[12 Chòm Sao] Ghost Opera

Chương 18: Bài hát thứ 12: Sâu trong giấc mơ...

TuyanUnion

29/12/2016

Vie: minh họa chap này là chibi-mode dành cho Morgan de Louis ~

Thông tin thêm dành cho Morgan, dù cũng thuộc thành phần quỷ dữ, nhưng bình thường tính cách của Morgan rất ôn hòa và hiền lành (Morgan cung Song Ngư). Morgan thích Jessica nên luôn nghe theo lời cô bé nói. Mỗi khi cùng Jessica vấy máu, Morgan có thể xuống tay tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

Mỹ Tiên và Du Liên lo sợ đâu, trận chiến này có vẻ như không cân sức. Slender và Baku, hai người họ đều có thể phát huy sức mạnh demon tối đa khi có vật chú. Trong khi phe họ, chỉ có Asano-Flatwoods và linh hồn của bà Manananggal. Không có Manananggal để giao ước, nên bà chỉ có thể phát huy một phần nhỏ sức mạnh của mình, càng tạo thêm bất thế cho phe Phòng thí nghiệm ma của họ.

Thoạt nhìn, Du Liên có chút bất an, vậy là Asano của cô đang phải đối mặt tình thế một đấu hai !

_ Sẵn sàng chưa, Flatwoods ?

Gương mặt già nua của bà Manananggal nhìn về Asano-Flatwoods. Cả hai đều đã trong tư thế sẵn sàng. Trước mắt họ, Slender và Baku trên sân khấu cũng chuẩn bị nghênh chiến.

_ Trận này không có Manananggal, ta không thể chiến đấu được. Ta sẽ dùng kỹ năng demon của riêng ta để hỗ trợ cho cậu.

_ Cảm ơn, bà Manananggal.

_ Chuẩn bị nhé.

Slender trong lốt Jessica cười hồn nhiên. Cô giơ bàn tay ra đếm.

_ Ba !

Ngoài vòng chiến, tiếng tim thập thình thịch cùng nỗi lo dấy lên trong tim Du Liên càng lớn. Mỹ Tiên ở bên cạnh phải ôm chầm lấy và trấn an cô.

_ Hai !

Flatwoods thấy bên bàn tay của Baku có thứ gì lóe sáng lên. Anh đoán hẳn đó là vũ khí của cậu ta. Để đề phòng, bàn tay anh cũng luồn sâu trong lớp áo choàng, cầm hờ sẵn hai cây súng giắt hai bên hông.

_ Một !

Đôi mắt của cả hai đội lóe lên màu đỏ rực, chuyển về trạng thái chiến đấu của demon.

_ Và bắt đầu !!

Vì tốc độ bay rất chậm, nên Flatwoods trực tiếp linh hoạt chạy bằng chân bình thường. Với kỹ năng vốn có của cảnh sát, anh nhanh như cắt rút hai cây súng ra, điên cuồng nã đạn về phía Slender và Baku.

_ Đừng kết thúc vội thế chứ ?

Chỉ với một búng tay của Slender, Baku trong lốt Morgan bấy giờ mới lôi ra vũ khí của cậu. Flatwoods thoáng chút kinh ngạc. Đó là một sợi dây thừng màu vàng ! Nhưng chúng rất dài, dường như có thể co dãn được nên trông nó chẳng khác một sợi ruy băng. Đầu bên kia sợi dây mà cậu ta đang vung lên trong không trung chính là một mũi kim loại lúc nào cũng tỏa ra làn khói màu tím.

Baku nhảy lên, vung sợi dây trong không trung tạo thành một dải bảo vệ đẹp mắt, chắn đường đạn của Flatwoods chính xác từng vị trí một.

Flatwoods không hiểu, vũ khí đó thì chỉ số sát thương là tầm cỡ nào ?

_ Cẩn thận đấy Flatwoods - Bà Manananggal gọi - Đầu mũi sợi dây của Baku có chứa bạc rất độc cho demon !! Đừng để mũi tên đó đâm vào người !!

Đoàng đoàng đoàng !!!!

_ Chết tiệt chết tiệt chết tiệt !!!! Đang lúc gay cấn mà bà chỉ có thể nói được vậy thôi à ???

Ở dưới sàn fan hâm mộ, Flatwoods lửng lơ nhẹ nhàng trên không, nhưng bàn tay anh phải linh hoạt nã súng vào hàng chục những cánh tay của Slender đang nhào vào bủa vây lấy anh. Ầm !! - Flatwoods nhào lộn sang một bên, tránh cú đấm chết người từ cánh tay của Slender được bố trí sẵn trên trần cao của sân khấu.

