Chương 1: KHỞI ĐẦU
Bạch Vân Tử Y
06/02/2015
Viện bảo tàng SunShine, 9.00PM
- Bắt lấy hắn! Đừng để hắn thoát!
Tiếng chân rầm rập cùng tiếng va chạm lạnh lẽo của kim loại vang vọng cả dãy hành lang.
- Phải bắt được siêu trộm Rin! Nếu lần này để xổng nữa các cậu chết với tôi!
Tiếng hét the thé từ bộ đàm không ngừng phát ra. Xử Nữ nhăn mặt nói:
- Ông già này sao nói lắm thế? Ông không đi bắt cùng thì thôi lại còn inh ỏi cái gì?
Kim Ngưu đang mải chạy nghe thế liền nhe răng cười nói:
- Ê “ Bà cô đanh đá”! Bộ cô muốn bị bỏ lại đằng sau hả? Tên trộm đó chạy mất bây giờ!
Xử Nữ đang bực mình thì chớ, nghe câu nói của Kim Ngưu lại càng điên hơn quát:
- Cậu im ngay cho tôi! Tôi đã cấm cậu là không được gọi tôi là “Bà cô đanh đá” nữa kia mà! Bộ chán sống rồi hả?
Nói xong, Xử Nữ liền đuổi theo Kim Ngưu và kí cho anh mấy phát vào đầu. Kim Ngưu ôm đầu mếu máo:
- Aizaaaa! Đùa chút thôi làm gì mà nóng thế!
Xử Nữ hừ nhẹ rồi quay qua hỏi Hiểu Minh:
- Ở gần đây có tòa nhà cao tầng nào không?
- Dạ thưa phó đội trưởng, có tòa khách sạn Luxia cách đây 100m ạ!
Cảnh sát Hiểu Minh khó hiểu nói. Sao phó đội trưởng lại hỏi như thế? Tòa nhà cao tầng thì liên quan gì đến việc bắt siêu trộm Rin?
- Được rồi, cậu và La Vũ ở lại đây quan sát tình hình, tôi cùng Kim Ngưu qua đó!
- RÕ!
Mọi người tuy mang trong mình một bụng câu hỏi nhưng vẫn chấp hành theo phân phó của Xử Nữ. Người ta cấp bậc cao hơn mình mà, đành nghe theo thôi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sân thượng, khách sạn Luxia, 9.30 PM
“Hắn” ngồi đó, vắt vẻo trên lan can, tay cầm viên ngọc trai đen đưa lên cao trầm trồ:
- Thật tinh xảo! 100 năm rồi mà vẫn đẹp như vậy! Quả không hổ danh là “ Hắc lệ quang”!
Rồi “hắn” đem viên ngọc áp vào ngực, thì thầm:
- Cầu mong là nó!
RẦMMMM…….. Tiếng cửa sân thượng bị đạp đổ. Kim Ngưu chạy vào và chĩa súng vào “hắn”, quát :
- Rin! Ngươi đã bị bắt! Khôn ngoan thì giơ tay chịu trói nếu không ta sẽ không nương tay đâu!
Tiến bộ hơn trước nhỉ? Xem ra lũ cảnh sát cũng không quá đỗi ngốc nghếch ha, nhưng thế thì sao chứ? Bớt ngốc đi thì vẫn là ngốc thôi. “Hắn” nhếch mép:
- Ta muốn lắm nhưng không thể a ~ Ngài Bóng Đêm sắp đến bắt ta rồi!
Dứt lời, “hắn” liền đứng lên thành lan can và để ngã rơi tự do từ trên tầng 50 xuống. Phải, là từ tầng 50. Kim Ngưu chạy ra chỗ “hắn” vừa đứng nhìn xuống thì đã không còn gì nữa. “Hắn” cứ như là bị bóng đêm nuốt trọn vậy.
- A a…
Kim Ngưu giật mình nhìn chỗ tay nắm của mình. Lại là nó, ấn kí của Rin- hoa hồng tím. Kim Ngưu cầm bông hoa trên tay, thở dài. Lại để vuột mất “hắn” rồi.
- Thế nào? Bắt được hắn chưa?
