Chương 12: Bài vè: Mỹ Tiên thất tình (part 2)
TuyanUnion
28/12/2016
Chú thích: Hình trên minh họa tạm thời dành cho Manananggal và
Phong Nhã :3 Khi nào có minh họa chính thức, Vie sẽ up toàn bộ hình vẽ
của các char thành 1 chap luôn 1 thể :3
Vie: Cho hint lên !!! *phụt máu mũi* :v :v Đây là chap duy nhất trong Ghost Opera có hint trá hình :v :v
Phòng y tế Đông Bắc Mekong, 8 giờ 45 phút sáng...
" Á !!!! Mẹ !!!! Đừng !!! Dừng lại cho con !!!! Không phải là chỗ đó mà !!!"
"Manananggal !! Nhưng ít ra con phải tham gia kiểm tra sức khỏe của trường chứ ? Nhỡ con có bị gì thì..."
"Trời ạ !! Con không sao hết !! Mẹ không cần phải lo đến vậy đâu ??"
"Giờ Mẹ bảo CON CỞI áo ra !!!!"
"Con nói CON KHÔNG CỞI !!!!!!!!!!!!!"
Có vẻ như Mẹ đã lo lắng hơi thoái quá khi bắt Manananggal phải bỏ tiết học ngay giữa giờ học. Ngay sau khi nghe con mình kể hết sự việc hồi sáng sớm và gặp tai nạn không đáng có này, bà đã nắm cổ nó xuống phòng y tế, bắt thầy Phong Nhã phải kiểm tra thì may ra bà mới bắt đầu yên tâm được.
Biết trước tính cứng đầu của nó, bà Manananggal cũng đã trói nó trên giường bệnh sẵn trước giọt mồ hôi lạnh của thầy Phong Nhã. Mặt nó nóng bừng lên, giãy đành đạch trong mớ dây trói như con cá mắc cạn. Có sống chết, nó quyết phải thoát ra khỏi cái khoảng khắc chết ươn này !!
Với Manananggal, nó sẽ liệt đây là tình thế khó đỡ nhất trong cuộc đời mình...
"Uhm... Bà Manananggal..." - Thầy Phong Nhã cười trừ, cuối cùng thầy mới có dịp xen vào giữa cuộc cãi vã của hai mẹ con - "Rốt cuộc sao một demon mạnh như Manananggal phải xuống phòng y tế của cháu vậy ạ ?"
"Manananggal dù có là demon mạnh cỡ nào nhưng về sinh lý, nó vẫn chỉ là đứa trẻ, chức năng cơ thể nó vẫn thuộc về con người bình thường như các cháu !!!"
Khuôn mặt xác xơ già cỗi của bà Manananggal trở nên nhiều nếp nhăn hơn, thân thể thì lửng lơ trong khoảng không như một con ma đói đủ khiến người ta chết khiếp. Thật thầy Nhã cũng không xác định rõ vì sao bà ấy lại lo lắng dữ vậy.
Thật ra chuyện này xảy ra là do một lần bà Manananggal đã tình cờ bắt gặp cảnh những ông bố bà mẹ dắt con đi khám sức khỏe định kỳ. Tự dưng nhắc đến Manananggal, bà mới phát hoảng khi nhận ra trong khi chính con trai của bà suốt 16 năm qua chưa một lần đi khám sức khỏe nào ???? Đó là chưa kể, lúc mới nhận nuôi dạy Manananggal, bà cũng không biết được sức khỏe nó có vấn đề gì lâu dài hay không.
Càng nghĩ, bà càng không làm ! Thế là hôm nay bà mẹ anh hùng của chúng ta đã hiện nguyên hình của quỷ, bắt Manananggal và hai người cùng tan biến trong không khí ngay trong tiết học trước con mắt kinh hãi của học sinh của thầy cô... Bà Manananggal vì cũng không rõ thủ tục khám sức khỏe của người bình thường, nên người bà trông cậy nhất, chính là Phong Nhã.
"Phong Nhã, ta muốn ngươi xác nhận liệu thằng bé sẽ không sao chứ ? Nãy giờ nó cứ khăng khăng với ta. Nó không muốn ta xác nhận nên đành nhờ ngươi vậy."
"CHỨ CÒN GÌ NỮA ??? CON ĐÃ 18 TUỔI RỒI ĐẤY !!!" - Manananggal từ khu giường bệnh tức tối rít lên.
"Đúng rồi, bà yên tâm." - Phong Nhã cũng hiểu ý của bà. Anh xua tay lia lịa trấn an bà - "Chuyện đó hoàn toàn không sao cả mà. Manananggal còn thét được như thế chứng tỏ em ấy không thành vấn đề gì đâu."
Mất hết cả kiên nhẫn, bà Manananggal nghĩ, chắc phải dùng biện pháp mạnh với hai thằng con trai cứng đầu này thôi.
Bản tính của một người mẹ trỗi dậy, bà không một chút nhân nhượng, NÉM thẳng thầy Phong Nhã vào khu giường bệnh nhân cạnh Manananggal đang bị trói chặt. Và rồi, bà đóng cánh cửa khu bệnh nhân cái rầm nhốt hai người hại trong đó...
*** BÀ MANANANGGAL: Được Vie xây dựng khi kết hợp hình tượng của QUỶ và NGƯỜI MẸ ***
"Này ! Bà Manananggal !!!" - Búp bê Annabelle ngồi trên văn phòng của thầy Phong Nhã như thường ngày. Nó bất ngờ ré lên khi thấy cảnh tượng này. Nhưng khi không có sự cho phép của thầy Phong Nhã, thì linh hồn cô ta vẫn sẽ bị phong ấn trong đó mãi thôi.
