Chương 8
Dolly (Mai Windy)
27/06/2016
-Ngôi sao trên bầu trời.
Cớ sao quá nhỏ nhoi...
Tôi bâng khuâng kiếm tìm vì sao mà em nói.
Xa xa kia, bóng em đang hữu hiện.
Mờ ảo như những vì sao.
...
Lang thang trong bóng đêm- bóng đêm cô quạnh.
Chạy, chạy mãi, tìm em như trong mơ.
Ngôi sao lấp lánh kia.
Cớ sao không sáng soi...
Tôi muốn thấy em, ngay giờ đây.
...
Lang thang trong màn đêm, với bóng em mơ hồ.
Tự hỏi bản thân: Em là ai? Là thứ gì?
Thật hay ảo? Hay phải chăng là tôi đang mơ...?
Ngôi sao nhỏ nhoi kia, nói với tôi, có được?
Rằng tôi đang, tìm em hay là hư vô?
...
Ngôi sao mang hình em, cớ sao ngươi ẩn hiện.?
Tôi lang thang đi tìm em, mãi đi trong lẻ loi.
Ngôi sao em bảo tôi, cớ sao như mơ hồ.?
Không thể hiểu nổi, tôi dần trở nên bối rối...
Ngôi sao ngôi sao kia, có hay không giải thích được.?
Tôi... Em... và Lí do?
...
...
Đi trong hư vô tôi bỗng giật mình ngỡ ra.
Thứ tôi đang tìm hình như đã mất từ rất lâu...
...
-Chà, không ngờ cô vẫn còn tâm trạng để hát cơ đấy!_Vẫn như mọi khi, sau khi Bảo Bình kết thúc phần biểu diễn của mình đi vào cánh gà thì Bạch Dương lại xuất hiện với câu nói mỉa mai và ánh nhìn thách thức đầy quen thuộc. Nhưng mỉa mai cái gì và thách thức ai thì Bảo Bình cô không quan tâm. Phải rồi, trong mắt cô, hắn chẳng là gì cả, vậy nên sao phải quan tâm?
-Cô biết không, sự kiêu ngạo của cô ấy, sớm thôi sẽ tàn lụi, đến lúc đó tôi thật sự muốn xem đấy!
-...
-Dù cô có bảo vệ nó thế nào thì cũng không là gì đối với Ngài đâu. Tốt nhất cô nên từ bỏ cái ý định ngu xuẩn đang tồn tại trong đầu bản thân đi.
-...
-Tiết lộ chút nhé, Ngài bắt đầu hành động rồi đấy!
-...
-Chậc, chắc cô cũng biết rồi nhỉ?
-...
-Nhưng cô biết không? Thật ra... À mà thôi, dù có nói cô cũng không nghe đâu mà.
-...
-Nói chuyện với cô đúng là chán thật đấy! Thôi nhé! Đến lượt tôi rồi, bye bye!
Cảm nhận được xung quanh đã im ắng trở lại, Bảo Bình khẽ quay đầu lại. Rồi rất nhanh, cô lại tiếp tục đi về phòng nghỉ của mình. Đóng cửa phòng lại, cô đi đến bên chiếc bàn trang điểm, mở túi xách lấy điện thoại rồi lưu loát bấm một dãy số, tiếng nhạc chuông vang lên:
-Alo?
-----{0}-----
Musicyal- Học viện Zeis.
Vài tuần sau ngày thứ hai sau ngày khai giảng.
-Kyaaaa!!
"Bộp!"
-Hự...!
"Xoạt!"
-Hây!!... Hự!
Từ trong phòng tập của CLB võ thuật liên tục phát ra những âm thanh mang đầy tính... bạo lực. Lát sau, cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra không chút thương tiếc, xuất hiện ngay sau đó là Thiên Yết với khuôn mặt nhăn nhó và tâm trạng khó chịu không tả. Chết tiệt! Cô lại thua rồi!
Vũ Thiên Yết- một nàng đầu gấu - có ước muốn hết sức quái đản từ khi mới vào học viện, đó là hạ đo ván chủ tịch câu lạc bộ võ thuật, người mà hơn một năm nay cô chẳng thể chạm đến nổi một sợi tóc. Đối với Thiên Yết đây thật sự là một sự nhục nhã rất lớn, nhất là với danh hiệu "Đại Boss" mà cô từng được trao tặng bởi đám thanh niên đầu trâu mặt ngựa toàn tỉnh nơi cô ở. Bởi vậy, mỗi lúc ra khỏi CLB võ thuật là mặt của Vũ Thiên Yết lại trông vô cùng khó coi.