Xử Nữ bây giờ mới xuất hiện, đạp vào vai Kim Ngưu hỏi. Kim Ngưu quay lại, mặt nổi đầy gân xanh quát:
- Để xổng rồi được chưa! Mà bà chị biến đi chỗ nào vậy? Trong lúc nước sôi lửa bỏng lại biến mất là sao?
- Tại tôi có việc quan trọng thôi!
Xử Nữ nhún vai đáp. Kim Ngưu nghe vậy thì tò mò hỏi, bao nhiên giận dữ bay biến hết:
- Uầy uầy! Có cả việc quan trọng hơn cả công việc đối với bà chị á? Chuyện lạ à nha ~ Việc gì vậy?
Xử Nữ cười nháy mắt nói:
- Bí mật!
Người đó sắp về rồi! Sau 10 năm người đó cuối cùng trở về rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quán cà phê Coffee Princes, 7.30AM
- Bình nhi! Ngư nhi! Hai bà nghe gì chưa?
Nhân Mã tay thoăn thoắt xúc từng miếng bánh vào miệng, nhồm nhoàm nhai nói (au: mất hình tượng quá! =.=)
- Thấy mẫu này thế nào?
- Ừm cũng được ha!
Song Ngư và Thiên Bình không thèm đếm xỉa gì tới lời nói của Nhân Mã mà chỉ chăm chăm nhìn vào mấy mẫu thiết kế trong chiếc Ipad 4 màu trắng.
- Nè! Không nghe thấy mình nói gì hả?
Nhân Mã giải quyết xong đĩa bánh đứng phắt dậy chống nạnh hét:
- Ngồi xuống đi cô nương! Đây là quán cà phê chứ không phải nhà cô đâu!
Thiên Bình lắc đầu ngán ngẩm nói. Sao cô lại quen phải cái con dở hơi này nhỉ?
- Phải đấy Mã Mã! Mau ngồi xuông đi, mọi người đang nhìn kìa!
Song Ngư nhỏ nhẹ nói. Bây giờ Nhân Mã mới để ý tới xung quanh. Quả nhiên thấy mọi người nhìn mình như muốn hỏi cô ta từ hành tinh nào tới vậy? Nhân Mã đỏ mặt ngồi xuống.
- Tại hai người không thèm để ý đến lời nói của mình đấy chứ?
Nhân Mã hậm hực nói. Thiên Bình liền cốc cho cô một cái vào đầu.
- Không phải vì cậu nói toàn nhưng câu thừa thãi sao? Y như rằng hôm trước có vụ án của Rin là ngay hôm sau lại lải nhải với bọn mình kiểu như “ Các cậu nghe tin gì chưa?”, “ Rin lại có vụ mới nha!”. Đấy! Mình đoán không sai chứ?
Nhân Mã nghe vậy hì hì cười:
- Chỉ có hai người hiểu mình thôi!
Song Ngư im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng:
- Lần này là món gì vậy?
- “Hắc lệ quang” – Viên ngọc trai đen với tuổi thọ hơn 100 năm, được anh trai mình du nhập từ Trung Quốc. Là hàng có một không hai đấy!
Nhân Mã tự hào nói. Cô đã được tận tay sờ thử nó! Vừa đẹp vừa mịn a! Thiên BÌnh bĩu môi nói:
- Vâng! Và giờ nó đang ở đang ở trong tay Rin hay trở về chỗ cũ rồi?
- Sáng nay nó đã được đem trở lại viện bảo tàng SunShine rồi! Mà cũng lạ nha! Không hiểu sao Rin cứ lấy xong hôm nay hôm sau liền trả lại là sao nhỉ?
Nhân Mã khó hiểu nói. Rin thật là kì lạ. Thiên Bình nhún vai đáp:
- Chắc là có lí do riêng thôi! Hoặc là đó không phải thứ hắn muốn, hoặc là hắn muốn chơi đùa với cảnh sát thì sao?
Song Ngư đưa ra kết luận cuối cùng:
- Nói chung hắn là kẻ thừa hơi không có việc gì làm thôi!