"Con không nghe lời thì mẹ đành làm vậy thôi. Mẹ sẽ nhốt hai đứa trong đó cho đến khi nào có kết quả xác nhận thì thôi !!!"
Chỉ bằng một câu niệm chú ngắn gọn, tiếng nói khó khè của bà rít lên nghe thật ghê rợn khiến Manananggal trợn mắt một hồi. Trời trời trời trời !!! Cái lời nguyền này từ nó còn là đứa trẻ bé tí teo đến lớn làm sao nó có thể quên được chứ ??
Dù cho có là chủ nhân của Ghost Opera đi nữa, nhưng nó sẵn sàng xếp vào đây là lời nguyền ĐÁNG SỢ nhất đối với nó !!!
Lý do vì sao ư ? Đó là bởi...
"BỤP..."
Những sợi dây trói vô thức chuyển động trên người nó, trườn trườn như những con rắn sống. Kèm theo đó là một làn khói trắng từ đâu bỗng bủa vây khắp cơ thể. Manananggal nhắm nghiền mắt lại, có muốn chửi thề cũng không xong. Nó nghĩ có lẽ nó sắp tiêu đến nơi rồi !!
Phong Nhã sau một hồi bất lực phá cửa không ăn thua. Anh thở dài lắc đầu ngao ngán.
"Manananggal, có lẽ em và anh nên hợp tác với nhau..."
Khi thầy Phong Nhã quay mặt lại nhìn thấy Manananggal thì...
"AAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Manananggal chẳng muốn nhìn mặt biến sắc của thầy Phong Nhã vào lúc này. Nó đỏ bừng cả mặt, nhìn vào một hướng vô định. Nó biết ngay mà, cái bùa chú đáng nguyền rủa ấy khiến nó trở nên thế này đây...
Ánh sáng mặt trời từ cánh cửa sổ chiếu vào cảnh tượng làm thầy chẳng biết phải nói gì nữa. Bởi trước cặp kính dày cộp của thầy giờ đây, đang phản chiếu hình ảnh của Manananggal. Và Manananggal đang nhìn chăm chăm lại phía thầy, trong tình trạng không vải che thân đúng nghĩa đen...
"Ma... Ma... Ma... Manananggal, sao em...?"
"Từ lời nguyền đáng chết của mẹ tôi mà ra đấy." - Trái với khuôn mặt bối rối như một trai thẳng của thầy Phong Nhã , Manananggal nhìn thẳng vào thầy mà bình tĩnh nói - "Giờ thầy cứ giả vờ làm đúng những gì mẹ tôi nói đã. Đợi đến khi bà ấy thỏa mãn rồi thì nói chuyện sau cũng được."
Nhưng rốt cuộc thầy Phong Nhã cũng không ngờ, chuyện này lại cũng có hiệu quả. Thầy ngậm ngùi, giả vờ viết bản xác nhận rồi gửi nó qua đường khe cửa ngay dưới sàn phòng khám kèm theo bản dịch sang ngôn ngữ âm. Ai ngờ bà Manananggal đã tin thật. Những gì diễn ra tiếp theo sau đó hoàn toàn tĩnh lặng. Manananggal và Phong Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bà ấy cũng chịu buông tha rồi.
Nhưng có vẻ Mẹ đã quên... mở dây trói cho con của bà rồi.
"Đành vậy, tự dưng gần đây sắp nghỉ hè rồi nên anh cất hết chăn gối giường bệnh vào phòng giặt của trường rồi. Anh cũng giắt áo blouse bên ghế văn phòng lại không có gì che lại cho em." - Thầy Phong Nhã ngồi phịch xuống bên cạnh giường bệnh của Manananggal - "Chả nhẽ Ghost Opera cũng không bẻ khóa được lời nguyền của mẹ em sao ?"
"Tiếc là tôi không đủ mạnh. Vì tôi chỉ kế thừa một phần sức mạnh của mẹ tôi thôi."
Manananggal điềm tĩnh đáp. Bỗng Phong Nhã thấy một nụ cười trên môi nó, đôi mắt bị lấy mất kính áp tròng khiến chúng chỉ còn một màu đục trắng dã của quỷ, nhưng chúng như long lanh như nước
"Xin lỗi, vì hai mẹ con tôi mà anh cũng liên lụy"
"Khách sáo làm gì, Mananaggal. Không sao đâu mà !"
Bầu không khí im lặng bao trùm giữa hai chàng trai, chỉ còn chừa lại tiếng xào xạc lá cây bên ngoài cửa sổ rắc xuống những cánh lá phượng đỏ thắm. Những tia nắng gắt nóng ran từ cửa sổ chiếu vào, nhưng lại nhấp nháy như đom đóm mỗi khi bị cánh lá phượng che khuất. Chúng là dấu hiệu khi mùa hè đến, cũng là lúc kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu...
***
"À, hình như... anh có để ý." - Thầy Nhã mở chủ đề - "Hình như sáng này anh thấy Mỹ Tiên đang bực chuyện gì đó phải không ?"
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai... Nhưng tôi có thấy Mỹ Tiên ngồi khóc bên vườn Camelia, chắc từ hồi tối hôm qua..." - Bất chợt, Manananggal sực nhớ ra - "A ! Hình như hồi tối hôm qua anh đã ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ phải không ? Anh không thấy Mỹ Tiên ?"
Thầy Phong Nhã ngây ngô lắc đầu. Rồi hai người không hay biết, đồng loạt rơi vào trang thái im lặng lúc nào không hay. Cũng đúng thôi, nói chuyện nhau với bộ dạng thế này, đã thế còn trước một con người đầu óc trong sáng như thầy Nhã thì làm sao mà thoải mái được ?
