Chương 16: Bài hát thứ 10: "Đừng khóc, Manananggal..."
TuyanUnion
29/12/2016
Vie: Minh họa cho chap này chính là chibi-mode của Asano Nakamura ~
Đặc điểm của Asano mà Vie chưa đề cập trong truyện: Chải tóc - công việc Asano cho là tốn thời gian nhất trong đời, nên anh chỉ chải 4-5 ngày/lần hoặc trong những dịp đặc biệt.
Dù màn đêm buông xuống, nhưng Mỹ Tiên, Phong Nhã, Du Liên và Asano không còn cách nào ngoài để cho Manananggal được các bác sĩ tiêm thuốc an thần và nghỉ ngơi. Bác sĩ nói với họ, hạn chế để cho nó gặp tiếp xúc mọi người. Nếu không, nó có thể bị kích động mạnh mà ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý sau này.
Mỹ Tiên xót xa nhìn chăm chăm hình bóng đang nằm bất động, ngủ say của Manananggal từ đằng xa. Cô bé thấy, giữa nó và cô đang có một bức tường chia cách thật dày, thật vững chắc...
"Tên demon kia... ta nhất định sẽ trả lời được câu hỏi... ngươi đã làm gì mà để Manananggal trở nên như thế kia ?"
***
Đại sảnh khách sạn Boss Legend - Hà Nội, 11 giờ 52 phút khuya...
"Vậy ra, trước đây Manananggal tên là Azale ?! Nhưng khoan !! Nếu nói vậy, Manananggal thực chất không phải là demon thuần khiết mà là người bình thường ??
Manananggal thật chất cũng là người giao ước linh hồn với ma quỷ giống Phong Nhã và Asano ?"
Mỹ Tiên có phần chấn động trước sự thật, không hiểu vì sao cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Ấy vậy, vì sao từ trước đến giờ hai mẹ con Manananggal họ lại không hề nói cho cô biết ??
Mỹ Tiên rất muốn biết vì sao, vì sao họ lại che giấu chuyện đó ?
"Chuyện xảy ra cơ sự này đều là lỗi của ta. Bây giờ, để giải quyết vấn đề này, cần phải có sự hợp tác của cả nhóm mới có thể làm được."
Bấy giờ Mẹ quyết định kể lại cho mọi người nghe tất cả những câu chuyện khi hai mẹ con họ được gặp nhau ra sao và cùng nhau giao ước linh hồn như thế nào, khi ấy Manananggal mới chỉ ba tuổi đầu (đều ở chap 2). Bà cũng đưa ra một thông tin khiến ai nấy đều cũng phải chấn động. Người thì nhìn bà bằng ánh mắt nghi hoặc, người thì xót xa... Phải bây giờ mọi người đều đã hiểu ra, Manananggal, hay còn gọi là Azale vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng lại được nuôi dưỡng bởi một con quỷ.
Linh khí giữa con người và ma quỷ vì tiếp xúc lâu năm với nhau nên đã đồng hóa hoàn toàn. Nên cách đây 600 năm, khi cơ thể bà Manananggal đã bị phai tàn, Azale đã lấy tên của bà để tiếp tục viết nên truyền thuyết, gieo rắc tai họa ở thế giới dương cho đến khi tham gia vào Câu lạc bộ Phòng thí nghiệm ma.
"Nhưng tại sao Manananggal... à không ! Azale lại không nhớ trước kia cậu ấy là người bình thường chứ ? Vậy mà lúc đầu gặp nhau, tôi cũng tưởng cậu ấy là một demon thuần khiết !"
Cuối câu chuyện, bà đưa ra một câu hỏi.
"Phong Nhã, Asano, hai người có bị các ma quỷ giao ước của mình xóa hết mọi ký ức khi còn là con người bình thường không ? Liệu hai người còn nhớ trước đây mình là ai ?"
Phong Nhã và Asano cùng nhau chết lặng trước câu hỏi của bà. Song hai người họ đồng loạt gật đầu.
"Tôi vẫn còn nhớ mang máng... Annabelle và tôi đã lập giao ước đầu tiên cách đây hơn ba mươi năm, tức hồi năm 1977...
Khi đó cô ấy vẫn còn bị niêm phong trong khu bảo tàng của hai người ngoại cảm ở Mỹ. Đêm đó, nhân dịp trước khi tốt nghiệp Đại học, tôi đã có chuyến đi dã ngoại chung với bạn bè đến viện bảo tàng. Tôi đã vô tình phá phong ấn, và cô ấy đã đi theo tôi đến đây."
Phong Nhã trầm tư nói, kèm theo đó những nụ cười miễn cưỡng
"Năm tháng qua đi, nhìn lại gia đình, có bố mẹ tôi, các anh chị tôi, bạn bè tôi, thậm chí cả người tôi yêu... Tất cả họ đều đã mất hết rồi, chỉ còn một mình tôi sống cô đơn, không người thân thuộc với cái lốt sinh viên Đại học này. Tất nhiên, nhìn thấy lần lượt những người mình yêu thương phải chết... đó là cái giá phải trả đối với những người có cuộc sống bất tử."
"Ừ cũng đã hai tháng rồi, vết súng Du Liên bắn vào ngực vẫn còn nên tôi có thể nhớ như in vào đêm đó. Vâng trong khu rừng Flatwoods..." - Asano mở nút áo để lộ một vết thủng rất lớn ngay giữa ngực vẫn chưa liền thẹo. Du Liên đang ngủ say trên đùi của anh, nghe thấy thế thì bỗng thức dậy - "Lúc đó, lần giao ước đầu tiên của chúng tôi... Flatwoods đã làm vậy là vì muốn cứu sống tôi."
"Cho nên, bà Manananggal, chúng tôi vẫn nhớ, trước khi bán linh hồn cho quỷ dữ, chúng tôi là ai. Và chúng tôi từ đâu đến."
Vậy nên, mọi người mới ngờ ngợ không hiểu, vì sao Manananggal lại nằm trong trường hợp đặc biệt. Phải chăng ký ức của Manananggal đã bị ai đó xóa đi hòng che giấu một bí mật nào đó chăng ? Nhưng mọi người nghi ngờ, demon có khả năng cao nhất làm việc này chính là...
"Bà Manananggal, vì sao bà lại một việc tàn nhẫn đến vậy ? Con người bình thường đều có quyền nhớ về cuộc sống trước đây của mình cơ mà, đâu cần đến mức phải cự tuyệt quá khứ như vậy ?"
Bà Manananggal khoanh tay trầm tư không trả lời.
"Bà Manananggal, nếu như vậy, chẳng khác gì... bà đã bắt cóc Manananggal và biến anh ấy thành nô lệ cho bà suốt 600 năm qua ?" - Mỹ Tiên hỏi.
"Các người chỉ nên biết, ta đang bảo vệ cho Azale !! Vì đằng sau vỏ bọc demon bình thường, thật chất quá khứ của Azale còn có một bí mật rất đáng sợ..." - Bà Manananggal đáp, thở dài - "Xin lỗi, để đảm bảo thông tin không rò rỉ ra bên ngoài, ta không thể nói cho bất kỳ ai nghe được.
Ta không biết cái tên demon mà bọn ta đã đấu ở đỉnh Phanxipang kia là ai. Lý do vì sao hắn biết thằng bé... Nhưng việc trước mắt, ta phải cho thằng bé nhớ lại nó là Manananggal, không còn là Azale nữa."
"Tại sao chúng tôi phải bắt cậu ta thừa nhận mình là Manananggal, không phải là Azale nữa ?"
"Trước kia, khi còn nhớ là Azale, thằng bé lúc nào cũng sống trong bóng tối đầy sợ hãi và bảo thủ. Nhưng suốt 600 năm qua, ta đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đầu tiên của nó khi được sống chung với các ngươi.
Với tư cách là người mẹ, bản thân ta muốn bảo vệ nụ cười của nó. Nên ta cần sự giúp đỡ của mọi người, để suy nghĩ nó không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chém giết, mà là sự hồn nhiên của tuổi trẻ giống như các ngươi vậy.
Thế giới demon bọn ta phải học từ con người các ngươi nhiều đấy..."
Cả Phòng thí nghiệm ma đồng loạt gật đầu nhất trí.
Bây giờ mục tiêu chính của cả nhóm, là tìm cách giúp Manananggal thừa nhận mình đã không còn là Azale Nosrwooden nữa. Họ chuẩn bị kế hoạch, bày ra đủ thứ gần gũi với nó nhất có thể, tạo điều kiện Manananggal có thể ngân được Ghost Opera là điều đầu tiên đế bước đến thành công.
***
"Anh có thấy đám người nghiện hút ma túy đó không ? Giờ anh còn nhớ Ghost Opera chứ ? Anh hãy ăn thịt chúng hết đi."
Mọi người lo lắng khi thấy những bước chân của Manananggal bắt đầu có dấu hiệu ngập ngừng. Rõ ràng đồng nghĩa chiêu thức tấn công của tên demon hồi trước đã ảnh hưởng quá mạnh khiến nó mất đi luôn khả năng tấn công người khác, nói chi đến việc moi tim người ta. Vậy là họ có thể rút ra kết luận được rằng sự việc này quá nghiêm trọng đến mức nằm ngoài dự đoán.
Với mọi người, đây sẽ là một trong những vấn đề khá khó xơi đây.
Ngay khi thấy Manananggal đến. Một trong số những con nghiện thấy thế cười đắc chí.
"Ê nhóc, mới mấy tuổi đầu đã muốn nhập hội rồi à ?"
"Đã phát hiện bọn anh thì đừng hòng sống sót mà báo cảnh sát nhá."
Manananggal thu hết cam đảm của mình, giương đôi cánh sắc bạch đầy tà khí ra. Cổ họng của nó bắt đầu nóng ran, thôi thúc nó phải hát, hát những lời ca của cái chết càng sớm càng tốt. Có như vậy, nó mới có thể đảm bảo cái mạng của mình để sống sót trong thế giới của con người này.
