[12 Chòm Sao] The Vampire's Legend
Chương 39: Chương 39
San San
17/05/2018
Chương 39
Gemini nhanh chóng đưa Leo trở về lâu đài của mình. Trong suốt đường đi, anh không hề nói gì cả và ngay cả Leo cũng không buồn bắt chuyện. Bởi cô biết ngài đang thất vọng. Vì cô đã phản bội ngài. Leo đã hứa sẽ dâng cả trái tim cho Gemini, nhưng cô biết rõ, cô đã có chút rung động trước Song Hoàng, một chàng trai phóng khoáng, tốt bụng và luôn lo lắng cho cô. Sự hòa đồng, vui vẻ của anh trái người hoàn toàn với sự xa cách, bí ẩn ở ngài, và điều đó thu hút cô...
Dù chỉ một chút, nhưng khi nhìn dáng vẻ sốt ruột của Song Hoàng lúc cô bị trúng độc, Leo biết mình đã có chút rung động. Một người con gái đi hết cuộc đời cũng chưa chắc có thể tìm ra một chàng trai vì mình mà lo lắng, làm tất cả mọi việc. Ấy thế mà Song Hoàng lại vì cô mà hoảng loạn, vì cô mà đi tìm Chu Tước...
Và chính sự rung động đó của cô đã phản bội ngài.
Vừa bước vào lâu đài, Gemini không để ý tới bọn người hầu đang tròn mắt nhìn Leo trong vòng tay của anh, sải bước thật nhanh về phía phòng ngủ.
Lúc này dù muốn, anh cũng không thể nổi giận với Leo khi mà cô vẫn còn yếu thế này. Dù tên ấy đã nhờ Chu Tước đẩy chất độc ra, Wie số hai cũng đã ở trong cơ thể Leo một thời gian dài, đủ để phá hủy vài thứ trong cơ thể cô, cho dù có là vampire bất lão bất tử, cũng cần có một thời gian dài để hồi phục lại hoàn toàn.
Mở cửa phòng ngủ ra, Leo không kìm nổi tò mò, ghé mắt nhìn.
Cả căn phòng sơn màu xanh chàm nhạt, được trang trí bằng những viên pha lê đỏ chói gắn đầy trên tường một cách không trật tự. Một bộ ghế sofa màu đen tuyền trông lạnh lùng hệt như chủ của nó nhưng lại có vài con thỏ bông nằm lăn lốc trên ghế. Chiếc giường lớn màu đen lại chất đầy những con thú bông nhỏ đủ màu sắc ở cuối giường.
Một căn phòng thoạt nhìn toàn là những thứ thể hiện sự lạnh lùng của Gemini nhưng lại bị mấy viên pha lê đỏ chói, những con gấu bông màu sắc phá hư. Tuy nhiên, Leo lại có một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim khi nhìn thấy căn phòng này. Bởi cô chính là người phá hỏng sự đẹp đẽ của nó.
Từ khi cô được hai mươi tuổi, cha đã mang cô tới đây. Xét theo tuổi của vampire, lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi của con người, khác chăng chỉ là lúc đó cô đã biết suy nghĩ rõ ràng. Là người thừa kế của gia tộc Anis Shatow, cô có trách nhiệm đi theo phò tá thái tử của loài vampire - Gemini. Nhưng lúc đó cô chỉ mới hai mươi tuổi, cô lại trở thành gánh nặng của ngài, khiến cho ngài ngược lại trở thành người bảo vệ cô.
Ban đầu, cô nghĩ cô có nhiệm vụ bảo vệ ngài nên cha mới mang cô tới đây nhưng sau này mới biết, cha muốn cô gắn bó với ngài, muốn cô vì ngài mà hi sinh, để sau này khi cô có đủ khả năng làm việc vì ngài, cô sẽ dùng cả tính mạng, cả trái tim cống hiến cho ngài, hệt như nghĩa vụ của gia tộc Anis Shatow đối với ngài.
Tuy nhiên, nhớ lại lúc đó, cô lại gây cho ngài không biết bao nhiêu rắc rối.
Khi ngài đang phê duyệt công văn, cô lại phá hết mấy bình máu tinh chế mắc tiền của ngài, kết tinh nó thành những viên pha lê đỏ chói, lấp lánh đính đầy lên tường, khiến cho căn phòng màu xanh chàm trầm lặng của ngài bị phá hủy hoàn toàn khi mà mấy viên đá đỏ chói đính đầy trên tường không ra hình thù gì. Lại thêm việc cô lúc đó còn rất yêu thú bông, cứ hễ thấy con gì dễ thương lại mang nó tới đây, bắt ngài chơi với cô rồi lại vứt nó ở đây.