Không thể chịu đựng nổi, thầy Phong Nhã đứng vụt dậy, mặt đỏ bừng lên đến mang tai. Anh lục lọi mọi ngóc ngách trong căn phòng, mặt thì vẫn đỏ ửng như trái cà chua chín mà lẩm bẩm.
"Chắc chắn phải có cái gì đó cởi trói cho em chứ ? Kiếm được con dao, hay một cây kéo,... nào đó có ở trong khu này là một kỳ tích lắm rồi !!"
"Phong Nhã, anh thử triệu hồi Annabelle thử xem ? Hai người giao ước với nhau có thể tạo ra mấy con dao cũng được mà !" - Manananggal đưa ý kiến.
Nghe thấy thế, Phong Nhã gật đầu tán thành, lập tức cho gọi linh hồn Annabelle ở gian phòng bên kia, giao ước với linh hồn cô ta...
"À, cho anh xin lỗi nhé Manananggal ~ !" - Phong Nhã rối rít nói trong lớp máu chảy ròng ròng khắp người theo từng vết cứa dao từ tay bóng hồn Annabelle - "Đợt này anh sẽ cho Annabelle khống chế tâm trí của anh luôn !! Mọi chuyện em giải quyết với cô ta nhé !"
"Vì sao ?"
"Trời ạ..." - Nó thấy gương mặt đỏ bừng đáng yêu của Phong Nhã đang lúng túng. Rốt cuộc, anh thét lên khai ra - "Anh sẽ cảm thấy khó xử mất nếu cứ nhìn thấy em như thế này ~ !"
Nghe thấy thế, Manananggal hóa đá sau nửa giây...
*** PHONG NHÃ: THANH NIÊN TRONG SÁNG ***
"Ý da !!!!!!!" - Manananggal nghệch mặt không một cảm xúc khi thấy Annabelle nhìn chằm chằm vào nó, ré lên mà xịt máu mũi - "Rốt cuộc hai người làm cái gì mờ ám trong đó thế ??!!"
"BIẾN THÁI !!!!!!!" - Manananggal tức mình gầm lên. Biết thế, nó chỉ muốn Phong Nhã giải quyết họ nó luôn đi cho rồi ! - "Giờ mau cắt dây trói cho tôi cái đã !!!"
"Chà... Đây không phải là sợi dây bình thường đâu. Bà già lẩm cẩm đã dùng ma thuật để trói cậu phải không Manananggal ? Rốt cuộc cậu đã làm gì bà ta vậy ?" - Annabelle soi xét nghiêm túc những sợi dây trên người nó với máu mũi chảy ròng ròng, thật chẳng khiến nó tin tưởng một chút nào ! - "Ừ ta phân tích được ma lực của chúng rồi. Ta sẽ cứu cậu, nhưng sẽ hơi khó khăn chút đấy, phải cắt chúng đúng vị trí thì mới đứt được. Cậu đồng ý chứ ?"
Manananggal không một chần chừ gật đầu lia lịa. Nhưng nào ngờ rằng, nó đang chấp nhận cho một ác mộng còn khủng khiếp hơn như thế nhiều...
"Dò được điểm cắt đầu tiên, là ở..."
Manananggal nhắm nghiền mắt lại, vì nó không muốn chấp nhận cái tình cảnh đáng thương lúc này của mình. Vị trí đó nằm ở đằng sau gáy của nó, Annabelle cật lực, nghiêng người qua. Manananggal cũng ngoan ngoãn hợp tác nhưng chẳng may sao sợi dây càng thít chặt hơn.
"Phù được rồi..." - Annabelle căng thẳng đến toát mồ hôi - "Điểm thứ hai là ở..."
Cứ như thế mà tiếp tục, Annabelle đã khéo léo luồn lách con dao trông thật điêu luyện chuyên nghiệp, tiêu diệt từng điểm cắt giúp cởi trói Manananggal. Dù đã được nới lỏng và dễ thở hơn so với lúc đầu rất nhiều, nhưng nó chợt sững người lại khi nghe cô ta dò ra được điểm cắt cuối cùng...
"Điểm cuối cùng... Là khó đấy... Manananggal, điểm đó nằm sâu trong họng của cậu rồi."
"Vậy có cách nào cắt được điểm đó không ?"
"Tôi không thể đưa con dao trực tiếp vào cổ họng của cậu được." - Annabelle giải thích - "Một cách duy nhất, là tôi sẽ chuyển con dao này thành dạng vô hình. Tôi sẽ nuốt nó và truyền ma lực của tôi cho cậu, nói chung là... chúng ta sẽ cùng phá điểm đó bằng đường miệng..."
Như vậy đồng nghĩa, là KISS luôn rồi còn gì ???
Manananggal thầm nguyền rủa người mẹ nào đó đang giăng nó vào thế bí trong trò chơi dành-cho-người-lớn. Bây giờ, một là nó phải kiss ! Hai là chịu nằm trói với cơ thể khỏa thân thế này suốt đời, đồng thời công sức nãy giờ của Annabelle cũng trở thành vô ích !
Nó đắn đo, song một hồi lại nuốt nước bọt, rốt cuộc nó đã gật đầu đồng ý...
"Tốt lắm !" - Annabelle lập tức nuốt con dao khổng lồ vào bụng. Thế là toàn thân cô ta tỏa ra một bầu không khí xen màu đen lẫn màu hồng. Annabelle ngồi chồm lên người Manananggal, nở nụ cười đầy ẩn ý khiến nó hồi hộp không kém - "Manananggal, rồi cậu sẽ thấy, nụ hôn có sức cuốn hút đến điên loạn là như thế này đây."