Tạm gác chuyện đó qua một bên và trở lại với hoàn cảnh hiện tại, Thiên Yết đang khó nhọc lết cái chân đau về phía kí túc xá. Đến cửa phòng, cô thô bạo đẩy cửa rồi nằm phịch xuống giường đầy mệt mỏi.
-Song Tử, tớ về rồi. Cậu đoán đúng, tớ "lại" thua.
-...
-Này, đừng im lặng như vậy!
-...
-Song Tử?
Lúc này, Thiên Yết mới nhận ra có gì đó là lạ. Mọi hôm, khi cô từ câu lạc bộ về phòng thì sẽ có Song Tử đang nằm trên giường với nụ cười "tôi biết ngay mà" đáng ghét và chai nước cầm trên tay, rồi cô ấy sẽ bảo cô "uống đi". Nhưng hôm nay Song Tử không có trong phòng? Thiên Yết bật dậy.
-----{0}-----
Song Tử thở hắt ra, ném bộp cây chổi xuống đất rồi ngồi phịch xuống sàn. Bên cạnh cô là Sư Tử cũng giống tương tự. Cả hai người cùng nhìn nhau, rồi lại quay ra nhìn vị "chủ tịch CLB đáng kính" nào đó đang ung dung ngồi ăn nho cùng với cậu bạn bên cạnh đang ngồi nghe nhạc.
-A! Hai em làm xong rồi hả? Nhanh ghê ta!_Ma Kết như nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn bọn họ tươi cười._Lại đây, lại đây ăn quả nào!
-Chị Ma Kết, bọn em đã dọn dẹp xong rồi, hai anh chị chắc hẳn cũng đã quyết định được hoạt động ĐẦU TIÊN của câu lạc bộ rồi chứ ạ?_Sư Tử chống tay đứng dậy, liếc nhìn Ma Kết. Song Tử quay sang nhìn cô bé vẻ tiếc nuối. Cô nhớ hồi mới vào CLB con bé nhút nhát đáng yêu là thế. Vậy mà chỉ sau vài tuần tiếp xúc với chủ tịch câu lạc bộ Sư Tử đã trở nên như thế này rồi. Nhưng cô cũng phải công nhận, Ma Kết thuộc tuýp người... nói sao nhỉ? Ngây thơ đến vô tội, chắc vậy. Chẳng ai từ chối được chị ấy cả, cũng như chẳng ai có thể trách chị ấy được, Ma Kết ngây thơ một cách đáng sợ mà đáng sợ một cách ngây thơ, chậc.
-Nha, đã xong rồi nha! Cuối tuần này chúng ta sẽ đi đến núi Lance, nghe nói ở đó phong cảnh đẹp lắm á, hơn nữa truyền thuyết về một số nhạc cụ cổ cũng có liên quan đến nó nữa!
Song Tử và Sư Tử lại nhìn nhau: Rốt cuộc thì CLB cũng đã bắt đầu hoạt động rồi a?
-Sao hả? Thích không?_Ma Kết lại hỏi.
-À vâng, chắc sẽ rất tuyệt.
-Chị biết hai em sẽ thích mà!
-Vậy, bọn em về trước nhé?
-Ok, bye bye. Hẹn gặp lại vào cuối tuần nha!
-Vâng.
"Cạch."
Đóng cửa lại, Song Tử thở phào nhẹ nhõm rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng kí túc xá của mình. Đến nơi, cô thấy ba người bạn cùng phòng của mình đang đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt hầm hầm trông rất đáng sợ.
-Chào, tớ về rồi đây._Cô đi vào, nhẹ nhàng chào hỏi như mọi khi. Tức thì:
-Bạch Song Tử, hôm nay cậu đã đi đâu hả!?_Người lên tiếng đầu tiên là một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, tóc vàng hoe và đôi mắt màu nâu khói tuyệt đẹp. Đó là Kate Catherine- trưởng phòng kí túc xá 102.
-Song Tử, bọn mình lo lắng cho cậu lắm đó!_Tiếp theo là cô bạn Chấn Thiên, cô gái hiền lành nhân hậu và dễ thương nhất phòng 102.
