Chương 85: Ta sợ bản thân không thể... [18+]
Kim Tuyến (Kun)
01/12/2019
"Ta nghĩ không nên..."
"Sao không? Ngươi cứ làm đi!"
"Còn..."
Bên ngoài mọi người đang chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai, thì trong gian phòng trung ở phủ Đông Xưởng, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.
Thiên Tử Ninh không mảnh vải che thần ôm chặt lấy Song Ngư cũng lõa thể, nàng ra sức đòi hỏi còn hắn thì không biết có nên tiến công hay không. Thế nào thì nàng cũng đang mang thai...
Tuy vậy, Thiên Tử Ninh lại cực kỳ đòi hỏi, cơ thể nàng đang nóng rực và không thể dừng lại nữa. Cho nên nàng đã đẩy Song Ngư ngã lên giường, lạnh giọng ra lệnh: "Nằm yên đó, ngươi không làm thì ta làm!"
Nói rồi, Thiên Tử Ninh nắm lấy tiểu đệ hắn vuốt ve cho đến khi căng cứng, nàng từ từ cho tiểu đệ vào bên trong tiểu muội ẩm ướt của mình. Con rắn to chui vào bên trong lại mang đến cảm giác khoái lạc tuyệt vời, nàng nắm lấy hai bàn tay hắn úp lên đôi gò bồng rồi chủ động bắt hắn phải xoa nắn nó. Thiên Tử Ninh nâng hông lên cao rồi hạ xuống, chầm chậm, xoay xoay như nghiền tiêu trước khi giã xuống từng cái thật mạnh bạo.
Lúc này đây, Song Ngư không thể chịu đựng được nữa, hắn tất nhiên cũng không thể để nàng chủ động mãi được. Hắn ngồi dậy, đôi tay bợ đỡ hai bờ mông to căng tròn nhẵn mịn, hắn bước xuống giường, từng bước mang nàng đến chiếc bàn gỗ tròn. Đặt nàng lên bàn hắn bắt đầu đung đưa, nhấp từng nhịp chắc khỏe.
"Đúng... đúng rồi... tiếp... mau tiếp đi..." Thiên Tử Ninh tựa như ra lệnh cho cấp dưới phải tuân theo.
Tiếng thở đứt quãng mỗi lúc càng nhanh hơn, gấp ráp hơn, kèm theo đó là những âm thanh "bạch bạch" vừa nghe theo cũng đủ khiến người khác vội vàng lướt qua nhanh.
...
Trước ngày cứu Cát Ngọc Hương.
Tiếng thở nặng nhọc kèm theo từng tiếng "thịch thịch" nơi ngực trái, Thiên Tử Hoàng cau mày thức giấc giữa đêm khuya. Y nằm trên một mảnh rơm trải thành giường cùng chiếc chăn đơn sơ rách nát, không khí lạnh tứ phía bao phủ lấy thân ảnh đang không ngừng nóng rực. Có cái gì đó rất đau đớn, cương cứng bên dưới hạ bộ y, Thiên Tử Hoàng không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi. Y xốc chăn đứng bật dậy đi đến cạnh giường A Mạ đang ngủ rất say, bỗng y cúi người, giọt mồ hôi trên trán y khẽ nhỏ xuống chóp mũi A Mạ.
A Mạ vẫn không có động tĩnh gì.
Thiên Tử Hoàng cố gắng đấu tranh tư tưởng, kiềm hãm thú tính càng ngày càng lớn dần bên trong cơ thể. Nhưng, ái dục nổi lên thúc đẩy y phải làm điều xằng bậy...
Y đi loanh quanh tìm kiếm gì đó, bất quá lại không tìm thấy những thứ đó. Y đành xé một bộ y phục cũ mà A Mạ tìm giúp thành từng mảnh nhỏ, sau đó y quay lại giường A Mạ. Trong đầu Thiên Tử Hoàng chỉ có những cảnh "xuân cung đồ" bao phủ bởi lớp sương mù. Thiên Tử Hoàng đã kiềm nén lại, cắn môi đến ứa máu, đi ra đi vào nhà, thậm chí là nhảy xuống con sông gần đó chỉ để cái lạnh gột rửa sạch những thứ hưng phấn bên dưới. Mà mọi cách y làm đều không thể, cho đến khi lý trí buông thả, cơ thể làm theo bản năng của giống "đực" khi cần phải giải quyết.
