờ chúng ta mau lấy tim của nó ra ngay !!!"

Thế nhưng, mọi người không ngờ, con ong bắp cày đã hồi sinh từ khi nào. Nhưng không chỉ 1 con, mà có 2 con !!! Chúng đâm sầm vào Annabelle và Manananggal. Mỗi người bị một trong số chúng cùng lúc đâm một cú chí mạng. KENG ! - Manananggal nhanh chóng chuyển sang thế phòng ngự, giương đôi cánh của mình lên và dùng thanh lưỡi hái chắn con ong lại. Nhưng nó quá khỏe, nên một chốc sau, đòn tấn công này nghiêng về phần thắng d ành cho con ong. Thế là 1 con đã đã trốn được...

Còn con khác đang đâm vào Annabelle khiến anh bị hất tung, rơi xuống buồng thang máy, nhưng xui xẻo sao bỗng dưng có một thang máy đang đi xuống nên chẳng mấy chốc đã bị mắc kẹt ở dưới.

Còn Manananggal bị nghiêm trọng hơn, nó đã bị con ong đâm một lỗ thủng rất lớn ngay giữa bụng...

"Chết thật ! Manananggal ! Annabelle ! Hai người không sao chứ ??"

Con ong bắp cày thừa thời cơ cũng trốn vào gian thang máy mà vụt chạy bay đi mất theo hướng xuống... Thế nhưng mọi người không hiểu sao, con ong bỗng kêu lên 1 tiếng rồi im bặt, mọi người đinh ninh đâu phải chăng nó đã chết rồi ?

Sững sờ trước những gì xảy ra trước mắt, quái vật Flatwoods lập tức ngắt giao ước. Asano thì đỡ lấy Manananggal đang nằm bất động, cắn răng nhịn đau giữa một vũng máu nhiều vô kể với bán kính hơn 1 thước. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình, che đi vết thương cho Manananggal. Còn Flatwoods thì dùng sóng điện từ, điều khiến chiếc thang máy di chuyển lên trên để cứu lấy Annabelle bị đè bẹp dí dưới tầng trệt.

Du Liên và Mỹ Tiên thì đang theo dõi mọi trận chiến từ bên ngoài nhờ chiếc camera của bệnh viện. Họ lo lắng, có thể đêm nay thất bại thì cũng không sao, nhưng nếu tim của cơ thể giao ước bị tổn thương, thì linh hồn của cả Phong Nhã lẫn Annabelle có thể sẽ chết !

Thế nhưng, những gì diễn ra còn nằm ngoài những gì mọi người nghĩ...

"Không sao, không sao." - Flatwoods bay lên cùng Annabelle vẫn còn sống nhăn. Bên cạnh đó, điều mà mọi người cảm thấy phát ớn là hai quả tim nằm trên hai tay của Annabelle. Bây giờ, linh hồn Annabelle đang khống chế luôn cả tâm trí của Phong Nhã - "Tôi đã lấy được tim của con ong khi tôi còn rơi trong gian thang máy. Nói trước để mọi người đỡ thất vọng, trông nó chẳng có vẻ ngon lành cho mấy..."

"Nhưng Annabelle, làm sao cô vẫn còn sống khi bị thang máy đè chứ ?"

"Tôi đã kịp thời moi được quả tim của chính mình và quăng cả hai chúng nó vào ống thông gió... Nhưng ít ra trận chiến này tôi vẫn còn hữu dụng cơ mà ?? Thà vậy còn hơn là phải chết đói hết cả nhóm !"

Cả Asano, Flatwoods, Mỹ Tiên, Du Liên và hai mẹ con Manananggal tối sầm mặt mũi nhìn Annabelle và không nói được tiếng nào...

Từ đấy trở đi, mỗi khi ai có nhắc đến cảnh rùng rợn vừa qua của Annabelle, tất cả mọi người, thậm chí cả người giao ước của Annabelle như Phong Nhã cũng phải mất nửa ngày để dọn dẹp bãi nôn thốc nôn tháo vì sợ của chính bản thân họ trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Rốt cuộc họ không thể tưởng tượng được, cái cảnh đáng sợ ấy diễn ra trước mắt họ có khi không kinh khủng bằng chính tay Annabelle đã làm.

Và Annabelle từ lúc đó cũng được đạt thêm biệt danh "Nữ hoàng giật tim" theo đúng nghĩa đen.

***

Vậy còn cuộc sống ban ngày của "Phòng thí nghiệm ma" thì sao ?

Đông Bắc Mekong, lớp 11A, 7 giờ sáng...

"10 học sinh đứng top đầu trong tháng này sẽ là..."

"Mỹ Tiên, cô được đứng top ??" - Manananggal bất ngờ đến tỉnh cả ngủ. Nó quắc mắt sang Mỹ Tiên đang nhe răng cười, giơ ngón tay cái tán dương.

"Hoạt động cả ngày lẫn đêm, được đứng thứ 9 là cũng may lắm rồi." - Cô bé hân hoan, ra ám hiệu bằng tay - "Cái quan trọng là chúng ta biết cách học hay không thôi."