-Song Tử, có biết bọn tớ tìm cậu mệt lắm không hả!!??_Cuối cùng là Vũ Thiên Yết, người đã chạy đi tìm Song Tử đầu tiên và thông báo cho hai người còn lại.
-Các cậu bình tĩnh ngồi xuống uống nước đã nào, tớ vừa từ câu lạc bộ về mà, có đi đâu đâu.
-Vậy sao gọi điện thoại không được!? Nhắn tin không thèm trả lời!?
-Điện thoại tớ hết pin để trong phòng mà.
-Vậy phải về muộn sao không bảo bọn tớ biết!?
-Tớ cũng có biết là sẽ về muộn thế này đâu.
-Bla bla bla...
-Thôi nào, tớ đói rồi đấy. Xuống căng- tin nhé? Tớ bao.
-----{0}-----
Thủ đô Valentino. Toà cao ốc Sky- C. 8 a.m. Một tối đẹp trời.
Trong căn phòng với màu chủ đạo là xám và trắng, một người đàn ông cao ráo đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc. Trước mặt hắn, một cậu thanh niên trẻ tuổi đang cầm giấy báo cáo gì đó. Sau một thoáng im lặng, người đàn ông lên tiếng:
-Cậu chắc chứ?
-Chắc chắn thưa ngài.
-Vậy cứ theo kế hoạch mà làm, giờ thì đi nghỉ đi.
-Vâng, chào ngài. Chúc ngài ngủ ngon.
-Ừ.
Người đàn ông hờ hững đáp, rồi đợi cho người thanh niên đã đi xa. Hắn vươn tay ra nhấn nút trên tấm bảng kì lạ gần chỗ ngồi. Một giọng nói vang lên:
-[Chào ngài! Buổi tối vui vẻ! Gọi tôi có việc gì vậy?]
-Theo dõi nó cho ta.
-[Ngài vẫn chưa yên tâm về cậu nhóc đó hả? Nó đang yêu lắm nha!]
-...
-[Thôi được rồi. Jeez, dạo này ai cũng kiêu, nói chẳng bao giờ chịu trả lời.]
-END-
Cớ sao quá nhỏ nhoi...
Tôi bâng khuâng kiếm tìm vì sao mà em nói.
Xa xa kia, bóng em đang hữu hiện.
Mờ ảo như những vì sao.
...
Lang thang trong bóng đêm- bóng đêm cô quạnh.
Chạy, chạy mãi, tìm em như trong mơ.
Ngôi sao lấp lánh kia.
Cớ sao không sáng soi...
Tôi muốn thấy em, ngay giờ đây.
...
Lang thang trong màn đêm, với bóng em mơ hồ.
Tự hỏi bản thân: Em là ai? Là thứ gì?
Thật hay ảo? Hay phải chăng là tôi đang mơ...?
Ngôi sao nhỏ nhoi kia, nói với tôi, có được?
Rằng tôi đang, tìm em hay là hư vô?
...
Ngôi sao mang hình em, cớ sao ngươi ẩn hiện.?
Tôi lang thang đi tìm em, mãi đi trong lẻ loi.
Ngôi sao em bảo tôi, cớ sao như mơ hồ.?
Không thể hiểu nổi, tôi dần trở nên bối rối...
Ngôi sao ngôi sao kia, có hay không giải thích được.?
Tôi... Em... và Lí do?
...
...
Đi trong hư vô tôi bỗng giật mình ngỡ ra.
Thứ tôi đang tìm hình như đã mất từ rất lâu...
...
-Chà, không ngờ cô vẫn còn tâm trạng để hát cơ đấy!_Vẫn như mọi khi, sau khi Bảo Bình kết thúc phần biểu diễn của mình đi vào cánh gà thì Bạch Dương lại xuất hiện với câu nói mỉa mai và ánh nhìn thách thức đầy quen thuộc. Nhưng mỉa mai cái gì và thách thức ai thì Bảo Bình cô không quan tâm. Phải rồi, trong mắt cô, hắn chẳng là gì cả, vậy nên sao phải quan tâm?
-Cô biết không, sự kiêu ngạo của cô ấy, sớm thôi sẽ tàn lụi, đến lúc đó tôi thật sự muốn xem đấy!