Bỗng dưng Thiên Tử Hoàng nắm chặt hai cổ tay A Mạ kéo qua đầu, giữ chặt phía đầu giường, dùng vải rách cột chặt tay nàng vào khung giường. A Mạ giật mình tỉnh giấc, hai mắt nàng mở to đầy bất ngờ khi Thiên Tử Hoàng bỗng chốc ra tay. Nàng còn chưa rõ bản thân đang mơ hay tỉnh nữa.
Cho đến khi y nhảy phóc lên giường nắm hai cổ chân nàng cột vào phần khung giường bên dưới thì A Mạ lúc này mới phản ứng, quát: "Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Thiên Tử Hoàng không đáp, mồ hôi đã ướt đẫm hết bờ lưng y.
"A Giải! Ngươi rốt cuộc định làm cái gì!?"
Nàng vừa quát vừa vùng vẫy vung đạp chân về phía Thiên Tử Hoàng, dùng hết sức để thoát ra khỏi nhưng bất thành. Sau một hồi vật vã cuối cùng y cũng cột được nàng vào giường, cơ thể A Mạ vẫn ưỡn cong lên, miệng liên tục hét: "Thả ta ra! Thả ta ra! Tên chết tiệt! Thả ta ra mau!"
Thiên Tử Hoàng xoay người dùng một mảnh vải còn lại bịt luôn miệng A Mạ khiến cổ họng nàng chỉ thoát ra được những từ "Ư" khó hiểu. Khóe mắt rơi lệ, nàng cảm thấy bất lực, hoảng sợ, chết điếng vì tên nam nhân tưởng chừng hiền lành này lại... nuôi ong tay áo nuôi khỉ vào nhà...
Thiên Tử Hoàng ở phía trên thân thể nhanh chóng, điêu luyện thoát hết y phục của bản thân, tuy nhiên lại vụng về cởi từng vạt áo A Mạ. Cơ thể A Mạ phơi bày trước mặt Thiên Tử Hoàng càng khiến cho y hung hăng muốn chiếm đoạt hơn. A Mạ bật khóc thật to, lệ đã khiến cho mắt nàng mờ dần, hình ảnh trước mắt cũng vì thế mà nhạt nhòa đi. Nàng muốn kêu cứu, nàng muốn thoát khỏi đây. Kẻ trước mặt là sắc lang, hắn cố tình giả vờ để lấy được lòng tin của nàng chăng? A Mạ cứ thế quằn quại trong tuyệt vọng, đau đớn bởi vải thô cứa vào cổ tay và cổ chân.
Lúc này Thiên Tử Hoàng mới lên tiếng, đôi mắt y đã đục ngầu vì dục vọng rồi: "Ta sợ bản thân không thể..." y nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp, "... kiềm chế được nữa rồi!"
A Mạ như dồn hết uất hận chửi hắn: "Ô iêm ỉ. Út!!!" (Vô liêm sỉ. Cút!!!)
"Tên tiểu nhân rẻ mạt, đê hèn nhà ngươi không đáng sống. Ta hận! Hận đã cứu kẻ kinh tởm như ngươi!!!" Lời này nàng không nói ra được chỉ biết chửi rủa trong lòng, kiếp này coi như bỏ.
"Xin lỗi!" Thiên Tử Hoàng cúi đầu, đôi môi kê thật sát bên tai A Mạ: "Ta hứa sẽ không phụ bạc nàng! Hãy tha lỗi cho ta!"
Nói rồi, chuyện gì đến cũng phải đến khi Thiên Tử Hoàng đã đạt mức đỉnh điểm, y không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa. Cứ như thế... nhỏ bé... khô khốc... trong trắng... bị y tàn bạo xâm chiếm không thương tiếc.