Căn phòng vốn hai màu đen và xanh chàm đơn giản, trầm lặng của ngài lại bị cô phá hỏng. Thế nhưng ngài chưa bao giờ than phiền với cô, cũng không mắng mỏ cô. Bây giờ, khi cô đã lớn, sở thích về gấu bông cũng đã không còn, sớm đã quên mất những món đồ dễ thương này. Thế nhưng, không ngờ ngài vẫn giữ chúng lại, không bỏ đi thứ gì.
Gemini đặt Leo lên giường của mình, cẩn thận đắp chăn cho cô mới nói:
- Nghỉ ngơi đi.
Và chỉ như vậy, anh lập tức quay người đi về phía bàn làm việc của mình, hoàn toàn coi Leo như vô hình. Tuy nhiên, đó chỉ là thứ chúng ta nghĩ vậy. Bởi chỉ cần Leo trở mình, Gemini liền khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục làm việc. Dù không quay lại, dù không nhìn Leo, anh vẫn luôn để ý đến cô, quan tâm cô, bảo vệ cô.
Tiếc thay, Leo không biết điều đó.
Đôi mắt mệt mỏi của cô nhìn Gemini một lúc rồi lại trở mình, nhìn lên trần nhà. Mọi thứ đối với Leo đến lúc này hệt như một cơn mơ. Cô không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, ngược lại còn làm phiền đến ngài, để cho kế hoạch của ngài bị chậm trễ, và suýt chút nữa, đã giết chết ngài... Sao cô lại có thể sai lầm đến thế?
Leo kéo chăn che kín đầu, che đi đôi mắt ngập nước tự lúc nào.
Cả người cô run lên, hối hận và đau khổ.
Cho dù cô đã suýt nữa phản bội ngài, ngài vẫn vậy, vẫn nhân từ và lo lắng cho cô... Dù cho cô đã...
- Đó không phải lỗi của ngươi.
Giọng Gemini vang lên, phá tan sự im lặng bao trùm căn phòng, phá tan cả chuỗi suy nghĩ tự trách của Leo. Ấy thế nhưng câu nói đó càng khiến cho Leo đau khổ hơn bao giờ hết. Bởi ngài luôn đọc được tâm tư cô, luôn hiểu được suy nghĩ của cô. Dù cho cô có cố che giấu, dù cho ở cách xa đến mấy, ngài vẫn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Thế nhưng, đó không phải vì ngài thương cô, mà là vì cô và ngài bị quấn chặt lấy nhau...
- Xin lỗi ngài, Gemini... - Leo nói trong tiếng nức nở - Tôi hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa...
Đáp lại cô, tiếng bút loạt xoạt vẫn không ngừng lại, dù cho khi cô mệt mỏi thiếp đi hay giật mình tỉnh giấc, tiếng bút ấy vẫn đều đặn vang lên...
~o0o
~Lâu đài Santi Clare
Cancer nhanh chóng sắp xếp cho Virgo một căn phòng và cho người mang cô đi nghỉ ngơi, sau đó lập tức đến phòng nghị sự, nơi Orion và người đó đang chờ đợi anh...
“Rầm” - Cancer mở bật hai cánh cửa ra.
Đập vào mắt anh là Orion đang quỳ xuống, hai răng cắn chặt lại, chịu đựng cơn đau thấu xương từ vết thương rộng, dài trên bả vai. Cancer nghĩ nó rất đau, bởi máu loang ra từ vết thương thấm ướt chiếc áo trắng tinh của Orion, nhuộm đỏ cả một phần của tấm thảm. Thế nhưng, Orion vẫn không hề kêu la một tiếng, vẫn kính cẩn quỳ xuống thể hiện sự tôn trọng với người ngồi trên chiếc ghế xoay thoải mái đang gác một tay lên thành ghế. Bàn tay ấy có năm chiếc móng tay dài, nhọn hoắt và thấm đẫm máu.
Chỉ nhìn thôi, Cancer có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Orion ngay khi nhìn thấy Cancer, dường như đã trút được một gánh nặng lớn, cả cơ thể ngay lập tức thả lỏng. Theo đó, sự tỉnh táo của anh cũng dần mất đi, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, cả cơ thể đổ xuống nền nhà.
- Khục! - Orion ho ra máu. Thế nhưng, anh vẫn cố gắng ngước mắt lên nhìn Cancer, thều thào - Chủ... Khụ!
Thế nhưng, anh không thể nói tiếp được khi mà kẻ ấy đạp thẳng vào bụng anh, khiến cho cơn đau đánh ngất anh.
- Ôi chà chà... - Người ngồi trên chiếc ghế xoay cười khùng khục, không ngần ngại che giấu sự lạnh lùng, khát máu trong giọng nói khàn khàn của mình - Cancer, thuộc hạ của con thật vô dụng!
Chiếc ghế chầm chậm xoay, để cho người đó đối mặt với khuôn mặt tối sầm của Cancer.