"Annabelle, cô đừng hiểu lầm." - Manananggal lạnh lùng đáp - "Tôi chỉ muốn..."
Nhưng Manananggal chưa kịp dứt câu, một nụ hôn thật sâu và tàn bạo đã tấn công thẳng vào đôi môi nó từ lúc nào. Một luồng hơi gì đó từ khóe miệng của Annabelle lan tỏa sâu vào trong cơ thể khiến nó cảm thấy thật ghê tởm, nhưng nó không quan tâm. Dường như thị giác của nó ngày càng trở nên mù mờ hẳn đi rất nhiều, vì một lẽ nó bây giờ cảm thấy thật tuyệt vời, cứ như một người vừa mới bắt đầu chơi game có thể gây nghiện nặng vậy.
Annabelle trong lốt Phong Nhã lập tức chau mày, ấn sâu hơn nữa, khiến Manananggal phải ngửa cổ ra để hợp tác cùng họ. Nó nhăn mặt, thấy cổ họng rất rát và đau kinh khủng, như muốn thiêu đốt cơ thể nó từ bên trong vậy. Đã vậy, trong tình cảnh này, nó không thể nào thở nổi, nó cứ tưởng đâu mình có khi sẽ chết ngạt đến nơi vậy.
Sau một hồi khó khăn cũng qua, Annabelle cuối cùng cũng chịu mở khóa môi của nó. Cô ta thở hồng hộc, vầng trán thì ướt đẫm mồ hôi. Những ngón tay của Annabelle khẽ quệt nhẹ, lau đi vệt máu vẫn còn vướng trên miệng của cả cô và Manananggal. Rồi cô ta cắt dứt điểm những sợi dây còn lại mà đáp.
"Xong rồi đấy, giờ cậu thoát ra được rồi !"
"Cảm ơn, Annabelle." - Manananggal thử vùng cơ thể mình. Quả nhiên những sợi dây trói đã tuột khỏi người nó khiến nó không còn gì vui hơn nữa được - "Hai người đã cứu mạng tôi đấy."
"Giờ ta sẽ đi xuyên tường, lấy chiếc áo blouse của Phong Nhã cho cậu tạm dùng. Chờ ở đó đấy !"
Xong xuôi, Annabelle và thầy Phong Nhã ngắt giao ước. Linh hồn cô gái vẫy tay cười đắc thắng và xuyên qua cánh cửa và biến mất.
"Phong Nhã, cảm ơn anh..."
Nhưng Phong Nhã của chúng ta lại không biết phản ứng thế nào trừ một cái gật đầu. Rồi anh ngồi quay sau lưng, tránh khỏi tầm nhìn của Manananggal. Anh thật sự không dám nhìn vào nó một chút nào.
Trong khi đó, Annabelle bỏ lại hai người con trai với nụ cười nham hiểm nở trên môi...
*** ANNABELLE: Hình tượng QUỶ + HỦ NỮ (WTF ??) ***
RẦM !!!!!!
Thế nhưng, ngay khi bóng hồn Annabelle xuyên qua gian văn phòng khám bệnh. Đột nhiên, Mỹ Tiên cũng mở cửa phòng y tế bước vào...
"À... xin... xin chào..." - Annabelle đột nhiên cảm thấy có một thế lực nào đó đang chèn ép linh hồn của cô.
"MANANANGGAL ĐÂU ? THẦY NHÃ ĐÂU ?" - Mỹ Tiên hỏi - "Tôi muốn hỏi lý do vì sao Manananggal lại bỏ lớp học giữa chừng ??? Làm cả lớp tôi bị ghi sổ đầu bài và trừ điểm thi đua rồi đây này !!!!!!!!!!!!!!!!!"
Annabelle nuốt hết nước bọt khi thấy bộ mặt hằng hằng giận dữ của Mỹ Tiên. Cô ta biết, nhất định Mỹ Tiên đang bực mình, nên phải dùng những lời ngon ngọt nhất có thể thì may ra mới hạ hỏa được...
"À... Mỹ Tiên... Cô biết đấy..." - Annabelle bối rối đáp trả lại - "Thật sự bây giờ cô muốn tìm Manananggal thì không phải là lúc thích hợp đâu."
Mỹ Tiên thấy gian bệnh nhân của phòng giường bệnh dành cho học sinh đang ĐÓNG KÍN MÍT thì sinh nghi ngờ. Làm theo bản tính, cô bé lướt qua bóng hình của Annabelle và...
ĐÙNG ~~~ !!!!! Bằng nội công thâm hậu mãnh liệt, Mỹ Tiên siết chặt bàn tay thành nắm đấm, phang ngay cánh cửa khiến nó tung bản lề ra...
1 giây...
2 giây...
3 giây...
....
.....
......
...
..
.
"Xin chào."
Mỹ Tiên tối hết mặt mũi. Đúng với cái đầu óc không bao giờ trong sáng, thì ra người mà cô bé hằng ngưỡng mộ và thích thầm lại là một tên biến thái thích lột sạch quần áo, lên giường chung với một thằng đựa rựa khác.
Cơn giận của Mỹ Tiên đã kinh khủng, nay còn trào lên lên 200% nữa...
"MANANANGGAL !!!!!!!!"
"Mẹ kiếp !!!! Khốn nạn !!!! Làm thế nào Mỹ Tiên có thể đấm bay cánh cửa mà vào trong được thế ????"
Mọi hiểu lầm trên không những không giải quyết được, đã vậy còn xảy ra nghiêm trọng hơn.