Nó hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chăm vào đối phương phía trước bằng con mắt không tròng, mở thao láo ghê rợn mà đọc lên. Nó có thể cảm nhận lời hát của mình đang vang dội khắp không gian nơi đây, bao trùm lấy mình như một nguồn sức mạnh nâng đỡ cho tinh thần của nó.
"Ta sinh ra là để tắm trong biển máu..."
"Cẩm chướng, mộc lan, ly ly, râm bụt...
... nở đều, tô màu cho tâm hồn ta..."
Tiếng hát của một người phụ nữ từ đâu văng vẳng, dội thẳng vào trong tâm trí khiến nó phân tâm chỉ trong phút chốc. Nó ngước nhìn xung quanh, hoàn toàn chẳng có người phụ nữ nào cả ! Nó lắc đầu, nó buộc mình phải thật tập trung để ngân Ghost Opera. Thời gian sẽ không chờ đợi nó khi trước mắt giờ đây là một toán những người định lăm le tấn công bất kỳ lúc nào. Nên nó buộc phải hành động nhanh !
"Ta bất chấp, các người có là con người, ma quỷ hay vong hồn..."
"Camelia... Delonix... Azaliya..."
Lại là thế nữa ?! Nhưng có vẻ lần này chủ nhân của giọng hát này đang nâng cường độ lên như đang gào thét lời ca cùng cơn cuồng nộ... Manananggal bất chợt nhận ra, không hiểu sao, nỗi sợ hãi trong tim nó bắt đầu lấn át cả lý trí khiến giọng hát của nó ngân lên càng khó khăn hơn.
"Một khi các người đã nhìn thấu tâm hồn của ta,
Chào mừng các ngươi đến với..."
"...ròng ròng, chói lòa màu đỏ..."
"A... Đừng... làm ơn... Không !!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Cảm xúc của Manananggal cuối cùng đã vượt quá giới hạn...
Trái ngược với hình ảnh một ác quỷ trước đây, Manananggal đột nhiên không hề có dấu hiệu phản kháng nữa. Nó bước thụt lùi, rơi vào thế bị động khi một nhóm gồm năm sáu người đàn ông to con dồn ép nó vào chân tường.
Một trong số chúng liền giật lấy chiếc khăn quàng đầu của nó rồi ẩn thẳng xuống đất. Hai, ba những người khác đồng loạt xông lên, đè Manananggal xuống, che miệng nó và trói chặt cả tay lẫn chân lại. Tên to con nhất, có lẽ là kẻ cầm đầu thì dự chuẩn bị mang ống kim tiêm, đâm vào cánh tay của nó thì...
PHẬP !!!!
Những gì Manananggal chứng kiến khiến đồng tử của nó giãn nở hoảng sợ đến cứng người.
Thân thể của tên cầm đầu đột nhiên đứt làm đôi. Không một tiếng kêu la của hắn, dường như sự việc này diễn ra quá nhanh và đột ngột. Khi mọi người định thần chuyện gì thì tất cả bọn đàn em mất hết hồn vía mà bỏ mạng ngay lập tức.
Xuất hiện giữa một biển đỏ, Annabelle và Flatwoods, hai ma quỷ đã giao ước linh hồn từ trước và chuẩn bị đợt tấn công giúp Manananggal với cơn thèm khát lộ rõ trên khuôn mặt. Mỗi người họ tản ra hai phía khác nhau, rồi phóng dao, cào cấu cắn xé các thi thể như những mãnh thú hung tợn. Flatwoods trong lốt Asano thì dùng sóng điện từ, sai khiến mảng da lồng ngực các nạn nhân tự động tách ra như có một con dao vô hình tác động vào, những quả tim nhớp nháp được nâng lên, mặc cho những mạch máu vẫn còn níu kéo lại. Nhưng rồi chúng cũng bị đứt ra dưới trọng lực quá cỡ của nạn nhân xấu số.
"Manananggal, cho ta mượn thanh lưỡi hái..."
Annabelle trong lốt Phong Nhã không cần chờ câu trả lời, liền nhặt ngay thanh lưỡi hái của Manananggal. Âm thanh đôi guốc của anh lạnh lùng hướng về phía một người còn sống sót. Nhưng người đó đang bị dồn vào chân tường, hoảng sợ đến mức đỉnh điểm. Mỹ Tiên chợt nhận ra, khung cảnh này rất giống, rất giống với lần cô đã suýt chết dưới tay Manananggal khi lần đầu gặp nó.
"Đừng ! Đừng ! Làm ơn tha cho tôi !!!"
"Sao không để câu này cho diêm vương cái đã ?"
Phập !!! - Annabelle dùng chính thanh lưỡi hãi của Manananggal, chém thẳng đứt đôi đầu người nạn nhân ngay tức thì. Dù cả hộp sọ lẫn khuôn mặt đã bị tách đôi, lộ ra nội tạng cùng dịch não bên trong mà chảy xuống khắp người nạn nhân lan xuống nền đất, nhưng những cánh tay và bắp chân vần cứ vô thức quờ quạng co giật. Phải mãi đến khi Annabelle giẫm nát, chúng mới không cử động nữa.
Lúc này, khi thú tính bắt đầu trỗi dậy, Annabelle không hề nhân nhượng. Phập !!! - Thanh lưỡi hái bị anh ấn mạnh xuống hơn nữa, xẻ đôi cổ, ngực và ổ bụng nạn nhân khiến máu từ đó bắn hết cả vào mặt, vào quần áo, vào mái tóc bạch kim rạng ngời.
"Annabelle ! Phong Nhã !!" - Sắc mặt của Mỹ Tiên và Du Liên trắng bệch trước cảnh tượng man rợ chưa từng có của họ - "Hai người làm hơi quá rồi đó !!!"
"Phải làm vậy để thằng nhóc mới nhớ nó cũng là ác quỷ giống chúng ta !!!"
Annabelle nghiến răng tức tối. Sau màn chém đôi. Anh nhặt lên những mảnh còn lại, dồn hết sức mình chém chém và chém đến khi da thịt và xương thi thể của nạn nhân đã bị nát tươm nhưng anh vẫn không tha. Tức thì, Annabelle quăng cây trượng đẫm máu trước mắt Manananggal mà thét lên bằng ngôn ngữ âm.
"Nhóc !!! Đó là bản tính của ma quỷ chúng ta !!! Nhóc không thể thay đổi được đâu !!!!!!! Nhóc không còn là con người, là Azale nữa. Nhóc là Manananggal !!!!"
Bây giờ, Manananggal nhìn lại cây lưỡi hái quen thuộc của mình, rồi nhìn hết một lượt mọi người đang hồi hộp chờ kết quả.
Nó cảm thấy tim mình đập thật mạnh còn hơn cả một cái trống. Phải, nó đang nhìn mọi người bằng ánh mắt ghê tởm.
"Không... không... không phải thế !!!!!!!"
Rồi Manananggal chạy vụt đi mất...
Trong phút bàng hoàng của mọi người, họ nhìn thấy hình bóng của Mẹ nằm sóng xoài bất tỉnh trên nền đất.
"Manananggal ??" - Flatwoods và Annabelle chạy đến đỡ bà dậy, nhưng kèm theo cũng là lời chỉ trích nhẹ - "Sao bà lại bất ngờ ngắt giao ước với Manananggal ???"
"Không phải ta, chính thằng bé đã làm thế." - Bà phải mất một lúc ho sặc sụa rồi khò khè nói.
"Nhưng liệu nó sẽ nhớ lại mình là Manananggal chứ ?"
"Ta e chuyện này sẽ là một vấn đề nan giải đây..." - Bà Manananggal suy nghĩ đăm chiêu - "...Chúng ta phải kiên nhẫn, tìm cách giúp thằng bé bình tĩnh đã. Nếu thuận thời cơ, chúng ta phải buộc nó nói cho chúng ta biết, nó đang nghĩ cái gì trong đầu thì ta mới có hướng giải quyết kết quả triệt để được."
***
Vì phải giải quyết vấn đề này, rồi còn phải tiêu diệt các demon khác để moi tim và sinh tồn mà không có sự hỗ trợ của Manananggal, Annabelle và Flatwoods ngày một kiệt quệ sức lực. Mọi người nghĩ, việc này sẽ không thể kéo dài lâu hơn được nữa.
Họ bất lực dùng đến biện pháp cuối cùng, là để Manananggal sống một cuộc sống như một con người bình thường. Biết đâu, chính bản thân nó sẽ còn vô tình đưa ra một đầu mối nào đó giúp họ dứt điểm chuyện này.
Kế hoạch thứ hai của mọi người, là sẽ làm thí nghiệm, thăm dò tâm lý hiện giờ của Manananggal...
"Anh ăn thử hai thứ này rồi so sánh thử xem. Cái nào hợp khẩu vị của anh hơn ?"
Vâng và người đứng sau mọi chuyện lại là Mỹ Tiên. Cô bé liền lấy khăn, chộp mắt Manananggal lại, rồi đưa hai hộp thức ăn để nó ăn thử. Trong đó, một hộp chứa thức ăn của người bình thường, một kia thì lại là tim sống của người vô tội, các ma quỷ khác do Annabelle và Flatwoods thu gom được. Du Liên có nhìn trộm vào chiếc hộp thứ hai liền mất một lúc nôn thốc bởi mùi tanh đặc trưng của máu, đã thế nhìn chúng vẫn còn đập thình thịch. Cô thầm nghĩ, hẳn sẽ chẳng có ai điên đâu mà đụng lưỡi vào những thứ ấy. Cô nhìn chăm chăm vào Asano, cô thắc mắc không biết với ma quỷ thì mùi vị của chúng sẽ ngon lành như thế nào...