- Cetus! - Cancer rít qua kẽ răng.
Khuôn mặt gầy gò của Cetus được chiếu sáng bởi ánh lửa từ chiếc lò sưởi cũ kĩ, và, qua ánh sáng le lỏi đỏ cháy ấy, khuôn mặt hắn ta hệt như da bọc xương, cùng thêm đôi mắt lạnh băng, trợn trừng đầy nham hiểm và cả đôi môi đang nhếch lên khiến cho Cancer bỗng cảm thấy rùng mình.
Cetus trông như tu la từ địa ngục, đôi mắt nhuộm lên ánh nhìn kì dị, khát máu nhìn Cancer, tưởng như có thể lao đến xé xác anh bất cứ lúc nào. Thế nhưng, Cancer không vì sự rùng mình đó mà lùi bước, bởi anh thấy được cơ thể Orion đã nhuốm máu, nằm phịch một bên. Đó là tại anh!
- Ôi chà chà... - Cetus không cười nữa, thể nhưng, đôi môi vẫn nhếch lên, chiếc cằm nhọn hoắc vẫn giương cao, đối diện với Cancer đang trừng mắt, hai bàn tay nắm chặt, đứng đó nhìn mình - Sao ngươi lại tức giận đến vậy, hỡi con trai của ta?
- Tôi không phải con ông! - Cancer hét lên.
Sự kiềm chế của anh theo lời nói được phá bỏ, giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ, sáng chói, như một cơn bão lớn. Những ngọn gió cuồn cuộn hiện lên xung quanh Cancer, tạo thành những vòi rồng nhỏ, nhưng đủ để tàn phá cả căn phòng rộng lớn này. Tiếng gió vù vù xuyên qua tai Cancer và Cetus, liều mình đi khắp mọi nơi trong căn phòng thế nhưng lại không hề tạo ra bất kì thương tổn nào cho Orion và Cetus và ngược lại, ngọn gió ấy còn tạo ra một lớp bảo vệ cho hai người.
Dĩ nhiên, Cancer dù cơn tức giận bị bộc phát cũng không làm hại đến Orion. Còn Cetus thì bản thân hắn đã quá mạnh và nói theo một khía cạnh nào đó, là mạnh hơn cả Cancer. Vì vậy, sức mạnh của Cancer cũng không thể làm gì hắn, ngược lại còn bị hắn điều khiển, sử dụng làm tấm lá chắn cho bản thân. Dù cho cơn giận này đã bộc phát gần như toàn bộ sức mạnh hiện tại của Cancer, đến mức anh phải đổ mồ hôi để cố gắng giữ nó tránh xa Orion, nó vẫn không thể làm xây xát được Cetus, ngược lại, còn làm Cancer cảm thấy đuối sức.
Cetus nhìn Cancer đang trừng mắt nhìn mình, mặc kệ âm thanh ồn ào do gió mang lại, hắn ta chỉ khẽ lắc đầu, khinh thường nói:
- Còn yếu quá.
Nói rồi, ông ta khẽ búng tay, những trận cuồng phong dồn dập trong căn phòng đột nhiên biết mất, mọi vật dụng bị phá hư trong căn phòng cũng khôi phục nguyên trạng hệt như cơn bão giận dữ của Cancer chưa từng xuất hiện.
- Hộc... Hộc... - Cancer thở nặng nhọc, đôi mắt như có một làn sương mỏng che đi tầm nhìn của anh, cả cơ thể đau nhức không thể chịu được. Sức mạnh đó đối với cơ thể của anh vẫn là quá lớn...
Cả người Cancer liêu xiêu, tưởng như chỉ cần một cơn gió thổi qua, anh sẽ ngã xuống. Thế nhưng, Cancer vẫn run rẩy đứng đó, trừng mắt nhìn Cetus, gằn từng tiếng, nói:
- Ra... Khỏi... Đây... Ngay!
Cetus thu lại nụ cười của mình, im lặng nhìn Cancer đang đứng đó.
Theo mật báo, Cancer vừa phải sử dụng một lượng lớn sức mạnh để cứu một người của Taurus, lại vừa mới phóng ra toàn bộ sức mạnh còn lại của mình khiến cho con người cao cao tại thượng như nó cũng không chịu đựng nổi, nhưng nó vẫn đứng đó, ra lệnh cho ông khó đoán kia rời khỏi đây...
Từ lúc nào, nó đã trở nên như vậy? Cetus tự hỏi. Liệu có phải là do cuộc sống làm người đứng đầu gia tộc Santi Clare đã biến nó trở thành một kẻ có thể liều mình vì người khác đến vậy? Sự tò mò tuôn chảy trong từng suy nghĩ của ông, khiến cho ông hưng phấn lạ thường, muốn tìm hiểu hét mọi chuyện. Thế nhưng, Cetus biết, bây giờ chưa phải lúc. Rồi sẽ có lúc, Cancer sẽ phải tới cầu xin ông. Đúng vậy, sự thay đổi của nó chính là một minh chứng, rằng lời tiên tri sẽ ứng nghiệm... Đúng vậy!