Cùng lúc ấy, bà Manananggal thì lại biến sang Hawaii nghỉ mát từ khi nào, bỏ lại đứa con của mình phải hứng chịu hậu quả do bà gây ra.
Vie: Cho hint lên !!! *phụt máu mũi* :v :v Đây là chap duy nhất trong Ghost Opera có hint trá hình :v :v
Phòng y tế Đông Bắc Mekong, 8 giờ 45 phút sáng...
" Á !!!! Mẹ !!!! Đừng !!! Dừng lại cho con !!!! Không phải là chỗ đó mà !!!"
"Manananggal !! Nhưng ít ra con phải tham gia kiểm tra sức khỏe của trường chứ ? Nhỡ con có bị gì thì..."
"Trời ạ !! Con không sao hết !! Mẹ không cần phải lo đến vậy đâu ??"
"Giờ Mẹ bảo CON CỞI áo ra !!!!"
"Con nói CON KHÔNG CỞI !!!!!!!!!!!!!"
Có vẻ như Mẹ đã lo lắng hơi thoái quá khi bắt Manananggal phải bỏ tiết học ngay giữa giờ học. Ngay sau khi nghe con mình kể hết sự việc hồi sáng sớm và gặp tai nạn không đáng có này, bà đã nắm cổ nó xuống phòng y tế, bắt thầy Phong Nhã phải kiểm tra thì may ra bà mới bắt đầu yên tâm được.
Biết trước tính cứng đầu của nó, bà Manananggal cũng đã trói nó trên giường bệnh sẵn trước giọt mồ hôi lạnh của thầy Phong Nhã. Mặt nó nóng bừng lên, giãy đành đạch trong mớ dây trói như con cá mắc cạn. Có sống chết, nó quyết phải thoát ra khỏi cái khoảng khắc chết ươn này !!
Với Manananggal, nó sẽ liệt đây là tình thế khó đỡ nhất trong cuộc đời mình...
"Uhm... Bà Manananggal..." - Thầy Phong Nhã cười trừ, cuối cùng thầy mới có dịp xen vào giữa cuộc cãi vã của hai mẹ con - "Rốt cuộc sao một demon mạnh như Manananggal phải xuống phòng y tế của cháu vậy ạ ?"
"Manananggal dù có là demon mạnh cỡ nào nhưng về sinh lý, nó vẫn chỉ là đứa trẻ, chức năng cơ thể nó vẫn thuộc về con người bình thường như các cháu !!!"
Khuôn mặt xác xơ già cỗi của bà Manananggal trở nên nhiều nếp nhăn hơn, thân thể thì lửng lơ trong khoảng không như một con ma đói đủ khiến người ta chết khiếp. Thật thầy Nhã cũng không xác định rõ vì sao bà ấy lại lo lắng dữ vậy.
Thật ra chuyện này xảy ra là do một lần bà Manananggal đã tình cờ bắt gặp cảnh những ông bố bà mẹ dắt con đi khám sức khỏe định kỳ. Tự dưng nhắc đến Manananggal, bà mới phát hoảng khi nhận ra trong khi chính con trai của bà suốt 16 năm qua chưa một lần đi khám sức khỏe nào ???? Đó là chưa kể, lúc mới nhận nuôi dạy Manananggal, bà cũng không biết được sức khỏe nó có vấn đề gì lâu dài hay không.
Càng nghĩ, bà càng không làm ! Thế là hôm nay bà mẹ anh hùng của chúng ta đã hiện nguyên hình của quỷ, bắt Manananggal và hai người cùng tan biến trong không khí ngay trong tiết học trước con mắt kinh hãi của học sinh của thầy cô... Bà Manananggal vì cũng không rõ thủ tục khám sức khỏe của người bình thường, nên người bà trông cậy nhất, chính là Phong Nhã.
"Phong Nhã, ta muốn ngươi xác nhận liệu thằng bé sẽ không sao chứ ? Nãy giờ nó cứ khăng khăng với ta. Nó không muốn ta xác nhận nên đành nhờ ngươi vậy."
"CHỨ CÒN GÌ NỮA ??? CON ĐÃ 18 TUỔI RỒI ĐẤY !!!" - Manananggal từ khu giường bệnh tức tối rít lên.
"Đúng rồi, bà yên tâm." - Phong Nhã cũng hiểu ý của bà. Anh xua tay lia lịa trấn an bà - "Chuyện đó hoàn toàn không sao cả mà. Manananggal còn thét được như thế chứng tỏ em ấy không thành vấn đề gì đâu."
Mất hết cả kiên nhẫn, bà Manananggal nghĩ, chắc phải dùng biện pháp mạnh với hai thằng con trai cứng đầu này thôi.
Bản tính của một người mẹ trỗi dậy, bà không một chút nhân nhượng, NÉM thẳng thầy Phong Nhã vào khu giường bệnh nhân cạnh Manananggal đang bị trói chặt. Và rồi, bà đóng cánh cửa khu bệnh nhân cái rầm nhốt hai người hại trong đó...
*** BÀ MANANANGGAL: Được Vie xây dựng khi kết hợp hình tượng của QUỶ và NGƯỜI MẸ ***
"Này ! Bà Manananggal !!!" - Búp bê Annabelle ngồi trên văn phòng của thầy Phong Nhã như thường ngày. Nó bất ngờ ré lên khi thấy cảnh tượng này. Nhưng khi không có sự cho phép của thầy Phong Nhã, thì linh hồn cô ta vẫn sẽ bị phong ấn trong đó mãi thôi.
"Con không nghe lời thì mẹ đành làm vậy thôi. Mẹ sẽ nhốt hai đứa trong đó cho đến khi nào có kết quả xác nhận thì thôi !!!"