Manananggal trong tình trạng giao ước linh hồn ngoan ngoãn theo chỉ dẫn của Mẹ, thực hiện thí nghiệm này...
................
"Có cái được, có cái không ngon lắm..."
Đó là khi Manananggal ăn một loại những quả tim sống. Lẽ tất nhiên, Annabelle và Flatwoods nghe xong thế chỉ muốn giơ ngón giữa ra chửi thề. Họ được ăn, trong khi hai ma quỷ đã bị làm mình làm mẩy với hai bao tử trống rỗng, đã thế còn bị chê lên chê xuống. Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt sắc tà khí áp đảo của Du Liên, hai người mới co rúm lại, không dám bình luận gì thêm nữa.
"Ối !!! Vị ghê quá !!!!"
Đó là khi Manananggal ăn thức ăn của người bình thường...
"Anh thấy vị của nó thế nào ?" - Mỹ Tiên hỏi với cuốn sổ ghi chép trong tay.
"Đắng... đắng... như vừa ăn phải rễ cây..."
Mỹ Tiên và Du Liên cũng cảm thấy làm lạ, bởi thứ họ cho Manananggal thử nghiệm đó lại là bánh kem chocolat bình thường...
"Cứ để chúng tôi thử là biết liền !!"
Flatwoods và Annabelle không thể chịu nổi nữa. Họ tranh giành nhau miếng bánh, thà phải ăn một thứ nào đó còn hơn là nằm la liệt chờ chết đói meo. Nhưng ngay khi hai người ăn thử bánh kem thì lập tức đồng loạt nôn thốc ra, khiến hậu quả của họ là lãnh hơn 50 trái ổi ngay trên đầu bởi sức cốc đầu tàn bạo của Du Liên.
"Ọe !! Không thể nào !!!" - Flatwoods trong lốt Asano mặt mày xanh mét nhìn thẳng Du Liên - "Du Liên ! Em cho trứng thối vào trong bánh hả ??"
"Không... Hức... Tôi lại thấy cái bánh ấy như có vị hăng hắc của... của... của... amoniac !! Hức !! Kinh khủng quá !!!!"
Còn Annabelle trong lốt Phong Nhã liền phóng thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, nốc hết một chai nước súc miệng còn đầy. Anh thở dốc, rồi lại uống một viên thuốc đau bụng phòng trường hợp mình bị ngộ độc.
"Đây là lần đầu tiên... tôi có dịp nếm thử sức đáng sợ mùi vị của amoniac."
Nhưng thật ra, Mỹ Tiên và Du Liên đều một mực khẳng định, đó chỉ là một chiếc bánh bình thường !!
"Quái lạ !! Anh Asano ?? Vậy vì sao mấy hôm trước anh vẫn ăn được như bao người bình thường mà ?" - Du Liên hỏi.
"Đó là vì tất cả chúng tôi ăn với tình trạng 'đang giao ước'. Khi đó, mọi bản tính đều hoàn toàn thuộc về quỷ dữ." - Asano bị Flatwoods thao túng tâm trí mà giải thích - "Sau khi ngắt giao ước, con người có thể sẽ lấy lại được khẩu vị bình thường trở lại thôi."
"TẠI SAO GIỜ NÀY NGƯƠI MỚI NÓI ????!!!!!!!!!!"
Như vậy đồng nghĩa mọi người cũng thu được hai kết quả đáng ngờ. Một là đối với mỗi demon, khẩu vị của họ sẽ phản ứng khác nhau khi sử dụng cùng loại thức ăn. Và quan trọng hơn hết, điều đó cũng chứng minh cho một may mắn không ngờ, Manananggal vẫn còn thuộc về ma quỷ. Vấn đề này chỉ ảnh hưởng đến tâm lý và suy nghĩ của nó, không ảnh hưởng gì đến toàn diện cơ thể.
Nhưng điều này cũng tăng lên mối rủi ro khá lớn. Bởi họ không biết mình nên bắt đầu từ đâu cả...
***
Phòng thí nghiệm ma trở về trường Đông Bắc Mekong, trở lại cuộc sống bình thường tại Sài Gòn...
Thời gian trôi qua trong sự bế tắc, cơ thể của Manananggal càng rơi vào trạng thái thẫn thờ như người mất hồn. Nó ngủ li bì có khi đến 2,3 ngày sau mới thức dậy trở lại. Nhưng khi tỉnh táo nhất thì lại chỉ chui vào góc cửa sổ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn học sinh được bố mẹ đón về, trong lòng nó dấy lên một nỗi buồn khó tả. Nhưng nó lại không nói điều này cho mọi người biết, bởi bản thân nó cũng không biết được đó gọi là cảm xúc gì. Bỗng dưng, nó thèm khát được là một trong số những người như họ...
Mỹ Tiên có để ý thấy, hành động khác thường của Manananggal chắc phải có lý do. Cuối cùng, cô nảy ra sáng kiến. Cô lập tức giao tiếp với Manananggal bằng tiếng Nga.
"Anh ! Hay anh qua nhà em chơi đi !" - Cô bé phải tránh việc gọi tên với Manananggal phòng trường hợp hậu quả sẽ càng nghiêm trọng thêm.
"Sao cơ ?"
"Trước giờ, em toàn giam anh trong Đông Bắc Mekong rồi. Bây giờ em muốn anh ra ngoài thay đổi không khí !! Sẽ không còn những cảnh bắt giết người như mấy bữa trước nữa đâu !!!"
Mỹ Tiên phải nói như thế mới hòng lọt tai được Manananggal. Nó gật đầu chấp thuận, để cô bé nắm lấy cổ tay mình bước ra khỏi khuôn viên trường. Lướt qua những dòng người đông đúc, đôi khi còn bị thu hút biết bao ánh nhìn xa lạ, nó bắt đầu cảm thấy ngường ngượng, không còn được tự nhiên. Nó rất muốn nói điều gì đó cho Mỹ Tiên nhưng lại không biết làm thế nào. Tự dưng nó lại muốn tìm chỗ nào để nó có thể trốn đi.
***
"Con về rồi đây !!!!"
"Lâu quá không gặp !! Ở nhà mạnh khỏe không con ?"
"Vâng !! Con vẫn không sao !!!!"
"Vậy tốt rồi ! Bố mẹ đi Florida có mua quà cho con đây !"
Vẫn là căn nhà như ngày nào, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mắt Manananggal giờ đây là đôi vợ chồng đã ở tuổi trung niên ở trong phòng khách từ khi nào. Ngay khi vừa thấy Mỹ Tiên, ba người họ ôm chầm lấy nhau, cười nói vui vẻ. Nó bắt đầu cảm thấy vừa vui lây nhưng cũng vừa tò mò. Liệu phải chăng, đó có phải là "hạnh phúc" mà Mẹ thường hay nói không ?
"Ủa, đó có phải là bạn con không ?" - Mẹ Mỹ Tiên nhận ra sự hiện diện của Manananggal liền tò mò hỏi.
"Vâng bạn thân nhất của con đấy !!!!" - Mỹ Tiên nhào tới, khoác lấy vai Manananggal - "À anh ấy là người Nga ! Anh ấy không dùng tiếng Việt được nên con sẽ phiên dịch cho cho bố mẹ và anh ấy ạ !!!"
"Ồ !!!! Cháu dễ thương thật đấy !!!!!! Cô chưa nhìn cháu bao giờ !!!!! Chắc đây là lần đầu cháu sang Việt Nam nhỉ ?????"
Bản tính hám trai dễ thương trỗi dậy, mẹ Mỹ Tiên háo hức nhìn chăm chăm từ đầu đến chân Manananggal như nhìn sinh vật lạ. Dù bà cũng đã nói với bằng tiếng Nga nhưng lại khiến nó căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.
"Cháu tên gì ? Cháu sống ở đâu ?"
"Không cần đâu !!! Nhà ta làm quen lâu dần rồi tự dưng cũng biết tên thôi !!"
Mỹ Tiên thở phào nhẹ nhõm khi xen giữa kịp thời. Cô nhất quyết không thể để Manananggal giới thiệu tên cho bố mẹ cô được. Nếu không, cô không lường trước được liệu sẽ có rắc rối gì cho sau này không.
"Vậy cũng được ! Sẵn tiện nhà cô chú cũng vừa nấu bữa trưa xong, cháu cũng ăn cùng đi !"
"À bố mẹ, vì bạn ấy là demon... Ấy nhầm !! Bạn ấy vừa ăn trưa xong rồi nên bọn con lên gác nha !!"
Chưa kịp để Manananggal trả lời, Mỹ Tiên vội vã nhào đến, chụp lấy miệng của nó không cho nó nói gì thêm nữa. Đoạn cô bé nắm tay Manananggal, dẫn lên phòng ngủ của mình, không cho nó có một cơ hội được tiếp chuyện với bố mẹ cho tử tế. Vừa đi, cô vẫy tay cười vu vơ với bố mẹ đang ngơ ngác không hiểu sự tình...
"Trẻ con bây giờ năng động thật..." - Đó là suy nghĩ mang nhiều ý nghĩa của họ khi thấy con gái của mình vô tư dẫn một người con trai lên phòng.
*** MỸ TIÊN: KẾ THỪA TÍNH HÁM TRAI ĐẸP TỪ MẸ ***
Manananggal nghĩ, thì ra những người được gọi là "bố mẹ" được định nghĩa như thế. Là những người mang cho ta nụ cười mỗi khi ta về nhà. Ngoài ra, đó cũng là nơi chứa chất hơi ấm của những cái ôm tình thương, làm cho tinh thần ta trở nên nhẹ nhàng sau mỗi khó khăn. Nó đang tự hỏi, nó thấy tất cả mỗi người họ đều có "bố mẹ" thậm chí cả Phong Nhã và Asano đều cũng có nhắc đến họ, vậy tại sao chỉ mỗi mình nó lại không có ?