- Mặc dù ta rất muốn ở lại cùng con dùng một tách trà như những người lớn với nhau nhưng xem ra con vẫn còn ấu trí quá, vẫn chưa đủ tư cách để đứng cùng ta. - Cetus đứng dậy, nhẹ nhàng nói - Phải nói ta rất thất vọng khi ta đã cho con rất nhiều thời gian nhưng con vẫn có vẻ như chẳng mạnh lên được chút nào.
Cancer không phản bác, hoặc nói đúng hơn là không thể phản bác. Anh chỉ có thể đứng đó, để mặc cho Cetus cười nhạo mình.
- Hi vọng lần sau gặp lại con, con sẽ trưởng thành được một chút.
Cetus nói, thản nhiên đi qua Cancer, mở cửa bước ra ngoài. Cancer chờ đến khi xác định Cetus đã rời khỏi lâu đài Santi Clare mới thở phảo ngồi phịch xuống đất, gọi người vào giúp Orion.
- Chủ nhân, ngài nên về phòng nghỉ ngơi. - Một người hầu đưa cho Cancer một ly nước đỏ sẫm, nhẹ giọng nói.
- Ta không sao. Aries và Scorpius thế nào rồi?
Thật may vì anh đã đưa cả hai người họ ra khỏi đây, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ngài ấy đã cho phép ngài Song Hoàng mang thần quan chúc phúc đi, ngài Song Hoàng cũng đã gửi tin về phía chúng ta, còn về phía nữ quản gia, cận vệ của cô ấy cũng đã gửi tin về, bảo rằng cô ấy muốn được nghỉ ngơi một thời gian.
Suy nghĩ một lúc, cố gắng ráp lại những mảnh sự kiện rời rạc gần đây và như ngộ ra điều gì đó, anh thở dài, nói:
- Nhắn cho Song Hoàng và cận vệ của Scorpius, tạm thời đừng để Aries và Scorpius quay về lâu đài Santi Clare.
Cancer cầm lấy chiếc áo măng tô đen khoác lên người, uống cạn ly nước đỏ sánh, lập tức bước nhanh rời khỏi phòng. Dáng vẻ của anh trong thật tao nhã, thoải mái, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến cho đám người hầu cũng đỡ lo hơn, nhưng cũng không khỏi sợ hãi.
Thẳng đến phòng quan sát của lâu đài, Cancer dặn dò mọi người siết chặt an ninh, không được để bất cứ ai vào lâu đài này, đồng thời ra lệnh gửi thư triệu tập gấp tất cả những nhân vật cao cấp của gia tộc Santi Clare quay về, không được chậm trễ. Đồng thời, anh cũng gửi một bức thư cho Taurus và Capricorn. Mặc dù rất lo lắng khi Capricorn vẫn chưa liên lạc với mình nhưng Cancer cũng đã cử rất nhiều người đi tìm cô nên lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi. Bởi vai trò của Capricorn là không thể nào thay thế được nên lúc này anh không thể làm được gì. Tuy nhiên, sự biến mất của Capricorn làm cho Cancer có một dự cảm không tốt. Không biết tại sao nhưng anh không ngừng suy nghĩ về nó...
- Thưa ngài, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. - Một người hầu tiến lại báo cáo với Cancer - Ngài còn cần gì nữa không?
Anh trầm ngâm một lúc như đang suy tính điều gì đó, người nọ thấy vậy cũng không vội hối thúc, yên lặng đứng bên cạnh chờ chỉ thị của anh. Đến một lúc lâu sau, Cancer mới cầm lấy cây viết, cẩn thận viết một lá lư, niêm phong bằng chú thuật mới đưa cho người đứng sau lưng.
- Mang đến cho Ara, người hầu của Capricorn.
Người nọ chỉ đợi có vậy, liền vâng dạ cầm lấy lá thư rời khỏi phòng.
Lúc này, khi mọi chuyện đã tạm thời được giải quyết, Cancer mới mệt mỏi thả lỏng cơ thể một chút, đi về phòng nghỉ ngơi. Từ giờ đến lúc phong ấn bị phá vỡ cũng không còn bao lâu nữa, mọi chuyện sắp tới chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, vì vậy tốt nhất nên giành mọi thời gian rảnh hiện tại để nghỉ ngơi một chút, kẻo đến lúc đó lại không còn hơi sức làm việc...
- Chủ nhân! - Một người hầu kéo giật anh lại - Ngài Orion có một lá thư định gửi cho ngài nhưng không kịp.
Cancer xem xong lá thư, không khỏi nhíu mày. Xem ra anh vẫn chưa được nghỉ ngơi rồi.
