Chương 52: Long thai
Kim Tuyến (Kun)
29/11/2019
Buổi sáng đẹp trời Hoàng Quý Phi Cát Ngọc Vân bỗng cảm thấy chóng mặt buồn nôn, thái giám hầu hạ bên cạnh cùng nô tì thân cận liền truyền thái y. Thái y bắt mạch sau đó cười rất rạng rỡ báo tin cho Sư Tử rằng: Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi Nương Nương đã mang long thai!
Chuyện này liền truyền khắp Hoàng Cung, Loa Cổ Đông Thành được một phen mở hội linh đình. Sư Tử ngồi trong thư phòng cùng Tam Vương gia, sớm đã biết kết quả nhưng không ngờ lại dễ đến như vậy. Tam Vương gia len lén nhìn Sư Tử: Ta không nghĩ Hoàng Thượng lại có thể bách phát bách trúng!
Sư Tử không giấu nổi nụ cười gượng gạo: Hoàng huynh cười chê rồi!
Không, ta đang hoàn toàn bày tỏ lòng ngưỡng mộ!
Ân!
Hai người ngừng lại kể cả nụ cười lẫn đối thoại, tai vách mạch rừng, hiện tại thời sự trong Hoàng Cung càng lúc càng gay go. Kim Vương gia hình như cũng đứng ngồi không yên, sợ rằng hài tử mà Cát Ngọc Vân hạ sinh là hoàng tử. Chẳng khác nào mối đe dọa đến vị thế của lão ta sau này. Sắp tới có lẽ Sư Tử sẽ cần lui đến Ngọc Thương cung nhiều hơn.
Trong đình viện, cung nữ, thái giám chụm lại thành từng nhóm xôn xao về việc huyết mạch long thai. Nào là: Hoàng Hậu vào cung trước Hoàng Quý Phi nhưng đến giờ vẫn chưa được một lần sủng ái!
Còn nữa: Chẳng phải Xử Tiệp Dư mấy hôm trước vẫn còn được Hoàng Thượng yêu chiều!
Đại loại: Hoàng Quý Phi thật may mắn, nếu hạ sinh hoàng tử. Chắc chắn ngôi vị Thái Hậu nắm chắc trong tay.
Chưa hạ sinh, cũng chẳng biết rõ long hay phụng, sẽ thành Thái Tử hay không? Mà bọn người này đã bàn đến cả vấn đề truyền ngôi lẫn Thái Hậu. Cát Ngọc Vân nghe thì vạn phần thích thú, lòng mát như gió xuân, nàng ta vừa thưởng trà vừa thưởng cảnh, trời về chiều, đỏ hồng như bếp lửa than khổng lồ.
Ở bên kia có người đứng ngồi không yên.
Dương Thiên Tuệ cảm thấy bàng hoàng trước tin tức mà thái giám đưa đến. Kim Vương gia xuất hiện ngay khi Dương Thánh Khiết hốt hoảng: Phải làm sao đây lão gia ơi! Ả Cát ấy mang long thai mất rồi!
Dương Thiên Tuệ đứng lên ngồi xuống, còn Kim Vương thì trầm mặc nâng chén trà mà chẳng buồn nhấp môi, đến khi nguội rồi cũng không để ý.
Cô trượng, phải làm sao đây!?
Ngươi đừng hoảng, để ta nghĩ cách!
Làm sao có thể không được, ả ta đã mang long thai rồi. Trong khi Hoàng Thượng đến cả động còn không thèm chú ý đến ta.
Hừ! Lão sờ cằm, lên tiếng: Chẳng phải sẽ mở yến tiệc tiếp đãi Cát Bình Quốc vì tin mừng này sao? Ta có cách rồi.
Cách gì ạ? Dương Thiên Tuệ mở tròn mắt nhìn Kim Vương.
Lão ta nói nhỏ: Cống phẩm từ Tây Vực vừa mới đến, chúng ta chỉ cần pha một vài thứ vào tặng cho ả. Không giết ngay trong ngày một ngày hai, nhưng nếu sử dụng quá bảy ngày, chắc chắn mẫu lẫn tử đều không qua khỏi.
Làm như vậy có phải sẽ gây sự chú ý?
Không, ta sẽ làm thay ngươi. Cứ việc dâng lên Hoàng Thượng với tâm ý tặng cho ả, việc sau này chỉ cần ngươi giả vờ như không hay biết gì là được.
Cô trượng, người có chắc chứ?
