Chương 3: ĐỘI TRƯỞNG MỚI
Bạch Vân Tử Y
06/02/2015
Sở cảnh sát Zodiac, 7.30AM
- Phó đội trưởng đến rồi sao?
Mọi người trong S.I.T đồng thanh chào khi Xử Nữ bước vào phòng. Xử Nữ ngó vào phòng đội trưởng. Đội trưởng mới còn chưa đến sao? Cô ngồi xuống xem xét lại tài liệu, đánh dấu những điểm cần chú ý. Tên siêu trộm Rin này thật làm cô đau đầu muốn chết. Cứ mỗi làn muốn trộm thứ gì hắn đều gửi thư thông báo đến sở cảnh sát, mỗi lần truy bắt hắn đều để hắn chạy thoát và ngay ngày sau đó hắn liền trả lại thứ mình đã trộm rồi biến mất không để lại tung tích gì. Xử Nữ cô thật không hiểu rốt cuộc mục đích của Rin là gì? Chẳng nhẽ muốn trêu đùa với cảnh sát sao?
- Cả đội chú ý!
Sếp La đi vào và tập hợp tất cả thành viên trong đội lại. Ông trịnh trọng nói:
- Như mọi người đã biết, trong vòng gần 3 tháng mà Rin đã gây ra 8 vụ án. Chúng ta thân là cảnh sát lại không bắt được hắn, để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi biết các cậu đã rất khổ sở để truy bắt Rin vì hắn quá xảo quyệt và lắm chiêu trò. Vì vậy tôi đã mời hai viên cảnh sát xuất sắc nhất trong khóa huấn luyện quân sự đặc biệt ở Mỹ về đây để giúp đỡ chúng ta. Các cậu vào đi!
Lời sếp La vừa dứt thì từ ngoài cửa có hai chàng trai bước vào. Họ đều mặc cảnh phục của sở cảnh sát Zodiac. Xử Nữ trợn mắt. Sao lại là họ?
- Người đứng bên cạnh tôi đây là Hoắc Sư Tử, từ giờ trở đi sẽ là đội trưởng mới của S.I.T. Còn người kia là Trịnh Song Tử, sau này sẽ cùng Xử Nữ là phó đội trưởng. Mọi người làm quen đi!
La Vũ nhí nhảnh chạy ra làm quen trước. Kim Ngưu đang mải gặm bánh bao cũng lên tiếng chào. Hiểu Minh không nói gì mà chỉ gật đầu. Còn Xử Nữ thì…..
- Hello người đẹp! Chúng ta lại gặp nhau nha ~
Song Tử cười tà đi đến trước mặt Xử Nữ. Nhìn cô mặc cảnh phục cũng ra dáng phết. Nếu bỏ bớt cái tính nóng nẩy đi thì nhất đinh cô sẽ là tình nhân thứ 99 của anh. Xử Nữ chỉ hừ lạnh không đáp. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Cái tên Sở Khanh này có thứ cấp bằng cô, sau này cô sẽ gặp nhiều phiền phức rồi đây. Đem ánh mắt chuyển qua Sư Tử. Anh vẫn như vậy. Vẫn mag trên mình vẻ đẹp của một vị thần. Đẹp đến khó tả. Ước gì… “ Xử Nữ! mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày vừa mới thất tình đấy. trái tim hẳn là nên khép lại mới phải!” Cô bước đến trước mặt Sư Tử, hít một hơi thật sâu, cúi đầu chào anh:
- Chào đội trưởng Hoắc! Tôi là Phượng Xử Nữ, sau này giúp đỡ nhiều!
- Chào cô! – Sư Tử gật đầu đáp. Thì ra là cô nàng hôm qua va phải anh ở sân bay. Không hiểu sao nhìn cô anh lại nghĩ về “người đó”, mối tình đầu 15 năm trước…
Flash back
15 năm trước, tại Hoa Kì
Sư Tử đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuyết rơi đẹp quá! Hôm nay là Giáng sinh thứ 3 anh phải ở một mình. Ba mẹ vì bận công việc nên không thể về. Nhìn những đứa trẻ được ba mẹ dắt đi ngang quầm anh cảm thấy ganh tị. Họ sướng thật đấy, còn anh thì sao? Cái ngày đáng nhẽ được quây quần bê gia đình thì giờ lại chỉ có một mình. Nhiều lúc Sư Tử ước rằng ba mẹ không phải là cảnh sát thì tốt biết mấy.