- YA! Hai người không được nói thần tượng của mình như vậy! Hai người….ưm..ưm…
Song Ngư và Thiên Bình nhanh chóng bịt miệng Nhân Mã lại và lôi ra khỏi quán trước kia bị đích thân chủ quán đá ra ngoài vì tội làm ồn.
Nhân Mã giãy dụa gạt cái tay khỏi miệng ra nói:
- Hai người quá đáng lắm! Mình về đây!
Nói rồi Nhân Mã nhảy lên moto của mình chạy mất. Thiên Bình chẹp chẹp miệng nói với Song Ngư:
- Kệ nó đi! Mai nó lại tởn như bình thường ý mà! Mình đi shopping thôi!
- Ừ!
Thế là hai người hòa vào và khuất sau đám đông.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sở cảnh sát Zodiac, 8.30AM
RẦMMMM…. Đội trưởng Kim đập đóng hồ sơ lên bàn ngồi phịch xuống ghế. Vừa nãy ông vừa đi họp với cấp trên xong. Họ lại phê bình vì vụ hôm qua vẫn không bắt được Rin. Tất cả chỉ tại tên Rin đó, ông thề ông mà nhìn thấy hắn ông sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh.
- Đội trưởng à, bớt nóng đi a ~
Kim Ngưu đem cốc cà phê nòng hổi đặt lên bàn, hì hì cười.
- Bớt sao được mà bớt! Mau gọi bọn kia vào đây cho tôi!
- RÕ!
Kim Ngưu hiểu ý ra gọi mọi người vào. Đến khi mọi người vào hết, đội trưởng Kim hắng giọng nói:
- Đây là vụ thứ mấy của Rin rồi?
La Vũ nhanh nhảu nói:
- Dạ là vụ thứ 8 ạ!
- Vụ thứ 8 sao? CÁC CẬU CŨNG BIẾT ĐIỀU ĐÓ HẢ? ĐÃ LÀ VỤ THỨ 8 MÀ VẪN CHƯA BẮT ĐƯỢC HẮN, CÁC CẬU THẤY THẾ CÓ ĐƯỢC KHÔNG HẢ?
Đột nhiên ông hét vào mặt họ khiến cả lũ được phen hồn vía lên mây. Hiểu Minh khẽ nhắc:
- Đội trưởng, đội trưởng! Bệnh cao huyết áp!
- Hừ! Nhờ phúc các cậu nên tôi bị chuyển công tá sang đội khác đây này!
Đội trưởng Kim hừ lạnh. Lúc mới nghe tin đó, ông cứ tưởng hôm nay là ngày tận thế vậy. Thiên a ~ Con đã làm gì sai chứ?
- WHAT??????? Đội trưởng chuyển công tác á? Vậy ai sẽ làm đội trưởng của bọn em ạ?
“ Chả lẽ là đội phó Xử Nữ….” Không hẹn mọi người cùng có một suy nghĩ.
- Không phải Xử Nữ đâu! ( Cả lũ khẽ thở phào một cái.) Là một cảnh sát viên mới từ Mỹ về! Mà nhắc đến Xử Nữ tôi mới để ý, cô ta đâu rồi?
Phải ha! Mọi người giờ mới phát hiện ra Xử Nữ từ sáng đến giờ đã không thấy tăm hơi đâu cả. Đây quả lạ chuyện lạ nối tiếp chuyện lạ. Kim Ngưu nhún vai nói:
- Sáng nay phó đội trưởng nhờ em xin nghỉ cho cô ấy để đi đón ai đó thì phải, em cũng không biết!
Flash back
- Kim Ngưu, tôi nhờ cậu một việc!
Xử Nữ cười cười kêu Kim Ngưu đang mải mê chiến đấu với bữa sáng của mình. Sau khi đã chén xong hai tô phở, năm cái bánh mỳ ba tê, bốn cái bánh bao, hai ly sữa, Kim Ngưu mới ngẩng mặt lên nói:
- Chuyện gì?
- Xin cho tôi nghỉ hôm nay nhá!
Cố tiêu hóa hết lời Xử Nữ vừa nói, Kim Ngưu còn ngoáy ngoáy tai, mép giật giật hỏi lại:
- Chị vừa nói gì cơ? Xin nghỉ á?
Xử Nữ gật đầu cái rụp như để một lần nữa khẳng định lời mình nói khi nãy. Kim Ngưu trợn mắt:
-MO???? Tôi thật sự không nghe nhầm? Một người tham công tiếc việc như bà chị mà cũng có ngày xin nghỉ sao? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Xử Nữ nhăn mặt nói:
- Nói nhỏ chút đi! Làm gì mà cứ làm quá lên thế? Tôi ghét nhất là bị người khác hét vào mặt mình! Chẳng qua hôm nay tôi càn ra sân bay đón một người thôi!
Bị bật lại cho đứng hình, Kim Ngưu e dè hỏi:
- Ai vậy?
- Không phải việc của cậu! Chỉ cần xin cho tôi nghỉ là được rồi! Tôi đi đây!
Xử Nữ nói xong liền rời khỏi.
End flash back
Haizzzz…. Số Kim Ngưu anh đúng là khổ mà! Biết thế từ đầu theo nghề đầu bếp nhu ba mình cho xong, đỡ phải giáp mặt với bà cô đanh đá đó! Mà không biết chị ta đi đón ai nhỉ?
- Đội trưởng ơi! Đội trưởng mới của bọn em là người như thế nào ạ?
La Vũ tò mò hỏi:
- Chẳng phải ngày mai đến các cậu sẽ biết sao? Thôi tôi đi thu dọn đồ đạc đây!
Đội trưởng Kim nói xong liền rời khỏi phòng. Cả bọn lúc nãy ai nấy mặt như đưa dám giờ thay đổi 180 độ, mặt nở hoa hú hét với nhau:
- YEAHHHHHH! Cuối cùng chúng ta cũng thoát được lão già ấy rồi! Tối anh em làm 1 bữa ăn mừng đê!
- Phải đấy! Từ lúc lão ấy làm đội trưởng đến nay khiến anh em phải chịu bao nhiêu khổ cực, giờ có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
Nói xong mọi người rời khỏi sở cảnh sát và ăn mừng vói nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sân bay Winter, 9.00AM
- “ Xin thông báo, chuyến bay Anh – Wings hạ cánh!”
- “ Xin thông báo, chuyến bay Mỹ - Wings hạ cánh!”
Hai câu thông báo đồng loạt phát lên, Xử Nữ sốt ruột nhìn đồng hồ và ngóng vào trong.
- Bảo 9h là xuống mà! Sao không thấy đâu thế này?
Mọi người bên trong gần như đã ra hết mà người cô cần đón lại chưa thấy đâu. Xử Nữ vẫn kiên nhẫn đợi.
5’
10’
20’
1 tiếng trôi qua…..
- Bực mình nha! Tên đó không cho mình leo cây chứ? Máy bay xuống lâu rồi mà vẫn chưa ra là sao?
“ Kikasete itoshiku hakanaku
Tsuma sakide kanaderu bolero
Mai agare Kimi no kanashimimo
Iyasareru basho ni tsukeru sa….”
( " Bolero" - DBSK )
Tiếng chuông điện thoại cất lên cắt đứt lời của cô. Bực dọc lôi chiếc Iphone 5 ra bấm nút nghe:
- Alo!
- [ Chị Xử Nữ hả? Em Cự Giải nè!]
- Giải nhi à! Có gì không em?
Thì ra là Cự Giải. Em có biết là thằng anh em đang làm chị bực muốn chết không?
- [ Chị đang ở đâu thế? Mau đến nhà em đi! Kết ca về rồi, đang ngồi cạnh em đây nè!]
Xử Nữ trợn mắt hét vào điện thoại:
- MO!!!! Hắn đã về đến nhà rồi á? Bao giờ?
- [ Nửa tiếng trước ạ! Sao hả chị?]
- Được rồi! Chị đến ngay!
Xử Nữ nói xong liền cúp máy. Liêu Ma Kết! Hôm nay cậu tới số rồi!
- A… Anh mắt mũi kiểu gì vậy? Ơ..ơ..
Xử Nữ vội đi mà không để ý va phải một người. Lúc đứng dậh định chửi cho anh ta một trận thì….
- Bắt lấy hắn! Đừng để hắn thoát!
Tiếng chân rầm rập cùng tiếng va chạm lạnh lẽo của kim loại vang vọng cả dãy hành lang.
- Phải bắt được siêu trộm Rin! Nếu lần này để xổng nữa các cậu chết với tôi!
Tiếng hét the thé từ bộ đàm không ngừng phát ra. Xử Nữ nhăn mặt nói:
- Ông già này sao nói lắm thế? Ông không đi bắt cùng thì thôi lại còn inh ỏi cái gì?
Kim Ngưu đang mải chạy nghe thế liền nhe răng cười nói:
- Ê “ Bà cô đanh đá”! Bộ cô muốn bị bỏ lại đằng sau hả? Tên trộm đó chạy mất bây giờ!
Xử Nữ đang bực mình thì chớ, nghe câu nói của Kim Ngưu lại càng điên hơn quát:
- Cậu im ngay cho tôi! Tôi đã cấm cậu là không được gọi tôi là “Bà cô đanh đá” nữa kia mà! Bộ chán sống rồi hả?
Nói xong, Xử Nữ liền đuổi theo Kim Ngưu và kí cho anh mấy phát vào đầu. Kim Ngưu ôm đầu mếu máo:
- Aizaaaa! Đùa chút thôi làm gì mà nóng thế!
Xử Nữ hừ nhẹ rồi quay qua hỏi Hiểu Minh:
- Ở gần đây có tòa nhà cao tầng nào không?
- Dạ thưa phó đội trưởng, có tòa khách sạn Luxia cách đây 100m ạ!
Cảnh sát Hiểu Minh khó hiểu nói. Sao phó đội trưởng lại hỏi như thế? Tòa nhà cao tầng thì liên quan gì đến việc bắt siêu trộm Rin?
- Được rồi, cậu và La Vũ ở lại đây quan sát tình hình, tôi cùng Kim Ngưu qua đó!
- RÕ!
Mọi người tuy mang trong mình một bụng câu hỏi nhưng vẫn chấp hành theo phân phó của Xử Nữ. Người ta cấp bậc cao hơn mình mà, đành nghe theo thôi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sân thượng, khách sạn Luxia, 9.30 PM
“Hắn” ngồi đó, vắt vẻo trên lan can, tay cầm viên ngọc trai đen đưa lên cao trầm trồ:
- Thật tinh xảo! 100 năm rồi mà vẫn đẹp như vậy! Quả không hổ danh là “ Hắc lệ quang”!
Rồi “hắn” đem viên ngọc áp vào ngực, thì thầm:
- Cầu mong là nó!
RẦMMMM…….. Tiếng cửa sân thượng bị đạp đổ. Kim Ngưu chạy vào và chĩa súng vào “hắn”, quát :
- Rin! Ngươi đã bị bắt! Khôn ngoan thì giơ tay chịu trói nếu không ta sẽ không nương tay đâu!
Tiến bộ hơn trước nhỉ? Xem ra lũ cảnh sát cũng không quá đỗi ngốc nghếch ha, nhưng thế thì sao chứ? Bớt ngốc đi thì vẫn là ngốc thôi. “Hắn” nhếch mép:
- Ta muốn lắm nhưng không thể a ~ Ngài Bóng Đêm sắp đến bắt ta rồi!
Dứt lời, “hắn” liền đứng lên thành lan can và để ngã rơi tự do từ trên tầng 50 xuống. Phải, là từ tầng 50. Kim Ngưu chạy ra chỗ “hắn” vừa đứng nhìn xuống thì đã không còn gì nữa. “Hắn” cứ như là bị bóng đêm nuốt trọn vậy.
- A a…
Kim Ngưu giật mình nhìn chỗ tay nắm của mình. Lại là nó, ấn kí của Rin- hoa hồng tím. Kim Ngưu cầm bông hoa trên tay, thở dài. Lại để vuột mất “hắn” rồi.
- Thế nào? Bắt được hắn chưa?