Ngươi cứ việc làm phần của ngươi đi, đừng hỏi quá nhiều, biết càng ít càng tốt.
Kim Vương gia đã chuẩn bị sẵn một lọ phấn thơm được cống hiến từ Tây Vực, có công dụng dưỡng nhan rất tốt, kết hợp cùng trầm hương lại càng hiệu quả hơn. Thoạt nhìn qua chẳng ai nhìn thấy được thành phần bên trong đã bị tráo đổi, nhưng mùi hương vẫn giống y hệt. Chỉ cần sử dụng bảy ngày, người trực tiếp tiếp xúc chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Bên Sư Tử vốn đã phòng bị trước việc này, cũng tính hẳn hoi đàng hoàng bước đường phòng bị. Kim Vương không biết lúc hai người họ bàn bạc, một Hoa Mộc Di của Hoa Phiên Giáo đã nghe thấy hết toàn bộ. Nếu bọn họ đã có công tính kế, thì ta cũng nên diễn cho đến cùng.
Xử Nữ ngây ngô vẫn ung dung tưới nước cho những chậu lan vừa mới cắt tỉa gọn gàng. Những tin đồn xung quanh không làm gì được nàng, cũng phải, tại sao nàng phải bận tâm? Chuyện trong thâm cung chính là vậy, trước giờ luôn luôn như thế. Sớm muộn gì cũng phải loại trừ lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Giả vờ ngoài cuộc may ra còn sống thọ hơn được một chút.
Lâm Á Hân dạo này hay đi ra ngoài, luôn có những cuộc nói chuyện riêng tư cùng Hoàng Thượng và Tam Vương gia. Á Hân không nói, Xử Nữ cũng chẳng hỏi làm gì. Thấy nàng ta vừa đi vào Sương Hoa cung trên môi còn nở nụ cười vui vẻ, Xử Nữ chỉ tiện lời: Hôm nay có gì thú vị sao?
Nụ cười trên môi Lâm Á Hân liền tắt hẳn, nàng ta đi đến cạnh Xử Nữ, bộ dạng cung kính: Tiểu thư có gì căn dặn ạ?
Không gì đâu. Xử Nữ đáp, lắc lắc chiếc bình đựng nước, chợt nhớ ra gì đó: Hai hôm nữa yến tiệc tiếp đãi Thái tử Cát Bình Quốc và các đại quốc giao hữu khác. Ta vẫn chưa chuẩn bị lễ vật cho ra lẽ.
Lâm Á Hân nghiêng đầu hỏi: Chuyện Hoàng Quý Phi mang long thai không làm người thấy lo lắng sao, dù gì thì Hoàng Thượng...
Đó là tin vui... Xử Nữ quay sang nhìn Lâm Á Hân người từng như tỷ muội thân thuộc với nàng, nay sao lại khác lạ đến thế? Sao lại mang lòng đố kỵ?
Chỉ là nô tì thấy, Hoàng Thượng đối xử với tiểu thư rất tốt, tâm ý tiểu thư cũng trao cho Hoàng Thượng.
Xử Nữ biết khó giấu được lòng mình với Lâm Á Hân, bất quá có ý thì sao chứ? Ai bảo Sư Tử là Hoàng Thượng, là Vua của một nước. Khó trách bên cạnh còn có nhiều mỹ nữ vây quanh, ai cũng muốn mang long thai, được Hoàng Thượng sủng ái. Nàng sớm đã lường trước những việc này rồi, nàng cũng chẳng bận tâm nhiều cho cam.
Thấy Xử Nữ im lặng không đáp, Lâm Á Hân tự biết thân biết phận lui xuống. Hôm nay nàng đi gặp một người khiến lòng vui vẻ, chẳng qua không thể nói cùng ai kể cả Xử Nữ, vì việc này quả thật rất sai trái.
Kim Gia Đông Xưởng cũng có mặt ở Hoàng Cung tham dự yến tiệc sắp tới. Trong đêm, Sư Tử đã cho truyền Kim Gia đến. Tam Vương gia đã về phủ cùng Tam Vương phi, do nàng cảm thấy không khỏe.
Kim Gia, ông có muốn nhận mặt nữ nhi.
Kim Gia lắc đầu: Tốt hơn hết, hãy để cho nó được sống một đời bình an.
Ông chắc chứ? Vì có thể lần này sẽ lỡ cả đời.
Cũng tốt... cũng tốt...!