Chỉ bằng một câu niệm chú ngắn gọn, tiếng nói khó khè của bà rít lên nghe thật ghê rợn khiến Manananggal trợn mắt một hồi. Trời trời trời trời !!! Cái lời nguyền này từ nó còn là đứa trẻ bé tí teo đến lớn làm sao nó có thể quên được chứ ??
Dù cho có là chủ nhân của Ghost Opera đi nữa, nhưng nó sẵn sàng xếp vào đây là lời nguyền ĐÁNG SỢ nhất đối với nó !!!
Lý do vì sao ư ? Đó là bởi...
"BỤP..."
Những sợi dây trói vô thức chuyển động trên người nó, trườn trườn như những con rắn sống. Kèm theo đó là một làn khói trắng từ đâu bỗng bủa vây khắp cơ thể. Manananggal nhắm nghiền mắt lại, có muốn chửi thề cũng không xong. Nó nghĩ có lẽ nó sắp tiêu đến nơi rồi !!
Phong Nhã sau một hồi bất lực phá cửa không ăn thua. Anh thở dài lắc đầu ngao ngán.
"Manananggal, có lẽ em và anh nên hợp tác với nhau..."
Khi thầy Phong Nhã quay mặt lại nhìn thấy Manananggal thì...
"AAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Manananggal chẳng muốn nhìn mặt biến sắc của thầy Phong Nhã vào lúc này. Nó đỏ bừng cả mặt, nhìn vào một hướng vô định. Nó biết ngay mà, cái bùa chú đáng nguyền rủa ấy khiến nó trở nên thế này đây...
Ánh sáng mặt trời từ cánh cửa sổ chiếu vào cảnh tượng làm thầy chẳng biết phải nói gì nữa. Bởi trước cặp kính dày cộp của thầy giờ đây, đang phản chiếu hình ảnh của Manananggal. Và Manananggal đang nhìn chăm chăm lại phía thầy, trong tình trạng không vải che thân đúng nghĩa đen...
"Ma... Ma... Ma... Manananggal, sao em...?"
"Từ lời nguyền đáng chết của mẹ tôi mà ra đấy." - Trái với khuôn mặt bối rối như một trai thẳng của thầy Phong Nhã , Manananggal nhìn thẳng vào thầy mà bình tĩnh nói - "Giờ thầy cứ giả vờ làm đúng những gì mẹ tôi nói đã. Đợi đến khi bà ấy thỏa mãn rồi thì nói chuyện sau cũng được."
Nhưng rốt cuộc thầy Phong Nhã cũng không ngờ, chuyện này lại cũng có hiệu quả. Thầy ngậm ngùi, giả vờ viết bản xác nhận rồi gửi nó qua đường khe cửa ngay dưới sàn phòng khám kèm theo bản dịch sang ngôn ngữ âm. Ai ngờ bà Manananggal đã tin thật. Những gì diễn ra tiếp theo sau đó hoàn toàn tĩnh lặng. Manananggal và Phong Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bà ấy cũng chịu buông tha rồi.
Nhưng có vẻ Mẹ đã quên... mở dây trói cho con của bà rồi.
"Đành vậy, tự dưng gần đây sắp nghỉ hè rồi nên anh cất hết chăn gối giường bệnh vào phòng giặt của trường rồi. Anh cũng giắt áo blouse bên ghế văn phòng lại không có gì che lại cho em." - Thầy Phong Nhã ngồi phịch xuống bên cạnh giường bệnh của Manananggal - "Chả nhẽ Ghost Opera cũng không bẻ khóa được lời nguyền của mẹ em sao ?"
"Tiếc là tôi không đủ mạnh. Vì tôi chỉ kế thừa một phần sức mạnh của mẹ tôi thôi."
Manananggal điềm tĩnh đáp. Bỗng Phong Nhã thấy một nụ cười trên môi nó, đôi mắt bị lấy mất kính áp tròng khiến chúng chỉ còn một màu đục trắng dã của quỷ, nhưng chúng như long lanh như nước
"Xin lỗi, vì hai mẹ con tôi mà anh cũng liên lụy"
"Khách sáo làm gì, Mananaggal. Không sao đâu mà !"
Bầu không khí im lặng bao trùm giữa hai chàng trai, chỉ còn chừa lại tiếng xào xạc lá cây bên ngoài cửa sổ rắc xuống những cánh lá phượng đỏ thắm. Những tia nắng gắt nóng ran từ cửa sổ chiếu vào, nhưng lại nhấp nháy như đom đóm mỗi khi bị cánh lá phượng che khuất. Chúng là dấu hiệu khi mùa hè đến, cũng là lúc kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu...
***
"À, hình như... anh có để ý." - Thầy Nhã mở chủ đề - "Hình như sáng này anh thấy Mỹ Tiên đang bực chuyện gì đó phải không ?"
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai... Nhưng tôi có thấy Mỹ Tiên ngồi khóc bên vườn Camelia, chắc từ hồi tối hôm qua..." - Bất chợt, Manananggal sực nhớ ra - "A ! Hình như hồi tối hôm qua anh đã ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ phải không ? Anh không thấy Mỹ Tiên ?"
Thầy Phong Nhã ngây ngô lắc đầu. Rồi hai người không hay biết, đồng loạt rơi vào trang thái im lặng lúc nào không hay. Cũng đúng thôi, nói chuyện nhau với bộ dạng thế này, đã thế còn trước một con người đầu óc trong sáng như thầy Nhã thì làm sao mà thoải mái được ?
Không thể chịu đựng nổi, thầy Phong Nhã đứng vụt dậy, mặt đỏ bừng lên đến mang tai. Anh lục lọi mọi ngóc ngách trong căn phòng, mặt thì vẫn đỏ ửng như trái cà chua chín mà lẩm bẩm.
"Chắc chắn phải có cái gì đó cởi trói cho em chứ ? Kiếm được con dao, hay một cây kéo,... nào đó có ở trong khu này là một kỳ tích lắm rồi !!"
"Phong Nhã, anh thử triệu hồi Annabelle thử xem ? Hai người giao ước với nhau có thể tạo ra mấy con dao cũng được mà !" - Manananggal đưa ý kiến.
Nghe thấy thế, Phong Nhã gật đầu tán thành, lập tức cho gọi linh hồn Annabelle ở gian phòng bên kia, giao ước với linh hồn cô ta...
"À, cho anh xin lỗi nhé Manananggal ~ !" - Phong Nhã rối rít nói trong lớp máu chảy ròng ròng khắp người theo từng vết cứa dao từ tay bóng hồn Annabelle - "Đợt này anh sẽ cho Annabelle khống chế tâm trí của anh luôn !! Mọi chuyện em giải quyết với cô ta nhé !"
"Vì sao ?"
"Trời ạ..." - Nó thấy gương mặt đỏ bừng đáng yêu của Phong Nhã đang lúng túng. Rốt cuộc, anh thét lên khai ra - "Anh sẽ cảm thấy khó xử mất nếu cứ nhìn thấy em như thế này ~ !"
Nghe thấy thế, Manananggal hóa đá sau nửa giây...
*** PHONG NHÃ: THANH NIÊN TRONG SÁNG ***
"Ý da !!!!!!!" - Manananggal nghệch mặt không một cảm xúc khi thấy Annabelle nhìn chằm chằm vào nó, ré lên mà xịt máu mũi - "Rốt cuộc hai người làm cái gì mờ ám trong đó thế ??!!"
"BIẾN THÁI !!!!!!!" - Manananggal tức mình gầm lên. Biết thế, nó chỉ muốn Phong Nhã giải quyết họ nó luôn đi cho rồi ! - "Giờ mau cắt dây trói cho tôi cái đã !!!"
"Chà... Đây không phải là sợi dây bình thường đâu. Bà già lẩm cẩm đã dùng ma thuật để trói cậu phải không Manananggal ? Rốt cuộc cậu đã làm gì bà ta vậy ?" - Annabelle soi xét nghiêm túc những sợi dây trên người nó với máu mũi chảy ròng ròng, thật chẳng khiến nó tin tưởng một chút nào ! - "Ừ ta phân tích được ma lực của chúng rồi. Ta sẽ cứu cậu, nhưng sẽ hơi khó khăn chút đấy, phải cắt chúng đúng vị trí thì mới đứt được. Cậu đồng ý chứ ?"
Manananggal không một chần chừ gật đầu lia lịa. Nhưng nào ngờ rằng, nó đang chấp nhận cho một ác mộng còn khủng khiếp hơn như thế nhiều...
"Dò được điểm cắt đầu tiên, là ở..."
Manananggal nhắm nghiền mắt lại, vì nó không muốn chấp nhận cái tình cảnh đáng thương lúc này của mình. Vị trí đó nằm ở đằng sau gáy của nó, Annabelle cật lực, nghiêng người qua. Manananggal cũng ngoan ngoãn hợp tác nhưng chẳng may sao sợi dây càng thít chặt hơn.
"Phù được rồi..." - Annabelle căng thẳng đến toát mồ hôi - "Điểm thứ hai là ở..."
Cứ như thế mà tiếp tục, Annabelle đã khéo léo luồn lách con dao trông thật điêu luyện chuyên nghiệp, tiêu diệt từng điểm cắt giúp cởi trói Manananggal. Dù đã được nới lỏng và dễ thở hơn so với lúc đầu rất nhiều, nhưng nó chợt sững người lại khi nghe cô ta dò ra được điểm cắt cuối cùng...
"Điểm cuối cùng... Là khó đấy... Manananggal, điểm đó nằm sâu trong họng của cậu rồi."
"Vậy có cách nào cắt được điểm đó không ?"
"Tôi không thể đưa con dao trực tiếp vào cổ họng của cậu được." - Annabelle giải thích - "Một cách duy nhất, là tôi sẽ chuyển con dao này thành dạng vô hình. Tôi sẽ nuốt nó và truyền ma lực của tôi cho cậu, nói chung là... chúng ta sẽ cùng phá điểm đó bằng đường miệng..."
Như vậy đồng nghĩa, là KISS luôn rồi còn gì ???
Manananggal thầm nguyền rủa người mẹ nào đó đang giăng nó vào thế bí trong trò chơi dành-cho-người-lớn. Bây giờ, một là nó phải kiss ! Hai là chịu nằm trói với cơ thể khỏa thân thế này suốt đời, đồng thời công sức nãy giờ của Annabelle cũng trở thành vô ích !
Nó đắn đo, song một hồi lại nuốt nước bọt, rốt cuộc nó đã gật đầu đồng ý...
"Tốt lắm !" - Annabelle lập tức nuốt con dao khổng lồ vào bụng. Thế là toàn thân cô ta tỏa ra một bầu không khí xen màu đen lẫn màu hồng. Annabelle ngồi chồm lên người Manananggal, nở nụ cười đầy ẩn ý khiến nó hồi hộp không kém - "Manananggal, rồi cậu sẽ thấy, nụ hôn có sức cuốn hút đến điên loạn là như thế này đây."