Gemini nhanh chóng đưa Leo trở về lâu đài của mình. Trong suốt đường đi, anh không hề nói gì cả và ngay cả Leo cũng không buồn bắt chuyện. Bởi cô biết ngài đang thất vọng. Vì cô đã phản bội ngài. Leo đã hứa sẽ dâng cả trái tim cho Gemini, nhưng cô biết rõ, cô đã có chút rung động trước Song Hoàng, một chàng trai phóng khoáng, tốt bụng và luôn lo lắng cho cô. Sự hòa đồng, vui vẻ của anh trái người hoàn toàn với sự xa cách, bí ẩn ở ngài, và điều đó thu hút cô...
Dù chỉ một chút, nhưng khi nhìn dáng vẻ sốt ruột của Song Hoàng lúc cô bị trúng độc, Leo biết mình đã có chút rung động. Một người con gái đi hết cuộc đời cũng chưa chắc có thể tìm ra một chàng trai vì mình mà lo lắng, làm tất cả mọi việc. Ấy thế mà Song Hoàng lại vì cô mà hoảng loạn, vì cô mà đi tìm Chu Tước...
Và chính sự rung động đó của cô đã phản bội ngài.
Vừa bước vào lâu đài, Gemini không để ý tới bọn người hầu đang tròn mắt nhìn Leo trong vòng tay của anh, sải bước thật nhanh về phía phòng ngủ.
Lúc này dù muốn, anh cũng không thể nổi giận với Leo khi mà cô vẫn còn yếu thế này. Dù tên ấy đã nhờ Chu Tước đẩy chất độc ra, Wie số hai cũng đã ở trong cơ thể Leo một thời gian dài, đủ để phá hủy vài thứ trong cơ thể cô, cho dù có là vampire bất lão bất tử, cũng cần có một thời gian dài để hồi phục lại hoàn toàn.
Mở cửa phòng ngủ ra, Leo không kìm nổi tò mò, ghé mắt nhìn.
Cả căn phòng sơn màu xanh chàm nhạt, được trang trí bằng những viên pha lê đỏ chói gắn đầy trên tường một cách không trật tự. Một bộ ghế sofa màu đen tuyền trông lạnh lùng hệt như chủ của nó nhưng lại có vài con thỏ bông nằm lăn lốc trên ghế. Chiếc giường lớn màu đen lại chất đầy những con thú bông nhỏ đủ màu sắc ở cuối giường.
Một căn phòng thoạt nhìn toàn là những thứ thể hiện sự lạnh lùng của Gemini nhưng lại bị mấy viên pha lê đỏ chói, những con gấu bông màu sắc phá hư. Tuy nhiên, Leo lại có một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim khi nhìn thấy căn phòng này. Bởi cô chính là người phá hỏng sự đẹp đẽ của nó.
Từ khi cô được hai mươi tuổi, cha đã mang cô tới đây. Xét theo tuổi của vampire, lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi của con người, khác chăng chỉ là lúc đó cô đã biết suy nghĩ rõ ràng. Là người thừa kế của gia tộc Anis Shatow, cô có trách nhiệm đi theo phò tá thái tử của loài vampire - Gemini. Nhưng lúc đó cô chỉ mới hai mươi tuổi, cô lại trở thành gánh nặng của ngài, khiến cho ngài ngược lại trở thành người bảo vệ cô.
Ban đầu, cô nghĩ cô có nhiệm vụ bảo vệ ngài nên cha mới mang cô tới đây nhưng sau này mới biết, cha muốn cô gắn bó với ngài, muốn cô vì ngài mà hi sinh, để sau này khi cô có đủ khả năng làm việc vì ngài, cô sẽ dùng cả tính mạng, cả trái tim cống hiến cho ngài, hệt như nghĩa vụ của gia tộc Anis Shatow đối với ngài.
Tuy nhiên, nhớ lại lúc đó, cô lại gây cho ngài không biết bao nhiêu rắc rối.
Khi ngài đang phê duyệt công văn, cô lại phá hết mấy bình máu tinh chế mắc tiền của ngài, kết tinh nó thành những viên pha lê đỏ chói, lấp lánh đính đầy lên tường, khiến cho căn phòng màu xanh chàm trầm lặng của ngài bị phá hủy hoàn toàn khi mà mấy viên đá đỏ chói đính đầy trên tường không ra hình thù gì. Lại thêm việc cô lúc đó còn rất yêu thú bông, cứ hễ thấy con gì dễ thương lại mang nó tới đây, bắt ngài chơi với cô rồi lại vứt nó ở đây.