Xử Nữ bây giờ mới xuất hiện, đạp vào vai Kim Ngưu hỏi. Kim Ngưu quay lại, mặt nổi đầy gân xanh quát:
- Để xổng rồi được chưa! Mà bà chị biến đi chỗ nào vậy? Trong lúc nước sôi lửa bỏng lại biến mất là sao?
- Tại tôi có việc quan trọng thôi!
Xử Nữ nhún vai đáp. Kim Ngưu nghe vậy thì tò mò hỏi, bao nhiên giận dữ bay biến hết:
- Uầy uầy! Có cả việc quan trọng hơn cả công việc đối với bà chị á? Chuyện lạ à nha ~ Việc gì vậy?
Xử Nữ cười nháy mắt nói:
- Bí mật!
Người đó sắp về rồi! Sau 10 năm người đó cuối cùng trở về rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quán cà phê Coffee Princes, 7.30AM
- Bình nhi! Ngư nhi! Hai bà nghe gì chưa?
Nhân Mã tay thoăn thoắt xúc từng miếng bánh vào miệng, nhồm nhoàm nhai nói (au: mất hình tượng quá! =.=)
- Thấy mẫu này thế nào?
- Ừm cũng được ha!
Song Ngư và Thiên Bình không thèm đếm xỉa gì tới lời nói của Nhân Mã mà chỉ chăm chăm nhìn vào mấy mẫu thiết kế trong chiếc Ipad 4 màu trắng.
- Nè! Không nghe thấy mình nói gì hả?
Nhân Mã giải quyết xong đĩa bánh đứng phắt dậy chống nạnh hét:
- Ngồi xuống đi cô nương! Đây là quán cà phê chứ không phải nhà cô đâu!
Thiên Bình lắc đầu ngán ngẩm nói. Sao cô lại quen phải cái con dở hơi này nhỉ?
- Phải đấy Mã Mã! Mau ngồi xuông đi, mọi người đang nhìn kìa!
Song Ngư nhỏ nhẹ nói. Bây giờ Nhân Mã mới để ý tới xung quanh. Quả nhiên thấy mọi người nhìn mình như muốn hỏi cô ta từ hành tinh nào tới vậy? Nhân Mã đỏ mặt ngồi xuống.
- Tại hai người không thèm để ý đến lời nói của mình đấy chứ?
Nhân Mã hậm hực nói. Thiên Bình liền cốc cho cô một cái vào đầu.
- Không phải vì cậu nói toàn nhưng câu thừa thãi sao? Y như rằng hôm trước có vụ án của Rin là ngay hôm sau lại lải nhải với bọn mình kiểu như “ Các cậu nghe tin gì chưa?”, “ Rin lại có vụ mới nha!”. Đấy! Mình đoán không sai chứ?
Nhân Mã nghe vậy hì hì cười:
- Chỉ có hai người hiểu mình thôi!
Song Ngư im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng:
- Lần này là món gì vậy?
- “Hắc lệ quang” – Viên ngọc trai đen với tuổi thọ hơn 100 năm, được anh trai mình du nhập từ Trung Quốc. Là hàng có một không hai đấy!
Nhân Mã tự hào nói. Cô đã được tận tay sờ thử nó! Vừa đẹp vừa mịn a! Thiên BÌnh bĩu môi nói:
- Vâng! Và giờ nó đang ở đang ở trong tay Rin hay trở về chỗ cũ rồi?
- Sáng nay nó đã được đem trở lại viện bảo tàng SunShine rồi! Mà cũng lạ nha! Không hiểu sao Rin cứ lấy xong hôm nay hôm sau liền trả lại là sao nhỉ?
Nhân Mã khó hiểu nói. Rin thật là kì lạ. Thiên Bình nhún vai đáp:
- Chắc là có lí do riêng thôi! Hoặc là đó không phải thứ hắn muốn, hoặc là hắn muốn chơi đùa với cảnh sát thì sao?
Song Ngư đưa ra kết luận cuối cùng:
- Nói chung hắn là kẻ thừa hơi không có việc gì làm thôi!