- Hic hic… hu hu…
Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con. Ở đâu vậy? Mặc áo khoác thật ấm Sư Tử chạy ra ngoài tìm kiếm và anh thấy một cô bé đang đứng khóc ở bên kia đường. Cô bé này mặc một thân màu tím, nhìn trông như cục bông vậy. Chạy tới chỗ cô bé, Sư Tử nhẹ giọng hỏi:
- Bé à! Sao em lại khóc vậy? Ba mẹ của em đâu rồi?
Cô bé hướng đôi mắt tròn xoe hơi đỏ ngập nước nhìn anh, thút thít:
- Hic hic… Ba mẹ em…Em bị lạc mất ba mẹ rồi!
Cô bé lại khóc oa lên. Cô muốn ba mẹ, cô muốn anh trai OA OA….
- Được rồi đừng khóc, để anh dẫn em đi tìm ba mẹ nhé!
Sư Tử dịu dàng nói. Cô nhóc này thật đáng yêu! Thì ra cô bị lạc bố mẹ. Đằng nào anh cũng đang không có việc gì làm, giúp cô bé này đi tìm ba mẹ vậy. Cô bé nghe vậy thì nín khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít nói:
- Anh nói thật chứ? Cảm ơn anh rất nhiều!
Đừng nghĩ Sư Tử anh mới 10 tuổi mà coi thường nha. Tuy mới 10 tuổi nhưng anh có lập luận sắc bén không khác gì người lớn đâu. Sư Tử và cô bé áo tím đi hết con phố này đến con phố nọ. Anh cũng không quên hỏi cô lần cuối cùng cô lạc bố mẹ là ở đâu. Cô bé nói rằng cô lại ba mẹ là là ở trước cửa hàng Purple line. Sư Tử dắt cô tới nơi đó và thấy có cặp vợ chồng và cảnh sát đang đứng đấy.
- Ba! Mẹ!
Cô bé hét lên và chạy tới bên cặp vợ chồng đó. Cô trao mình vào vòng tay họ. Hơi ấm từ bàn tay ấy mất rồi. Sư Tử cảm thấy thật trống trải. Vậy là anh lại cô đơn một mình nữa rồi.
Người đàn ông đứng trước mặt Sư Tử, ôn hòa nói:
- Cảm ơn cháu! Con bé đã kể hết cho chú nghe rồi. Nếu không có cháu chắc cô chú sẽ không bao giờ gặp lại nó rồi!
Người phụ nữ cũng chạy ra rối rít cảm ơn. Sư Tử gãi đầu cười nói là không có gì.
- Được rồi, con gái à! Chúng ta đi thôi, mai còn phải lên chuyến bay về nước đó!
Người đàn ông dịu dàng nói với cô con gái của mình. Trước khi lên xe, cô chạy vội ra chỗ Sư Tử đưa cho anh một vật và nói:
- Tặng anh đó! Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!
Anh thấy mắt cô sáng hơn bao giờ hết, lấp lán như một vì tinh tú vậy. Sư Tử cũng đưa cho cô một món đồ và nói rằng anh cũng sẽ không bao giờ quên cô. Cô bé mỉm cười cầm vật đó thật chặt và leo lên xe rồi chạy khuất trong dồng xe đông đúc.
End flash back
Đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng anh gặp cô. Thậm chí anh còn chẳng biết cô tên gì và sống ở đâu. Anh ngốc thật nhỉ?
- Ê Hoắc Sư Tử! Cậu làm gì mà đờ người ra từ nãy đến giờ vậy?
Song Tử đập vai Sư Tử, làm anh giật mình suýt dáng một đòn karate lên người Song Tử. Anh cười trừ:
- Không có gì! Mà mọi người đâu hết rồi?