Bên trong rất khít, khít đến mức vỡ vụn. Thiên Tử Hoàng rên lên vì hưởng thụ, vì sung sướng. Nào biết A Mạ bên dưới như chết đi hàng trăm hàng ngàn lần, từng mảnh da thớ thịt trên cơ thể nàng quặn lên rồi rách ra. Y tiến vào rút ra, bên dưới nàng vừa mới rách toạc nay lại được hàn gắn, rồi y công tiến lần nữa... cứ như thế... A Mạ tưởng chừng Thiên Tử Hoàng đang hành hạ nàng mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Nàng chỉ biết "ứ ứ" cùng nước mắt không ngừng tuôn dài thể hiện sự đau đớn khôn xiết nơi u nguyệt, còn y nhắm mắt hưởng lạc khi ngọn lửa cháy bừng bừng khi nãy dần dần dịu đi rất nhiều.
Thiên Tử Hoàng mở mắt trông thấy A Mạ khóc rất thảm thiết, tim y như bị ai đó dùng dao cắt ra thành từng miếng nhỏ. Y hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, bên dưới vẫn hoạt động rất kịch liệt, giọng y khàn khàn đứt quãng vang bên tai A Mạ: "Hãy tin ta! Đừng khóc! Đừng khóc!"
Y cứ như đang vỗ về nữ hài tử nhỏ nhắn bị thương, rồi y ôn nhu hôn lên chóp mũi A Mạ, hôn xuống chiếc cổ dài, xương quai xanh...
Đôi nhũ hoa căng mộng ửng hồng không còn e ấp trong vạt áo nữa. Nay nó cứ vung lên cao đầy kiêu hãnh khác xa với dáng vẻ chủ nhân khóc ngất. Hé môi, y ngậm lấy đầu nhụy đang se cứng, chơi đùa nhụy hoa bằng đầu lưỡi đinh hương ướt át. Y vẽ trên ngực nàng từng vòng tròn nhỏ to trước khi mút nhè nhẹ cốt để nàng cảm thấy thoải mái hơn.
A Mạ không vì thế đỡ đi phần nào, ngược lại còn cực kỳ tủi nhục. Có lẽ... nàng nên chết quách đi cho rồi!
Một đêm dài, Thiên Tử Hoàng trên người A Mạ không chỉ một lần, y xong hiệp đầu khoảng một canh giờ rồi lại trèo lên tiếp tục hiệp hai. Cứ thế... đêm trôi qua... Thiên Tử Hoàng cùng A Mạ đung đưa đến bốn hiệp...
"Sao không? Ngươi cứ làm đi!"
"Còn..."
Bên ngoài mọi người đang chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai, thì trong gian phòng trung ở phủ Đông Xưởng, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.
Thiên Tử Ninh không mảnh vải che thần ôm chặt lấy Song Ngư cũng lõa thể, nàng ra sức đòi hỏi còn hắn thì không biết có nên tiến công hay không. Thế nào thì nàng cũng đang mang thai...
Tuy vậy, Thiên Tử Ninh lại cực kỳ đòi hỏi, cơ thể nàng đang nóng rực và không thể dừng lại nữa. Cho nên nàng đã đẩy Song Ngư ngã lên giường, lạnh giọng ra lệnh: "Nằm yên đó, ngươi không làm thì ta làm!"
Nói rồi, Thiên Tử Ninh nắm lấy tiểu đệ hắn vuốt ve cho đến khi căng cứng, nàng từ từ cho tiểu đệ vào bên trong tiểu muội ẩm ướt của mình. Con rắn to chui vào bên trong lại mang đến cảm giác khoái lạc tuyệt vời, nàng nắm lấy hai bàn tay hắn úp lên đôi gò bồng rồi chủ động bắt hắn phải xoa nắn nó. Thiên Tử Ninh nâng hông lên cao rồi hạ xuống, chầm chậm, xoay xoay như nghiền tiêu trước khi giã xuống từng cái thật mạnh bạo.
Lúc này đây, Song Ngư không thể chịu đựng được nữa, hắn tất nhiên cũng không thể để nàng chủ động mãi được. Hắn ngồi dậy, đôi tay bợ đỡ hai bờ mông to căng tròn nhẵn mịn, hắn bước xuống giường, từng bước mang nàng đến chiếc bàn gỗ tròn. Đặt nàng lên bàn hắn bắt đầu đung đưa, nhấp từng nhịp chắc khỏe.
"Đúng... đúng rồi... tiếp... mau tiếp đi..." Thiên Tử Ninh tựa như ra lệnh cho cấp dưới phải tuân theo.
