Chương 4
Dolly (Mai Windy)
21/06/2016
Musicyal là một đại lục rộng lớn, không phân nước, chỉ phân ra thành các thành phố khác nhau. Mỗi thành phố đều có người cai quản, đặc biệt là ở thủ đô- thành phố Valentino phồn hoa lại do cả Hội đồng Tối Cao và hoàng gia Capricorn quản lí.
Hoàng gia Capricorn, nhắc đến cái tên này không ai là không nghĩ ngay đến lịch sử hào hùng của họ, vốn là một vị hoàng tử thất sủng, lại trèo lên được ngôi báu đế vương, trải qua trăm ngàn trận chiến đều có bóng dáng người của hoàng gia, gắn liền với cái tên Valentino- chính là hoàng gia Capricorn!
Cả ngàn đời nay, hoàng gia Capricorn đều có một quy định, bất cứ con cháu nào của hoàng tộc, dù nam hay nữ, dù địa vị cao hay thấp, đều chỉ được lấy người trong hoàng thất! Quy định được lập ra để tránh dòng máu cao quý bị lấm bẩn bởi những kẻ tầm thường, tránh cho những kẻ ngu dốt chen chân được vào hoàng tộc, và... để điểm đặc trưng của hoàng gia- đôi mắt có một mặt trời nhỏ màu bạc phát sáng ngay giữa đồng tử- không bị biến mất.
Nhưng... trăm phòng vạn phòng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, công chúa của hoàng thất lại đi yêu kẻ thường dân hèn kém, nàng bỏ theo kẻ đó và sinh ra một đứa con...
Cô bé có đôi mắt tím to tròn, mái tóc ngắn màu vàng nhạt bồng bềnh và đôi môi đỏ hồng xinh xắn. Cô bé sống một cuộc sống hạnh phúc, ngày qua ngày ở miền nông thôn thanh bình... Cho đến một ngày, ba cô- người nông dân kia- qua đời, trong đầu cô bé bỗng hiện lên cả ngàn câu hỏi về nguồn gốc của chính mình, những hình ảnh rời rạc cứ hiện lên và ám ảnh lấy tâm trí cô bé...
-" Mẹ, con là ai?"
-" Con là con của mẹ chứ còn ai."
...
-" Mẹ...!! Đáng sợ lắm, nó... nó..."
-" Không sao đâu, con yêu. Mẹ đang ở đây..."
...
-" Mẹ, Ma Kết sợ!"
-" Đến lúc rồi, con yêu..."
Giờ Ma Kết và mẹ cô bé đang ở đây, ngay trong toà lâu đài của hoàng gia. Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn lên trên, ngự trên ngai vàng là Đức Vua, là ông ngoại của cô. Ông, à không, là Ngài, Ngài đang nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng mà lạnh lẽo, đầy vẻ dò xét. Xung quanh Ngài, toát lên từ cả bộ quần áo lẫn khuôn mặt là sự uy nghiêm và lạnh lùng, thứ ánh sáng mà Ngài toả ra lại quá sức chói mắt, thêm thứ khí chất vương giả trời sinh cao quý kia nữa, Ngài... thật... không thể với tới!
-Chịu trở về rồi sao?
-Dòng máu hoàng gia đang chảy trong người con bé, muốn chối bỏ cũng không được, thưa cha.
-Thật sao? Đó thật là "dòng máu hoàng gia" sao?
-Chẳng lẽ không phải, thưa cha?
Ma Kết nhìn mẹ, rồi lại nhìn Đức Vua trên cao kia. Đôi chân cô bé bỗng run lẩy bẩy, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô bé thấy mẹ mình lại đáng sợ đến thế...! Một cảm giác rất lạ len lỏi vào trái tim cô bé, theo từng nhịp đập mà lan ra khắp cơ thể, chúng dường như đang khống chế toàn bộ cơ thể cô, làm cả người cô trở nên mềm nhũn... áp lực, đây là áp lực, nó thật quá nặng nề!