- YA! Hai người không được nói thần tượng của mình như vậy! Hai người….ưm..ưm…
Song Ngư và Thiên Bình nhanh chóng bịt miệng Nhân Mã lại và lôi ra khỏi quán trước kia bị đích thân chủ quán đá ra ngoài vì tội làm ồn.
Nhân Mã giãy dụa gạt cái tay khỏi miệng ra nói:
- Hai người quá đáng lắm! Mình về đây!
Nói rồi Nhân Mã nhảy lên moto của mình chạy mất. Thiên Bình chẹp chẹp miệng nói với Song Ngư:
- Kệ nó đi! Mai nó lại tởn như bình thường ý mà! Mình đi shopping thôi!
- Ừ!
Thế là hai người hòa vào và khuất sau đám đông.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sở cảnh sát Zodiac, 8.30AM
RẦMMMM…. Đội trưởng Kim đập đóng hồ sơ lên bàn ngồi phịch xuống ghế. Vừa nãy ông vừa đi họp với cấp trên xong. Họ lại phê bình vì vụ hôm qua vẫn không bắt được Rin. Tất cả chỉ tại tên Rin đó, ông thề ông mà nhìn thấy hắn ông sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh.
- Đội trưởng à, bớt nóng đi a ~
Kim Ngưu đem cốc cà phê nòng hổi đặt lên bàn, hì hì cười.
- Bớt sao được mà bớt! Mau gọi bọn kia vào đây cho tôi!
- RÕ!
Kim Ngưu hiểu ý ra gọi mọi người vào. Đến khi mọi người vào hết, đội trưởng Kim hắng giọng nói:
- Đây là vụ thứ mấy của Rin rồi?
La Vũ nhanh nhảu nói:
- Dạ là vụ thứ 8 ạ!
- Vụ thứ 8 sao? CÁC CẬU CŨNG BIẾT ĐIỀU ĐÓ HẢ? ĐÃ LÀ VỤ THỨ 8 MÀ VẪN CHƯA BẮT ĐƯỢC HẮN, CÁC CẬU THẤY THẾ CÓ ĐƯỢC KHÔNG HẢ?
Đột nhiên ông hét vào mặt họ khiến cả lũ được phen hồn vía lên mây. Hiểu Minh khẽ nhắc:
- Đội trưởng, đội trưởng! Bệnh cao huyết áp!
- Hừ! Nhờ phúc các cậu nên tôi bị chuyển công tá sang đội khác đây này!
Đội trưởng Kim hừ lạnh. Lúc mới nghe tin đó, ông cứ tưởng hôm nay là ngày tận thế vậy. Thiên a ~ Con đã làm gì sai chứ?
- WHAT??????? Đội trưởng chuyển công tác á? Vậy ai sẽ làm đội trưởng của bọn em ạ?
“ Chả lẽ là đội phó Xử Nữ….” Không hẹn mọi người cùng có một suy nghĩ.
- Không phải Xử Nữ đâu! ( Cả lũ khẽ thở phào một cái.) Là một cảnh sát viên mới từ Mỹ về! Mà nhắc đến Xử Nữ tôi mới để ý, cô ta đâu rồi?
Phải ha! Mọi người giờ mới phát hiện ra Xử Nữ từ sáng đến giờ đã không thấy tăm hơi đâu cả. Đây quả lạ chuyện lạ nối tiếp chuyện lạ. Kim Ngưu nhún vai nói:
- Sáng nay phó đội trưởng nhờ em xin nghỉ cho cô ấy để đi đón ai đó thì phải, em cũng không biết!
Flash back
- Kim Ngưu, tôi nhờ cậu một việc!
Xử Nữ cười cười kêu Kim Ngưu đang mải mê chiến đấu với bữa sáng của mình. Sau khi đã chén xong hai tô phở, năm cái bánh mỳ ba tê, bốn cái bánh bao, hai ly sữa, Kim Ngưu mới ngẩng mặt lên nói:
- Chuyện gì?
- Xin cho tôi nghỉ hôm nay nhá!
Cố tiêu hóa hết lời Xử Nữ vừa nói, Kim Ngưu còn ngoáy ngoáy tai, mép giật giật hỏi lại:
- Chị vừa nói gì cơ? Xin nghỉ á?