-...
-Dù cô có bảo vệ nó thế nào thì cũng không là gì đối với Ngài đâu. Tốt nhất cô nên từ bỏ cái ý định ngu xuẩn đang tồn tại trong đầu bản thân đi.
-...
-Tiết lộ chút nhé, Ngài bắt đầu hành động rồi đấy!
-...
-Chậc, chắc cô cũng biết rồi nhỉ?
-...
-Nhưng cô biết không? Thật ra... À mà thôi, dù có nói cô cũng không nghe đâu mà.
-...
-Nói chuyện với cô đúng là chán thật đấy! Thôi nhé! Đến lượt tôi rồi, bye bye!
Cảm nhận được xung quanh đã im ắng trở lại, Bảo Bình khẽ quay đầu lại. Rồi rất nhanh, cô lại tiếp tục đi về phòng nghỉ của mình. Đóng cửa phòng lại, cô đi đến bên chiếc bàn trang điểm, mở túi xách lấy điện thoại rồi lưu loát bấm một dãy số, tiếng nhạc chuông vang lên:
-Alo?
-----{0}-----
Musicyal- Học viện Zeis.
Vài tuần sau ngày thứ hai sau ngày khai giảng.
-Kyaaaa!!
"Bộp!"
-Hự...!
"Xoạt!"
-Hây!!... Hự!
Từ trong phòng tập của CLB võ thuật liên tục phát ra những âm thanh mang đầy tính... bạo lực. Lát sau, cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra không chút thương tiếc, xuất hiện ngay sau đó là Thiên Yết với khuôn mặt nhăn nhó và tâm trạng khó chịu không tả. Chết tiệt! Cô lại thua rồi!
Vũ Thiên Yết- một nàng đầu gấu - có ước muốn hết sức quái đản từ khi mới vào học viện, đó là hạ đo ván chủ tịch câu lạc bộ võ thuật, người mà hơn một năm nay cô chẳng thể chạm đến nổi một sợi tóc. Đối với Thiên Yết đây thật sự là một sự nhục nhã rất lớn, nhất là với danh hiệu "Đại Boss" mà cô từng được trao tặng bởi đám thanh niên đầu trâu mặt ngựa toàn tỉnh nơi cô ở. Bởi vậy, mỗi lúc ra khỏi CLB võ thuật là mặt của Vũ Thiên Yết lại trông vô cùng khó coi.
Tạm gác chuyện đó qua một bên và trở lại với hoàn cảnh hiện tại, Thiên Yết đang khó nhọc lết cái chân đau về phía kí túc xá. Đến cửa phòng, cô thô bạo đẩy cửa rồi nằm phịch xuống giường đầy mệt mỏi.
-Song Tử, tớ về rồi. Cậu đoán đúng, tớ "lại" thua.
-...
-Này, đừng im lặng như vậy!
-...
-Song Tử?
Lúc này, Thiên Yết mới nhận ra có gì đó là lạ. Mọi hôm, khi cô từ câu lạc bộ về phòng thì sẽ có Song Tử đang nằm trên giường với nụ cười "tôi biết ngay mà" đáng ghét và chai nước cầm trên tay, rồi cô ấy sẽ bảo cô "uống đi". Nhưng hôm nay Song Tử không có trong phòng? Thiên Yết bật dậy.
-----{0}-----
Song Tử thở hắt ra, ném bộp cây chổi xuống đất rồi ngồi phịch xuống sàn. Bên cạnh cô là Sư Tử cũng giống tương tự. Cả hai người cùng nhìn nhau, rồi lại quay ra nhìn vị "chủ tịch CLB đáng kính" nào đó đang ung dung ngồi ăn nho cùng với cậu bạn bên cạnh đang ngồi nghe nhạc.
-A! Hai em làm xong rồi hả? Nhanh ghê ta!_Ma Kết như nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn bọn họ tươi cười._Lại đây, lại đây ăn quả nào!
-Chị Ma Kết, bọn em đã dọn dẹp xong rồi, hai anh chị chắc hẳn cũng đã quyết định được hoạt động ĐẦU TIÊN của câu lạc bộ rồi chứ ạ?_Sư Tử chống tay đứng dậy, liếc nhìn Ma Kết. Song Tử quay sang nhìn cô bé vẻ tiếc nuối. Cô nhớ hồi mới vào CLB con bé nhút nhát đáng yêu là thế. Vậy mà chỉ sau vài tuần tiếp xúc với chủ tịch câu lạc bộ Sư Tử đã trở nên như thế này rồi. Nhưng cô cũng phải công nhận, Ma Kết thuộc tuýp người... nói sao nhỉ? Ngây thơ đến vô tội, chắc vậy. Chẳng ai từ chối được chị ấy cả, cũng như chẳng ai có thể trách chị ấy được, Ma Kết ngây thơ một cách đáng sợ mà đáng sợ một cách ngây thơ, chậc.
-Nha, đã xong rồi nha! Cuối tuần này chúng ta sẽ đi đến núi Lance, nghe nói ở đó phong cảnh đẹp lắm á, hơn nữa truyền thuyết về một số nhạc cụ cổ cũng có liên quan đến nó nữa!
Song Tử và Sư Tử lại nhìn nhau: Rốt cuộc thì CLB cũng đã bắt đầu hoạt động rồi a?
-Sao hả? Thích không?_Ma Kết lại hỏi.
-À vâng, chắc sẽ rất tuyệt.
-Chị biết hai em sẽ thích mà!
-Vậy, bọn em về trước nhé?
-Ok, bye bye. Hẹn gặp lại vào cuối tuần nha!
-Vâng.
"Cạch."
Đóng cửa lại, Song Tử thở phào nhẹ nhõm rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng kí túc xá của mình. Đến nơi, cô thấy ba người bạn cùng phòng của mình đang đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt hầm hầm trông rất đáng sợ.
-Chào, tớ về rồi đây._Cô đi vào, nhẹ nhàng chào hỏi như mọi khi. Tức thì:
-Bạch Song Tử, hôm nay cậu đã đi đâu hả!?_Người lên tiếng đầu tiên là một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, tóc vàng hoe và đôi mắt màu nâu khói tuyệt đẹp. Đó là Kate Catherine- trưởng phòng kí túc xá 102.
-Song Tử, bọn mình lo lắng cho cậu lắm đó!_Tiếp theo là cô bạn Chấn Thiên, cô gái hiền lành nhân hậu và dễ thương nhất phòng 102.
-Song Tử, có biết bọn tớ tìm cậu mệt lắm không hả!!??_Cuối cùng là Vũ Thiên Yết, người đã chạy đi tìm Song Tử đầu tiên và thông báo cho hai người còn lại.
-Các cậu bình tĩnh ngồi xuống uống nước đã nào, tớ vừa từ câu lạc bộ về mà, có đi đâu đâu.
-Vậy sao gọi điện thoại không được!? Nhắn tin không thèm trả lời!?
-Điện thoại tớ hết pin để trong phòng mà.
-Vậy phải về muộn sao không bảo bọn tớ biết!?
-Tớ cũng có biết là sẽ về muộn thế này đâu.
-Bla bla bla...
-Thôi nào, tớ đói rồi đấy. Xuống căng- tin nhé? Tớ bao.
-----{0}-----
Thủ đô Valentino. Toà cao ốc Sky- C. 8 a.m. Một tối đẹp trời.
Trong căn phòng với màu chủ đạo là xám và trắng, một người đàn ông cao ráo đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc. Trước mặt hắn, một cậu thanh niên trẻ tuổi đang cầm giấy báo cáo gì đó. Sau một thoáng im lặng, người đàn ông lên tiếng:
-Cậu chắc chứ?
-Chắc chắn thưa ngài.
-Vậy cứ theo kế hoạch mà làm, giờ thì đi nghỉ đi.
-Vâng, chào ngài. Chúc ngài ngủ ngon.
-Ừ.
Người đàn ông hờ hững đáp, rồi đợi cho người thanh niên đã đi xa. Hắn vươn tay ra nhấn nút trên tấm bảng kì lạ gần chỗ ngồi. Một giọng nói vang lên:
-[Chào ngài! Buổi tối vui vẻ! Gọi tôi có việc gì vậy?]
-Theo dõi nó cho ta.
-[Ngài vẫn chưa yên tâm về cậu nhóc đó hả? Nó đang yêu lắm nha!]
-...
-[Thôi được rồi. Jeez, dạo này ai cũng kiêu, nói chẳng bao giờ chịu trả lời.]
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.