Song Tử thở dài. Cứ y như rằng thằng này đờ người ra suy nghĩ một việc gì đó thì người xung có làm gì cũng chẳng biết. Cốc vào đầu Sư Tử một cái nói:
- Vào phòng họp rồi! Họ bảo tôi mau gọi cậu vào kìa!
- Vậy vào thôi!
Sư Tử cùng Song Tử bước vào phòng họp và ngồi xuống. Xử Nữ đưa cho Sư Tử một tập tài liệu và nói:
- Đây là những gì về siêu trộm Rin! Nếu muốn chỉ đạo chúng tôi thì ít nhất ra anh cũng phải biết 1 chút về Rin chứ!
Sư Tử nhận lấy và mở tài liệu ra. Song Tử cũng nhòm vào xem ké. Thật ra hai người cũng đã biết qua về tên siêu trộm này. Hắn rất giảo hoạt. Rin không chỉ có tài hóa trang bậc thầy mà còn có khả năng giả giọng chuẩn xác đến 99%. Không ai rõ hắn là ai, là nam hay nữ vì hắn luôn đeo mặt nạ bạc và bộ véc cùng áo choàng màu đen. Hơn nữa hắn luôn hoạt động vào buổi tối – thời điểm dễ dàng tẩu thoát nhất với hắn. Rin đã gây ra 8 vụ rồi và đến đội cảnh sát xuất sắc nhất là S.I.T đây mà cũng phải bó tay. Nhưng điều khiến Sư Tử chú ý nhiều nhất ở Rin chính là ấn kí của hắn – hoa hồng tím.
Flash back
- Tặng anh đó! Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!
Cô bé áo tím đưa cho anh một sợi dây chuyền mặt hoa hồng màu tím. Dây chuyền này được chế khắc vô cùng tinh xảo. Đặc biệt là mặt dây chuyền. Nó được làm từ một loại đá quý có tên là “Tử ngạn”. “ Tử ngạn” là đá quý có màu tím rất tinh xảo, được tìm thấy trong hang động lạnh nhất ở Bắc Cực. Nó có tác dụng điều hòa thân nhiệt con người, làm mát khi mùa hè và làm ấm khi mùa đông. Vì thế rất nhiều người muốn có được nó bằng mọi giá. Có vẻ như gia thế của cô bé này không hề nhỏ. Chắc là một tiểu thư đại thế gia. Cô lại cho anh thứ quý giá như vậy làm anh thấy hơi áy náy. Vì vậy Sư Tử liền rút chiếc nhẫn từ tay mình ra và đưa cho cô.
- Anh cũng tặng em thứ này! Anh cũng sẽ không bao giờ quên em đâu!
Cô bé nhìn thấy chữ “Leo” ở mặt trong chiếc nhẫn liền mỉm cười và cầm thật chặt nó. Cô bé làm như vậy như thể muốn nói với anh rằng cô sẽ luôn giữ nó thật kĩ, không bao giờ để mất nó vậy.
End flash back
Đặt tay lên ngực mình, Sư Tử luôn đeo sợi dây chuyền ấy. Phải, trong 15 năm anh không hề rời xa nó. Cô bé áo tím ấy….
Hoa hồng tím - ấn kí của Rin khiến anh có ý muốn bắt hắn vì hắn làm anh nhớ đến cô, những thứ liên quan đến cô. Đọc thật kĩ những chi tiết ghi trong tài liệu, Sư Tử mỉm cười:
- Song Tử à! Đấy quả là một cô gái tinh nghịch phải không?
Song Tử cũng mỉ cười nói:
- Phải! Một cô gái rất tinh nghịch và đáng yêu!
Mọi người ngớ ra trước câu nói của Sư Tử và Song Tử. Cô gái? Rin là một cô gái? Sao họ dám khẳng định như vậy chứ? Xử Nữ nhíu mày:
-Là sao hai anh dám khẳng định rằng giới tính của Rin là nữ? Đâu có chi tiết nó trong này cho biết giới tính của hắn đâu?
Song Tử nghe vậy đắc ý đáp:
- Thì đó chính là lí do vì sao đội cô đến giờ vẫn chưa bắt được Rin đấy! Rất đơn giản, cô nhìn bức ảnh này xem, có gì đặc biệt không?