Qua một lúc lâu, đến khi Ma Kết tưởng chừng như bản thân sẽ chết ngộp trong bầu không khí căng thẳng này, thì Ngài lên tiếng:
-Con vẫn cố chấp và láo xược như vậy. Sarah, tội của con thật sự rất lớn đấy.
-Cha à, tình yêu đâu có lỗi?
-Con đã lấm bẩn dòng máu cao quý của chúng ta, con biết không?
-Cao quý đến mấy thì chẳng phải chúng ta cũng chỉ là con người thôi sao?
"Bộp!"
Mẹ của Ma Kết- công chúa Sarah vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu hoàng kim đã hướng thẳng chỗ bà mà lao tới, đánh bà đập vào cánh cửa gỗ phía sau làm nó lõm xuống, còn Đức Vua? Ngài chẳng chút động lòng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy nhìn chằm chằm người phụ nữ đang chật vật cố gắng đứng dậy kia.
-Đừng bao giờ đánh đồng chúng ta với những kẻ tầm thường đó, Sarah!!
-Những kẻ tầm thường? Thật sao, cha của con._Trái với sự giận dữ đang trào dâng trong người của Ngài, Sarah lại bình thản đến lạ, bà nhìn nhà Vua, thốt ra từng chữ với một vẻ mỉa mai và chế giễu nồng đậm.
-Ông ngoại..._Lúc này, Ma Kết bỗng lên tiếng, đôi con ngươi màu tím nhạt lấp lánh nước._Người ghét ba lắm sao? Vì ba là kẻ tầm thường? Nên... người cũng ghét Ma Kết đúng không?
Lại một khoảng thời gian im ắng trôi qua, từng phút từng giây đều khiến con người ta khó thở, Ma Kết nhìn nhà Vua, lệ đã sớm rơi đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Nhìn cô bây giờ, thật khiến cho người ta có cảm giác xót xa.
-Ha ha._Ngài bật cười, cả tiếng cười của Ngài cũng khiến người khác sợ hãi. Rồi không nói không rằng, Ngài rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Ma Kết.
Công chúa Sarah đã đứng cạnh Ma Kết từ lúc nào, bà ôm cô bằng cả tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ:
-Lạc quan lên, Ma Kết của mẹ! Mọi chuyện rồi sẽ ổn, không sao đâu con!
////
Ma Kết ngồi đung đưa trên chiếc xích đu màu trắng muốt, trên tay cô là cây sáo Emmanuel huyền thoại đang được thổi ra những nốt nhạc vui tươi nhất! Cạnh cô là bà Sarah vừa đọc sách vừa khẽ đẩy chiếc xích đu đưa lên đưa xuống nhè nhẹ. Một khung cảnh thật yên bình biết mấy.
Nhưng, ai biết được sau nụ cười kia là những đau khổ như thế nào?
Ma Kết là con lai, đứa cháu duy nhất của hoàng gia mang trong mình dòng máu tạp chủng. Hằng ngày, cô đi đến đâu cũng đều nghe thấy những lời miệt thị vang lên khắp nơi cùng sự khinh bỉ không che giấu.
Trong những bữa tiệc, nếu nhìn về phía góc phòng, bạn sẽ luôn thấy một cô bé nhỏ nhắn đứng lặng lẽ ở đó.
Trong những buổi đi chơi vui vẻ, sẽ luôn có một cô bé bị gạt ra phía sau, dù cô có cố gắng hoà nhập đến mấy.
Trong bữa tối, bữa trưa hay bữa sáng, ngồi cuối bàn, sẽ luôn là một cô bé với nụ cười thường trực trên môi.
Và trong hoàng gia Capricorn, sẽ luôn có một người bị hắt hủi, đứa con lai bị bao người chèn ép, bắt nạt đến đáng thương...
-----{0}-----
Tên nhân vật: Bảo Bình
Thông tin: Không rõ
Quá khứ nhân vật: Không được hiển thị
-----{0}-----
Tên nhân vật: Song Ngư
Thông tin: Không rõ
Quá khứ nhân vật: Không được hiển thị
-END-
Dolly: Từ chap sau trở đi, câu truyện chính thức được bắt đầu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ [cúi].