Căn phòng vốn hai màu đen và xanh chàm đơn giản, trầm lặng của ngài lại bị cô phá hỏng. Thế nhưng ngài chưa bao giờ than phiền với cô, cũng không mắng mỏ cô. Bây giờ, khi cô đã lớn, sở thích về gấu bông cũng đã không còn, sớm đã quên mất những món đồ dễ thương này. Thế nhưng, không ngờ ngài vẫn giữ chúng lại, không bỏ đi thứ gì.
Gemini đặt Leo lên giường của mình, cẩn thận đắp chăn cho cô mới nói:
- Nghỉ ngơi đi.
Và chỉ như vậy, anh lập tức quay người đi về phía bàn làm việc của mình, hoàn toàn coi Leo như vô hình. Tuy nhiên, đó chỉ là thứ chúng ta nghĩ vậy. Bởi chỉ cần Leo trở mình, Gemini liền khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục làm việc. Dù không quay lại, dù không nhìn Leo, anh vẫn luôn để ý đến cô, quan tâm cô, bảo vệ cô.
Tiếc thay, Leo không biết điều đó.
Đôi mắt mệt mỏi của cô nhìn Gemini một lúc rồi lại trở mình, nhìn lên trần nhà. Mọi thứ đối với Leo đến lúc này hệt như một cơn mơ. Cô không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, ngược lại còn làm phiền đến ngài, để cho kế hoạch của ngài bị chậm trễ, và suýt chút nữa, đã giết chết ngài... Sao cô lại có thể sai lầm đến thế?
Leo kéo chăn che kín đầu, che đi đôi mắt ngập nước tự lúc nào.
Cả người cô run lên, hối hận và đau khổ.
Cho dù cô đã suýt nữa phản bội ngài, ngài vẫn vậy, vẫn nhân từ và lo lắng cho cô... Dù cho cô đã...
- Đó không phải lỗi của ngươi.
Giọng Gemini vang lên, phá tan sự im lặng bao trùm căn phòng, phá tan cả chuỗi suy nghĩ tự trách của Leo. Ấy thế nhưng câu nói đó càng khiến cho Leo đau khổ hơn bao giờ hết. Bởi ngài luôn đọc được tâm tư cô, luôn hiểu được suy nghĩ của cô. Dù cho cô có cố che giấu, dù cho ở cách xa đến mấy, ngài vẫn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Thế nhưng, đó không phải vì ngài thương cô, mà là vì cô và ngài bị quấn chặt lấy nhau...
- Xin lỗi ngài, Gemini... - Leo nói trong tiếng nức nở - Tôi hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa...
Đáp lại cô, tiếng bút loạt xoạt vẫn không ngừng lại, dù cho khi cô mệt mỏi thiếp đi hay giật mình tỉnh giấc, tiếng bút ấy vẫn đều đặn vang lên...
~o0o
~Lâu đài Santi Clare
Cancer nhanh chóng sắp xếp cho Virgo một căn phòng và cho người mang cô đi nghỉ ngơi, sau đó lập tức đến phòng nghị sự, nơi Orion và người đó đang chờ đợi anh...
“Rầm” - Cancer mở bật hai cánh cửa ra.
Đập vào mắt anh là Orion đang quỳ xuống, hai răng cắn chặt lại, chịu đựng cơn đau thấu xương từ vết thương rộng, dài trên bả vai. Cancer nghĩ nó rất đau, bởi máu loang ra từ vết thương thấm ướt chiếc áo trắng tinh của Orion, nhuộm đỏ cả một phần của tấm thảm. Thế nhưng, Orion vẫn không hề kêu la một tiếng, vẫn kính cẩn quỳ xuống thể hiện sự tôn trọng với người ngồi trên chiếc ghế xoay thoải mái đang gác một tay lên thành ghế. Bàn tay ấy có năm chiếc móng tay dài, nhọn hoắt và thấm đẫm máu.
Chỉ nhìn thôi, Cancer có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Orion ngay khi nhìn thấy Cancer, dường như đã trút được một gánh nặng lớn, cả cơ thể ngay lập tức thả lỏng. Theo đó, sự tỉnh táo của anh cũng dần mất đi, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, cả cơ thể đổ xuống nền nhà.
- Khục! - Orion ho ra máu. Thế nhưng, anh vẫn cố gắng ngước mắt lên nhìn Cancer, thều thào - Chủ... Khụ!
Thế nhưng, anh không thể nói tiếp được khi mà kẻ ấy đạp thẳng vào bụng anh, khiến cho cơn đau đánh ngất anh.
- Ôi chà chà... - Người ngồi trên chiếc ghế xoay cười khùng khục, không ngần ngại che giấu sự lạnh lùng, khát máu trong giọng nói khàn khàn của mình - Cancer, thuộc hạ của con thật vô dụng!
Chiếc ghế chầm chậm xoay, để cho người đó đối mặt với khuôn mặt tối sầm của Cancer.
- Cetus! - Cancer rít qua kẽ răng.
Khuôn mặt gầy gò của Cetus được chiếu sáng bởi ánh lửa từ chiếc lò sưởi cũ kĩ, và, qua ánh sáng le lỏi đỏ cháy ấy, khuôn mặt hắn ta hệt như da bọc xương, cùng thêm đôi mắt lạnh băng, trợn trừng đầy nham hiểm và cả đôi môi đang nhếch lên khiến cho Cancer bỗng cảm thấy rùng mình.
Cetus trông như tu la từ địa ngục, đôi mắt nhuộm lên ánh nhìn kì dị, khát máu nhìn Cancer, tưởng như có thể lao đến xé xác anh bất cứ lúc nào. Thế nhưng, Cancer không vì sự rùng mình đó mà lùi bước, bởi anh thấy được cơ thể Orion đã nhuốm máu, nằm phịch một bên. Đó là tại anh!
- Ôi chà chà... - Cetus không cười nữa, thể nhưng, đôi môi vẫn nhếch lên, chiếc cằm nhọn hoắc vẫn giương cao, đối diện với Cancer đang trừng mắt, hai bàn tay nắm chặt, đứng đó nhìn mình - Sao ngươi lại tức giận đến vậy, hỡi con trai của ta?
- Tôi không phải con ông! - Cancer hét lên.
Sự kiềm chế của anh theo lời nói được phá bỏ, giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ, sáng chói, như một cơn bão lớn. Những ngọn gió cuồn cuộn hiện lên xung quanh Cancer, tạo thành những vòi rồng nhỏ, nhưng đủ để tàn phá cả căn phòng rộng lớn này. Tiếng gió vù vù xuyên qua tai Cancer và Cetus, liều mình đi khắp mọi nơi trong căn phòng thế nhưng lại không hề tạo ra bất kì thương tổn nào cho Orion và Cetus và ngược lại, ngọn gió ấy còn tạo ra một lớp bảo vệ cho hai người.
Dĩ nhiên, Cancer dù cơn tức giận bị bộc phát cũng không làm hại đến Orion. Còn Cetus thì bản thân hắn đã quá mạnh và nói theo một khía cạnh nào đó, là mạnh hơn cả Cancer. Vì vậy, sức mạnh của Cancer cũng không thể làm gì hắn, ngược lại còn bị hắn điều khiển, sử dụng làm tấm lá chắn cho bản thân. Dù cho cơn giận này đã bộc phát gần như toàn bộ sức mạnh hiện tại của Cancer, đến mức anh phải đổ mồ hôi để cố gắng giữ nó tránh xa Orion, nó vẫn không thể làm xây xát được Cetus, ngược lại, còn làm Cancer cảm thấy đuối sức.
Cetus nhìn Cancer đang trừng mắt nhìn mình, mặc kệ âm thanh ồn ào do gió mang lại, hắn ta chỉ khẽ lắc đầu, khinh thường nói:
- Còn yếu quá.
Nói rồi, ông ta khẽ búng tay, những trận cuồng phong dồn dập trong căn phòng đột nhiên biết mất, mọi vật dụng bị phá hư trong căn phòng cũng khôi phục nguyên trạng hệt như cơn bão giận dữ của Cancer chưa từng xuất hiện.
- Hộc... Hộc... - Cancer thở nặng nhọc, đôi mắt như có một làn sương mỏng che đi tầm nhìn của anh, cả cơ thể đau nhức không thể chịu được. Sức mạnh đó đối với cơ thể của anh vẫn là quá lớn...
Cả người Cancer liêu xiêu, tưởng như chỉ cần một cơn gió thổi qua, anh sẽ ngã xuống. Thế nhưng, Cancer vẫn run rẩy đứng đó, trừng mắt nhìn Cetus, gằn từng tiếng, nói:
- Ra... Khỏi... Đây... Ngay!
Cetus thu lại nụ cười của mình, im lặng nhìn Cancer đang đứng đó.
Theo mật báo, Cancer vừa phải sử dụng một lượng lớn sức mạnh để cứu một người của Taurus, lại vừa mới phóng ra toàn bộ sức mạnh còn lại của mình khiến cho con người cao cao tại thượng như nó cũng không chịu đựng nổi, nhưng nó vẫn đứng đó, ra lệnh cho ông khó đoán kia rời khỏi đây...
Từ lúc nào, nó đã trở nên như vậy? Cetus tự hỏi. Liệu có phải là do cuộc sống làm người đứng đầu gia tộc Santi Clare đã biến nó trở thành một kẻ có thể liều mình vì người khác đến vậy? Sự tò mò tuôn chảy trong từng suy nghĩ của ông, khiến cho ông hưng phấn lạ thường, muốn tìm hiểu hét mọi chuyện. Thế nhưng, Cetus biết, bây giờ chưa phải lúc. Rồi sẽ có lúc, Cancer sẽ phải tới cầu xin ông. Đúng vậy, sự thay đổi của nó chính là một minh chứng, rằng lời tiên tri sẽ ứng nghiệm... Đúng vậy!
- Mặc dù ta rất muốn ở lại cùng con dùng một tách trà như những người lớn với nhau nhưng xem ra con vẫn còn ấu trí quá, vẫn chưa đủ tư cách để đứng cùng ta. - Cetus đứng dậy, nhẹ nhàng nói - Phải nói ta rất thất vọng khi ta đã cho con rất nhiều thời gian nhưng con vẫn có vẻ như chẳng mạnh lên được chút nào.
Cancer không phản bác, hoặc nói đúng hơn là không thể phản bác. Anh chỉ có thể đứng đó, để mặc cho Cetus cười nhạo mình.
- Hi vọng lần sau gặp lại con, con sẽ trưởng thành được một chút.
Cetus nói, thản nhiên đi qua Cancer, mở cửa bước ra ngoài. Cancer chờ đến khi xác định Cetus đã rời khỏi lâu đài Santi Clare mới thở phảo ngồi phịch xuống đất, gọi người vào giúp Orion.
- Chủ nhân, ngài nên về phòng nghỉ ngơi. - Một người hầu đưa cho Cancer một ly nước đỏ sẫm, nhẹ giọng nói.
- Ta không sao. Aries và Scorpius thế nào rồi?
Thật may vì anh đã đưa cả hai người họ ra khỏi đây, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ngài ấy đã cho phép ngài Song Hoàng mang thần quan chúc phúc đi, ngài Song Hoàng cũng đã gửi tin về phía chúng ta, còn về phía nữ quản gia, cận vệ của cô ấy cũng đã gửi tin về, bảo rằng cô ấy muốn được nghỉ ngơi một thời gian.
Suy nghĩ một lúc, cố gắng ráp lại những mảnh sự kiện rời rạc gần đây và như ngộ ra điều gì đó, anh thở dài, nói:
- Nhắn cho Song Hoàng và cận vệ của Scorpius, tạm thời đừng để Aries và Scorpius quay về lâu đài Santi Clare.
Cancer cầm lấy chiếc áo măng tô đen khoác lên người, uống cạn ly nước đỏ sánh, lập tức bước nhanh rời khỏi phòng. Dáng vẻ của anh trong thật tao nhã, thoải mái, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến cho đám người hầu cũng đỡ lo hơn, nhưng cũng không khỏi sợ hãi.
Thẳng đến phòng quan sát của lâu đài, Cancer dặn dò mọi người siết chặt an ninh, không được để bất cứ ai vào lâu đài này, đồng thời ra lệnh gửi thư triệu tập gấp tất cả những nhân vật cao cấp của gia tộc Santi Clare quay về, không được chậm trễ. Đồng thời, anh cũng gửi một bức thư cho Taurus và Capricorn. Mặc dù rất lo lắng khi Capricorn vẫn chưa liên lạc với mình nhưng Cancer cũng đã cử rất nhiều người đi tìm cô nên lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi. Bởi vai trò của Capricorn là không thể nào thay thế được nên lúc này anh không thể làm được gì. Tuy nhiên, sự biến mất của Capricorn làm cho Cancer có một dự cảm không tốt. Không biết tại sao nhưng anh không ngừng suy nghĩ về nó...
- Thưa ngài, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. - Một người hầu tiến lại báo cáo với Cancer - Ngài còn cần gì nữa không?
Anh trầm ngâm một lúc như đang suy tính điều gì đó, người nọ thấy vậy cũng không vội hối thúc, yên lặng đứng bên cạnh chờ chỉ thị của anh. Đến một lúc lâu sau, Cancer mới cầm lấy cây viết, cẩn thận viết một lá lư, niêm phong bằng chú thuật mới đưa cho người đứng sau lưng.
- Mang đến cho Ara, người hầu của Capricorn.
Người nọ chỉ đợi có vậy, liền vâng dạ cầm lấy lá thư rời khỏi phòng.
Lúc này, khi mọi chuyện đã tạm thời được giải quyết, Cancer mới mệt mỏi thả lỏng cơ thể một chút, đi về phòng nghỉ ngơi. Từ giờ đến lúc phong ấn bị phá vỡ cũng không còn bao lâu nữa, mọi chuyện sắp tới chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, vì vậy tốt nhất nên giành mọi thời gian rảnh hiện tại để nghỉ ngơi một chút, kẻo đến lúc đó lại không còn hơi sức làm việc...
- Chủ nhân! - Một người hầu kéo giật anh lại - Ngài Orion có một lá thư định gửi cho ngài nhưng không kịp.
Cancer xem xong lá thư, không khỏi nhíu mày. Xem ra anh vẫn chưa được nghỉ ngơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.