Sư Tử ngồi trên tràng kỷ cùng Kim Gia, cả hai không hẹn mà thở dài. Một lão già đã qua tứ tuần, kẻ thiếu niên mới chỉ mười ba. Vậy mà đồng điệu mang theo nỗi sầu lo, kiếp nạn phía trước sợ rằng... chỉ mang chữ Tử.
Chuyện này liền truyền khắp Hoàng Cung, Loa Cổ Đông Thành được một phen mở hội linh đình. Sư Tử ngồi trong thư phòng cùng Tam Vương gia, sớm đã biết kết quả nhưng không ngờ lại dễ đến như vậy. Tam Vương gia len lén nhìn Sư Tử: Ta không nghĩ Hoàng Thượng lại có thể bách phát bách trúng!
Sư Tử không giấu nổi nụ cười gượng gạo: Hoàng huynh cười chê rồi!
Không, ta đang hoàn toàn bày tỏ lòng ngưỡng mộ!
Ân!
Hai người ngừng lại kể cả nụ cười lẫn đối thoại, tai vách mạch rừng, hiện tại thời sự trong Hoàng Cung càng lúc càng gay go. Kim Vương gia hình như cũng đứng ngồi không yên, sợ rằng hài tử mà Cát Ngọc Vân hạ sinh là hoàng tử. Chẳng khác nào mối đe dọa đến vị thế của lão ta sau này. Sắp tới có lẽ Sư Tử sẽ cần lui đến Ngọc Thương cung nhiều hơn.
Trong đình viện, cung nữ, thái giám chụm lại thành từng nhóm xôn xao về việc huyết mạch long thai. Nào là: Hoàng Hậu vào cung trước Hoàng Quý Phi nhưng đến giờ vẫn chưa được một lần sủng ái!
Còn nữa: Chẳng phải Xử Tiệp Dư mấy hôm trước vẫn còn được Hoàng Thượng yêu chiều!
Đại loại: Hoàng Quý Phi thật may mắn, nếu hạ sinh hoàng tử. Chắc chắn ngôi vị Thái Hậu nắm chắc trong tay.
Chưa hạ sinh, cũng chẳng biết rõ long hay phụng, sẽ thành Thái Tử hay không? Mà bọn người này đã bàn đến cả vấn đề truyền ngôi lẫn Thái Hậu. Cát Ngọc Vân nghe thì vạn phần thích thú, lòng mát như gió xuân, nàng ta vừa thưởng trà vừa thưởng cảnh, trời về chiều, đỏ hồng như bếp lửa than khổng lồ.
Ở bên kia có người đứng ngồi không yên.
Dương Thiên Tuệ cảm thấy bàng hoàng trước tin tức mà thái giám đưa đến. Kim Vương gia xuất hiện ngay khi Dương Thánh Khiết hốt hoảng: Phải làm sao đây lão gia ơi! Ả Cát ấy mang long thai mất rồi!
Dương Thiên Tuệ đứng lên ngồi xuống, còn Kim Vương thì trầm mặc nâng chén trà mà chẳng buồn nhấp môi, đến khi nguội rồi cũng không để ý.
Cô trượng, phải làm sao đây!?
Ngươi đừng hoảng, để ta nghĩ cách!
Làm sao có thể không được, ả ta đã mang long thai rồi. Trong khi Hoàng Thượng đến cả động còn không thèm chú ý đến ta.
Hừ! Lão sờ cằm, lên tiếng: Chẳng phải sẽ mở yến tiệc tiếp đãi Cát Bình Quốc vì tin mừng này sao? Ta có cách rồi.
Cách gì ạ? Dương Thiên Tuệ mở tròn mắt nhìn Kim Vương.
Lão ta nói nhỏ: Cống phẩm từ Tây Vực vừa mới đến, chúng ta chỉ cần pha một vài thứ vào tặng cho ả. Không giết ngay trong ngày một ngày hai, nhưng nếu sử dụng quá bảy ngày, chắc chắn mẫu lẫn tử đều không qua khỏi.
Làm như vậy có phải sẽ gây sự chú ý?
Không, ta sẽ làm thay ngươi. Cứ việc dâng lên Hoàng Thượng với tâm ý tặng cho ả, việc sau này chỉ cần ngươi giả vờ như không hay biết gì là được.
Cô trượng, người có chắc chứ?
Ngươi cứ việc làm phần của ngươi đi, đừng hỏi quá nhiều, biết càng ít càng tốt.