À thật ra nó có Mẹ đấy thôi. Vậy còn Bố thì sao ?
Nhìn thấy những tấm hình chụp được treo một góc phòng ngủ của cô bé, bấy giờ thân tâm của nó lại dấy lên nỗi tủi thân...
"Đây là hình chụp cả nhà em lúc đi chơi ở Florida."
Phải, Manananggal bắt đầu cảm thấy rối trí và phân vân. Nếu gần đây, nó cứ khăng khăng mình là con người, là Azale. Vậy tại sao hoàn cảnh của nó lại không giống như bao người khác ?
"Mỹ Tiên..." - Manananggal quay sang Mỹ Tiên với ánh mắt đượm buồn hơn bao giờ hết - "Rốt cuộc, tôi là cái quái gì thế này ?"
Mỹ Tiên kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt của Manananggal. Nhưng những gì cô có thể đáp trả cho nó là sự im lặng đáng sợ. Không thể chịu đựng nổi, Manananggal nổi quạu, nắm lấy vai cô bé hòng tra hỏi cô.
"Mỹ Tiên, sao cô không trả lời ?"
"Em làm vậy vì muốn tốt cho anh. Mẹ anh cũng nói thế." - Mỹ Tiên tránh mặt nó - "Vì thật sự em cũng không biết."
"Nếu như thế, tôi sẽ đi tự tìm hiểu một mình là được chứ gì ?"
Quá thất vọng, Mỹ Tiên ngỡ ngàng khi thấy Manananggal nhảy phốc ra khỏi nhà của cô qua đường cửa sổ tầng lầu. Hướng đi của Manananggal hoàn toàn hướng về phía Đông Bắc Mekong. Mỹ Tiên sợ đâu, có khi nó sẽ vặn hỏi những người khác của "Phòng thí nghiệm ma" là chết chắc !
Không còn cách nào khác, Mỹ Tiên phải gấp rút gọi cho mọi người để báo trước chuyện này.
"Thầy nghe đây Mỹ Tiên."
"Thầy hãy nói với chị Du Liên, anh Asano và tất cả các ma quỷ chuyện này giúp em..."
Mất hết bình tĩnh, Mỹ Tiên thẫn thờ ngồi vào bàn học mà vò đầu rối ren. Cô thật sự đã làm hết sức rồi, giờ cô không biết mình nên làm gì tiếp theo ngoài cầu nguyện bằng niềm tin.
"Có ai... có ai hãy giúp đỡ Manananggal..."
***
Trong khi đó, tài Hà thành, vốn dĩ là trung tâm của miền Bắc Việt Nam. Trái ngược với sự thanh bình lạ thường của Sài thành, nơi đây lại bao trong mình cái bầu không khí sầm uất nhộn nhịp hơn rất nhiều. Nhà cao tầng trải dài đều đều từ cao đến thấp, đến đêm thì lấp lánh như những vì sao trên nền trời đen tuyền đẹp đẽ. Và nơi đây, cũng nổi tiếng với mọi người vì những trung tâm giải trí tuyệt vời của nó.
8 giờ tối, tại hậu trường Sân khấu Thành phố, tiếng giày của một người đàn ông nện đều đều trên những hành lang, băng qua dãy các phòng thay đồ dành cho siêu sao. Rồi ông gõ gõ lên một cánh cửa, giọng ồm ồm vang lên.
"Chỉ còn khoảng 5 phút nữa là đến giờ diễn. Hai người sẵn sàng rồi chứ ?"
Không có tiếng trả lời...
"Này hai người ! Nghe tôi nói không đấy ??"
Cho đến khi ông khẽ khàng mở cửa ra thì...
"Trời trời trời !! Jessica !!!! Morgan !!!!!! Lại nữa sao !!!! Hai người LẠI biến đi đâu nữa rồi ????" - Ông thở dài - "Chả nhẽ buổi diễn phải hoãn lại sao ???
***
"Cảm ơn nha, Morgan. Lâu lắm rồi ta mới có dịp xâm nhập vào giấc mơ của con người để nghỉ ngơi."
"Ừ nhưng hắc bác Jean đang giận chúng ta lắm..."
"Không sao đâu ! Chúng ta đi một chút rồi quay lại mà !"
Bãi biển đảo Hawaii tràn ngập ánh nắng mặt trời, nhưng nổi bật trên hết là nhân ảnh một đôi nam nữ đang nằm vắt vẻo trên hai chiếc võng giữa một rừng cây dừa rộng lớn. Bóng tán cây rợp mát che chắn cho họ. Trong đó người con trai với mái tóc vàng óng đeo kính râm đang nằm ngủ say với chiếc headphone còn mở nhạc, để lộ thân hình sáu múi bạo ngược nam tính. Bên cạnh đó, là người con gái tóc nâu hạt dẻ với làn da trắng trẻo mịn màng mặc đồ tắm gợi cảm, trên tay ôm một cây đàn guitar gõ nhẹ từng phím vu vơ mang giai điệu du dương nhẹ nhàng. Cả hai người đều sở hữu thân hình lẫn dung mạo rất dễ nhìn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mỗi khi họ vô tình đi ngang qua bãi nghỉ của hai người.
"Ý ! Morgan này !" - Cô gái dỡ bỏ kính râm của mình. Cô lí lắc chồm sang người con trai để tháo chiếc headphone của anh ta ra - "Tớ vừa nảy ra một giai điệu mới !"
"Ừ thú vị đấy ! Tớ nghe !"
Cô gái nọ mỉm cười trước câu trả lời của bạn mình. Rồi cô gõ gõ nhẹ lên hộp đàn, xuất hiện cô giờ đây là hai bóng hồn phất phơ giữa không khí. Trong đó, bóng hồn một sinh vật kỳ dị vói thân mình giống con gấu, có vòi voi, đôi chân của nó lại có thể so sánh tựa như chân của con hổ với móng vuốt sắc nhọn có thể chém đứt đôi người chỉ với một quật nhẹ. Con vật từ từ chạm cái vòi của nó vào bàn tay thô ráp của chàng trai, nghiêng đầu. Đôi mắt ma quái lúc nào cũng hừng hực tà khí xanh lam của nó nhìn về nụ cười của anh.
Bên cạnh đó, là linh hồn của một con người, tuy không rõ dung nhan nhưng trông thật sang trọng với bộ đồ vest. Ông ta thoắt ẩn thoắt hiện, những chiếc xúc tu từ khắp người ông khẽ ngọ nguậy quanh cô gái nhưng cô không mảy may quan tâm đến. Từ đầu đến cuối, ông ta hoàn hoàn đứng trơ người ra, không hề nói năng một tiếng nào nên mọi người thường nhầm tưởng ông khá trầm tính. Nhìn xuống dưới, người ta mới thấy được cái đáng sợ đến lạnh xương sống, đôi chân của ông ta không hề chạm đất, mà hoàn toàn lơ lửng. Thay vào đó ông ta lại lấy hai xúc tu lớn nhất của mình làm trụ đứng. Nhìn từ xa, ông trông giống hệt một con nhện với vô số những cái chân chuyển động ngoằn ngoèo không kiểm soát vậy.
"Baku, cám ơn đã canh giấc ngủ cho Jessica và ta. Đây là phần thưởng của ngươi."
Người con trai giương ra một cây súng giắt trong thắt lưng, bất ngờ bắn vào một người trong đám đông khiến dân chúng chạy thét hoảng loạn. Anh ta nắm thộp lấy người đó, ném thẳng sang con quái vật, mặc sức cho nó nhào đến cào cấu cắn xé điên loạn khiến cái xác chẳng mấy chốc sau không còn nguyên dạng. Chiếc vuốt của nó moi móc ra một vật thể ngay giữa ngực nạn nhân rồi nó đưa cái vòi luồn lách vào, giật ra được quả tim rồi đưa vào miệng nhai nhóp nhép ngon lành.
Con vật sau khi thưởng thức hết cả thịt xương của nạn nhân. Nó đưa cặp mắt tê giác hừng hực đỏ với cái miệng đầy máu me về phía Morgan.
"Lúc nào tôi cũng sẵn sàng."
"Vậy còn Slender ?"
Người đàn ông vô diện vẫn im lặng, không nói một tiếng nào. Xúc tu của ông ta khẽ gảy phím đàn của Jessica. Cô gái thấy thế liền hiểu ý ông ta.
"Vậy ta sẽ đánh một giai điệu vừa sáng tác cho mọi người cùng nghe vậy."
"Jess..." - Morgan khẽ gọi - "Cậu còn nhớ tối mai là ngày gì chứ ? Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa ?"
"Nhớ chứ. Là đêm trăng khuyết ! Đêm tớ thích nhất đấy..." - Jessica ôn tồn trả lời khi vặn chốt dây đàn - "Đây chính là lúc nhóm nhạc Dream Wheel chúng ta hành động !"
Tiếng đàn guitar ngân đều cùng giọng ca thánh thót của cô, mang một âm sắc nhẹ nhàng và sâu lắng giữa một khung cảnh yên bình dạt dào tiếng sóng biển.
Nói đến lý do vì sao nó lại yên bình như thế. Là vì trong cái không gian ảo tưởng này, hàng triệu xác người nằm ngổn ngang với các bộ phận rời rạc chồng chất lên nhau. Sắc mặt khiếp sợ đến đỉnh điểm của họ đang cho ta thấy, sự kinh hoàng giữa hai con quỷ này là như thế nào.
Và trong buổi trăng khuyết, liệu cái tàn khốc của chúng sẽ còn đi xa đến đâu...