Song Tử đưa tấm ảnh chụp Rin ở góc độ nghiêng khá gần. Xử Nữ khó hiểu nói:
- Bức ảnh này thì có gì đặc biệt chứ?
Kim Ngưu, La Vũ và Hiểu Minh chạy ra xem cũng gật đầu hưởng ứng. Song Tử bóp trán. Haizzzzzz Sao lũ này ngốc nghếch vậy chứ? Anh bực mình nói:
- Nhìn vào cổ cô ta đi!
- A… Thứ đó…
Mọi người nhìn vào và hiểu ra. Sư Tử đưa ra kết luận:
- Siêu trộm Rin tưởng rằng mình đã rất cẩn thận, nhưng cô ta đã không ngờ bản thân đa bỏ sót một chi tiết. Yết hầu của nam và nữ rất khác nhau cho nên nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra! – Anh thu dọn lại tài liệu rồi nói tiếp – Đừng bỏ qua bất cứ điều gì cho dù là nhỏ nhặt nhất vì những thứ đó có lúc lại trở thành mấu chốt giúp ta tìm ra chân tướng sự thật đấy! Thôi! Chúng ta tan họp ở đây, nếu có tin gì của Rin thì báo ngay cho tôi!
- RÕ!
Mọi người đồng loạt hô rõ rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.Trong phòng giờ chỉ còn lại Song Tử và Sư Tử.
- Điều gì khiến cậu trầm tư vậy?
Sư Tử nhìn hồi lâu vào tấm ảnh đó, mãi mới lên tiếng:
- Không hiểu sao khi mình khẳng định Rin là nữ thì trong tâm lại có một cảm xúc rất lạ.
Song Tử nhíu mày. Không phải cậu ta lại nhớ tới cô ấy đấy chứ? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ Rin chính là cô ấy?
Sư Tử lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Liệu có phải cô ấy không? Chắc không phải đâu, nhà cô ấy giàu như vậy sao có thể đi làm một tên trộm chứ? Anh phải bắt được Rin, phải lật được bộ mặt thật của cô ta, như thế anh sẽ không còn cảm giác này nữa. Song Tử như phát hiện ra gì đó trong bức ảnh, giật giật Sư Tử nói:
- Cậu nhìn kĩ cổ cô ta kìa! Nhìn trông như dây của một chiếc vòng cổ! Biết đâu ta có thể từ nó mà tìm ra thân phận thật của Rin chưa biết chừng. Để mình mang sang bên pháp y nhờ họ phân tích xem sao!
Thấy Song Tử có ý định mang tấm ảnh đi Sư Tử liền ngăn lại giật lấy tấm ảnh. Nhỡ đâu là cô ấy thì sao? Như thế cô sẽ rất nguy hiểm. Sư Tử hắng giọng nói:
- Để mình tự điều tra đi! Không cần nhờ bên pháp y đâu!
Nói rồi Sư Tử rời khỏi phòng mặc Song Tử đứng đó thở dài:
- Sư Tử à! Làm bạn với cậu bao nhiêu năm chẳng lẽ tôi không biết cậu nghĩ gì sao? Mặc kệ cậu đấy! Haizzz
Mạc gia
- Yết ca! Nghe nói anh mới tậu được thứ gì về hả?
Nhân Mã đang ngồi bốc snack, miệng nhóp nhép nói. Thiên Yết nhìn “ thằng” em gái của mình, nhăn mặt:
- Con gái con đứa! Em giữ ý giữ tứ một chút được không? Còn về chuyện kia thì phải, đó là một viên đá quý được du nhập từ Anh có tên “ Demon’s eye”!
- “Demon’s eye” tức là con mắt của quỷ dữ hả?
Nhân Mã bắt đầu cảm thấy hứng thú với viên đá quý này. Thiên Yết gật đầu nói tiếp:
- Ừm! Nó được tìm thấy trong phòng ngủ của một công nương đã chết cách đây 500 năm. À nó còn co truyền thuyết đấy!