Tiếng thở đứt quãng mỗi lúc càng nhanh hơn, gấp ráp hơn, kèm theo đó là những âm thanh "bạch bạch" vừa nghe theo cũng đủ khiến người khác vội vàng lướt qua nhanh.
...
Trước ngày cứu Cát Ngọc Hương.
Tiếng thở nặng nhọc kèm theo từng tiếng "thịch thịch" nơi ngực trái, Thiên Tử Hoàng cau mày thức giấc giữa đêm khuya. Y nằm trên một mảnh rơm trải thành giường cùng chiếc chăn đơn sơ rách nát, không khí lạnh tứ phía bao phủ lấy thân ảnh đang không ngừng nóng rực. Có cái gì đó rất đau đớn, cương cứng bên dưới hạ bộ y, Thiên Tử Hoàng không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi. Y xốc chăn đứng bật dậy đi đến cạnh giường A Mạ đang ngủ rất say, bỗng y cúi người, giọt mồ hôi trên trán y khẽ nhỏ xuống chóp mũi A Mạ.
A Mạ vẫn không có động tĩnh gì.
Thiên Tử Hoàng cố gắng đấu tranh tư tưởng, kiềm hãm thú tính càng ngày càng lớn dần bên trong cơ thể. Nhưng, ái dục nổi lên thúc đẩy y phải làm điều xằng bậy...
Y đi loanh quanh tìm kiếm gì đó, bất quá lại không tìm thấy những thứ đó. Y đành xé một bộ y phục cũ mà A Mạ tìm giúp thành từng mảnh nhỏ, sau đó y quay lại giường A Mạ. Trong đầu Thiên Tử Hoàng chỉ có những cảnh "xuân cung đồ" bao phủ bởi lớp sương mù. Thiên Tử Hoàng đã kiềm nén lại, cắn môi đến ứa máu, đi ra đi vào nhà, thậm chí là nhảy xuống con sông gần đó chỉ để cái lạnh gột rửa sạch những thứ hưng phấn bên dưới. Mà mọi cách y làm đều không thể, cho đến khi lý trí buông thả, cơ thể làm theo bản năng của giống "đực" khi cần phải giải quyết.
Bỗng dưng Thiên Tử Hoàng nắm chặt hai cổ tay A Mạ kéo qua đầu, giữ chặt phía đầu giường, dùng vải rách cột chặt tay nàng vào khung giường. A Mạ giật mình tỉnh giấc, hai mắt nàng mở to đầy bất ngờ khi Thiên Tử Hoàng bỗng chốc ra tay. Nàng còn chưa rõ bản thân đang mơ hay tỉnh nữa.
Cho đến khi y nhảy phóc lên giường nắm hai cổ chân nàng cột vào phần khung giường bên dưới thì A Mạ lúc này mới phản ứng, quát: "Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Thiên Tử Hoàng không đáp, mồ hôi đã ướt đẫm hết bờ lưng y.
"A Giải! Ngươi rốt cuộc định làm cái gì!?"
Nàng vừa quát vừa vùng vẫy vung đạp chân về phía Thiên Tử Hoàng, dùng hết sức để thoát ra khỏi nhưng bất thành. Sau một hồi vật vã cuối cùng y cũng cột được nàng vào giường, cơ thể A Mạ vẫn ưỡn cong lên, miệng liên tục hét: "Thả ta ra! Thả ta ra! Tên chết tiệt! Thả ta ra mau!"
Thiên Tử Hoàng xoay người dùng một mảnh vải còn lại bịt luôn miệng A Mạ khiến cổ họng nàng chỉ thoát ra được những từ "Ư" khó hiểu. Khóe mắt rơi lệ, nàng cảm thấy bất lực, hoảng sợ, chết điếng vì tên nam nhân tưởng chừng hiền lành này lại... nuôi ong tay áo nuôi khỉ vào nhà...
Thiên Tử Hoàng ở phía trên thân thể nhanh chóng, điêu luyện thoát hết y phục của bản thân, tuy nhiên lại vụng về cởi từng vạt áo A Mạ. Cơ thể A Mạ phơi bày trước mặt Thiên Tử Hoàng càng khiến cho y hung hăng muốn chiếm đoạt hơn. A Mạ bật khóc thật to, lệ đã khiến cho mắt nàng mờ dần, hình ảnh trước mắt cũng vì thế mà nhạt nhòa đi. Nàng muốn kêu cứu, nàng muốn thoát khỏi đây. Kẻ trước mặt là sắc lang, hắn cố tình giả vờ để lấy được lòng tin của nàng chăng? A Mạ cứ thế quằn quại trong tuyệt vọng, đau đớn bởi vải thô cứa vào cổ tay và cổ chân.
Lúc này Thiên Tử Hoàng mới lên tiếng, đôi mắt y đã đục ngầu vì dục vọng rồi: "Ta sợ bản thân không thể..." y nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp, "... kiềm chế được nữa rồi!"
A Mạ như dồn hết uất hận chửi hắn: "Ô iêm ỉ. Út!!!" (Vô liêm sỉ. Cút!!!)
"Tên tiểu nhân rẻ mạt, đê hèn nhà ngươi không đáng sống. Ta hận! Hận đã cứu kẻ kinh tởm như ngươi!!!" Lời này nàng không nói ra được chỉ biết chửi rủa trong lòng, kiếp này coi như bỏ.
"Xin lỗi!" Thiên Tử Hoàng cúi đầu, đôi môi kê thật sát bên tai A Mạ: "Ta hứa sẽ không phụ bạc nàng! Hãy tha lỗi cho ta!"
Nói rồi, chuyện gì đến cũng phải đến khi Thiên Tử Hoàng đã đạt mức đỉnh điểm, y không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa. Cứ như thế... nhỏ bé... khô khốc... trong trắng... bị y tàn bạo xâm chiếm không thương tiếc.
Bên trong rất khít, khít đến mức vỡ vụn. Thiên Tử Hoàng rên lên vì hưởng thụ, vì sung sướng. Nào biết A Mạ bên dưới như chết đi hàng trăm hàng ngàn lần, từng mảnh da thớ thịt trên cơ thể nàng quặn lên rồi rách ra. Y tiến vào rút ra, bên dưới nàng vừa mới rách toạc nay lại được hàn gắn, rồi y công tiến lần nữa... cứ như thế... A Mạ tưởng chừng Thiên Tử Hoàng đang hành hạ nàng mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Nàng chỉ biết "ứ ứ" cùng nước mắt không ngừng tuôn dài thể hiện sự đau đớn khôn xiết nơi u nguyệt, còn y nhắm mắt hưởng lạc khi ngọn lửa cháy bừng bừng khi nãy dần dần dịu đi rất nhiều.
Thiên Tử Hoàng mở mắt trông thấy A Mạ khóc rất thảm thiết, tim y như bị ai đó dùng dao cắt ra thành từng miếng nhỏ. Y hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, bên dưới vẫn hoạt động rất kịch liệt, giọng y khàn khàn đứt quãng vang bên tai A Mạ: "Hãy tin ta! Đừng khóc! Đừng khóc!"
Y cứ như đang vỗ về nữ hài tử nhỏ nhắn bị thương, rồi y ôn nhu hôn lên chóp mũi A Mạ, hôn xuống chiếc cổ dài, xương quai xanh...
Đôi nhũ hoa căng mộng ửng hồng không còn e ấp trong vạt áo nữa. Nay nó cứ vung lên cao đầy kiêu hãnh khác xa với dáng vẻ chủ nhân khóc ngất. Hé môi, y ngậm lấy đầu nhụy đang se cứng, chơi đùa nhụy hoa bằng đầu lưỡi đinh hương ướt át. Y vẽ trên ngực nàng từng vòng tròn nhỏ to trước khi mút nhè nhẹ cốt để nàng cảm thấy thoải mái hơn.
A Mạ không vì thế đỡ đi phần nào, ngược lại còn cực kỳ tủi nhục. Có lẽ... nàng nên chết quách đi cho rồi!
Một đêm dài, Thiên Tử Hoàng trên người A Mạ không chỉ một lần, y xong hiệp đầu khoảng một canh giờ rồi lại trèo lên tiếp tục hiệp hai. Cứ thế... đêm trôi qua... Thiên Tử Hoàng cùng A Mạ đung đưa đến bốn hiệp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.