"Annabelle, cô đừng hiểu lầm." - Manananggal lạnh lùng đáp - "Tôi chỉ muốn..."
Nhưng Manananggal chưa kịp dứt câu, một nụ hôn thật sâu và tàn bạo đã tấn công thẳng vào đôi môi nó từ lúc nào. Một luồng hơi gì đó từ khóe miệng của Annabelle lan tỏa sâu vào trong cơ thể khiến nó cảm thấy thật ghê tởm, nhưng nó không quan tâm. Dường như thị giác của nó ngày càng trở nên mù mờ hẳn đi rất nhiều, vì một lẽ nó bây giờ cảm thấy thật tuyệt vời, cứ như một người vừa mới bắt đầu chơi game có thể gây nghiện nặng vậy.
Annabelle trong lốt Phong Nhã lập tức chau mày, ấn sâu hơn nữa, khiến Manananggal phải ngửa cổ ra để hợp tác cùng họ. Nó nhăn mặt, thấy cổ họng rất rát và đau kinh khủng, như muốn thiêu đốt cơ thể nó từ bên trong vậy. Đã vậy, trong tình cảnh này, nó không thể nào thở nổi, nó cứ tưởng đâu mình có khi sẽ chết ngạt đến nơi vậy.
Sau một hồi khó khăn cũng qua, Annabelle cuối cùng cũng chịu mở khóa môi của nó. Cô ta thở hồng hộc, vầng trán thì ướt đẫm mồ hôi. Những ngón tay của Annabelle khẽ quệt nhẹ, lau đi vệt máu vẫn còn vướng trên miệng của cả cô và Manananggal. Rồi cô ta cắt dứt điểm những sợi dây còn lại mà đáp.
"Xong rồi đấy, giờ cậu thoát ra được rồi !"
"Cảm ơn, Annabelle." - Manananggal thử vùng cơ thể mình. Quả nhiên những sợi dây trói đã tuột khỏi người nó khiến nó không còn gì vui hơn nữa được - "Hai người đã cứu mạng tôi đấy."
"Giờ ta sẽ đi xuyên tường, lấy chiếc áo blouse của Phong Nhã cho cậu tạm dùng. Chờ ở đó đấy !"
Xong xuôi, Annabelle và thầy Phong Nhã ngắt giao ước. Linh hồn cô gái vẫy tay cười đắc thắng và xuyên qua cánh cửa và biến mất.
"Phong Nhã, cảm ơn anh..."
Nhưng Phong Nhã của chúng ta lại không biết phản ứng thế nào trừ một cái gật đầu. Rồi anh ngồi quay sau lưng, tránh khỏi tầm nhìn của Manananggal. Anh thật sự không dám nhìn vào nó một chút nào.
Trong khi đó, Annabelle bỏ lại hai người con trai với nụ cười nham hiểm nở trên môi...
*** ANNABELLE: Hình tượng QUỶ + HỦ NỮ (WTF ??) ***
RẦM !!!!!!
Thế nhưng, ngay khi bóng hồn Annabelle xuyên qua gian văn phòng khám bệnh. Đột nhiên, Mỹ Tiên cũng mở cửa phòng y tế bước vào...
"À... xin... xin chào..." - Annabelle đột nhiên cảm thấy có một thế lực nào đó đang chèn ép linh hồn của cô.
"MANANANGGAL ĐÂU ? THẦY NHÃ ĐÂU ?" - Mỹ Tiên hỏi - "Tôi muốn hỏi lý do vì sao Manananggal lại bỏ lớp học giữa chừng ??? Làm cả lớp tôi bị ghi sổ đầu bài và trừ điểm thi đua rồi đây này !!!!!!!!!!!!!!!!!"
Annabelle nuốt hết nước bọt khi thấy bộ mặt hằng hằng giận dữ của Mỹ Tiên. Cô ta biết, nhất định Mỹ Tiên đang bực mình, nên phải dùng những lời ngon ngọt nhất có thể thì may ra mới hạ hỏa được...
"À... Mỹ Tiên... Cô biết đấy..." - Annabelle bối rối đáp trả lại - "Thật sự bây giờ cô muốn tìm Manananggal thì không phải là lúc thích hợp đâu."
Mỹ Tiên thấy gian bệnh nhân của phòng giường bệnh dành cho học sinh đang ĐÓNG KÍN MÍT thì sinh nghi ngờ. Làm theo bản tính, cô bé lướt qua bóng hình của Annabelle và...
ĐÙNG ~~~ !!!!! Bằng nội công thâm hậu mãnh liệt, Mỹ Tiên siết chặt bàn tay thành nắm đấm, phang ngay cánh cửa khiến nó tung bản lề ra...
1 giây...
2 giây...
3 giây...
....
.....
......
...
..
.
"Xin chào."
Mỹ Tiên tối hết mặt mũi. Đúng với cái đầu óc không bao giờ trong sáng, thì ra người mà cô bé hằng ngưỡng mộ và thích thầm lại là một tên biến thái thích lột sạch quần áo, lên giường chung với một thằng đựa rựa khác.
Cơn giận của Mỹ Tiên đã kinh khủng, nay còn trào lên lên 200% nữa...
"MANANANGGAL !!!!!!!!"
"Mẹ kiếp !!!! Khốn nạn !!!! Làm thế nào Mỹ Tiên có thể đấm bay cánh cửa mà vào trong được thế ????"
Mọi hiểu lầm trên không những không giải quyết được, đã vậy còn xảy ra nghiêm trọng hơn.
Cùng lúc ấy, bà Manananggal thì lại biến sang Hawaii nghỉ mát từ khi nào, bỏ lại đứa con của mình phải hứng chịu hậu quả do bà gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.