Xử Nữ gật đầu cái rụp như để một lần nữa khẳng định lời mình nói khi nãy. Kim Ngưu trợn mắt:
-MO???? Tôi thật sự không nghe nhầm? Một người tham công tiếc việc như bà chị mà cũng có ngày xin nghỉ sao? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Xử Nữ nhăn mặt nói:
- Nói nhỏ chút đi! Làm gì mà cứ làm quá lên thế? Tôi ghét nhất là bị người khác hét vào mặt mình! Chẳng qua hôm nay tôi càn ra sân bay đón một người thôi!
Bị bật lại cho đứng hình, Kim Ngưu e dè hỏi:
- Ai vậy?
- Không phải việc của cậu! Chỉ cần xin cho tôi nghỉ là được rồi! Tôi đi đây!
Xử Nữ nói xong liền rời khỏi.
End flash back
Haizzzz…. Số Kim Ngưu anh đúng là khổ mà! Biết thế từ đầu theo nghề đầu bếp nhu ba mình cho xong, đỡ phải giáp mặt với bà cô đanh đá đó! Mà không biết chị ta đi đón ai nhỉ?
- Đội trưởng ơi! Đội trưởng mới của bọn em là người như thế nào ạ?
La Vũ tò mò hỏi:
- Chẳng phải ngày mai đến các cậu sẽ biết sao? Thôi tôi đi thu dọn đồ đạc đây!
Đội trưởng Kim nói xong liền rời khỏi phòng. Cả bọn lúc nãy ai nấy mặt như đưa dám giờ thay đổi 180 độ, mặt nở hoa hú hét với nhau:
- YEAHHHHHH! Cuối cùng chúng ta cũng thoát được lão già ấy rồi! Tối anh em làm 1 bữa ăn mừng đê!
- Phải đấy! Từ lúc lão ấy làm đội trưởng đến nay khiến anh em phải chịu bao nhiêu khổ cực, giờ có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
Nói xong mọi người rời khỏi sở cảnh sát và ăn mừng vói nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sân bay Winter, 9.00AM
- “ Xin thông báo, chuyến bay Anh – Wings hạ cánh!”
- “ Xin thông báo, chuyến bay Mỹ - Wings hạ cánh!”
Hai câu thông báo đồng loạt phát lên, Xử Nữ sốt ruột nhìn đồng hồ và ngóng vào trong.
- Bảo 9h là xuống mà! Sao không thấy đâu thế này?
Mọi người bên trong gần như đã ra hết mà người cô cần đón lại chưa thấy đâu. Xử Nữ vẫn kiên nhẫn đợi.
5’
10’
20’
1 tiếng trôi qua…..
- Bực mình nha! Tên đó không cho mình leo cây chứ? Máy bay xuống lâu rồi mà vẫn chưa ra là sao?
“ Kikasete itoshiku hakanaku
Tsuma sakide kanaderu bolero
Mai agare Kimi no kanashimimo
Iyasareru basho ni tsukeru sa….”
( " Bolero" - DBSK )
Tiếng chuông điện thoại cất lên cắt đứt lời của cô. Bực dọc lôi chiếc Iphone 5 ra bấm nút nghe:
- Alo!
- [ Chị Xử Nữ hả? Em Cự Giải nè!]
- Giải nhi à! Có gì không em?
Thì ra là Cự Giải. Em có biết là thằng anh em đang làm chị bực muốn chết không?
- [ Chị đang ở đâu thế? Mau đến nhà em đi! Kết ca về rồi, đang ngồi cạnh em đây nè!]
Xử Nữ trợn mắt hét vào điện thoại:
- MO!!!! Hắn đã về đến nhà rồi á? Bao giờ?
- [ Nửa tiếng trước ạ! Sao hả chị?]
- Được rồi! Chị đến ngay!
Xử Nữ nói xong liền cúp máy. Liêu Ma Kết! Hôm nay cậu tới số rồi!
- A… Anh mắt mũi kiểu gì vậy? Ơ..ơ..
Xử Nữ vội đi mà không để ý va phải một người. Lúc đứng dậh định chửi cho anh ta một trận thì….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.