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
3. Song Tử - Jessica Bathory (nữ)
Xuất hiện: Chap 10
Tình trạng: Đã giao ước với Slender man
12. Song Ngư - Morgan de Louis (nam)
Xuất hiện: Chap 10
Tình trạng: Đã giao ước linh hồn với Baku
~~~ CHÒM SAO SONG TỬ + SONG NGƯ: UNLOCKED !! ~~~
Đặc điểm của Asano mà Vie chưa đề cập trong truyện: Chải tóc - công việc Asano cho là tốn thời gian nhất trong đời, nên anh chỉ chải 4-5 ngày/lần hoặc trong những dịp đặc biệt.
Dù màn đêm buông xuống, nhưng Mỹ Tiên, Phong Nhã, Du Liên và Asano không còn cách nào ngoài để cho Manananggal được các bác sĩ tiêm thuốc an thần và nghỉ ngơi. Bác sĩ nói với họ, hạn chế để cho nó gặp tiếp xúc mọi người. Nếu không, nó có thể bị kích động mạnh mà ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý sau này.
Mỹ Tiên xót xa nhìn chăm chăm hình bóng đang nằm bất động, ngủ say của Manananggal từ đằng xa. Cô bé thấy, giữa nó và cô đang có một bức tường chia cách thật dày, thật vững chắc...
"Tên demon kia... ta nhất định sẽ trả lời được câu hỏi... ngươi đã làm gì mà để Manananggal trở nên như thế kia ?"
***
Đại sảnh khách sạn Boss Legend - Hà Nội, 11 giờ 52 phút khuya...
"Vậy ra, trước đây Manananggal tên là Azale ?! Nhưng khoan !! Nếu nói vậy, Manananggal thực chất không phải là demon thuần khiết mà là người bình thường ??
Manananggal thật chất cũng là người giao ước linh hồn với ma quỷ giống Phong Nhã và Asano ?"
Mỹ Tiên có phần chấn động trước sự thật, không hiểu vì sao cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Ấy vậy, vì sao từ trước đến giờ hai mẹ con Manananggal họ lại không hề nói cho cô biết ??
Mỹ Tiên rất muốn biết vì sao, vì sao họ lại che giấu chuyện đó ?
"Chuyện xảy ra cơ sự này đều là lỗi của ta. Bây giờ, để giải quyết vấn đề này, cần phải có sự hợp tác của cả nhóm mới có thể làm được."
Bấy giờ Mẹ quyết định kể lại cho mọi người nghe tất cả những câu chuyện khi hai mẹ con họ được gặp nhau ra sao và cùng nhau giao ước linh hồn như thế nào, khi ấy Manananggal mới chỉ ba tuổi đầu (đều ở chap 2). Bà cũng đưa ra một thông tin khiến ai nấy đều cũng phải chấn động. Người thì nhìn bà bằng ánh mắt nghi hoặc, người thì xót xa... Phải bây giờ mọi người đều đã hiểu ra, Manananggal, hay còn gọi là Azale vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng lại được nuôi dưỡng bởi một con quỷ.
Linh khí giữa con người và ma quỷ vì tiếp xúc lâu năm với nhau nên đã đồng hóa hoàn toàn. Nên cách đây 600 năm, khi cơ thể bà Manananggal đã bị phai tàn, Azale đã lấy tên của bà để tiếp tục viết nên truyền thuyết, gieo rắc tai họa ở thế giới dương cho đến khi tham gia vào Câu lạc bộ Phòng thí nghiệm ma.
"Nhưng tại sao Manananggal... à không ! Azale lại không nhớ trước kia cậu ấy là người bình thường chứ ? Vậy mà lúc đầu gặp nhau, tôi cũng tưởng cậu ấy là một demon thuần khiết !"
Cuối câu chuyện, bà đưa ra một câu hỏi.
"Phong Nhã, Asano, hai người có bị các ma quỷ giao ước của mình xóa hết mọi ký ức khi còn là con người bình thường không ? Liệu hai người còn nhớ trước đây mình là ai ?"
Phong Nhã và Asano cùng nhau chết lặng trước câu hỏi của bà. Song hai người họ đồng loạt gật đầu.
"Tôi vẫn còn nhớ mang máng... Annabelle và tôi đã lập giao ước đầu tiên cách đây hơn ba mươi năm, tức hồi năm 1977...
Khi đó cô ấy vẫn còn bị niêm phong trong khu bảo tàng của hai người ngoại cảm ở Mỹ. Đêm đó, nhân dịp trước khi tốt nghiệp Đại học, tôi đã có chuyến đi dã ngoại chung với bạn bè đến viện bảo tàng. Tôi đã vô tình phá phong ấn, và cô ấy đã đi theo tôi đến đây."
Phong Nhã trầm tư nói, kèm theo đó những nụ cười miễn cưỡng
"Năm tháng qua đi, nhìn lại gia đình, có bố mẹ tôi, các anh chị tôi, bạn bè tôi, thậm chí cả người tôi yêu... Tất cả họ đều đã mất hết rồi, chỉ còn một mình tôi sống cô đơn, không người thân thuộc với cái lốt sinh viên Đại học này. Tất nhiên, nhìn thấy lần lượt những người mình yêu thương phải chết... đó là cái giá phải trả đối với những người có cuộc sống bất tử."
"Ừ cũng đã hai tháng rồi, vết súng Du Liên bắn vào ngực vẫn còn nên tôi có thể nhớ như in vào đêm đó. Vâng trong khu rừng Flatwoods..." - Asano mở nút áo để lộ một vết thủng rất lớn ngay giữa ngực vẫn chưa liền thẹo. Du Liên đang ngủ say trên đùi của anh, nghe thấy thế thì bỗng thức dậy - "Lúc đó, lần giao ước đầu tiên của chúng tôi... Flatwoods đã làm vậy là vì muốn cứu sống tôi."
"Cho nên, bà Manananggal, chúng tôi vẫn nhớ, trước khi bán linh hồn cho quỷ dữ, chúng tôi là ai. Và chúng tôi từ đâu đến."
Vậy nên, mọi người mới ngờ ngợ không hiểu, vì sao Manananggal lại nằm trong trường hợp đặc biệt. Phải chăng ký ức của Manananggal đã bị ai đó xóa đi hòng che giấu một bí mật nào đó chăng ? Nhưng mọi người nghi ngờ, demon có khả năng cao nhất làm việc này chính là...
"Bà Manananggal, vì sao bà lại một việc tàn nhẫn đến vậy ? Con người bình thường đều có quyền nhớ về cuộc sống trước đây của mình cơ mà, đâu cần đến mức phải cự tuyệt quá khứ như vậy ?"
Bà Manananggal khoanh tay trầm tư không trả lời.
"Bà Manananggal, nếu như vậy, chẳng khác gì... bà đã bắt cóc Manananggal và biến anh ấy thành nô lệ cho bà suốt 600 năm qua ?" - Mỹ Tiên hỏi.
"Các người chỉ nên biết, ta đang bảo vệ cho Azale !! Vì đằng sau vỏ bọc demon bình thường, thật chất quá khứ của Azale còn có một bí mật rất đáng sợ..." - Bà Manananggal đáp, thở dài - "Xin lỗi, để đảm bảo thông tin không rò rỉ ra bên ngoài, ta không thể nói cho bất kỳ ai nghe được.
Ta không biết cái tên demon mà bọn ta đã đấu ở đỉnh Phanxipang kia là ai. Lý do vì sao hắn biết thằng bé... Nhưng việc trước mắt, ta phải cho thằng bé nhớ lại nó là Manananggal, không còn là Azale nữa."
"Tại sao chúng tôi phải bắt cậu ta thừa nhận mình là Manananggal, không phải là Azale nữa ?"
"Trước kia, khi còn nhớ là Azale, thằng bé lúc nào cũng sống trong bóng tối đầy sợ hãi và bảo thủ. Nhưng suốt 600 năm qua, ta đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đầu tiên của nó khi được sống chung với các ngươi.
Với tư cách là người mẹ, bản thân ta muốn bảo vệ nụ cười của nó. Nên ta cần sự giúp đỡ của mọi người, để suy nghĩ nó không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chém giết, mà là sự hồn nhiên của tuổi trẻ giống như các ngươi vậy.
Thế giới demon bọn ta phải học từ con người các ngươi nhiều đấy..."
Cả Phòng thí nghiệm ma đồng loạt gật đầu nhất trí.
Bây giờ mục tiêu chính của cả nhóm, là tìm cách giúp Manananggal thừa nhận mình đã không còn là Azale Nosrwooden nữa. Họ chuẩn bị kế hoạch, bày ra đủ thứ gần gũi với nó nhất có thể, tạo điều kiện Manananggal có thể ngân được Ghost Opera là điều đầu tiên đế bước đến thành công.
***
"Anh có thấy đám người nghiện hút ma túy đó không ? Giờ anh còn nhớ Ghost Opera chứ ? Anh hãy ăn thịt chúng hết đi."
Mọi người lo lắng khi thấy những bước chân của Manananggal bắt đầu có dấu hiệu ngập ngừng. Rõ ràng đồng nghĩa chiêu thức tấn công của tên demon hồi trước đã ảnh hưởng quá mạnh khiến nó mất đi luôn khả năng tấn công người khác, nói chi đến việc moi tim người ta. Vậy là họ có thể rút ra kết luận được rằng sự việc này quá nghiêm trọng đến mức nằm ngoài dự đoán.
Với mọi người, đây sẽ là một trong những vấn đề khá khó xơi đây.
Ngay khi thấy Manananggal đến. Một trong số những con nghiện thấy thế cười đắc chí.
"Ê nhóc, mới mấy tuổi đầu đã muốn nhập hội rồi à ?"
"Đã phát hiện bọn anh thì đừng hòng sống sót mà báo cảnh sát nhá."
Manananggal thu hết cam đảm của mình, giương đôi cánh sắc bạch đầy tà khí ra. Cổ họng của nó bắt đầu nóng ran, thôi thúc nó phải hát, hát những lời ca của cái chết càng sớm càng tốt. Có như vậy, nó mới có thể đảm bảo cái mạng của mình để sống sót trong thế giới của con người này.
Nó hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chăm vào đối phương phía trước bằng con mắt không tròng, mở thao láo ghê rợn mà đọc lên. Nó có thể cảm nhận lời hát của mình đang vang dội khắp không gian nơi đây, bao trùm lấy mình như một nguồn sức mạnh nâng đỡ cho tinh thần của nó.
"Ta sinh ra là để tắm trong biển máu..."
"Cẩm chướng, mộc lan, ly ly, râm bụt...
... nở đều, tô màu cho tâm hồn ta..."
Tiếng hát của một người phụ nữ từ đâu văng vẳng, dội thẳng vào trong tâm trí khiến nó phân tâm chỉ trong phút chốc. Nó ngước nhìn xung quanh, hoàn toàn chẳng có người phụ nữ nào cả ! Nó lắc đầu, nó buộc mình phải thật tập trung để ngân Ghost Opera. Thời gian sẽ không chờ đợi nó khi trước mắt giờ đây là một toán những người định lăm le tấn công bất kỳ lúc nào. Nên nó buộc phải hành động nhanh !
"Ta bất chấp, các người có là con người, ma quỷ hay vong hồn..."
"Camelia... Delonix... Azaliya..."
Lại là thế nữa ?! Nhưng có vẻ lần này chủ nhân của giọng hát này đang nâng cường độ lên như đang gào thét lời ca cùng cơn cuồng nộ... Manananggal bất chợt nhận ra, không hiểu sao, nỗi sợ hãi trong tim nó bắt đầu lấn át cả lý trí khiến giọng hát của nó ngân lên càng khó khăn hơn.
"Một khi các người đã nhìn thấu tâm hồn của ta,
Chào mừng các ngươi đến với..."
"...ròng ròng, chói lòa màu đỏ..."
"A... Đừng... làm ơn... Không !!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Cảm xúc của Manananggal cuối cùng đã vượt quá giới hạn...
Trái ngược với hình ảnh một ác quỷ trước đây, Manananggal đột nhiên không hề có dấu hiệu phản kháng nữa. Nó bước thụt lùi, rơi vào thế bị động khi một nhóm gồm năm sáu người đàn ông to con dồn ép nó vào chân tường.
Một trong số chúng liền giật lấy chiếc khăn quàng đầu của nó rồi ẩn thẳng xuống đất. Hai, ba những người khác đồng loạt xông lên, đè Manananggal xuống, che miệng nó và trói chặt cả tay lẫn chân lại. Tên to con nhất, có lẽ là kẻ cầm đầu thì dự chuẩn bị mang ống kim tiêm, đâm vào cánh tay của nó thì...
PHẬP !!!!
Những gì Manananggal chứng kiến khiến đồng tử của nó giãn nở hoảng sợ đến cứng người.
Thân thể của tên cầm đầu đột nhiên đứt làm đôi. Không một tiếng kêu la của hắn, dường như sự việc này diễn ra quá nhanh và đột ngột. Khi mọi người định thần chuyện gì thì tất cả bọn đàn em mất hết hồn vía mà bỏ mạng ngay lập tức.
Xuất hiện giữa một biển đỏ, Annabelle và Flatwoods, hai ma quỷ đã giao ước linh hồn từ trước và chuẩn bị đợt tấn công giúp Manananggal với cơn thèm khát lộ rõ trên khuôn mặt. Mỗi người họ tản ra hai phía khác nhau, rồi phóng dao, cào cấu cắn xé các thi thể như những mãnh thú hung tợn. Flatwoods trong lốt Asano thì dùng sóng điện từ, sai khiến mảng da lồng ngực các nạn nhân tự động tách ra như có một con dao vô hình tác động vào, những quả tim nhớp nháp được nâng lên, mặc cho những mạch máu vẫn còn níu kéo lại. Nhưng rồi chúng cũng bị đứt ra dưới trọng lực quá cỡ của nạn nhân xấu số.
"Manananggal, cho ta mượn thanh lưỡi hái..."
Annabelle trong lốt Phong Nhã không cần chờ câu trả lời, liền nhặt ngay thanh lưỡi hái của Manananggal. Âm thanh đôi guốc của anh lạnh lùng hướng về phía một người còn sống sót. Nhưng người đó đang bị dồn vào chân tường, hoảng sợ đến mức đỉnh điểm. Mỹ Tiên chợt nhận ra, khung cảnh này rất giống, rất giống với lần cô đã suýt chết dưới tay Manananggal khi lần đầu gặp nó.
"Đừng ! Đừng ! Làm ơn tha cho tôi !!!"
"Sao không để câu này cho diêm vương cái đã ?"
Phập !!! - Annabelle dùng chính thanh lưỡi hãi của Manananggal, chém thẳng đứt đôi đầu người nạn nhân ngay tức thì. Dù cả hộp sọ lẫn khuôn mặt đã bị tách đôi, lộ ra nội tạng cùng dịch não bên trong mà chảy xuống khắp người nạn nhân lan xuống nền đất, nhưng những cánh tay và bắp chân vần cứ vô thức quờ quạng co giật. Phải mãi đến khi Annabelle giẫm nát, chúng mới không cử động nữa.
Lúc này, khi thú tính bắt đầu trỗi dậy, Annabelle không hề nhân nhượng. Phập !!! - Thanh lưỡi hái bị anh ấn mạnh xuống hơn nữa, xẻ đôi cổ, ngực và ổ bụng nạn nhân khiến máu từ đó bắn hết cả vào mặt, vào quần áo, vào mái tóc bạch kim rạng ngời.
"Annabelle ! Phong Nhã !!" - Sắc mặt của Mỹ Tiên và Du Liên trắng bệch trước cảnh tượng man rợ chưa từng có của họ - "Hai người làm hơi quá rồi đó !!!"
"Phải làm vậy để thằng nhóc mới nhớ nó cũng là ác quỷ giống chúng ta !!!"
Annabelle nghiến răng tức tối. Sau màn chém đôi. Anh nhặt lên những mảnh còn lại, dồn hết sức mình chém chém và chém đến khi da thịt và xương thi thể của nạn nhân đã bị nát tươm nhưng anh vẫn không tha. Tức thì, Annabelle quăng cây trượng đẫm máu trước mắt Manananggal mà thét lên bằng ngôn ngữ âm.
"Nhóc !!! Đó là bản tính của ma quỷ chúng ta !!! Nhóc không thể thay đổi được đâu !!!!!!! Nhóc không còn là con người, là Azale nữa. Nhóc là Manananggal !!!!"
Bây giờ, Manananggal nhìn lại cây lưỡi hái quen thuộc của mình, rồi nhìn hết một lượt mọi người đang hồi hộp chờ kết quả.
Nó cảm thấy tim mình đập thật mạnh còn hơn cả một cái trống. Phải, nó đang nhìn mọi người bằng ánh mắt ghê tởm.
"Không... không... không phải thế !!!!!!!"
Rồi Manananggal chạy vụt đi mất...
Trong phút bàng hoàng của mọi người, họ nhìn thấy hình bóng của Mẹ nằm sóng xoài bất tỉnh trên nền đất.
"Manananggal ??" - Flatwoods và Annabelle chạy đến đỡ bà dậy, nhưng kèm theo cũng là lời chỉ trích nhẹ - "Sao bà lại bất ngờ ngắt giao ước với Manananggal ???"
"Không phải ta, chính thằng bé đã làm thế." - Bà phải mất một lúc ho sặc sụa rồi khò khè nói.
"Nhưng liệu nó sẽ nhớ lại mình là Manananggal chứ ?"
"Ta e chuyện này sẽ là một vấn đề nan giải đây..." - Bà Manananggal suy nghĩ đăm chiêu - "...Chúng ta phải kiên nhẫn, tìm cách giúp thằng bé bình tĩnh đã. Nếu thuận thời cơ, chúng ta phải buộc nó nói cho chúng ta biết, nó đang nghĩ cái gì trong đầu thì ta mới có hướng giải quyết kết quả triệt để được."
***
Vì phải giải quyết vấn đề này, rồi còn phải tiêu diệt các demon khác để moi tim và sinh tồn mà không có sự hỗ trợ của Manananggal, Annabelle và Flatwoods ngày một kiệt quệ sức lực. Mọi người nghĩ, việc này sẽ không thể kéo dài lâu hơn được nữa.
Họ bất lực dùng đến biện pháp cuối cùng, là để Manananggal sống một cuộc sống như một con người bình thường. Biết đâu, chính bản thân nó sẽ còn vô tình đưa ra một đầu mối nào đó giúp họ dứt điểm chuyện này.
Kế hoạch thứ hai của mọi người, là sẽ làm thí nghiệm, thăm dò tâm lý hiện giờ của Manananggal...
"Anh ăn thử hai thứ này rồi so sánh thử xem. Cái nào hợp khẩu vị của anh hơn ?"
Vâng và người đứng sau mọi chuyện lại là Mỹ Tiên. Cô bé liền lấy khăn, chộp mắt Manananggal lại, rồi đưa hai hộp thức ăn để nó ăn thử. Trong đó, một hộp chứa thức ăn của người bình thường, một kia thì lại là tim sống của người vô tội, các ma quỷ khác do Annabelle và Flatwoods thu gom được. Du Liên có nhìn trộm vào chiếc hộp thứ hai liền mất một lúc nôn thốc bởi mùi tanh đặc trưng của máu, đã thế nhìn chúng vẫn còn đập thình thịch. Cô thầm nghĩ, hẳn sẽ chẳng có ai điên đâu mà đụng lưỡi vào những thứ ấy. Cô nhìn chăm chăm vào Asano, cô thắc mắc không biết với ma quỷ thì mùi vị của chúng sẽ ngon lành như thế nào...
Manananggal trong tình trạng giao ước linh hồn ngoan ngoãn theo chỉ dẫn của Mẹ, thực hiện thí nghiệm này...
................
"Có cái được, có cái không ngon lắm..."
Đó là khi Manananggal ăn một loại những quả tim sống. Lẽ tất nhiên, Annabelle và Flatwoods nghe xong thế chỉ muốn giơ ngón giữa ra chửi thề. Họ được ăn, trong khi hai ma quỷ đã bị làm mình làm mẩy với hai bao tử trống rỗng, đã thế còn bị chê lên chê xuống. Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt sắc tà khí áp đảo của Du Liên, hai người mới co rúm lại, không dám bình luận gì thêm nữa.
"Ối !!! Vị ghê quá !!!!"
Đó là khi Manananggal ăn thức ăn của người bình thường...
"Anh thấy vị của nó thế nào ?" - Mỹ Tiên hỏi với cuốn sổ ghi chép trong tay.
"Đắng... đắng... như vừa ăn phải rễ cây..."
Mỹ Tiên và Du Liên cũng cảm thấy làm lạ, bởi thứ họ cho Manananggal thử nghiệm đó lại là bánh kem chocolat bình thường...
"Cứ để chúng tôi thử là biết liền !!"
Flatwoods và Annabelle không thể chịu nổi nữa. Họ tranh giành nhau miếng bánh, thà phải ăn một thứ nào đó còn hơn là nằm la liệt chờ chết đói meo. Nhưng ngay khi hai người ăn thử bánh kem thì lập tức đồng loạt nôn thốc ra, khiến hậu quả của họ là lãnh hơn 50 trái ổi ngay trên đầu bởi sức cốc đầu tàn bạo của Du Liên.
"Ọe !! Không thể nào !!!" - Flatwoods trong lốt Asano mặt mày xanh mét nhìn thẳng Du Liên - "Du Liên ! Em cho trứng thối vào trong bánh hả ??"
"Không... Hức... Tôi lại thấy cái bánh ấy như có vị hăng hắc của... của... của... amoniac !! Hức !! Kinh khủng quá !!!!"
Còn Annabelle trong lốt Phong Nhã liền phóng thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, nốc hết một chai nước súc miệng còn đầy. Anh thở dốc, rồi lại uống một viên thuốc đau bụng phòng trường hợp mình bị ngộ độc.
"Đây là lần đầu tiên... tôi có dịp nếm thử sức đáng sợ mùi vị của amoniac."
Nhưng thật ra, Mỹ Tiên và Du Liên đều một mực khẳng định, đó chỉ là một chiếc bánh bình thường !!
"Quái lạ !! Anh Asano ?? Vậy vì sao mấy hôm trước anh vẫn ăn được như bao người bình thường mà ?" - Du Liên hỏi.
"Đó là vì tất cả chúng tôi ăn với tình trạng 'đang giao ước'. Khi đó, mọi bản tính đều hoàn toàn thuộc về quỷ dữ." - Asano bị Flatwoods thao túng tâm trí mà giải thích - "Sau khi ngắt giao ước, con người có thể sẽ lấy lại được khẩu vị bình thường trở lại thôi."
"TẠI SAO GIỜ NÀY NGƯƠI MỚI NÓI ????!!!!!!!!!!"
Như vậy đồng nghĩa mọi người cũng thu được hai kết quả đáng ngờ. Một là đối với mỗi demon, khẩu vị của họ sẽ phản ứng khác nhau khi sử dụng cùng loại thức ăn. Và quan trọng hơn hết, điều đó cũng chứng minh cho một may mắn không ngờ, Manananggal vẫn còn thuộc về ma quỷ. Vấn đề này chỉ ảnh hưởng đến tâm lý và suy nghĩ của nó, không ảnh hưởng gì đến toàn diện cơ thể.
Nhưng điều này cũng tăng lên mối rủi ro khá lớn. Bởi họ không biết mình nên bắt đầu từ đâu cả...
***
Phòng thí nghiệm ma trở về trường Đông Bắc Mekong, trở lại cuộc sống bình thường tại Sài Gòn...
Thời gian trôi qua trong sự bế tắc, cơ thể của Manananggal càng rơi vào trạng thái thẫn thờ như người mất hồn. Nó ngủ li bì có khi đến 2,3 ngày sau mới thức dậy trở lại. Nhưng khi tỉnh táo nhất thì lại chỉ chui vào góc cửa sổ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn học sinh được bố mẹ đón về, trong lòng nó dấy lên một nỗi buồn khó tả. Nhưng nó lại không nói điều này cho mọi người biết, bởi bản thân nó cũng không biết được đó gọi là cảm xúc gì. Bỗng dưng, nó thèm khát được là một trong số những người như họ...
Mỹ Tiên có để ý thấy, hành động khác thường của Manananggal chắc phải có lý do. Cuối cùng, cô nảy ra sáng kiến. Cô lập tức giao tiếp với Manananggal bằng tiếng Nga.
"Anh ! Hay anh qua nhà em chơi đi !" - Cô bé phải tránh việc gọi tên với Manananggal phòng trường hợp hậu quả sẽ càng nghiêm trọng thêm.
"Sao cơ ?"
"Trước giờ, em toàn giam anh trong Đông Bắc Mekong rồi. Bây giờ em muốn anh ra ngoài thay đổi không khí !! Sẽ không còn những cảnh bắt giết người như mấy bữa trước nữa đâu !!!"
Mỹ Tiên phải nói như thế mới hòng lọt tai được Manananggal. Nó gật đầu chấp thuận, để cô bé nắm lấy cổ tay mình bước ra khỏi khuôn viên trường. Lướt qua những dòng người đông đúc, đôi khi còn bị thu hút biết bao ánh nhìn xa lạ, nó bắt đầu cảm thấy ngường ngượng, không còn được tự nhiên. Nó rất muốn nói điều gì đó cho Mỹ Tiên nhưng lại không biết làm thế nào. Tự dưng nó lại muốn tìm chỗ nào để nó có thể trốn đi.
***
"Con về rồi đây !!!!"
"Lâu quá không gặp !! Ở nhà mạnh khỏe không con ?"
"Vâng !! Con vẫn không sao !!!!"
"Vậy tốt rồi ! Bố mẹ đi Florida có mua quà cho con đây !"
Vẫn là căn nhà như ngày nào, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mắt Manananggal giờ đây là đôi vợ chồng đã ở tuổi trung niên ở trong phòng khách từ khi nào. Ngay khi vừa thấy Mỹ Tiên, ba người họ ôm chầm lấy nhau, cười nói vui vẻ. Nó bắt đầu cảm thấy vừa vui lây nhưng cũng vừa tò mò. Liệu phải chăng, đó có phải là "hạnh phúc" mà Mẹ thường hay nói không ?
"Ủa, đó có phải là bạn con không ?" - Mẹ Mỹ Tiên nhận ra sự hiện diện của Manananggal liền tò mò hỏi.
"Vâng bạn thân nhất của con đấy !!!!" - Mỹ Tiên nhào tới, khoác lấy vai Manananggal - "À anh ấy là người Nga ! Anh ấy không dùng tiếng Việt được nên con sẽ phiên dịch cho cho bố mẹ và anh ấy ạ !!!"
"Ồ !!!! Cháu dễ thương thật đấy !!!!!! Cô chưa nhìn cháu bao giờ !!!!! Chắc đây là lần đầu cháu sang Việt Nam nhỉ ?????"
Bản tính hám trai dễ thương trỗi dậy, mẹ Mỹ Tiên háo hức nhìn chăm chăm từ đầu đến chân Manananggal như nhìn sinh vật lạ. Dù bà cũng đã nói với bằng tiếng Nga nhưng lại khiến nó căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.
"Cháu tên gì ? Cháu sống ở đâu ?"
"Không cần đâu !!! Nhà ta làm quen lâu dần rồi tự dưng cũng biết tên thôi !!"
Mỹ Tiên thở phào nhẹ nhõm khi xen giữa kịp thời. Cô nhất quyết không thể để Manananggal giới thiệu tên cho bố mẹ cô được. Nếu không, cô không lường trước được liệu sẽ có rắc rối gì cho sau này không.
"Vậy cũng được ! Sẵn tiện nhà cô chú cũng vừa nấu bữa trưa xong, cháu cũng ăn cùng đi !"
"À bố mẹ, vì bạn ấy là demon... Ấy nhầm !! Bạn ấy vừa ăn trưa xong rồi nên bọn con lên gác nha !!"
Chưa kịp để Manananggal trả lời, Mỹ Tiên vội vã nhào đến, chụp lấy miệng của nó không cho nó nói gì thêm nữa. Đoạn cô bé nắm tay Manananggal, dẫn lên phòng ngủ của mình, không cho nó có một cơ hội được tiếp chuyện với bố mẹ cho tử tế. Vừa đi, cô vẫy tay cười vu vơ với bố mẹ đang ngơ ngác không hiểu sự tình...
"Trẻ con bây giờ năng động thật..." - Đó là suy nghĩ mang nhiều ý nghĩa của họ khi thấy con gái của mình vô tư dẫn một người con trai lên phòng.
*** MỸ TIÊN: KẾ THỪA TÍNH HÁM TRAI ĐẸP TỪ MẸ ***
Manananggal nghĩ, thì ra những người được gọi là "bố mẹ" được định nghĩa như thế. Là những người mang cho ta nụ cười mỗi khi ta về nhà. Ngoài ra, đó cũng là nơi chứa chất hơi ấm của những cái ôm tình thương, làm cho tinh thần ta trở nên nhẹ nhàng sau mỗi khó khăn. Nó đang tự hỏi, nó thấy tất cả mỗi người họ đều có "bố mẹ" thậm chí cả Phong Nhã và Asano đều cũng có nhắc đến họ, vậy tại sao chỉ mỗi mình nó lại không có ?
À thật ra nó có Mẹ đấy thôi. Vậy còn Bố thì sao ?
Nhìn thấy những tấm hình chụp được treo một góc phòng ngủ của cô bé, bấy giờ thân tâm của nó lại dấy lên nỗi tủi thân...
"Đây là hình chụp cả nhà em lúc đi chơi ở Florida."
Phải, Manananggal bắt đầu cảm thấy rối trí và phân vân. Nếu gần đây, nó cứ khăng khăng mình là con người, là Azale. Vậy tại sao hoàn cảnh của nó lại không giống như bao người khác ?
"Mỹ Tiên..." - Manananggal quay sang Mỹ Tiên với ánh mắt đượm buồn hơn bao giờ hết - "Rốt cuộc, tôi là cái quái gì thế này ?"
Mỹ Tiên kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt của Manananggal. Nhưng những gì cô có thể đáp trả cho nó là sự im lặng đáng sợ. Không thể chịu đựng nổi, Manananggal nổi quạu, nắm lấy vai cô bé hòng tra hỏi cô.
"Mỹ Tiên, sao cô không trả lời ?"
"Em làm vậy vì muốn tốt cho anh. Mẹ anh cũng nói thế." - Mỹ Tiên tránh mặt nó - "Vì thật sự em cũng không biết."
"Nếu như thế, tôi sẽ đi tự tìm hiểu một mình là được chứ gì ?"
Quá thất vọng, Mỹ Tiên ngỡ ngàng khi thấy Manananggal nhảy phốc ra khỏi nhà của cô qua đường cửa sổ tầng lầu. Hướng đi của Manananggal hoàn toàn hướng về phía Đông Bắc Mekong. Mỹ Tiên sợ đâu, có khi nó sẽ vặn hỏi những người khác của "Phòng thí nghiệm ma" là chết chắc !
Không còn cách nào khác, Mỹ Tiên phải gấp rút gọi cho mọi người để báo trước chuyện này.
"Thầy nghe đây Mỹ Tiên."
"Thầy hãy nói với chị Du Liên, anh Asano và tất cả các ma quỷ chuyện này giúp em..."
Mất hết bình tĩnh, Mỹ Tiên thẫn thờ ngồi vào bàn học mà vò đầu rối ren. Cô thật sự đã làm hết sức rồi, giờ cô không biết mình nên làm gì tiếp theo ngoài cầu nguyện bằng niềm tin.
"Có ai... có ai hãy giúp đỡ Manananggal..."
***
Trong khi đó, tài Hà thành, vốn dĩ là trung tâm của miền Bắc Việt Nam. Trái ngược với sự thanh bình lạ thường của Sài thành, nơi đây lại bao trong mình cái bầu không khí sầm uất nhộn nhịp hơn rất nhiều. Nhà cao tầng trải dài đều đều từ cao đến thấp, đến đêm thì lấp lánh như những vì sao trên nền trời đen tuyền đẹp đẽ. Và nơi đây, cũng nổi tiếng với mọi người vì những trung tâm giải trí tuyệt vời của nó.
8 giờ tối, tại hậu trường Sân khấu Thành phố, tiếng giày của một người đàn ông nện đều đều trên những hành lang, băng qua dãy các phòng thay đồ dành cho siêu sao. Rồi ông gõ gõ lên một cánh cửa, giọng ồm ồm vang lên.
"Chỉ còn khoảng 5 phút nữa là đến giờ diễn. Hai người sẵn sàng rồi chứ ?"
Không có tiếng trả lời...
"Này hai người ! Nghe tôi nói không đấy ??"
Cho đến khi ông khẽ khàng mở cửa ra thì...
"Trời trời trời !! Jessica !!!! Morgan !!!!!! Lại nữa sao !!!! Hai người LẠI biến đi đâu nữa rồi ????" - Ông thở dài - "Chả nhẽ buổi diễn phải hoãn lại sao ???
***
"Cảm ơn nha, Morgan. Lâu lắm rồi ta mới có dịp xâm nhập vào giấc mơ của con người để nghỉ ngơi."
"Ừ nhưng hắc bác Jean đang giận chúng ta lắm..."
"Không sao đâu ! Chúng ta đi một chút rồi quay lại mà !"
Bãi biển đảo Hawaii tràn ngập ánh nắng mặt trời, nhưng nổi bật trên hết là nhân ảnh một đôi nam nữ đang nằm vắt vẻo trên hai chiếc võng giữa một rừng cây dừa rộng lớn. Bóng tán cây rợp mát che chắn cho họ. Trong đó người con trai với mái tóc vàng óng đeo kính râm đang nằm ngủ say với chiếc headphone còn mở nhạc, để lộ thân hình sáu múi bạo ngược nam tính. Bên cạnh đó, là người con gái tóc nâu hạt dẻ với làn da trắng trẻo mịn màng mặc đồ tắm gợi cảm, trên tay ôm một cây đàn guitar gõ nhẹ từng phím vu vơ mang giai điệu du dương nhẹ nhàng. Cả hai người đều sở hữu thân hình lẫn dung mạo rất dễ nhìn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mỗi khi họ vô tình đi ngang qua bãi nghỉ của hai người.
"Ý ! Morgan này !" - Cô gái dỡ bỏ kính râm của mình. Cô lí lắc chồm sang người con trai để tháo chiếc headphone của anh ta ra - "Tớ vừa nảy ra một giai điệu mới !"
"Ừ thú vị đấy ! Tớ nghe !"
Cô gái nọ mỉm cười trước câu trả lời của bạn mình. Rồi cô gõ gõ nhẹ lên hộp đàn, xuất hiện cô giờ đây là hai bóng hồn phất phơ giữa không khí. Trong đó, bóng hồn một sinh vật kỳ dị vói thân mình giống con gấu, có vòi voi, đôi chân của nó lại có thể so sánh tựa như chân của con hổ với móng vuốt sắc nhọn có thể chém đứt đôi người chỉ với một quật nhẹ. Con vật từ từ chạm cái vòi của nó vào bàn tay thô ráp của chàng trai, nghiêng đầu. Đôi mắt ma quái lúc nào cũng hừng hực tà khí xanh lam của nó nhìn về nụ cười của anh.
Bên cạnh đó, là linh hồn của một con người, tuy không rõ dung nhan nhưng trông thật sang trọng với bộ đồ vest. Ông ta thoắt ẩn thoắt hiện, những chiếc xúc tu từ khắp người ông khẽ ngọ nguậy quanh cô gái nhưng cô không mảy may quan tâm đến. Từ đầu đến cuối, ông ta hoàn hoàn đứng trơ người ra, không hề nói năng một tiếng nào nên mọi người thường nhầm tưởng ông khá trầm tính. Nhìn xuống dưới, người ta mới thấy được cái đáng sợ đến lạnh xương sống, đôi chân của ông ta không hề chạm đất, mà hoàn toàn lơ lửng. Thay vào đó ông ta lại lấy hai xúc tu lớn nhất của mình làm trụ đứng. Nhìn từ xa, ông trông giống hệt một con nhện với vô số những cái chân chuyển động ngoằn ngoèo không kiểm soát vậy.
"Baku, cám ơn đã canh giấc ngủ cho Jessica và ta. Đây là phần thưởng của ngươi."
Người con trai giương ra một cây súng giắt trong thắt lưng, bất ngờ bắn vào một người trong đám đông khiến dân chúng chạy thét hoảng loạn. Anh ta nắm thộp lấy người đó, ném thẳng sang con quái vật, mặc sức cho nó nhào đến cào cấu cắn xé điên loạn khiến cái xác chẳng mấy chốc sau không còn nguyên dạng. Chiếc vuốt của nó moi móc ra một vật thể ngay giữa ngực nạn nhân rồi nó đưa cái vòi luồn lách vào, giật ra được quả tim rồi đưa vào miệng nhai nhóp nhép ngon lành.
Con vật sau khi thưởng thức hết cả thịt xương của nạn nhân. Nó đưa cặp mắt tê giác hừng hực đỏ với cái miệng đầy máu me về phía Morgan.
"Lúc nào tôi cũng sẵn sàng."
"Vậy còn Slender ?"
Người đàn ông vô diện vẫn im lặng, không nói một tiếng nào. Xúc tu của ông ta khẽ gảy phím đàn của Jessica. Cô gái thấy thế liền hiểu ý ông ta.
"Vậy ta sẽ đánh một giai điệu vừa sáng tác cho mọi người cùng nghe vậy."
"Jess..." - Morgan khẽ gọi - "Cậu còn nhớ tối mai là ngày gì chứ ? Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa ?"
"Nhớ chứ. Là đêm trăng khuyết ! Đêm tớ thích nhất đấy..." - Jessica ôn tồn trả lời khi vặn chốt dây đàn - "Đây chính là lúc nhóm nhạc Dream Wheel chúng ta hành động !"
Tiếng đàn guitar ngân đều cùng giọng ca thánh thót của cô, mang một âm sắc nhẹ nhàng và sâu lắng giữa một khung cảnh yên bình dạt dào tiếng sóng biển.
Nói đến lý do vì sao nó lại yên bình như thế. Là vì trong cái không gian ảo tưởng này, hàng triệu xác người nằm ngổn ngang với các bộ phận rời rạc chồng chất lên nhau. Sắc mặt khiếp sợ đến đỉnh điểm của họ đang cho ta thấy, sự kinh hoàng giữa hai con quỷ này là như thế nào.
Và trong buổi trăng khuyết, liệu cái tàn khốc của chúng sẽ còn đi xa đến đâu...
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
3. Song Tử - Jessica Bathory (nữ)
Xuất hiện: Chap 10
Tình trạng: Đã giao ước với Slender man
12. Song Ngư - Morgan de Louis (nam)
Xuất hiện: Chap 10
Tình trạng: Đã giao ước linh hồn với Baku
~~~ CHÒM SAO SONG TỬ + SONG NGƯ: UNLOCKED !! ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.