Chương 20: Bài hát thứ 14 (ending): Khởi đầu của mọi chuyện
TuyanUnion
29/12/2016
Vie: Minh họa chap này là Camelia Norwooden aka mama ruột của
Azale-Manananggal :3 *quắn quéo* Nếu được miêu tả kỹ hơn trong truyện,
có thể Camelia sẽ còn đẹp hơn trong tưởng tượng mọi người nhiều
>w<
Đợi đến khi những thước phim trong hồi ức 600 năm trước của Azale kết thúc một hồi lâu, Mỹ Tiên dường như không thể nào ngăn được dòng nước mắt của mình. Cô bé khóc, vì cô lo sợ đâu thời gian sau này, làm sao cô có thể yêu được một người đã chết ?! Tình yêu cô chôn giấu bấy lâu liệu sẽ có kết thúc như thế nào, cô không biết được. Nhưng dường như Mỹ Tiên đã xác định trước mắt, khả năng vỡ tan của nó cao hơn là sự hy vọng.
_ Bạn không sao chứ ?
_ Mình ổn mà.
Azale ngồi cạnh Mỹ Tiên, vỗ về cô bé. Cô đón nhận bàn tay của Azale mà đứng thẳng dậy. Trên tay cô bé, chiếc khăn mùi xoa vẫn còn đó và dường như thấm hết cả nước mắt nước mũi của cô bé.
_ Tôi xin lỗi. - Azale buồn bã nói - Đáng lý tôi không nên kể cho bạn nghe câu chuyện này.
_ Ít nhất bạn đã cho mình sự thật về Manananggal, nên mình ổn mà. - Mỹ Tiên rối rít đáp - Vậy Azale, bạn đã kể chuyện này cho ai nghe ngoài mình chưa ?
_ Chưa bao giờ.
Azale lắc đầu.
_ Bạn là linh hồn đầu tiên được trực tiếp kể về ký ức hai chúng tôi. Mức độ tàn khốc của nó có lẽ vượt quá sức chịu đựng của bạn. Tôi xin lỗi, đáng lý tôi đang lường trước, tôi lo đâu câu chuyện này có thể khiến bạn bị ám ảnh sau này.
_ Không sao, mình nói mình không sao mà ! Mình coi vậy chứ mình lạc quan lắm ! - Rồi Mỹ Tiên a lên sau khi nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa Azale đưa cho cô bé - À chết ! Khăn mùi xoa ướt hết nước mắt nước mũi mình rồi. Để mình ra đó giặt sạch rồi trả lại cho bạn cho !
Mỹ Tiên định đến chiếc vòi fontaine gần đó để giặt chiếc khăn mùi xoa thế nhưng mà khung cảnh trước mắt cô bây giờ lại biến mất từ khi nào cô bé không hề hay để ý, chỉ còn là một không gian màu trắng xóa cũng với một hương thơm dễ chịu vô cùng ngần. Trong cái sự bất tận đó, dường như chẳng có gì, chẳng có ai ngoài cô cùng Azale.
_ Đoạn ký ức của bạn vẫn còn kìa, Azala ? Hình như cái này là sương mù ? - Mỹ Tiên ngó nghiêng xung quanh - Azale, sương mù dày quá. Mình không thể nhìn thấy được. Nơi này là ở đâu thế ?
_ Uhm... Thật ra bản thân tôi cũng không biết nên gọi nó là không gian gì nữa. - Azale đáp - Nhưng đó là nơi ranh giới giữa thế giới âm và dương, một khoảng không chẳng có gì cả. Không vui, không buồn, không đau,... chẳng có gì sất !
Trong ký ức của chúng tôi, đây lại là nơi tôi đã gặp người mẹ thứ hai của mình - bà Manananggal...
_ Ahhhhh !!!! Ra là thế à ??? - Mỹ Tiên trầm trò kinh ngạc.
Đâu đó đằng xa, bóng hình của bà Manananggal đến đón linh hồn Azale. Sau một hồi thuyết phục bật khóc nhớ mẹ, cuối cùng Azale mới mềm lòng. Nó rụt rè, cho phép bà bế nó lên và ru nó ngủ hệt như người mẹ đầu tiên Camelia.
Khi Mỹ Tiên có lại gần quan sát thì phải há hốc mồm kinh ngạc, bà Manananggal khi mới nhận nuôi Azale... trộng vô cùng rất trẻ đẹp như người thiếu nữ mới bước vào tuổi 20. Thế mà, thời điểm hiện tại, trông chẳng khác gì một bà già trung niện 50 hay 60 tuổi.
~~ ( Bà Manananggal *đạp Mỹ Tiên*: Dám hỗn xược với bà già là không xong đâu !!! ) ~~
_ À... không phải như bạn nghĩ đâu... - Azale cười trừ - Thật ra dung nhan Mẹ không hề thay đổi trong suốt hơn 600 năm. Thật chất, khi ấy Mẹ đã hóa phép để cho tôi không sợ mà gần gữi với bà hơn. Vì từ bé, ngay cả khi tôi còn sống, tôi vốn rất sợ những bà già...
~~ (Bà Manananggal *đạp Azale*: Ta có cái quái gì mà tụi bây phải sợ chứ ???) ~~
***
Dù đã chết, nhưng linh hồn của Azale vẫn được bà Manananggal hóa phép để có thể lớn lên như bao đứa trẻ khác. Trong khoảng không vô định ấy, chỉ có hai mẹ con Manananggal và Azale tồn tại. Họ đã mất khoảng thời gian khá lâu để Azale có thể hòa hợp với cuộc sống của bà hơn.
" Mẹ... đang ăn gì... mà ghê vậy ạ ?"
"À nó không gớm ghiếc gì đâu con. Mấy cái đang đập thình thịch đầy máu thế này là tim sống của những con người thuần khiết. Con nên ăn thử xem đi, nó ngon lắm."
"Nhìn ghê thật đấy ạ..."
Azale mặt xám lại khi bà Manananggal đưa cho nó một quả tim. Nó định tìm một chỗ nào đó để nôn, nhưng không thể.
"Azale, con bây giờ không còn là con người bình thường nữa.
Con cứ ý thức rằng: Con đã chết. Nên con có thể ăn nó."
Bà Manananggal đang chăm chút đan áo cho Azale mà nhẹ nhàng đáp.
"Tim, vốn dĩ là nơi hội tụ nhiều linh khí của con người nhất, con nên ăn nó để tồn tại. Có thể con nhìn thấy nó gớm vậy thôi nhưng chưa thử một lần thì sao biết nó ngon hay dở ?"
Azale không dám phàn nàn gì nữa mà ngoan ngoãn nhíu mày rồi cắn thử một miếng. Rồi nó trợn mắt, nó không tin những gì bà Manananggal nói, nó cảm thấy những quả tim này rất ngon !