Điều mà anh cảm thấy tức nhất, những cánh tay trên mái tóc của Slender cứ mọc hồi sinh liên tục ngay sau khi anh nã đạn vào nó. Cũng may sức mạnh của Flatwoods đã giúp anh có số đạn vô tận, anh không tưởng tượng nổi nếu mình mà trong tình trạng con người bình thường, có lẽ số đạn ít ỏi sẽ chỉ cho anh trụ nổi trong vòng mười lăm phút !

Xoẹt !!!

_ Bất cẩn đấy Flatwoods !

Flatwoods quay sang bên cạnh thì ngỡ ngàng. Sơ hở từ đằng sau lưng khiến anh không hề hay biết, những cánh tay của Slender còn có thể mọc lên từ dưới mặt đất, chúng đã định tấn công bất ngờ từ sau lưng, nhưng đã bị bà Manananggal chặn kịp thời.

_ Bà Manananggal !! - Flatwoods gọi - Bà có kỹ năng gì ??

_ Đóng băng hoặc thủy tinh hóa mọi vật, đó là kỹ năng chính của ta !

_ Vậy thì, bà lên tấn công chung với tôi luôn !! Không cần ở đằng sau phòng thủ nữa !!

_ Cái gì ?! Nhưng như thế phe ta có thể bị tấn công chớp nhoáng lúc nào không hay ngay !!

_ Không sao !! Bà lên luôn đi !!!

Bà Manananggal vung tay, tức thì những cánh tay của Slender xung quanh hai demon đột nhiên hóa rắn, cứng đờ như thời gian bị bất động. Đôi cánh sau lưng bà phất lên, vung trong không trung, đột nhiên những cánh tay của Slender bị chém gãy ra từ gốc, vỡ tan như những mảnh thủy tinh.

Cánh tay nhăn nheo già nua của bà ném những mảnh thủy tinh to cỡ cánh tay người, thét lên.

_ Lên đi Flatwoods !!

_ Được !!

Flatwoods nhanh chóng chộp thời cơ. Anh niệm chú để cơ thể mình nhẹ tâng mà lửng lơ trên không trung. Hấp ! - Đôi chân của anh linh hoạt nhảy phốc lên những mảnh thủy tinh do bà Manananggal ném và nhảy bổ lên sân khấu.

Đoàng đoàng đoàng !!!

_ Chết !! Chết chết chết đi !!!!

Nhảo lộn trên không, anh nhanh trí rút súng ra, bắn liên hoàn về những cánh tay phòng thủ ở phe kẻ thù. Những cánh tay bị bắn nát, không cho thời gian chúng hồi phục, anh hướng về phía Slender và Morgan, nhắm bắn trực tiếp về phía họ.

_ Tách ra, Baku !!!

Slender và Baku tách về hai phía. Không để mình chịu thua, cậu nhào lộn để tránh đường bắn của Flatwoods, rồi nhanh chóng vung dây, quật thẳng vào ngực anh.

_ Kya !! Ngươi chết đi !!!

Bốp !!!

- A !!

- Flatwoods ?!

Bà Manananggal giương đôi cánh dơi mà bay lên, đỡ lấy anh. Đôi mắt kèm nhèm của bà nheo lại khi thấy một đường màu đỏ của máu chạy ngang trên ngực áo, rò ra chất lòng bầy nhầy kéo xuống tà áo choàng. Rốt cuộc, bàn tay bà nhẹ nhàng áp vào ngực Flatwoods, nói.

- Ta sẽ đông cứng vết thương để cầm máu cho ngươi.

- Cảm ơn bà - Flatwoods cười - Ganh tỵ thật đấy. Vậy là từ trước đến giờ, mỗi khi Manananggal bị thương nặng là không phải lo mất máu vì ma thuật của bà rồi.

- Các người trong mắt ta cứ như lũ trẻ con ồn ào quậy phá, phải để ta chăm sóc từng chút một !! - Bà Manananggal càu nhàu. Nhưng bản thân anh cũng cảm thấy bà trông giống như một người mẹ đảm đang đang chăm sóc băng vết thương cho anh.

Nhưng rồi, đôi mắt rực đỏ của Flatwoods hướng mắt trên cao.

_ Cẩn thận, bà Manananggal !!

Pặc ! - Flatwoods lập tức đẩy bà Manananggal ra xa. Nhưng cái giá mà anh phải trả, khoảng ba bốn cánh tay của Slender đã bắt được anh. Anh cắn răng chịu đau, chúng cứ ngày một siết chặt càng ngày càng nhanh. Vết thương mới ban nãy được bà Manananggal cầm cho giờ đây còn lở loét hơn nữa do sức ép từ máu phụt trào ra.

_ Baku, dùng kỹ năng sương mù, che mắt chúng lại ! Không cho chúng hỗ trợ nhau !!