Kim Vương gia đã chuẩn bị sẵn một lọ phấn thơm được cống hiến từ Tây Vực, có công dụng dưỡng nhan rất tốt, kết hợp cùng trầm hương lại càng hiệu quả hơn. Thoạt nhìn qua chẳng ai nhìn thấy được thành phần bên trong đã bị tráo đổi, nhưng mùi hương vẫn giống y hệt. Chỉ cần sử dụng bảy ngày, người trực tiếp tiếp xúc chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Bên Sư Tử vốn đã phòng bị trước việc này, cũng tính hẳn hoi đàng hoàng bước đường phòng bị. Kim Vương không biết lúc hai người họ bàn bạc, một Hoa Mộc Di của Hoa Phiên Giáo đã nghe thấy hết toàn bộ. Nếu bọn họ đã có công tính kế, thì ta cũng nên diễn cho đến cùng.
Xử Nữ ngây ngô vẫn ung dung tưới nước cho những chậu lan vừa mới cắt tỉa gọn gàng. Những tin đồn xung quanh không làm gì được nàng, cũng phải, tại sao nàng phải bận tâm? Chuyện trong thâm cung chính là vậy, trước giờ luôn luôn như thế. Sớm muộn gì cũng phải loại trừ lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Giả vờ ngoài cuộc may ra còn sống thọ hơn được một chút.
Lâm Á Hân dạo này hay đi ra ngoài, luôn có những cuộc nói chuyện riêng tư cùng Hoàng Thượng và Tam Vương gia. Á Hân không nói, Xử Nữ cũng chẳng hỏi làm gì. Thấy nàng ta vừa đi vào Sương Hoa cung trên môi còn nở nụ cười vui vẻ, Xử Nữ chỉ tiện lời: Hôm nay có gì thú vị sao?
Nụ cười trên môi Lâm Á Hân liền tắt hẳn, nàng ta đi đến cạnh Xử Nữ, bộ dạng cung kính: Tiểu thư có gì căn dặn ạ?
Không gì đâu. Xử Nữ đáp, lắc lắc chiếc bình đựng nước, chợt nhớ ra gì đó: Hai hôm nữa yến tiệc tiếp đãi Thái tử Cát Bình Quốc và các đại quốc giao hữu khác. Ta vẫn chưa chuẩn bị lễ vật cho ra lẽ.
Lâm Á Hân nghiêng đầu hỏi: Chuyện Hoàng Quý Phi mang long thai không làm người thấy lo lắng sao, dù gì thì Hoàng Thượng...
Đó là tin vui... Xử Nữ quay sang nhìn Lâm Á Hân người từng như tỷ muội thân thuộc với nàng, nay sao lại khác lạ đến thế? Sao lại mang lòng đố kỵ?
Chỉ là nô tì thấy, Hoàng Thượng đối xử với tiểu thư rất tốt, tâm ý tiểu thư cũng trao cho Hoàng Thượng.
Xử Nữ biết khó giấu được lòng mình với Lâm Á Hân, bất quá có ý thì sao chứ? Ai bảo Sư Tử là Hoàng Thượng, là Vua của một nước. Khó trách bên cạnh còn có nhiều mỹ nữ vây quanh, ai cũng muốn mang long thai, được Hoàng Thượng sủng ái. Nàng sớm đã lường trước những việc này rồi, nàng cũng chẳng bận tâm nhiều cho cam.
Thấy Xử Nữ im lặng không đáp, Lâm Á Hân tự biết thân biết phận lui xuống. Hôm nay nàng đi gặp một người khiến lòng vui vẻ, chẳng qua không thể nói cùng ai kể cả Xử Nữ, vì việc này quả thật rất sai trái.
Kim Gia Đông Xưởng cũng có mặt ở Hoàng Cung tham dự yến tiệc sắp tới. Trong đêm, Sư Tử đã cho truyền Kim Gia đến. Tam Vương gia đã về phủ cùng Tam Vương phi, do nàng cảm thấy không khỏe.
Kim Gia, ông có muốn nhận mặt nữ nhi.
Kim Gia lắc đầu: Tốt hơn hết, hãy để cho nó được sống một đời bình an.
Ông chắc chứ? Vì có thể lần này sẽ lỡ cả đời.
Cũng tốt... cũng tốt...!
Sư Tử ngồi trên tràng kỷ cùng Kim Gia, cả hai không hẹn mà thở dài. Một lão già đã qua tứ tuần, kẻ thiếu niên mới chỉ mười ba. Vậy mà đồng điệu mang theo nỗi sầu lo, kiếp nạn phía trước sợ rằng... chỉ mang chữ Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.