Lúc này, Mỹ Tiên tội nghiệp của chúng ta có một trận nôn thốc nôn tháo trước khung cảnh kinh dị thế này.
_ Azale... - Mỹ Tiên rùng mình, nấp sau lưng Azale - Mình thật sự chẳng thể tưởng tượng nổi cái vị giác của bạn sau khi chết sẽ dị thường như thế nào. Nhưng nếu mình là bạn, chắc chắn mình thà chết đói còn hơn là phải ăn nó !
_ Ha ha ha, thôi như thế là đủ rồi. - Azale bật cười - Còn bây giờ, tôi sẽ tua nhanh, chúng ta sẽ đến câu chuyện cuối cùng, mà cũng là câu chuyện quan trọng nhất trong ký ức của Azale tôi.
Azale khẽ vung tay thì khung cảnh cũng ngày một được tua nhanh hơn. Suốt mười sáu năm trong không gian hư vô này, Mỹ Tiên thấy rất rõ, Azale trong ký ức lớn lên như thổi. Từ một cậu bé con mới chỉ ba tuổi đầu, bây giờ nó cứ thế mà lớn lên, rồi được học ngôn ngữ âm, rồi cả đánh chiến đấu do bà Manananggal truyền dạy cho.
"Azale, dừng lại nào con. Ta nói này..."
Bà Manananggal đứng nhìn nó mà gãi cằm đăm chiêu.
"Kỹ năng vung lưỡi hái giết người của con quá hạn chế. Con sẽ không tìm được quả tim sống độc lập với tình trạng thế này đâu !
Bản thân ta cũng không hiểu, ta quan sát thấy kỹ năng võ thuật của con rất tốt. Nhưng lúc truyền lực vào thanh lưỡi hái thì tại sao con lại yếu thế nhỉ ?"
"Con đã cố hết sức rồi chứ..."
Azale thở hồng hộc, thả thanh lưỡi hái xuống đất và nằm lăn kềnh ra.
"Tại sao thế chứ... Con cũng không muốn vào phụ thuộc vào Mẹ mãi."
Bỗng, Azale quay mặt khi nghe thấy tiếng a lên từ bà Manananggal. Bà nảy ra sáng kiến, hỏi nó.
"Azale, từ trước đến giờ, con có sở trường gì không ?"
"Dạ không." - Azale ngoan ngoãn trả lời - "Con chỉ có thể hát được thôi. Ngày xưa, mẹ Camelia đã dạy con hát."
"Không đâu !! Hát cũng là một kỹ năng rồi !! Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ ??
Chi bằng ta có thể biến đổi kỹ năng của con. Có thể sẽ hơi kỳ quặc nhưng nếu con áp dụng được tốt, đó sẽ là một sức mạnh vô cùng đặc biệt nếu con sử dụng thành thạo. Con có thể xem như, đây là một món quà Mẹ tặng cho con."
"Thật sao ạ ???"
"Giờ thì, Azale. Hãy ngước cổ lên cho Mẹ !"
Mỹ Tiên rùng mình khiếp đảm khi thấy một luồng chất khí chết người phả ra từ khóe miệng bà. Chúng tập hợp trên bàn tay gân guốc xương xẩu thành một đốm ánh sáng nhỏ xíu màu đỏ chết người. Đốm sáng ấy được bàn tay bà truyền lên, áp chặt sâu vào cổ của Azale.
"Xong rồi đấy Azale, từ nay trở đi, con có thể sử dụng giọng ca của mình làm vũ khí giết người. Có vẻ nhìn chung... demon giết người bằng lời hát... nghe hơi kỳ quặc chút."
Bà Manananggal cười đắc thắng.
"Công dụng của mỗi bài hát khi con hát lên, nó sẽ giúp con giải phóng sức mạnh trong linh khí demon mà Mẹ đã truyền cho con ngày xưa. Con sẽ không chỉ mạnh hơn khi dùng được một phần sức mạnh từ Mẹ trong trạng thái giao ước, mà còn tăng sức hấp dẫn trong giọng hát để con dễ dàng thu hút con mồi hơn.
Ngoài ra, ma thuật của Mẹ sẽ giúp giọng hát của con làm khuấy nhiễu thần kinh bất kỳ sinh vật nào khiến chúng sợ hãi gấp bội lần.
Cái khó là... con phải tự thân sáng tác lời hát cho riêng mình mà thôi."
"Vâng !! Con hiểu rồi !! Con cảm ơn Mẹ !!" - Azale cười phần khởi rồi cúi gập người xuống trước bà Manananggal.
"Vậy Azale con sẽ đặt tên cho sức mạnh này là GHOST OPERA !!!"
_ Đó là mười sáu năm sau cái chết của tôi, lúc này tôi đã giống với Manananggal hiện tại. - Azale nói
Và rồi sau đó, sau khi luyện tập và dày công sáng tác lời hát, tôi đã cùng Mẹ chuyển nhà ra ngoài thế giới cõi dương và sống bằng cách ăn thịt những người thuần khiết. Tôi có thể giao ước với Mẹ hoặc đánh nhau độc lập.
Nhưng... trong số các nạn nhân, Mỹ Tiên, bạn là người duy nhất sống sót khỏi tay tôi đấy !
_ Quả đúng là một câu chuyện dài... - Mỹ Tiên mỉm cười.
Nhưng cũng thật vi diệu !! Cuối cùng mình đã hiểu được hết tườm tật mọi câu chuyện về Manananggal ! Vậy mà bấu lâu nay, Manananggal không hề cho mình biết cả !
_ Nhưng đây mới chỉ là dòng ký ức trong cơ thể Azale này của tôi thôi. Manananggal và tôi dù là một, nhưng ký ức mỗi linh hồn chúng tôi không ai là hoàn thiện cả.
Tại sao Azale tôi là demon ? Liệu linh hồn anh Stefan, và cả mẹ Camelia của tôi đã đi đâu sau khi tôi chết đi ? Bố tôi là ai ? Tôi không nhớ. Tôi đoán câu trả lời nằm trong cơ thể Manananggal mọi ngày mà cô thường hay nhìn thấy, thường tiếp xúc bấy lâu nay.
Có thể có thứ gì đó đã tác động khiến ký ức cả hai chúng tôi bị xẻ đôi. Chúng không liền mạch, tách rời nhau ra nên cả hai chúng tôi không thể nhớ ra: Thật chất, chúng tôi là ai ?
_ Okie !! - Mỹ Tiên bật ngón cái - Khi nào Manananggal bình tĩnh, mình sẽ hỏi anh ấy !!
Cơ mà, mình thắc mắc. Mình có thể làm gì để cứu bạn, sau khi bạn đã kể cho mình nghe ký ức ?
_ Vâng ! Đây là câu hỏi tôi mong chờ nhất đấy ! - Azale phấn khởi.
Vì câu chuyện tiếp theo đây, nó hoàn toàn liên quan đến bạn, Mỹ Tiên ! Mọi thứ sắp tới diễn ra hoàn toàn phụ thuộc vào bạn !
***
Khung cảnh trong giấc mơ Mỹ Tiên do Azale dẫn đến khiến cô bé há hốc miệng không nói lời nào vì kinh ngạc. Cô cùng Azale đang đứng trên thành phố Sài Gòn ! Góc nhìn từ trên cao xuống khiến khung cảnh nhấp nháy ánh đèn như đom đóm trong màn đêm thật đẹp biết bao !
_ Hể ?? Không phải chứ ?? Đây là Sài Gòn kìa !! - Mỹ Tiên a lên thích thú.
_ Sài Gòn - Việt Nam năm 2015, quả là một thành phố thật đẹp và sung túc. Bạn nhớ đây là khoảng thời gian nào chứ ? - Azale cười.
_ Hỏi mình, mình biết hỏi ai... - Mỹ Tiên nhíu mày đáp.
_ Vậy ta sẽ đi xuống do thám tình hình chút.
Azale dẫn Mỹ Tiên đáp xuống mặt đất, nơi con đường rộng lớn với hàng trăm xe máy phóng vụt qua đường vòng xoay. Họ đi bộ quanh trung tâm thành phố, tưởng chừng những khung cảnh lung linh từ vô số đèn led đầy đủ sắc màu trang trí ở những con đường trung tâm với cô bé hoàn toàn bình thường. Nhưng ngược lại, đi đến đâu, Azale nhìn ngước lên nhìn chăm chú với ánh mắt trầm trồ đến đấy. Bấy giờ Mỹ Tiên đoán, dường như đây là lần đầu tiên Azale được nhìn thấy chúng.
_ Đẹp thật đấy chứ - Azale cảm thán - Nếu như mình còn sống, có lẽ mình muốn sẽ ở đây để ngắm cảnh suốt thế này.
_ Nhưng mà... - Mỹ Tiên thắc mắc - Azale, tại sao bạn dẫn mình đến đây ?
_ Ồ xin lỗi, tôi sẽ vào vấn đề chính !
Chỉ với một búng tay của Azale, Mỹ Tiên bất ngờ nhìn thấy nổi bật trong dòng người, là một màu đen hắc ám ở ven đường cách đây không xa. Một bóng người giấu mặt, ẩn trong tấm áo chùm đang đi lướt ngang qua mọi người, mang một sắc khí bí ẩn. Nhưng khi Mỹ Tiên nhìn xuống đôi giày con người thì không khỏi ngây người ra.
_ Ma... Manananggal kìa !! Là Manananggal phải không ?? Nhưng sao cậu ấy lại ở ngoài đường chứ không phải ở Phòng thí nghiệm ma như bình thường ??
_ Ừ đúng rồi, đây là thời điểm khi Manananggal và bạn chưa gặp nhau. - Azale đáp - Mỹ Tiên này...
_ Sao thế ?
_ Nhiệm vụ của cả hai ta, là phải tìm cách để Mỹ Tiên và Manananggal của thời điểm đó được gặp nhau... - Azale trầm giọng xuống, mang nét thoáng buồn - Mỹ Tiên, sau khi Azale tôi chết đi, tôi sẽ trở thành Manananggal. Tôi có một điều ước mà chỉ có bạn, mới có thể giúp tôi thực hiện được.
Nhưng trước tiên, nhiệm vụ của hai ta là phải tìm cách giúp bạn và tôi được gặp nhau, hai ta phải bảo vệ cho Mỹ Tiên trong đoạn ký ức này khỏi mọi bất trắc có thể xảy ra !
Mỹ Tiên như nghe thấy tiếng sét nổ ầm bên tai. Bấy giờ, trong đầu cô bé bỗng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hồi trong quá khứ của mình trong lần gặp gỡ đầu tiên, tất cả những cuộc dàn xếp của cô bé và Manananggal được gặp nhau không phải do định mệnh, mà là... do chính bản thân CÔ BÉ sắp đặt.
_ Không thể tin được... - Mỹ Tiên phải mất 5 phút để não tiêu hóa hết mọi chuyện rồi ồ lên - Okay !! Azale !! Mình sẽ tìm cách để cho Mỹ Tiên và Manananggal được gặp nhau !! Sau này, bạn muốn có điều ước gì, mình có thể giúp !!
Azale không trả lời, chỉ đáp lại cho Mỹ Tiên bằng nụ cười mãn nguyện. Nó dẫn cô bé vào ngôi trường Đông Bắc Mekong, phòng sinh hoạt Phòng thí nghiệm ma. Mỹ Tiên nhớ, trước khi gặp Manananggal, khi ấy Câu lạc bộ mới thành lập, chỉ có một đứa siêu quái dị như cô bé là thành viên duy nhất. Những học sinh còn lại cũng có tham gia, nhưng được một ngày sau thì làm đơn xin chuyển sang Câu lạc bộ khác. Thật sự với Mỹ Tiên có chút buồn bã nhưng cô bé vẫn tiếp tục mở cửa Câu lạc bộ và nuôi hy vọng đâu, liệu sẽ có ai đó cùng tâm sự, cùng chung sở thích với cô bé.
Mỹ Tiên trong thước phim ký ức của Azale khi đó đang ở trong phòng sinh hoạt. Cô ngồi vẽ vời lung tung hình ảnh demon chép từ máy tính, được nửa tiếng sau, khi tất cả xong xuôi, cô bé vì mệt mà ngủ gục ngay tại chỗ. Mỹ Tiên đã nhớ ra !! Chính lúc này, cô mới biết Manananggal là ai !!
_ À !!! Lúc đó, mình đã gặp bản thân mình trong giấc mơ. Mình thấy con người kia của mình giới thiệu về Manananggal !! - Mỹ Tiên a lên hiểu ra.
_ Bạn hiểu vấn đề rồi đấy, mình sẽ giúp hai bạn kết nối được với nhau qua con đường giấc mơ. - Thấy phản ứng của Mỹ Tiên, Azale càng hài lòng hơn - Tôi sẽ cho hai bạn một chút không gian riêng tư vậy.
"Mỹ Tiên, tớ tìm được cho cậu một người bạn rồi ! Cậu ấy không chỉ là ngầu lòi, hát hay, đánh nhau rất giỏi và rất máu chiến !! Mà cậu ấy còn có đam mê với demon giống cậu nữa !!"
Azale lén nghe trộm, thì đỏ bừng hết cả mặt khi nghe Mỹ Tiên phiên bản hiện đại đang PR nó cho bản thân cô bé.
"Hế hế !! Nghe hấp dẫn thế !! Là ai vậy ?"
"Hãy tin tớ !! Ngày mai, hai cậu có thể gặp nhau tại nhà thờ A cách trường không xa đâu !!"
"Tớ chưa bao giờ gặp bạn đó. Chắc là khởi đầu cho một bộ ngôn tình à ??"
"Rồi cậu sẽ biết, tớ chỉ tiết lộ cho cậu nhiêu đó thôi ! Nói trước là đừng có mà nổi đóa tính hám trai lên khi thấy cậu ta nha.
Tên cậu ấy là... Manananggal."
*** CÒN AI NHỚ BÀI HÁT THỨ 1 KHÔNG NÀO ? ^^ ***
_ Nguy hiểm quá !!
PHẬP !!
Mỹ Tiên phiên bản hiện đại sững người ra. Chỉ với một thanh lưỡi hái, toàn thân cô bé bị Manananggal chặt ra làm đôi chéo qua vai, xuyên qua ngực và ổ bụng cô cũng tách ra làm đôi. Nhưng khi thấy chiếc xe cảnh sát bất ngờ ập đến, Manananggal khi ấy với ánh mắt thèm khát của quỷ dữ định lấy tim của cô thì buộc phải rút lui.
_ Ơ không lẽ... - Mỹ Tiên nuốt nước bọt - Định mệnh... Kinh khủng thật !! Khi đó nguyên người mình bị chặt gần ra làm đôi rồi này !!
_ Tôi sẽ chữa cho bạn !
Azale bước lại gần thây nằm bất động ngay giữa vũng máu của Mỹ Tiên. Bàn tay nó đặt lên người cô bé, niệm câu thần chú, bất ngờ vũng máu xung quanh chảy ngược trở lại vào người Mỹ Tiên. Ngay cả làn da, ngũ tạng và cơ cũng từ từ liền lại y như không có chuyện gì xảy ra !!
_ Oa, hèn chi khi ấy mình mới nghĩ, mình tưởng mình đã chết rồi nhưng mà... mình đã không hiểu vì sao khi mình đem vào bệnh viện, mình chỉ bị thương nhẹ thôi !
_ Chuyện này có vẻ gay rồi đây. - Azale thở dài - Nếu vậy Mỹ Tiên khi đó phải làm sao để vượt qua nỗi đáng sợ do tôi để lại sau khi bị băm ra làm đôi thế kia...
_ À không không sao đâu !! - Mỹ Tiên nhớ lại rồi mỉm cười, xua tay trấn an Azale - Khi đó bạn hoàn toàn an tâm, mọi thứ từ nay về sau không hề có chúng ta can thiệp, mình và bạn có thể gặp nhau được !
_ Nhưng mà...
_ Thứ nhất, do sở thích về demon của mình ! Nên mình không ngại nguy hiểm mà được gặp những thành phần bí ẩn giống như bạn. Thứ hai...
Azale nghệch mặt khi Mỹ Tiên loi nhoi tiến sát, ôm chặt lấy nó mà quắn quéo thét lên.
_ ... mình thích mấy anh chàng Nga đẹp trai dễ thương kiểu TIỂU-MỸ-THỤ như bạn !!!!!!!
Trong đầu Azale bấy giờ ong ong ba chữ "Tiểu", "mỹ" và "thụ" mà khóc không ra nước mắt.
***
Mọi chuyện diễn ra cuối cùng đã đúng trong ký ức của Mỹ Tiên. Azale thấy thành quả liền nở nụ cười.
_ Mỹ Tiên, cảm ơn bạn !
Đột nhiên Mỹ Tiên thấy thân thể của Azale ngày một mở dần và tan biến trong không khí.
_ Azale ?? Người... người bạn đang biến mất kìa !!
_ Vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và của bạn nữa. - Azale đáp - Bây giờ Mỹ Tiên này, khi bạn đã biết được một phần mọi chuyện của Manananggal và tôi, chúng tôi chỉ muốn nhờ bạn thực hiện ước nguyện của chúng tôi.
_ Ước nguyện của hai người là gì ?
_ Tôi không nhớ, vì ước nguyện ấy được cất trong cơ thể của Manananggal hiện tại mà bạn thường hay gặp.
_ Nhưng mà... Manananggal bây giờ đang bị rối loạn ký ức !!! Làm sao mình có thể...
_ Chuyện này phụ thuộc vào bạn nữa. Bạn có thể giúp cậu ấy trở về trạng thái bình thường, bằng cách ép cậu ấy nói ra, ước nguyện thật sự của chúng tôi.
_ À.. Okie ! Mình hiểu rồi ! Mình sẽ cố !!
Lúc này, không gian bắt đầu bao phủ một máu trắng xóa. Azale trong mắt cô cũng bị ánh sáng làm chói lòa đôi mắt, không còn nhìn thấy được nữa.
_ Mình sẽ đưa linh hồn bạn nhập trở lại thân xác. Lúc ấy, Mỹ Tiên này, bạn đã có thể hành động ngay bây giờ. Vì thời gian không còn nhiều, Manananggal của hiện tại còn đang gặp nguy hiểm !
_ Cứ để đó cho mình !!
_ Mỹ Tiên, cảm ơn bạn rất nhiều. Dù đây là lần đầu, nhưng cũng sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Tôi rất vui khi gặp một người dễ mến như bạn.
_ Tạm biệt Azale !!
***
Mỹ Tiên từ từ mở đôi mắt của mình ra thì cô thấy mình đang ở trong bệnh viện với mùi thuốc quen thuộc xộc vào khoang mũi. Cô bé lim dim ngồi dậy, thì trước mắt cô giờ đây là khung cảnh bệnh viện. Ngoài ra, cả Du Liên, cả Asano cho đến giờ cũng vẫn chưa tỉnh dậy. Mỹ Tiên ngước qua, cô bất ngờ khi có thêm cả Jessica, Morgan cũng đang nằm viện.Các bác sĩ cũng đành phải bó tay và xem như một cuộc hôn mê.
Ngay đến demon Flatwoods cũng đã biến mất. Bà Manananggal thì lại biệt tích...
Mỹ Tiên không biết, rốt cuộc kết thúc trận chiến này ra sao ? Cô chỉ có biết được mình là người tỉnh lại đầu tiên. Và dường như, mọi người vẫn còn bị mắc kẹt trong giấc mơ.
Hôm sau, Mỹ Tiên đi dạo ngoài khuôn viên bệnh viện theo lời bác sĩ để lấy lại tâm lý. Càng nhớ về giấc mơ cùng Azale, Mỹ Tiên siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm.
_ Azale đã nói anh ta và Manananggal vốn dĩ là một. Nhưng tại sao mình thấy tính tình hai người rất khác nhau rõ rệt !! Tại sao khi đề cập đến Manananggal, Azale nói "chúng tôi" mà không phải là "tôi". Mình cảm thấy rất vô lý !!
Manananggal hiện giờ đang gặp nguy hiểm !! Azale nói thế là sao chứ ?? Mình phải làm sao để cứu được Manananggal đây ??
Đợi đến khi những thước phim trong hồi ức 600 năm trước của Azale kết thúc một hồi lâu, Mỹ Tiên dường như không thể nào ngăn được dòng nước mắt của mình. Cô bé khóc, vì cô lo sợ đâu thời gian sau này, làm sao cô có thể yêu được một người đã chết ?! Tình yêu cô chôn giấu bấy lâu liệu sẽ có kết thúc như thế nào, cô không biết được. Nhưng dường như Mỹ Tiên đã xác định trước mắt, khả năng vỡ tan của nó cao hơn là sự hy vọng.
_ Bạn không sao chứ ?
_ Mình ổn mà.
Azale ngồi cạnh Mỹ Tiên, vỗ về cô bé. Cô đón nhận bàn tay của Azale mà đứng thẳng dậy. Trên tay cô bé, chiếc khăn mùi xoa vẫn còn đó và dường như thấm hết cả nước mắt nước mũi của cô bé.
_ Tôi xin lỗi. - Azale buồn bã nói - Đáng lý tôi không nên kể cho bạn nghe câu chuyện này.
_ Ít nhất bạn đã cho mình sự thật về Manananggal, nên mình ổn mà. - Mỹ Tiên rối rít đáp - Vậy Azale, bạn đã kể chuyện này cho ai nghe ngoài mình chưa ?
_ Chưa bao giờ.
Azale lắc đầu.
_ Bạn là linh hồn đầu tiên được trực tiếp kể về ký ức hai chúng tôi. Mức độ tàn khốc của nó có lẽ vượt quá sức chịu đựng của bạn. Tôi xin lỗi, đáng lý tôi đang lường trước, tôi lo đâu câu chuyện này có thể khiến bạn bị ám ảnh sau này.
_ Không sao, mình nói mình không sao mà ! Mình coi vậy chứ mình lạc quan lắm ! - Rồi Mỹ Tiên a lên sau khi nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa Azale đưa cho cô bé - À chết ! Khăn mùi xoa ướt hết nước mắt nước mũi mình rồi. Để mình ra đó giặt sạch rồi trả lại cho bạn cho !
Mỹ Tiên định đến chiếc vòi fontaine gần đó để giặt chiếc khăn mùi xoa thế nhưng mà khung cảnh trước mắt cô bây giờ lại biến mất từ khi nào cô bé không hề hay để ý, chỉ còn là một không gian màu trắng xóa cũng với một hương thơm dễ chịu vô cùng ngần. Trong cái sự bất tận đó, dường như chẳng có gì, chẳng có ai ngoài cô cùng Azale.
_ Đoạn ký ức của bạn vẫn còn kìa, Azala ? Hình như cái này là sương mù ? - Mỹ Tiên ngó nghiêng xung quanh - Azale, sương mù dày quá. Mình không thể nhìn thấy được. Nơi này là ở đâu thế ?
_ Uhm... Thật ra bản thân tôi cũng không biết nên gọi nó là không gian gì nữa. - Azale đáp - Nhưng đó là nơi ranh giới giữa thế giới âm và dương, một khoảng không chẳng có gì cả. Không vui, không buồn, không đau,... chẳng có gì sất !
Trong ký ức của chúng tôi, đây lại là nơi tôi đã gặp người mẹ thứ hai của mình - bà Manananggal...
_ Ahhhhh !!!! Ra là thế à ??? - Mỹ Tiên trầm trò kinh ngạc.
Đâu đó đằng xa, bóng hình của bà Manananggal đến đón linh hồn Azale. Sau một hồi thuyết phục bật khóc nhớ mẹ, cuối cùng Azale mới mềm lòng. Nó rụt rè, cho phép bà bế nó lên và ru nó ngủ hệt như người mẹ đầu tiên Camelia.
Khi Mỹ Tiên có lại gần quan sát thì phải há hốc mồm kinh ngạc, bà Manananggal khi mới nhận nuôi Azale... trộng vô cùng rất trẻ đẹp như người thiếu nữ mới bước vào tuổi 20. Thế mà, thời điểm hiện tại, trông chẳng khác gì một bà già trung niện 50 hay 60 tuổi.
~~ ( Bà Manananggal *đạp Mỹ Tiên*: Dám hỗn xược với bà già là không xong đâu !!! ) ~~
_ À... không phải như bạn nghĩ đâu... - Azale cười trừ - Thật ra dung nhan Mẹ không hề thay đổi trong suốt hơn 600 năm. Thật chất, khi ấy Mẹ đã hóa phép để cho tôi không sợ mà gần gữi với bà hơn. Vì từ bé, ngay cả khi tôi còn sống, tôi vốn rất sợ những bà già...
~~ (Bà Manananggal *đạp Azale*: Ta có cái quái gì mà tụi bây phải sợ chứ ???) ~~
***
Dù đã chết, nhưng linh hồn của Azale vẫn được bà Manananggal hóa phép để có thể lớn lên như bao đứa trẻ khác. Trong khoảng không vô định ấy, chỉ có hai mẹ con Manananggal và Azale tồn tại. Họ đã mất khoảng thời gian khá lâu để Azale có thể hòa hợp với cuộc sống của bà hơn.
" Mẹ... đang ăn gì... mà ghê vậy ạ ?"
"À nó không gớm ghiếc gì đâu con. Mấy cái đang đập thình thịch đầy máu thế này là tim sống của những con người thuần khiết. Con nên ăn thử xem đi, nó ngon lắm."
"Nhìn ghê thật đấy ạ..."
Azale mặt xám lại khi bà Manananggal đưa cho nó một quả tim. Nó định tìm một chỗ nào đó để nôn, nhưng không thể.
"Azale, con bây giờ không còn là con người bình thường nữa.
Con cứ ý thức rằng: Con đã chết. Nên con có thể ăn nó."
Bà Manananggal đang chăm chút đan áo cho Azale mà nhẹ nhàng đáp.
"Tim, vốn dĩ là nơi hội tụ nhiều linh khí của con người nhất, con nên ăn nó để tồn tại. Có thể con nhìn thấy nó gớm vậy thôi nhưng chưa thử một lần thì sao biết nó ngon hay dở ?"
Azale không dám phàn nàn gì nữa mà ngoan ngoãn nhíu mày rồi cắn thử một miếng. Rồi nó trợn mắt, nó không tin những gì bà Manananggal nói, nó cảm thấy những quả tim này rất ngon !
Lúc này, Mỹ Tiên tội nghiệp của chúng ta có một trận nôn thốc nôn tháo trước khung cảnh kinh dị thế này.
_ Azale... - Mỹ Tiên rùng mình, nấp sau lưng Azale - Mình thật sự chẳng thể tưởng tượng nổi cái vị giác của bạn sau khi chết sẽ dị thường như thế nào. Nhưng nếu mình là bạn, chắc chắn mình thà chết đói còn hơn là phải ăn nó !
_ Ha ha ha, thôi như thế là đủ rồi. - Azale bật cười - Còn bây giờ, tôi sẽ tua nhanh, chúng ta sẽ đến câu chuyện cuối cùng, mà cũng là câu chuyện quan trọng nhất trong ký ức của Azale tôi.
Azale khẽ vung tay thì khung cảnh cũng ngày một được tua nhanh hơn. Suốt mười sáu năm trong không gian hư vô này, Mỹ Tiên thấy rất rõ, Azale trong ký ức lớn lên như thổi. Từ một cậu bé con mới chỉ ba tuổi đầu, bây giờ nó cứ thế mà lớn lên, rồi được học ngôn ngữ âm, rồi cả đánh chiến đấu do bà Manananggal truyền dạy cho.
"Azale, dừng lại nào con. Ta nói này..."
Bà Manananggal đứng nhìn nó mà gãi cằm đăm chiêu.
"Kỹ năng vung lưỡi hái giết người của con quá hạn chế. Con sẽ không tìm được quả tim sống độc lập với tình trạng thế này đâu !
Bản thân ta cũng không hiểu, ta quan sát thấy kỹ năng võ thuật của con rất tốt. Nhưng lúc truyền lực vào thanh lưỡi hái thì tại sao con lại yếu thế nhỉ ?"
"Con đã cố hết sức rồi chứ..."
Azale thở hồng hộc, thả thanh lưỡi hái xuống đất và nằm lăn kềnh ra.
"Tại sao thế chứ... Con cũng không muốn vào phụ thuộc vào Mẹ mãi."
Bỗng, Azale quay mặt khi nghe thấy tiếng a lên từ bà Manananggal. Bà nảy ra sáng kiến, hỏi nó.
"Azale, từ trước đến giờ, con có sở trường gì không ?"
"Dạ không." - Azale ngoan ngoãn trả lời - "Con chỉ có thể hát được thôi. Ngày xưa, mẹ Camelia đã dạy con hát."
"Không đâu !! Hát cũng là một kỹ năng rồi !! Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ ??
Chi bằng ta có thể biến đổi kỹ năng của con. Có thể sẽ hơi kỳ quặc nhưng nếu con áp dụng được tốt, đó sẽ là một sức mạnh vô cùng đặc biệt nếu con sử dụng thành thạo. Con có thể xem như, đây là một món quà Mẹ tặng cho con."
"Thật sao ạ ???"
"Giờ thì, Azale. Hãy ngước cổ lên cho Mẹ !"
Mỹ Tiên rùng mình khiếp đảm khi thấy một luồng chất khí chết người phả ra từ khóe miệng bà. Chúng tập hợp trên bàn tay gân guốc xương xẩu thành một đốm ánh sáng nhỏ xíu màu đỏ chết người. Đốm sáng ấy được bàn tay bà truyền lên, áp chặt sâu vào cổ của Azale.
"Xong rồi đấy Azale, từ nay trở đi, con có thể sử dụng giọng ca của mình làm vũ khí giết người. Có vẻ nhìn chung... demon giết người bằng lời hát... nghe hơi kỳ quặc chút."
Bà Manananggal cười đắc thắng.
"Công dụng của mỗi bài hát khi con hát lên, nó sẽ giúp con giải phóng sức mạnh trong linh khí demon mà Mẹ đã truyền cho con ngày xưa. Con sẽ không chỉ mạnh hơn khi dùng được một phần sức mạnh từ Mẹ trong trạng thái giao ước, mà còn tăng sức hấp dẫn trong giọng hát để con dễ dàng thu hút con mồi hơn.
Ngoài ra, ma thuật của Mẹ sẽ giúp giọng hát của con làm khuấy nhiễu thần kinh bất kỳ sinh vật nào khiến chúng sợ hãi gấp bội lần.
Cái khó là... con phải tự thân sáng tác lời hát cho riêng mình mà thôi."
"Vâng !! Con hiểu rồi !! Con cảm ơn Mẹ !!" - Azale cười phần khởi rồi cúi gập người xuống trước bà Manananggal.
"Vậy Azale con sẽ đặt tên cho sức mạnh này là GHOST OPERA !!!"
_ Đó là mười sáu năm sau cái chết của tôi, lúc này tôi đã giống với Manananggal hiện tại. - Azale nói
Và rồi sau đó, sau khi luyện tập và dày công sáng tác lời hát, tôi đã cùng Mẹ chuyển nhà ra ngoài thế giới cõi dương và sống bằng cách ăn thịt những người thuần khiết. Tôi có thể giao ước với Mẹ hoặc đánh nhau độc lập.
Nhưng... trong số các nạn nhân, Mỹ Tiên, bạn là người duy nhất sống sót khỏi tay tôi đấy !
_ Quả đúng là một câu chuyện dài... - Mỹ Tiên mỉm cười.
Nhưng cũng thật vi diệu !! Cuối cùng mình đã hiểu được hết tườm tật mọi câu chuyện về Manananggal ! Vậy mà bấu lâu nay, Manananggal không hề cho mình biết cả !
_ Nhưng đây mới chỉ là dòng ký ức trong cơ thể Azale này của tôi thôi. Manananggal và tôi dù là một, nhưng ký ức mỗi linh hồn chúng tôi không ai là hoàn thiện cả.
Tại sao Azale tôi là demon ? Liệu linh hồn anh Stefan, và cả mẹ Camelia của tôi đã đi đâu sau khi tôi chết đi ? Bố tôi là ai ? Tôi không nhớ. Tôi đoán câu trả lời nằm trong cơ thể Manananggal mọi ngày mà cô thường hay nhìn thấy, thường tiếp xúc bấy lâu nay.
Có thể có thứ gì đó đã tác động khiến ký ức cả hai chúng tôi bị xẻ đôi. Chúng không liền mạch, tách rời nhau ra nên cả hai chúng tôi không thể nhớ ra: Thật chất, chúng tôi là ai ?
_ Okie !! - Mỹ Tiên bật ngón cái - Khi nào Manananggal bình tĩnh, mình sẽ hỏi anh ấy !!
Cơ mà, mình thắc mắc. Mình có thể làm gì để cứu bạn, sau khi bạn đã kể cho mình nghe ký ức ?
_ Vâng ! Đây là câu hỏi tôi mong chờ nhất đấy ! - Azale phấn khởi.
Vì câu chuyện tiếp theo đây, nó hoàn toàn liên quan đến bạn, Mỹ Tiên ! Mọi thứ sắp tới diễn ra hoàn toàn phụ thuộc vào bạn !
***
Khung cảnh trong giấc mơ Mỹ Tiên do Azale dẫn đến khiến cô bé há hốc miệng không nói lời nào vì kinh ngạc. Cô cùng Azale đang đứng trên thành phố Sài Gòn ! Góc nhìn từ trên cao xuống khiến khung cảnh nhấp nháy ánh đèn như đom đóm trong màn đêm thật đẹp biết bao !
_ Hể ?? Không phải chứ ?? Đây là Sài Gòn kìa !! - Mỹ Tiên a lên thích thú.
_ Sài Gòn - Việt Nam năm 2015, quả là một thành phố thật đẹp và sung túc. Bạn nhớ đây là khoảng thời gian nào chứ ? - Azale cười.
_ Hỏi mình, mình biết hỏi ai... - Mỹ Tiên nhíu mày đáp.
_ Vậy ta sẽ đi xuống do thám tình hình chút.
Azale dẫn Mỹ Tiên đáp xuống mặt đất, nơi con đường rộng lớn với hàng trăm xe máy phóng vụt qua đường vòng xoay. Họ đi bộ quanh trung tâm thành phố, tưởng chừng những khung cảnh lung linh từ vô số đèn led đầy đủ sắc màu trang trí ở những con đường trung tâm với cô bé hoàn toàn bình thường. Nhưng ngược lại, đi đến đâu, Azale nhìn ngước lên nhìn chăm chú với ánh mắt trầm trồ đến đấy. Bấy giờ Mỹ Tiên đoán, dường như đây là lần đầu tiên Azale được nhìn thấy chúng.
_ Đẹp thật đấy chứ - Azale cảm thán - Nếu như mình còn sống, có lẽ mình muốn sẽ ở đây để ngắm cảnh suốt thế này.
_ Nhưng mà... - Mỹ Tiên thắc mắc - Azale, tại sao bạn dẫn mình đến đây ?
_ Ồ xin lỗi, tôi sẽ vào vấn đề chính !
Chỉ với một búng tay của Azale, Mỹ Tiên bất ngờ nhìn thấy nổi bật trong dòng người, là một màu đen hắc ám ở ven đường cách đây không xa. Một bóng người giấu mặt, ẩn trong tấm áo chùm đang đi lướt ngang qua mọi người, mang một sắc khí bí ẩn. Nhưng khi Mỹ Tiên nhìn xuống đôi giày con người thì không khỏi ngây người ra.
_ Ma... Manananggal kìa !! Là Manananggal phải không ?? Nhưng sao cậu ấy lại ở ngoài đường chứ không phải ở Phòng thí nghiệm ma như bình thường ??
_ Ừ đúng rồi, đây là thời điểm khi Manananggal và bạn chưa gặp nhau. - Azale đáp - Mỹ Tiên này...
_ Sao thế ?
_ Nhiệm vụ của cả hai ta, là phải tìm cách để Mỹ Tiên và Manananggal của thời điểm đó được gặp nhau... - Azale trầm giọng xuống, mang nét thoáng buồn - Mỹ Tiên, sau khi Azale tôi chết đi, tôi sẽ trở thành Manananggal. Tôi có một điều ước mà chỉ có bạn, mới có thể giúp tôi thực hiện được.
Nhưng trước tiên, nhiệm vụ của hai ta là phải tìm cách giúp bạn và tôi được gặp nhau, hai ta phải bảo vệ cho Mỹ Tiên trong đoạn ký ức này khỏi mọi bất trắc có thể xảy ra !
Mỹ Tiên như nghe thấy tiếng sét nổ ầm bên tai. Bấy giờ, trong đầu cô bé bỗng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hồi trong quá khứ của mình trong lần gặp gỡ đầu tiên, tất cả những cuộc dàn xếp của cô bé và Manananggal được gặp nhau không phải do định mệnh, mà là... do chính bản thân CÔ BÉ sắp đặt.
_ Không thể tin được... - Mỹ Tiên phải mất 5 phút để não tiêu hóa hết mọi chuyện rồi ồ lên - Okay !! Azale !! Mình sẽ tìm cách để cho Mỹ Tiên và Manananggal được gặp nhau !! Sau này, bạn muốn có điều ước gì, mình có thể giúp !!
Azale không trả lời, chỉ đáp lại cho Mỹ Tiên bằng nụ cười mãn nguyện. Nó dẫn cô bé vào ngôi trường Đông Bắc Mekong, phòng sinh hoạt Phòng thí nghiệm ma. Mỹ Tiên nhớ, trước khi gặp Manananggal, khi ấy Câu lạc bộ mới thành lập, chỉ có một đứa siêu quái dị như cô bé là thành viên duy nhất. Những học sinh còn lại cũng có tham gia, nhưng được một ngày sau thì làm đơn xin chuyển sang Câu lạc bộ khác. Thật sự với Mỹ Tiên có chút buồn bã nhưng cô bé vẫn tiếp tục mở cửa Câu lạc bộ và nuôi hy vọng đâu, liệu sẽ có ai đó cùng tâm sự, cùng chung sở thích với cô bé.
Mỹ Tiên trong thước phim ký ức của Azale khi đó đang ở trong phòng sinh hoạt. Cô ngồi vẽ vời lung tung hình ảnh demon chép từ máy tính, được nửa tiếng sau, khi tất cả xong xuôi, cô bé vì mệt mà ngủ gục ngay tại chỗ. Mỹ Tiên đã nhớ ra !! Chính lúc này, cô mới biết Manananggal là ai !!
_ À !!! Lúc đó, mình đã gặp bản thân mình trong giấc mơ. Mình thấy con người kia của mình giới thiệu về Manananggal !! - Mỹ Tiên a lên hiểu ra.
_ Bạn hiểu vấn đề rồi đấy, mình sẽ giúp hai bạn kết nối được với nhau qua con đường giấc mơ. - Thấy phản ứng của Mỹ Tiên, Azale càng hài lòng hơn - Tôi sẽ cho hai bạn một chút không gian riêng tư vậy.
"Mỹ Tiên, tớ tìm được cho cậu một người bạn rồi ! Cậu ấy không chỉ là ngầu lòi, hát hay, đánh nhau rất giỏi và rất máu chiến !! Mà cậu ấy còn có đam mê với demon giống cậu nữa !!"
Azale lén nghe trộm, thì đỏ bừng hết cả mặt khi nghe Mỹ Tiên phiên bản hiện đại đang PR nó cho bản thân cô bé.
"Hế hế !! Nghe hấp dẫn thế !! Là ai vậy ?"
"Hãy tin tớ !! Ngày mai, hai cậu có thể gặp nhau tại nhà thờ A cách trường không xa đâu !!"
"Tớ chưa bao giờ gặp bạn đó. Chắc là khởi đầu cho một bộ ngôn tình à ??"
"Rồi cậu sẽ biết, tớ chỉ tiết lộ cho cậu nhiêu đó thôi ! Nói trước là đừng có mà nổi đóa tính hám trai lên khi thấy cậu ta nha.
Tên cậu ấy là... Manananggal."
*** CÒN AI NHỚ BÀI HÁT THỨ 1 KHÔNG NÀO ? ^^ ***
_ Nguy hiểm quá !!
PHẬP !!
Mỹ Tiên phiên bản hiện đại sững người ra. Chỉ với một thanh lưỡi hái, toàn thân cô bé bị Manananggal chặt ra làm đôi chéo qua vai, xuyên qua ngực và ổ bụng cô cũng tách ra làm đôi. Nhưng khi thấy chiếc xe cảnh sát bất ngờ ập đến, Manananggal khi ấy với ánh mắt thèm khát của quỷ dữ định lấy tim của cô thì buộc phải rút lui.
_ Ơ không lẽ... - Mỹ Tiên nuốt nước bọt - Định mệnh... Kinh khủng thật !! Khi đó nguyên người mình bị chặt gần ra làm đôi rồi này !!
_ Tôi sẽ chữa cho bạn !
Azale bước lại gần thây nằm bất động ngay giữa vũng máu của Mỹ Tiên. Bàn tay nó đặt lên người cô bé, niệm câu thần chú, bất ngờ vũng máu xung quanh chảy ngược trở lại vào người Mỹ Tiên. Ngay cả làn da, ngũ tạng và cơ cũng từ từ liền lại y như không có chuyện gì xảy ra !!
_ Oa, hèn chi khi ấy mình mới nghĩ, mình tưởng mình đã chết rồi nhưng mà... mình đã không hiểu vì sao khi mình đem vào bệnh viện, mình chỉ bị thương nhẹ thôi !
_ Chuyện này có vẻ gay rồi đây. - Azale thở dài - Nếu vậy Mỹ Tiên khi đó phải làm sao để vượt qua nỗi đáng sợ do tôi để lại sau khi bị băm ra làm đôi thế kia...
_ À không không sao đâu !! - Mỹ Tiên nhớ lại rồi mỉm cười, xua tay trấn an Azale - Khi đó bạn hoàn toàn an tâm, mọi thứ từ nay về sau không hề có chúng ta can thiệp, mình và bạn có thể gặp nhau được !
_ Nhưng mà...
_ Thứ nhất, do sở thích về demon của mình ! Nên mình không ngại nguy hiểm mà được gặp những thành phần bí ẩn giống như bạn. Thứ hai...
Azale nghệch mặt khi Mỹ Tiên loi nhoi tiến sát, ôm chặt lấy nó mà quắn quéo thét lên.
_ ... mình thích mấy anh chàng Nga đẹp trai dễ thương kiểu TIỂU-MỸ-THỤ như bạn !!!!!!!
Trong đầu Azale bấy giờ ong ong ba chữ "Tiểu", "mỹ" và "thụ" mà khóc không ra nước mắt.
***
Mọi chuyện diễn ra cuối cùng đã đúng trong ký ức của Mỹ Tiên. Azale thấy thành quả liền nở nụ cười.
_ Mỹ Tiên, cảm ơn bạn !
Đột nhiên Mỹ Tiên thấy thân thể của Azale ngày một mở dần và tan biến trong không khí.
_ Azale ?? Người... người bạn đang biến mất kìa !!
_ Vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và của bạn nữa. - Azale đáp - Bây giờ Mỹ Tiên này, khi bạn đã biết được một phần mọi chuyện của Manananggal và tôi, chúng tôi chỉ muốn nhờ bạn thực hiện ước nguyện của chúng tôi.
_ Ước nguyện của hai người là gì ?
_ Tôi không nhớ, vì ước nguyện ấy được cất trong cơ thể của Manananggal hiện tại mà bạn thường hay gặp.
_ Nhưng mà... Manananggal bây giờ đang bị rối loạn ký ức !!! Làm sao mình có thể...
_ Chuyện này phụ thuộc vào bạn nữa. Bạn có thể giúp cậu ấy trở về trạng thái bình thường, bằng cách ép cậu ấy nói ra, ước nguyện thật sự của chúng tôi.
_ À.. Okie ! Mình hiểu rồi ! Mình sẽ cố !!
Lúc này, không gian bắt đầu bao phủ một máu trắng xóa. Azale trong mắt cô cũng bị ánh sáng làm chói lòa đôi mắt, không còn nhìn thấy được nữa.
_ Mình sẽ đưa linh hồn bạn nhập trở lại thân xác. Lúc ấy, Mỹ Tiên này, bạn đã có thể hành động ngay bây giờ. Vì thời gian không còn nhiều, Manananggal của hiện tại còn đang gặp nguy hiểm !
_ Cứ để đó cho mình !!
_ Mỹ Tiên, cảm ơn bạn rất nhiều. Dù đây là lần đầu, nhưng cũng sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Tôi rất vui khi gặp một người dễ mến như bạn.
_ Tạm biệt Azale !!
***
Mỹ Tiên từ từ mở đôi mắt của mình ra thì cô thấy mình đang ở trong bệnh viện với mùi thuốc quen thuộc xộc vào khoang mũi. Cô bé lim dim ngồi dậy, thì trước mắt cô giờ đây là khung cảnh bệnh viện. Ngoài ra, cả Du Liên, cả Asano cho đến giờ cũng vẫn chưa tỉnh dậy. Mỹ Tiên ngước qua, cô bất ngờ khi có thêm cả Jessica, Morgan cũng đang nằm viện.Các bác sĩ cũng đành phải bó tay và xem như một cuộc hôn mê.
Ngay đến demon Flatwoods cũng đã biến mất. Bà Manananggal thì lại biệt tích...
Mỹ Tiên không biết, rốt cuộc kết thúc trận chiến này ra sao ? Cô chỉ có biết được mình là người tỉnh lại đầu tiên. Và dường như, mọi người vẫn còn bị mắc kẹt trong giấc mơ.
Hôm sau, Mỹ Tiên đi dạo ngoài khuôn viên bệnh viện theo lời bác sĩ để lấy lại tâm lý. Càng nhớ về giấc mơ cùng Azale, Mỹ Tiên siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm.
_ Azale đã nói anh ta và Manananggal vốn dĩ là một. Nhưng tại sao mình thấy tính tình hai người rất khác nhau rõ rệt !! Tại sao khi đề cập đến Manananggal, Azale nói "chúng tôi" mà không phải là "tôi". Mình cảm thấy rất vô lý !!
Manananggal hiện giờ đang gặp nguy hiểm !! Azale nói thế là sao chứ ?? Mình phải làm sao để cứu được Manananggal đây ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.