Nhân Mã mắt sáng rực, tò mò hỏi:
- Là gì vậy?
- Là…
- Phó đội trưởng đến rồi sao?
Mọi người trong S.I.T đồng thanh chào khi Xử Nữ bước vào phòng. Xử Nữ ngó vào phòng đội trưởng. Đội trưởng mới còn chưa đến sao? Cô ngồi xuống xem xét lại tài liệu, đánh dấu những điểm cần chú ý. Tên siêu trộm Rin này thật làm cô đau đầu muốn chết. Cứ mỗi làn muốn trộm thứ gì hắn đều gửi thư thông báo đến sở cảnh sát, mỗi lần truy bắt hắn đều để hắn chạy thoát và ngay ngày sau đó hắn liền trả lại thứ mình đã trộm rồi biến mất không để lại tung tích gì. Xử Nữ cô thật không hiểu rốt cuộc mục đích của Rin là gì? Chẳng nhẽ muốn trêu đùa với cảnh sát sao?
- Cả đội chú ý!
Sếp La đi vào và tập hợp tất cả thành viên trong đội lại. Ông trịnh trọng nói:
- Như mọi người đã biết, trong vòng gần 3 tháng mà Rin đã gây ra 8 vụ án. Chúng ta thân là cảnh sát lại không bắt được hắn, để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi biết các cậu đã rất khổ sở để truy bắt Rin vì hắn quá xảo quyệt và lắm chiêu trò. Vì vậy tôi đã mời hai viên cảnh sát xuất sắc nhất trong khóa huấn luyện quân sự đặc biệt ở Mỹ về đây để giúp đỡ chúng ta. Các cậu vào đi!
Lời sếp La vừa dứt thì từ ngoài cửa có hai chàng trai bước vào. Họ đều mặc cảnh phục của sở cảnh sát Zodiac. Xử Nữ trợn mắt. Sao lại là họ?
- Người đứng bên cạnh tôi đây là Hoắc Sư Tử, từ giờ trở đi sẽ là đội trưởng mới của S.I.T. Còn người kia là Trịnh Song Tử, sau này sẽ cùng Xử Nữ là phó đội trưởng. Mọi người làm quen đi!
La Vũ nhí nhảnh chạy ra làm quen trước. Kim Ngưu đang mải gặm bánh bao cũng lên tiếng chào. Hiểu Minh không nói gì mà chỉ gật đầu. Còn Xử Nữ thì…..
- Hello người đẹp! Chúng ta lại gặp nhau nha ~
Song Tử cười tà đi đến trước mặt Xử Nữ. Nhìn cô mặc cảnh phục cũng ra dáng phết. Nếu bỏ bớt cái tính nóng nẩy đi thì nhất đinh cô sẽ là tình nhân thứ 99 của anh. Xử Nữ chỉ hừ lạnh không đáp. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Cái tên Sở Khanh này có thứ cấp bằng cô, sau này cô sẽ gặp nhiều phiền phức rồi đây. Đem ánh mắt chuyển qua Sư Tử. Anh vẫn như vậy. Vẫn mag trên mình vẻ đẹp của một vị thần. Đẹp đến khó tả. Ước gì… “ Xử Nữ! mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày vừa mới thất tình đấy. trái tim hẳn là nên khép lại mới phải!” Cô bước đến trước mặt Sư Tử, hít một hơi thật sâu, cúi đầu chào anh:
- Chào đội trưởng Hoắc! Tôi là Phượng Xử Nữ, sau này giúp đỡ nhiều!
- Chào cô! – Sư Tử gật đầu đáp. Thì ra là cô nàng hôm qua va phải anh ở sân bay. Không hiểu sao nhìn cô anh lại nghĩ về “người đó”, mối tình đầu 15 năm trước…
Flash back
15 năm trước, tại Hoa Kì
Sư Tử đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuyết rơi đẹp quá! Hôm nay là Giáng sinh thứ 3 anh phải ở một mình. Ba mẹ vì bận công việc nên không thể về. Nhìn những đứa trẻ được ba mẹ dắt đi ngang quầm anh cảm thấy ganh tị. Họ sướng thật đấy, còn anh thì sao? Cái ngày đáng nhẽ được quây quần bê gia đình thì giờ lại chỉ có một mình. Nhiều lúc Sư Tử ước rằng ba mẹ không phải là cảnh sát thì tốt biết mấy.
- Hic hic… hu hu…
Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con. Ở đâu vậy? Mặc áo khoác thật ấm Sư Tử chạy ra ngoài tìm kiếm và anh thấy một cô bé đang đứng khóc ở bên kia đường. Cô bé này mặc một thân màu tím, nhìn trông như cục bông vậy. Chạy tới chỗ cô bé, Sư Tử nhẹ giọng hỏi:
- Bé à! Sao em lại khóc vậy? Ba mẹ của em đâu rồi?
Cô bé hướng đôi mắt tròn xoe hơi đỏ ngập nước nhìn anh, thút thít:
- Hic hic… Ba mẹ em…Em bị lạc mất ba mẹ rồi!
Cô bé lại khóc oa lên. Cô muốn ba mẹ, cô muốn anh trai OA OA….
- Được rồi đừng khóc, để anh dẫn em đi tìm ba mẹ nhé!
Sư Tử dịu dàng nói. Cô nhóc này thật đáng yêu! Thì ra cô bị lạc bố mẹ. Đằng nào anh cũng đang không có việc gì làm, giúp cô bé này đi tìm ba mẹ vậy. Cô bé nghe vậy thì nín khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít nói:
- Anh nói thật chứ? Cảm ơn anh rất nhiều!
Đừng nghĩ Sư Tử anh mới 10 tuổi mà coi thường nha. Tuy mới 10 tuổi nhưng anh có lập luận sắc bén không khác gì người lớn đâu. Sư Tử và cô bé áo tím đi hết con phố này đến con phố nọ. Anh cũng không quên hỏi cô lần cuối cùng cô lạc bố mẹ là ở đâu. Cô bé nói rằng cô lại ba mẹ là là ở trước cửa hàng Purple line. Sư Tử dắt cô tới nơi đó và thấy có cặp vợ chồng và cảnh sát đang đứng đấy.
- Ba! Mẹ!
Cô bé hét lên và chạy tới bên cặp vợ chồng đó. Cô trao mình vào vòng tay họ. Hơi ấm từ bàn tay ấy mất rồi. Sư Tử cảm thấy thật trống trải. Vậy là anh lại cô đơn một mình nữa rồi.
Người đàn ông đứng trước mặt Sư Tử, ôn hòa nói:
- Cảm ơn cháu! Con bé đã kể hết cho chú nghe rồi. Nếu không có cháu chắc cô chú sẽ không bao giờ gặp lại nó rồi!
Người phụ nữ cũng chạy ra rối rít cảm ơn. Sư Tử gãi đầu cười nói là không có gì.
- Được rồi, con gái à! Chúng ta đi thôi, mai còn phải lên chuyến bay về nước đó!
Người đàn ông dịu dàng nói với cô con gái của mình. Trước khi lên xe, cô chạy vội ra chỗ Sư Tử đưa cho anh một vật và nói:
- Tặng anh đó! Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!
Anh thấy mắt cô sáng hơn bao giờ hết, lấp lán như một vì tinh tú vậy. Sư Tử cũng đưa cho cô một món đồ và nói rằng anh cũng sẽ không bao giờ quên cô. Cô bé mỉm cười cầm vật đó thật chặt và leo lên xe rồi chạy khuất trong dồng xe đông đúc.
End flash back
Đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng anh gặp cô. Thậm chí anh còn chẳng biết cô tên gì và sống ở đâu. Anh ngốc thật nhỉ?
- Ê Hoắc Sư Tử! Cậu làm gì mà đờ người ra từ nãy đến giờ vậy?
Song Tử đập vai Sư Tử, làm anh giật mình suýt dáng một đòn karate lên người Song Tử. Anh cười trừ:
- Không có gì! Mà mọi người đâu hết rồi?
Song Tử thở dài. Cứ y như rằng thằng này đờ người ra suy nghĩ một việc gì đó thì người xung có làm gì cũng chẳng biết. Cốc vào đầu Sư Tử một cái nói:
- Vào phòng họp rồi! Họ bảo tôi mau gọi cậu vào kìa!
- Vậy vào thôi!
Sư Tử cùng Song Tử bước vào phòng họp và ngồi xuống. Xử Nữ đưa cho Sư Tử một tập tài liệu và nói:
- Đây là những gì về siêu trộm Rin! Nếu muốn chỉ đạo chúng tôi thì ít nhất ra anh cũng phải biết 1 chút về Rin chứ!
Sư Tử nhận lấy và mở tài liệu ra. Song Tử cũng nhòm vào xem ké. Thật ra hai người cũng đã biết qua về tên siêu trộm này. Hắn rất giảo hoạt. Rin không chỉ có tài hóa trang bậc thầy mà còn có khả năng giả giọng chuẩn xác đến 99%. Không ai rõ hắn là ai, là nam hay nữ vì hắn luôn đeo mặt nạ bạc và bộ véc cùng áo choàng màu đen. Hơn nữa hắn luôn hoạt động vào buổi tối – thời điểm dễ dàng tẩu thoát nhất với hắn. Rin đã gây ra 8 vụ rồi và đến đội cảnh sát xuất sắc nhất là S.I.T đây mà cũng phải bó tay. Nhưng điều khiến Sư Tử chú ý nhiều nhất ở Rin chính là ấn kí của hắn – hoa hồng tím.
Flash back
- Tặng anh đó! Em sẽ không bao giờ quên anh đâu!
Cô bé áo tím đưa cho anh một sợi dây chuyền mặt hoa hồng màu tím. Dây chuyền này được chế khắc vô cùng tinh xảo. Đặc biệt là mặt dây chuyền. Nó được làm từ một loại đá quý có tên là “Tử ngạn”. “ Tử ngạn” là đá quý có màu tím rất tinh xảo, được tìm thấy trong hang động lạnh nhất ở Bắc Cực. Nó có tác dụng điều hòa thân nhiệt con người, làm mát khi mùa hè và làm ấm khi mùa đông. Vì thế rất nhiều người muốn có được nó bằng mọi giá. Có vẻ như gia thế của cô bé này không hề nhỏ. Chắc là một tiểu thư đại thế gia. Cô lại cho anh thứ quý giá như vậy làm anh thấy hơi áy náy. Vì vậy Sư Tử liền rút chiếc nhẫn từ tay mình ra và đưa cho cô.
- Anh cũng tặng em thứ này! Anh cũng sẽ không bao giờ quên em đâu!
Cô bé nhìn thấy chữ “Leo” ở mặt trong chiếc nhẫn liền mỉm cười và cầm thật chặt nó. Cô bé làm như vậy như thể muốn nói với anh rằng cô sẽ luôn giữ nó thật kĩ, không bao giờ để mất nó vậy.
End flash back
Đặt tay lên ngực mình, Sư Tử luôn đeo sợi dây chuyền ấy. Phải, trong 15 năm anh không hề rời xa nó. Cô bé áo tím ấy….
Hoa hồng tím - ấn kí của Rin khiến anh có ý muốn bắt hắn vì hắn làm anh nhớ đến cô, những thứ liên quan đến cô. Đọc thật kĩ những chi tiết ghi trong tài liệu, Sư Tử mỉm cười:
- Song Tử à! Đấy quả là một cô gái tinh nghịch phải không?
Song Tử cũng mỉ cười nói:
- Phải! Một cô gái rất tinh nghịch và đáng yêu!
Mọi người ngớ ra trước câu nói của Sư Tử và Song Tử. Cô gái? Rin là một cô gái? Sao họ dám khẳng định như vậy chứ? Xử Nữ nhíu mày:
-Là sao hai anh dám khẳng định rằng giới tính của Rin là nữ? Đâu có chi tiết nó trong này cho biết giới tính của hắn đâu?
Song Tử nghe vậy đắc ý đáp:
- Thì đó chính là lí do vì sao đội cô đến giờ vẫn chưa bắt được Rin đấy! Rất đơn giản, cô nhìn bức ảnh này xem, có gì đặc biệt không?
Song Tử đưa tấm ảnh chụp Rin ở góc độ nghiêng khá gần. Xử Nữ khó hiểu nói:
- Bức ảnh này thì có gì đặc biệt chứ?
Kim Ngưu, La Vũ và Hiểu Minh chạy ra xem cũng gật đầu hưởng ứng. Song Tử bóp trán. Haizzzzzz Sao lũ này ngốc nghếch vậy chứ? Anh bực mình nói:
- Nhìn vào cổ cô ta đi!
- A… Thứ đó…
Mọi người nhìn vào và hiểu ra. Sư Tử đưa ra kết luận:
- Siêu trộm Rin tưởng rằng mình đã rất cẩn thận, nhưng cô ta đã không ngờ bản thân đa bỏ sót một chi tiết. Yết hầu của nam và nữ rất khác nhau cho nên nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra! – Anh thu dọn lại tài liệu rồi nói tiếp – Đừng bỏ qua bất cứ điều gì cho dù là nhỏ nhặt nhất vì những thứ đó có lúc lại trở thành mấu chốt giúp ta tìm ra chân tướng sự thật đấy! Thôi! Chúng ta tan họp ở đây, nếu có tin gì của Rin thì báo ngay cho tôi!
- RÕ!
Mọi người đồng loạt hô rõ rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.Trong phòng giờ chỉ còn lại Song Tử và Sư Tử.
- Điều gì khiến cậu trầm tư vậy?
Sư Tử nhìn hồi lâu vào tấm ảnh đó, mãi mới lên tiếng:
- Không hiểu sao khi mình khẳng định Rin là nữ thì trong tâm lại có một cảm xúc rất lạ.
Song Tử nhíu mày. Không phải cậu ta lại nhớ tới cô ấy đấy chứ? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ Rin chính là cô ấy?
Sư Tử lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Liệu có phải cô ấy không? Chắc không phải đâu, nhà cô ấy giàu như vậy sao có thể đi làm một tên trộm chứ? Anh phải bắt được Rin, phải lật được bộ mặt thật của cô ta, như thế anh sẽ không còn cảm giác này nữa. Song Tử như phát hiện ra gì đó trong bức ảnh, giật giật Sư Tử nói:
- Cậu nhìn kĩ cổ cô ta kìa! Nhìn trông như dây của một chiếc vòng cổ! Biết đâu ta có thể từ nó mà tìm ra thân phận thật của Rin chưa biết chừng. Để mình mang sang bên pháp y nhờ họ phân tích xem sao!
Thấy Song Tử có ý định mang tấm ảnh đi Sư Tử liền ngăn lại giật lấy tấm ảnh. Nhỡ đâu là cô ấy thì sao? Như thế cô sẽ rất nguy hiểm. Sư Tử hắng giọng nói:
- Để mình tự điều tra đi! Không cần nhờ bên pháp y đâu!
Nói rồi Sư Tử rời khỏi phòng mặc Song Tử đứng đó thở dài:
- Sư Tử à! Làm bạn với cậu bao nhiêu năm chẳng lẽ tôi không biết cậu nghĩ gì sao? Mặc kệ cậu đấy! Haizzz
Mạc gia
- Yết ca! Nghe nói anh mới tậu được thứ gì về hả?
Nhân Mã đang ngồi bốc snack, miệng nhóp nhép nói. Thiên Yết nhìn “ thằng” em gái của mình, nhăn mặt:
- Con gái con đứa! Em giữ ý giữ tứ một chút được không? Còn về chuyện kia thì phải, đó là một viên đá quý được du nhập từ Anh có tên “ Demon’s eye”!
- “Demon’s eye” tức là con mắt của quỷ dữ hả?
Nhân Mã bắt đầu cảm thấy hứng thú với viên đá quý này. Thiên Yết gật đầu nói tiếp:
- Ừm! Nó được tìm thấy trong phòng ngủ của một công nương đã chết cách đây 500 năm. À nó còn co truyền thuyết đấy!
Nhân Mã mắt sáng rực, tò mò hỏi:
- Là gì vậy?
- Là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.