Hoàng gia Capricorn, nhắc đến cái tên này không ai là không nghĩ ngay đến lịch sử hào hùng của họ, vốn là một vị hoàng tử thất sủng, lại trèo lên được ngôi báu đế vương, trải qua trăm ngàn trận chiến đều có bóng dáng người của hoàng gia, gắn liền với cái tên Valentino- chính là hoàng gia Capricorn!
Cả ngàn đời nay, hoàng gia Capricorn đều có một quy định, bất cứ con cháu nào của hoàng tộc, dù nam hay nữ, dù địa vị cao hay thấp, đều chỉ được lấy người trong hoàng thất! Quy định được lập ra để tránh dòng máu cao quý bị lấm bẩn bởi những kẻ tầm thường, tránh cho những kẻ ngu dốt chen chân được vào hoàng tộc, và... để điểm đặc trưng của hoàng gia- đôi mắt có một mặt trời nhỏ màu bạc phát sáng ngay giữa đồng tử- không bị biến mất.
Nhưng... trăm phòng vạn phòng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, công chúa của hoàng thất lại đi yêu kẻ thường dân hèn kém, nàng bỏ theo kẻ đó và sinh ra một đứa con...
Cô bé có đôi mắt tím to tròn, mái tóc ngắn màu vàng nhạt bồng bềnh và đôi môi đỏ hồng xinh xắn. Cô bé sống một cuộc sống hạnh phúc, ngày qua ngày ở miền nông thôn thanh bình... Cho đến một ngày, ba cô- người nông dân kia- qua đời, trong đầu cô bé bỗng hiện lên cả ngàn câu hỏi về nguồn gốc của chính mình, những hình ảnh rời rạc cứ hiện lên và ám ảnh lấy tâm trí cô bé...
-" Mẹ, con là ai?"
-" Con là con của mẹ chứ còn ai."
...
-" Mẹ...!! Đáng sợ lắm, nó... nó..."
-" Không sao đâu, con yêu. Mẹ đang ở đây..."
...
-" Mẹ, Ma Kết sợ!"
-" Đến lúc rồi, con yêu..."
Giờ Ma Kết và mẹ cô bé đang ở đây, ngay trong toà lâu đài của hoàng gia. Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn lên trên, ngự trên ngai vàng là Đức Vua, là ông ngoại của cô. Ông, à không, là Ngài, Ngài đang nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng mà lạnh lẽo, đầy vẻ dò xét. Xung quanh Ngài, toát lên từ cả bộ quần áo lẫn khuôn mặt là sự uy nghiêm và lạnh lùng, thứ ánh sáng mà Ngài toả ra lại quá sức chói mắt, thêm thứ khí chất vương giả trời sinh cao quý kia nữa, Ngài... thật... không thể với tới!
-Chịu trở về rồi sao?
-Dòng máu hoàng gia đang chảy trong người con bé, muốn chối bỏ cũng không được, thưa cha.
-Thật sao? Đó thật là "dòng máu hoàng gia" sao?
-Chẳng lẽ không phải, thưa cha?
Ma Kết nhìn mẹ, rồi lại nhìn Đức Vua trên cao kia. Đôi chân cô bé bỗng run lẩy bẩy, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô bé thấy mẹ mình lại đáng sợ đến thế...! Một cảm giác rất lạ len lỏi vào trái tim cô bé, theo từng nhịp đập mà lan ra khắp cơ thể, chúng dường như đang khống chế toàn bộ cơ thể cô, làm cả người cô trở nên mềm nhũn... áp lực, đây là áp lực, nó thật quá nặng nề!
Qua một lúc lâu, đến khi Ma Kết tưởng chừng như bản thân sẽ chết ngộp trong bầu không khí căng thẳng này, thì Ngài lên tiếng:
-Con vẫn cố chấp và láo xược như vậy. Sarah, tội của con thật sự rất lớn đấy.