Baku ngoan ngoãn làm theo. Sợi dây thừng trên tay cậu vun vút trên không, rồi đập mạnh xuống đất vang lên tiếng rầm kinh thiên động địa. Một làn khói mờ ảo từ xung quanh người cậu bốc lên, dày đặc đến nỗi Du Liên, Mỹ Tiên không còn thấy được trận chiến diẽn ra như thế nào nữa.

Choang !! - Flatwoods thở dốc. Những cánh tay sặc sỡ ấy đã bị vỡ tan trước ma thuật bà Manananggal. Bây giờ hai demon đang trong thế bí, họ phải liên tục đỡ lấy vô số những cánh tay từ khắp nơi ồ ạt nhào về phía họ, không còn đường đâu mà lui.

_ Ngươi không sao ? Vết thương của ngươi lại hở rồi kìa ! May mà ta có thể chiến đấu theo cảm giác nên sương mù với ta không thành vấn đề.

_ Không, tôi không sao ! Dù sao máu quỷ của tôi nhiều gấp ba lần demon thường nên tôi chỉ mất chút thôi.

Biết tình trạng này kéo dài không xong, một chiếc đèn lóe lên trong đầu Flatwoods, anh thì thầm.

_ Bà Manananggal, có thể hóa rắn cho tôi một vũ khí sắc nhọn chút được không ?



Tôi sẽ lao xử lý tên Baku còn bà cố gắng chặn Slender giúp tôi.

_ Tất nhiên là được ! - Bản thân bà dường như cũng hiểu ý anh đang nói - Được ! Ta sẽ thu những mảnh vỡ để tập hợp chúng thành một lưỡi dao cho ngươi, nhưng nói trước... nó không được đẹp đâu đấy.

Choang choang choang !!! - Những mảnh thủy tinh liên tục vỡ tan theo ma thuật của bà Manananggal. Nhưng chúng không hề rơi xuống đất, tụ lại trên bàn tay Flatwoods một mũi lao sáng chói lấp lánh đầy sắc màu như cầu vồng phản chiếu dưới ánh mặt trăng.

_ Xong rồi đấy !! Hãy xem sức mạnh kỳ diệu của bà già đây !!!

Bà Manananggal, cầm tay Flatwoods, mạnh bạo quật thẳng anh xuống đất để thoát khỏi vòng vây và làn sương mù. Cầm trên tay mũi dao, anh nhào đến đối diện Baku giương nó ra. Càng nhìn nó, cậu càng phẫn nộ.

_ Ngươi... ngươi làm gì tuyệt phẩm của Jessica ??

_ Ồ ? ý cậu là cái này ? Tại tôi thấy nó đẹp nên tôi muốn tặng lại cho cậu bằng một hit combo ấy mà. - Flatwoods cười bỡn cợt.

Vút ! Keng ! - Du Liên lúc này thấy ở trên giàn đèn ánh sáng, Flatwoods và Baku lập tức nhào vào đấu tay đôi. Những sợi dây trên tay baku vung lên điêu luyện hòng đỡ được đòn tấn công của anh, đồng thời hướng đầu sợi tìm sơ hở luồn lách mà đâm bằng được anh. Ngay bản thân Flatwoods cũng không chịu thua, anh vừa cầm dao, vận dụng ngón võ karate học được khi là cảnh sát cơ động, vừa tạo sóng siêu âm duy trì năng lượng cho cơ thể. Vì anh biết, sóng siêu âm không hề có tác dụng với demon chuyên giấc mơ như cậu ta.

Bất ngờ, sợi dây của Baku trói được tay Flatwoods.

_ Xin lỗi. - Baku nhếch mép - Tôi thắng rồi.

RẦM RẦM RẦM !! - Baku vung dây, lập tức Flatwoods mất thăng bằng mà bị lôi đi, quật liên hoàn xuống nền đất đến cả bức tường cũng phải nứt nẻ sau mỗi cú va chạm của anh.

_ Mẹ kiếp !! Chắc mình điên với cái thằng nhóc này mất !!

Flatwoods còn chút tỉnh táo chực chờ đến khi anh ở trên đầu Baku liền cầm dao, cắt phăng ngang sợi dây trói. Huỵch ! - Nắm đấm của anh theo trọng lực phang ngay vào mặt Baku khiến cậu lảo đảo lùi ra sau vài bước. Nhân thời cơ, anh nhảy phốc ra đằng sau, quặp cổ cậu lại và cả hai cùng lao từ trên cao xuống đất.

_ Anh Asano !!!