Một lúc sau, đến tiết Lịch sử phương Đông. Cả lớp chợt nghe thấy tiếng ngáy o o đều đều xuất phát từ cuối lớp học. Hóa ra, chính là Manananggal.

"Không biết tại sao ngày nào cậu ta cũng ngủ trong lớp nhỉ ?"

Đừng tưởng Manananggal đây là không nghe thấy gì hết. Thực ra nó chỉ đang nằm nửa tỉnh nửa mê, nên có thể biết được hết mọi người đang bàn tán về nó. Nhưng với nhịp sinh học lạ thường, buộc Manananggal phải ngủ vào ban ngày nên nó cũng chẳng buồn đâu mà can thiệp vào.

Nhưng nếu nó không can thiệp, rồi cũng sẽ có người can thiệp vào nó...



"MANANANGGAL !!! DẬY ĐI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Vâng, tiếng thét động trời thì chỉ có hai trường hợp. Một là giáo viên, hai là cô bé Mỹ Tiên.

"Manananggal !!! Hãy chống mắt lên xem !!! Tuyệt kỹ chống buồn ngủ của Mỹ Tiên là như thế nào !!!!"

Dưới thời tiếp đẹp trời, lấp lánh ánh nắng ban mai, trong lúc Đông Bắc Mekong đang chú tâm chuyên môn vào bài học, tiếng thét ai oán kèm những câu chửi thề của Manananggal vẫn vang vọng mãi làm xáo động cả lớp 11A...

Tiết thể dục, thậm chí Manananggal cũng không thể đi ra khỏi sân trường. Mỹ Tiên vì cũng chịu thua trước sự cứng đầu của nó nên đành hùa chung bạn bè mà xuống trước rồi. Với nó, ánh nắng mặt trời như một kẻ thù không đội trời chung. Vì nó biết trước, linh hồn của Mẹ sẽ bị thiêu cháy nếu tiếp xúc trực tiếp với chúng. Lẽ tất nhiên, Manananggal không muốn chuyện này sẽ xảy ra nhưng...

"Manananggal, cứ để Mẹ lại trong phòng học cũng được !"

"Nhưng nếu vậy Mẹ sẽ bị phát hiện chứ ?"

"Con nên lo cho bản thân chút ! Người con gần như trắng bệch, hốc hác hết rồi này !" - Linh hồn của Mẹ bất ngờ chui ra khỏi đồng hồ đeo tay. Bà nhìn chằm chằm, soi xét từ đầu đến chân Manananggal khiến nó khó chịu vô cùng - "Yên tâm, con cứ để đồng hồ trong cặp của Mỹ Tiên, bất trắc ta sẽ trốn trong nhà kho của trường, vậy thôi ! Giờ lo mà tập đi !!!!"

"Không cần đâu ạ ! Con dù gì không quen tập thể dục !"

"Mẹ nói CON TẬP !!!!!!!!!!!!"

"Con nói CON KHÔNG TẬP !!!!!!!!!!!!!!"

"Mẹ nói con phải TẬP !!!

"Con nói KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG TẬP !!!!!!!"

*** MANANANGGAL: LÝ DO SỨC PHÒNG THỦ YẾU - LƯỜI TẬP THỂ DỤC !! ***

( Vie: Các bạn độc giả đừng bắt chước Manananggal nhé =)) )

Đông Bắc Mekong, phòng y tế, 9 giờ 30 phút sáng...





Phong Nhã vì từ sáng đến giờ không có việc gì làm nên cũng sinh bắt đầu chán nản. Anh đi lẩn quẩn trong phòng y tế, lúc thì đọc sách, lúc thì lên Internet, đọc truyện "người lớn", lăn ra ngủ,... Nhiều lúc Phong Nhã còn không dám ngủ còn phải canh chừng cảnh giác phòng trường hợp có một số nữ sinh lén chụp hình anh. Nhìn thấy búp bê Annabelle ngồi trên bàn làm việc, nhiều khi anh cũng ước sao mình cũng có thể bất động giống con búp bê, cầu mong sao thời gian chán nản này nhanh chóng trôi đi.

"Phong Nhã ?" - Annabelle gọi thì thầm - "Có học sinh vào phòng y tế kìa !"

Khi cánh cửa được bật ra, hóa ra chính là Mỹ Tiên. Cô bé trong đồng phục thể dục mon men bước vào phòng với đầu gối thâm đỏ. Vậy là Phong Nhã biết chắc cô bé lại chạy nhảy không cẩn thận để rồi ngã chảy máu đây mà.

"Thầy bôi cho em thuốc sát trùng nào không đau được không ạ ?" - Mỹ Tiên nhìn Phong Nhã bằng ánh mắt hình viên kẹo mà nài nỉ.

"Cô bé ! Rất tiếc là không có cái nào đâu. Chịu khó đau một chút thì nó sẽ nhanh chóng lành ngay thôi."

Nghe thấy giọng nói của Annabelle, đến Phong Nhã cũng không giấu nổi tiếng cười của mình.

"Annabelle, giờ cô cũng biết chút ít về thuốc men rồi sao ?"