-Cha à, tình yêu đâu có lỗi?
-Con đã lấm bẩn dòng máu cao quý của chúng ta, con biết không?
-Cao quý đến mấy thì chẳng phải chúng ta cũng chỉ là con người thôi sao?
"Bộp!"
Mẹ của Ma Kết- công chúa Sarah vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu hoàng kim đã hướng thẳng chỗ bà mà lao tới, đánh bà đập vào cánh cửa gỗ phía sau làm nó lõm xuống, còn Đức Vua? Ngài chẳng chút động lòng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy nhìn chằm chằm người phụ nữ đang chật vật cố gắng đứng dậy kia.
-Đừng bao giờ đánh đồng chúng ta với những kẻ tầm thường đó, Sarah!!
-Những kẻ tầm thường? Thật sao, cha của con._Trái với sự giận dữ đang trào dâng trong người của Ngài, Sarah lại bình thản đến lạ, bà nhìn nhà Vua, thốt ra từng chữ với một vẻ mỉa mai và chế giễu nồng đậm.
-Ông ngoại..._Lúc này, Ma Kết bỗng lên tiếng, đôi con ngươi màu tím nhạt lấp lánh nước._Người ghét ba lắm sao? Vì ba là kẻ tầm thường? Nên... người cũng ghét Ma Kết đúng không?
Lại một khoảng thời gian im ắng trôi qua, từng phút từng giây đều khiến con người ta khó thở, Ma Kết nhìn nhà Vua, lệ đã sớm rơi đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Nhìn cô bây giờ, thật khiến cho người ta có cảm giác xót xa.
-Ha ha._Ngài bật cười, cả tiếng cười của Ngài cũng khiến người khác sợ hãi. Rồi không nói không rằng, Ngài rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Ma Kết.
Công chúa Sarah đã đứng cạnh Ma Kết từ lúc nào, bà ôm cô bằng cả tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ:
-Lạc quan lên, Ma Kết của mẹ! Mọi chuyện rồi sẽ ổn, không sao đâu con!
////
Ma Kết ngồi đung đưa trên chiếc xích đu màu trắng muốt, trên tay cô là cây sáo Emmanuel huyền thoại đang được thổi ra những nốt nhạc vui tươi nhất! Cạnh cô là bà Sarah vừa đọc sách vừa khẽ đẩy chiếc xích đu đưa lên đưa xuống nhè nhẹ. Một khung cảnh thật yên bình biết mấy.
Nhưng, ai biết được sau nụ cười kia là những đau khổ như thế nào?
Ma Kết là con lai, đứa cháu duy nhất của hoàng gia mang trong mình dòng máu tạp chủng. Hằng ngày, cô đi đến đâu cũng đều nghe thấy những lời miệt thị vang lên khắp nơi cùng sự khinh bỉ không che giấu.
Trong những bữa tiệc, nếu nhìn về phía góc phòng, bạn sẽ luôn thấy một cô bé nhỏ nhắn đứng lặng lẽ ở đó.
Trong những buổi đi chơi vui vẻ, sẽ luôn có một cô bé bị gạt ra phía sau, dù cô có cố gắng hoà nhập đến mấy.
Trong bữa tối, bữa trưa hay bữa sáng, ngồi cuối bàn, sẽ luôn là một cô bé với nụ cười thường trực trên môi.
Và trong hoàng gia Capricorn, sẽ luôn có một người bị hắt hủi, đứa con lai bị bao người chèn ép, bắt nạt đến đáng thương...
-----{0}-----
Tên nhân vật: Bảo Bình
Thông tin: Không rõ
Quá khứ nhân vật: Không được hiển thị
-----{0}-----
Tên nhân vật: Song Ngư
Thông tin: Không rõ
Quá khứ nhân vật: Không được hiển thị
-END-
Dolly: Từ chap sau trở đi, câu truyện chính thức được bắt đầu. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ [cúi].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.