ĐÙNG !! - Một trong cú vật ngã huy hoàng từ trước đến nay đã trở lại với Flatwoods (lần trước vật với demon Dover). Nay còn có sự hỗ trợ từ demon, khiến anh càng tăng thêm sức lực dồn nó vào cú kết liễu.

_ Baku !!! - Slender thấy Baku bị thua thảm hại liền thét lên.

Mọi thứ trong trận chiến vẫn tiếp diễn mà mọi người không hề hay biết, có một bóng demon đang quan sát họ từ xa. Bỗng, khóe môi hắn nhếch lên.

_ Xin chúc mừng, Slender, Baku. Các người đã hết giá trị lợi dụng.

Bùm !!! - Mọi người giật nảy mình. Một vụ nổ ngoài ý muốn bất ngờ nổ ra, lực của nó mạnh đến nỗi hất bay cả hai bên, mang theo ánh sáng trắng chói lòa cả mắt khiến họ không còn nhìn thấy gì nữa.

***

Trận chiến giữa hai đấu hai bây giờ trước mắt mọi người như một không gian trải đầy làn khói cùng những tia ánh sáng mơ hồ. Chúng đến từ đâu, họ không hề hay biết, nhưng có một điều chắc chắn, mọi người đang lạc nhau không ai tìm thấy ai. Flatwoods trong lốt Asano khó hiểu, ngay cả phe kẻ thù gồm Slender cùng Baku, ngay cả phe của anh có bà Manananggal, Mỹ Tiên và Du Liên cũng đã biến mất không một dấu vết.

_ Du Liên !! Bà Manananggal !!!! Mỹ Tiên !!! Mọi người đâu hết rồi ??

Chỉ trong một phút lơ là, Flatwoods đã không để ý mình lạc vào trong không gian này từ lúc nào.

Xung quanh dấu hiện sự sống không hề tồn tại. Trước mặt họ giờ đây chỉ có toàn là một màu trắng xóa không đường lối thoát. Dưới chân họ, thi thoảng lại phất lên một làn khói có hương thơm vô cùng dễ chịu. Cảm giác với Asano lúc này như có một cái gì đó rất quen thuộc. Anh vẫn không nhớ, mùi hương này là gì, đến từ đâu từ sâu trong ký ức của anh.

_ Asano.... - Flatwoods nói trong trái tim của Asano - Asano, cậu không được để tinh thần lung lay.

_ Không thể nào... Đây là...

Phải ! Khi họ chỉ cần quay lưng lai từ đằng sau, toàn bộ khung cảnh bây giờ đã chuyển thành bức tranh của một làng quê tại Nhật Bản - Quê hương của Asano. Nhưng anh bỗng cảm thấy, có một cái gì đó rất khác so với những gì anh đã nhớ.

Những cánh hoa anh đào của ngày nào năm nào đang đón chào không khí se lạnh. Cả khu phố bây giờ đang hồ hởi ra ngoài chơi xuân, tận hưởng thời tiết đẹp như chưa từng có. Người lớn mặc yukata truyền thống, trẻ con thì với những bộ đồ đủ kiểu khác nhau đa dạng sắc màu đang cùng rong đuổi chơi thả diều, đánh cầu,... Asano ngỡ ngàng đi nghía qua thử toàn bộ bức tranh. Thế nhưng, tưởng chừng đâu anh đang mơ, nhưng mọi người, cả người lớn người già lẫn trẻ con đều vẫy tay chào anh, tiếp chuyện với anh rất nồng nhiệt.

_ A... Cậu này... - Một cụ già từ đằng xa chạy đến Asano - ... huh... cậu có họ hàng xa gì với gia đình Nakamura hay sao thế ? Trông cậu giống y chang như đúc ông Nakamura lắm ý da !

Asano lặng người. Nhưng rất đúng ! Anh vẫn còn nhớ, ông già này chính là bác Masan hay chơi chung với anh từ năm tấm bé đến giờ.

_ Bác Masan !! Là cháu, Asano Nakamura đây ạ !! - Asano hứng hởi - Bác không nhận ra cháu sao ??

_ Không... Asano Nakamura... Bác chưa từng nghe thấy cái tên đó bao giờ...

Asano lại thêm lần nữa sững sờ trước câu nói của bác Masan.

_ Nhưng... nhưng... - Vận được sự bình tĩnh tối đa của mình, Asano đành thở dài rồi hỏi - Bác Masan, thế bây giờ đang là ngày mấy ? Tháng mấy vậy ạ ?

_ Ha ha ha, cậu còn trẻ thế mà đã lú lẫn rồi !! - Bác Masan cười rộ lên - Hôm nay là ngày 27 tháng 3 năm 199X kia mà !

Ngày 27... tháng 3... năm 199X... Asano run rẩy khắp người lẩm nhẩm lại trên từng ngón tay của mình. Rồi một sự thật khiến cho Asano phải rối ren trí óc cả lên. Đó chính là ngày anh được sinh ra !!!!

Asano tức tốc chạy đến một ngôi nhà trông khá giả với biển hiệu "Nakamura". Giữa không khí mùa xuân yên bình ấy, tiếng ồn phát ra từ đó rất nhiều, đó là tiếng khóc òa của một đứa trẻ sơ sinh, cùng với đó chính là tiếng gọi tha thiết của một đôi vợ chồng già.

Trong thân tâm Asano bỗng dấy lên nỗi buồn man mác.... Anh có nghe ông bà kể, mẹ đã qua đời ngay sau khi sinh anh ra...

Sẵn tính tò mò, Asano lò dò đi tìm khẽ hở để nhìn trộm, đây là lần đầu tiên anh có thể chứng kiến tận mắt người mẹ của anh. Đó là một người con gái vẫn còn rất trẻ, thân người nhỏ nhắn và nước da trắng muốt gần như đó là một sự hoàn mỹ của tạo hóa ban cho. Nhưng tạo hóa ấy đã nhắm nghiền đôi mắt của mình, để lại cơ thể yếu ớt của anh ở lại trong vòng tay ông bà ngoại.

_ Tôi xin lỗi, có vẻ như tiểu thư không thể qua khỏi cơn nguy kịch...

_ Ôi đúng là số phận... - Asano xót xa khi nghe thấy tiếng khóc than từ chính ông bà ngoại của mình - Chồng thì mất, ngay đến con gái chúng ta Ông trời cũng không nương tay... Chỉ còn lại đứa cháu trai phải sống mồ côi... Nhưng mà, mong con hãy yên nghỉ, Ayano... Bố mẹ yêu con rất nhiều.

Asano bỗng cảm nhận một thứ gì đó đè nặng lên trái tim, khiến hàng nước mắt đầu tiên bất ngờ lăn xuống trên gò má đầy sẹo của vị sĩ quan. Anh đã ngửi thấy được mùi hương thơm ấy, đó là mùi của mẹ anh.

_ Asano !!! Asano !! Tỉnh táo lại đi Asano !!!

Dù cho Flatwoods có kêu lên thế nào nhưng Asano vẫn không thể nghe thấy được. Hắn không ngờ, chỉ cần một bức tranh đó thôi cũng đủ có thể tác động đến tàn khốc tâm lý của Asano. Anh đã phải rơi nước mắt, nhiều đến chưa từng có. Tâm trí thì rơi vào trạng thái mụ mị, không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ được nữa.

Từng đợt dao động trong không gian khiến bức tranh ngày càng méo mó biến dạng, tạo thành một cơn lốc xoáy kinh hoàng như muốn cuốn phăng bất cứ thứ gì trên đường đi. Flatwoods dường như không thể điều khiển được thân thể của Asano nữa. Bất ngờ, choang ! sự giao ước giữa họ bị phá vỡ, Flatwoods bị trôi đi trong vòng xoáy của giấc mơ do Asano tạo ra.

_ GR..... - Flatwoods tức tối rít lên, đôi mắt của nó đã dần dà chuyển sang thành màu màu đỏ kinh dị - Slender !! Baku !! Hãy mau ra đây để phân thắng bại nào !!!

_ Vậy ra... đây là nỗi sợ của ngươi sao, Asano ?

Giọng nói này không phải của hai demon kia. Flatwoods bất ngờ nhìn thấy đâu đó giữa con lốc xoáy trắng xóa ấy, bóng hình của một người cưỡi trên lưng ngựa ung dung không hề ảnh hưởng gì trong không gian kinh khủng ấy. Mặc cho Flatwoods có đuổi theo thế nào đi nữa, nhưng nó lại càng mất dấu hẳn đi. Bây giờ tình thế lại càng khốn đốn làm sao khi chính bản thân một demon như Flatwoods lại đang bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi của Asano.

"Cẩm chướng, li li, mộc lan và râm bụt,

Nở đều, tô màu cho tâm hồn ta..."

_ Bài hát này ở đâu ra thế ??

***

_ Ui cha.... Mất dấu mọi người rồi, mình phải làm sao đây ? Nhưng mà... đây là đâu ?

Cũng giống Asano, Du Liên cũng bị đưa đi sang một thế giới hoàn toàn khác. Nhưng trông nó thật ma quái làm sao khi toàn bộ bức tranh nơi đây đều được tô vào một màu đen kinh dị khiến cô rùng mình một hồi. Hoa lá có, cây cỏ có, nhưng cô không hề cảm nhận được một chút gì gọi là "cái đẹp" từ chúng hết. Chúng như có cái gì đó khiến cô cảm thấy rất khó chịu, kèm theo đó là sự lo lắng sợ hãi.