"Nhìn thấy cậu làm riết tôi cũng biết thôi."

Lần này, lớp 11A phải khổ thân chịu thêm một tiếng thét ai oán của một người nữa. Sau một thời gian dài riết cũng thành như quen, Mỹ Tiên và Manananggal từ đấy cũng thành tâm điểm xôn xao của cả lớp:

"Chắc hai người đó thành một cặp rồi."

***

Quán buffet, 11 giờ 45 phút trưa...





"Du Liên !!! Anh biết em thích ăn nhiều, nhưng em có thấy mọi người đang nhìn em quá trời không ?"

"Ôi dào !! Chuyện đó hoàn toàn... hết sức bình thường ! Mà người ta nhìn gì thì kệ người ta ! Em muốn ăn thì kệ em ! Miễn sao ở đây ngon là được rồi."

Du Liên, Asano cùng các đồng nghiệp cảnh sát rủ nhau ăn trưa tại một quán buffet cách Ủy ban Nhân dân Thành phố không xa. Trong lúc này, gần như nhóm cảnh sát họ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, thậm chí cả các du khách nước ngoài tò mò vì cường độ ăn chết người của Du Liên. Trong quán có mười phần, thì hết bảy phần là do cô ăn. Asano các đồng nghiệp khác thì miễn cưỡng thì có thể lấy được một phần năm nhu cầu của mình vì quán đã hết lời xin lỗi khi tất cả món ăn được bán hết... cũng chỉ vì Du Liên mà ra cả !

"Cô ấy ngày nào cũng vào quán nên chúng tôi ráng làm thật nhiều hơn nữa. Vậy mà vẫn không ăn thua..." - Ông chủ quán khóc ròng giải thích cho Asano.

Rốt cuộc, sau khi đi ra khỏi quán, bị mất tiền như nhau, nhưng người no người đói đều có mặt đầy đủ hết.

Khi Du Liên quay lại Ủy ban, bất chợt các cảnh sát khác vỗ vai Asano.

"Asano, chúng ta không thể làm việc với cái bụng này suốt buổi chiều đâu." - Quả đúng, bao tử của ai nấy bấy giờ cũng réo lên hết cả - "Đi ăn cơm tấm với mọi người đi !"

"Nhất trí..."

Asano nghĩ, dù sao đây cũng là ý kiến không tồi. Anh sẽ còn có rất nhiều dịp được thưởng thức các đặc sản, sơn hảo hải vị của Việt Nam - nơi đất khách quê người này...

****

Đây có thể được xem là cuộc sống hàng đêm của câu lạc bộ "Phòng thí nghiệm ma" - nơi duy nhất kết nối giữa con người và ma quỷ. Cũng từ đây, câu lạc bộ cũng được mọi người trên khắp cả nước xem như là trong những tổ chức bí ẩn nhất với mọi thông tin mơ hồ. Làm sao họ có thể trừ tà ? Diệt ma ? Câu lạc bộ cũng đã được mời đi phỏng vấn cho tiết lộ thông tin nhưng cả nhóm quyết liệt từ chối.

Những bí mật, đặc biệt về chuyện giao ước linh hồn đáng sợ sau lưng câu lạc bộ ấy...

...thì chỉ có mọi người ở đây có thể biết thôi.

***

Một ngày thứ 6, 11h30 trưa, cùng là lúc mọi học sinh tan học về và chuẩn bị thưởng thức ngày cuối tuần...

"Manananggal !!!" - Mỹ Tiên háo hức đá tung bản lề cửa phòng sinh hoạt (Vie: Tội nghiệp cánh cửa :v :v) - "Anh với em lên Sapa chơi NGAY BÂY GIỜ đi !!!"

"NÃO CÔ BỊ ĐỘNG KINH À ??" - Tất nhiên, ai mà chẳng tức khi bị phá giấc ngủ chỉ vì lý do không đâu. Manananggal liền quăng cho Mỹ Tiên độc câu duy nhất vì bị đánh phá giấc ngủ trưa ngon lành. Nó nằm gục trên bàn văn phòng - "Đang giữa trưa yên giấc làm người ta giật cả mình !!

Cô làm ơn để yên cho tôi ngủ ! Không thì chả biết ban đêm tôi hoạt động kiểu gì ??"

"Đi đi đi đi mà !! Manananggal !!!" - Mỹ Tiên hừm một cái. Cô bé phúng má, bật "nhõng nhẽo-mode" lên năn nỉ ỉ ôi nó - "Bố ơi bố đi chơi chung với con đi mà..."

"PHẮN !! DẸP NGAY CHO BỐ MÀY NGỦ !!!!"

Manananggal càng không sao ngủ được khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của Mỹ Tiên. Nó nghệch mặt, rốt cuộc cũng bị cô bé thuyết phục. Thiếu chút nếu nó có mất kiểm soát, chắc nó rất muốn giơ ngón giữa trước mặt Mỹ Tiên luôn rồi.

*** ĐIỂM YẾU CỦA MANANANGGAL: NHÕNG NHẼO-MODE CỦA MỸ TIÊN ***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [12 Chòm Sao] Ghost Opera

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook