Chương 38: Đã nghiện còn ngại
Kim Tuyến (Kun)
29/11/2019
Hai ngày trôi qua không chút tiến triển nào, Thiên Yết luôn ở trạng thái đề phòng nàng. Cự Giải thở dài nhìn sắc trời ngã hồng, than đỏ sắp sửa cháy thành đen thui. Nàng nằm trong chăn, quấn thật kỹ thân người, giữ cho nhiệt độ sắp xuống dốc không phanh, cơn đau phút chốc sẽ ùa đến xé tan nàng thành trăm mảnh.
Thế nhưng, khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng, không có cảm giác đau buốt. Đưa mắt nhìn quanh, Cự Giải đoán chừng đây chính là cảnh hỗn loạn đêm qua Thiên Yết trút lên người mình, bất quá, nàng lại không cảm nhận được một chút gì cả.
Đang trôi theo dòng suy nghĩ hoảng loạn, Thiên Yết từ cửa bước vào cầm theo túi vải lớn ném đến nàng, bảo:
“Thay y phục rồi đi với ta, hôm nay rời khỏi đây.”
Ôm lấy túi vải, nàng lấy ra một bộ y phục màu lam tươi tắn cùng chiếc áo choàng màu trắng dày cộm. Đưa mắt nhìn ra ngoài, cánh cửa sổ hơi khép hờ, Cự Giải trông thấy vài tia nắng sớm. Quay sang gật đầu với Thiên Yết, nàng vội vàng mặc y phục hắn mới đưa vào người, rất vừa vặn, tay nghề chọn phục trang nữ nhân của Thiên Yết đỉnh thật.
Nàng hỏi: “Đi đâu?”
Thiên Yết: “Đến nơi có tình nhân cũ của ngươi!”
“Tình nhân cũ?” Cự Giải ngơ ngác đứng thẩn thờ, suy nghĩ nát óc cũng không ra được đáp án: “Là ai thế? Ta có tình nhân sao?”
Khóe môi Thiên Yết hơi nhếch lên cao, lườm Cự Giải qua khóe mi sắc bén: “Còn giả vờ không biết?”
Cự Giải lắc đầu: “Ngoài chàng ra ta chưa yêu ai bao giờ thì làm gì có tình nhân cũ?”
Thiên Yết khom lưng, cúi sát khuôn mặt đến gần mặt nàng, nheo mắt cau mày: “Yêu ta sao?”
Trong lòng Cự Giải không ngừng la hét: “Yêu cái con khỉ khô!”
Nhưng ngoài mặt thì lại cười rạng rỡ, như đóa hoa tươi tắn khoe sắc sớm mai, nàng cười híp cả ông mặt trời, hai tay có chút gượng gạo choàng qua chiếc cổ đang khom xuống của hắn: “Tất nhiên là ta yêu chàng rồi! Chàng đang ăn giấm chua à? Đáng yêu quá đi!”
Nói xong Cự Giải còn hôn cái “chụt” lên môi hắn. Thiên Yết không nghĩ trên đời này lại tồn tại một người dám cả gan khen hắn đáng yêu, còn hôn lên bờ môi khô khốc này. Phút chốc, đôi mắt hắn mở to hơn cả ông mặt trời ngoài kia, trái tim tưởng chừng đã sắt đá lại nhảy lên bấn loạn, tất cả sự ngượng ngùng chiếm lấy cơ thể hắn, xúc cảm đầy hân hoan vui vẻ khó tả. Đôi ngươi đen láy se lạnh vẫn chưa có biểu hiện chuyển sang màu huyết. Cự Giải sau khi trao nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước kia, thì cũng chịu khó quan sát biểu tình biến hóa đa sắc màu trên mặt hắn.
Thiên Yết lúng túng rời khỏi vòng tay Cự Giải, xoay qua xoay lại định đi đâu đó bỗng quên bén luôn. Đưa tay lên môi, Thiên Yết ho nhẹ cố tình hướng mặt đến nơi khác để tránh ánh mắt to trong veo, cùng đôi đồng tử trắng đục của nàng: “Khụ… khụ… lên đường sớm một chút!”
Bĩu môi, nàng đoán không chừng hắn đang ngượng đến mức đỏ hết mặt mày. Cự Giải đi sau Thiên Yết, cắn nhẹ môi, thì thầm: “Đã nghiện còn ngại!”
Với cường điệu âm thanh đó, Thiên Yết vốn dĩ đã nghe được hết, nhưng hắn không biết phải biện hộ bằng cách nào, nói ra những lời gì. Vì thật sự… từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thích thích…
Thiên Yết đi trước bóng lưng lại lớn, Cự Giải ở sau không nhìn thấy được đôi môi đang nhoẻn lên cười không ngớt. Dù đó là nụ cười “duyên dáng” trên khuôn mặt nam tử yêu nghiệt nhưng nó cứ kéo dài gần đến mép tai như thế. Người dân qua lại nhìn thấy cũng không thể không tránh qua một bên vì quá sợ hãi. Cự Giải cảm thấy bất thường, sao mọi người cứ lướt qua Thiên Yết như yêu quái vậy? Thế là nàng không chơi núp bóng nữa, đi thẳng lên trước.
Nhưng nàng vừa mới xuất hiện ở trước hắn, thì Thiên Yết đã nhanh chóng phục hồi khuôn mặt, thu nét hạnh phúc của mình vào trong. Lộ ra thần sắc lạnh lùng, vạn phần bất mãn chán ghét, mâu quang sa sầm, hắn gằn giọng: “Đừng lẽo đẽo theo ta như cái đuôi như thế!”
Dấu chấm hỏi to đùng hiện trên trán Cự Giải: “Ý chàng bảo là ta được tự do rồi sao?”
Thiên Yết lườm nàng, nắm lấy chóp mũ áo choàng nàng đã đội trên đầu lôi đi: “Im lặng!”
Hành động bất nhã này càng thu hút nhiều ánh nhìn hơn, nhưng chuyện nhà người ta, họ đâu có quyền xen vào, đưa tay chỉ trỏ được một đoạn rồi cũng ngừng. Thiên Yết kéo Cự Giải đi vào một con hẻm, buông tay, hắn chỉnh chu lại y phục. Cự Giải bị lôi đi bước chân cứ va vấp vào nhau khó khăn lắm mới không bị té. Lúc hắn buông nàng ra, Cự Giải tức giận, phồng mang trợn má.
Thấy biểu hiện Thiên Yết có phần nghiêm túc nàng cũng không dám làm càn, nhìn xung quanh, không gian hẹp, thêm nữa là đường cụt. Nàng vội hỏi: “Đây là đâu?”
“Tò mò có thể giết chết con mèo.”
Nói rồi hắn im lặng, bạnh quai hàm, cho nàng ánh mắt hình viên đạn đáng sợ. Thở một hơi dài, Thiên Yết nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, trước khi đóng cửa lại không quên dặn Cự Giải: “Ta ra ngay, tuyệt đối không được chạy trốn!”
Nàng gật đầu, có cho tiền nàng cũng không dám chạy lần nữa đâu.
Đúng thật rất nhanh, Thiên Yết bước vào trong rồi lại ra ngay, hắn đóng chặt cửa lại trên tay cầm theo một phong thư, vừa nhìn thấy nàng hắn đã xé nó thành trăm ngàn mảnh nhét vào tay áo. Càng cấm, càng không cho nàng biết, Cự Giải càng muốn tìm hiểu vấn đề đó. Đúng là quả cấm bao giờ cũng ngọt. Và con người thích những thứ bị cấm cản.B
Thiên Yết mua hẳn một cỗ xe ngựa gỗ, chút nước cùng lương thực. Cự Giải biết việc hắn làm không sạch sẽ và khoản tiền hắn được trả không ít, nhưng là hắn giấu mớ tiền đó ở đâu nhỉ?
Suy đi nghĩ lại, Thiên Yết quyết định thuê thêm phu mã, và hứa hẹn sau khi đến nơi hắn cho luôn cỗ xe ngựa này. Cự Giải đứng bên cạnh trợn trừng mắt, không ngừng gào thét: “Tên Đại Ma Đầu này không những ác mà còn sang chảnh nữa.”
Dễ hiểu, Thiên Yết cần phải đến Thiên Hồng Quốc nhanh nhất, hiện tại lại ở Loa Cổ Đông Thành, đường dài như thế, tối đến còn phải định thần không thì thân dưới sẽ đau đến chết mất, mua cỗ xe thuê phu mã là quyết định đúng đắn. Ngồi ở bên trong cỗ xe ngựa cùng nhau, Cự Giải giả vờ kiệt sức tựa vào lòng Thiên Yết. Hắn nhìn nàng rồi cũng không nói gì, mặc nàng làm càn trên cơ thể mình. Trời vừa tối, phu mã cũng dừng lại trước một khách điếm trong cái trấn nhỏ. Cự Giải cảm thấy không tốt, cả người đau đớn, trán toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng nàng không hề rên rỉ hay la hét đau đớn nữa. Lòng bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt vạt áo, những đầu móng tay được cắt gọn gàng bấm sâu vào da thịt. Cả người nàng căng cứng, gồng lên để chống chọi lại cơn đau nhức.
Thiên Yết bế Cự Giải từ trong cỗ xe ngựa xuống, nhanh chóng thuê hai phòng, tính luôn cho phu mã thay vì phải ngủ ngoài trời sương gió.
Đặt nàng lên giường, hắn pha chút bột trắng vào nước rồi bóp miệng nàng, nhanh chóng trút hết lượng nước đó vào không để giọt nào được thoát khỏi. Cự Giải mơ mơ màng màng, đau đớn khiến nàng không còn hơi sức chống cự, chỉ còn cách ngoan ngoãn nuốt xuống. Yết hầu nàng vừa thâu tóm lấy thì cơn buồn ngủ liền ập tới. Cự Giải đến từ thời hiện đại tân tiến, phút chốc đã hiểu được chất bột trắng kia chính là thuốc mê. Vậy… hôm qua nàng ngủ mê man cũng vì uống phải chum nước có thuốc mê trong đó… cũng tốt… sao nàng lại không nghĩ ra cách này sớm một chút nhỉ?
Thế nhưng, khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng, không có cảm giác đau buốt. Đưa mắt nhìn quanh, Cự Giải đoán chừng đây chính là cảnh hỗn loạn đêm qua Thiên Yết trút lên người mình, bất quá, nàng lại không cảm nhận được một chút gì cả.
Đang trôi theo dòng suy nghĩ hoảng loạn, Thiên Yết từ cửa bước vào cầm theo túi vải lớn ném đến nàng, bảo:
“Thay y phục rồi đi với ta, hôm nay rời khỏi đây.”
Ôm lấy túi vải, nàng lấy ra một bộ y phục màu lam tươi tắn cùng chiếc áo choàng màu trắng dày cộm. Đưa mắt nhìn ra ngoài, cánh cửa sổ hơi khép hờ, Cự Giải trông thấy vài tia nắng sớm. Quay sang gật đầu với Thiên Yết, nàng vội vàng mặc y phục hắn mới đưa vào người, rất vừa vặn, tay nghề chọn phục trang nữ nhân của Thiên Yết đỉnh thật.
Nàng hỏi: “Đi đâu?”
Thiên Yết: “Đến nơi có tình nhân cũ của ngươi!”
“Tình nhân cũ?” Cự Giải ngơ ngác đứng thẩn thờ, suy nghĩ nát óc cũng không ra được đáp án: “Là ai thế? Ta có tình nhân sao?”
Khóe môi Thiên Yết hơi nhếch lên cao, lườm Cự Giải qua khóe mi sắc bén: “Còn giả vờ không biết?”
Cự Giải lắc đầu: “Ngoài chàng ra ta chưa yêu ai bao giờ thì làm gì có tình nhân cũ?”
Thiên Yết khom lưng, cúi sát khuôn mặt đến gần mặt nàng, nheo mắt cau mày: “Yêu ta sao?”
Trong lòng Cự Giải không ngừng la hét: “Yêu cái con khỉ khô!”
Nhưng ngoài mặt thì lại cười rạng rỡ, như đóa hoa tươi tắn khoe sắc sớm mai, nàng cười híp cả ông mặt trời, hai tay có chút gượng gạo choàng qua chiếc cổ đang khom xuống của hắn: “Tất nhiên là ta yêu chàng rồi! Chàng đang ăn giấm chua à? Đáng yêu quá đi!”
Nói xong Cự Giải còn hôn cái “chụt” lên môi hắn. Thiên Yết không nghĩ trên đời này lại tồn tại một người dám cả gan khen hắn đáng yêu, còn hôn lên bờ môi khô khốc này. Phút chốc, đôi mắt hắn mở to hơn cả ông mặt trời ngoài kia, trái tim tưởng chừng đã sắt đá lại nhảy lên bấn loạn, tất cả sự ngượng ngùng chiếm lấy cơ thể hắn, xúc cảm đầy hân hoan vui vẻ khó tả. Đôi ngươi đen láy se lạnh vẫn chưa có biểu hiện chuyển sang màu huyết. Cự Giải sau khi trao nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước kia, thì cũng chịu khó quan sát biểu tình biến hóa đa sắc màu trên mặt hắn.
Thiên Yết lúng túng rời khỏi vòng tay Cự Giải, xoay qua xoay lại định đi đâu đó bỗng quên bén luôn. Đưa tay lên môi, Thiên Yết ho nhẹ cố tình hướng mặt đến nơi khác để tránh ánh mắt to trong veo, cùng đôi đồng tử trắng đục của nàng: “Khụ… khụ… lên đường sớm một chút!”
Bĩu môi, nàng đoán không chừng hắn đang ngượng đến mức đỏ hết mặt mày. Cự Giải đi sau Thiên Yết, cắn nhẹ môi, thì thầm: “Đã nghiện còn ngại!”
Với cường điệu âm thanh đó, Thiên Yết vốn dĩ đã nghe được hết, nhưng hắn không biết phải biện hộ bằng cách nào, nói ra những lời gì. Vì thật sự… từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thích thích…
Thiên Yết đi trước bóng lưng lại lớn, Cự Giải ở sau không nhìn thấy được đôi môi đang nhoẻn lên cười không ngớt. Dù đó là nụ cười “duyên dáng” trên khuôn mặt nam tử yêu nghiệt nhưng nó cứ kéo dài gần đến mép tai như thế. Người dân qua lại nhìn thấy cũng không thể không tránh qua một bên vì quá sợ hãi. Cự Giải cảm thấy bất thường, sao mọi người cứ lướt qua Thiên Yết như yêu quái vậy? Thế là nàng không chơi núp bóng nữa, đi thẳng lên trước.
Nhưng nàng vừa mới xuất hiện ở trước hắn, thì Thiên Yết đã nhanh chóng phục hồi khuôn mặt, thu nét hạnh phúc của mình vào trong. Lộ ra thần sắc lạnh lùng, vạn phần bất mãn chán ghét, mâu quang sa sầm, hắn gằn giọng: “Đừng lẽo đẽo theo ta như cái đuôi như thế!”
Dấu chấm hỏi to đùng hiện trên trán Cự Giải: “Ý chàng bảo là ta được tự do rồi sao?”
Thiên Yết lườm nàng, nắm lấy chóp mũ áo choàng nàng đã đội trên đầu lôi đi: “Im lặng!”
Hành động bất nhã này càng thu hút nhiều ánh nhìn hơn, nhưng chuyện nhà người ta, họ đâu có quyền xen vào, đưa tay chỉ trỏ được một đoạn rồi cũng ngừng. Thiên Yết kéo Cự Giải đi vào một con hẻm, buông tay, hắn chỉnh chu lại y phục. Cự Giải bị lôi đi bước chân cứ va vấp vào nhau khó khăn lắm mới không bị té. Lúc hắn buông nàng ra, Cự Giải tức giận, phồng mang trợn má.
Thấy biểu hiện Thiên Yết có phần nghiêm túc nàng cũng không dám làm càn, nhìn xung quanh, không gian hẹp, thêm nữa là đường cụt. Nàng vội hỏi: “Đây là đâu?”
“Tò mò có thể giết chết con mèo.”
Nói rồi hắn im lặng, bạnh quai hàm, cho nàng ánh mắt hình viên đạn đáng sợ. Thở một hơi dài, Thiên Yết nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, trước khi đóng cửa lại không quên dặn Cự Giải: “Ta ra ngay, tuyệt đối không được chạy trốn!”
Nàng gật đầu, có cho tiền nàng cũng không dám chạy lần nữa đâu.
Đúng thật rất nhanh, Thiên Yết bước vào trong rồi lại ra ngay, hắn đóng chặt cửa lại trên tay cầm theo một phong thư, vừa nhìn thấy nàng hắn đã xé nó thành trăm ngàn mảnh nhét vào tay áo. Càng cấm, càng không cho nàng biết, Cự Giải càng muốn tìm hiểu vấn đề đó. Đúng là quả cấm bao giờ cũng ngọt. Và con người thích những thứ bị cấm cản.B
Thiên Yết mua hẳn một cỗ xe ngựa gỗ, chút nước cùng lương thực. Cự Giải biết việc hắn làm không sạch sẽ và khoản tiền hắn được trả không ít, nhưng là hắn giấu mớ tiền đó ở đâu nhỉ?
Suy đi nghĩ lại, Thiên Yết quyết định thuê thêm phu mã, và hứa hẹn sau khi đến nơi hắn cho luôn cỗ xe ngựa này. Cự Giải đứng bên cạnh trợn trừng mắt, không ngừng gào thét: “Tên Đại Ma Đầu này không những ác mà còn sang chảnh nữa.”
Dễ hiểu, Thiên Yết cần phải đến Thiên Hồng Quốc nhanh nhất, hiện tại lại ở Loa Cổ Đông Thành, đường dài như thế, tối đến còn phải định thần không thì thân dưới sẽ đau đến chết mất, mua cỗ xe thuê phu mã là quyết định đúng đắn. Ngồi ở bên trong cỗ xe ngựa cùng nhau, Cự Giải giả vờ kiệt sức tựa vào lòng Thiên Yết. Hắn nhìn nàng rồi cũng không nói gì, mặc nàng làm càn trên cơ thể mình. Trời vừa tối, phu mã cũng dừng lại trước một khách điếm trong cái trấn nhỏ. Cự Giải cảm thấy không tốt, cả người đau đớn, trán toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng nàng không hề rên rỉ hay la hét đau đớn nữa. Lòng bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt vạt áo, những đầu móng tay được cắt gọn gàng bấm sâu vào da thịt. Cả người nàng căng cứng, gồng lên để chống chọi lại cơn đau nhức.
Thiên Yết bế Cự Giải từ trong cỗ xe ngựa xuống, nhanh chóng thuê hai phòng, tính luôn cho phu mã thay vì phải ngủ ngoài trời sương gió.
Đặt nàng lên giường, hắn pha chút bột trắng vào nước rồi bóp miệng nàng, nhanh chóng trút hết lượng nước đó vào không để giọt nào được thoát khỏi. Cự Giải mơ mơ màng màng, đau đớn khiến nàng không còn hơi sức chống cự, chỉ còn cách ngoan ngoãn nuốt xuống. Yết hầu nàng vừa thâu tóm lấy thì cơn buồn ngủ liền ập tới. Cự Giải đến từ thời hiện đại tân tiến, phút chốc đã hiểu được chất bột trắng kia chính là thuốc mê. Vậy… hôm qua nàng ngủ mê man cũng vì uống phải chum nước có thuốc mê trong đó… cũng tốt… sao nàng lại không nghĩ ra cách này sớm một chút nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.