Du Liên chợt sực nhận ra, cô đang quay trở về lại khu rừng Flatwoods,... nơi mà Asano đã giao ước linh hồn cho thế giới của Demon.

_ Neh, neh ? Du Liên ? Nhỏ này... Em không sao chứ ?

Du Liên ngỡ người ra, Asano đang lay lay một bên vai của cô. Anh ấy xuất hiện trước mặt cô... rất thật. Khác so với sau khi giao ước, cô có chạm thử vào gò má của anh, hơi ấm từ làn da và hơi thở của anh như đang truyền đến cho cô. Không lâu sau, giọt nước mắt hai bên má của cô chợt chực trào ra.

Không không không thể nào. Chắc chắn... mình đang nằm mơ ! Mình nhớ rõ ràng là Asano đã giao ước linh hồn cho Flatwoods rồi cơ mà ?? Nhưng mà tại sao anh ấy lại có thể...

Tóc đen, mắt xanh lục của ngày xưa... không phải là màu mắt đỏ như bao mọi ngày. Đã bao lâu rồi mình không được thấy đôi mắt đẹp thế này ???

Mình... mình không thích giấc mơ này một chút nào !!!!

_ Du Liên !!!!!

Bất ngờ, toàn thân Du Liên được bao bọc bởi cơ thể cao lớn của Asano. Hai người cùng quỳ sụp xuống, truyền đạt suy nghĩ cho nhau bằng những cử chỉ nhẹ nhàng thầm lặng. Hai tay của Du Liên trong vô thức nắm chặt lấy lưng áo của anh. Tại sao thế ??? Cảm giác rất thật !!! Không lẽ tất cả những chuyện xảy ra từ trước đến giờ là do mình nằm mơ sao ???

_ Du Liên, em khóc à ?

_ Đồ ngốc, Asano !! Em cảm thấy sợ lắm... Em vừa gặp phải cơn ác mộng rất là tồi tệ. - Du Liên ướt hết nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Asano - Em... em đã nhìn thấy chính em... đã bắn anh... bằng cây súng này.



Trong túi chuyên dụng của Du Liên có chứa cây súng ấy khiến cô hoảng sợ và ném nó đi thật xa...

_ Anh nói này Du Liên !! - Asano nắm chặt lấy hai vai của Du Liên. Trong bóng tối của khu rừng, cô có thể thấy ánh mắt của anh khẽ long lanh nhẹ trước ánh đèn pin như làn nước trong xanh - Anh đây vẫn còn sống, được chứ Du Liên ? Đừng khóc đừng sợ nha ! Có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em...

Ừ đúng, cô đã nghĩ rằng tất cả vừa rồi đều chỉ là do mình gặp phải ác mộng thôi. Cô mỉm cười mãn nguyện, dúi mặt mình vào lồng ngực của anh. Đã lâu lắm rồi, cô có thể cảm nhận lại được hơi ấm này, cùng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Cảm giác của một người sống như anh, khiến cô không còn biết được liệu còn được thứ gì hạnh phúc hơn không ?

Du Liên khẽ nhắm mắt lại, chìm trong dòng tương tư khôn nguôi.

_ Anh Asano, em có thể nhận thấy tim anh đang đập, nhận thấy hơi thở của anh khẽ phả vào mái tóc của em. Và em có ngửi thấy được mùi hương trên người của anh, đó là mùi...

... mùi máu sao ????

Du Liên bất ngờ mở mắt ra, bây giờ xuất hiện trước mắt cô là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Đúng là vậy, cô đang ở dưới nước, Asano cũng vẫn đang ôm lấy cơ thể của cô, nhưng lại toát ra cả một màu đỏ tươi như muốn nhuốm hết không gian nơi đây.

_ Anh... Anh Asano !!!!! Anh Asano !!!! Sao anh...

Du Liên thấy một vết thủng rất lớn ngay giữa ngực của anh. Đúng rồi, có có nhớ rất rõ, vết thương này chính do cô đã bắn anh!!

_ Anh Asano !!!! Tại sao lại thế ???? Em cứ tưởng đâu mọi thứ chỉ là giấc mơ theo đúng những gì anh nói mà ?? Không lẽ Ông Trời đã cho em quay trở lại thời gian này để chứng kiến thảm họa ấy thêm lần nữa sao ?? Không !!! Không thể nào !!!!! Aaaaaaaa !!!!!!!!!!!!!

Đột nhiên, Du Liên bất ngờ nhìn thấy từ trên cao có 1 vật thể to lớn quái dị lặn xuống nước, đúng với vị trí của cô và Asano. Cô nhận ra, đó chính là Flatwoods. Và đây chính là lúc giữa anh và Demon này giao ước linh hồn cho nhau.

"Flatwoods, mi thì biết gì về tao chứ ?"

"Kháng cự vô ích, Asano. Đôi mắt căm phẫn của ngươi đã nói lên tất cả. Ngươi đang hận ta vì đã lấy mạng của ngươi."

Nghe xong câu này, đột nhiên Du Liên có cảm giác như thời gian xung quanh mình đang ngừng trôi rồi vậy. Nếu theo như lời Flatwoods nói, "lấy mạng" cũng đồng nghĩa với việc Asano thật sự đã...

Mình chẳng hiểu gì cả... Nếu Asano thật sự đã chết. Vậy thì từ trước đến giờ, Asano ở bên cạnh mình rốt cuộc là ai ?

_ Du Liên, ngươi cũng không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra với thế giới của demon à ?

_ Là ai ???

Dòng nước mắt lã chã rơi đều và lăn xuống gò má của Du Liên. Đâu đó trong ánh sáng mơ hồ của dòng nước, cô có nhìn thấy nhân ảnh của một người cưỡi trên lưng ngựa thấp thoáng mờ dần chỉ còn là những vệt đen mơ hồ. Du Liên đoán, hẳn người đó là nam...

_ Này !! Chờ... chờ đã !! Tên kia, ngươi đang nói về chuyện gì kia chứ ?? Thế giới của demon, thế giới của Asano, của Manananggal, của Phong Nhã ra sao ?????

***

_ Haiz... Mọi người cũng lạc đâu mất tiêu rồi ta ?

Trong giấc mơ của Mỹ Tiên, cô thấy mình đang lang thang giữa một vùng đồng bằng tuyết rơi trắng xóa. Xung quanh chỉ có một màu đen của bầu trời đêm cùng màu trắng của tuyết, ngoài ra chẳng có nơi nào để nhận biết dấu hiệu của một sự sống cả. Những ngọn núi sừng sững cao ráo hai bên đường mòn, càng đánh bóng thêm vẻ hiu quạnh đáng sợ của khung cảnh cô đang đối mặt.

Thật sự, Mỹ Tiên cũng không biết mình đang ở đâu nữa...

_ Oa... lạ ghê ! Tuyết rơi thế này mà mình không hề thấy lạnh chút nào !! Ha ha ha !! Vậy chắc có khi mình đang nằm mơ !! Ủa mà... mình đang nằm mơ thật mà. Mình chỉ nhớ lúc đánh mọi người đang đánh nhau với Slender man - Baku thì tự dưng mọi thứ biến mất hết cả.

Nhưng vấn đề quan trọng là... mình đang ở đâu thế nhỉ ? Mình chưa hề gặp nó bao giờ.

Mỹ Tiên vẫn tiếp tục lần đường mò mẫm trong bóng tối như tìm kim dưới đáy bể. Song dù đi bộ hàng giờ cô vẫn chẳng hề nhìn thấy được đâu là lối sống duy nhất của mình.

Mỹ Tiên bắt đầu cảm thấy càng mất kiên nhẫn. Cô đã định nằm chờ chết trong đống tuyết rơi ấy nếu như không có...

"Ngủ đi... ngủ đi con ngoan...

Để con luôn quên đi bao nỗi buồn hôm nay,

Để con luôn nhận được món quà của ngày mai,

Để nụ cười của con thắp sáng cuộc đời..."

_ Ngộ thật chứ, giờ mình mới biết trời lạnh có thể khiến người ta nhìn thấy ảo ảnh kia đấy. Mà xí !! Là mơ mà, chả có gì gọi là hư cấu ở trong này hết a...

_ Thế cô định nằm chờ chết ở đây sao Mỹ Tiên ?

Mỹ Tiên quay phắt người lại. Là Manananggal, nó đang đứng hiên ngang từ đằng sau cô từ khi nào. Sắc mặt buồn rười rượi, mái tóc bạch kim không thay đổi, nhưng thật kỳ lạ làm sao khi cô lần đầu tiên thấy Manananggal mặc bộ áo khoác dài đến đầu gối, đi đôi bốt cao cùng chiếc khăn choàng cổ để giữ ấm.

Và trên hết, cô để ý thấy đôi mắt của nó. Đôi mắt của nó có tròng chứ không đen ngòm như trước kia. Chúng có màu xanh biếc thật đẹp, dù trong bống tối nhưng cô vẫn thấy nó long lanh như hai hòn ngọc bích.

Lẽ đương nhiên, Mỹ Tiên bỗng cảm thấy nghi ngờ về Manananggal.

_ Anh có phải là Manananggal ?

_ Không, tôi là Azale, Azale Norwooden. - Azale nở nụ cười mỉm trước Mỹ Tiên - Trông bạn thế kia chắc không phải là người của vùng chúng tôi ?

_ Ừ đúng rồi, mình là Mỹ Tiên, đến từ Việt Nam !

Mỹ Tiên niềm nở trả lời, song trong đầu cô liền sực nhớ sang vấn đề khác. Chả phải, hồi trước Manananggal đã từng lẩm nhẩm đến cái tên "Azale". Nhưng cô bé nhìn người con trai đối diện thấy có cái gì đó rất khác với người cô từng biết. Cô nhìn vào đôi mắt hiền từ, không một chút gì lóe lên những tia của nhiêu phi vụ giết người moi tim điên loạn, thật chẳng giống Manananggal bình thường chút nào ! vậy hẳn có khi, người đang đứng với cô không lẽ... là Azale thật !

- Nhưng cho mình hỏi... ở đây là đâu ?

Ánh mắt của Azale bỗng quay về phía đằng sau và ngước lên trời, như đang ngắm nhìn về phía những vì sao ở trên bầu trời vô định.

_ Mọi thứ của cuộc đời tôi đều bắt đầu từ nơi đây. Bạn có thể xem nơi nay trông giống như một chốn chó ăn đá, gà ăn sỏi vậy thôi. Nhưng khi mùa xuân đến, nó sẽ rất đẹp vô cùng.

Azale dứt câu, bỗng nhiên không gian xung quanh hai người như bị nổ tung. Những trận tuyết rơi mới vừa nãy còn ào ạt không ngừng. Vậy mà bây giờ, chúng đã biến mất, thay vào đó là cả một cánh đồng hoa lá đầy sắc màu trải dài như có thể chạm vào đường chân trời. Nắng đi lên, khiến bầu không khí thật ấm áp, gió thôi vi vu đung đưa những lá cây khiến chúng kêu xào xạc không ngớt.

Nhưng với Mỹ Tiên, thay vì kinh ngạc, cô lại...

_ Oa !!!!!!! Tuyết !!!!! Tuyết yêu vấu của tui !!!! Tuyết đi đâu hết rồi ???????

_ Đây là khu rừng ranh giới của đất nước Liên Xô chúng tôi.

Azale nén cười trước thái độ của Mỹ Tiên mà từ tốn giải thích.

_ Thật phi thường !!!! Manananggal... Ủa nhầm, Azale ! Bạn cứ như có thể điều khiển mọi thứ trên đời này vậy !!!! - Mỹ Tiên trầm trồ khen ngợi.

_ Không, thật ra chính bản thân bạn đang điểu khiển nơi này. Tôi chẳng qua là hình ảnh phản chiếu của Manananggal trong giấc mơ của bạn.

_ Ủa nói vậy chả nhẽ... mình tưởng tượng ra bạn ????

_ ...tôi cũng chẳng biết nên giải thích thế nào bởi câu chuyện thật sự nó rất dài dòng. Nhưng tạm thời bạn có thể hiểu như thế.

Azale bối rối trả lời.

_ Hiện giờ, dòng chảy trong linh hồn Azale tôi, dòng chảy của địa ngục, của thế giới demon chúng tôi đang rơi vào tình trạng hỗn loạn. Tôi đã cứu bạn thoát chết khỏi vụ nổ, tôi đã nhập hồn vào giấc mơ để tranh thủ nói chuyện với bạn, bạn Mỹ Tiên.

_ Azale, bạn có trăn trở gì muốn nói gì với mình a ?

Mỹ Tiên thấy, Azale buồn bã gật đầu.

_ Phải, tôi cần bạn giúp để thay đổi lịch sử. Trong khi đó, liệu bạn có thể bỏ chút thời gian để nghe chút câu chuyện của tôi ?

... tất cả mọi chuyện, về thế giới demon...

... về mọi thứ của hình thức người và ma quỷ giao ước linh hồn cho nhau...

... và trên hết, chuyện về quá khứ của Manananggal và Azale, nơi cả hai chúng tôi được sinh ra...

_ Thật... thật... thật sao ??? Azale ??? Bạn sẽ kể cho mình nghe cả quá khứ, cả ký ức hồi nhỏ của Manananggal ??

_ Tôi xin thề. Mặt khác Mỹ Tiên này, tôi cũng muốn... - Azale cúi mặt trầm giọng xuống, khiến mái tóc bạch kim che đi đôi mắt như đang cầu xin - ... xin bạn... hãy cứu hai chúng tôi.

Thế là trong giấc mơ, Mỹ Tiên đi theo Azale trên dãy núi cao hiểm trở, hướng về ánh bình minh đang sắp ló rạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [12 Chòm Sao] Ghost Opera

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook